Cố Yên rất vui, đã lâu lắm rồi cô không gặp Cố lão gia, hôm nay không hiểu vì lý do gì mà lại sai người tới đón cô về nhà.
“Cha!” Cố Yên vui mừng reo lên.
Tiếng gọi trong trẻo cất lên, Cố Bác Vân ngẩng đầu nhìn, thấy con gái thân yêu đang đứng trước cửa, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, bóng dáng người con gái mặc chiếc váy trắng với đôi mắt đen láy lại như hiện về trước mắt.
Ông ta khẽ thở dài: “Cố Yên, ngồi xuống đi con!”
Cố Yên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa: “Chị đâu rồi cha?”
“Chị con đi công tác rồi!”
Cố Bác Vân hỏi con gái với vẻ mệt mỏi: “Cha nghe nói Phương Diệc Thành về rồi. Hai đứa… có gặp nhau không?”
Cố Yên sững sờ khi nghe cha nhắc tới anh ấy, tại chính căn nhà này: “Không cha à!”
“Yên Nhi, con… và cậu ta có thể đến được với nhau rồi.” Cố Bác Vân trầm tư hồi lâu mới nói.
“Cha…” Cố Yên ngạc nhiên kêu lên.
Cô không ngờ cha gọi cô về là vì chuyện Phương Diệc Thành trở về, càng không thể ngờ cha lại đồng ý cho cô và Diệc Thành nối lại quan hệ. Sự việc năm đó không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, nhưng lẽ nào cha cô lại không trách Phương Diệc Thành?
Cố Bác Vân quay mặt ra cửa sổ: “Mấy năm nay cha đã nghĩ rất kỹ rồi. Chuyện năm đó, suy cho cùng đều do lỗi của cha. Đời này, cha nợ mẹ con nhiều lắm, cha hy vọng con có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.”
Nước mắt lăn dài trên má Cố Yên. Chuyện năm đó, chỉ mới nhắc tới đã thấy tim nhói đau. Theo Phương Diệc Thành, còn… Lương Phi Phàm thì sao đây?
Hạnh phúc thực sự ư? Nhưng bây giờ mình cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nước mắt vẫn tuôn trào trên má: “Cha, con và Phương Diệc Thành không thể quay lại với nhau được nữa. Chuyện của dì Nguyễn, con cũng có lỗi một phần, sai thì cũng đã sai rồi, hơn nữa, chẳng phải giờ đây con đang rất hạnh phúc sao?”
“Tối qua, cha nằm mơ thấy mẹ con.” Nét dịu dàng hiện lên trên gương mặt Cố Bác Vân, dường như việc nhắc tới người vợ đã khuất cũng là một việc khiến ông rất hạnh phúc. “Mẹ con trách cha đã không chăm sóc tốt cho con… Nửa đêm tỉnh dậy, cha không thể nào chợp mắt được nữa, nghĩ lại mấy năm nay, cha không chăm lo cho các con chu đáo. Minh Châu cả ngày phải bôn ba bên ngoài như con trai, còn con thì…” Giọng Cố Bác Vân nghẹn lại, khác hẳn với một Cố Bác Vân mạnh mẽ chốn thương trường. “Tiểu Yên, là cha cố chấp, mấy năm nay đã khiến con phải chịu nhiều đau khổ.”
Nước mắt Cố Yên vẫn tuôn rơi. Từ ngày dì Nguyễn ra đi, cha chưa từng tâm sự với cô về những điều thầm kín trong lòng như ngày hôm nay.
Lão quản gia xuất hiện làm hỏng bức tranh cảm động giữa hai cha con: “Lão gia, Lương tiên sinh tới, nói muốn gặp Cố tiểu thư. Cậu ấy muốn lên đây.”
Muốn lên đây? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cố Bác Vân nhìn con gái một cái rồi thở dài, ông ta cũng không định so đo với cậu trai trẻ kia nữa, liền nói: “Cố Nhi, con xuống dưới nhà đi! Lời cha nói, con nhớ suy nghĩ cho kỹ đấy.”
