Trên núi, đàn ông chiếm đa số, nhưng thi thoảng vẫn sẽ gặp cả phụ nữ. Mấy người phụ nữ này từng trải thì không nói làm gì, nhưng hai vị quản lý kia còn suy nghĩ chu đáo cho bọn họ, thế là hình thành nên luật bất thành văn rằng khi tắm rửa nơi công cộng phải mặc quần.
Mấy năm nay không xảy ra chuyện gì nên có người cố ý không biết đến cái luật bất thành văn nọ. Mà cũng đúng, nữ nhân trên núi ít ỏi, hơn nữa còn hay có công việc phải xuống núi. Khi không có nữ nhân ở đây, đám đàn ông liền thành vua của quả núi, muốn làm gì thì làm, rất giống câu "Núi không hổ thì khỉ xưng vương".
Ai dè hôm nay lại có Ninh Phi ở đây, vậy nên mới có vài "Đại vương khỉ" bị nhìn thấy hết. Mấy tên mặc quần quy củ theo luật thì còn không xấu hổ lắm, tuy nhiên động tác kỳ ghét đã chậm hơn và nhã nhặn hơn rất nhiều. Còn về những tên trắng trợn nọ, cố tình đuổi theo Đinh Hiếu bắt hắn cởi quần áo nên chạy lên cả nửa ngọn núi, cái quần cởi ra không biết đã quăng ở chỗ nào rồi. May mà trên núi có cây dong, vội vàng giật cái lá như sắp mất mạng đến nơi, che ngay vào chỗ quan trọng. Hai đùi khép chặt lại rồi đi lùi, trốn vào đám cây cỏ rậm rạp.
Vẻ mặt Ninh Phi đóng băng, trong đầu có đủ loại ý nghĩ lướt qua. Nàng nghĩ mãi không ra nên kêu lên sợ hãi hay giả vờ không nhìn thấy gì trong tình huống này. Cuối cùng nàng không còn lời nào để nói, thấy Đinh Hiếu bị mấy nam nhân đè xuống đống cỏ, giãy dụa đáng thương. Mấy người này đều là người luyện võ, trên người cơ bắp cực kỳ rắn chắc, nhất thời Đinh Hiếu bị lật ngửa như con rùa, dù hắn có hươ cả bốn chân tay cũng chẳng thể nào giãy ra được.
Ninh Phi sa sầm mặt, nhìn chằm chằm mấy nam nhân kia khiến bọn họ ngượng ngùng, nàng nói: "Hắn đã bảo không muốn rồi, các ngươi cứ ép hắn làm gì, còn không thả hắn ra."
Mấy người đàn ông cười cười đứng lên, Đinh Hiếu chật vật dậy, còn căm hận nói: "Các ngươi cứ đợi đấy, đã dám như vậy..." Búi tóc của hắn lệch sang một bên, quần áo xộc xệch, bị nước mưa thấm ướt sũng, giống như câu miêu tả "ướt như chuột lột". Ngực lộ ra một mảng lớn, nhìn qua lại thấy có cơ bắp... Ninh Phi hoảng hồn một phen, vội chạy đến túm lấy tay áo Đinh Hiếu nói nhỏ: "Đừng ở chỗ này cho mất mặt."
Nói xong thì kéo lấy hắn, quay người bước đi. Tên thanh niên ngang bướng vừa lật cái nón của nàng kia vẫn giữ nguyên động tác giơ nón lên, lúc Ninh Phi đi qua hắn có nói: "Phiền ngươi trả lại ta cái nón."
Người nọ luống cuống đội lại trên đầu cho nàng, xong lại nhảy ra xa như phải bỏng vậy. Tiếc là cái nón chưa thắt dây, loáng một cái bị gió thổi qua, bay luôn xuống núi.
Ninh Phi từ bỏ luôn, muốn rời khỏi nơi thị phi này ngay lập tức. Chỗ này cách gian phòng không quá mười mấy bước, nàng kéo Đinh Hiếu về phòng, chân đá một cái vào cửa đóng lại. Dù là sự lưu loát trong động tác hay là sự quả cảm kiên cường trong thái độ này của nàng, Đinh Hiếu đều chưa thấy bao giờ.
Vào giây phút cửa đóng lại, đám đàn ông cuối cùng cũng ồ lên.
"Nữ nhân, là nữ nhân mới tới!"
"Đinh Hiếu mang cả đàn bà về từ lúc nào vậy?"
"Làm sao bây giờ, ta bị thấy hết cả rồi!"
"Nàng ta phải chịu trách nhiệm!"
"Thật đáng tiếc, hình như nàng không để ý gì tới cơ thể cường tráng khỏe mạnh này của ta..."
Ninh Phi và Đinh Hiếu ngồi nhìn nhau trong phòng. Ninh Phi cảm thấy đám đán ông bên ngoài phòng kia thật chẳng ra thể thống gì.
Đinh Hiếu gượng cười: "Đừng để bụng, từ từ rồi sẽ quen." Nói xong thì cầm lấy chiếc ô trong tay Ninh Phi, để sang một bên. Vì hắn trông rất thảm hại nên cũng không dám nói nhiều nữa, vội vàng về phòng mình thay quần áo.
Tô Hy Tuần chau mày, trầm tư. Chuyện Đinh Hiếu mang người ngoài lên núi đã báo cho hắn từ trước rồi. Khi đó hắn không để ý lắm, giao Hứa Mẫn đi kiểm tra thân phận của nàng ta. Hôm nay nhìn thấy, hình như hắn có quen. Đúng là cuối năm ngoái từng gặp nàng một lần ở kinh thành Hoài Trung, không ngờ hắn vừa mới lên núi, nàng liền nối gót theo sau.
Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, chỉ thấy nàng dưới ánh sáng mông lung của ngọn đèn dầu, giờ đứng trên núi, nhìn được có mỗi một bên mặt Ninh Phi, vậy mà vẫn nhận ra.
Người bên cạnh cảm giác được khí lạnh bức người, không biết Tô Hy Tuần đang có quyết định gì.
***
Vì chuyện này mà cả sơn trại đều biết có một nữ nhân vừa đến.
