Sau khi rời khỏi công ty địa ốc, Tử Hi lập tức đến xưởng may.
Vì những trang phục do cô thiết kế đều có họa tiết thêu tay mà những người làm được việc này lại rất ít. Nhân lực ở xưởng may tuy không nhiều nhưng mọi người đều rất quan tâm giúp đỡ nhau.
Một bác gái tầm năm mươi tuổi nhìn thấy cô thì cười hiền hòa: “Tiểu Hi lại đến tìm cảm hứng đấy à.”
Tử Hi nhìn bà, mỉm cười nói: “Lần này thì không ạ, cháu đến tìm Tiểu Mạnh.”
“Em ở đây!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi đang chìm trong đống vải nghe thấy tên mình thì liền ngẩn đầu lên.
Tử Hi tiến đến đưa tay sửa lại phần tóc đang lộn xộn của cậu, có chút buồn cười nói: “Cậu còn muốn làm trợ lý không? Chị đang cần một người đây!”
Tạ Mạnh vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị câu nói của cô làm cho choáng váng: “Vâng ạ?!”
“Sao thế, không còn hứng thú à?”
“Chị Tiểu Hi, em đồng ý!”
Nhìn hai người trẻ tuổi đùa giỡn phấn khích khiến mấy bác gái trong xưởng may nghe thấy cũng phải vui lây, đúng là tuổi trẻ, rất có sức sống.
Lúc Tử Hi từ xưởng may trở về tiện thể cùng Tạ Mạnh ghé qua trung tâm mua sắm mua ít đồ, sau đó vào siêu thị mua nguyên liệu chuẩn bị cho buổi tối.
Khi về đến nhà cũng đã khá trễ, hai người nhanh chóng mang những chiến lợi phẩm đi vào.
Đúng lúc bị Lục Hàn Đông nhìn thấy, cậu ta đứng một bên bĩu môi nói: “Sao lần này lại mua nhiều thế, đừng nói là mua cho cả anh trai và cháu trai tôi nữa đấy nhé!”
Tử Hi không trả lời cậu ta chỉ tiếp tục mang một đống túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Lục Hàn Đông cũng không chọc cô nữa, đón lấy mấy cái túi từ trong tay cô rồi thản nhiên đi vào.
Chỉ là còn chưa đi được ba bước, cậu ta đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tạ Mạnh đi phía sau không nghĩ Lục Hàn Đông lại bất ngờ đứng lại, cậu không cẩn thận đâm sầm vào lưng người kia.
Cảm nhận được có người nhìn mình, Tạ Mạnh cũng ngẩn đầu lên, trên tay cậu vẫn đang treo đầy nguyên liệu nấu ăn.
Cậu vốn không có hứng thú với giới giải trí thế nên diễn viên, ca sĩ hầu như đều không biết đến, nhưng cái gương mặt nổi tiếng cả trong và ngoài nước này thì không thể không biết, cậu dù sao cũng nên chào hỏi một chút.
Tạ Mạnh nhìn người kia, khẽ gọi một tiếng: “Ảnh đế Lục.”
Lục Hàn Đông bị tiếng gọi này ngoài ý muốn làm cho giật mình, cậu ta cẩn thận đưa mắt đánh giá người trước mặt, không lâu sau thì lập tức hét lên: “Cậu là…chẳng lẽ cậu là…”
Tiểu tình nhân của con nhóc thối kia?
Không xong rồi, không xong rồi! Tử Hi thế mà dám nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài, đã vậy còn đưa về nhà. Nếu để anh Hai nhìn thấy có khi sẽ khai đao giết người mất!
Cậu thanh niên này trẻ đẹp trắng trẻo lại còn dịu dàng như vậy, so với ông anh phải gọi bằng chú nhà mình dù cho có đẹp trai, nhiều tiền thì cũng là không thể so bì được.
Tử Hi liếc mắt liền biết cậu ta đang nghĩ gì, có chút lười biếng mở miệng: “Đây là trợ lý của tôi, không phải tiểu tình nhân gì cả.”
