Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chương 1 - Đồng Tâm Ngọc Bội

/116


Lăng Tiêu, tôn tử duy nhất của Thọ Khang Hầu gia, năm nay mười bốn tuổi, trưởng thành, chính trực.

Lăng Tiêu ở hiện đại vốn là một sinh viên ngành kỹ thuật sắp ra trường, vì một lần ngoài ý muốn làm hắn xuyên tới thân thể thiếu gia Hầu phủ mới hai tuổi cho đến hiện tại.

Lăng Tiêu đời trước chính là cô nhi, đến nơi này ngược lại không cảm nhận được cái gì là nỗi buồn ly biệt, cảm xúc biệt ly. Trọng sinh tới một Hầu phủ giàu sang như vậy, lại có một bộ dạng thanh thuần tuấn tú như vậy, mở miệng là có thể nói vài câu thơ từ ca phú, cũng không có gì là không thích ứng.

Lăng Tiêu đời này sinh ra trong một thế gia tốt, tuy rằng vóc người còn chưa trưởng thành nhưng đã có nét tao nhã, thừa hưởng bộ dáng cao gầy của phụ mẫu, hơn nữa từ nhỏ ở trong Hầu phủ cẩm y ngọc thực hun đúc, trong thời đại hỗn loạn đen tối mà mới 14 tuổi đã ra vẻ phong thái nhẹ nhàng của một công tử quyền quý.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là mẫu thân mất sớm, khi Lăng Tiêu bốn tuổi cũng là lúc Lăng phu nhân vì sinh hạ muội muội của hắn Lăng Trĩ – mà chết, lưu lại một tử một nữ.

Lăng phu nhân kỳ thật mệnh không tốt. Muốn nói phải nói đến thế hệ trước, nàng vốn là thiên kim của Tĩnh Quốc Công Vi Thế Diện. Phu nhân của Vi Thế Diện chính là muội muội của Lăng Hầu gia – Lăng Nhã, Lăng thị gả cho Vi Thế Diện sau đó sinh được một tử hai nữ, Đại nữ nhi gả cho Nhị Hoàng tử, Tiểu nữ nhi gả cho con độc nhất của Thọ Khang Hầu gia – Lăng Nho Học.

Vốn lớp người già là không biết xấu hổ, hai nhà vốn chính là thông gia chi hảo, một đời này Thọ Khang Hầu chỉ có một nhi tử, chọn thê tử tự nhiên là tìm người thân thích trong nhà là tốt nhất. Vi Trang liền mang theo lời chúc phúc tốt đẹp của lão nhân hai nhà và được Hoàng Thượng mới ngồi vững ngai vàng tứ hôn, mười dặm hồng trang, vô cùng náo nhiệt gả vào Thọ Khang Hầu phủ.

Vi Trang khi còn bé chỉ thấy qua cữu cữu và biểu huynh vài lần, cũng có chút quen thuộc. Hơn nữa cữu cữu Thọ Khang Hầu đối với nàng luôn luôn từ ái nên ai cũng nghĩ sau đại hôn cuộc sống của nàng sẽ hạnh phúc mỹ mãn, nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn.

Lăng Nho Học căn bản là không thích Vi Trang.

Ngay cả Lăng Tiêu hiện tại nhớ tới cũng không hiểu trong đầu phụ thân nghĩ những gì. Vi Trang diện mạo thật xinh đẹp, ôn nhu đoan trang, đọc đủ thứ thi thư, gia thất đáng tin cậy, lại là thân càng thêm thân, nhưng Lăng Nho Học đối với vị phu nhân này nhìn không vừa mắt.

Cho đến rất nhiều năm sau Lăng Tiêu mới hiểu được, có lẽ vì Vi Trang rất hoàn mỹ rất đoan trang, làm cho Lăng Nho Học không có ý niệm thân cận trong đầu.

Không có tình yêu còn chưa tính, thời đại này lưỡng tình tương duyệt giữa phu thê tất nhiên là không có nhiều, nam nhân có năng lực thú thiếp cũng là bình thường. Nhưng Lăng Nho Học đại hôn còn không được một tháng thì cùng nha đầu hồi môn của Vi Trang – Hạ Lan thông đồng, đồng nghĩa với việc dùng sức tát vào mặt Vi gia một cái vang dội vô cùng.

Hạ Lan cũng là kẻ có tâm cơ, nàng biết được cô gia đối với tiểu thư không vừa mắt, mình trong phủ lại là người có tướng mạo tốt, tính tình nhu thuận lanh lợi, ở trước mặt Lăng Nho Học sẽ khoa trương khoe khoang, bưng trà rót nước thập phần ân cần, thường xuyên qua lại, thế là một bước đi vào lòng của cô gia.