Đinh Hiếu bị kéo về phòng trước mắt bao người, chẳng bao lâu sau thì sợ hãi chạy vội ra. Nhất thời có nhiều tin đồn rộ lên, nào là nghe nói Đinh Hiếu mang một người con gái đã có chồng lên núi, lại nghe nói người con gái này có sắc đẹp, tính nết chanh chua đanh đá, thế là Đinh Hiếu không làm nàng khuất phục được, đến giờ nàng vẫn là hoa chưa có chủ...
Thay đổi hoàn cảnh sống, Ninh Phi không rõ tình cảnh, cảm thấy hai mắt như bị che mất. Nàng lơ mơ hiểu được là Hắc Kỳ trại không giống với Hoài An quốc, phong tục tập quán đều khác, hơn nữa cũng khác với những lời đồn đại trong Hoài An quốc. Nói chung đây là nơi vượt ngoài phạm vi hiểu biết của Giang Ngưng Phi.
Có câu "nhập gia tùy tục", đến phong tục nơi đây nàng cũng không biết thì thuận theo kiểu gì. Lần đầu tiên gặp mặt gần hết dân trên trại lại xảy ra như vậy, Ninh Phi khó tránh được tự hỏi một cách lo lắng: Phản ứng bình thường là thế nào đây, thắt cổ tự vẫn hay nên đứng ra tạ tội? Nhưng người Trung Quốc cổ có chỗ này thông minh, có một câu nói đúng, đó là "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có". Mặc kệ tình hình ngoài kia thế nào, nàng quyết định sẽ nằm lỳ trong phòng. Dù sao thì nàng cũng vô tội, cứ nằm trong phòng không ra thì người khác cũng không thể làm khó nàng được.
Không ngờ là người trên núi chằng những không nói những lời như nàng là loại con gái hư hỏng, mà ngược lại, bọn họ cực kỳ có hứng thú với nàng. Cứ thỉnh thoảng lại có người ở ngoài ló đầu vào nhìn, thậm chí có người còn hát tình ca lúc trời tối, lời bài hát thì to gan lớn mật, số người đông đảo, khiến Đinh Hiếu và Ninh Phi đều có vẻ mặt 囧.
Mấy ngày sau, Hứa Mẫn còn chưa về, Ninh Phi đã có thể tự lập như thường ngày. Vì tránh bị "quấy rầy" nên Đinh Hiếu rào hết xung quanh mấy phòng của hắn và sân phơi thuốc lại bằng một hàng rào cao bằng người, lại thêm bụi gai xếp đầy bên trên, vừa phòng kẻ rình trộm, vừa tránh ban đêm bị tập kích. Hắn vẫn còn tức giận mấy tên ép hắn cởi quần áo, dựa vào sự tức giận đó mà một mình hắn chỉ làm mấy ngày đã xong công trình này.
Ninh Phi nghĩ mình tạm thời ở đây, cả ngày ăn đồ của hắn uống nước của hắn thì không được, ít nhiều gì cũng phải báo đáp hắn mới yên tâm được. Thế là khi Đinh Hiếu trở về xử lý thảo dược thì nàng cũng ở bên cạnh học hỏi. Chỉ mấy ngày đã học được cách chế thuốc mật ong, phương pháp chế thuốc bột. Mỗi ngày lúc Đinh Hiếu ra ngoài hái thuốc, nàng ở phòng bếp rang thảo dược, đun thuốc, chế tạo sáp ong.
Này hôm đó trời nắng to, Đinh Hiếu định đi mấy sườn núi để hái mộc nhĩ và lá trà đầu xuân. Ninh Phi quét dọn qua phòng một lần, hết việc làm nên đem ghế ra phơi nắng ở cái sân nho nhỏ.
Chợt có tiếng gõ cửa ngoài cổng. Ninh Phi đứng từ trong sân nhìn ra, là một nam nhân trông quen quen. Nghĩ một chút đã nhớ ra, chính là "Nhị đương gia" nàng thấy vào cái ngày mưa đó.
Vì tránh tình huống bi thảm hôm trước nên mấy ngày nay Đinh Hiếu nói hết những điều cần biết trên núi cho nàng, được biết Đại đương gia trên núi họ Diệp, Nhị đương gia họ Tô. Ninh Phi nghĩ, xem ra đây chính là "Diệp đầu trâu" và "Tô mặt ngựa" mà Hoài An quốc dùng để dọa trẻ con.
Bời vì biệt danh đầu trâu mặt ngựa thật là đáng sợ nên lúc này nàng không khỏi nhìn đi nhìn lại vài lần, thầm nghĩ cái tên Nhị đương gia chẳng có chỗ nào giống cái mặt ngựa cả. Lông mày đen nhánh nghêng nghiêng, mắt như có lớp sương bên trong, trông còn giống con hồ ly tinh đực hơn. Mà trong sự thiếu đứng đắn của hắn lại mang theo một ít nghĩa khí, khiến người ta không đoán trước được.
Nàng vội vàng đi đến cổng duỗi tay mở then cài cửa.
Đinh Hiếu giỏi về thuốc. Ngày trước Tô Hy Tuần hay đến đây chọn dược liệu thích hợp. Hồi đó không có cổng, có thể đi vào tùy tiện. Nay chỉ có một người con gái ở trong mà đã biến thành thế này, làm hắn đợi mất hết kiên nhẫn. Vén luôn vạt áo, phi thân nhảy vào trong sân.
Vừa liếc mắt đã thấy Ninh Phi đứng bên cổng kéo then cửa, lại càng khó chịu. Khi hắn gặp nàng trong kinh thành Hoài Trung liền cảm giác được nữ nhân này trời sinh yếu đuối, không cùng đẳng cấp với hắn, hôm nay gặp lại, thấy nàng làm Đinh Hiếu thay đổi cả cách xử sự, lại càng thêm ghét.
Ninh Phi nghe thấy tiếng phất tay áo, quay người nhìn, người đáng lẽ đang đứng ngoài cổng thì đã ở giữa sân. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt đầy vẻ không vui.