Cố Yên lắc đầu: “Cha, hôm nay con ở nhà chơi với cha.” Cố Yên không thèm để ý đến anh chàng Lương Phi Phàm kỳ quặc kia nữa.
Cố Bác Vân cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trên đời không có đứa con trai nào ngang ngược hơn Lương Phi Phàm, và chắc cũng chỉ có con gái ông mới hàng phục được nó.
“Thôi về đi con! Cha mệt rồi, hôm khác lại đến.”
Cố Yên cắn môi nũng nịu, gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng.
Lương Phi Phàm hai tay đút túi quần, đứng chờ sẵn ở bậc thang, vẻ mặt sốt ruột. Anh đang định xông lên tầng thì thấy Cố Yên lững thững bước xuống với khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Sao thế?” Thật đáng chết, làm cô bé của anh phải khóc!
Cố Yên vội lau nước mắt, lườm anh một cái, rồi đẩy anh ra, tiếp tục bước xuống.
Lương Phi Phàm đuổi theo, kéo Cố Yên lại vặn hỏi: “Sao em khóc? Ông ta mắng em hay đánh em?”
Cố Yên cố hết sức đẩy anh ra, đẩy không được, cô liền cắn anh một cái, như để trút bỏ nỗi bực dọc, cô thả ra, rồi đá cho anh một cái nữa: “Cha em làm sao có thể đánh em, mắng em được? Không cần anh phải lo!”
Nói xong, cô liền chạy đi mất. Lương Phi Phàm xoa xoa lên vết răng cắn, nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Cũng giống những lần trước, Lương Phi Phàm nhanh chóng quên mất mình là người “được giận”, mấy ngày liền lên núi xuống biển, suýt nữa hái được cả mặt trăng trên trời để làm mỹ nhân vui, vậy mà mỹ nhân vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, chẳng thèm để ý.
Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại thân mật như lúc đầu, hai người quay ra làm sứ giả hòa giải: “Đại ca, em nghĩ anh phải tỏ rõ thành ý, Tiểu Yên nhà chúng em dễ mềm lòng lắm đấy, anh tự phạt rượu mình đi, rồi xin lỗi cô ấy một câu, cô ấy sẽ không giận anh nữa đâu.” Nói đoạn, Tiểu Ly cười hi hi rồi cầm chai rượu tới.
Lương Phi Phàm đặt ly rượu xuống bàn, rồi chăm chú nhìn Cố Yên. Còn Cố Yên thì vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng.
Lương Phi Phàm khẽ than thở, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tiểu Ly, cô đang giúp đại ca dỗ dành chị Yên hay là đang giúp bạn trai cô báo thù đấy hả?” Lý Vi Nhiên ngồi cạnh nhún nhún vai, ai chẳng biết anh ba rất biết cách biện hộ cho mình, trên mặt Trần Ngộ Bạch vẫn còn mấy vết bầm tím kia kìa, cô ta làm sao có thể giúp đại ca được, chẳng qua là mượn cớ báo thù mà thôi.
Mọi người nghe xong cười sảng khoái, Tiểu Ly tức quá đuổi đánh Lý Vi Nhiên khiến anh ta chạy khắp phòng.
Trong tiếng cười nói ồn ào, Lương Phi Phàm vẫn chăm chú nhìn Cố Yên.
Tửu lượng tốt cũng không có nghĩa là uống mãi không say, đầu hơi choáng váng, chỉ có nhìn cô, anh mới thấy lòng thanh thản.
Cố Yên nhìn đôi mắt cũng biết anh đã uống khá nhiều rồi. Cái cô Tiểu Ly này thật đáng chết, nhớ lấy, bản cô nương không tha cho cô đâu!
Kỷ Nam ngồi quan sát đã lâu, lúc này mới đi đến bên Lương Phi Phàm: “Đại ca, để em giúp anh.”
