Sau khi trở về nhà, Tử Hi thay một bộ đồ khác cùng Lạc Minh Châu đến trung tâm thương mại.
Sau sự việc hôm đó, hai người liền trở nên thân thiết, thi thoảng lại cùng nhau đi ăn, làm đẹp, mua sắm.
Trung tâm thương mại vào ngày cuối tuần đông hơn bình thường, hơn nữa đã gần đến Giáng sinh, khắp nơi đều được trang trí xanh xanh đỏ đỏ, ở giữa trung tâm còn được đặt một cây thông rất lớn.
Tử Hi và Lạc Minh Châu chỉ vừa đi một tiếng mà tay đã xách đầy túi lớn túi nhỏ. Nhưng hai người vẫn chưa thỏa mãn, xách váy đi lên tầng ba.
Lúc hai người đến trước một cửa hàng, Lạc Minh Châu đột nhiên ôm bụng nói: “Chị, em vào nhà vệ sinh một lát, chị vào trước đi nhé!”
Nói xong cô nhóc liền xách váy chạy đi mất, Tử Hi đành phải vào trước. Đây là một cửa rất được ưa chuộng gần đây, phong cách lại đa dạng, độc đáo.
Nhân viên nhìn thấy khách hàng bước vào liền vui vẻ chào đón.
Có điều, khi vừa nhìn thấy Tử Hi, bọn họ đã sốc đến nỗi chảy cả máu mũi.
Cô gái này…cũng quá đẹp rồi!
Tử Hi đi quanh một vòng, sau đó trực tiếp đến phòng thay đồ để thử trang phục.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng trò truyện.
"Minh Nguyệt, đồ mùa đông ở đây rất đẹp nha.”
“Đúng đó, chúng ta mua nhiều một chút. Tôi nghe nói mùa đông năm nay đặc biệt lạnh!”
“Được, các cậu thích món nào cứ lấy. Tớ giúp các cậu thanh toán!”
Mà giọng nói quen thuộc này nhất thời làm cho tâm trạng vốn vui vẻ của Tử Hi bị mây đen đánh tan. Vì không muốn gặp mặt bọn họ nên cô chỉ có thể ngồi lại chiếc ghế đệm trong phòng thay đồ.
Bên ngoài, tiếng nói của nhân viên cứ vang lên không ngừng.
"Tử tiểu thư, bộ trang phục này rất dày, bảo đảm có thể giữ ấm rất tốt!”
“Tử tiểu thư, chiếc áo này lại rất trang nhã, đối với cô thật sự rất hợp nha.”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã gần hai mươi phút.
Mặc dù nhân viên cửa hàng hết lời khen ngợi nhưng đến tận bây giờ Tử Minh Nguyệt vẫn chưa chọn được trang phục ưng ý. Nếu cứ ngồi ở đây, cô sẽ đói chết mất.
Nghĩ xong, Tử Hi không chút do dự đứng dậy, sửa lại váy, vén rèm cửa bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô, nhân viên trong cửa hàng há hốc mồm kinh ngạc.
Ai nói người đẹp vì lụa hả? Chính là lụa đẹp vì người mới đúng có được không!
Tuy là đồ ở cửa hàng bọn họ rất đẹp, nhưng chỉ với chiếc đầm trễ vai màu đen không lấy một họa tiết mà cô gái này lại có thể mặc đẹp đến thế thì…
“Quản lý à, em sắp bị vẻ đẹp của cô ấy hại chết rồi.”
"A Tình, bình tĩnh đi, chị cũng sắp ngất rồi. Em chết thì ai đỡ chị chứ hả!”
Nghe tiếng xầm xì của nhân viên, lúc này Tử Minh Nguyệt mới để ý đến người vừa bước ra khỏi phòng thay đồ kia.
Dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô ta có thể nhận ra người đó chính là Tử Hi.
Trong cửa hàng lúc này cũng có vài cô gái khác, vì hiếu kì mà đến gần cô một chút.
Bỗng dưng có người lên tiếng.
"Xấu chết đi được!”
"Chỉ là một đứa con hoang mà cũng đua đòi mặc đẹp!”
“Đúng là quê mùa, bảo sao Lâm thiếu gia không đá cô ta cho được.”
Nghe một màng kẻ xướng người họa này, Tử Hi mới quay đầu nhìn hai người đang đứng cạnh Tử Minh Nguyệt.
Một người là Tần Lộ Lộ --- con gái ông trùm bất động sản có tiếng ở phía nam Thành Đô, người còn lại là Mẫn Tiệp --- tiểu thư khuê cát Mẫn gia.
Đều là bạn tâm giao của Tử Minh Nguyệt đây mà, hai người này cũng ở trong dạ tiệc hôm đó cười nhạo cô không ít.
Tử Minh Nguyệt trong lòng có chút khó chịu, hờn dỗi nói: “Không cho các cậu nói như thế, Tiểu Hi chính là chị gái của mình!”
Nói xong cô ta liền quay sang Tử Hi: "Chị, chị cũng đến đây mua quần áo sao?”
Không đợi Tử Hi trả lời, cô ta liền nói với nhân viên cửa hàng: “Gói hết những bộ lúc nãy tôi thử và cả những bộ của cô ấy nữa.”
Nhân viên nghe vậy vui đến mở cờ trong bụng, nhanh chân chạy đi thanh toán.