Tô Hy Tuần có không vui nữa cũng vẫn không quên lễ nghi, hắn nói: "Ngươi làm việc của ngươi đi, ta tới đây chọn vài vị thuốc rồi sẽ đi."
Ninh Phi và Tô Hy Tuần từng gặp nhau một lần, tiếc là hôm đó tối mờ, Tô Hy Tuần nhìn rõ nàng, còn nàng lại chẳng nhớ gì về hắn. Lúc này Ninh Phi đã xem hắn là vị đứng thứ hai trong trại, không nên cãi lời, huống hồ nàng cũng không có khả năng cãi lại, thế là vội vã vào phòng mình.
Hiện giờ nàng vẫn thấy xa cách với ngọn núi này. Hôm nọ đứng ngắm cảnh trong mưa, những việc sau đó hối hận không kịp nữa. Nếu nàng dứt khoát quay đầu đi thi đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tiếc là bây giờ hối hận thì đã muộn.
Tô Hy Tuần đến phòng khô tìm vài vị thuốc khô trước, xong lại ra sân chọn tiếp, dùng túi da phân riêng từng loại. Lúc gần đi hắn nhìn thấy gian phòng của Ninh Phi, cửa khép hờ, hắn dừng bước.
Hắn nhớ lại lúc hắn đưa Diệp Vân Thanh rời khỏi kinh thành Hoài Trung, hắn từng bào chế một bình thuốc bổ máu lưu thông khí huyết cho nàng dùng, nếu uống thuốc đúng giờ thì đến nay cơ thể đã khỏe nhiều lắm rồi. Vậy mà giờ đây, giữa hai lông mày nàng tím tái, môi trắng bệch, không chỉ không tốt mà còn càng trầm trọng hơn xưa.
Tô Hy Tuần bắt đầu tò mò, treo túi thuốc vào chiếc ghế trong sân, đi lên đẩy cửa vào phòng Ninh Phi.
Ninh Phi ngạc nhiên, từ giường đứng lên, bỗng dưng thấy lúng túng, không hiểu hắn vào đây làm gì. Sau khi hắn vào thì nhìn kĩ nàng, nhìn trái nhìn phải mà chẳng nói năng gì, khiến Ninh Phi cảm thấy vừa lo lắng vừa khó hiểu.
Ánh mắt của Tô Hy Tuần làm nàng nghĩ tới bốn chữ "không có ý tốt", giống hệt như con rắn độc đang nhìn con ếch xanh, như con mèo đang nhìn chú chim nhỏ.
Cũng không thể trách Ninh Phi quá lo xa được, hoàn cảnh sống không quen, lại gặp một người đàn ông hoàn toàn xa lạ... Dù là kiếp trước hay là kiếp này thì muốn sống trong an toàn thật là gian nan, không người thân không bạn bè, việc gì cũng phải dựa vào bản thân, chỉ có cẩn thận từng li từng tí mới đảm bảo một đường bình an.
Trước kia, những vụ án nàng từng đọc, có cô gái gặp phải kẻ xấu, không nghiên cứu đường lui trước đã mở miệng chửi mắng, bảo là sẽ báo cảnh sát, sẽ báo thù, hoặc phản kháng quá khích chọc giận tên kia, kết quả cuối cùng không bị vứt xác nơi đồng không mông quạnh thì cũng là chặt thành tám khúc. Người trước mặt nàng có vẻ nhã nhặn, ít nhất không có nét mặt dữ tợn, nhưng không có nghĩa là tâm thần của hắn bình thường. Ninh Phi vẫn còn nhớ rất rõ trong quyển "Đừng nói chuyện với người lạ", người đàn ông đó nhã nhặn, có văn hóa đến vậy mà bạo lực đến mức không còn là người.
Trong lòng nàng như sóng xô cuồn cuộn, nhưng mặt không tỏ vẻ gì cả, bắt đầu suy nghĩ kỹ biện pháp đối phó.
Tô Hy Tuần cười hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta sẽ làm gì ngươi chắc?"
Ninh Phi trầm mặc, nàng đã cố gắng không thể hiện trên mặt rồi, vậy mà vẫn bị nhận ra sao?
Tô Hy Tuần nheo mắt: "Nhưng vẫn có chút gan dạ."
Ninh Phi căng thẳng, tim đập nhanh từng hồi. Trực giác mách bảo rằng lần này nàng gặp được kẻ thù trời sinh rồi. Đinh Hiếu cực kỳ sùng bái Nhị đương gia, nói là ở trên núi, Đại đương gia thường xuyên bị người ta khiên chiến, nhưng không ai dám không phục Nhị đương gia. Nguyên nhân của việc này là vì nếu khiêu khích uy quyền của Đại đương gia thì ngươi còn được chết trong vui vẻ, còn đã đụng tới lão nhị thì người có muốn chết cũng không được. Thể nào mà trong Hoài An quốc, những tin đồn về hắn nhiều tới vậy, nếu là ở xã hội kiếp trước của nàng thì loại người này giả tạo vô cùng. Thích thì có thể hại người khác vào đường chết, thế nhưng người bị hại đó vẫn coi hắn là người bạn tốt nhất, là chỗ dựa cuối cùng của mình.
Tô Hy Tuần đi đến, hơi cúi người cầm lấy cổ tay nàng. Ninh Phi hít sâu vào một hơi, cố gắng không giãy ra vì ghê tởm. Thấy hắn chỉ là dùng bốn ngón tay nâng bàn tay nàng, còn ngón cái đặt lên trên mạch, vì vậy nàng hơi yên lòng. Nhưng nó thật lạnh lẽo, không có nhiệt độ cơ thể người, giống như trên tay nàng đang bị một con rắn hoa cực độc quấn lấy.
Tô Hy Tuần ngẩng đầu lên nhìn, hơi ngạc nhiên, hắn nhìn vào sâu trong mắt nàng, vài giây sau mới hỏi: "Hình như ngươi rất ghét ta?"
Ninh Phi cười lịch sự: "Làm gì có, làm gì có."
Tô Hy Tuần nói: "Mạch của ngươi rất nhanh."
"Thế à? Do trời sinh."
"..."