Tạ Mạnh nghe cô nói vậy thì sửng người, hóa ra Lục Hàn Đông hiểu lầm cậu là người tình bên ngoài của Tử Hi.
Vị Ảnh đế này cũng thật biết cách tưởng tượng đi!
Sau màng chào hỏi kì lạ này, ba người nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa mới bắt đầu không lâu, Tử Hi liền gặp phải một vấn đề hết sức đau đầu.
Không biết vì lí do gì mà Tạ Mạnh và Lục Hàn Đông chốc chốc lại va phải nhau.
Lúc Tạ Mạnh đang rửa rau, Lục Hàn Đông không cẩn thận vấp phải chân cậu làm cái nồi trong tay rơi thẳng xuống đất, nước bên trong cũng vì thế mà đổ hết ra ngoài.
Lúc Lục Hàn Đông đang lấy đĩa xếp thịt, Tạ Mạnh va phải vai cậu ta làm mấy cái dĩa dứt đập xuống sàn, bể đến không thể cứu chữa.
Lúc Tử Hi đang bận rộn xào xào nấu nấu, con cá vốn đã được rửa sạch trong tay Tạ Mạnh không biết vì sao lại bay thẳng lên người Lục Hàn Đông.
Một bữa ăn đơn giản lại vì vậy mà kéo dài đến hai tiếng.
Sau khi cuộc hỗn chiến qua đi, một bàn đầy ắp đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Thế nhưng từ đầu đến cuối chỉ có mình Tử Hi là say sưa ăn ngon lành, cách một lúc cô lại gắp thức ăn sang cho Tạ Mạnh: “Cậu ăn cái này đi.”
Sau đó tiếp tục quay sang gắp cho Tiểu Bảo: “Cục cưng, con cũng ăn nhiều chút.”
Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn dùng đũa gắp thức ăn đưa vào miệng.
Lục Hàn Đông nhìn món đậu hủ thối yêu thích của mình ở trước mặt nhưng một chút cũng không ăn nổi.
Cái bản mặt như Diêm vương đòi mạng của ông anh nhà mình thật quá khủng khiếp đi, cậu ta bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc xem có nên bỏ của chạy lấy người hay không đây…
Vì những trang phục do cô thiết kế đều có họa tiết thêu tay mà những người làm được việc này lại rất ít. Nhân lực ở xưởng may tuy không nhiều nhưng mọi người đều rất quan tâm giúp đỡ nhau.
Một bác gái tầm năm mươi tuổi nhìn thấy cô thì cười hiền hòa: “Tiểu Hi lại đến tìm cảm hứng đấy à.”
Tử Hi nhìn bà, mỉm cười nói: “Lần này thì không ạ, cháu đến tìm Tiểu Mạnh.”
“Em ở đây!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi đang chìm trong đống vải nghe thấy tên mình thì liền ngẩn đầu lên.
Tử Hi tiến đến đưa tay sửa lại phần tóc đang lộn xộn của cậu, có chút buồn cười nói: “Cậu còn muốn làm trợ lý không? Chị đang cần một người đây!”
Tạ Mạnh vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị câu nói của cô làm cho choáng váng: “Vâng ạ?!”
“Sao thế, không còn hứng thú à?”
“Chị Tiểu Hi, em đồng ý!”
Nhìn hai người trẻ tuổi đùa giỡn phấn khích khiến mấy bác gái trong xưởng may nghe thấy cũng phải vui lây, đúng là tuổi trẻ, rất có sức sống.
Lúc Tử Hi từ xưởng may trở về tiện thể cùng Tạ Mạnh ghé qua trung tâm mua sắm mua ít đồ, sau đó vào siêu thị mua nguyên liệu chuẩn bị cho buổi tối.
Khi về đến nhà cũng đã khá trễ, hai người nhanh chóng mang những chiến lợi phẩm đi vào.
Đúng lúc bị Lục Hàn Đông nhìn thấy, cậu ta đứng một bên bĩu môi nói: “Sao lần này lại mua nhiều thế, đừng nói là mua cho cả anh trai và cháu trai tôi nữa đấy nhé!”
