Chín giờ bốn mươi lăm phút, Lục thị diễn ra một cuộc họp.
Trưởng phòng Lâm đang trình bài về tình hình hiện tại của công ty:
“Kết quả hoạt động kinh doanh của công ty vượt 3% so với tháng trước. Dựa vào việc đối chiếu kết quả, chúng ta có thể thấy…”
Trong căn phòng lớn, mọi người đều hướng mắt về phía màng hình đầy các số liệu khó hiểu.
Đến khi trưởng phòng Lâm kết thúc phần thuyết trình, mọi người mới chuyển ánh nhìn sang Lục Bách Phàm.
Anh đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tài liệu trên bàn.
Phong Tín khẽ thở dài một cái, ông chủ vốn đang ngồi trước mặt nhưng tâm hồn chắc đã bay đến tận phương trời nào rồi.
Dưới gầm bàn, anh ta cố gắng đá vào chân Lục Bách Phàm mấy cái. Có điều đến lần thứ ba ông chủ mới phản ứng lại.
Lục Bách Phàm đưa mắt nhìn một vòng căn phòng lớn rồi nói: “Tan họp.”
Chỉ sau ba giây, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Lúc này, Trưởng phòng Lâm có chút dè chừng hỏi:
“Trợ lý Phong, ông chủ hôm nay ký được hợp đồng lớn à?”
“Không có.”
“Vậy, hôm nay ngài ấy ăn được món vừa miệng?”
“Cũng không phải.”
“Không phải? Thế sao tôi lại cảm thấy tâm trạng ông chủ rất tốt!”
Nhìn bộ dáng trầm tư của trưởng phòng Lâm, Phong Tín đưa tay đẩy gọng kính, giọng điệu bí ẩn nói: “Cà vạt.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi, mà câu nói không đầu không đuôi này lại làm trưởng phòng Lâm phải đau đầu suy nghĩ.
"Cà vạt? Hôm nay Sếp thắt cà vạt kẻ sọc, ngoại trừ việc đẹp trai hơn thì có điều gì lạ đâu nhỉ. Bình thường khi đi làm mình vẫn luôn thắt cà vạt kẻ sọc do vợ tặng đấy thôi…”
Khoan đã…
Cà vạt do vợ tặng…
Chẳng lẽ…chiếc cà vạt mà ông chủ đang đeo là do bà chủ tặng!
Ôi trời đất! Ông ta vừa phát hiện ra bí mật động trời gì thế này!
……
Chỉ còn khoảng một tháng nữa là bộ sưu tập đầu tiên sẽ chính thức ra mắt. Lục Thị vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài.
Có điều Tử Hi gần đây rất bận, những bộ trang phục đã dần đi đến bước hoàn thiện. Cô phải kiểm tra, chỉnh sửa, làm rất nhiều việc nên thường xuyên không ở nhà. Lục Bách Phàm thi thoảng vẫn cùng cô đến xưởng mai, riêng Tiểu Bảo thì nhớ cô đến sinh bệnh.
Lục Hàn Đông vừa chụp xong quảng cáo. Cung Trạch đang giúp cậu ta tẩy đi lớp trang điểm: “Hàn Đông, tám giờ tối nay buổi lễ sẽ bắt đầu.”
Lục Hàn Đông không có hứng thú trả lời: “Không đi.”
Dù là Ảnh đế số một hiện tại nhưng cậu ta không hay xuất hiện tại các tuần lễ thời trang hay tham gia các bữa tiệc hào nhoáng, có điều fan của cậu ta cũng rất hưởng ứng điều này.
Quản lí Cung lắc đầu thở dài: “Đi đi, Minh Châu cũng đến "
Bảy giờ tối.
Lục Hàn Đông đi qua đi lại trước bàn trang điểm đến mấy chục vòng, cắn răng hỏi: “Minh Châu, em có biết rốt cuộc là ai làm không?"
“Là người của Tử Minh Nguyệt. Có điều camera đã bị người ta động chạm, con mụ nghi bóng nghi gió đó sắp làm em tức chết rồi!”
Lúc này, trợ lý Hoa hớt hảy chạy vào: “Minh Châu, không tìm được trang phục thay thế!”
Lục Hàn Đông vốn đang tức giận nghe vậy liền nổi khùng lên. Vốn dĩ hôm nay hai người sẽ cùng tới một sự kiện nhưng đến phút cuối trang phục lại bị cắt đến nát bét.
Vì để chuẩn bị cho sự kiên lần này, chiếc váy kia phải mất nửa tháng mới có thể hoàn thành, bây giờ lại vì cơn ghen tuông của Tử Minh Nguyệt làm cho không khác gì một cái dẻ lau nhà.
“Không đi thì không đi, coi như em xui vậy. Chị giúp em nói với bên kia một chút…”
Nhìn cô gái ảm đạm ngồi ở bàn trang điểm, lòng Lục Hàn Đông cuồn cuộn như núi lửa, lúc sắp phun trào thì chợt nhớ đến một chuyện: “Khoan đã, anh có cách rồi!"
Nói xong cậu ta liền lấy điện thoại ra, chuông reo một lúc thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Alo?”
“Tôi gặp một số chuyện, rất gấp. Bà có thể đến Hi Thần một chuyến không?!”
“Haha, Ảnh đế Lục vậy mà cũng có chuyện gấp cơ đấy!”
Nghe giọng điệu giễu cợt của người kia, Lục Hàn Đông bất đắt dĩ thở dài: "Đúng, đúng, bà nói gì cũng đúng, nhanh tới đây đi!”
Đây chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi…
“Anh gọi cho ai thế? Thật sự có cách sao?”
Lục Hàn Đông đưa tay xoa đầu cô gái xinh đẹp vẫn đang buồn rầu kia, nói: “Không sao, yên tâm đi.”