Tô Hy Tuần bực mình không nói nổi. Hắn nói chuyện với Ninh Phi cứ như đánh vào bịch bông mềm nhũn vậy. Dù hắn gây hấn thế nào cũng không thấy nàng sợ hãi, không chỉ không sợ, đến ngạc nhiên, hoảng hốt, tức giận đều chẳng thấy, đúng là một người như khúc gỗ.
Tô Hy Tuần thấy vẻ mặt cảnh giác của Ninh Phi khi nhìn hắn, thật là giống kỹ nữ muốn từ chối nhưng vẫn phải ra tiếp khách.
Thi thoảng hắn cũng xuống núi, có lúc còn tới những khu trăng hoa. Nơi đó là nơi thích thì tới mua vui. Hắn ở đó cảm thấy thoải mái, thả lỏng, như cá gặp nước. Chỉ có ở những nơi như vậy mới có thể thoát khỏi trách nhiệm, quên đi những lo lắng thường ngày, không cần phải nghĩ cách lừa gạt đám dân buôn, không cần tính toán xem đợt hàng này cướp được, đợt hàng kia thì như khúc xương khó mà nuốt xuống.
Các nàng kỹ nữ thể hiện khả năng toàn thân chỉ vì niềm vui của khách tới. Có lúc sẽ vì nâng cao giá trị của mình mà không tiếc tính kế độc ác, giẫm lên đầu tỷ muội của mình. Cuộc sống ở nơi đây vô cùng phức tạp. Có người nhìn không thấu triệt, có tiền liền đến mua vui. Một khi chìm đắm rất dễ thành ăn mày đầu đường, vậy là có ngay vở kịch hay: ban đầu cung kính sau thì khinh thường.
Tô Hy Tuần thích tìm một cái góc rồi ngồi xuống, gọi một bình rượu nhỏ, từ từ thưởng thức một đêm, hắn nhìn xem dưới lớp phấn son, vòng vèo, kẹp tóc kia, là sự xấu xí thế nào.
Chỉ khi nào thấy nữ nhân thì Tô Hy Tuần mới trở nên khó tính, chua ngoa. Hắn biết tật xấu này của mình, nhưng không ảnh hưởng đến việc lớn, chẳng sửa cũng được.
Hắn không lớn lên ở Hắc Kỳ trại, mà là con trai trưởng trong Tô thị Tông gia ở kinh thành Nhạc Thượng. Tuy là con vợ cả, nhưng phụ thân lại yêu người thiếp, chẳng thèm hỏi han gì đến mẹ của hắn. Sau khi mẫu thân hắn qua đời, hắn cùng Diệp Vân Thanh lên Hắc Kỳ trại, đến nay đã được mười năm.
Cái ngày gặp Ninh Phi ở Từ phủ đó, biết nàng là nhị phu nhân đã khiến hắn khó chịu rồi. Sau lại biết nàng còn cho Diệp Vân Thanh nằm chung giường càng khiến hắn cho rằng nữ nhân này lẳng lơ, chẳng phải loại tốt đẹp gì. Trận mưa to mấy ngày trước khiến hắn thêm chắc chắn sự đánh giá nọ, thử hỏi mà xem, làm gì có con gái nhà ai lại đứng ngơ ra chỗ đó, còn nhìn quang cảnh đến say mê.
Thế là hắn càng khinh thường, trong đầu hiện lên một ý muốn ác độc muốn trêu chọc người ta. Bất ngờ hắn đưa tay miết lấy cằm nàng, không chờ nàng phản ứng thì đã đẩy nàng ngã lên giường, đè lên, nhìn ánh sáng lóe ra từ đôi mắt đen nhánh kia, sau đó hắn hôn nàng, cắn cắn. Yên lặng liếm lên đôi môi, men theo viền môi tinh tế, đến mức cả môi nàng đều bóng lên.
Ninh Phi như bị sét đánh, chưa bao giờ nàng bị người ta tiếp xúc thân mật như vậy, mà lại một trò đùa bẩn thỉu chẳng tôn trọng nàng chút nào. Cảm giác này khiến nàng cực kỳ, cực kỳ tức giận.
Nhưng giãy ra không được, sức lực của Tô Hy Tuần không phải là người nữa, chân dài thẳng đè cả nửa người nàng, một tay ấn chặt cổ tay, tay kia thì bóp chặt thắt lưng nàng.
Sau một lúc lâu, Tô Hy Tuần ngẩng đầu, cười tủm tỉm. Thấy người bên dưới mặt mũi trắng bệch, hắn hỏi: "Thích không?"
Ninh Phi trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời.
Thật là một phản ứng chắng thú vị gì cả, hắn nghĩ. Trong sân có tiếng người đẩy cửa đi vào, sao đó nghe tiếng Đinh Hiếu hỏi to bên ngoài: "Ấy, sao hôm nay không khóa cổng thế?"
Tô Hy Tuần nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông Ninh Phi ra. Đứng dậy, quần áo trên người hơi xộc xệch. Tóc của nàng đều bị hắn làm rối bung.
Ninh Phi ngồi dậy, yên lặng sửa sang lại tóc.
Tô Hy Tuần thấy nàng cũng đứng lên, đi tới góc phòng tìm cái chậu rửa mặt, cả đường chẳng thèm liếc hắn lấy một cái. Hắn thấy mất hứng vô cùng, không thể không hỏi: "Cứ bỏ qua thế sao?"
Ninh Phi đứng cạnh chậu, hớp một ngụm nước to, bắt đầu súc sạch miệng, mở cửa nhổ hết ra ngoài, suýt nữa văng cả vào Đinh Hiếu đang đi tới. Đinh Hiếu la lên: "Ngươi làm gì vậy? Súc miệng mà cũng nhổ ra cả sát khí thế!"
Tô Hy Tuần ở trong phòng Ninh Phi mới lạ chứ, hắn nói tiếp: "Lão Tô, huynh tới tìm thuốc hả? Hôm nay ta hái được mấy vị thuốc hiếm đây."
Tô Hy Tuần nhìn hắn một cái, lắc đầu không nói gì. Chẳng bao lâu sau, không nhịn được lại chú ý đến Ninh Phi.
