Dòng chữ này vừa xuất hiện thì bên dưới khán đài, những tiếng bàn tán lại bắt đầu vang lên.
“Là ai thế, sao tôi chưa từng nghe đến?”
“Tôi cũng chưa nghe qua cái tên này bao giờ. Có điều, làm ra nghệ thuật sống thế này thì thật không thể là hạng quèn được!”
Mặt trời bị biển đen nhấn chìm hơn phân nửa nhưng vẫn chiếu sáng cả sân khấu. Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một bóng người bắt đầu xuất hiện.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng ôm sát xẻ tà, đuôi váy chạm đất, chiếc váy mang màu trắng thuần trơn nhẵn không lấy một họa tiết. Bên ngực trái cài một bông hoa hồng đỏ rực, hai bên tay được buộc ruy băng đỏ kéo dài đến tận khuỷu tay.
Tử Hi đi chân trần, thanh nhã thoát tục như tiên tử dạo chơi chốn nhân gian. Vừa xinh đẹp vừa mỏng manh, vẻ đẹp đó khiến cả hội trường chấn động nhưng lại không dám thở mạnh, dường như chỉ sợ sơ ý một chút liền sẽ làm cô gái kia bị thương.
Một hồi này nhanh chóng qua đi, đến khi Tử Hi đã khuất sau khán đài, cả hội trường vẫn chưa có động tĩnh gì, cú sốc vừa rồi cũng thật sự quá lớn đi!
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, tưởng chừng như ngay đến thời gian cũng thiên vị mà không muốn bất kì ai được ngắm nhìn cô quá lâu.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, trong tiếng nhạc violin nhẹ nhàng, người đàn ông với ngũ quan sắc bén nghiêm nghị mang theo phong thái của một bật Đế vương đang ân cần nắm lấy tay Phi tử của mình ngạo nghễ bước đi.
Vẫn bộ trang phục đó, vẫn khuôn mặt đó chỉ là bên cạnh có thêm một người đàn ông thế nhưng cảm giác mang lại hoàn toàn khác nhau, kinh diễm đến công kích.
Lục Bách Phàm mặc bộ âu phục màu đen được cắt may vô cùng tinh xảo, làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn hoàn hảo của anh, trước ngực cài một bong hoa hồng đỏ, so với đóa hoa trên váy Tử Hi vô cùng tương thích.
Khán giả bên dưới hội trường: “…” sao cứ có cảm giác đi nhầm vào hôn lễ thế nhỉ?
Màng hình led phía sau lại biến đổi:
Tổng giám đốc Lục Thị --- Lục Bách Phàm
Nhà thiết kế Thám Hoa --- Tử Hi.
Đọc được dòng chữ này mọi người đều không hẹn mà há hốc mồm kinh ngạc.
“Thật sự là Lục tổng sao? Tôi nghe nói ngài ấy vẫn luôn rất lạnh lùng khó gần. Thế nào bây giờ lại trông dịu dàng thế kia? Đã vậy còn đang nắm tay một cô gái?”
“Thật sự là Lục tổng! Dù chỉ được gặp ngài ấy một lần nhưng đôi mắt đó tôi tuyệt đối không nhớ nhầm!” một vị tổng tài nôn nóng lên tiếng xác minh.
Nghe vị tổng tài đó nói vậy, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, không chỉ có ngạc nhiên mà còn là kinh sợ.
"Lúc trước khánh thành Hi Thần, Lục tổng thậm chí còn không ngó ngàng…”
“Xem ra, nhà thiết kế này rất được coi trọng!”
"Tôi nghe nói cô ấy được chính Lục Tổng mời về đấy!”
Phía trên sân khấu, Tử Hi nắm lấy tay Lục Bách Phàm, hơi ấm nhẹ nhàng khoang khoái toát ra từ lòng bàn tay anh khiến cô có cảm giác an toàn không thể diễn tả.
Không lâu nữa thôi, cô sẽ dùng thân phận tương xứng nhất để có thể quan minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Cùng anh ba bữa bốn mùa, cùng nhau già đi.
Lục Bách Phàm từ đầu tới cuối đều luôn đặt ánh nhìn lên người con gái trong lòng mà không mảy may quan tâm mọi người bàn tán về mình.
