Trong một căn dinh thự nguy nga cổ kính.
Phong Tố Cẩn từ từ mở mắt ra, cơn đau từ cánh tay trái truyền đến khiến cô ta khẽ nhíu mày.
Đây là đâu, tại sao cô ta lại ở đây?
Trong thoáng chốc, một hình ảnh mờ nhạt chạy xuyên qua đầu khiến cô ta bừng tỉnh. Cô ta nhìn thấy một người đàn ông đang hoảng hốt ôm lấy thân thể một cô gái…
Người đàn ông đó…người đàn ông đó…là Lục Bách Phàm?
Đúng rồi! Cô ta nhớ mình đã bắt cóc một cô gái, còn định sẽ giết chết cô gái đó. Thế nhưng Lục Bách Phàm lại đột ngột xuất hiện.
Hơn nữa…còn bắn cô ta một phát…
Phong Tố Cẩn đưa mắt nhìn cánh tay đã được băn bó của mình, vết thương ở cánh tay kia còn không đau bằng trái tim đang rỉ máu của cô ta.
Người đàn ông mà bản thân dù sống dù chết vẫn một lòng yêu lấy lại nhẫn tâm dùng súng bắn cô ta, viên đạn kia tuy không thể trực tiếp giết chết cô ta nhưng cũng khiến cánh tay cô ta tàn phế.
Vào đúng lúc đó, có người đã giúp cô ta trốn thoát. Chỉ là sau khi lên trực thăng, Phong Tố Cẩn đã không còn nhớ gì nữa, đến khi cô ta tỉnh lại đã nhìn thấy bản thân ở nơi này, thậm chí quần áo trên người cũng đã được thay ra.
Thời điểm cô ta vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cánh cửa gỗ trong phòng bất ngờ được mở ra.
Một người phụ nữ trung niên bước vào, Phong Tố Cẩn cẩn thận đưa mắt đánh giá người trước mặt.
Người phụ nữ trung niên chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi không nói gì, bà ta bưng một bát canh vẫn còn đang bóc khói đến bên cạnh giường.
Phong Tố Cẩn đề phòng hỏi: “Bà là ai?”
“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết chúng ta có chung một mục đích.” người phụ nữ hờ hững nói.
Phong Tố Cẩn: “Mục đích? Bà cũng muốn giết người phụ nữ đó?”
Người phụ nữ trung niên nghe thế thì cười lớn: “Giết nó? Không đủ, tôi chính là muốn giết hết cả gia đình nó!”
Phong Tố Cẩn bởi vì câu nói này mà sững người, bà ta muốn giết chết cả gia đình người con gái kia?
Trong thoáng chóc, cô ta đột nhiên nhớ lại bản hồ sơ mà mình từng xem cách đây không lâu, người con gái kia hình như là đứa con ngoài giả thú được Tử gia nhận nuôi cách đây hai mươi năm.
Thế nhưng theo những gì cô ta được biết, thân thế mẹ ruột của người con gái này hình như có chút kì lạ, về sự thật phía sau cô ta đã không ít lần điều tra nhưng cho đến hiện tại một chút manh mối cũng không có.
Vậy rốt cuộc, người phụ nữ này là muốn nhắm vào Tử gia hay một gia tộc nào khác?
Cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến cô ta khẽ nhíu mày: “Vì sao lại cứu tôi?"
“Tất nhiên là vì muốn cô giúp tôi, chúng ta hợp tác. Cô có được người cô yêu, tôi giết được người tôi muốn.” ánh mắt người phụ nữ trong phút chốc trở nên điên cuồng nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, bà ta đưa bát canh đến trước mặt Phong Tố Cẩn: “Không có thuốc.”
Nhìn làn khói mờ ảo từ từ bóc lên khiến cơ thể Phong Tố Cẩn khẽ run một cái, đã mấy ngày không ăn, cô ta sắp chết vì đói rồi, bát canh này dùng muốn hay không cô ta cũng phải uống.
Thành Đô, sáu giờ mười lăm phút sáng.
