Bên này, Lục Hàn Đông vừa nói chuyện với Tạ Mạnh xong liền nhận được tin nhắn.
[Lục thổ hào, ông nói xem có phải là tôi đẹp lên không ít không?]
Tử Hi gửi một tin nhắn, kèm theo bức hình vừa chụp.
Trong hình, cô nhìn vào máy ảnh, Lục Bách Phàm nghiên người đặt lên má cô một nụ hôn, còn Tiểu Bảo đang ngáy o o ở giữa.
Lục Hàn Đông xem xét bức ảnh rất kĩ, sau đó mới trả lời.
[Quả thật là đẹp lên không ít, nhưng so với Mạnh Mạnh nhà tôi vẫn còn kém xa!]
Tử Hi nhìn tin nhắn vừa nhận được, vẻ mặt có chút biến sắc, còn tưởng có thể chọc được cậu ta, không ngờ người bị chọc lại chính là cô. Tên này có được bảo bối liền cứ suốt ngày đem khoe, khiến cô cũng có lúc phải bội thực.
Lục Bách Phàm thấy vẻ mặt nhất thời không tin vào sự thật của cô liền biết có chuyện gì xảy ra: “Bị Hàn Đông chọc lại?”
Tử Hi bất ngờ quay sang nhìn anh, Sếp nhà mình cũng đỉnh quá rồi, vừa nhìn liền biết cô bị ức hiếp!
Không biết nghĩ đến điều gì, Lục Bách Phàm đột nhiên ngửa mặt, nhìn xuyên qua mái lều trong suốt kia, dưới bầu trời đầy sao sáng, anh nói: “Tử Hi, nửa đời trước anh không thể ở bên em, nửa đời còn lại anh sẽ chỉ dành hết cho em.”
Nửa đời trước, cô chịu quá nhiều uất ức, bất hạnh. Nửa đời còn lại, anh sẽ cho cô hạnh phúc, an yên.
Tử Hi nhìn anh, không trả lời.
Quãng thời gian tâm tối nhất trong cuộc đời cô, chỉ e là đến cả Lục Bách Phàm cũng không thể thấp lên một chút ánh sáng nào. Nhưng quãng thời gian sau này, cô sẽ tin tưởng mà giao phó lại cho anh.
Sáng hôm sau.
Tiểu Bảo mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm một mình gần vách lều.
Lúc cậu nhóc mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì thì chậm rãi nhìn thấy người ba thân yêu của mình đang ôm mẹ Tiểu Hi nằm ở phía còn lại.
Cu cậu sốc đến không thở nổi, nhanh chân đi đến trèo qua người ba mình. Khi đã lọt vào giữa liền xoay người tìm một tư thế thoải mái.
Lục Bách Phàm bị động làm cho tỉnh giấc, anh lật người ngồi dậy nhìn cậu con trai đang chen lấn: “Con tranh cái gì?”
Tiểu Bảo nhìn ba mình hậm hực nói: “Ba là tên ăn trộm!”
“Vốn là của ba, vì sao phải trộm?”
“Của con! Của con! Của con!”
Tử Hi bị tiếng cãi nhau của hai người làm cho thức giấc, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Lục Bách Phàm nắm áo Tiểu Bảo định quăng khỏi lều.
“Lục Bách Phàm, anh định làm gì con trai em thế!?”
Nghe được tiếng cô, anh nhẹ nhàng quay người lại, nhìn thằng con trai đang chực khóc rồi bình thản nói: “Cho kẻ thứ ba một bài học.”
Sắc mặt Tử Hi trắng bệch, nhanh chân chạy đến ôm lấy Tiểu Bảo. Đến khi thằng bé đã an toàn nằm trong lòng, cô mới thở phào một cái.
Vẻ mặt của Lục Bách Phàm khi nãy không giống nói đùa…nếu cô không ngăn cản, anh thật sự sẽ ném cục bông nhỏ này đi mất…
Lục Bách Phàm nhìn con trai nhõng nhẽo trong lòng vợ, đáy mắt phản phất tia âm trầm.
Anh không nghĩ sẽ có ngày bản thân lại để người đàn ông khác ngang nhiên cướp vợ mình như thế.
Sau buổi cắm trại hôm đó tình cảm cha con nhà họ Lục càng thêm sức mẻ.
Tại văn phòng Tổng giám đốc Lục thị.
Lục Bách Phàm ngồi ở bàn làm việc, đầu bút thoăn thoắt trượt lên từng tập giấy.