Cuối cùng hắn nhẫn nhịn không nổi nữa, lại hỏi: "Ngươi... cứ bỏ qua thế sao?"
Mấy năm nay không xảy ra chuyện gì nên có người cố ý không biết đến cái luật bất thành văn nọ. Mà cũng đúng, nữ nhân trên núi ít ỏi, hơn nữa còn hay có công việc phải xuống núi. Khi không có nữ nhân ở đây, đám đàn ông liền thành vua của quả núi, muốn làm gì thì làm, rất giống câu "Núi không hổ thì khỉ xưng vương".
Ai dè hôm nay lại có Ninh Phi ở đây, vậy nên mới có vài "Đại vương khỉ" bị nhìn thấy hết. Mấy tên mặc quần quy củ theo luật thì còn không xấu hổ lắm, tuy nhiên động tác kỳ ghét đã chậm hơn và nhã nhặn hơn rất nhiều. Còn về những tên trắng trợn nọ, cố tình đuổi theo Đinh Hiếu bắt hắn cởi quần áo nên chạy lên cả nửa ngọn núi, cái quần cởi ra không biết đã quăng ở chỗ nào rồi. May mà trên núi có cây dong, vội vàng giật cái lá như sắp mất mạng đến nơi, che ngay vào chỗ quan trọng. Hai đùi khép chặt lại rồi đi lùi, trốn vào đám cây cỏ rậm rạp.
Vẻ mặt Ninh Phi đóng băng, trong đầu có đủ loại ý nghĩ lướt qua. Nàng nghĩ mãi không ra nên kêu lên sợ hãi hay giả vờ không nhìn thấy gì trong tình huống này. Cuối cùng nàng không còn lời nào để nói, thấy Đinh Hiếu bị mấy nam nhân đè xuống đống cỏ, giãy dụa đáng thương. Mấy người này đều là người luyện võ, trên người cơ bắp cực kỳ rắn chắc, nhất thời Đinh Hiếu bị lật ngửa như con rùa, dù hắn có hươ cả bốn chân tay cũng chẳng thể nào giãy ra được.
Ninh Phi sa sầm mặt, nhìn chằm chằm mấy nam nhân kia khiến bọn họ ngượng ngùng, nàng nói: "Hắn đã bảo không muốn rồi, các ngươi cứ ép hắn làm gì, còn không thả hắn ra."
Mấy người đàn ông cười cười đứng lên, Đinh Hiếu chật vật dậy, còn căm hận nói: "Các ngươi cứ đợi đấy, đã dám như vậy..." Búi tóc của hắn lệch sang một bên, quần áo xộc xệch, bị nước mưa thấm ướt sũng, giống như câu miêu tả "ướt như chuột lột". Ngực lộ ra một mảng lớn, nhìn qua lại thấy có cơ bắp... Ninh Phi hoảng hồn một phen, vội chạy đến túm lấy tay áo Đinh Hiếu nói nhỏ: "Đừng ở chỗ này cho mất mặt."
Nói xong thì kéo lấy hắn, quay người bước đi. Tên thanh niên ngang bướng vừa lật cái nón của nàng kia vẫn giữ nguyên động tác giơ nón lên, lúc Ninh Phi đi qua hắn có nói: "Phiền ngươi trả lại ta cái nón."
Người nọ luống cuống đội lại trên đầu cho nàng, xong lại nhảy ra xa như phải bỏng vậy. Tiếc là cái nón chưa thắt dây, loáng một cái bị gió thổi qua, bay luôn xuống núi.
Ninh Phi từ bỏ luôn, muốn rời khỏi nơi thị phi này ngay lập tức. Chỗ này cách gian phòng không quá mười mấy bước, nàng kéo Đinh Hiếu về phòng, chân đá một cái vào cửa đóng lại. Dù là sự lưu loát trong động tác hay là sự quả cảm kiên cường trong thái độ này của nàng, Đinh Hiếu đều chưa thấy bao giờ.
Vào giây phút cửa đóng lại, đám đàn ông cuối cùng cũng ồ lên.
"Nữ nhân, là nữ nhân mới tới!"
"Đinh Hiếu mang cả đàn bà về từ lúc nào vậy?"
"Làm sao bây giờ, ta bị thấy hết cả rồi!"
"Nàng ta phải chịu trách nhiệm!"
"Thật đáng tiếc, hình như nàng không để ý gì tới cơ thể cường tráng khỏe mạnh này của ta..."
Ninh Phi và Đinh Hiếu ngồi nhìn nhau trong phòng. Ninh Phi cảm thấy đám đán ông bên ngoài phòng kia thật chẳng ra thể thống gì.
Đinh Hiếu gượng cười: "Đừng để bụng, từ từ rồi sẽ quen." Nói xong thì cầm lấy chiếc ô trong tay Ninh Phi, để sang một bên. Vì hắn trông rất thảm hại nên cũng không dám nói nhiều nữa, vội vàng về phòng mình thay quần áo.
Tô Hy Tuần chau mày, trầm tư. Chuyện Đinh Hiếu mang người ngoài lên núi đã báo cho hắn từ trước rồi. Khi đó hắn không để ý lắm, giao Hứa Mẫn đi kiểm tra thân phận của nàng ta. Hôm nay nhìn thấy, hình như hắn có quen. Đúng là cuối năm ngoái từng gặp nàng một lần ở kinh thành Hoài Trung, không ngờ hắn vừa mới lên núi, nàng liền nối gót theo sau.
Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, chỉ thấy nàng dưới ánh sáng mông lung của ngọn đèn dầu, giờ đứng trên núi, nhìn được có mỗi một bên mặt Ninh Phi, vậy mà vẫn nhận ra.
Người bên cạnh cảm giác được khí lạnh bức người, không biết Tô Hy Tuần đang có quyết định gì.
***
Vì chuyện này mà cả sơn trại đều biết có một nữ nhân vừa đến.
