Dưới ánh đèn ngủ, ánh sáng trên giường lúc tối lúc rõ, tiếng ngâm cao của đàn ông cùng thân thể run rẩy phập phồng của người phụ nữ nhập thành một thể.
Chóp mũi quẩn quanh mùi gỗ tuyết tùng thuộc về người đàn ông trước mặt. Cơ thể bị đau đớn cùng khoái cảm chiếm lấy, vứt bỏ chút lí trí cuối cùng Tử Hi như con thiêu thân lao vào biển lửa cháy rừng rực…
…..
"Tử Hi, thai nhi vẫn rất khỏe mạnh có điều đã vào những tháng cuối, cháu nên cẩn thận một chút!” bác sĩ Trương thấy cô vẻ thẩn thờ liền lên tiếng trấn an.
Nhìn người con gái dù đã mang thai đến tháng thứ tám nhưng cơ thể lại gầy gò thiếu sức sống trước mặt làm bà không khỏi cảm thấy xót xa.
Nhớ lại lần đầu tiên Tử Hi đến đây, tận mắt nhìn thấy thân ảnh bé xíu hiện lên màng hình máy tính, cô đã vui đến mức không thể ngừng cười. Vậy mà chỉ sau hôm đó, cô ở trước mặt bà khóc đến không thở nổi nói không cần đứa bé trong bụng nữa.
Kỳ thật sau này bà mới biết, người không cần đứa bé không phải là cô mà là người đàn ông không ra gì kia.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì cũng đã quá trưa, Tử Hi ngước nhìn tiết trời có chút se lạnh gắng gượng đỡ lấy eo đi dọc theo con đường lớn trước mặt.
Đã tám tháng trôi qua kể từ cái ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cái ngày cô cùng một người đàn ông xa lạ xảy ra quan hệ.
Nghĩ đến đây, Tử Hi bỗng cảm thấy hai mươi năm sống trên đời như một trò hề. Dành mười năm theo đuổi, năm năm bên cạnh người được gọi là thanh mai trúc mã ấy, cuối cùng nhận lại được hai chữ "phản bội”.
Tử Minh Nguyệt nói: "Rượu là do tao bỏ thuốc, ngay cả người đàn ông cùng mày lăn lộn trên giường hôm đó cũng là một tay tao chuẩn bị...Cả đời này, mày cũng đừng mong có thể cùng Lâm Trạch Diễn bên nhau đến già!”
Thế nhưng, khi cô nói với anh ta rằng cô bị Tử Minh Nguyệt hại, cô chưa bao giờ làm ra loại chuyện phản bội anh. Anh ta vậy mà biết tất cả nhưng từ đầu tới cuối đều không cho cô một lời giải thích.
Mà cô...ngay cả người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết...
Đến khi bên tai vang lên một giọng nói âm trầm dễ nghe, Tử Hi mới thôi không suy nghĩ nữa, cô đưa mắt nhìn vào lớp cửa kính trong suốt bên cạnh.
Bên trong, vị MC mặc bộ lễ phục được cắt may tỉ mỉ dưới ánh nhìn của tất cả mọi người cất lên giọng nói đầy trang trọng: "Cô Sở Mạn Mạn, cô có bằng lòng gả cho anh Mạc Lăng Thiên, dù sinh lão bệnh tử, dù nghèo khó hay giàu sang, dù hạnh phúc hay khổ đau vẫn một lòng bên cạnh, tôn trọng che chở cho nhau hay không?"
Sở Mạn Mạn gật đầu liên tục: "Bằng lòng! Bằng lòng! Tôi bằng lòng!"
Thông qua lớp cửa kính trong suốt.
Tử Hi nhìn thấy người con gái ấy kích động đến mức đỏ mặt.
Tử Hi nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục cưới lòng ngực run lên vì hạnh phúc.
Tử Hi nhìn thấy người con trai ấy dùng ánh mắt yêu thương hãnh diện nói ra ba chữ: "Tôi bằng lòng!"
Tử Hi lại nhìn thấy đôi mắt ngấn nước nhưng sáng như sao của cô gái trên lễ đài.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, nếu những gì Lâm Trạch Diễn làm cho cô bằng một phần nhỏ những điều Mạc Lăng Thiên làm cho Sở Mạn Mạn thì chắc cô chỉ hận không thể moi hết tim gan mình ra mà chứng minh cô yêu anh ta nhiều thế nào.
Đến khi Tử Hi xoay người rời đi, cách hội trường hôn lễ một đoạn khá xa. Một chiếc xe màu đen không biết từ đâu đột ngột xuất hiện nhắm thẳng hướng cô mà lao đến.
