Editor: Luna Huang
* vô tình gặp được Huyền vương **
Hai đời làm người của Ôn Nhu nàng, cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất mình từng được nghe!
Mạng của nàng, chỉ do bản thân nàng định đoạt, bằng Nghiêm Vô Ly, cũng muốn đến nhúng chàm?
Hơn nữa, lại còn là một nam nhân đã từng nắm tay nàng, nói với nàng yêu nàng bảo hộ nàng một đời, hiện tại cư nhiên muốn lấy tính mệnh của nàng, thực sự là thật là tức cười!
Nghiêm Vô Ly, cô phụ nàng như vậy, thương tổn nàng như vậy, hôm nay không ngờ cũng muốn đến lấy tính mạng của nàng, nàng tuyệt không tha thứ!
Vương phi đi mau! Để Túc Dạ ngăn hắn! Cư nhiên cũng muốn đối với Vương phi xuất thủ? Mạng của gia còn chờ Vương phi tới cứu, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không bất luận kẻ nào thương tổn Vương phi! Hơn nữa, thân thủ của Nghiêm Vô Ly không thể khinh thường, hắn đã đáp ứng gia không cho Vương phi gặp nguy hiểm, hắn tất nhiên sẽ làm được!
Đại quản sự —— Trong nháy mắt Ôn Nhu động dung, nếu Nghiêm Vô Ly có bản lĩnh bước qua biển lửa đến đây, đồng thời nhìn thấy nàng cùng Túc Dạ mặt không đổi sắc, chứng minh thân thủ của hắn cực kỳ cao, mà nếu là Túc Dạ giao thủ cùng hắn, tất nhiên khó phân thắng bại, thậm chí vô pháp rời khỏi biển lửa này nói không chừng...
Vương phi mang Mẫn phu nhân, đi mau! Mặc kệ mình có phải là đối thủ của Nghiêm Vô Ly hay không, hắn đều phải bảo đảm Vương phi an toàn rời khỏi!
Như vậy, Ôn Nhu nên rời đi trước. Ôn Nhu ôm lấy Vương Như Mẫn, muốn đoạt cửa đi, nếu là bản thân nàng, nàng có thể cửa sổ nhảy xuống bình yên vô sự rời khỏi, thế nhưng hiện tại còn mang theo Vương Như Mẫn, nàng lại không thể không xuống bằng thang, từ trong hỏa hoạn rời khỏi! Mà nàng nàng cũng không muốn cùng Nghiêm Vô Ly dây dưa quá nhiều, ngày sau có thời gian từ từ chỉnh hắn! Không cần gấp vào lúc này!
Nhu nhi, ta sẽ không để cho ngươi đi. Nghiêm Vô Ly rút kiếm ra, ngăn lối đi của Ôn Nhu, Ôn Nhu giơ tay trái lên nhắm ngay ngực của Nghiêm Vô Ly, Sưu liên tiếp bắn ra ba ám tiễn, Nghiêm Vô Ly không nghĩ tới Ôn Nhu cư nhiên sẽ thời khắc mang theo ám tiễn, vội vã giơ kiếm ngăn lại, tuy rằng giữ được mạng, nhưng vẫn là bị ám tiễn là trầy cánh tay, Ôn Nhu mang theo Vương Như Mẫn bước nhanh tông cửa xông ra, Nghiêm Vô Ly phản ứng kịp đang muốn đuổi, lại bị Túc Dạ chặn lối đi.
Đối thủ của ngươi là ta. Túc Dạ mắt lạnh nhìn Nghiêm Vô Ly, sử dụng kiếm sử dụng kiếm chỉ vào hắn.
Nhu nhi chạy rồi, lấy tính mạng của người hướng chủ thượng ăn nói, lưu lại một mạng cho Nhu nhi, cũng tốt. Nghiêm Vô Ly âm trầm cười, trong lòng co rút đau đớn, Nhu nhi, nếu ngươi có thể xa xa thoát đi, chạy trốn tới đến nơi chủ thượng tìm không được, mới là tốt.
Trong khoảnh khắc, thanh âm của lưỡi dao sắc bén va chạm vang lên.
