Vừa về đến nơi đã thấy Thiên Ý cùng Dạ Ý đi tới đi lui trong điệu bộ lo lắng, thế nhưng thấy ta thì khuôn mặt cả hai như tỏ sáng mà chạy đến bên ta.
"Tướng quân! Người làm bọn e lo quá" Thiên Ý lên tiếng.
"Tướng quân! Thật ra là chuyện gì? Khi chúng e xông vào đã không thấy cả hai,còn công chúa Mục quốc sao rồi ạ?" Dạ Ý cũng chen vào.
"Ta không đuổi kịp" Nhắc đến Mục Trường Mệnh, ta cũng chẳng biết thế nào, nên cũng trả lời các e ấy theo sự thật.
Nghe thế cả hai cũng im lặng, có lẽ chuyện này cũng không liên quan gì với bọn ta nên hai em ấy cũng không mấy quan tâm, nhẹ ngồi xuống ghế, tay rót nước vào chung mà uống cạn trong cơn khát, đưa mắt nhìn đại sảnh, thật lạ ta cũng chẳng thấy ai, hôm nay các chàng ấy đã ra ngoài hết sao? Định hỏi Thiên Ý thì thấy em ấy đã tự vỗ trán mình.
"Tiêu rồi!"
"Em sao vậy?" Ta tròn mắt.
Thiên Ý mặt đã tỏ vẻ khó xử, mà nhỏ giọng.
"Tướng...tướng quân! Bọn em tưởng người bị bắt cóc nên bọn em đã kể cho các tướng công người nghe, giờ tất cả đang lo lắng mà tìm kiếm"
"Tưởng là chuyện gì? Không sao đâu lúc nãy ta có gặp Tô Tô cùng Ác Nhân, họ sẽ báo lại với Tấn Triệu thôi!"
Nghe ta nói thế cả hai em ấy như đã nhẹ lòng mà mặt đã giãn ra hẳn, thấy cũng không có chuyện gì ta định về phòng nghĩ thì bóng dáng của Thúc Lang đã lấp lo ngay trước mắt, Thiên Ý cùng Dạ Ý cũng thấy chàng.
"Tướng quân! Bọn em lui trước!" Dạ Ý lên tiếng cùng lúc kéo lấy tay Thiên Ý.
Có vẻ như hiểu ý nên Thiên Ý cùng theo bước mà rời đi, giờ chỉ còn ta và chàng ấy, ta không biết là chàng ấy sợ cái gì mà lại không muốn gặp ta như vậy.
"Tiểu Muội cô nương đã ổn rồi chứ?"
"Ừ ổn!"
Thúc Lang vẫn đứng đấy một bước cũng không tiến, nghĩ lại thật nhói tâm, ngày xưa gần ta, chàng ấy một bước cũng không muốn rời, vậy mà giờ đây cả hai cứ như người chẳng liên quan gì đến nhau, có lẽ giờ chàng còn ghét ta hơn vì chuyện của Tiểu Muội kia.
"Chàng ghét ta đến vậy sao?"
Câu hỏi đột ngột của ta làm Thúc Lang đã ngơ mặt ra, nhanh sau đó đã tránh ánh mắt của ta mà cúi mặt.
"Không biết!"
"Nếu như ta không thích chàng ở gần Tiểu Muội kia thì sao...?"
"Không được! Ta phải bảo vệ Tiểu Muội"
Lập tức chàng đã phản ứng lại, giọng chàng thật kiên định, tại sao khi trả lời câu hỏi của ta có liên quan đến nữ nhân khác chàng lại thể hiện vẻ mặt của lúc trước kia chứ?.
"Vậy...nếu không có ta, chàng sẽ sống tốt phải không?"
Lần này ta đã tiến đến gần chàng hơn, Thúc Lang lại tránh ánh mắt của ta mà cúi mặt lần nữa.
"Ta...không biết!"
Khó chịu vì câu trả lời cùng hành động đó, ta đã ép sát chàng vào vách tường, giờ phải nói sự kinh ngạc kia đã bài hết trên mặt chàng khi mắt đã mở to mà nhìn ta.