Tân hôn không đến một tháng, hồng trù trong Thọ Khang Hầu phủ còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, Lăng Nho Học muốn thú thiếp đương nhiên là không được. Lăng Nho Học có gan bằng trời cũng không dám cùng phụ thân nói ‘ Hắc hắc, con thích nha đầu bồi gả hơn, cha có thể mắt nhắm mắt mở để nàng cùng con chung chăn chung gối’. Lăng Hầu gia có thể sẽ đánh gãy chân hắn.

Lăng Nho Học ngoài mặt không dám nói, nhưng vẫn lén lút cùng Hạ Lan như ong với mật. Vi Trang bình thường chỉ ở trong viện của mình, bà bà mất sớm, công công tuy rằng yêu thương nàng, nhưng số lần nàng gặp công công chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nàng là một nữ nhi mới gả ra ngoài, trước khi xuất giá mẫu thân dạy dỗ vô số điều về tam tòng tứ đức, làm sao có thể mở miệng nói ra loại chuyện xấu này đây?

Không ai nói, sự tình cứ như vậy tiếp tục.

Kỳ thật Lăng Hầu gia cũng hỏi qua, thấy cháu gái bên ngoại gả tới đây càng ngày càng gầy gò, tinh thần cũng không như trước kia nên hỏi xem có phải nha đầu trong nhà hầu hạ không chu toàn? Có phải đầu bếp trong phủ làm cơm không hợp khẩu vị? Vi Trang cũng chỉ cười cười nói không có việc gì, nhưng mấy tháng sau Lăng Hầu gia vẫn biết được.

Hạ Lan mang thai.

Trong phủ một nha đầu hồi môn vô cớ mang thai, hào môn sâu như biển, nàng có thể gặp được nam nhân nào đây? Lăng Hầu gia ngẫm lại tình huống của cháu gái bên ngoại mấy tháng nay, suy nghĩ đến nhi tử bất tài kia của mình cái gì cũng đều hiểu được.

Lăng Hầu gia quyết định thật nhanh, thừa dịp việc này chưa lan truyền, lập tức đem Hạ Lan gả cho Khẩu Phong Khẩn – một phụ tá trong nhà, lại bảo Lăng Nho Học đến trách mắng hắn, sau đó mang gia pháp ra đánh một trận, rồi mắng to: “Tĩnh Quốc Công có thể đem nữ nhi gả lại đây chính là xem trọng ngươi! Người ta chỉ có hai nữ nhi, Hoa nha đầu gả cho Nhị Hoàng tử, bốn năm sinh hai Hoàng tôn đều không có sườn phi chính thức. Ngươi là cái cái gì. Trang nha đầu có điểm nào không tốt? Mới đại hôn không đến nửa năm. Chỗ thê tử ngươi chỉ đến vài lần, lại làm nha đầu hồi môn của thê tử lớn bụng. Nếu Tĩnh Quốc Công phủ biết tìm tới cửa, ngươi có mất mặt không?”

Lăng Nho Học khi đó còn trẻ, vừa nghe nữ nhân mình thích bị ép gả, nhất thời tức giận, hô to: “Là con không biết xấu hổ sao? Con chỉ muốn Hạ Lan.”

Tu dưỡng suốt đời Lăng Hầu gia mất hết vào ngày hôm đó, gương mặt râu ria như nổ tung, đẩy nô tài chấp trượng ra, tự mình ra trận, vén tay áo lên vung roi đánh, thấy chỗ đánh đỏ lên còn không hài lòng. Ông đánh đến khi nghe nhi tử hết mạnh miệng mới ngừng tay.

Mắng được rồi đánh được rồi, Lăng Hầu gia lại đi an ủi cháu gái bên ngoại một phen. Ông đáp ứng xử lý Hạ Lan, sẽ làm cho nhi tử đối với nàng tốt hơn. Vi Trang nén khóc đồng ý, nàng vốn cũng không phải là người thích gây sóng gió, nhất là không muốn bàn luận thị phi, nhất định là sẽ không đi nhà mẹ đẻ tố khổ. Ngược lại Lăng Hầu gia an ủi nàng mà lòng cũng ê ẩm. Tiểu nữ nhi của muội muội thiên kiều vạn kim nuôi lớn, đến nhà mình lại nhiều khuất nhục như vậy, càng nghĩ càng tức giận, lại lao ra đi đánh Lăng Nho Học một lần, lần này Lăng Nho Học hoàn toàn không phát ra âm thanh nào.