Ôn Nhu nhìn lửa hừng hực dưới chân, muốn chạy ra đại môn không thể nào, dứt khoát leo lại lên lầu hai, đạp ra một gian phòng, đi tới bên giường, đẩy cửa sổ đóng chặt ra, đem Vương Như Mẫn cõng trên lưng, hít sâu một hơi, đạp lên bệ cửa sổ, hướng ra ngoài nhảy xuống!
Dân chúng vây xem ánh mắt kinh ngạc, Ôn Nhu bình yên rơi xuống đất, nhưng mà nàng ngẩng đầu một cái, liền thấy lộ ra một bộ mặt quen thuộc.
Huyền Vương gia? Ôn Nhu hơi kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ xuất hiện ở trước mắt, hỏi ra, cư nhiên trùng hợp như vậy, thật bị nàng nói trúng rồi, lần sau bọn họ gặp mặt chính là ở phố.
Tẩu tẩu sao từ lầu hai của Thấm Hương lâu đang cháy nhảy xuống? Trên lưng lại là cô nương nào? Nhưng mà, nhìn thấy Ôn Nhu, Huyền vương lại không có kinh ngạc chút nào, trên mặt mang thủy chung là mang dáng tươi cười như mộc xuân phong.Bỗng nhiên Ôn Nhu đến đây, giả bày ra dáng dấp lo lắng, hướng Huyền vương vội vàng nói: Gặp phải Huyền Vương gia thật sự là quá tốt, hôm nay ta cùng với Mẫn muội muội tới Thấm Hương lâu thưởng thức trà, lại gặp phải kẻ xấu đối với hai người chúng ta bất lợi, lại còn có kẻ phóng hỏa trà lâu, đại quản sự vì cứu hai người chúng ta, lúc này vẫn còn ở lầu ba cùng kẻ xấu giằng co, xin Huyền Vương gia hãy mau cứu đại quản sự.
Tẩu tẩu chớ vội, Li liền phái người đi cứu hắn. Huyền vương mỉm cười, vội vã gọi tùy tùng phía sau lên lầu cứu người, cùng lúc đó có một gã tùy tùng bước đến trước mặt Ôn Nhu, Ôn Nhu liền để thị vệ ôm ngang Vương Như Mẫn, lửa lớn như thế làm sao có thể lên lầu cứu người, hai người đang muốn từ leo lên, liền thấy bóng dáng giao thủ lầu ba phá cửa sổ ra, một lượt nhảy xuống.
Nghiêm Vô Ly nhìn thấy Huyền vương trong đám người, vội vã đạp trên mặt đất nhảy lên đỉnh, lướt qua đỉnh của các gian phòng, chạy trốn, Túc Dạ đang muốn đuổi theo, lại phun một ngụm máu trong miệng ra.
Đại quản sự đừng đuổi theo! Ôn Nhu ngăn lại Túc Dạ, không nghĩ tới thân thủ của Nghiêm Vô Ly có thể để cho Túc Dạ bị thương nặng, Mau tìm chỗ chữa thương cho tốt.
Vương phi có bị thương? Túc Dạ chỉ cảm thấy trong lồng ngực như sóng biển mạnh vậy, rất khó chịu, ngực trận trận co rút đau đớn, hắn tránh thoát một kích trí mạng của Nghiêm Vô Ly, lại không tránh thoát hắn trở bàn tay một kích, một chưởng bén nhọn như vậy liền đánh đến lồng ngực của hắn! Mà hắn cũng tuyệt đối không để Nghiêm Vô Ly trong vòng nửa tháng có thể chấp hành nhiệm vụ!
Ta không sao, đại quản sự không cần phải lo lắng cho ta. Túc Dạ bị thương nặng, mà nàng từ bóng lưng Nghiêm Vô Ly cấp tốc rời đi, nhìn thấy một mảng máu to trên lưng, liền cũng biết Nghiêm Vô Ly nhất định cũng bị thương không nhẹ.