"Tướng...tướng quân muốn làm gì?"
"Tại sao những gì liên quan đến ta chàng đều dùng từ không biết? Dù có mất trí thì chúng ta cũng đã từng là phu thê, ân ái mặm nồng, một chút cảm giác với ta chàng cũng không có sao?"
Mâu quan kia lại dao động mãnh liệt, ta không biết chàng ấy đang nghĩ gì trong đầu, thế nhưng biểu hiện của sự khó xử lẫn bất lực kia cũng đủ làm ta hiểu tâm trạng của chàng ấy bây giờ, vì không muốn chàng ấy thêm khó xử nên ta cũng đã chủ động quay đầu.
"Có lẽ là ta quá tin vào tình cảm trước kia mà luôn hi vọng chàng còn chút cảm giác với ta, ta đã quá ép buộc chàng rồi!"
Ta khựng lại, cánh tay ta đã được một bàn tay giữ lấy, đều này cũng làm ta bất ngờ vô cùng, nhưng ta không hề quay đầu lại nhìn chàng.
"Ta thật rất mâu thuẫn, mặc dù không biết lúc trước giữa chúng ta thế nào? Ta chỉ biết nàng hiện tại rất...xa lạ..."
Giọng chàng ấy đã dừng lại, thất vọng quá! ta giờ không muốn cãi nhau nên đã vội rút tay về thế nhưng bàn tay ấy lại nắm rất chặt không hề muốn buông, ta biết sức lực một thư sinh yếu đuối như chàng thì sẽ chẳng là gì đối với ta, nhưng lần này lại khác, lần này ta đã quay đầu nhìn chàng ấy, để muốn nghe chàng ấy định nói gì nữa.
"Chàng...thật ra là đang nghĩ gì?"
"Mặc dù rất xa lạ...nhưng ta...ta không thể nào gạt nàng ra khỏi tâm trí"
Một niềm vui nho nhỏ, ít nhất chàng vẫn nghĩ đến ta, nhưng ta vẫn rất điềm tĩnh không hề để lộ trước chàng ấy.
"Vậy chàng chứng minh đi"
Thúc Lang lại bối rối, có lẽ chàng ấy đang hoang mang không biết chứng minh thế nào.
"Ta mệt rồi! Chàng buông tay đi'"
Mặc dù ta bảo thế! Vậy mà tay Thúc Lang vẫn cứ giữ chặt không hề muốn buông.
"Nàng...nàng muốn ta chứng minh thế nào?"
Điệu bộ e dè cùng vành tai đã đỏ lên của Thúc Lang thật giống một tiểu nương tử đang bị vi phu của mình bắt nạt quá, ta thật không tài nào chịu nỗi cái biểu hiện, hiện giờ của chàng nên cũng muốn ghẹo chàng ấy một lúc khi tỏ ra lưu manh hơn khi tay ta đã tự chỉ vào môi mình.
"Hôn ta"
Giờ là cả một sự bối rối không hề nhỏ, ngay đến cả mặt chàng ấy cũng đã nhiễm hồng, ta biết giờ chàng ấy không dám với lại chỗ này cũng không thích hợp đùa giai.
"Ta chỉ đùa, chàng không cần quá miễn cưỡng, giờ ta biết trong lòng chàng vẫn có ta thì chàng sẽ mau sớm phục hồi trí nhớ thôi!"
"Khụ! Làm phiền một chút!"
Người vừa lên tiếng làm ta cùng Thúc Lang đã nhìn đến hắn, ta thì không biết hắn là ai thế nhưng Thúc Lang có vẻ biết hắn khi chàng đã hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Cô nương kia vừa tỉnh đã liên tục tìm ngươi, ngươi nên đến xem sao thì hơn"
Thúc Lang có chút do dự khi buông tay ta, nhưng chàng cũng đâu vì thế mà bỏ rơi Tiểu Muội kia, nhìn ta một cái rồi chàng cũng rời đi đến chỗ nàng ta.
Giờ còn ta một tên nhìn như thổ phỉ này.
"Ta chưa từng gặp ngươi? Ngươi có quan hệ gì với chàng ấy?"