Lục Hàn Đông mắt nhắm mắt mở soạn đồ vào vali, cậu ta sắp quay một bộ phim mới nên hôm nay phải bay sang tỉnh khác làm công tác chuẩn bị.
Tạ Mạnh cũng giúp cậu ta một tay, sau đó cùng đi đến sân bay.
Trong xe.
“Em thật sự không buồn?”
Tạ Mạnh có chút khó hiểu hỏi lại: “Tại sao em phải buồn? Chẳng phải anh chỉ đi có một tháng sao?”
Nghe được câu trả lời, Lục Hàn Đông chỉ có thể thở dài ngao ngán, chẳng phải trong mấy bộ phim tình cảm, khi tiễn người yêu đi làm người còn lại sẽ khóc sướt mướt không nỡ hay sao?
Lúc này xe đã dừng lại trước cổng sân bay.
Lục Hàn Đông đưa tay xoa đầu Tạ Mạnh, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn: “Em ở nhà cẩn thận, đừng làm mình bị thương. Tôi sẽ cố gắng về sớm!”
“Tại sao anh phải cố gắng về sớm?” Tạ Mạnh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ trong túi rồi cẩn thận quấn quanh cổ Lục Hàn Đông, miệng vẫn không quên hỏi lại.
Cậu không quá am hiểu về việc quay phim nhưng không thể không nói một bộ phim thành công không phải cần nhất là diễn xuất hay sao? Nếu Lục Hàn Đông về quá sớm sẽ không ảnh hướng đến chất lượng phim chứ?
Lục Hàn Đông dở khóc dở cười, con người này có biết lãng mạn là gì không!
Lúc cậu ta xuống xe, bên ngoài liền vang lên tiếng hò hét ầm trời.
“Ông xã! Bên này!!”
“I love you anh yêu!”
“Chồng yêu đẹp trai quá~”
Tạ Mạnh ngồi trong xe bị mấy câu “ông xã”, “chồng yêu” làm cho đinh tay nhứt óc, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Ai bảo lão công nhà mình quá có sức hút đi, bản thân là nam còn bị người ta bẻ cho công rồi, huống chi là những nữ nhân yếu đuối ngoài kia…
Phong Tố Cẩn từ từ mở mắt ra, cơn đau từ cánh tay trái truyền đến khiến cô ta khẽ nhíu mày.
Đây là đâu, tại sao cô ta lại ở đây?
Trong thoáng chốc, một hình ảnh mờ nhạt chạy xuyên qua đầu khiến cô ta bừng tỉnh. Cô ta nhìn thấy một người đàn ông đang hoảng hốt ôm lấy thân thể một cô gái…
Người đàn ông đó…người đàn ông đó…là Lục Bách Phàm?
Đúng rồi! Cô ta nhớ mình đã bắt cóc một cô gái, còn định sẽ giết chết cô gái đó. Thế nhưng Lục Bách Phàm lại đột ngột xuất hiện.
Hơn nữa…còn bắn cô ta một phát…
Phong Tố Cẩn đưa mắt nhìn cánh tay đã được băn bó của mình, vết thương ở cánh tay kia còn không đau bằng trái tim đang rỉ máu của cô ta.
Người đàn ông mà bản thân dù sống dù chết vẫn một lòng yêu lấy lại nhẫn tâm dùng súng bắn cô ta, viên đạn kia tuy không thể trực tiếp giết chết cô ta nhưng cũng khiến cánh tay cô ta tàn phế.
Vào đúng lúc đó, có người đã giúp cô ta trốn thoát. Chỉ là sau khi lên trực thăng, Phong Tố Cẩn đã không còn nhớ gì nữa, đến khi cô ta tỉnh lại đã nhìn thấy bản thân ở nơi này, thậm chí quần áo trên người cũng đã được thay ra.
Thời điểm cô ta vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cánh cửa gỗ trong phòng bất ngờ được mở ra.
Một người phụ nữ trung niên bước vào, Phong Tố Cẩn cẩn thận đưa mắt đánh giá người trước mặt.
Người phụ nữ trung niên chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi không nói gì, bà ta bưng một bát canh vẫn còn đang bóc khói đến bên cạnh giường.
