Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lục Bách Phàm theo cửa sau bệnh viện đi đến bên cạnh một chiếc xe.
Bên trong xe.
Phong Tín cầm lấy một tập văn kiện, vội vàng đem tư liệu bên trong đưa cho Lục Bách Phàm: "Sếp, chiếc trực thăng đưa Phong Tố Cẩn đi hoàn toàn không có tung tích.”
Một nửa gương mặt Lục Bách Phàm chìm trong bóng tối, Phong Tín thực sự không biết bây giờ ông chủ của anh ta đang nghĩ gì.
Lục Bách Phàm không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn vào những hàng chữ rối rấm trên giấy.
Từ trước đến nay người anh chưa từng tra được rất ít, lần này ngoài dự đoán Phong Tố Cẩn lại được người đó mang đi. Điều này hiển nhiên không phải chuyện gì tốt đẹp, rất có thể đây là một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Anh đột nhiên có một dữ cảm không lành, rằng Thành Đô sắp có thể sẽ phải hứng chịu một màng mưa máu gió tanh trước nay chưa từng có.
Mà chuyện này lại không đơn thuần chỉ liên quan đến Tử Hi.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trầm ổn của Lục Bách Phàm vang lên một cách đầy rõ ràng: “Giúp tôi điều tra một số chuyện.”
Bên này, trong lúc Tử Hi dùng một chân nhảy khắp ngốc ngách bệnh viện thì loáng thoáng nghe được các bác sĩ cùng y tá ở đây đang bàn tán về một chuyện.
Là hôn lễ giữa hai nhà Lâm - Tử!
Lâm gia vốn là một trong những đại gia tộc lâu đời ở Thành Đô, quyền thế trong tay vô cùng lớn mạnh. Lâm Trạch Diễn lại là cháu trai được cưng chiều nhất, chả trách chỉ kết hôn cũng có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy.
Còn về Tử gia…cô thật sự không muốn nhắc đến.
Khóe miệng Tử Hi bất giác nâng lên một nụ cười giễu cợt, vào lúc cô chuẩn bị quay về phòng thì lại gặp phải những thứ chẳng mấy hay ho.
Tử Minh Nguyệt tay trong tay cùng Lâm Trạch Diễn bước ra từ một phòng khám.
Lúc nhìn thấy Tử Hi, cô ta không khỏi bất ngờ: “Chị Tiểu Hi, chị bị thương sao?”
“Ừ, cũng không nghiêm trọng lắm.” giọng nói Tử Hi hiếm khi lộ ra chút hòa nhã.
Trên hành lang khi này cũng chỉ có ba người, lối đi phía trước lại bị Tử Minh Nguyệt và Lâm Trạch Diện chặn lại, Tử Hi cũng không gấp gáp muốn trở về phòng nên cùng cô ta nói được mấy câu.
Lâm Trạch Diễn đưa mắt nhìn người trước mặt, trong đầu không khỏi nhớ đến khoảnh khắc tận mắt thấy cô hôn người đàn ông hôm đó, trái tim gã nhất thời như bị ai bóp chặt.
Thời điểm gã nhìn thấy vết thương trên người cô, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đã băng bó đến như vậy còn nói là không nghiêm trọng? Nhưng sao cô lại bị thương, chẳng lẽ là do tên đàn ông kia gây ra?
Thấy Lâm Trạch Diễn cứ ngây người nhìn Tử Hi, con mắt Tử Minh Nguyệt xẹt qua một tia sáng, cô ta kéo tay gã nói: "Diễn, chúng ta ở lại chăm sóc chị có được không?”
Lâm Trạch Diễn không để ý, vô thức gật đầu một cái.
“Không cần.” Tử Hi không biết Tử Minh Nguyệt có thật sự là đang quan tâm mình hay không nhưng cô một chút cũng không muốn dính dáng đến những người này.
Trong lúc ba người không để ý, bả vai Tử Hi bất ngờ bị một chiếc áo khoác đè lên, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc bao trùm lấy khiến cô theo thói quen mà buông lỏng.
