Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, Tử Hi không chút chần chờ liền lên đường đến bệnh viện.
Tại bệnh viện nhân dân số một Thành Đô.
Hàn Tử Lam cầm kết quả kiểm tra mới được gửi tới, cảm thấy khá bất ngờ: “Tiểu Hi, bệnh tình của em thậm chí còn chuyển biến tốt hơn mong đợi!”
Tử Hi có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Thật sao ạ?”
Dạo gần đây cô chỉ cảm thấy bản thân ngủ rất ngon, tinh thần cũng thoải mái hơn nhưng không nghĩ chứng rối loạn giấc ngủ của bản thân lại có thể được trị khỏi.
Hàn Tử Lam ngồi xuống ghế sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Nói cho anh thói quen ăn uống gần đây, anh giúp em tìm hiểu một chút.”
Nhìn người đàn ông thận trọng ghi rõ từng thói quen trong lời kể của mình, đuôi mắt Tử Hi không tự chủ mà cong lên đầy dịu dàng.
Hai năm trước khi còn ở nước ngoài, cô vô tình giúp được một người đàn ông thoát khỏi lũ cướp trong một con hẻm nhỏ.
Mà người này lại là bạn chí cốt của ba Hàn Tử Lam.
Sau khi ông ấy qua đời, ba của anh đã nhận cô làm con nuôi, Hàn Tử Lam nghiễm nhiên trở thành anh trai nuôi của cô.
Hàn Tử Lam --- người giống như tên, ôn nhu như nước dịu dàng như hoa lại rất thanh tao nhã nhặn, bàn về ngoại hình thì chỉ có thể nói “bách niên nan ngộ --- trăm năm khó gặp.”
Nhớ lại lần đầu khi hai người gặp nhau, vì mẹ Hàn mất sớm, ba Hàn lại không đi thêm bước nữa.
Thế nên Hàn Tử Lam vừa gặp đã không một chút đắng đo gọi cô hai tiếng “em gái”.
Sở dĩ Tử Hi có thể sống đến ngày hôm nay đều là do một tay Hàn Tử Lam cùng ba Hàn bảo vệ, cả anh và ba Hàn đều rất yêu thương, cưng chiều cô.
Sau khi cùng Hàn Tử Lam thảo luận sơ qua một số vấn đề, Tử Hi liền rời khỏi bệnh viện, lúc này cũng đã khá muộn.
Trước khi đến bệnh viện, cô đã đem một số bản thiết kế giao cho Lục Bách Phàm. Về phần Tạ Mạnh, cô vẫn chưa gấp để bàn giao công việc nên cứ để cậu làm quen với nhà mới trước đã.
Đứa trẻ này thực sự là không biết lo cho mình, ăn uống rất thất thường, sau khi hoàn thành công việc đều ngủ lại xưởng may.
Tạ Mạnh không có nơi ở, chỉ bảo lúc trước biết chút thêu thùa nên mới ứng tuyển làm thợ may, về sau được Tử Hi nhận làm trợ lý.
Sở dĩ cô không để Tạ Mạnh ở bên ngoài là bởi vì cậu nhóc này rất dễ bị lừa, còn có phần hơi ngốc nghếch, để cậu ở chung với Lục Hàn Đông hy vọng là có thể học được một chút ranh ma từ cậu ta.
Trời hôm nay khá âm u lại không có sao, trên đường giờ này cũng chỉ còn vài chiếc xe cùng vài người đi đường.
Bỗng nhiên thân thể Tử Hi tràn ngập cảm giác ớn lạnh, trước nay khi đối mặt với nguy hiểm trực giác của cô sẽ không bao giờ sai.
Có người nào đó đang theo dõi cô!
Người phía sau dường như cũng phát giác được thân phận của mình đã bại lộ liền nhân lúc không có người mà trực tiếp ra tay.
Tử Hi cùng tên kia đánh qua đánh lại mấy chiêu, lúc này có một chiếc xe chạy đến.
Lập tức trong xe hai tên đàn ông lao xuống, một người lấy khăn lông bịt miệng cô, người còn lại dùng dây thừng khống chế cô.
Dù biết bản thân có thể dần cho ba tên này ra bã nhưng tác dụng của thuốc mê đã bắt đầu hút cạn sức lực cô.