"Tại hạ họ Đỗ tên Lương là người được Sát ma chủ mời về để trị bệnh mất trí cho Vương công tử" Khác xa với vẻ đầu gấu bên ngoài, hắn đã chấp tay mà cung kính với ta cùng giọng nói hết sức nhẹ nhàng.
Nghe có chút lạ tai, không ngờ một thần y mười tuổi đã hành y như chàng giờ lại phải nhờ đến người khác trị bệnh mất trí cho mình.
"Vậy ư! Theo như Đỗ đại phu thì bệnh của Thúc Lang chàng sẽ có khả quan chứ?"
"Thật ra tại hạ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, y thuật tại hạ vẫn còn khá kém cỏi cho nên cũng không chắc được sẽ có kết quả như ý muốn"
Đúng là một người khiêm tốn, ăn ngay nói thẳng chẳng chút che giấu, làm ta cũng khá thiện cảm với hắn ta.
"Đỗ đại phu có lòng là được, dù có chữa khỏi được hay không thì cũng đã rất cảm kích Đỗ đại phu rồi!"
"Không dám! Tướng quân đã quá lời, tại hạ còn việc cần làm nên xin lui trước"
Ta cũng nhẹ gật đầu, mắt thấy Đỗ đại phu ấy đã lui đi ta cũng đi về phòng, nơi đây chẳng lấy một hạ nhân nào, giờ lại càng vắng vẻ hơn, người làm những công việc thường ngày như giặc giũ, nấu nướng thì toàn thuộc hạ của các chàng ấy làm cả, vì chuyện của ta nên các chàng ấy chẳng tin lấy một người bên ngoài, nhắc đến lại càng thêm đau đầu, không biết mọi chuyện đã được các chàng ấy giải quyết thế nào rồi?.
Vì đã uống một ít rượu nên cơn buồn ngủ cũng kéo tới, bước đến bên giường ta nhẹ nằm xuống mà đã nhanh chìm vào giấc ngủ cho đến khi không biết đã qua bao lâu thì cũng lèm nhèm mà mở mắt mà ngồi dậy, trước khi kịp nhận ra có người ở đây thì giọng nói đầy ôn nhu đã cất lên.
"Nương tử! Nàng dậy rồi à"
Tấn Triệu ngồi trước bàn đã đặc sách trên tay xuống mà đứng dậy đi đến bên ta.
"Ta đã ngủ qua bao lâu rồi? Sao giờ chàng còn đọc sách mà không đi nghỉ đi?"
Ngồi xuống bên giường tay Tấn Triệu nhẹ vuốt lấy đầu ta, môi chàng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Chỉ mới giữa giờ dậu thôi! Nàng vừa về đã ngủ thiết đi đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng đúng không!"
Nghe chàng nói đến đó bụng ta cũng đồng tình mà kêu lên, làm ta đỏ mặt vì xấu hổ, thấy vậy ý cười của chàng lại càng sâu hơn, nhanh chàng cũng đã đỡ ta xuống giường.
"Mau lại đây dùng một ít đi, rồi kể cho tướng công của nàng nghe về chuyện ban ngày, nàng làm ta thật chẳng an tâm khi cứ để nàng một mình là sẽ có chuyện"
"Chàng đang xem ta là tiểu hài tử sao?"
Ta vừa hỏi xong thì tay Tấn Triệu đã chạm đến bên khéo miệng ta.
"Còn bảo không phải tiểu hài tử, đã dính cơm rồi còn gì?"
Sự dịu dàng đầy ân cần của chàng tuy làm ta co hơi xấu hổ vì sự vụng về kia nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
"Chàng...đừng nhìn ta ăn như vậy, sẽ rất gượng gạo hay chàng ra ngoài đi"
"Đuổi ta? Nương tử nàng chẳng hiểu phong tình gì cả, vi phu còn muốn bồi nàng tắm nữa kia đấy!"
Cái biểu hiện dửng dưng của chàng làm ta muốn sặc luôn cả cơm trong miệng, riết rồi chàng ấy với Huyết Dạ càng ngày càng giống nhau, vô sỉ không ai bằng, mà nhắc đến mới nhớ các chàng ấy vẫn chưa về hay sao mà chẳng thấy tăm hơi đâu?.