Phong Tố Cẩn đề phòng hỏi: “Bà là ai?”
“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết chúng ta có chung một mục đích.” người phụ nữ hờ hững nói.
Phong Tố Cẩn: “Mục đích? Bà cũng muốn giết người phụ nữ đó?”
Người phụ nữ trung niên nghe thế thì cười lớn: “Giết nó? Không đủ, tôi chính là muốn giết hết cả gia đình nó!”
Phong Tố Cẩn bởi vì câu nói này mà sững người, bà ta muốn giết chết cả gia đình người con gái kia?
Trong thoáng chóc, cô ta đột nhiên nhớ lại bản hồ sơ mà mình từng xem cách đây không lâu, người con gái kia hình như là đứa con ngoài giả thú được Tử gia nhận nuôi cách đây hai mươi năm.
Thế nhưng theo những gì cô ta được biết, thân thế mẹ ruột của người con gái này hình như có chút kì lạ, về sự thật phía sau cô ta đã không ít lần điều tra nhưng cho đến hiện tại một chút manh mối cũng không có.
Vậy rốt cuộc, người phụ nữ này là muốn nhắm vào Tử gia hay một gia tộc nào khác?
Cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến cô ta khẽ nhíu mày: “Vì sao lại cứu tôi?"
“Tất nhiên là vì muốn cô giúp tôi, chúng ta hợp tác. Cô có được người cô yêu, tôi giết được người tôi muốn.” ánh mắt người phụ nữ trong phút chốc trở nên điên cuồng nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, bà ta đưa bát canh đến trước mặt Phong Tố Cẩn: “Không có thuốc.”
Nhìn làn khói mờ ảo từ từ bóc lên khiến cơ thể Phong Tố Cẩn khẽ run một cái, đã mấy ngày không ăn, cô ta sắp chết vì đói rồi, bát canh này dùng muốn hay không cô ta cũng phải uống.
Thành Đô, sáu giờ mười lăm phút sáng.
Lục Hàn Đông mắt nhắm mắt mở soạn đồ vào vali, cậu ta sắp quay một bộ phim mới nên hôm nay phải bay sang tỉnh khác làm công tác chuẩn bị.
Tạ Mạnh cũng giúp cậu ta một tay, sau đó cùng đi đến sân bay.
Trong xe.
“Em thật sự không buồn?”
Tạ Mạnh có chút khó hiểu hỏi lại: “Tại sao em phải buồn? Chẳng phải anh chỉ đi có một tháng sao?”
Nghe được câu trả lời, Lục Hàn Đông chỉ có thể thở dài ngao ngán, chẳng phải trong mấy bộ phim tình cảm, khi tiễn người yêu đi làm người còn lại sẽ khóc sướt mướt không nỡ hay sao?
Lúc này xe đã dừng lại trước cổng sân bay.
Lục Hàn Đông đưa tay xoa đầu Tạ Mạnh, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn: “Em ở nhà cẩn thận, đừng làm mình bị thương. Tôi sẽ cố gắng về sớm!”
“Tại sao anh phải cố gắng về sớm?” Tạ Mạnh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ trong túi rồi cẩn thận quấn quanh cổ Lục Hàn Đông, miệng vẫn không quên hỏi lại.
Cậu không quá am hiểu về việc quay phim nhưng không thể không nói một bộ phim thành công không phải cần nhất là diễn xuất hay sao? Nếu Lục Hàn Đông về quá sớm sẽ không ảnh hướng đến chất lượng phim chứ?
Lục Hàn Đông dở khóc dở cười, con người này có biết lãng mạn là gì không!
Lúc cậu ta xuống xe, bên ngoài liền vang lên tiếng hò hét ầm trời.
“Ông xã! Bên này!!”
“I love you anh yêu!”
“Chồng yêu đẹp trai quá~”
Tạ Mạnh ngồi trong xe bị mấy câu “ông xã”, “chồng yêu” làm cho đinh tay nhứt óc, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Ai bảo lão công nhà mình quá có sức hút đi, bản thân là nam còn bị người ta bẻ cho công rồi, huống chi là những nữ nhân yếu đuối ngoài kia…
/68
|