Mấy ngày sau đó Tiểu Bảo đến nhà cũ Lục gia cùng với Lục phu nhân, khá lâu nữa mới trở về.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, hai mí mắt Tử Hi đã bắt đầu đánh nhau nhưng cô nhất quyết không chịu ngủ.
Lục Bách Phàm vừa vào phòng đã trong thấy bộ dạng này của cô thì không biết nên khóc hay nên cười, anh đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
Nhìn thấy Lục Bách Phàm, Tử Hi lập tức ngồi bật dậy, đưa tay vỗ vỗ nệm: “Bách Phàm, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Bách Phàm đặt cốc nước lên bàn, sau đó ngồi xuống. Nhưng còn chưa chạm đến ga giường đã bị thân thể mềm mại của Tử Hi đè lên, cố sức hôn lấy anh.
Cả người Lục Bách Phàm căng cứng, anh rủa thầm một tiếng rồi đưa bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô, khiến nụ hôn càng trở nên kịch liệt.
Tử Hi nghiêng người hôn lên má anh rồi trượt dần xuống cổ…
Gương mặt xinh đẹp bây giờ đã đầm đìa nước mắt, Lục Bách Phàm thấy vậy thì vội vàng ôm cô gái nhỏ vào lòng: “Làm sao thế? Em bị đau ở đâu?”
Bên tai anh vang lên giọng nói lí nhí của cô: “Lục Bách Phàm, em bẩn…em rất bẩn…”
Lục Bách Phàm khó hiểu: “Bẩn ở đâu, anh giúp em lau.”
Giọng nói Tử Hi khản đặt: “Năm năm trước…em đã mang thai…Cho dù đứa bé đó đã chết, em cũng đã không còn trong sạch…Lục Bách Phàm…em thật sự rất bẩn…”
Cảm nhận được thân thể run rẩy của người trong lòng, Lục Bách Phàm càng ôm cô chặt hơn: “Bẩn? Anh không cảm thấy chỗ nào bẩn cả!”
Tử Hi ngẩn đầu lên, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, phản ứng của Lục Bách Phàm…khác xa so với tưởng tượng của cô…
“Vậy nếu như em nói, em…đến người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết…”
Lúc này, đôi môi lành lạnh của anh dịu dàng hôn lấy nước mắt cô: “Quá khứ của em, anh không thể can dự, nhưng tương lai sau này, anh giúp em bước tiếp…”
“Tử Hi, bất luận em có đồng ý hay không, anh vẫn yêu em.”
Tử Hi ngây người nhìn anh, nước mắt cứ thế ngày một rơi nhiều hơn.
Hôm nay, khi cô quyết định sẽ ngửa bài với Lục Bách Phàm, cô đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ. Vốn cho rằng anh sẽ cảm thấy cô bẩn thiểu, lăn loàn, cũng đã cho rằng anh sẽ vì thế mà rời xa cô.
Thế nhưng…
Ngàn vạn lần Tử Hi lại không ngờ được, Lục Bách Phàm một chữ cũng không mắng cô, thậm chí còn an ủi cô. Dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói rằng “bất luận em có đồng ý hay không, anh vẫn yêu em”.
Cảm giác hạnh phúc tột cùng này…cô chưa từng được nếm trải qua…
Không biết qua bao lâu, Tử Hi đột nhiên lại hôn anh, nụ hôn mang theo tình yêu mãnh liệt.
Hơi thở của Lục Bách Phàm khẽ gấp gáp, ấm nóng phả bên tai cô: “Tử Hi, em xác định không hối hận?”
Tử Hi cố gắng để bản thân không căng thẳng, gật đầu với anh.
Trong căn phòng tối, hai đôi bàn tay khẽ đan vào nhau, thân mật không thể tách rời. Lục Bách Phàm hôn một đường từ cổ xuống bụng, để lại những dấu đỏ ái mụi trên nền da trắng nõn của cô.
Có lẽ lo sợ cô sẽ vì chuyện năm đó mà ám ảnh lại sợ sẽ làm tổn thương đến cô mà từ đầu đến cuối anh vẫn luôn rất nhẹ nhàng.