"Thác Nghiêm các chàng ấy vẫn chưa về sao?"
"Tác Thác Nghiêm cùng Sát Huyết Dạ thì ta không thấy, Vân Thẩm Sư cùng Tây Cẩn Triệt lúc nãy còn ở đây mới vừa rời đi một lúc là nàng tỉnh dậy đấy!"
"Đang nhắc đến bọn ta sao?" Là Thẩm Sư, mà còn có Huyết Dạ, Cẩn Triệt lẫn Thác Nghiêm cùng nhau bước vào.
"Đúng là thuyết tào tháo, tào tháo đáo"
Bỏ ngoài tai lời Tấn Triệu, các chàng ấy cũng tự mình ngồi xuống ghế, lúc này ta thấy có hơi lạ, hình như tâm trạng của các ấy rất tốt thì phải.
"Các chàng sao vậy?"
"Cách Nhi! Nếu nàng nghe tin này chắc hẳn sẽ không cầm lòng được" Cẩn Triệt nói với sự vui mừng trên mặt không hề giấu làm ta cũng tò mò.
"Là chuyện gì sao?"
" Hoàng huynh đã trị thừa tướng hắn tội chu di cửu tộc rồi! Mạc đại tướng quân đã được minh oan"
Ta cũng không biết phải làm sao với sự vui mừng vô hạn của bản thân, đến nỗi mắt đã ứa lệ.
"Thật...sao?"
"Thật! Giờ nàng có thể ngủ an giấc rồi nương tử!" Bàn tay Thác Nghiêm đã vươn tới chạm vào má ta, giọng chàng thật ấm.
"Ừm! Tất cả là nhờ các chàng, Mạc Tử Cách ta thật tốt phúc khi được làm thê tử của các chàng"
"Chuyện này là nhờ Tác Thác Nghiêm cùng Tây Cẩn Triệt cả, nhờ sự đa mưu của Tác Thác Nghiêm hắn mới có kết quả tốt như hôm nay" Lời Huyết Dạ đầy cảm thán.
"Đúng thật là vậy!" Thẩm Sư cũng lên tiếng đồng tình.
"Sát ma chủ là đang khen gợi ta đấy sao?" Thác Nghiêm đã nhướng mày nhìn Huyết Dạ.
Ta cũng biết Huyết Dạ hiếm khi để kẻ khác vào mắt nhưng có lẽ Thác Nghiêm là người chàng ấy phải xem xét thật sự mới thốt ra lời đó.
"Ta công tư phân minh, kẻ có công thì đáng được khen thôi! Nhưng ngươi đừng tưởng bổn ma chủ ưa ngươi, còn lâu nhé!"
Ta phải bật cười vì tính có phần trẻ con đó của chàng ấy, các tướng công ta mỗi người một vẻ nhưng được cái họ dù có không bằng lòng về nhau thế nào thì họ vẫn tôn trọng nhau cũng có thể một phần là do ta góp thành.
========================
"Ngươi biết gì chưa, chuyện phủ thừa tướng phải chu di cửu tộc vì tội phản quốc còn vu khống cho trung thần là Mạc đại tướng quân đấy!" Một đại thúc vừa nói vừa vuốt chòm râu bạc.
Nam nhân trẻ hơn đứng bên cũng gật gù.
"Chuyện đó cả kinh thành này đều biết, cùng những kẻ có liên quan như binh bộ thượng thư cũng không thoát khỏi"
"Đúng là chuyện mình làm dù có lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi lưới của lão thiên gia mà" Đại thúc khá hài lòng khí mặt đã tỏ ra khá đắc ý.
Cũng cùng lúc đó người tự giờ cũng nghe được không ít cũng cảm thấy tò mò mà nhẹ lên tiếng với tùy tùng đang đứng ngoài xe ngựa.
"Tây quốc này đúng là nhộn nhịp thật, vừa đến mấy hôm đã nghe đủ thứ chuyện"
"Dạ chủ nhân! nghe nói Mạc tướng quân đã được thả, người có muốn đến đó luôn không?"
