Ta mơ màng trong ký ức mơ hồ, thật vất vả lắm mới cố mở mắt ra được, màn sa đỏ rực, liếc mắt nhìn xung quanh, đây là khuê phòng của một nữ nhân,ta vẫn không biết mình đang ở nơi nào, vì lúc bị một kiếm xuyên ngực kia thì ý thức của ta đã trở nên mơ hồ.
Chợt kẹt một tiếng cửa đã được mở ra, đập vào mắt ta là một nữ nhân dung mạo tựa thiên tiên.
Ngươi là ai?(ta khẽ hỏi)
Gọi ta là A Thường đi
Ta hơi ngẩn ra vì nữ nhân trước mắt thật đúng là một tuyệt thế giai nhân, đôi mắt đen lấp lánh, cái mũi thanh cao cùng cánh môi anh đào hồng nhuận, nữ nhân này có phải chăng là quá động nhân tâm rồi.
Sao...ta lại ở đây? (đau đớn)
Chuyện rất dài, ta sẽ kể ngươi nghe sau, giờ thì yên tâm mà tịnh dưỡng đi
Ta làm sao có thể an tâm kia chứ, giờ không biết quân ta thế nào? Còn Quân Nhuẫn và Tấn Triệu nữa không biết các chàng đã ra sao, Cẩn Triệt nữa chứ ta không biết tất cả đã thế nào rồi?.
Ta không thể ở yên đây, ta muốn đi...
A.. (Ta đau đớn ôm ngực khi cố ngồi dậy)
Đừng động!
Nhanh sau đó nàng ta đã ngồi xuống giường giữ vai ta lại.
Mạng của ngươi là ta đã cố gắng để nhặt về, dù muốn hay không thì phải tịnh dưỡng đã
Trán ta đã rịn đầy mồ hôi, cơ thể đau đớn đến không chịu nổi, nếu không phải vì nội công thâm hậu, có lẽ giờ ta đã là âm hồn dưới địa phủ rồi.
Ta..ở đây bao lâu rồi? (yếu ớt)
Đã hơn mười ngày, ngươi đã hôn mê đến hôm nay mới tỉnh
Sao? A...
Ta hốt hoảng lại cố bò dậy làm chỗ vết thương bị động mà chảy máu nhiều hơn, thấy thế nàng ta đã đỡ ta lại, mày khẽ chau, trên khuôn mặt hiện rõ thái độ lo lắng.
Ngoan đi! Ngươi bị thương không nhẹ đâu
Ta chẳng còn tâm trạng mà để ý đến lời nàng ta, ngã nhào thân mình lên người nàng ấy, mắt ta đã ứa đẫm lệ.
Ta muốn đi, các tướng công của ta..., Mạc Tử Cách ta không thể sống mà thiếu họ
Ta nghĩ họ không sao đâu, công chúa Đông Thành bị thương khá nặng, nên đã rút lui, hiện vẫn chưa động binh
Thật không...?
Ta yếu ớt vô lực đem cả sức nặng của cơ thể mình dựa vào người nàng ấy, dù không biết lời nói kia có đúng sự thật không? Nhưng dù sao nó cũng làm tâm ta an đi được một phần, có lẽ vì kích động quá độ, ta lại thiếp đi chìm trong hôn mê.
Người đâu!
Dạ! Chủ nhân
Cửa được mở ra, hai nữ tỳ bên ngoài đã quỳ đợi sẵn.
Đem thuốc, nước sạch và y phục đến đây!
Dạ! Chủ nhân
Sau khi tuân lệnh rời đi, hai nữ tỳ còn liếc mắt nhìn nhau như không dám tin vào những gì mình thấy, nhưng ở Linh Cung này không có kẻ sống cho những lời nhiều chuyện bàn tán về chủ nhân, nên bọn họ cũng không dám nhiều lời.
===================
Bên phía Tây quốc.