Tử Hi không kịp phản ứng, theo phản xạ đưa tay ôm lấy bụng, đôi đồng tử mở to nhìn thẳng về phía trước.
Chóp mũi quẩn quanh mùi gỗ tuyết tùng thuộc về người đàn ông trước mặt. Cơ thể bị đau đớn cùng khoái cảm chiếm lấy, vứt bỏ chút lí trí cuối cùng Tử Hi như con thiêu thân lao vào biển lửa cháy rừng rực…
…..
"Tử Hi, thai nhi vẫn rất khỏe mạnh có điều đã vào những tháng cuối, cháu nên cẩn thận một chút!” bác sĩ Trương thấy cô vẻ thẩn thờ liền lên tiếng trấn an.
Nhìn người con gái dù đã mang thai đến tháng thứ tám nhưng cơ thể lại gầy gò thiếu sức sống trước mặt làm bà không khỏi cảm thấy xót xa.
Nhớ lại lần đầu tiên Tử Hi đến đây, tận mắt nhìn thấy thân ảnh bé xíu hiện lên màng hình máy tính, cô đã vui đến mức không thể ngừng cười. Vậy mà chỉ sau hôm đó, cô ở trước mặt bà khóc đến không thở nổi nói không cần đứa bé trong bụng nữa.
Kỳ thật sau này bà mới biết, người không cần đứa bé không phải là cô mà là người đàn ông không ra gì kia.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì cũng đã quá trưa, Tử Hi ngước nhìn tiết trời có chút se lạnh gắng gượng đỡ lấy eo đi dọc theo con đường lớn trước mặt.
Đã tám tháng trôi qua kể từ cái ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cái ngày cô cùng một người đàn ông xa lạ xảy ra quan hệ.
Nghĩ đến đây, Tử Hi bỗng cảm thấy hai mươi năm sống trên đời như một trò hề. Dành mười năm theo đuổi, năm năm bên cạnh người được gọi là thanh mai trúc mã ấy, cuối cùng nhận lại được hai chữ "phản bội”.
Tử Minh Nguyệt nói: "Rượu là do tao bỏ thuốc, ngay cả người đàn ông cùng mày lăn lộn trên giường hôm đó cũng là một tay tao chuẩn bị...Cả đời này, mày cũng đừng mong có thể cùng Lâm Trạch Diễn bên nhau đến già!”
Thế nhưng, khi cô nói với anh ta rằng cô bị Tử Minh Nguyệt hại, cô chưa bao giờ làm ra loại chuyện phản bội anh. Anh ta vậy mà biết tất cả nhưng từ đầu tới cuối đều không cho cô một lời giải thích.
Mà cô...ngay cả người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết...
Đến khi bên tai vang lên một giọng nói âm trầm dễ nghe, Tử Hi mới thôi không suy nghĩ nữa, cô đưa mắt nhìn vào lớp cửa kính trong suốt bên cạnh.
Bên trong, vị MC mặc bộ lễ phục được cắt may tỉ mỉ dưới ánh nhìn của tất cả mọi người cất lên giọng nói đầy trang trọng: "Cô Sở Mạn Mạn, cô có bằng lòng gả cho anh Mạc Lăng Thiên, dù sinh lão bệnh tử, dù nghèo khó hay giàu sang, dù hạnh phúc hay khổ đau vẫn một lòng bên cạnh, tôn trọng che chở cho nhau hay không?"
Sở Mạn Mạn gật đầu liên tục: "Bằng lòng! Bằng lòng! Tôi bằng lòng!"
Thông qua lớp cửa kính trong suốt.
Tử Hi nhìn thấy người con gái ấy kích động đến mức đỏ mặt.
Tử Hi nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục cưới lòng ngực run lên vì hạnh phúc.
Tử Hi nhìn thấy người con trai ấy dùng ánh mắt yêu thương hãnh diện nói ra ba chữ: "Tôi bằng lòng!"
Tử Hi lại nhìn thấy đôi mắt ngấn nước nhưng sáng như sao của cô gái trên lễ đài.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, nếu những gì Lâm Trạch Diễn làm cho cô bằng một phần nhỏ những điều Mạc Lăng Thiên làm cho Sở Mạn Mạn thì chắc cô chỉ hận không thể moi hết tim gan mình ra mà chứng minh cô yêu anh ta nhiều thế nào.
Đến khi Tử Hi xoay người rời đi, cách hội trường hôn lễ một đoạn khá xa. Một chiếc xe màu đen không biết từ đâu đột ngột xuất hiện nhắm thẳng hướng cô mà lao đến.
Tử Hi không kịp phản ứng, theo phản xạ đưa tay ôm lấy bụng, đôi đồng tử mở to nhìn thẳng về phía trước.
/68
|