"Không vội! Đến chỗ hẹn đi"
"Dạ".
"Tướng quân! Người làm bọn e lo quá" Thiên Ý lên tiếng.
"Tướng quân! Thật ra là chuyện gì? Khi chúng e xông vào đã không thấy cả hai,còn công chúa Mục quốc sao rồi ạ?" Dạ Ý cũng chen vào.
"Ta không đuổi kịp" Nhắc đến Mục Trường Mệnh, ta cũng chẳng biết thế nào, nên cũng trả lời các e ấy theo sự thật.
Nghe thế cả hai cũng im lặng, có lẽ chuyện này cũng không liên quan gì với bọn ta nên hai em ấy cũng không mấy quan tâm, nhẹ ngồi xuống ghế, tay rót nước vào chung mà uống cạn trong cơn khát, đưa mắt nhìn đại sảnh, thật lạ ta cũng chẳng thấy ai, hôm nay các chàng ấy đã ra ngoài hết sao? Định hỏi Thiên Ý thì thấy em ấy đã tự vỗ trán mình.
"Tiêu rồi!"
"Em sao vậy?" Ta tròn mắt.
Thiên Ý mặt đã tỏ vẻ khó xử, mà nhỏ giọng.
"Tướng...tướng quân! Bọn em tưởng người bị bắt cóc nên bọn em đã kể cho các tướng công người nghe, giờ tất cả đang lo lắng mà tìm kiếm"
"Tưởng là chuyện gì? Không sao đâu lúc nãy ta có gặp Tô Tô cùng Ác Nhân, họ sẽ báo lại với Tấn Triệu thôi!"
Nghe ta nói thế cả hai em ấy như đã nhẹ lòng mà mặt đã giãn ra hẳn, thấy cũng không có chuyện gì ta định về phòng nghĩ thì bóng dáng của Thúc Lang đã lấp lo ngay trước mắt, Thiên Ý cùng Dạ Ý cũng thấy chàng.
"Tướng quân! Bọn em lui trước!" Dạ Ý lên tiếng cùng lúc kéo lấy tay Thiên Ý.
Có vẻ như hiểu ý nên Thiên Ý cùng theo bước mà rời đi, giờ chỉ còn ta và chàng ấy, ta không biết là chàng ấy sợ cái gì mà lại không muốn gặp ta như vậy.
"Tiểu Muội cô nương đã ổn rồi chứ?"
"Ừ ổn!"
Thúc Lang vẫn đứng đấy một bước cũng không tiến, nghĩ lại thật nhói tâm, ngày xưa gần ta, chàng ấy một bước cũng không muốn rời, vậy mà giờ đây cả hai cứ như người chẳng liên quan gì đến nhau, có lẽ giờ chàng còn ghét ta hơn vì chuyện của Tiểu Muội kia.
"Chàng ghét ta đến vậy sao?"
Câu hỏi đột ngột của ta làm Thúc Lang đã ngơ mặt ra, nhanh sau đó đã tránh ánh mắt của ta mà cúi mặt.
"Không biết!"
"Nếu như ta không thích chàng ở gần Tiểu Muội kia thì sao...?"
"Không được! Ta phải bảo vệ Tiểu Muội"
Lập tức chàng đã phản ứng lại, giọng chàng thật kiên định, tại sao khi trả lời câu hỏi của ta có liên quan đến nữ nhân khác chàng lại thể hiện vẻ mặt của lúc trước kia chứ?.
"Vậy...nếu không có ta, chàng sẽ sống tốt phải không?"
Lần này ta đã tiến đến gần chàng hơn, Thúc Lang lại tránh ánh mắt của ta mà cúi mặt lần nữa.
"Ta...không biết!"
Khó chịu vì câu trả lời cùng hành động đó, ta đã ép sát chàng vào vách tường, giờ phải nói sự kinh ngạc kia đã bài hết trên mặt chàng khi mắt đã mở to mà nhìn ta.
"Tướng...tướng quân muốn làm gì?"