Cuối cùng Tử Hi bị chúng lôi lên xe đi mất…
……
Tiểu Bảo ngồi ở sofa chăm chú nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ nhưng mẹ Tiểu Hi vẫn chưa về, trong lòng cậu không biết vì sao lại cảm thấy bất an.
Ba Phàm vẫn còn đang ở công ty nên chỉ có thể đi tìm ông chú nhà mình thôi.
Nghĩ là làm, Tiểu Bảo nhanh chóng chạy sang nhà Lục Hàn Đông.
Vừa nhìn thấy cậu nhóc, Lục Hàn Đông đã vui vẻ nói: “Cục cưng, lại đây chú Hai thơm cái nào~”
Tiểu Bảo: “Chú Hai, con không gọi được cho mẹ Tiểu Hi.”
Giọng nói của thằng bé rất nghiêm túc khiến Lục Hàn Đông nhất thời cũng khẩn trương: “Không gọi được sao…”
Tạ Mạnh từ trong bếp đi ra, thân mang tạp dề, tay vẫn còn cầm theo một cái thìa rất to: “Chị Tiểu Hi gặp phải chuyện gì sao?”
Vì chuyện ban sáng nên cả hai vẫn còn ngại ngùng, nhưng bây giờ làm gì có tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lục Hàn Đông nói: “Tạ Mạnh, lúc trưa Tử Hi có nói với cậu là đi đâu không?”
“Hình như là…bệnh viện.” Tạ Mạnh trầm ngâm một lúc mới trả lời.
Không lâu sau, hai người đều thay phiên gọi vào điện thoại Tử Hi nhưng kết quả đều không liên lạc được.
Việc này sợ rằng không đơn giản, Lục Hàn Đông nhanh chóng báo cáo cho anh trai mình.
“Đã tra camera?”
“Đã tra tất cả rồi, chỉ tìm được vài đoạn phim dứt đoạn.”
“Trước ngày mai phải có đầy đủ thông tin.”
Lục Bách Phàm bỏ lại một câu rồi cúp máy.
Lục Hàn Đông: “…”
Nhìn màng hình điện thoại tối đen, Lục Hàn Đông có chút không biết phải làm thế nào. Nhưng nghe giọng điệu của anh trai mình hình như đã đoán được gì đó, cậu ta cũng không nhiều lời nữa mà lập tức vào việc.
Tại bệnh viện nhân dân số một Thành Đô.
Hàn Tử Lam cầm kết quả kiểm tra mới được gửi tới, cảm thấy khá bất ngờ: “Tiểu Hi, bệnh tình của em thậm chí còn chuyển biến tốt hơn mong đợi!”
Tử Hi có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Thật sao ạ?”
Dạo gần đây cô chỉ cảm thấy bản thân ngủ rất ngon, tinh thần cũng thoải mái hơn nhưng không nghĩ chứng rối loạn giấc ngủ của bản thân lại có thể được trị khỏi.
Hàn Tử Lam ngồi xuống ghế sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Nói cho anh thói quen ăn uống gần đây, anh giúp em tìm hiểu một chút.”
Nhìn người đàn ông thận trọng ghi rõ từng thói quen trong lời kể của mình, đuôi mắt Tử Hi không tự chủ mà cong lên đầy dịu dàng.
Hai năm trước khi còn ở nước ngoài, cô vô tình giúp được một người đàn ông thoát khỏi lũ cướp trong một con hẻm nhỏ.
Mà người này lại là bạn chí cốt của ba Hàn Tử Lam.
Sau khi ông ấy qua đời, ba của anh đã nhận cô làm con nuôi, Hàn Tử Lam nghiễm nhiên trở thành anh trai nuôi của cô.
Hàn Tử Lam --- người giống như tên, ôn nhu như nước dịu dàng như hoa lại rất thanh tao nhã nhặn, bàn về ngoại hình thì chỉ có thể nói “bách niên nan ngộ --- trăm năm khó gặp.”
Nhớ lại lần đầu khi hai người gặp nhau, vì mẹ Hàn mất sớm, ba Hàn lại không đi thêm bước nữa.
Thế nên Hàn Tử Lam vừa gặp đã không một chút đắng đo gọi cô hai tiếng “em gái”.
Sở dĩ Tử Hi có thể sống đến ngày hôm nay đều là do một tay Hàn Tử Lam cùng ba Hàn bảo vệ, cả anh và ba Hàn đều rất yêu thương, cưng chiều cô.