Cảm nhận được sự lo lắng của Lục Bách Phàm, Tử Hi lên tiếng ngầm cho phép anh: “Bách Phàm.”
Khoảnh khắc nghe cô gọi tên mình, đôi đồng tử của Lục Bách Phàm lập tức co lại. Tiểu yêu tinh này, thật là đang muốn mạng của anh mà!
Chỉ là qua thêm một lúc nữa, Tử Hi cmn hối hận rồi!
Người đàn ông này rốt cuộc có còn là con người nữa hay không?
Tử Hi thật sự không ngờ Lục Bách Phàm ngày thường là ông chủ lạnh lùng cấm dục, sau khi lên giường liền biến thành cầm thú thế này.
Đầu óc cô trống rỗng, cơ thể bị anh trêu đùa không còn chút sức lực mà mềm nhũn. Giọng cô khản đặt vang lên: “Lục Bách Phàm, cái đồ súc sinh nhà anh!”
Nghe vợ chửi mình là “súc sinh”, Lục Bách Phàm chỉ biết dở khóc dở cười. Là ai đã châm ngòi cho cuộc chiến này, là ai khiến anh muốn sống không được muốn chết không xong?
Vậy mà bây giờ lại còn bị gán cho hai chữ “súc sinh” cơ đấy!
Không khí kiều diễm mập mờ lan tỏa khắp căn phòng. Khoảnh khắc Tử Hi tưởng chừng bản thân sắp ngất đi lại bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm ấm của người cô yêu.
“Tiểu Hi, cho phép anh?”
Lục Bách Phàm dù có thể trực tiếp tiến vào nhưng vẫn muốn có sự chấp nhận của cô.
Tử Hi dán sát vào người anh, gương mặt ửng hồng mang theo vài phần kiêu ngạo: “Bách Phàm…”
Thời điểm Lục Bách Phàm không ngừng khuấy động bên trong cô, trái tim Tử Hi khẽ run lên, cảm giác này sao lại có chút quen thuộc…
Cuối cùng, vì quá mệt mà cô ngất đi.
Trước khi ngất, Tử Hi còn không quên lặp lại mấy lời mắng chửi kia.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, hai mí mắt Tử Hi đã bắt đầu đánh nhau nhưng cô nhất quyết không chịu ngủ.
Lục Bách Phàm vừa vào phòng đã trong thấy bộ dạng này của cô thì không biết nên khóc hay nên cười, anh đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
Nhìn thấy Lục Bách Phàm, Tử Hi lập tức ngồi bật dậy, đưa tay vỗ vỗ nệm: “Bách Phàm, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Bách Phàm đặt cốc nước lên bàn, sau đó ngồi xuống. Nhưng còn chưa chạm đến ga giường đã bị thân thể mềm mại của Tử Hi đè lên, cố sức hôn lấy anh.
Cả người Lục Bách Phàm căng cứng, anh rủa thầm một tiếng rồi đưa bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô, khiến nụ hôn càng trở nên kịch liệt.
Tử Hi nghiêng người hôn lên má anh rồi trượt dần xuống cổ…
Gương mặt xinh đẹp bây giờ đã đầm đìa nước mắt, Lục Bách Phàm thấy vậy thì vội vàng ôm cô gái nhỏ vào lòng: “Làm sao thế? Em bị đau ở đâu?”
Bên tai anh vang lên giọng nói lí nhí của cô: “Lục Bách Phàm, em bẩn…em rất bẩn…”
Lục Bách Phàm khó hiểu: “Bẩn ở đâu, anh giúp em lau.”
Giọng nói Tử Hi khản đặt: “Năm năm trước…em đã mang thai…Cho dù đứa bé đó đã chết, em cũng đã không còn trong sạch…Lục Bách Phàm…em thật sự rất bẩn…”
Cảm nhận được thân thể run rẩy của người trong lòng, Lục Bách Phàm càng ôm cô chặt hơn: “Bẩn? Anh không cảm thấy chỗ nào bẩn cả!”