Đinh Hiếu bị kéo về phòng trước mắt bao người, chẳng bao lâu sau thì sợ hãi chạy vội ra. Nhất thời có nhiều tin đồn rộ lên, nào là nghe nói Đinh Hiếu mang một người con gái đã có chồng lên núi, lại nghe nói người con gái này có sắc đẹp, tính nết chanh chua đanh đá, thế là Đinh Hiếu không làm nàng khuất phục được, đến giờ nàng vẫn là hoa chưa có chủ...
Thay đổi hoàn cảnh sống, Ninh Phi không rõ tình cảnh, cảm thấy hai mắt như bị che mất. Nàng lơ mơ hiểu được là Hắc Kỳ trại không giống với Hoài An quốc, phong tục tập quán đều khác, hơn nữa cũng khác với những lời đồn đại trong Hoài An quốc. Nói chung đây là nơi vượt ngoài phạm vi hiểu biết của Giang Ngưng Phi.
Có câu "nhập gia tùy tục", đến phong tục nơi đây nàng cũng không biết thì thuận theo kiểu gì. Lần đầu tiên gặp mặt gần hết dân trên trại lại xảy ra như vậy, Ninh Phi khó tránh được tự hỏi một cách lo lắng: Phản ứng bình thường là thế nào đây, thắt cổ tự vẫn hay nên đứng ra tạ tội? Nhưng người Trung Quốc cổ có chỗ này thông minh, có một câu nói đúng, đó là "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có". Mặc kệ tình hình ngoài kia thế nào, nàng quyết định sẽ nằm lỳ trong phòng. Dù sao thì nàng cũng vô tội, cứ nằm trong phòng không ra thì người khác cũng không thể làm khó nàng được.
Không ngờ là người trên núi chằng những không nói những lời như nàng là loại con gái hư hỏng, mà ngược lại, bọn họ cực kỳ có hứng thú với nàng. Cứ thỉnh thoảng lại có người ở ngoài ló đầu vào nhìn, thậm chí có người còn hát tình ca lúc trời tối, lời bài hát thì to gan lớn mật, số người đông đảo, khiến Đinh Hiếu và Ninh Phi đều có vẻ mặt 囧.
Mấy ngày sau, Hứa Mẫn còn chưa về, Ninh Phi đã có thể tự lập như thường ngày. Vì tránh bị "quấy rầy" nên Đinh Hiếu rào hết xung quanh mấy phòng của hắn và sân phơi thuốc lại bằng một hàng rào cao bằng người, lại thêm bụi gai xếp đầy bên trên, vừa phòng kẻ rình trộm, vừa tránh ban đêm bị tập kích. Hắn vẫn còn tức giận mấy tên ép hắn cởi quần áo, dựa vào sự tức giận đó mà một mình hắn chỉ làm mấy ngày đã xong công trình này.
Ninh Phi nghĩ mình tạm thời ở đây, cả ngày ăn đồ của hắn uống nước của hắn thì không được, ít nhiều gì cũng phải báo đáp hắn mới yên tâm được. Thế là khi Đinh Hiếu trở về xử lý thảo dược thì nàng cũng ở bên cạnh học hỏi. Chỉ mấy ngày đã học được cách chế thuốc mật ong, phương pháp chế thuốc bột. Mỗi ngày lúc Đinh Hiếu ra ngoài hái thuốc, nàng ở phòng bếp rang thảo dược, đun thuốc, chế tạo sáp ong.
Này hôm đó trời nắng to, Đinh Hiếu định đi mấy sườn núi để hái mộc nhĩ và lá trà đầu xuân. Ninh Phi quét dọn qua phòng một lần, hết việc làm nên đem ghế ra phơi nắng ở cái sân nho nhỏ.
Chợt có tiếng gõ cửa ngoài cổng. Ninh Phi đứng từ trong sân nhìn ra, là một nam nhân trông quen quen. Nghĩ một chút đã nhớ ra, chính là "Nhị đương gia" nàng thấy vào cái ngày mưa đó.
Vì tránh tình huống bi thảm hôm trước nên mấy ngày nay Đinh Hiếu nói hết những điều cần biết trên núi cho nàng, được biết Đại đương gia trên núi họ Diệp, Nhị đương gia họ Tô. Ninh Phi nghĩ, xem ra đây chính là "Diệp đầu trâu" và "Tô mặt ngựa" mà Hoài An quốc dùng để dọa trẻ con.
Bời vì biệt danh đầu trâu mặt ngựa thật là đáng sợ nên lúc này nàng không khỏi nhìn đi nhìn lại vài lần, thầm nghĩ cái tên Nhị đương gia chẳng có chỗ nào giống cái mặt ngựa cả. Lông mày đen nhánh nghêng nghiêng, mắt như có lớp sương bên trong, trông còn giống con hồ ly tinh đực hơn. Mà trong sự thiếu đứng đắn của hắn lại mang theo một ít nghĩa khí, khiến người ta không đoán trước được.
Nàng vội vàng đi đến cổng duỗi tay mở then cài cửa.
Đinh Hiếu giỏi về thuốc. Ngày trước Tô Hy Tuần hay đến đây chọn dược liệu thích hợp. Hồi đó không có cổng, có thể đi vào tùy tiện. Nay chỉ có một người con gái ở trong mà đã biến thành thế này, làm hắn đợi mất hết kiên nhẫn. Vén luôn vạt áo, phi thân nhảy vào trong sân.
Vừa liếc mắt đã thấy Ninh Phi đứng bên cổng kéo then cửa, lại càng khó chịu. Khi hắn gặp nàng trong kinh thành Hoài Trung liền cảm giác được nữ nhân này trời sinh yếu đuối, không cùng đẳng cấp với hắn, hôm nay gặp lại, thấy nàng làm Đinh Hiếu thay đổi cả cách xử sự, lại càng thêm ghét.
Ninh Phi nghe thấy tiếng phất tay áo, quay người nhìn, người đáng lẽ đang đứng ngoài cổng thì đã ở giữa sân. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt đầy vẻ không vui.
Tô Hy Tuần có không vui nữa cũng vẫn không quên lễ nghi, hắn nói: "Ngươi làm việc của ngươi đi, ta tới đây chọn vài vị thuốc rồi sẽ đi."