Sau khi cùng Hàn Tử Lam thảo luận sơ qua một số vấn đề, Tử Hi liền rời khỏi bệnh viện, lúc này cũng đã khá muộn.
Trước khi đến bệnh viện, cô đã đem một số bản thiết kế giao cho Lục Bách Phàm. Về phần Tạ Mạnh, cô vẫn chưa gấp để bàn giao công việc nên cứ để cậu làm quen với nhà mới trước đã.
Đứa trẻ này thực sự là không biết lo cho mình, ăn uống rất thất thường, sau khi hoàn thành công việc đều ngủ lại xưởng may.
Tạ Mạnh không có nơi ở, chỉ bảo lúc trước biết chút thêu thùa nên mới ứng tuyển làm thợ may, về sau được Tử Hi nhận làm trợ lý.
Sở dĩ cô không để Tạ Mạnh ở bên ngoài là bởi vì cậu nhóc này rất dễ bị lừa, còn có phần hơi ngốc nghếch, để cậu ở chung với Lục Hàn Đông hy vọng là có thể học được một chút ranh ma từ cậu ta.
Trời hôm nay khá âm u lại không có sao, trên đường giờ này cũng chỉ còn vài chiếc xe cùng vài người đi đường.
Bỗng nhiên thân thể Tử Hi tràn ngập cảm giác ớn lạnh, trước nay khi đối mặt với nguy hiểm trực giác của cô sẽ không bao giờ sai.
Có người nào đó đang theo dõi cô!
Người phía sau dường như cũng phát giác được thân phận của mình đã bại lộ liền nhân lúc không có người mà trực tiếp ra tay.
Tử Hi cùng tên kia đánh qua đánh lại mấy chiêu, lúc này có một chiếc xe chạy đến.
Lập tức trong xe hai tên đàn ông lao xuống, một người lấy khăn lông bịt miệng cô, người còn lại dùng dây thừng khống chế cô.
Dù biết bản thân có thể dần cho ba tên này ra bã nhưng tác dụng của thuốc mê đã bắt đầu hút cạn sức lực cô.
Cuối cùng Tử Hi bị chúng lôi lên xe đi mất…
……
Tiểu Bảo ngồi ở sofa chăm chú nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ nhưng mẹ Tiểu Hi vẫn chưa về, trong lòng cậu không biết vì sao lại cảm thấy bất an.
Ba Phàm vẫn còn đang ở công ty nên chỉ có thể đi tìm ông chú nhà mình thôi.
Nghĩ là làm, Tiểu Bảo nhanh chóng chạy sang nhà Lục Hàn Đông.
Vừa nhìn thấy cậu nhóc, Lục Hàn Đông đã vui vẻ nói: “Cục cưng, lại đây chú Hai thơm cái nào~”
Tiểu Bảo: “Chú Hai, con không gọi được cho mẹ Tiểu Hi.”
Giọng nói của thằng bé rất nghiêm túc khiến Lục Hàn Đông nhất thời cũng khẩn trương: “Không gọi được sao…”
Tạ Mạnh từ trong bếp đi ra, thân mang tạp dề, tay vẫn còn cầm theo một cái thìa rất to: “Chị Tiểu Hi gặp phải chuyện gì sao?”
Vì chuyện ban sáng nên cả hai vẫn còn ngại ngùng, nhưng bây giờ làm gì có tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lục Hàn Đông nói: “Tạ Mạnh, lúc trưa Tử Hi có nói với cậu là đi đâu không?”
“Hình như là…bệnh viện.” Tạ Mạnh trầm ngâm một lúc mới trả lời.
Không lâu sau, hai người đều thay phiên gọi vào điện thoại Tử Hi nhưng kết quả đều không liên lạc được.
Việc này sợ rằng không đơn giản, Lục Hàn Đông nhanh chóng báo cáo cho anh trai mình.
“Đã tra camera?”
“Đã tra tất cả rồi, chỉ tìm được vài đoạn phim dứt đoạn.”
“Trước ngày mai phải có đầy đủ thông tin.”
Lục Bách Phàm bỏ lại một câu rồi cúp máy.
Lục Hàn Đông: “…”
Nhìn màng hình điện thoại tối đen, Lục Hàn Đông có chút không biết phải làm thế nào. Nhưng nghe giọng điệu của anh trai mình hình như đã đoán được gì đó, cậu ta cũng không nhiều lời nữa mà lập tức vào việc.
/68
|