Bên trong điện thoại vang lên tiếng của Lục Hàn Đông.
“Anh Hai, buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập của Lục Thị sắp diễn ra…em nghĩ đây là thời điểm thích hợp.”
Cây bút trên tay Lục Bách Phàm khẽ ngừng lại một chút, sau đó mới trả lời: “Được.”
Dù sao chuyện này cũng chẳng thể giấu cả đời, chi bằng nhân cơ hội này xác nhận một lần.
Trong một phòng làm việc khác của Lục Thị.
Trưởng phòng Lâm đang phấn khích đi vòng vòng, miệng lập đi lập lại một câu nói: “Lục Tổng sẽ tham gia buổi lễ kỉ niệm lần này!!!”
Thông tin này khiến tất cả mọi người trong phòng đều trở nên hưng phấn, khắp nơi đâu đâu cũng là những lời bàn tán sôi nổi.
Những năm trước khi đến lễ kỉ niệm hằng năm, công ty đều sẽ tự mình lên kế hoạch tổ chức. Lục Bách Phàm cư nhiên không quan tâm, cũng sẽ không đến dự.
Nhưng không biết vì lí do gì mà hôm nay Sếp của bọn họ đột nhiên mở một cuộc họp thông báo về việc tổ chức lễ kỉ niệm, còn nói sẽ đích thân đến.
“Tôi còn nghe nói, Ảnh đế Lục cũng sẽ đến đó!”
“A a a! Hai cực phẩm ở chung một chỗ, thật là phấn khích mà!”
“Thật sao? Hai người họ thật sự sẽ xuất hiện cùng nhau sao?”
Sở dĩ ai cũng phấn khích như thế là bởi vì trong mười lăm năm Lục Bách Phàm tiếp quản công ty, ngoại trừ việc hiếm khi lộ diện trước truyền thông hay xuất hiện tại các buổi lễ thì vẫn còn một việc luôn khiến mọi người tò mò.
Đó là việc Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông chưa từng xuất hiện cùng một chỗ, bọn họ thật sự rất muốn biết hai người đàn ông cực phẩm nhất Đế quốc khi đứng cạnh nhau sẽ tạo ra một cảnh tượng như thế nào.
Mà, sự kiện lần này chính là có một không hai!
[Lục thổ hào, ông nói xem có phải là tôi đẹp lên không ít không?]
Tử Hi gửi một tin nhắn, kèm theo bức hình vừa chụp.
Trong hình, cô nhìn vào máy ảnh, Lục Bách Phàm nghiên người đặt lên má cô một nụ hôn, còn Tiểu Bảo đang ngáy o o ở giữa.
Lục Hàn Đông xem xét bức ảnh rất kĩ, sau đó mới trả lời.
[Quả thật là đẹp lên không ít, nhưng so với Mạnh Mạnh nhà tôi vẫn còn kém xa!]
Tử Hi nhìn tin nhắn vừa nhận được, vẻ mặt có chút biến sắc, còn tưởng có thể chọc được cậu ta, không ngờ người bị chọc lại chính là cô. Tên này có được bảo bối liền cứ suốt ngày đem khoe, khiến cô cũng có lúc phải bội thực.
Lục Bách Phàm thấy vẻ mặt nhất thời không tin vào sự thật của cô liền biết có chuyện gì xảy ra: “Bị Hàn Đông chọc lại?”
Tử Hi bất ngờ quay sang nhìn anh, Sếp nhà mình cũng đỉnh quá rồi, vừa nhìn liền biết cô bị ức hiếp!
Không biết nghĩ đến điều gì, Lục Bách Phàm đột nhiên ngửa mặt, nhìn xuyên qua mái lều trong suốt kia, dưới bầu trời đầy sao sáng, anh nói: “Tử Hi, nửa đời trước anh không thể ở bên em, nửa đời còn lại anh sẽ chỉ dành hết cho em.”
Nửa đời trước, cô chịu quá nhiều uất ức, bất hạnh. Nửa đời còn lại, anh sẽ cho cô hạnh phúc, an yên.
Tử Hi nhìn anh, không trả lời.
Quãng thời gian tâm tối nhất trong cuộc đời cô, chỉ e là đến cả Lục Bách Phàm cũng không thể thấp lên một chút ánh sáng nào. Nhưng quãng thời gian sau này, cô sẽ tin tưởng mà giao phó lại cho anh.
Sáng hôm sau.