Tử Hi ngẩn đầu lên, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, phản ứng của Lục Bách Phàm…khác xa so với tưởng tượng của cô…
“Vậy nếu như em nói, em…đến người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết…”
Lúc này, đôi môi lành lạnh của anh dịu dàng hôn lấy nước mắt cô: “Quá khứ của em, anh không thể can dự, nhưng tương lai sau này, anh giúp em bước tiếp…”
“Tử Hi, bất luận em có đồng ý hay không, anh vẫn yêu em.”
Tử Hi ngây người nhìn anh, nước mắt cứ thế ngày một rơi nhiều hơn.
Hôm nay, khi cô quyết định sẽ ngửa bài với Lục Bách Phàm, cô đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ. Vốn cho rằng anh sẽ cảm thấy cô bẩn thiểu, lăn loàn, cũng đã cho rằng anh sẽ vì thế mà rời xa cô.
Thế nhưng…
Ngàn vạn lần Tử Hi lại không ngờ được, Lục Bách Phàm một chữ cũng không mắng cô, thậm chí còn an ủi cô. Dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói rằng “bất luận em có đồng ý hay không, anh vẫn yêu em”.
Cảm giác hạnh phúc tột cùng này…cô chưa từng được nếm trải qua…
Không biết qua bao lâu, Tử Hi đột nhiên lại hôn anh, nụ hôn mang theo tình yêu mãnh liệt.
Hơi thở của Lục Bách Phàm khẽ gấp gáp, ấm nóng phả bên tai cô: “Tử Hi, em xác định không hối hận?”
Tử Hi cố gắng để bản thân không căng thẳng, gật đầu với anh.
Trong căn phòng tối, hai đôi bàn tay khẽ đan vào nhau, thân mật không thể tách rời. Lục Bách Phàm hôn một đường từ cổ xuống bụng, để lại những dấu đỏ ái mụi trên nền da trắng nõn của cô.
Có lẽ lo sợ cô sẽ vì chuyện năm đó mà ám ảnh lại sợ sẽ làm tổn thương đến cô mà từ đầu đến cuối anh vẫn luôn rất nhẹ nhàng.
Cảm nhận được sự lo lắng của Lục Bách Phàm, Tử Hi lên tiếng ngầm cho phép anh: “Bách Phàm.”
Khoảnh khắc nghe cô gọi tên mình, đôi đồng tử của Lục Bách Phàm lập tức co lại. Tiểu yêu tinh này, thật là đang muốn mạng của anh mà!
Chỉ là qua thêm một lúc nữa, Tử Hi cmn hối hận rồi!
Người đàn ông này rốt cuộc có còn là con người nữa hay không?
Tử Hi thật sự không ngờ Lục Bách Phàm ngày thường là ông chủ lạnh lùng cấm dục, sau khi lên giường liền biến thành cầm thú thế này.
Đầu óc cô trống rỗng, cơ thể bị anh trêu đùa không còn chút sức lực mà mềm nhũn. Giọng cô khản đặt vang lên: “Lục Bách Phàm, cái đồ súc sinh nhà anh!”
Nghe vợ chửi mình là “súc sinh”, Lục Bách Phàm chỉ biết dở khóc dở cười. Là ai đã châm ngòi cho cuộc chiến này, là ai khiến anh muốn sống không được muốn chết không xong?
Vậy mà bây giờ lại còn bị gán cho hai chữ “súc sinh” cơ đấy!
Không khí kiều diễm mập mờ lan tỏa khắp căn phòng. Khoảnh khắc Tử Hi tưởng chừng bản thân sắp ngất đi lại bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm ấm của người cô yêu.
“Tiểu Hi, cho phép anh?”
Lục Bách Phàm dù có thể trực tiếp tiến vào nhưng vẫn muốn có sự chấp nhận của cô.
Tử Hi dán sát vào người anh, gương mặt ửng hồng mang theo vài phần kiêu ngạo: “Bách Phàm…”
Thời điểm Lục Bách Phàm không ngừng khuấy động bên trong cô, trái tim Tử Hi khẽ run lên, cảm giác này sao lại có chút quen thuộc…
Cuối cùng, vì quá mệt mà cô ngất đi.
Trước khi ngất, Tử Hi còn không quên lặp lại mấy lời mắng chửi kia.
/68
|