Lương Phi Phàm không nhìn Kỷ Nam, chỉ “hừm” một tiếng, anh ta còn chưa say tới mức ấy, Kỷ Nam đang nghĩ gì, anh ta là người rõ nhất. Lý Nham làm hỏng việc, Kỷ Nam cố gắng nghĩ cách cứu nguy, chắc viện cớ này mà muốn đổi lấy mạng Lý Nham chăng?
Thái độ Lương Phi Phàm lạnh như băng, Kỷ Nam không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ đứng một góc quan sát.
Lâu sau, Lương Phi Phàm mới quay lại sofa, ngồi xuống, lạnh lùng buông một câu: “Lần sau nó còn rơi vào tay anh thì đừng hòng đến cầu cứu nghe chưa?”
Kỷ Nam gật đầu lia lịa, trong lòng mừng muốn rơi nước mắt.
Mọi người huyên náo tới nửa đêm, xong thì ai về nhà người nấy.
Mọi người bước vào thang máy, đến tầng mười bảy bỗng “ting tang” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Bên ngoài hành lang, tiếng Tiểu Lục đang quát mắng cô gái nhỏ đã hầu hạ đại ca không chu đáo, sắc mặt Cố Yên dần dần chuyển sắc, hứa hẹn một trận cuồng phong sắp sửa ập đến.
Cố Yên chỉnh lại chân váy, nhẹ nhàng đến bên Lương Phi Phàm, khẽ nói: “Phi Phàm, em mệt rồi, mình về nhà đi!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, làm sao chị Yên lại bình tĩnh như không có chuyện gì? Lần này chắc Lương Phi Phàm phải trọng thưởng cho Kỷ Nam mới được. Riêng Tiểu Ly lại mừng thầm, trước cơn bão, trời đất bao giờ chả phẳng lặng, các người hãy chờ xem, có người sắp gặp xui xẻo rồi…
Cả quãng đường về đều im lặng.
Không nói thì Lương Phi Phàm cũng đoán được phần nào. Trong lòng anh dâng lên niềm vui sướng, hóa ra, anh cũng có chút vị trí trong tim cô.
Vừa về đến nhà, Cố Yên đã đùng đùng thu dọn hành lý, từ tầng một lên đến phòng ngủ tầng hai, như có trận cuồng phong quét qua. Lương Phi Phàm thấy vậy, càng tỏ ra khoái trí, đám người làm trong nhà thấy cảnh lạ thường, ai nấy đều sợ hãi trốn trong phòng.
Đợi đến khi Cố Yên giận sôi máu, xách hành lý ra đến cửa, Phi Phàm mới tiến đến chặn lại.
“Cút mau!” Giọng nói đanh lại nhưng cũng không kém phần mê hoặc.
“Không muốn nghe anh giải thích sao?” Lương Phi Phàm tựa lưng vào cửa, miệng tươi cười, hai tay dang ra định ôm cô vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Có gì bực mình thì em cứ nói, đừng có động chân động tay thế này chứ!”
Hơi thở còn đượm hơi men, Cố Yên quay đầu đi. Anh nhìn cô một cách si mê, tuy hơi ngà ngà, nhưng trong đầu anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, ngay cả khi tức giận, mặt cau mày có thì trông cô vẫn đẹp và ngọt ngào.
“Anh không hề động đến con bé đấy, một ngón tay cũng không.”
Cố Yên nghĩ tới bộ mặt trẻ trung của con bé lúc nãy thì lại tức điên lên: “Không động đến nó mà lại làm nó có thai được à? Tránh ra cho tôi đi!”
“Có thai ư?” Lương Phi Phàm hé mắt hoài nghi, chắc chắn Kỷ Nam lại giở trò muốn hại mình đây!
“Ngón tay anh có thể khiến con bé ấy mang thai được hay không, em là người rõ nhất, đúng không nào?”
Tâm trạng đang vui, anh cố ý chọc tức cô, vừa nói vừa cúi xuống liếm má cô.