Tử Hi không trả lời cậu ta chỉ tiếp tục mang một đống túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Lục Hàn Đông cũng không chọc cô nữa, đón lấy mấy cái túi từ trong tay cô rồi thản nhiên đi vào.
Chỉ là còn chưa đi được ba bước, cậu ta đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tạ Mạnh đi phía sau không nghĩ Lục Hàn Đông lại bất ngờ đứng lại, cậu không cẩn thận đâm sầm vào lưng người kia.
Cảm nhận được có người nhìn mình, Tạ Mạnh cũng ngẩn đầu lên, trên tay cậu vẫn đang treo đầy nguyên liệu nấu ăn.
Cậu vốn không có hứng thú với giới giải trí thế nên diễn viên, ca sĩ hầu như đều không biết đến, nhưng cái gương mặt nổi tiếng cả trong và ngoài nước này thì không thể không biết, cậu dù sao cũng nên chào hỏi một chút.
Tạ Mạnh nhìn người kia, khẽ gọi một tiếng: “Ảnh đế Lục.”
Lục Hàn Đông bị tiếng gọi này ngoài ý muốn làm cho giật mình, cậu ta cẩn thận đưa mắt đánh giá người trước mặt, không lâu sau thì lập tức hét lên: “Cậu là…chẳng lẽ cậu là…”
Tiểu tình nhân của con nhóc thối kia?
Không xong rồi, không xong rồi! Tử Hi thế mà dám nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài, đã vậy còn đưa về nhà. Nếu để anh Hai nhìn thấy có khi sẽ khai đao giết người mất!
Cậu thanh niên này trẻ đẹp trắng trẻo lại còn dịu dàng như vậy, so với ông anh phải gọi bằng chú nhà mình dù cho có đẹp trai, nhiều tiền thì cũng là không thể so bì được.
Tử Hi liếc mắt liền biết cậu ta đang nghĩ gì, có chút lười biếng mở miệng: “Đây là trợ lý của tôi, không phải tiểu tình nhân gì cả.”
Tạ Mạnh nghe cô nói vậy thì sửng người, hóa ra Lục Hàn Đông hiểu lầm cậu là người tình bên ngoài của Tử Hi.
Vị Ảnh đế này cũng thật biết cách tưởng tượng đi!
Sau màng chào hỏi kì lạ này, ba người nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa mới bắt đầu không lâu, Tử Hi liền gặp phải một vấn đề hết sức đau đầu.
Không biết vì lí do gì mà Tạ Mạnh và Lục Hàn Đông chốc chốc lại va phải nhau.
Lúc Tạ Mạnh đang rửa rau, Lục Hàn Đông không cẩn thận vấp phải chân cậu làm cái nồi trong tay rơi thẳng xuống đất, nước bên trong cũng vì thế mà đổ hết ra ngoài.
Lúc Lục Hàn Đông đang lấy đĩa xếp thịt, Tạ Mạnh va phải vai cậu ta làm mấy cái dĩa dứt đập xuống sàn, bể đến không thể cứu chữa.
Lúc Tử Hi đang bận rộn xào xào nấu nấu, con cá vốn đã được rửa sạch trong tay Tạ Mạnh không biết vì sao lại bay thẳng lên người Lục Hàn Đông.
Một bữa ăn đơn giản lại vì vậy mà kéo dài đến hai tiếng.
Sau khi cuộc hỗn chiến qua đi, một bàn đầy ắp đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Thế nhưng từ đầu đến cuối chỉ có mình Tử Hi là say sưa ăn ngon lành, cách một lúc cô lại gắp thức ăn sang cho Tạ Mạnh: “Cậu ăn cái này đi.”
Sau đó tiếp tục quay sang gắp cho Tiểu Bảo: “Cục cưng, con cũng ăn nhiều chút.”
Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn dùng đũa gắp thức ăn đưa vào miệng.
Lục Hàn Đông nhìn món đậu hủ thối yêu thích của mình ở trước mặt nhưng một chút cũng không ăn nổi.
Cái bản mặt như Diêm vương đòi mạng của ông anh nhà mình thật quá khủng khiếp đi, cậu ta bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc xem có nên bỏ của chạy lấy người hay không đây…
/68
|