Ninh Phi và Tô Hy Tuần từng gặp nhau một lần, tiếc là hôm đó tối mờ, Tô Hy Tuần nhìn rõ nàng, còn nàng lại chẳng nhớ gì về hắn. Lúc này Ninh Phi đã xem hắn là vị đứng thứ hai trong trại, không nên cãi lời, huống hồ nàng cũng không có khả năng cãi lại, thế là vội vã vào phòng mình.
Hiện giờ nàng vẫn thấy xa cách với ngọn núi này. Hôm nọ đứng ngắm cảnh trong mưa, những việc sau đó hối hận không kịp nữa. Nếu nàng dứt khoát quay đầu đi thi đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tiếc là bây giờ hối hận thì đã muộn.
Tô Hy Tuần đến phòng khô tìm vài vị thuốc khô trước, xong lại ra sân chọn tiếp, dùng túi da phân riêng từng loại. Lúc gần đi hắn nhìn thấy gian phòng của Ninh Phi, cửa khép hờ, hắn dừng bước.
Hắn nhớ lại lúc hắn đưa Diệp Vân Thanh rời khỏi kinh thành Hoài Trung, hắn từng bào chế một bình thuốc bổ máu lưu thông khí huyết cho nàng dùng, nếu uống thuốc đúng giờ thì đến nay cơ thể đã khỏe nhiều lắm rồi. Vậy mà giờ đây, giữa hai lông mày nàng tím tái, môi trắng bệch, không chỉ không tốt mà còn càng trầm trọng hơn xưa.
Tô Hy Tuần bắt đầu tò mò, treo túi thuốc vào chiếc ghế trong sân, đi lên đẩy cửa vào phòng Ninh Phi.
Ninh Phi ngạc nhiên, từ giường đứng lên, bỗng dưng thấy lúng túng, không hiểu hắn vào đây làm gì. Sau khi hắn vào thì nhìn kĩ nàng, nhìn trái nhìn phải mà chẳng nói năng gì, khiến Ninh Phi cảm thấy vừa lo lắng vừa khó hiểu.
Ánh mắt của Tô Hy Tuần làm nàng nghĩ tới bốn chữ "không có ý tốt", giống hệt như con rắn độc đang nhìn con ếch xanh, như con mèo đang nhìn chú chim nhỏ.
Cũng không thể trách Ninh Phi quá lo xa được, hoàn cảnh sống không quen, lại gặp một người đàn ông hoàn toàn xa lạ... Dù là kiếp trước hay là kiếp này thì muốn sống trong an toàn thật là gian nan, không người thân không bạn bè, việc gì cũng phải dựa vào bản thân, chỉ có cẩn thận từng li từng tí mới đảm bảo một đường bình an.
Trước kia, những vụ án nàng từng đọc, có cô gái gặp phải kẻ xấu, không nghiên cứu đường lui trước đã mở miệng chửi mắng, bảo là sẽ báo cảnh sát, sẽ báo thù, hoặc phản kháng quá khích chọc giận tên kia, kết quả cuối cùng không bị vứt xác nơi đồng không mông quạnh thì cũng là chặt thành tám khúc. Người trước mặt nàng có vẻ nhã nhặn, ít nhất không có nét mặt dữ tợn, nhưng không có nghĩa là tâm thần của hắn bình thường. Ninh Phi vẫn còn nhớ rất rõ trong quyển "Đừng nói chuyện với người lạ", người đàn ông đó nhã nhặn, có văn hóa đến vậy mà bạo lực đến mức không còn là người.
Trong lòng nàng như sóng xô cuồn cuộn, nhưng mặt không tỏ vẻ gì cả, bắt đầu suy nghĩ kỹ biện pháp đối phó.
Tô Hy Tuần cười hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta sẽ làm gì ngươi chắc?"
Ninh Phi trầm mặc, nàng đã cố gắng không thể hiện trên mặt rồi, vậy mà vẫn bị nhận ra sao?
Tô Hy Tuần nheo mắt: "Nhưng vẫn có chút gan dạ."
Ninh Phi căng thẳng, tim đập nhanh từng hồi. Trực giác mách bảo rằng lần này nàng gặp được kẻ thù trời sinh rồi. Đinh Hiếu cực kỳ sùng bái Nhị đương gia, nói là ở trên núi, Đại đương gia thường xuyên bị người ta khiên chiến, nhưng không ai dám không phục Nhị đương gia. Nguyên nhân của việc này là vì nếu khiêu khích uy quyền của Đại đương gia thì ngươi còn được chết trong vui vẻ, còn đã đụng tới lão nhị thì người có muốn chết cũng không được. Thể nào mà trong Hoài An quốc, những tin đồn về hắn nhiều tới vậy, nếu là ở xã hội kiếp trước của nàng thì loại người này giả tạo vô cùng. Thích thì có thể hại người khác vào đường chết, thế nhưng người bị hại đó vẫn coi hắn là người bạn tốt nhất, là chỗ dựa cuối cùng của mình.
Tô Hy Tuần đi đến, hơi cúi người cầm lấy cổ tay nàng. Ninh Phi hít sâu vào một hơi, cố gắng không giãy ra vì ghê tởm. Thấy hắn chỉ là dùng bốn ngón tay nâng bàn tay nàng, còn ngón cái đặt lên trên mạch, vì vậy nàng hơi yên lòng. Nhưng nó thật lạnh lẽo, không có nhiệt độ cơ thể người, giống như trên tay nàng đang bị một con rắn hoa cực độc quấn lấy.
Tô Hy Tuần ngẩng đầu lên nhìn, hơi ngạc nhiên, hắn nhìn vào sâu trong mắt nàng, vài giây sau mới hỏi: "Hình như ngươi rất ghét ta?"
Ninh Phi cười lịch sự: "Làm gì có, làm gì có."
Tô Hy Tuần nói: "Mạch của ngươi rất nhanh."
"Thế à? Do trời sinh."
"..."
Tô Hy Tuần bực mình không nói nổi. Hắn nói chuyện với Ninh Phi cứ như đánh vào bịch bông mềm nhũn vậy. Dù hắn gây hấn thế nào cũng không thấy nàng sợ hãi, không chỉ không sợ, đến ngạc nhiên, hoảng hốt, tức giận đều chẳng thấy, đúng là một người như khúc gỗ.