“Đồ hạ lưu!” Cố Yên bị anh ôm chặt vào lòng, rót vào tai những lời xu nịnh, khiến mặt cô đỏ bừng.
Mặc cô đang cố giãy giụa để rời khỏi vòng tay, anh càng ôm cô chặt hơn: “Chẳng phải em yêu anh vì anh hạ lưu sao? Em không nhớ à, khi mình say đắm trên giường, em đã cầu xin anh hạ lưu thêm nữa?”
Cố Yên xấu hổ đỏ mặt, người đàn ông này thật là hạ lưu quá mức, thế mà còn cười được cơ đấy!
“Không có cái thai nào hết!” Lương Phi Phàm khẽ vuốt những sợi tóc trên má cô, giọng dịu lại. “Làm sao có thai được chứ? Không phải là em không biết… Hơn nữa, nếu thật sự có thai thì làm sao anh có thể để con bé đó làm kinh động đến chính cung nương nương của anh được?” Anh xoay người cô lại đối diện với mặt mình, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Nếu thật sự có thai, mẹ của đứa bé chỉ có thể làm em mà thôi… Cố Yên, em có hiểu không?”
Đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Chính cung nương nương, mẹ, con… những từ này anh chưa bao giờ nói với cô, giờ lại nói ra một tràng khiến cô không khỏi kinh ngạc và có… chút ngại ngùng.
Lương Phi Phàm chăm chú quan sát thái độ của cô, biết cô đã tin mình: “Lần đầu tiên Cố Yên ghen.” Lương Phi Phàm phát ra tiếng cười kiêu ngạo, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Hóa ra người xưa nói rất đúng, ghen là đức tính trời sinh của đàn bà.
Cố Yên thấy lo sợ trước sự đắc ý mà anh thể hiện qua điệu cười, mình đang làm gì thế này? Người phụ nữ đang ghen lồng lộn lại là mình sao?
“Bịch!”
Cố Yên quay người, vội vàng đi về phòng.
Cái tiếng “bịch” phát ra từ việc cô vứt hành lý xuống đất, ừ, thì vứt xuống chân kẻ đang đắc chí kia.
“Cha!” Cố Yên vui mừng reo lên.
Tiếng gọi trong trẻo cất lên, Cố Bác Vân ngẩng đầu nhìn, thấy con gái thân yêu đang đứng trước cửa, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, bóng dáng người con gái mặc chiếc váy trắng với đôi mắt đen láy lại như hiện về trước mắt.
Ông ta khẽ thở dài: “Cố Yên, ngồi xuống đi con!”
Cố Yên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa: “Chị đâu rồi cha?”
“Chị con đi công tác rồi!”
Cố Bác Vân hỏi con gái với vẻ mệt mỏi: “Cha nghe nói Phương Diệc Thành về rồi. Hai đứa… có gặp nhau không?”
Cố Yên sững sờ khi nghe cha nhắc tới anh ấy, tại chính căn nhà này: “Không cha à!”
“Yên Nhi, con… và cậu ta có thể đến được với nhau rồi.” Cố Bác Vân trầm tư hồi lâu mới nói.
“Cha…” Cố Yên ngạc nhiên kêu lên.
Cô không ngờ cha gọi cô về là vì chuyện Phương Diệc Thành trở về, càng không thể ngờ cha lại đồng ý cho cô và Diệc Thành nối lại quan hệ. Sự việc năm đó không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, nhưng lẽ nào cha cô lại không trách Phương Diệc Thành?
Cố Bác Vân quay mặt ra cửa sổ: “Mấy năm nay cha đã nghĩ rất kỹ rồi. Chuyện năm đó, suy cho cùng đều do lỗi của cha. Đời này, cha nợ mẹ con nhiều lắm, cha hy vọng con có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.”
Nước mắt lăn dài trên má Cố Yên. Chuyện năm đó, chỉ mới nhắc tới đã thấy tim nhói đau. Theo Phương Diệc Thành, còn… Lương Phi Phàm thì sao đây?