Đây là do trong nhà không có nữ chủ nhân đứng ra giải quyết mọi chuyện tốt xấu. Vi Trang trẻ tuổi tính tình lại mềm yếu, nếu thái thái còn sống, căn bản là sẽ không nháo đến thế này.

Khi Lăng Nho Học mới vừa thông đồng cùng Hạ Lan liền xử trí nàng mà không phải chờ nàng mang thai đứa nhỏ, cho dù là mang thai đứa nhỏ cũng bí mật ban dược xử trí mà không phải chần chừ. Lăng Hầu gia năm đó đi theo Hoàng đế đánh thiên hạ cũng là túc trí đa mưu quỷ kế đa đoan, nhưng khi đụng tới gia sự cũng là tay chân luống cuống.

Cho nên đi một bước sai một bước, Lăng Hầu gia vốn định mang Hạ Lan gả cho phụ tá trong nhà, làm chút việc nặng như nha đầu thô sử, đứa nhỏ không lâu có thể sẩy nhưng tên phụ tá trong nhà lại không quá để ý mà dân lao động thể chất đều rất khỏe mạnh, Hạ Lan làm việc nặng mấy tháng, càng sống càng kết thực, sinh cho Lăng Nho Học một nhi tử mập mạp.

Thời điểm Lăng Nho Học cùng Hạ Lan ôm đứa nhỏ trở về, Lăng Hầu gia ngay cả ý nghĩ bóp chết hắn cũng có, nhưng rốt cuộc là huyết mạch Lăng gia, không sinh ra thì chưa tính, nhưng đứa nhỏ còn sống rõ ràng trước mắt. Lăng Hầu gia thở dài một cái, tự mình sửa soạn hậu lễ trói Lăng Nho Học đi Tĩnh Quốc Công phủ. Vào cửa thấy muội phu cùng muội muội hai hàng nước mắt, ông nói: “Tên bất hiếu này ở ngay tại đây tùy các ngươi xử trí đi”

Tĩnh Quốc Công phủ cũng không phải người điếc, việc này ít nhiều cũng biết một chút. Thấy Lăng Hầu gia không có thiên vị nhi tử cũng biết không nói gì, đã thành thân một năm, còn có thể thế nào?

Thôi thôi, hai nhà lại thỏa hiệp cho Hạ Lan và Lăng gia trưởng tôn một con đường sống. Nhưng Lăng Hầu gia cũng đối với Lăng Nho Học hạ xuống tử lệnh: mỗi đêm đều đến trong viện của Vi Trang nghỉ, trước khi sinh hạ trưởng tôn, Hạ thị không có bất kỳ danh phận nào.

Sau đó có một lần Lăng Nho Học lấy can đảm hỏi danh phận của Hạ Lan, Lăng Hầu gia trực tiếp rống giận: “Cao thấp đều không có! Cùng phòng nha đầu cũng là hạ nhân. Cái gì cũng không có, muốn phong Di nương sao? Có mà nằm mơ đi. Cho rằng sinh được đứa nhỏ liền từ ma tước biến thành Phượng Hoàng? Tỉnh lại đi.”

Lăng Hầu gia đưa thư cho quả phụ tỷ tỷ của mình ở Giang Nam nhờ bà trở về xử lý tục sự. Tỷ tỷ Lăng Hầu gia năm đó chính là đương gia cô nương, gả cho Thi gia sau được phong Tam phẩm cáo mệnh. Khi phu quân mất, bà thủ tiết tới bây giờ mà bà cũng chỉ có một nữ nhi đã xuất giá. Thi phu nhân hiện giờ ở nhà chỉ có một mình một người, không có người nào dám cãi lời, quản gia quá nghiêm cũng không có nô bộc lấn chủ, đúng là nhàm chán.

Ở Giang Nam xa xôi bà có nghe nói tình hình trong phủ đã sớm xoa tay muốn tìm lại oai phong của mình khi xưa. Vi Trang cũng là cháu gái bên ngoại, Lăng Nho Học là cháu ngoại trai, sảy ra chuyện như vậy đệ đệ cư nhiên đợi cho đứa nhỏ sinh ra mới xử lý, lo liệu như vậy gọi phá sự!

Thi phu nhân nhận được thư của Lăng Hầu gia lập tức chỉ huy trướng phòng tiên sinh viết thư hồi âm, trách mắng đệ đệ một chút. Thi phu nhân tài cán hơn người, mặc dù không biết chữ nhưng quả nhiên là miệng lưỡi hoa sen nói chuyện rõ ràng lưu loát. Tiên sinh chấp bút tay run rẩy mực nước văng khắp nơi, nghĩ thầm rằng đây là thư viết cho Thọ Khang Hầu gia, lão thái thái ngài dùng từ như vậy thật sự được chứ…

Thư gửi rồi, Thi phu nhân tức giận chưa nguôi, lập tức kêu gọi hạ nhân đến, chậm rãi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về kinh.