Tiểu Bảo mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm một mình gần vách lều.
Lúc cậu nhóc mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì thì chậm rãi nhìn thấy người ba thân yêu của mình đang ôm mẹ Tiểu Hi nằm ở phía còn lại.
Cu cậu sốc đến không thở nổi, nhanh chân đi đến trèo qua người ba mình. Khi đã lọt vào giữa liền xoay người tìm một tư thế thoải mái.
Lục Bách Phàm bị động làm cho tỉnh giấc, anh lật người ngồi dậy nhìn cậu con trai đang chen lấn: “Con tranh cái gì?”
Tiểu Bảo nhìn ba mình hậm hực nói: “Ba là tên ăn trộm!”
“Vốn là của ba, vì sao phải trộm?”
“Của con! Của con! Của con!”
Tử Hi bị tiếng cãi nhau của hai người làm cho thức giấc, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Lục Bách Phàm nắm áo Tiểu Bảo định quăng khỏi lều.
“Lục Bách Phàm, anh định làm gì con trai em thế!?”
Nghe được tiếng cô, anh nhẹ nhàng quay người lại, nhìn thằng con trai đang chực khóc rồi bình thản nói: “Cho kẻ thứ ba một bài học.”
Sắc mặt Tử Hi trắng bệch, nhanh chân chạy đến ôm lấy Tiểu Bảo. Đến khi thằng bé đã an toàn nằm trong lòng, cô mới thở phào một cái.
Vẻ mặt của Lục Bách Phàm khi nãy không giống nói đùa…nếu cô không ngăn cản, anh thật sự sẽ ném cục bông nhỏ này đi mất…
Lục Bách Phàm nhìn con trai nhõng nhẽo trong lòng vợ, đáy mắt phản phất tia âm trầm.
Anh không nghĩ sẽ có ngày bản thân lại để người đàn ông khác ngang nhiên cướp vợ mình như thế.
Sau buổi cắm trại hôm đó tình cảm cha con nhà họ Lục càng thêm sức mẻ.
Tại văn phòng Tổng giám đốc Lục thị.
Lục Bách Phàm ngồi ở bàn làm việc, đầu bút thoăn thoắt trượt lên từng tập giấy.
Bên trong điện thoại vang lên tiếng của Lục Hàn Đông.
“Anh Hai, buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập của Lục Thị sắp diễn ra…em nghĩ đây là thời điểm thích hợp.”
Cây bút trên tay Lục Bách Phàm khẽ ngừng lại một chút, sau đó mới trả lời: “Được.”
Dù sao chuyện này cũng chẳng thể giấu cả đời, chi bằng nhân cơ hội này xác nhận một lần.
Trong một phòng làm việc khác của Lục Thị.
Trưởng phòng Lâm đang phấn khích đi vòng vòng, miệng lập đi lập lại một câu nói: “Lục Tổng sẽ tham gia buổi lễ kỉ niệm lần này!!!”
Thông tin này khiến tất cả mọi người trong phòng đều trở nên hưng phấn, khắp nơi đâu đâu cũng là những lời bàn tán sôi nổi.
Những năm trước khi đến lễ kỉ niệm hằng năm, công ty đều sẽ tự mình lên kế hoạch tổ chức. Lục Bách Phàm cư nhiên không quan tâm, cũng sẽ không đến dự.
Nhưng không biết vì lí do gì mà hôm nay Sếp của bọn họ đột nhiên mở một cuộc họp thông báo về việc tổ chức lễ kỉ niệm, còn nói sẽ đích thân đến.
“Tôi còn nghe nói, Ảnh đế Lục cũng sẽ đến đó!”
“A a a! Hai cực phẩm ở chung một chỗ, thật là phấn khích mà!”
“Thật sao? Hai người họ thật sự sẽ xuất hiện cùng nhau sao?”
Sở dĩ ai cũng phấn khích như thế là bởi vì trong mười lăm năm Lục Bách Phàm tiếp quản công ty, ngoại trừ việc hiếm khi lộ diện trước truyền thông hay xuất hiện tại các buổi lễ thì vẫn còn một việc luôn khiến mọi người tò mò.
Đó là việc Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông chưa từng xuất hiện cùng một chỗ, bọn họ thật sự rất muốn biết hai người đàn ông cực phẩm nhất Đế quốc khi đứng cạnh nhau sẽ tạo ra một cảnh tượng như thế nào.
Mà, sự kiện lần này chính là có một không hai!
/68
|