"Tại sao những gì liên quan đến ta chàng đều dùng từ không biết? Dù có mất trí thì chúng ta cũng đã từng là phu thê, ân ái mặm nồng, một chút cảm giác với ta chàng cũng không có sao?"
Mâu quan kia lại dao động mãnh liệt, ta không biết chàng ấy đang nghĩ gì trong đầu, thế nhưng biểu hiện của sự khó xử lẫn bất lực kia cũng đủ làm ta hiểu tâm trạng của chàng ấy bây giờ, vì không muốn chàng ấy thêm khó xử nên ta cũng đã chủ động quay đầu.
"Có lẽ là ta quá tin vào tình cảm trước kia mà luôn hi vọng chàng còn chút cảm giác với ta, ta đã quá ép buộc chàng rồi!"
Ta khựng lại, cánh tay ta đã được một bàn tay giữ lấy, đều này cũng làm ta bất ngờ vô cùng, nhưng ta không hề quay đầu lại nhìn chàng.
"Ta thật rất mâu thuẫn, mặc dù không biết lúc trước giữa chúng ta thế nào? Ta chỉ biết nàng hiện tại rất...xa lạ..."
Giọng chàng ấy đã dừng lại, thất vọng quá! ta giờ không muốn cãi nhau nên đã vội rút tay về thế nhưng bàn tay ấy lại nắm rất chặt không hề muốn buông, ta biết sức lực một thư sinh yếu đuối như chàng thì sẽ chẳng là gì đối với ta, nhưng lần này lại khác, lần này ta đã quay đầu nhìn chàng ấy, để muốn nghe chàng ấy định nói gì nữa.
"Chàng...thật ra là đang nghĩ gì?"
"Mặc dù rất xa lạ...nhưng ta...ta không thể nào gạt nàng ra khỏi tâm trí"
Một niềm vui nho nhỏ, ít nhất chàng vẫn nghĩ đến ta, nhưng ta vẫn rất điềm tĩnh không hề để lộ trước chàng ấy.
"Vậy chàng chứng minh đi"
Thúc Lang lại bối rối, có lẽ chàng ấy đang hoang mang không biết chứng minh thế nào.
"Ta mệt rồi! Chàng buông tay đi'"
Mặc dù ta bảo thế! Vậy mà tay Thúc Lang vẫn cứ giữ chặt không hề muốn buông.
"Nàng...nàng muốn ta chứng minh thế nào?"
Điệu bộ e dè cùng vành tai đã đỏ lên của Thúc Lang thật giống một tiểu nương tử đang bị vi phu của mình bắt nạt quá, ta thật không tài nào chịu nỗi cái biểu hiện, hiện giờ của chàng nên cũng muốn ghẹo chàng ấy một lúc khi tỏ ra lưu manh hơn khi tay ta đã tự chỉ vào môi mình.
"Hôn ta"
Giờ là cả một sự bối rối không hề nhỏ, ngay đến cả mặt chàng ấy cũng đã nhiễm hồng, ta biết giờ chàng ấy không dám với lại chỗ này cũng không thích hợp đùa giai.
"Ta chỉ đùa, chàng không cần quá miễn cưỡng, giờ ta biết trong lòng chàng vẫn có ta thì chàng sẽ mau sớm phục hồi trí nhớ thôi!"
"Khụ! Làm phiền một chút!"
Người vừa lên tiếng làm ta cùng Thúc Lang đã nhìn đến hắn, ta thì không biết hắn là ai thế nhưng Thúc Lang có vẻ biết hắn khi chàng đã hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Cô nương kia vừa tỉnh đã liên tục tìm ngươi, ngươi nên đến xem sao thì hơn"
Thúc Lang có chút do dự khi buông tay ta, nhưng chàng cũng đâu vì thế mà bỏ rơi Tiểu Muội kia, nhìn ta một cái rồi chàng cũng rời đi đến chỗ nàng ta.
Giờ còn ta một tên nhìn như thổ phỉ này.
"Ta chưa từng gặp ngươi? Ngươi có quan hệ gì với chàng ấy?"