Lăng Hầu gia mồ hôi lạnh đầy mặt nhìn thư nhà của tỷ tỷ, thì nô tài gác cổng liền đến bẩm báo.

Đại cô nãi nãi của chúng ta đến đây!

Thi phu nhân cước trình cực nhanh, không bao lâu đã nhanh chóng thấy được bóng dáng.

Thọ Khang Hầu phủ nghênh đón đương gia nữ chủ nhân đã lâu không thấy, nhất thời có một không khí mới mẻ. Ngay cả Hoàng đế ở thời điểm lâm triều cũng thừa nhận Lăng Hầu gia: khanh gần đây sắc mặt hồng nhuận có ánh sáng nha.

Lăng Tiêu sau đó được sinh ra, có từ mẫu chăm sóc, lại có cô tổ mẫu nóng nảy phong hành bảo hộ nhưng Lăng Tiêu thuận lợi sống được đến hai tuổi thì chết.

Đương nhiên chuyện Lăng Tiêu chết thì chỉ có mình đương sự biết mà thôi. Ngày đó hắn đang muốn đi phỏng vấn trên đường đi lại bị một chiếc xe lớn lao đến làm hắn xuyên đến nơi đây. Nghe một phụ nhân xinh đẹp ôm mình khóc nghẹn ngào “Nhi tử của ta số thật khổ mà… Nương với con cùng đi đi…”

Lăng Tiêu lập tức liều mạng rống cổ khóc, tuyên cáo ta còn sống mà!

Khi đó Lăng Tiêu mới có hai tuổi, nhưng vẫn ngậm miệng không nói gì. Hắn thật sự không phải là ngu dốt, Lăng Tiêu lúc ấy không rõ ràng tình huống này nói nhiều sai nhiều, dứt khoát không nói lời nào dù trong tình huống quen thuộc, đợi cho thật sự dung nhập vào nơi này mới bắt đầu nói chuyện. Dân gian có câu đứa nhỏ nói trễ là đứa nhỏ thông minh, vì vậy về sau Lăng Tiêu trí tuệ hơn người chứng tỏ lý luận đó có căn cứ.

Về sau sinh hoạt càng ngày càng tốt, Hạ Lan cùng Vi Trang lại lần lượt mang thai, từng người sinh một nữ nhi, thứ nữ Lăng Y, đích nữ Lăng Trĩ.

Vi Trang thân thể vốn yếu, gả cho Lăng Nho Học không hài lòng qua mấy năm ngày càng tiều tụy, sinh hạ nữ nhi khi còn trong tháng đã ra đi.

Lăng Tiêu từ nay về sau thành đứa trẻ mồ côi mẫu thân. Kỳ thật Vi Trang chăm sóc hắn cũng không được mấy ngày, hơn nữa hắn cũng không thích Vi Trang tính tình yếu đuối, nhưng thời đại này đa số phụ nữ là như thế. Vi Trang còn có cữu cữu cùng a di chủ trì công đạo, đã xem như may mắn. Nhưng Lăng Tiêu vốn là cô nhi, lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của mẫu thân vẫn là thực quyến luyến, ước chừng thương tâm một năm, nhìn muội muội Lăng Trĩ lại càng thương tiếc.

—-

Vi Trang mất, Lăng Hầu gia ôm Lăng Tiêu tự mình dạy, Lăng Trĩ thì có Thi phu nhân dưỡng dục dạy bảo, nhân tiện nuôi dưỡng hai hài tử của Hạ Lan. Thi phu nhân tuyệt không thích đứa nhỏ của Hạ Lan, nhưng đứa nhỏ của Hầu phủ nói như thế nào cũng không thể để cho hạ nhân nha đầu giáo dưỡng như vậy thì còn thể thống gì nữa.

Về phần Hạ Lan, Lăng Hầu gia cùng Thi phu nhân cho tới bây giờ cũng nhìn nàng với sắc mặt bất hòa nhã, cái chết của Vi Trang tuy không thể nói là do nàng làm hại, nhưng cũng không cách nào làm được không giận chó đánh mèo. Cho đến bây giờ nàng vẫn là một nha đầu không danh không phận.

Năm nay, Lăng Tiêu mới mười bốn tuổi.

/116

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status