"Xin chào quý khách!"
Nhân viên cửa hàng thấy hai người liền niềm nở chào đón.
Lục Hàn Đông tuy đã bịch kín từ đầu đến chân nhưng một thân mét tám chuẩn không chê vào đâu được lại thêm Tử Hi đi bên cạnh. Hai người chỉ tuỳ tiện bước một bước liền có thể thu hút không ít ánh nhìn.
Tuy nhiên vì tránh để người khác nhận ra Lục Hàn Đông, hai người bọn họ phải sử dụng kế hoạch "đánh nhanh thắng nhanh" sau đó chuồn lẹ.
Đi khỏi đó không lâu, Tử Hi lại kéo Lục Hàn Đông vào một cửa hàng quần áo nam.
Cô nhìn trúng một chiếc cà vạt có hoa văn kẻ sọc, lại nghĩ đến Lục Bách Phàm quanh năm chỉ đeo mỗi chiếc cà vạt đen không lấy một họa tiết...
Không được! Phải bắt đầu công cuộc đổi mới!
Lục Hàn Đông thấy cô chọn một chiếc cà vạt và một bộ quần yếm cở nhỏ thì khinh bỉ nói: “Mua cho anh trai và cháu trai tôi đấy à? Nếu anh tôi thắt cái cà vạt sến súa đó thì tôi đây chấp bà ba chiêu!”
Bị con hàng lắm mồm kia chê bai Tử Hi không giận mà còn vênh váo nói: "Được, cứ vậy đi!"
Lúc này, Lục Hàn Đông có điện thoại nên ra ngoài, Tử Hi đi thêm vài vòng trong cửa hàng thì bất chợt nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
"Diễn, anh xem đồ ở đây rất hợp với anh!"
Móa! Đã bảo về nước không gặp thì tốt nhất cả đời đừng gặp rồi mà. Hôm nay ra đường quên coi ngày mất rồi.
Cảm giác vui vẻ nhất thời biến mất, Tử Hi nhanh chóng đi thanh toán.
Có điều...thẻ không quẹt được!
Hết tiền! Mới đó đã hết tiền!
Bây giờ phải làm sao?
Đột nhiên một giọng nói từ phía sau cô vang lên: “Chị Tiểu Hi, là chị phải không?”
Nghe Tử Minh Nguyệt hỏi vậy, cô cũng muốn trả lời không phải lắm...
"Là tôi, thế nào?"
Tử Minh Nguyệt vờ như không thấy thái độ của cô, nhanh miệng hỏi: "Chị...sao lại mua đồ trẻ con và nam giới? Chị kết hôn rồi sao?"
Tử Hi lạnh giọng: "Cũng không phải chuyện của cô."
Lâm Trạch Diễn đứng bên cạnh, nhìn thấy cô hết lần này đến lần khác đều là bộ mặt lạnh lùng thì không vui nói: "Tiểu Hi, cô ấy dù sao cũng là em gái của em!”
Mắt thấy hai bên sắp cãi nhau, nhân viên thu ngân liền hỏi:
"Cô ơi, thế hai món này có thanh toán nữa không?"
Nghe vậy, Tử Minh Nguyệt nhanh miệng trả lời: “Lấy, quẹt thẻ của tôi này!”
Nhưng Tử Hi lại không cho cô ta cơ hội đó mà nhanh chống lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho nhân viên: “Không cần, lấy thẻ của tôi được rồi.”
Cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Tử, càng không muốn dùng tiền của họ.
Chỉ là...Tử Hi xoa xoa tấm thẻ trong tay, đây là do cha nuôi của cô cho.
Thanh toán xong, Tử Hi một giây cũng không nán lại, nhanh chóng xách mông rời đi.
Nhưng Tử Minh Nguyệt lại không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, cô ta thân thiết siết chặt lấy tay Lâm Trạch Diễn hỏi: "Chị, em và anh Diễn định đi ăn, chị có muốn đi cùng không?"
Gương mặt Tử Hi vẫn lạnh lùng như cũ: “Không cần.”
"Tử Hi, đi cùng đi.” lần này người lên tiếng là Lâm Trạch Diễn.
Tử Hi khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Trên gương mặt ấy vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ thiếu niên năm nào nhưng thứ tình cảm ngây ngô kia vốn đã không còn.
Cô lạnh giọng nói: “Lâm tổng thật sự không nghe hiểu lời tôi nói hay sao?”
Tử Hi vừa dứt lời, cổ tay đã bị Lâm Trạch Diễn nắm lấy: “Tiểu Hi, đừng giở trò trẻ con nữa.”
Tử Hi còn chưa kịp trả lời thì cánh tay Lâm Trạch Diễn đã bị một lực mạnh kéo ra.
"Mẹ nó! Lúc sáng thật sự quên coi ngày rồi!"
Lục Hàn Đông tức giận quát một tiếng. Cậu ta tất nhiên biết người đàn ông này là ai, chính là kẻ làm con vịt xấu xí này mất hết niềm tin vào đàn ông, hơn nữa hắn còn là "tình địch" số một của anh Hai.
Mắng xong, Lục Hàn Đông liền khoác vai Tử Hi rời đi.
Nhìn hai bóng lưng từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Tử Minh Nguyệt có chút khó hiểu, người đàn ông kia hình như cô ta đã nhìn thấy ở đâu rồi…
"Diễn, người vừa rồi hình như là Ảnh đế Lục?”
Lâm Trạch Diễn không trả lời, mắt vẫn nhìn theo người con gái ở phía xa, cảm giác khó chịu trong lòng ngày một lớn.