"Tại hạ họ Đỗ tên Lương là người được Sát ma chủ mời về để trị bệnh mất trí cho Vương công tử" Khác xa với vẻ đầu gấu bên ngoài, hắn đã chấp tay mà cung kính với ta cùng giọng nói hết sức nhẹ nhàng.
Nghe có chút lạ tai, không ngờ một thần y mười tuổi đã hành y như chàng giờ lại phải nhờ đến người khác trị bệnh mất trí cho mình.
"Vậy ư! Theo như Đỗ đại phu thì bệnh của Thúc Lang chàng sẽ có khả quan chứ?"
"Thật ra tại hạ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, y thuật tại hạ vẫn còn khá kém cỏi cho nên cũng không chắc được sẽ có kết quả như ý muốn"
Đúng là một người khiêm tốn, ăn ngay nói thẳng chẳng chút che giấu, làm ta cũng khá thiện cảm với hắn ta.
"Đỗ đại phu có lòng là được, dù có chữa khỏi được hay không thì cũng đã rất cảm kích Đỗ đại phu rồi!"
"Không dám! Tướng quân đã quá lời, tại hạ còn việc cần làm nên xin lui trước"
Ta cũng nhẹ gật đầu, mắt thấy Đỗ đại phu ấy đã lui đi ta cũng đi về phòng, nơi đây chẳng lấy một hạ nhân nào, giờ lại càng vắng vẻ hơn, người làm những công việc thường ngày như giặc giũ, nấu nướng thì toàn thuộc hạ của các chàng ấy làm cả, vì chuyện của ta nên các chàng ấy chẳng tin lấy một người bên ngoài, nhắc đến lại càng thêm đau đầu, không biết mọi chuyện đã được các chàng ấy giải quyết thế nào rồi?.
Vì đã uống một ít rượu nên cơn buồn ngủ cũng kéo tới, bước đến bên giường ta nhẹ nằm xuống mà đã nhanh chìm vào giấc ngủ cho đến khi không biết đã qua bao lâu thì cũng lèm nhèm mà mở mắt mà ngồi dậy, trước khi kịp nhận ra có người ở đây thì giọng nói đầy ôn nhu đã cất lên.
"Nương tử! Nàng dậy rồi à"
Tấn Triệu ngồi trước bàn đã đặc sách trên tay xuống mà đứng dậy đi đến bên ta.
"Ta đã ngủ qua bao lâu rồi? Sao giờ chàng còn đọc sách mà không đi nghỉ đi?"
Ngồi xuống bên giường tay Tấn Triệu nhẹ vuốt lấy đầu ta, môi chàng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Chỉ mới giữa giờ dậu thôi! Nàng vừa về đã ngủ thiết đi đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng đúng không!"
Nghe chàng nói đến đó bụng ta cũng đồng tình mà kêu lên, làm ta đỏ mặt vì xấu hổ, thấy vậy ý cười của chàng lại càng sâu hơn, nhanh chàng cũng đã đỡ ta xuống giường.
"Mau lại đây dùng một ít đi, rồi kể cho tướng công của nàng nghe về chuyện ban ngày, nàng làm ta thật chẳng an tâm khi cứ để nàng một mình là sẽ có chuyện"
"Chàng đang xem ta là tiểu hài tử sao?"
Ta vừa hỏi xong thì tay Tấn Triệu đã chạm đến bên khéo miệng ta.
"Còn bảo không phải tiểu hài tử, đã dính cơm rồi còn gì?"
Sự dịu dàng đầy ân cần của chàng tuy làm ta co hơi xấu hổ vì sự vụng về kia nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
"Chàng...đừng nhìn ta ăn như vậy, sẽ rất gượng gạo hay chàng ra ngoài đi"
"Đuổi ta? Nương tử nàng chẳng hiểu phong tình gì cả, vi phu còn muốn bồi nàng tắm nữa kia đấy!"
Cái biểu hiện dửng dưng của chàng làm ta muốn sặc luôn cả cơm trong miệng, riết rồi chàng ấy với Huyết Dạ càng ngày càng giống nhau, vô sỉ không ai bằng, mà nhắc đến mới nhớ các chàng ấy vẫn chưa về hay sao mà chẳng thấy tăm hơi đâu?.