Đã hơn mười ngày trôi qua rồi, mà vẫn không tìm được nàng, nuôi các ngươi thật phí lương thực (Tấn Triệu giận dữ quát lớn với hai hắc y nhân quỳ gối đang run kia)
Thuộc hạ bất tài...xin được chết! (run giọng)
Cút đi! Cho các ngươi thêm ba ngày, nếu vẫn không tìm được thì đem đầu về gặp ta
Tuân...lệnh
Khi hai hắc y nhân lui đi, cả lều trở nên im lặng lạ thường vì những kẻ có mặt ở đây đều cùng một tâm trạng, là lo lắng đến sắp phát điên.
Hix...Tử Cách sẽ không chết phải không? Không phải đã phái mấy trăm người đi tìm kiếm rồi sao? Vậy mà một chút tin tức cũng không có (Lưu Nương đã lo đến phát khóc)
Nếu ngươi còn dám nói lời xui xẻo này, thì xem bổn vương có dám may miệng nhà ngươi không? ( Quân Nhuẫn lạnh giọng)
Lưu Nương tót cả mồ hôi vội bụm miệng lại.
Vương gia! Lưu Nương nàng ấy chỉ lo cho tướng quân thôi! (Tạ Hàm đã lên tiếng bênh vực)
Rầm! Một tiếng, Tấn Triệu đã đập mạnh tay xuống bàn.
Hừ! Tất cả là vì trúng kế của tên họ Tác kia, nếu không thì sao ra nông nổi này
Chẳng phải chỉ là một tên quân sư thôi sao? Vậy mà một đám cao thủ của các ngươi cũng không giết nổi ( Thẩm Sư lên tiếng đầy chế giễu)
Nếu hắn chỉ đơn thuần là một tên quân sư thì nói gì (mắt Tấn Triệu như muốn phóng ra lửa)
Hắn là một cao thủ võ lâm thật thụ, người bọn ta đưa đi, đều bị hắn giết sạch (tay nắm thành quyền, Quân Nhuẫn mặt đen đến không rõ cảm xúc)
Thúc Lang tự giờ im lặng cũng bước nhanh lão đảo ra khỏi lều, còn kèm theo một câu.
Không được! Ta phải đi tìm Cách Nhi, ta không chờ được nữa rồi
Một đám cao thủ còn không tìm được, ngươi nghĩ mình sẽ tìm được sao? (Tấn Triệu đã ngăn lại)
Nếu ngồi không chờ đợi thế này, ta không làm được
Hừ! Ý ngươi là bọn ta chỉ biết ngồi không mà chờ đợi sao?(Tấn Triệu đã tiến đến nắm lấy áo Thúc Lang)
Đừng ồn nữa! Thay gì cãi giả, để sức đó mà tìm Cách Nhi thì còn hơn (Thẩm Sư lớn giọng).
Lều của Cẩn Triệt.
Vương gia! Ngài nên nghĩ ngơi, đã nhiều ngày tìm kiếm rồi, ngài đang bị thương thật sẽ không tốt!
Khẽ nhắm rồi mở mắt, mặt Cẩn Triệt chẳng thể nào giản ra được.
Đại tướng quân đừng lo, ta ổn mà, một ngày không tìm được Cách Nhi, ta thật không yên tâm
Khẽ thở ra, ông thật không biết khuyên thế nào cho phải, với nhị vương Tây Cẩn Triệt, ông thật rất hài lòng vì người nam tử này, tài mạo xong toàn lại khiêm tốn biết đối nhân xử thế, từ nhỏ đã chứng kiến ngài lớn lên cùng nữ nhi của mình, lại thấy ngài có ý với nữ nhi, nên ông cũng mong nữ nhi của ông sẽ được bước chân vào phủ vương gia, ai ngờ nữ nhi của ông lại mang số đào hoa như thế, cùng một lúc đã gả cho bốn nam nhân, vậy còn đâu để mong chờ mối lương duyên này nữa, ông chỉ thấy tiếc cho Tây Cẩn Triệt đến bây giờ vẫn còn chung tình như vậy.