Mặc dù hiện nay không biết bọn ngươi nào xấu xa tập kích, việc cấp bách là đại phu vì ngươi xem thương thế, Túc Dạ, cách đây trăm mét có một y quán, ta cho người đưa ngươi đến đó xem. Thanh âm của Huyền vương ấm áp hợp thời vang lên, mang theo quan tâm. Túc Dạ lúc này mới phát hiện Huyền vương ở đây, vội vàng dùng kiếm chống khom mình hành lễ: Túc Dạ gặp qua Huyền Vương gia, không biết Huyền Vương gia ở đây, Túc Dạ thất lễ.
Huyền Vương gia dĩ nhiên cũng xuất hiện ở nơi này, chỉ là trùng hợp? Đồng thời đối với chuyện của Thấm Hương lâu không hề có quan tâm, là vì sao?
Không cần đa lễ, chữa thương quan trọng hơn. Huyền vương sai người đưa Túc Dạ cùng Vương Như Mẫn mang đi y quán, mình thì cùng Ôn Nhu sóng vai đi tới, Để tẩu tẩu hoán thân y sam, y phục quần áo trên người tẩu tẩu đều dính vết máu.
Đa tạ Huyền Vương gia xuất thủ cứu giúp. Không giải thích được, Ôn Nhu đối với nam tử bên người có một loại hảo cảm không nói ra được, cũng không phải là thích, cảm thấy cùng hắn nói chuyện với nhau rất là thư thái.
(Luna: Không hiểu nỗi luôn, Huyền Vương ngập tràn mùi nguy hiểm mà Nhu tỷ lại có hảo cảm. Nam nhân như vậy mới là đáng sợ nhất.)
Li không có giúp được gì, tẩu tẩu không cần nói đa tạ. Huyền vương nghiêng đầu, nhìn gò má của Ôn Nhu, tâm rung động không giải thích được, Chỉ là kẻ xấu đào thoát vậy, tẩu tẩu vì sao không cho đuổi? Túc Dạ thụ thương, Li có thể để thị vệ đuổi.
Sao dám làm phiền Huyền Vương gia, thoát liền chạy thoát cũng may đại quản sự không nguy hiểm đến tánh mạng, sau để quan phủ tra xét là được. Chỉ là ngày sau Nghiêm Vô Ly nhất định còn xuất hiện, hiện tại không cần đuổi theo, huống hồ đuổi théo, còn không biết có rơi vào bẩy rập của đối phương hay không.
Nghiêm Vô Ly, tất không phải một mình, phía sau hắn, nhất định còn có người, mà lúc đầu cùng nàng quen biếtm để cho nàng đem bản thân giao phó cho hắnm nói vậy cũng là sớm có dự mưum cũng không phải chỉ là một người Triệu Yên Nhi tùy ý mang đến.
Tẩu tẩu thực sự là rộng rãi. Huyền vương khẽ mỉm cười nói, Chỉ là thân thủ của tẩu tẩu thật tốt, trên lưng còn cõng người mà còn có thể bình yên vô sự tiếp đất, gặp phải kẻ xấu còn có thể lãnh tĩnh như vậy, Li bội phục.
Một chút công phu da lông thôi, không đáng được Huyền Vương gia khen. Ôn Nhu trái lại khiêm tốn, lúc nói chuyện, hai người cũng đi tới y quán, Ôn Nhu hướng Huyền vương khẽ gật đầu, đi đầu bước vào y quán.
Huyền vương nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, như có điều suy nghĩ, đột nhiên có một nghĩ cách đem nàng chiếm lấy vì bản thân đặt vào trong lòng.
* vô tình gặp được Huyền vương **
Hai đời làm người của Ôn Nhu nàng, cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất mình từng được nghe!
Mạng của nàng, chỉ do bản thân nàng định đoạt, bằng Nghiêm Vô Ly, cũng muốn đến nhúng chàm?
Hơn nữa, lại còn là một nam nhân đã từng nắm tay nàng, nói với nàng yêu nàng bảo hộ nàng một đời, hiện tại cư nhiên muốn lấy tính mệnh của nàng, thực sự là thật là tức cười!
Nghiêm Vô Ly, cô phụ nàng như vậy, thương tổn nàng như vậy, hôm nay không ngờ cũng muốn đến lấy tính mạng của nàng, nàng tuyệt không tha thứ!