Hạnh phúc thực sự ư? Nhưng bây giờ mình cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nước mắt vẫn tuôn trào trên má: “Cha, con và Phương Diệc Thành không thể quay lại với nhau được nữa. Chuyện của dì Nguyễn, con cũng có lỗi một phần, sai thì cũng đã sai rồi, hơn nữa, chẳng phải giờ đây con đang rất hạnh phúc sao?”
“Tối qua, cha nằm mơ thấy mẹ con.” Nét dịu dàng hiện lên trên gương mặt Cố Bác Vân, dường như việc nhắc tới người vợ đã khuất cũng là một việc khiến ông rất hạnh phúc. “Mẹ con trách cha đã không chăm sóc tốt cho con… Nửa đêm tỉnh dậy, cha không thể nào chợp mắt được nữa, nghĩ lại mấy năm nay, cha không chăm lo cho các con chu đáo. Minh Châu cả ngày phải bôn ba bên ngoài như con trai, còn con thì…” Giọng Cố Bác Vân nghẹn lại, khác hẳn với một Cố Bác Vân mạnh mẽ chốn thương trường. “Tiểu Yên, là cha cố chấp, mấy năm nay đã khiến con phải chịu nhiều đau khổ.”
Nước mắt Cố Yên vẫn tuôn rơi. Từ ngày dì Nguyễn ra đi, cha chưa từng tâm sự với cô về những điều thầm kín trong lòng như ngày hôm nay.
Lão quản gia xuất hiện làm hỏng bức tranh cảm động giữa hai cha con: “Lão gia, Lương tiên sinh tới, nói muốn gặp Cố tiểu thư. Cậu ấy muốn lên đây.”
Muốn lên đây? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cố Bác Vân nhìn con gái một cái rồi thở dài, ông ta cũng không định so đo với cậu trai trẻ kia nữa, liền nói: “Cố Nhi, con xuống dưới nhà đi! Lời cha nói, con nhớ suy nghĩ cho kỹ đấy.”
Cố Yên lắc đầu: “Cha, hôm nay con ở nhà chơi với cha.” Cố Yên không thèm để ý đến anh chàng Lương Phi Phàm kỳ quặc kia nữa.
Cố Bác Vân cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trên đời không có đứa con trai nào ngang ngược hơn Lương Phi Phàm, và chắc cũng chỉ có con gái ông mới hàng phục được nó.
“Thôi về đi con! Cha mệt rồi, hôm khác lại đến.”
Cố Yên cắn môi nũng nịu, gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng.
Lương Phi Phàm hai tay đút túi quần, đứng chờ sẵn ở bậc thang, vẻ mặt sốt ruột. Anh đang định xông lên tầng thì thấy Cố Yên lững thững bước xuống với khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Sao thế?” Thật đáng chết, làm cô bé của anh phải khóc!
Cố Yên vội lau nước mắt, lườm anh một cái, rồi đẩy anh ra, tiếp tục bước xuống.
Lương Phi Phàm đuổi theo, kéo Cố Yên lại vặn hỏi: “Sao em khóc? Ông ta mắng em hay đánh em?”
Cố Yên cố hết sức đẩy anh ra, đẩy không được, cô liền cắn anh một cái, như để trút bỏ nỗi bực dọc, cô thả ra, rồi đá cho anh một cái nữa: “Cha em làm sao có thể đánh em, mắng em được? Không cần anh phải lo!”
Nói xong, cô liền chạy đi mất. Lương Phi Phàm xoa xoa lên vết răng cắn, nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Cũng giống những lần trước, Lương Phi Phàm nhanh chóng quên mất mình là người “được giận”, mấy ngày liền lên núi xuống biển, suýt nữa hái được cả mặt trăng trên trời để làm mỹ nhân vui, vậy mà mỹ nhân vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, chẳng thèm để ý.
Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại thân mật như lúc đầu, hai người quay ra làm sứ giả hòa giải: “Đại ca, em nghĩ anh phải tỏ rõ thành ý, Tiểu Yên nhà chúng em dễ mềm lòng lắm đấy, anh tự phạt rượu mình đi, rồi xin lỗi cô ấy một câu, cô ấy sẽ không giận anh nữa đâu.” Nói đoạn, Tiểu Ly cười hi hi rồi cầm chai rượu tới.
Lương Phi Phàm đặt ly rượu xuống bàn, rồi chăm chú nhìn Cố Yên. Còn Cố Yên thì vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng.
Lương Phi Phàm khẽ than thở, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tiểu Ly, cô đang giúp đại ca dỗ dành chị Yên hay là đang giúp bạn trai cô báo thù đấy hả?” Lý Vi Nhiên ngồi cạnh nhún nhún vai, ai chẳng biết anh ba rất biết cách biện hộ cho mình, trên mặt Trần Ngộ Bạch vẫn còn mấy vết bầm tím kia kìa, cô ta làm sao có thể giúp đại ca được, chẳng qua là mượn cớ báo thù mà thôi.
Mọi người nghe xong cười sảng khoái, Tiểu Ly tức quá đuổi đánh Lý Vi Nhiên khiến anh ta chạy khắp phòng.
Trong tiếng cười nói ồn ào, Lương Phi Phàm vẫn chăm chú nhìn Cố Yên.
Tửu lượng tốt cũng không có nghĩa là uống mãi không say, đầu hơi choáng váng, chỉ có nhìn cô, anh mới thấy lòng thanh thản.
Cố Yên nhìn đôi mắt cũng biết anh đã uống khá nhiều rồi. Cái cô Tiểu Ly này thật đáng chết, nhớ lấy, bản cô nương không tha cho cô đâu!
Kỷ Nam ngồi quan sát đã lâu, lúc này mới đi đến bên Lương Phi Phàm: “Đại ca, để em giúp anh.”
Lương Phi Phàm không nhìn Kỷ Nam, chỉ “hừm” một tiếng, anh ta còn chưa say tới mức ấy, Kỷ Nam đang nghĩ gì, anh ta là người rõ nhất. Lý Nham làm hỏng việc, Kỷ Nam cố gắng nghĩ cách cứu nguy, chắc viện cớ này mà muốn đổi lấy mạng Lý Nham chăng?
Thái độ Lương Phi Phàm lạnh như băng, Kỷ Nam không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ đứng một góc quan sát.
Lâu sau, Lương Phi Phàm mới quay lại sofa, ngồi xuống, lạnh lùng buông một câu: “Lần sau nó còn rơi vào tay anh thì đừng hòng đến cầu cứu nghe chưa?”
Kỷ Nam gật đầu lia lịa, trong lòng mừng muốn rơi nước mắt.
Mọi người huyên náo tới nửa đêm, xong thì ai về nhà người nấy.
Mọi người bước vào thang máy, đến tầng mười bảy bỗng “ting tang” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Bên ngoài hành lang, tiếng Tiểu Lục đang quát mắng cô gái nhỏ đã hầu hạ đại ca không chu đáo, sắc mặt Cố Yên dần dần chuyển sắc, hứa hẹn một trận cuồng phong sắp sửa ập đến.
Cố Yên chỉnh lại chân váy, nhẹ nhàng đến bên Lương Phi Phàm, khẽ nói: “Phi Phàm, em mệt rồi, mình về nhà đi!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, làm sao chị Yên lại bình tĩnh như không có chuyện gì? Lần này chắc Lương Phi Phàm phải trọng thưởng cho Kỷ Nam mới được. Riêng Tiểu Ly lại mừng thầm, trước cơn bão, trời đất bao giờ chả phẳng lặng, các người hãy chờ xem, có người sắp gặp xui xẻo rồi…
Cả quãng đường về đều im lặng.
Không nói thì Lương Phi Phàm cũng đoán được phần nào. Trong lòng anh dâng lên niềm vui sướng, hóa ra, anh cũng có chút vị trí trong tim cô.