Tô Hy Tuần thấy vẻ mặt cảnh giác của Ninh Phi khi nhìn hắn, thật là giống kỹ nữ muốn từ chối nhưng vẫn phải ra tiếp khách.
Thi thoảng hắn cũng xuống núi, có lúc còn tới những khu trăng hoa. Nơi đó là nơi thích thì tới mua vui. Hắn ở đó cảm thấy thoải mái, thả lỏng, như cá gặp nước. Chỉ có ở những nơi như vậy mới có thể thoát khỏi trách nhiệm, quên đi những lo lắng thường ngày, không cần phải nghĩ cách lừa gạt đám dân buôn, không cần tính toán xem đợt hàng này cướp được, đợt hàng kia thì như khúc xương khó mà nuốt xuống.
Các nàng kỹ nữ thể hiện khả năng toàn thân chỉ vì niềm vui của khách tới. Có lúc sẽ vì nâng cao giá trị của mình mà không tiếc tính kế độc ác, giẫm lên đầu tỷ muội của mình. Cuộc sống ở nơi đây vô cùng phức tạp. Có người nhìn không thấu triệt, có tiền liền đến mua vui. Một khi chìm đắm rất dễ thành ăn mày đầu đường, vậy là có ngay vở kịch hay: ban đầu cung kính sau thì khinh thường.
Tô Hy Tuần thích tìm một cái góc rồi ngồi xuống, gọi một bình rượu nhỏ, từ từ thưởng thức một đêm, hắn nhìn xem dưới lớp phấn son, vòng vèo, kẹp tóc kia, là sự xấu xí thế nào.
Chỉ khi nào thấy nữ nhân thì Tô Hy Tuần mới trở nên khó tính, chua ngoa. Hắn biết tật xấu này của mình, nhưng không ảnh hưởng đến việc lớn, chẳng sửa cũng được.
Hắn không lớn lên ở Hắc Kỳ trại, mà là con trai trưởng trong Tô thị Tông gia ở kinh thành Nhạc Thượng. Tuy là con vợ cả, nhưng phụ thân lại yêu người thiếp, chẳng thèm hỏi han gì đến mẹ của hắn. Sau khi mẫu thân hắn qua đời, hắn cùng Diệp Vân Thanh lên Hắc Kỳ trại, đến nay đã được mười năm.
Cái ngày gặp Ninh Phi ở Từ phủ đó, biết nàng là nhị phu nhân đã khiến hắn khó chịu rồi. Sau lại biết nàng còn cho Diệp Vân Thanh nằm chung giường càng khiến hắn cho rằng nữ nhân này lẳng lơ, chẳng phải loại tốt đẹp gì. Trận mưa to mấy ngày trước khiến hắn thêm chắc chắn sự đánh giá nọ, thử hỏi mà xem, làm gì có con gái nhà ai lại đứng ngơ ra chỗ đó, còn nhìn quang cảnh đến say mê.
Thế là hắn càng khinh thường, trong đầu hiện lên một ý muốn ác độc muốn trêu chọc người ta. Bất ngờ hắn đưa tay miết lấy cằm nàng, không chờ nàng phản ứng thì đã đẩy nàng ngã lên giường, đè lên, nhìn ánh sáng lóe ra từ đôi mắt đen nhánh kia, sau đó hắn hôn nàng, cắn cắn. Yên lặng liếm lên đôi môi, men theo viền môi tinh tế, đến mức cả môi nàng đều bóng lên.
Ninh Phi như bị sét đánh, chưa bao giờ nàng bị người ta tiếp xúc thân mật như vậy, mà lại một trò đùa bẩn thỉu chẳng tôn trọng nàng chút nào. Cảm giác này khiến nàng cực kỳ, cực kỳ tức giận.
Nhưng giãy ra không được, sức lực của Tô Hy Tuần không phải là người nữa, chân dài thẳng đè cả nửa người nàng, một tay ấn chặt cổ tay, tay kia thì bóp chặt thắt lưng nàng.
Sau một lúc lâu, Tô Hy Tuần ngẩng đầu, cười tủm tỉm. Thấy người bên dưới mặt mũi trắng bệch, hắn hỏi: "Thích không?"
Ninh Phi trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời.
Thật là một phản ứng chắng thú vị gì cả, hắn nghĩ. Trong sân có tiếng người đẩy cửa đi vào, sao đó nghe tiếng Đinh Hiếu hỏi to bên ngoài: "Ấy, sao hôm nay không khóa cổng thế?"
Tô Hy Tuần nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông Ninh Phi ra. Đứng dậy, quần áo trên người hơi xộc xệch. Tóc của nàng đều bị hắn làm rối bung.
Ninh Phi ngồi dậy, yên lặng sửa sang lại tóc.
Tô Hy Tuần thấy nàng cũng đứng lên, đi tới góc phòng tìm cái chậu rửa mặt, cả đường chẳng thèm liếc hắn lấy một cái. Hắn thấy mất hứng vô cùng, không thể không hỏi: "Cứ bỏ qua thế sao?"
Ninh Phi đứng cạnh chậu, hớp một ngụm nước to, bắt đầu súc sạch miệng, mở cửa nhổ hết ra ngoài, suýt nữa văng cả vào Đinh Hiếu đang đi tới. Đinh Hiếu la lên: "Ngươi làm gì vậy? Súc miệng mà cũng nhổ ra cả sát khí thế!"
Tô Hy Tuần ở trong phòng Ninh Phi mới lạ chứ, hắn nói tiếp: "Lão Tô, huynh tới tìm thuốc hả? Hôm nay ta hái được mấy vị thuốc hiếm đây."
Tô Hy Tuần nhìn hắn một cái, lắc đầu không nói gì. Chẳng bao lâu sau, không nhịn được lại chú ý đến Ninh Phi.
Cuối cùng hắn nhẫn nhịn không nổi nữa, lại hỏi: "Ngươi... cứ bỏ qua thế sao?"
/53
|