"Thác Nghiêm các chàng ấy vẫn chưa về sao?"
"Tác Thác Nghiêm cùng Sát Huyết Dạ thì ta không thấy, Vân Thẩm Sư cùng Tây Cẩn Triệt lúc nãy còn ở đây mới vừa rời đi một lúc là nàng tỉnh dậy đấy!"
"Đang nhắc đến bọn ta sao?" Là Thẩm Sư, mà còn có Huyết Dạ, Cẩn Triệt lẫn Thác Nghiêm cùng nhau bước vào.
"Đúng là thuyết tào tháo, tào tháo đáo"
Bỏ ngoài tai lời Tấn Triệu, các chàng ấy cũng tự mình ngồi xuống ghế, lúc này ta thấy có hơi lạ, hình như tâm trạng của các ấy rất tốt thì phải.
"Các chàng sao vậy?"
"Cách Nhi! Nếu nàng nghe tin này chắc hẳn sẽ không cầm lòng được" Cẩn Triệt nói với sự vui mừng trên mặt không hề giấu làm ta cũng tò mò.
"Là chuyện gì sao?"
" Hoàng huynh đã trị thừa tướng hắn tội chu di cửu tộc rồi! Mạc đại tướng quân đã được minh oan"
Ta cũng không biết phải làm sao với sự vui mừng vô hạn của bản thân, đến nỗi mắt đã ứa lệ.
"Thật...sao?"
"Thật! Giờ nàng có thể ngủ an giấc rồi nương tử!" Bàn tay Thác Nghiêm đã vươn tới chạm vào má ta, giọng chàng thật ấm.
"Ừm! Tất cả là nhờ các chàng, Mạc Tử Cách ta thật tốt phúc khi được làm thê tử của các chàng"
"Chuyện này là nhờ Tác Thác Nghiêm cùng Tây Cẩn Triệt cả, nhờ sự đa mưu của Tác Thác Nghiêm hắn mới có kết quả tốt như hôm nay" Lời Huyết Dạ đầy cảm thán.
"Đúng thật là vậy!" Thẩm Sư cũng lên tiếng đồng tình.
"Sát ma chủ là đang khen gợi ta đấy sao?" Thác Nghiêm đã nhướng mày nhìn Huyết Dạ.
Ta cũng biết Huyết Dạ hiếm khi để kẻ khác vào mắt nhưng có lẽ Thác Nghiêm là người chàng ấy phải xem xét thật sự mới thốt ra lời đó.
"Ta công tư phân minh, kẻ có công thì đáng được khen thôi! Nhưng ngươi đừng tưởng bổn ma chủ ưa ngươi, còn lâu nhé!"
Ta phải bật cười vì tính có phần trẻ con đó của chàng ấy, các tướng công ta mỗi người một vẻ nhưng được cái họ dù có không bằng lòng về nhau thế nào thì họ vẫn tôn trọng nhau cũng có thể một phần là do ta góp thành.
========================
"Ngươi biết gì chưa, chuyện phủ thừa tướng phải chu di cửu tộc vì tội phản quốc còn vu khống cho trung thần là Mạc đại tướng quân đấy!" Một đại thúc vừa nói vừa vuốt chòm râu bạc.
Nam nhân trẻ hơn đứng bên cũng gật gù.
"Chuyện đó cả kinh thành này đều biết, cùng những kẻ có liên quan như binh bộ thượng thư cũng không thoát khỏi"
"Đúng là chuyện mình làm dù có lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi lưới của lão thiên gia mà" Đại thúc khá hài lòng khí mặt đã tỏ ra khá đắc ý.
Cũng cùng lúc đó người tự giờ cũng nghe được không ít cũng cảm thấy tò mò mà nhẹ lên tiếng với tùy tùng đang đứng ngoài xe ngựa.
"Tây quốc này đúng là nhộn nhịp thật, vừa đến mấy hôm đã nghe đủ thứ chuyện"
"Dạ chủ nhân! nghe nói Mạc tướng quân đã được thả, người có muốn đến đó luôn không?"
"Không vội! Đến chỗ hẹn đi"
"Dạ".
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/132
|