Tử Hi quay đầu lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt âm trầm của Lục Bách Phàm dọa cô xém chút nữa bật khóc tại chỗ.
Lục Bách Phàm nhìn thấy cô như vậy thì đanh mặt, nhẹ nhàng cúi người bế cô lên. Từ đầu đến cuối động tác của anh đều rất cẩn thận, chỉ sợ không để ý liền chạm phải vết thương khiến cô bị đau.
Tử Hi theo phản xạ vòng tay qua cổ anh để giữ vững cơ thể, hai người không ai nói với nhau một lời mà trực tiếp xoay người trở về phòng.
Lâm Trạch Diễn đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, sự âm u khó đoán trong đáy mắt ngày một lớn.
Người đàn ông đó đến tột cùng là có thân phận gì…
Tử Minh Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, cô ta thật sự không bị mùi thuốc sát trùng làm cho choáng váng rồi chứ?
Người đàn ông khí thế bức phàm vừa rồi là ai, sao cô ta lại cảm thấy người này có chút quen mắt…
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người họ là gì?
Rõ ràng khi nãy nói chuyện cùng cô ta, Tử Hi vẫn luôn là một bộ cứng rắn mạnh mẽ, dù cả người bị băng bó đến khó coi nhưng cô vẫn một mực nói “không nghiêm trọng”.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia, trong phút chốc Tử Hi như biến thành một con người khác, mềm mại yếu đuối còn có chút ỷ lại.
Cô ta chưa bao giờ thấy một Tử Hi ngoan ngoãn nhu thuận đến như vậy, khi được bế trông lại rất ngại ngùng hạnh phúc.
Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta thấy được một mặt này của Tử Hi.
Nhìn người đàn ông cao lớn ôm cô gái nhỏ trong lòng vững vàng bước đi, đuôi mắt Tử Minh Nguyệt đột nhiên ánh lên một tia sáng khó nhìn thấy.
Thật ra như vậy…cũng rất tốt…
Bên trong xe.
Phong Tín cầm lấy một tập văn kiện, vội vàng đem tư liệu bên trong đưa cho Lục Bách Phàm: "Sếp, chiếc trực thăng đưa Phong Tố Cẩn đi hoàn toàn không có tung tích.”
Một nửa gương mặt Lục Bách Phàm chìm trong bóng tối, Phong Tín thực sự không biết bây giờ ông chủ của anh ta đang nghĩ gì.
Lục Bách Phàm không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn vào những hàng chữ rối rấm trên giấy.
Từ trước đến nay người anh chưa từng tra được rất ít, lần này ngoài dự đoán Phong Tố Cẩn lại được người đó mang đi. Điều này hiển nhiên không phải chuyện gì tốt đẹp, rất có thể đây là một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Anh đột nhiên có một dữ cảm không lành, rằng Thành Đô sắp có thể sẽ phải hứng chịu một màng mưa máu gió tanh trước nay chưa từng có.
Mà chuyện này lại không đơn thuần chỉ liên quan đến Tử Hi.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trầm ổn của Lục Bách Phàm vang lên một cách đầy rõ ràng: “Giúp tôi điều tra một số chuyện.”
Bên này, trong lúc Tử Hi dùng một chân nhảy khắp ngốc ngách bệnh viện thì loáng thoáng nghe được các bác sĩ cùng y tá ở đây đang bàn tán về một chuyện.
Là hôn lễ giữa hai nhà Lâm - Tử!
Lâm gia vốn là một trong những đại gia tộc lâu đời ở Thành Đô, quyền thế trong tay vô cùng lớn mạnh. Lâm Trạch Diễn lại là cháu trai được cưng chiều nhất, chả trách chỉ kết hôn cũng có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy.
Còn về Tử gia…cô thật sự không muốn nhắc đến.
Khóe miệng Tử Hi bất giác nâng lên một nụ cười giễu cợt, vào lúc cô chuẩn bị quay về phòng thì lại gặp phải những thứ chẳng mấy hay ho.
