Trong một phòng ăn cao cấp tại nhà hàng năm sao bật nhất Thành Đô.
Lạc Ngọc Đào hài lòng nhìn Tử Hi và Tạ Mạnh đang ra sức ăn ngon lành, trước mặt là đầy đủ các món ăn từ Âu sang Á.
Lục Bách Phàm cùng Lục Hàn Đông ngồi ở một bên có điều trên bàn lại chỉ có vài món ăn cơ bản.
Qua một lúc, Lưu quản gia đưa Tiểu Bảo đến, vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang cười nói vui vẻ thì cậu nhóc đã nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy: “Bà nội!”
Lục phu nhân cười đến dịu dàng, thơm lên má cậu nhóc một cái: “Bảo bối ngoan, có nhớ bà nội không?”
“Nhớ ạ, nhớ đến sắp nổ tung luôn ạ ~”
Câu nói của Tiểu Bảo khiến cả căn phòng vang lên một hồi cười.
Lưu quản gia kéo ghế cho cậu nhóc, sau đó cung kính lui về phía sau Lục phu nhân.
Cách đây vài giờ trước, khi biết tin Lục phu nhân đột ngột trở về nước, Lưu quản gia đã rất ngạc nhiên, ông đã đích thân đến sân bay đón bà.
Sau khi lên xe, bà nói muốn đến thăm cháu nội và hai người con trai đã lâu không gặp. Lưu quản gia không thể làm khác, cũng không thể thông báo cho hai cậu chủ.
Đại thiếu gia thì vẫn đang trên đường trở về, nhưng Nhị thiếu gia sáng hôm nay sau khi quay xong liền trở về nhà, Tạ Mạnh cùng lúc cũng về đến.
Lúc Lục phu nhân vào đến phòng khách đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ chết khiếp.
Trên ghế sofa, Lục Hàn Đông ôm Tạ Mạnh ngủ đến say sưa. Trong căn phòng rộng lớn chỉ phát ra tiếng tivi lúc lớn lúc nhỏ.
Cậu thiếu niên trắng trẻo cuộn tròn trong lòng Lục Hàn Đông bị nhìn đến tỉnh lại, khẽ chớp mắt rồi xoay đầu ra cửa, người phụ nữ trung niên nhìn cậu đến hiếu kì.
Tạ Mạnh hoảng hốt đứng bật dậy, Lục Hàn Đông cũng bị hành động bất ngờ này làm cho tỉnh giấc.
Chỉ là sau khi biết mọi chuyện, Lục phu nhân không có phản ứng gì lớn. Thành thật mà nói, bà sống trong giới thượng lưu nhiều năm như vậy, chuyện này cũng đã gặp qua không ít lần.
Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng khó gần, lớn lên càng không màng yêu đương, muốn tìm được người có thể chung sống cả đời thật sự là không thể.
Nhưng người thiếu niên trước mặt lại làm được điều đó, bà mặc kệ là nam hay nữ cũng chả màng môn đăng hộ đối chỉ cần là người tốt bà đều có thể chấp nhận.
Sau đó lại biết rằng ngay cả thằng con trai lớn cũng đang yêu đương, Lục phu nhân còn cho là mình bị lừa, nhưng sau khi gặp Tử Hi, bà đã vui đến không thể ngừng cười.
Tử Hi và Tạ Mạnh ban đầu cũng rất bất ngờ, không nghĩ được một người đứng ở vị trí cao như Lục phu nhân lại có thể không màng xuất thân, giới tính mà chấp nhận hai người họ.
Sau khi kết thúc bữa ăn, mọi người đều ra xe trở về nhà, riêng Lục phu nhân quay về nhà cũ Lục gia.
Căn nhà rộng lớn xa hoa là thế nhưng chỉ có vài người làm và Lưu quản gia quán xuyến mọi việc.