Chợt kẹt một tiếng cửa đã được mở ra, đập vào mắt ta là một nữ nhân dung mạo tựa thiên tiên.
Ngươi là ai?(ta khẽ hỏi)
Gọi ta là A Thường đi
Ta hơi ngẩn ra vì nữ nhân trước mắt thật đúng là một tuyệt thế giai nhân, đôi mắt đen lấp lánh, cái mũi thanh cao cùng cánh môi anh đào hồng nhuận, nữ nhân này có phải chăng là quá động nhân tâm rồi.
Sao...ta lại ở đây? (đau đớn)
Chuyện rất dài, ta sẽ kể ngươi nghe sau, giờ thì yên tâm mà tịnh dưỡng đi
Ta làm sao có thể an tâm kia chứ, giờ không biết quân ta thế nào? Còn Quân Nhuẫn và Tấn Triệu nữa không biết các chàng đã ra sao, Cẩn Triệt nữa chứ ta không biết tất cả đã thế nào rồi?.
Ta không thể ở yên đây, ta muốn đi...
A.. (Ta đau đớn ôm ngực khi cố ngồi dậy)
Đừng động!
Nhanh sau đó nàng ta đã ngồi xuống giường giữ vai ta lại.
Mạng của ngươi là ta đã cố gắng để nhặt về, dù muốn hay không thì phải tịnh dưỡng đã
Trán ta đã rịn đầy mồ hôi, cơ thể đau đớn đến không chịu nổi, nếu không phải vì nội công thâm hậu, có lẽ giờ ta đã là âm hồn dưới địa phủ rồi.
Ta..ở đây bao lâu rồi? (yếu ớt)
Đã hơn mười ngày, ngươi đã hôn mê đến hôm nay mới tỉnh
Sao? A...
Ta hốt hoảng lại cố bò dậy làm chỗ vết thương bị động mà chảy máu nhiều hơn, thấy thế nàng ta đã đỡ ta lại, mày khẽ chau, trên khuôn mặt hiện rõ thái độ lo lắng.
Ngoan đi! Ngươi bị thương không nhẹ đâu
Ta chẳng còn tâm trạng mà để ý đến lời nàng ta, ngã nhào thân mình lên người nàng ấy, mắt ta đã ứa đẫm lệ.
Ta muốn đi, các tướng công của ta..., Mạc Tử Cách ta không thể sống mà thiếu họ
Ta nghĩ họ không sao đâu, công chúa Đông Thành bị thương khá nặng, nên đã rút lui, hiện vẫn chưa động binh
Thật không...?
Ta yếu ớt vô lực đem cả sức nặng của cơ thể mình dựa vào người nàng ấy, dù không biết lời nói kia có đúng sự thật không? Nhưng dù sao nó cũng làm tâm ta an đi được một phần, có lẽ vì kích động quá độ, ta lại thiếp đi chìm trong hôn mê.
Người đâu!
Dạ! Chủ nhân
Cửa được mở ra, hai nữ tỳ bên ngoài đã quỳ đợi sẵn.
Đem thuốc, nước sạch và y phục đến đây!
Dạ! Chủ nhân
Sau khi tuân lệnh rời đi, hai nữ tỳ còn liếc mắt nhìn nhau như không dám tin vào những gì mình thấy, nhưng ở Linh Cung này không có kẻ sống cho những lời nhiều chuyện bàn tán về chủ nhân, nên bọn họ cũng không dám nhiều lời.
===================
Bên phía Tây quốc.