Vừa về đến nhà, Cố Yên đã đùng đùng thu dọn hành lý, từ tầng một lên đến phòng ngủ tầng hai, như có trận cuồng phong quét qua. Lương Phi Phàm thấy vậy, càng tỏ ra khoái trí, đám người làm trong nhà thấy cảnh lạ thường, ai nấy đều sợ hãi trốn trong phòng.
Đợi đến khi Cố Yên giận sôi máu, xách hành lý ra đến cửa, Phi Phàm mới tiến đến chặn lại.
“Cút mau!” Giọng nói đanh lại nhưng cũng không kém phần mê hoặc.
“Không muốn nghe anh giải thích sao?” Lương Phi Phàm tựa lưng vào cửa, miệng tươi cười, hai tay dang ra định ôm cô vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Có gì bực mình thì em cứ nói, đừng có động chân động tay thế này chứ!”
Hơi thở còn đượm hơi men, Cố Yên quay đầu đi. Anh nhìn cô một cách si mê, tuy hơi ngà ngà, nhưng trong đầu anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, ngay cả khi tức giận, mặt cau mày có thì trông cô vẫn đẹp và ngọt ngào.
“Anh không hề động đến con bé đấy, một ngón tay cũng không.”
Cố Yên nghĩ tới bộ mặt trẻ trung của con bé lúc nãy thì lại tức điên lên: “Không động đến nó mà lại làm nó có thai được à? Tránh ra cho tôi đi!”
“Có thai ư?” Lương Phi Phàm hé mắt hoài nghi, chắc chắn Kỷ Nam lại giở trò muốn hại mình đây!
“Ngón tay anh có thể khiến con bé ấy mang thai được hay không, em là người rõ nhất, đúng không nào?”
Tâm trạng đang vui, anh cố ý chọc tức cô, vừa nói vừa cúi xuống liếm má cô.
“Đồ hạ lưu!” Cố Yên bị anh ôm chặt vào lòng, rót vào tai những lời xu nịnh, khiến mặt cô đỏ bừng.
Mặc cô đang cố giãy giụa để rời khỏi vòng tay, anh càng ôm cô chặt hơn: “Chẳng phải em yêu anh vì anh hạ lưu sao? Em không nhớ à, khi mình say đắm trên giường, em đã cầu xin anh hạ lưu thêm nữa?”
Cố Yên xấu hổ đỏ mặt, người đàn ông này thật là hạ lưu quá mức, thế mà còn cười được cơ đấy!
“Không có cái thai nào hết!” Lương Phi Phàm khẽ vuốt những sợi tóc trên má cô, giọng dịu lại. “Làm sao có thai được chứ? Không phải là em không biết… Hơn nữa, nếu thật sự có thai thì làm sao anh có thể để con bé đó làm kinh động đến chính cung nương nương của anh được?” Anh xoay người cô lại đối diện với mặt mình, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Nếu thật sự có thai, mẹ của đứa bé chỉ có thể làm em mà thôi… Cố Yên, em có hiểu không?”
Đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Chính cung nương nương, mẹ, con… những từ này anh chưa bao giờ nói với cô, giờ lại nói ra một tràng khiến cô không khỏi kinh ngạc và có… chút ngại ngùng.
Lương Phi Phàm chăm chú quan sát thái độ của cô, biết cô đã tin mình: “Lần đầu tiên Cố Yên ghen.” Lương Phi Phàm phát ra tiếng cười kiêu ngạo, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Hóa ra người xưa nói rất đúng, ghen là đức tính trời sinh của đàn bà.
Cố Yên thấy lo sợ trước sự đắc ý mà anh thể hiện qua điệu cười, mình đang làm gì thế này? Người phụ nữ đang ghen lồng lộn lại là mình sao?
“Bịch!”
Cố Yên quay người, vội vàng đi về phòng.
Cái tiếng “bịch” phát ra từ việc cô vứt hành lý xuống đất, ừ, thì vứt xuống chân kẻ đang đắc chí kia.
/57
|