Trưởng phòng Lâm đang trình bài về tình hình hiện tại của công ty:
“Kết quả hoạt động kinh doanh của công ty vượt 3% so với tháng trước. Dựa vào việc đối chiếu kết quả, chúng ta có thể thấy…”
Trong căn phòng lớn, mọi người đều hướng mắt về phía màng hình đầy các số liệu khó hiểu.
Đến khi trưởng phòng Lâm kết thúc phần thuyết trình, mọi người mới chuyển ánh nhìn sang Lục Bách Phàm.
Anh đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tài liệu trên bàn.
Phong Tín khẽ thở dài một cái, ông chủ vốn đang ngồi trước mặt nhưng tâm hồn chắc đã bay đến tận phương trời nào rồi.
Dưới gầm bàn, anh ta cố gắng đá vào chân Lục Bách Phàm mấy cái. Có điều đến lần thứ ba ông chủ mới phản ứng lại.
Lục Bách Phàm đưa mắt nhìn một vòng căn phòng lớn rồi nói: “Tan họp.”
Chỉ sau ba giây, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Lúc này, Trưởng phòng Lâm có chút dè chừng hỏi:
“Trợ lý Phong, ông chủ hôm nay ký được hợp đồng lớn à?”
“Không có.”
“Vậy, hôm nay ngài ấy ăn được món vừa miệng?”
“Cũng không phải.”
“Không phải? Thế sao tôi lại cảm thấy tâm trạng ông chủ rất tốt!”
Nhìn bộ dáng trầm tư của trưởng phòng Lâm, Phong Tín đưa tay đẩy gọng kính, giọng điệu bí ẩn nói: “Cà vạt.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi, mà câu nói không đầu không đuôi này lại làm trưởng phòng Lâm phải đau đầu suy nghĩ.
"Cà vạt? Hôm nay Sếp thắt cà vạt kẻ sọc, ngoại trừ việc đẹp trai hơn thì có điều gì lạ đâu nhỉ. Bình thường khi đi làm mình vẫn luôn thắt cà vạt kẻ sọc do vợ tặng đấy thôi…”
Khoan đã…
Cà vạt do vợ tặng…
Chẳng lẽ…chiếc cà vạt mà ông chủ đang đeo là do bà chủ tặng!
Ôi trời đất! Ông ta vừa phát hiện ra bí mật động trời gì thế này!
……
Chỉ còn khoảng một tháng nữa là bộ sưu tập đầu tiên sẽ chính thức ra mắt. Lục Thị vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài.
Có điều Tử Hi gần đây rất bận, những bộ trang phục đã dần đi đến bước hoàn thiện. Cô phải kiểm tra, chỉnh sửa, làm rất nhiều việc nên thường xuyên không ở nhà. Lục Bách Phàm thi thoảng vẫn cùng cô đến xưởng mai, riêng Tiểu Bảo thì nhớ cô đến sinh bệnh.
Lục Hàn Đông vừa chụp xong quảng cáo. Cung Trạch đang giúp cậu ta tẩy đi lớp trang điểm: “Hàn Đông, tám giờ tối nay buổi lễ sẽ bắt đầu.”
Lục Hàn Đông không có hứng thú trả lời: “Không đi.”
Dù là Ảnh đế số một hiện tại nhưng cậu ta không hay xuất hiện tại các tuần lễ thời trang hay tham gia các bữa tiệc hào nhoáng, có điều fan của cậu ta cũng rất hưởng ứng điều này.
Quản lí Cung lắc đầu thở dài: “Đi đi, Minh Châu cũng đến "
Bảy giờ tối.
Lục Hàn Đông đi qua đi lại trước bàn trang điểm đến mấy chục vòng, cắn răng hỏi: “Minh Châu, em có biết rốt cuộc là ai làm không?"
“Là người của Tử Minh Nguyệt. Có điều camera đã bị người ta động chạm, con mụ nghi bóng nghi gió đó sắp làm em tức chết rồi!”
Lúc này, trợ lý Hoa hớt hảy chạy vào: “Minh Châu, không tìm được trang phục thay thế!”
Lục Hàn Đông vốn đang tức giận nghe vậy liền nổi khùng lên. Vốn dĩ hôm nay hai người sẽ cùng tới một sự kiện nhưng đến phút cuối trang phục lại bị cắt đến nát bét.
Vì để chuẩn bị cho sự kiên lần này, chiếc váy kia phải mất nửa tháng mới có thể hoàn thành, bây giờ lại vì cơn ghen tuông của Tử Minh Nguyệt làm cho không khác gì một cái dẻ lau nhà.
“Không đi thì không đi, coi như em xui vậy. Chị giúp em nói với bên kia một chút…”
Nhìn cô gái ảm đạm ngồi ở bàn trang điểm, lòng Lục Hàn Đông cuồn cuộn như núi lửa, lúc sắp phun trào thì chợt nhớ đến một chuyện: “Khoan đã, anh có cách rồi!"
Nói xong cậu ta liền lấy điện thoại ra, chuông reo một lúc thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Alo?”
“Tôi gặp một số chuyện, rất gấp. Bà có thể đến Hi Thần một chuyến không?!”
“Haha, Ảnh đế Lục vậy mà cũng có chuyện gấp cơ đấy!”
Nghe giọng điệu giễu cợt của người kia, Lục Hàn Đông bất đắt dĩ thở dài: "Đúng, đúng, bà nói gì cũng đúng, nhanh tới đây đi!”
Đây chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi…
“Anh gọi cho ai thế? Thật sự có cách sao?”
Lục Hàn Đông đưa tay xoa đầu cô gái xinh đẹp vẫn đang buồn rầu kia, nói: “Không sao, yên tâm đi.”
/68
|