Đã hơn mười ngày trôi qua rồi, mà vẫn không tìm được nàng, nuôi các ngươi thật phí lương thực (Tấn Triệu giận dữ quát lớn với hai hắc y nhân quỳ gối đang run kia)
Thuộc hạ bất tài...xin được chết! (run giọng)
Cút đi! Cho các ngươi thêm ba ngày, nếu vẫn không tìm được thì đem đầu về gặp ta
Tuân...lệnh
Khi hai hắc y nhân lui đi, cả lều trở nên im lặng lạ thường vì những kẻ có mặt ở đây đều cùng một tâm trạng, là lo lắng đến sắp phát điên.
Hix...Tử Cách sẽ không chết phải không? Không phải đã phái mấy trăm người đi tìm kiếm rồi sao? Vậy mà một chút tin tức cũng không có (Lưu Nương đã lo đến phát khóc)
Nếu ngươi còn dám nói lời xui xẻo này, thì xem bổn vương có dám may miệng nhà ngươi không? ( Quân Nhuẫn lạnh giọng)
Lưu Nương tót cả mồ hôi vội bụm miệng lại.
Vương gia! Lưu Nương nàng ấy chỉ lo cho tướng quân thôi! (Tạ Hàm đã lên tiếng bênh vực)
Rầm! Một tiếng, Tấn Triệu đã đập mạnh tay xuống bàn.
Hừ! Tất cả là vì trúng kế của tên họ Tác kia, nếu không thì sao ra nông nổi này
Chẳng phải chỉ là một tên quân sư thôi sao? Vậy mà một đám cao thủ của các ngươi cũng không giết nổi ( Thẩm Sư lên tiếng đầy chế giễu)
Nếu hắn chỉ đơn thuần là một tên quân sư thì nói gì (mắt Tấn Triệu như muốn phóng ra lửa)
Hắn là một cao thủ võ lâm thật thụ, người bọn ta đưa đi, đều bị hắn giết sạch (tay nắm thành quyền, Quân Nhuẫn mặt đen đến không rõ cảm xúc)
Thúc Lang tự giờ im lặng cũng bước nhanh lão đảo ra khỏi lều, còn kèm theo một câu.
Không được! Ta phải đi tìm Cách Nhi, ta không chờ được nữa rồi
Một đám cao thủ còn không tìm được, ngươi nghĩ mình sẽ tìm được sao? (Tấn Triệu đã ngăn lại)
Nếu ngồi không chờ đợi thế này, ta không làm được
Hừ! Ý ngươi là bọn ta chỉ biết ngồi không mà chờ đợi sao?(Tấn Triệu đã tiến đến nắm lấy áo Thúc Lang)
Đừng ồn nữa! Thay gì cãi giả, để sức đó mà tìm Cách Nhi thì còn hơn (Thẩm Sư lớn giọng).
Lều của Cẩn Triệt.
Vương gia! Ngài nên nghĩ ngơi, đã nhiều ngày tìm kiếm rồi, ngài đang bị thương thật sẽ không tốt!
Khẽ nhắm rồi mở mắt, mặt Cẩn Triệt chẳng thể nào giản ra được.
Đại tướng quân đừng lo, ta ổn mà, một ngày không tìm được Cách Nhi, ta thật không yên tâm
Khẽ thở ra, ông thật không biết khuyên thế nào cho phải, với nhị vương Tây Cẩn Triệt, ông thật rất hài lòng vì người nam tử này, tài mạo xong toàn lại khiêm tốn biết đối nhân xử thế, từ nhỏ đã chứng kiến ngài lớn lên cùng nữ nhi của mình, lại thấy ngài có ý với nữ nhi, nên ông cũng mong nữ nhi của ông sẽ được bước chân vào phủ vương gia, ai ngờ nữ nhi của ông lại mang số đào hoa như thế, cùng một lúc đã gả cho bốn nam nhân, vậy còn đâu để mong chờ mối lương duyên này nữa, ông chỉ thấy tiếc cho Tây Cẩn Triệt đến bây giờ vẫn còn chung tình như vậy.
/132
|