Nhân viên cửa hàng thấy hai người liền niềm nở chào đón.
Lục Hàn Đông tuy đã bịch kín từ đầu đến chân nhưng một thân mét tám chuẩn không chê vào đâu được lại thêm Tử Hi đi bên cạnh. Hai người chỉ tuỳ tiện bước một bước liền có thể thu hút không ít ánh nhìn.
Tuy nhiên vì tránh để người khác nhận ra Lục Hàn Đông, hai người bọn họ phải sử dụng kế hoạch "đánh nhanh thắng nhanh" sau đó chuồn lẹ.
Đi khỏi đó không lâu, Tử Hi lại kéo Lục Hàn Đông vào một cửa hàng quần áo nam.
Cô nhìn trúng một chiếc cà vạt có hoa văn kẻ sọc, lại nghĩ đến Lục Bách Phàm quanh năm chỉ đeo mỗi chiếc cà vạt đen không lấy một họa tiết...
Không được! Phải bắt đầu công cuộc đổi mới!
Lục Hàn Đông thấy cô chọn một chiếc cà vạt và một bộ quần yếm cở nhỏ thì khinh bỉ nói: “Mua cho anh trai và cháu trai tôi đấy à? Nếu anh tôi thắt cái cà vạt sến súa đó thì tôi đây chấp bà ba chiêu!”
Bị con hàng lắm mồm kia chê bai Tử Hi không giận mà còn vênh váo nói: "Được, cứ vậy đi!"
Lúc này, Lục Hàn Đông có điện thoại nên ra ngoài, Tử Hi đi thêm vài vòng trong cửa hàng thì bất chợt nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
"Diễn, anh xem đồ ở đây rất hợp với anh!"
Móa! Đã bảo về nước không gặp thì tốt nhất cả đời đừng gặp rồi mà. Hôm nay ra đường quên coi ngày mất rồi.
Cảm giác vui vẻ nhất thời biến mất, Tử Hi nhanh chóng đi thanh toán.
Có điều...thẻ không quẹt được!
Hết tiền! Mới đó đã hết tiền!
Bây giờ phải làm sao?
Đột nhiên một giọng nói từ phía sau cô vang lên: “Chị Tiểu Hi, là chị phải không?”
Nghe Tử Minh Nguyệt hỏi vậy, cô cũng muốn trả lời không phải lắm...
"Là tôi, thế nào?"
Tử Minh Nguyệt vờ như không thấy thái độ của cô, nhanh miệng hỏi: "Chị...sao lại mua đồ trẻ con và nam giới? Chị kết hôn rồi sao?"
Tử Hi lạnh giọng: "Cũng không phải chuyện của cô."
Lâm Trạch Diễn đứng bên cạnh, nhìn thấy cô hết lần này đến lần khác đều là bộ mặt lạnh lùng thì không vui nói: "Tiểu Hi, cô ấy dù sao cũng là em gái của em!”
Mắt thấy hai bên sắp cãi nhau, nhân viên thu ngân liền hỏi:
"Cô ơi, thế hai món này có thanh toán nữa không?"
Nghe vậy, Tử Minh Nguyệt nhanh miệng trả lời: “Lấy, quẹt thẻ của tôi này!”
Nhưng Tử Hi lại không cho cô ta cơ hội đó mà nhanh chống lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho nhân viên: “Không cần, lấy thẻ của tôi được rồi.”
Cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Tử, càng không muốn dùng tiền của họ.
Chỉ là...Tử Hi xoa xoa tấm thẻ trong tay, đây là do cha nuôi của cô cho.
Thanh toán xong, Tử Hi một giây cũng không nán lại, nhanh chóng xách mông rời đi.
Nhưng Tử Minh Nguyệt lại không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, cô ta thân thiết siết chặt lấy tay Lâm Trạch Diễn hỏi: "Chị, em và anh Diễn định đi ăn, chị có muốn đi cùng không?"
Gương mặt Tử Hi vẫn lạnh lùng như cũ: “Không cần.”
"Tử Hi, đi cùng đi.” lần này người lên tiếng là Lâm Trạch Diễn.
Tử Hi khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Trên gương mặt ấy vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ thiếu niên năm nào nhưng thứ tình cảm ngây ngô kia vốn đã không còn.
Cô lạnh giọng nói: “Lâm tổng thật sự không nghe hiểu lời tôi nói hay sao?”
Tử Hi vừa dứt lời, cổ tay đã bị Lâm Trạch Diễn nắm lấy: “Tiểu Hi, đừng giở trò trẻ con nữa.”
Tử Hi còn chưa kịp trả lời thì cánh tay Lâm Trạch Diễn đã bị một lực mạnh kéo ra.
"Mẹ nó! Lúc sáng thật sự quên coi ngày rồi!"
Lục Hàn Đông tức giận quát một tiếng. Cậu ta tất nhiên biết người đàn ông này là ai, chính là kẻ làm con vịt xấu xí này mất hết niềm tin vào đàn ông, hơn nữa hắn còn là "tình địch" số một của anh Hai.
Mắng xong, Lục Hàn Đông liền khoác vai Tử Hi rời đi.
Nhìn hai bóng lưng từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Tử Minh Nguyệt có chút khó hiểu, người đàn ông kia hình như cô ta đã nhìn thấy ở đâu rồi…
"Diễn, người vừa rồi hình như là Ảnh đế Lục?”
Lâm Trạch Diễn không trả lời, mắt vẫn nhìn theo người con gái ở phía xa, cảm giác khó chịu trong lòng ngày một lớn.
/68
|