Niên Luân (Dòng thời gian)

Chương 3

/3



Vừa mới ra viện, lại bị bị Cố Thần Luân hành hạ một ngày cho nên Giang Niên cảm thấy rất mệt mỏi. Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu cô mới thức giấc. Giống như đã được lập trình sẵn, cô mặc váy trắng, tô son hồng và xuống nhà dùng bữa.
Cố Thần Luân vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc – ghế sô pha ở giữa phòng khách, bên cạnh hắn có thêm một chiếc vali. Nhìn thấy cô, hắn đứng dậy, nói:
“Tôi có việc phải đi vắng vài ngày. Lão Trương sẽ ở lại với em. Khi tôi đi vắng, lời của em cũng là lời của tôi, mọi người đều phải nghe theo, ông nhớ chưa?”
Câu cuối là dặn dò lão Trương, nói xong hắn bước nhanh lên chiếc ô tô đỗ sẵn ngoài sân. Có vẻ như họ rất vội, cô loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lục ở ghế lái.
Lão Trương nhìn theo đuôi ô tô dần khuất, ông thở dài:
“Cậu chủ đã ngồi đây chờ cô rất lâu rồi!”
Giang Niên có chút ngạc nhiên vì hôm nay lão Trương – người máy móc như khô cứng như một con rô bốt lại thở dài, giọng nói lại có chút xót xa như vậy. Có lẽ đây là một cơ hội tốt, cô có thể nhân lúc lão Trương yếu lòng mà khai thác một chút thông tin. Cô nở nụ cười nhẹ:
“Lão Trương, tôi có thể hỏi ông một vài câu được không?”
“Cô Giang cứ hỏi.”
Giang Niên gật đầu, cô muốn biết hoa hồng ngoài kia trồng là vì ai? Người Cố Thần Luân nhớ đến trong ngày mưa là ai?
“Lão Trương, tôi không biết quá khứ của Thần Luân như thế nào, đau buồn hay vui vẻ? Bất hạnh hay hạnh phúc? Tôi cũng không quá muốn biết cuộc sống trước đây của anh ấy. Tuy tôi đến với anh ấy là để lấy tiền chữa bệnh cho em trai, nhưng sự dịu dàng và cô độc của anh ấy lại làm tôi rung động. Hiện tại, tôi đang là người ở bên anh ấy, tôi mong tương lai cũng sẽ là như vậy. Lão Trương, ông có thể cho tôi biết, người anh ấy nhớ mong là ai được không?”
Lão Trương nheo đôi mắt già nua của mình lại, ông nhả từng chữ một:
“Cô Giang, cô sẽ đau lòng đấy!”
“Tôi chấp nhận đau lòng, tôi chỉ có một cuộc đời để sống, tôi không thể mãi là một con rối như vậy được.”
Lão Trương lắc đầu:
“Cô Giang, tôi không mong cô bị tổn thương. Mấy năm nay cậu chủ sống rất khổ sở, từ khi gặp cô mới khá lên một chút. Tôi sẽ coi như cô Giang chưa từng hỏi, con người không nên quá tò mò, cô Giang hiểu chứ?”
Nói xong câu đó, lão Trương lại khôi phục vẻ cứng nhắc quy củ của mình hằng ngày, ông cúi người 900, cung kính nói:
“Cô Giang, cần gì cứ gọi.”
Giang Niên thất vọng, vòng vo như vậy cô cũng không biết thêm được điều gì.
Cô chán nản về phòng, từ ban công nhìn xuống có thể thấy một vườn hồng xinh đẹp, toàn bộ đều là hoa hồng trắng, tinh khôi và kiêu kì, rực rỡ tỏa hương...
***
Ngôi nhà vốn đã lạnh lẽo, nay Cố Thần Luân không có ở nhà lại càng lạnh lẽo hơn. Ít nhất khi hắn ở đó, Giang Niên còn mở miệng nói chuyện, hoạt bát như một chú mèo con. Còn giờ cô cả ngày trầm mặc, lặng lẽ như một cái bóng. Trước đây Cố Thần Luân chỉ sống một mình, hắn cũng cô độc tịch mịch như thế này sao?
Giang Niên đi dạo trong vườn hồng, cô tiện tay ngắt một bông, hương hoa thơm ngát. Cảm thấy thích thú, Giang Niên ngắt thêm vài cành nữa, mang về phòng mình cắm. Đúng lúc cô Lý lên dọn dẹp phòng, Giang Niên nở nụ cười hiếm hoi trong ngày:
“Cô Lý, có thể mang cho tôi một cái lọ pha lê được không? Tôi muốn cắm những đóa hoa này.”
Cô Lý nhìn hoa hồng trong tay cô, sửng sốt:
“Cô Giang, cậu chủ không cho ai hái những bông hoa này đâu. Để cậu chủ biết thì sẽ phiền phức lắm đấy!”
Giang Niên theo phản xạ hỏi lại:
“Tại sao vậy?”
Cô Lý đáp:
“Hoa này là do cô chủ trồng...”
Cô Lý lỡ lời, không nói nữa. Cô Lý vội vàng ra khỏi phòng, trước khi ra còn nói với Giang Niên:
“Cô vứt đi, đừng để ai nhìn thấy.”
Còn lại một mình, Giang Niên nhìn bó hoa trong tay. Hoa này do cô chủ trồng, vậy cô chủ... là ai?


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status