Anh hơi dùng sức nắm lấy tay người bên cạnh, vào đêm Tử Hi nắm lấy tay anh chạy về phía pháo hoa, anh mơ hồ cảm nhận được bàn tay cô có rất nhiều vết chai.
Là một nhà thiết kế, việc các ngón tay bị chai là điều dễ hiểu. Thế nhưng, lòng bàn tay Tử Hi lại có không ít những vết chai lớn nhỏ khác nhau, thêm vào đó còn có vài vết hằng giống như sẹo.
Lục Bách Phàm đột nhiên nhớ đến lời Lục Hàn Đông từng nói trước đây “ngay đến chỗ ở cũng không có”, chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ để anh biết được cuộc sống của cô ở nước ngoài phải chật vật khốn khó đến nhường nào.
Hai từ “thê thảm” căn bản không thể nói hết những đắng chát mà cô phải gánh chịu.
Tất nhiên anh sẽ không vì những điều này mà xem thường cô, khinh rẻ cô.
Cuộc sống của cô trước đây có bao nhiêu bất hạnh, anh càng muốn bù đắp lại bấy nhiêu, anh muốn cho cô tình yêu, cho cô gia đình, muốn dùng cách thuần túy nhất khiến cô từ từ mở lòng chấp nhận anh.
Cho đến hôm nay, việc Lục thị có tiến chân vào giới thời trang hay không đối với anh không quan trọng, điều khiến anh quan tâm chính là thực hiện được ước nguyện của cô.
Anh muốn người con gái này nửa đời về sau chỉ có thể sống trong hạnh phúc, vui vẻ.
Đúng lúc này, Tử Hi bất ngờ quay sang nhìn anh, người con gái trong bộ váy trắng xinh đẹp khẽ mỉm cười, nụ cười mãn nguyện mang theo rung động trước nay chưa từng có:
“Lục tiên sinh, cảm ơn anh vì đã giúp tôi thực hiện giấc mơ của mình.”
Lục Bách Phàm khoá chặt bóng hình người con gái trong đáy mắt, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng xoa dịu trái tim cô: “Giúp em hoàn thành ước nguyện là lý tưởng cao cả nhất đời tôi.”
“Là ai thế, sao tôi chưa từng nghe đến?”
“Tôi cũng chưa nghe qua cái tên này bao giờ. Có điều, làm ra nghệ thuật sống thế này thì thật không thể là hạng quèn được!”
Mặt trời bị biển đen nhấn chìm hơn phân nửa nhưng vẫn chiếu sáng cả sân khấu. Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một bóng người bắt đầu xuất hiện.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng ôm sát xẻ tà, đuôi váy chạm đất, chiếc váy mang màu trắng thuần trơn nhẵn không lấy một họa tiết. Bên ngực trái cài một bông hoa hồng đỏ rực, hai bên tay được buộc ruy băng đỏ kéo dài đến tận khuỷu tay.
Tử Hi đi chân trần, thanh nhã thoát tục như tiên tử dạo chơi chốn nhân gian. Vừa xinh đẹp vừa mỏng manh, vẻ đẹp đó khiến cả hội trường chấn động nhưng lại không dám thở mạnh, dường như chỉ sợ sơ ý một chút liền sẽ làm cô gái kia bị thương.
Một hồi này nhanh chóng qua đi, đến khi Tử Hi đã khuất sau khán đài, cả hội trường vẫn chưa có động tĩnh gì, cú sốc vừa rồi cũng thật sự quá lớn đi!
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, tưởng chừng như ngay đến thời gian cũng thiên vị mà không muốn bất kì ai được ngắm nhìn cô quá lâu.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, trong tiếng nhạc violin nhẹ nhàng, người đàn ông với ngũ quan sắc bén nghiêm nghị mang theo phong thái của một bật Đế vương đang ân cần nắm lấy tay Phi tử của mình ngạo nghễ bước đi.
Vẫn bộ trang phục đó, vẫn khuôn mặt đó chỉ là bên cạnh có thêm một người đàn ông thế nhưng cảm giác mang lại hoàn toàn khác nhau, kinh diễm đến công kích.