Tử Minh Nguyệt tay trong tay cùng Lâm Trạch Diễn bước ra từ một phòng khám.
Lúc nhìn thấy Tử Hi, cô ta không khỏi bất ngờ: “Chị Tiểu Hi, chị bị thương sao?”
“Ừ, cũng không nghiêm trọng lắm.” giọng nói Tử Hi hiếm khi lộ ra chút hòa nhã.
Trên hành lang khi này cũng chỉ có ba người, lối đi phía trước lại bị Tử Minh Nguyệt và Lâm Trạch Diện chặn lại, Tử Hi cũng không gấp gáp muốn trở về phòng nên cùng cô ta nói được mấy câu.
Lâm Trạch Diễn đưa mắt nhìn người trước mặt, trong đầu không khỏi nhớ đến khoảnh khắc tận mắt thấy cô hôn người đàn ông hôm đó, trái tim gã nhất thời như bị ai bóp chặt.
Thời điểm gã nhìn thấy vết thương trên người cô, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đã băng bó đến như vậy còn nói là không nghiêm trọng? Nhưng sao cô lại bị thương, chẳng lẽ là do tên đàn ông kia gây ra?
Thấy Lâm Trạch Diễn cứ ngây người nhìn Tử Hi, con mắt Tử Minh Nguyệt xẹt qua một tia sáng, cô ta kéo tay gã nói: "Diễn, chúng ta ở lại chăm sóc chị có được không?”
Lâm Trạch Diễn không để ý, vô thức gật đầu một cái.
“Không cần.” Tử Hi không biết Tử Minh Nguyệt có thật sự là đang quan tâm mình hay không nhưng cô một chút cũng không muốn dính dáng đến những người này.
Trong lúc ba người không để ý, bả vai Tử Hi bất ngờ bị một chiếc áo khoác đè lên, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc bao trùm lấy khiến cô theo thói quen mà buông lỏng.
Tử Hi quay đầu lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt âm trầm của Lục Bách Phàm dọa cô xém chút nữa bật khóc tại chỗ.
Lục Bách Phàm nhìn thấy cô như vậy thì đanh mặt, nhẹ nhàng cúi người bế cô lên. Từ đầu đến cuối động tác của anh đều rất cẩn thận, chỉ sợ không để ý liền chạm phải vết thương khiến cô bị đau.
Tử Hi theo phản xạ vòng tay qua cổ anh để giữ vững cơ thể, hai người không ai nói với nhau một lời mà trực tiếp xoay người trở về phòng.
Lâm Trạch Diễn đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, sự âm u khó đoán trong đáy mắt ngày một lớn.
Người đàn ông đó đến tột cùng là có thân phận gì…
Tử Minh Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, cô ta thật sự không bị mùi thuốc sát trùng làm cho choáng váng rồi chứ?
Người đàn ông khí thế bức phàm vừa rồi là ai, sao cô ta lại cảm thấy người này có chút quen mắt…
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người họ là gì?
Rõ ràng khi nãy nói chuyện cùng cô ta, Tử Hi vẫn luôn là một bộ cứng rắn mạnh mẽ, dù cả người bị băng bó đến khó coi nhưng cô vẫn một mực nói “không nghiêm trọng”.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia, trong phút chốc Tử Hi như biến thành một con người khác, mềm mại yếu đuối còn có chút ỷ lại.
Cô ta chưa bao giờ thấy một Tử Hi ngoan ngoãn nhu thuận đến như vậy, khi được bế trông lại rất ngại ngùng hạnh phúc.
Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta thấy được một mặt này của Tử Hi.
Nhìn người đàn ông cao lớn ôm cô gái nhỏ trong lòng vững vàng bước đi, đuôi mắt Tử Minh Nguyệt đột nhiên ánh lên một tia sáng khó nhìn thấy.
Thật ra như vậy…cũng rất tốt…
/68
|