Ngay lúc đó, trong cửa hàng bỗng nhiên vang lên tiếng giày cao gót.
Sau sự việc hôm đó, hai người liền trở nên thân thiết, thi thoảng lại cùng nhau đi ăn, làm đẹp, mua sắm.
Trung tâm thương mại vào ngày cuối tuần đông hơn bình thường, hơn nữa đã gần đến Giáng sinh, khắp nơi đều được trang trí xanh xanh đỏ đỏ, ở giữa trung tâm còn được đặt một cây thông rất lớn.
Tử Hi và Lạc Minh Châu chỉ vừa đi một tiếng mà tay đã xách đầy túi lớn túi nhỏ. Nhưng hai người vẫn chưa thỏa mãn, xách váy đi lên tầng ba.
Lúc hai người đến trước một cửa hàng, Lạc Minh Châu đột nhiên ôm bụng nói: “Chị, em vào nhà vệ sinh một lát, chị vào trước đi nhé!”
Nói xong cô nhóc liền xách váy chạy đi mất, Tử Hi đành phải vào trước. Đây là một cửa rất được ưa chuộng gần đây, phong cách lại đa dạng, độc đáo.
Nhân viên nhìn thấy khách hàng bước vào liền vui vẻ chào đón.
Có điều, khi vừa nhìn thấy Tử Hi, bọn họ đã sốc đến nỗi chảy cả máu mũi.
Cô gái này…cũng quá đẹp rồi!
Tử Hi đi quanh một vòng, sau đó trực tiếp đến phòng thay đồ để thử trang phục.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng trò truyện.
"Minh Nguyệt, đồ mùa đông ở đây rất đẹp nha.”
“Đúng đó, chúng ta mua nhiều một chút. Tôi nghe nói mùa đông năm nay đặc biệt lạnh!”
“Được, các cậu thích món nào cứ lấy. Tớ giúp các cậu thanh toán!”
Mà giọng nói quen thuộc này nhất thời làm cho tâm trạng vốn vui vẻ của Tử Hi bị mây đen đánh tan. Vì không muốn gặp mặt bọn họ nên cô chỉ có thể ngồi lại chiếc ghế đệm trong phòng thay đồ.
Bên ngoài, tiếng nói của nhân viên cứ vang lên không ngừng.
"Tử tiểu thư, bộ trang phục này rất dày, bảo đảm có thể giữ ấm rất tốt!”
“Tử tiểu thư, chiếc áo này lại rất trang nhã, đối với cô thật sự rất hợp nha.”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã gần hai mươi phút.
Mặc dù nhân viên cửa hàng hết lời khen ngợi nhưng đến tận bây giờ Tử Minh Nguyệt vẫn chưa chọn được trang phục ưng ý. Nếu cứ ngồi ở đây, cô sẽ đói chết mất.
Nghĩ xong, Tử Hi không chút do dự đứng dậy, sửa lại váy, vén rèm cửa bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô, nhân viên trong cửa hàng há hốc mồm kinh ngạc.
Ai nói người đẹp vì lụa hả? Chính là lụa đẹp vì người mới đúng có được không!
Tuy là đồ ở cửa hàng bọn họ rất đẹp, nhưng chỉ với chiếc đầm trễ vai màu đen không lấy một họa tiết mà cô gái này lại có thể mặc đẹp đến thế thì…
“Quản lý à, em sắp bị vẻ đẹp của cô ấy hại chết rồi.”
"A Tình, bình tĩnh đi, chị cũng sắp ngất rồi. Em chết thì ai đỡ chị chứ hả!”
Nghe tiếng xầm xì của nhân viên, lúc này Tử Minh Nguyệt mới để ý đến người vừa bước ra khỏi phòng thay đồ kia.
Dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô ta có thể nhận ra người đó chính là Tử Hi.
Trong cửa hàng lúc này cũng có vài cô gái khác, vì hiếu kì mà đến gần cô một chút.
Bỗng dưng có người lên tiếng.
"Xấu chết đi được!”
"Chỉ là một đứa con hoang mà cũng đua đòi mặc đẹp!”
“Đúng là quê mùa, bảo sao Lâm thiếu gia không đá cô ta cho được.”
Nghe một màng kẻ xướng người họa này, Tử Hi mới quay đầu nhìn hai người đang đứng cạnh Tử Minh Nguyệt.
Một người là Tần Lộ Lộ --- con gái ông trùm bất động sản có tiếng ở phía nam Thành Đô, người còn lại là Mẫn Tiệp --- tiểu thư khuê cát Mẫn gia.
Đều là bạn tâm giao của Tử Minh Nguyệt đây mà, hai người này cũng ở trong dạ tiệc hôm đó cười nhạo cô không ít.
Tử Minh Nguyệt trong lòng có chút khó chịu, hờn dỗi nói: “Không cho các cậu nói như thế, Tiểu Hi chính là chị gái của mình!”
Nói xong cô ta liền quay sang Tử Hi: "Chị, chị cũng đến đây mua quần áo sao?”
Không đợi Tử Hi trả lời, cô ta liền nói với nhân viên cửa hàng: “Gói hết những bộ lúc nãy tôi thử và cả những bộ của cô ấy nữa.”
Nhân viên nghe vậy vui đến mở cờ trong bụng, nhanh chân chạy đi thanh toán.
Ngay lúc đó, trong cửa hàng bỗng nhiên vang lên tiếng giày cao gót.
/68
|