Lục phu nhân đi đến căn phòng ở lầu ba, bà khẽ đưa tay sờ vào má người đàn ông trong ảnh. Người đàn ông ưu tú bất phàm, gương mặt lạnh lùng cao ngạo so với Lục Bách Phàm giống nhau như đúc.
Năm đó, Lạc Ngọc Đào tròn mười tám tuổi, vì hôn ước của hai gia tộc mà gả cho Lục Trình - thiếu gia nhà họ Lục. Tưởng chừng như cuộc hôn nhân không tình yêu này sẽ nhanh chống tan rã.
Nhưng Lục Trình thật sự yêu bà, xem bà là bảo bối mà cưng chiều hết mực, Lạc Ngọc Đào cũng dần yêu người đàn ông này.
Cho đến năm Lục Bách Phàm lên mười tuổi, lúc ấy Lục Hàn Đông chỉ mới sáu tuổi, Lục Trình qua đời vì bệnh.
Lạc Ngọc Đào không ăn không uống đến mức cả người tiều tụy. Nhưng nhìn hai đứa con trai chỉ mới trên dưới mười tuổi đã hiểu chuyện đến đau lòng khiến mà dần lấy lại tinh thần.
Sau khi Lục Bách Phàm tiếp quản Lục thị, Lục Hàn Đông cũng tiến vào Showbiz. Bà mới yên tâm ra nước ngoài tịnh dưỡng và rất ít khi trở về, lần đầu bà quay lại chính là vì sự xuất hiện của Tiểu Bảo.
Hôm nay chỉ là nổi hứng muốn trở về, bà biết hai anh em chúng nó vì không muốn bà lo lắng nên mới giấu chuyện này đi.
Bà cũng không phải người cổ hữu, càng không cố chấp. Việc duy nhất khiến bà cố chấp chính là yêu người đàn ông trong ảnh này.
Nếu ông ấy biết được hai người con trai mà ông ấy dày công chăm sóc, thương yêu đã tìm được hạnh phúc của chính mình, chắc chắn sẽ vui đến bật khóc.
Lạc Ngọc Đào hài lòng nhìn Tử Hi và Tạ Mạnh đang ra sức ăn ngon lành, trước mặt là đầy đủ các món ăn từ Âu sang Á.
Lục Bách Phàm cùng Lục Hàn Đông ngồi ở một bên có điều trên bàn lại chỉ có vài món ăn cơ bản.
Qua một lúc, Lưu quản gia đưa Tiểu Bảo đến, vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang cười nói vui vẻ thì cậu nhóc đã nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy: “Bà nội!”
Lục phu nhân cười đến dịu dàng, thơm lên má cậu nhóc một cái: “Bảo bối ngoan, có nhớ bà nội không?”
“Nhớ ạ, nhớ đến sắp nổ tung luôn ạ ~”
Câu nói của Tiểu Bảo khiến cả căn phòng vang lên một hồi cười.
Lưu quản gia kéo ghế cho cậu nhóc, sau đó cung kính lui về phía sau Lục phu nhân.
Cách đây vài giờ trước, khi biết tin Lục phu nhân đột ngột trở về nước, Lưu quản gia đã rất ngạc nhiên, ông đã đích thân đến sân bay đón bà.
Sau khi lên xe, bà nói muốn đến thăm cháu nội và hai người con trai đã lâu không gặp. Lưu quản gia không thể làm khác, cũng không thể thông báo cho hai cậu chủ.
Đại thiếu gia thì vẫn đang trên đường trở về, nhưng Nhị thiếu gia sáng hôm nay sau khi quay xong liền trở về nhà, Tạ Mạnh cùng lúc cũng về đến.
Lúc Lục phu nhân vào đến phòng khách đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ chết khiếp.
Trên ghế sofa, Lục Hàn Đông ôm Tạ Mạnh ngủ đến say sưa. Trong căn phòng rộng lớn chỉ phát ra tiếng tivi lúc lớn lúc nhỏ.