Lục Bách Phàm mặc bộ âu phục màu đen được cắt may vô cùng tinh xảo, làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn hoàn hảo của anh, trước ngực cài một bong hoa hồng đỏ, so với đóa hoa trên váy Tử Hi vô cùng tương thích.
Khán giả bên dưới hội trường: “…” sao cứ có cảm giác đi nhầm vào hôn lễ thế nhỉ?
Màng hình led phía sau lại biến đổi:
Tổng giám đốc Lục Thị --- Lục Bách Phàm
Nhà thiết kế Thám Hoa --- Tử Hi.
Đọc được dòng chữ này mọi người đều không hẹn mà há hốc mồm kinh ngạc.
“Thật sự là Lục tổng sao? Tôi nghe nói ngài ấy vẫn luôn rất lạnh lùng khó gần. Thế nào bây giờ lại trông dịu dàng thế kia? Đã vậy còn đang nắm tay một cô gái?”
“Thật sự là Lục tổng! Dù chỉ được gặp ngài ấy một lần nhưng đôi mắt đó tôi tuyệt đối không nhớ nhầm!” một vị tổng tài nôn nóng lên tiếng xác minh.
Nghe vị tổng tài đó nói vậy, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, không chỉ có ngạc nhiên mà còn là kinh sợ.
"Lúc trước khánh thành Hi Thần, Lục tổng thậm chí còn không ngó ngàng…”
“Xem ra, nhà thiết kế này rất được coi trọng!”
"Tôi nghe nói cô ấy được chính Lục Tổng mời về đấy!”
Phía trên sân khấu, Tử Hi nắm lấy tay Lục Bách Phàm, hơi ấm nhẹ nhàng khoang khoái toát ra từ lòng bàn tay anh khiến cô có cảm giác an toàn không thể diễn tả.
Không lâu nữa thôi, cô sẽ dùng thân phận tương xứng nhất để có thể quan minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Cùng anh ba bữa bốn mùa, cùng nhau già đi.
Lục Bách Phàm từ đầu tới cuối đều luôn đặt ánh nhìn lên người con gái trong lòng mà không mảy may quan tâm mọi người bàn tán về mình.
Anh hơi dùng sức nắm lấy tay người bên cạnh, vào đêm Tử Hi nắm lấy tay anh chạy về phía pháo hoa, anh mơ hồ cảm nhận được bàn tay cô có rất nhiều vết chai.
Là một nhà thiết kế, việc các ngón tay bị chai là điều dễ hiểu. Thế nhưng, lòng bàn tay Tử Hi lại có không ít những vết chai lớn nhỏ khác nhau, thêm vào đó còn có vài vết hằng giống như sẹo.
Lục Bách Phàm đột nhiên nhớ đến lời Lục Hàn Đông từng nói trước đây “ngay đến chỗ ở cũng không có”, chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ để anh biết được cuộc sống của cô ở nước ngoài phải chật vật khốn khó đến nhường nào.
Hai từ “thê thảm” căn bản không thể nói hết những đắng chát mà cô phải gánh chịu.
Tất nhiên anh sẽ không vì những điều này mà xem thường cô, khinh rẻ cô.
Cuộc sống của cô trước đây có bao nhiêu bất hạnh, anh càng muốn bù đắp lại bấy nhiêu, anh muốn cho cô tình yêu, cho cô gia đình, muốn dùng cách thuần túy nhất khiến cô từ từ mở lòng chấp nhận anh.
Cho đến hôm nay, việc Lục thị có tiến chân vào giới thời trang hay không đối với anh không quan trọng, điều khiến anh quan tâm chính là thực hiện được ước nguyện của cô.
Anh muốn người con gái này nửa đời về sau chỉ có thể sống trong hạnh phúc, vui vẻ.
Đúng lúc này, Tử Hi bất ngờ quay sang nhìn anh, người con gái trong bộ váy trắng xinh đẹp khẽ mỉm cười, nụ cười mãn nguyện mang theo rung động trước nay chưa từng có:
“Lục tiên sinh, cảm ơn anh vì đã giúp tôi thực hiện giấc mơ của mình.”
Lục Bách Phàm khoá chặt bóng hình người con gái trong đáy mắt, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng xoa dịu trái tim cô: “Giúp em hoàn thành ước nguyện là lý tưởng cao cả nhất đời tôi.”
/68
|