Cậu thiếu niên trắng trẻo cuộn tròn trong lòng Lục Hàn Đông bị nhìn đến tỉnh lại, khẽ chớp mắt rồi xoay đầu ra cửa, người phụ nữ trung niên nhìn cậu đến hiếu kì.
Tạ Mạnh hoảng hốt đứng bật dậy, Lục Hàn Đông cũng bị hành động bất ngờ này làm cho tỉnh giấc.
Chỉ là sau khi biết mọi chuyện, Lục phu nhân không có phản ứng gì lớn. Thành thật mà nói, bà sống trong giới thượng lưu nhiều năm như vậy, chuyện này cũng đã gặp qua không ít lần.
Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng khó gần, lớn lên càng không màng yêu đương, muốn tìm được người có thể chung sống cả đời thật sự là không thể.
Nhưng người thiếu niên trước mặt lại làm được điều đó, bà mặc kệ là nam hay nữ cũng chả màng môn đăng hộ đối chỉ cần là người tốt bà đều có thể chấp nhận.
Sau đó lại biết rằng ngay cả thằng con trai lớn cũng đang yêu đương, Lục phu nhân còn cho là mình bị lừa, nhưng sau khi gặp Tử Hi, bà đã vui đến không thể ngừng cười.
Tử Hi và Tạ Mạnh ban đầu cũng rất bất ngờ, không nghĩ được một người đứng ở vị trí cao như Lục phu nhân lại có thể không màng xuất thân, giới tính mà chấp nhận hai người họ.
Sau khi kết thúc bữa ăn, mọi người đều ra xe trở về nhà, riêng Lục phu nhân quay về nhà cũ Lục gia.
Căn nhà rộng lớn xa hoa là thế nhưng chỉ có vài người làm và Lưu quản gia quán xuyến mọi việc.
Lục phu nhân đi đến căn phòng ở lầu ba, bà khẽ đưa tay sờ vào má người đàn ông trong ảnh. Người đàn ông ưu tú bất phàm, gương mặt lạnh lùng cao ngạo so với Lục Bách Phàm giống nhau như đúc.
Năm đó, Lạc Ngọc Đào tròn mười tám tuổi, vì hôn ước của hai gia tộc mà gả cho Lục Trình - thiếu gia nhà họ Lục. Tưởng chừng như cuộc hôn nhân không tình yêu này sẽ nhanh chống tan rã.
Nhưng Lục Trình thật sự yêu bà, xem bà là bảo bối mà cưng chiều hết mực, Lạc Ngọc Đào cũng dần yêu người đàn ông này.
Cho đến năm Lục Bách Phàm lên mười tuổi, lúc ấy Lục Hàn Đông chỉ mới sáu tuổi, Lục Trình qua đời vì bệnh.
Lạc Ngọc Đào không ăn không uống đến mức cả người tiều tụy. Nhưng nhìn hai đứa con trai chỉ mới trên dưới mười tuổi đã hiểu chuyện đến đau lòng khiến mà dần lấy lại tinh thần.
Sau khi Lục Bách Phàm tiếp quản Lục thị, Lục Hàn Đông cũng tiến vào Showbiz. Bà mới yên tâm ra nước ngoài tịnh dưỡng và rất ít khi trở về, lần đầu bà quay lại chính là vì sự xuất hiện của Tiểu Bảo.
Hôm nay chỉ là nổi hứng muốn trở về, bà biết hai anh em chúng nó vì không muốn bà lo lắng nên mới giấu chuyện này đi.
Bà cũng không phải người cổ hữu, càng không cố chấp. Việc duy nhất khiến bà cố chấp chính là yêu người đàn ông trong ảnh này.
Nếu ông ấy biết được hai người con trai mà ông ấy dày công chăm sóc, thương yêu đã tìm được hạnh phúc của chính mình, chắc chắn sẽ vui đến bật khóc.
/68
|