Vương phi đi mau! Để Túc Dạ ngăn hắn! Cư nhiên cũng muốn đối với Vương phi xuất thủ? Mạng của gia còn chờ Vương phi tới cứu, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không bất luận kẻ nào thương tổn Vương phi! Hơn nữa, thân thủ của Nghiêm Vô Ly không thể khinh thường, hắn đã đáp ứng gia không cho Vương phi gặp nguy hiểm, hắn tất nhiên sẽ làm được!
Đại quản sự —— Trong nháy mắt Ôn Nhu động dung, nếu Nghiêm Vô Ly có bản lĩnh bước qua biển lửa đến đây, đồng thời nhìn thấy nàng cùng Túc Dạ mặt không đổi sắc, chứng minh thân thủ của hắn cực kỳ cao, mà nếu là Túc Dạ giao thủ cùng hắn, tất nhiên khó phân thắng bại, thậm chí vô pháp rời khỏi biển lửa này nói không chừng...
Vương phi mang Mẫn phu nhân, đi mau! Mặc kệ mình có phải là đối thủ của Nghiêm Vô Ly hay không, hắn đều phải bảo đảm Vương phi an toàn rời khỏi!
Như vậy, Ôn Nhu nên rời đi trước. Ôn Nhu ôm lấy Vương Như Mẫn, muốn đoạt cửa đi, nếu là bản thân nàng, nàng có thể cửa sổ nhảy xuống bình yên vô sự rời khỏi, thế nhưng hiện tại còn mang theo Vương Như Mẫn, nàng lại không thể không xuống bằng thang, từ trong hỏa hoạn rời khỏi! Mà nàng nàng cũng không muốn cùng Nghiêm Vô Ly dây dưa quá nhiều, ngày sau có thời gian từ từ chỉnh hắn! Không cần gấp vào lúc này!
Nhu nhi, ta sẽ không để cho ngươi đi. Nghiêm Vô Ly rút kiếm ra, ngăn lối đi của Ôn Nhu, Ôn Nhu giơ tay trái lên nhắm ngay ngực của Nghiêm Vô Ly, Sưu liên tiếp bắn ra ba ám tiễn, Nghiêm Vô Ly không nghĩ tới Ôn Nhu cư nhiên sẽ thời khắc mang theo ám tiễn, vội vã giơ kiếm ngăn lại, tuy rằng giữ được mạng, nhưng vẫn là bị ám tiễn là trầy cánh tay, Ôn Nhu mang theo Vương Như Mẫn bước nhanh tông cửa xông ra, Nghiêm Vô Ly phản ứng kịp đang muốn đuổi, lại bị Túc Dạ chặn lối đi.
Đối thủ của ngươi là ta. Túc Dạ mắt lạnh nhìn Nghiêm Vô Ly, sử dụng kiếm sử dụng kiếm chỉ vào hắn.
Nhu nhi chạy rồi, lấy tính mạng của người hướng chủ thượng ăn nói, lưu lại một mạng cho Nhu nhi, cũng tốt. Nghiêm Vô Ly âm trầm cười, trong lòng co rút đau đớn, Nhu nhi, nếu ngươi có thể xa xa thoát đi, chạy trốn tới đến nơi chủ thượng tìm không được, mới là tốt.
Trong khoảnh khắc, thanh âm của lưỡi dao sắc bén va chạm vang lên.
Ôn Nhu nhìn lửa hừng hực dưới chân, muốn chạy ra đại môn không thể nào, dứt khoát leo lại lên lầu hai, đạp ra một gian phòng, đi tới bên giường, đẩy cửa sổ đóng chặt ra, đem Vương Như Mẫn cõng trên lưng, hít sâu một hơi, đạp lên bệ cửa sổ, hướng ra ngoài nhảy xuống!
Dân chúng vây xem ánh mắt kinh ngạc, Ôn Nhu bình yên rơi xuống đất, nhưng mà nàng ngẩng đầu một cái, liền thấy lộ ra một bộ mặt quen thuộc.
Huyền Vương gia? Ôn Nhu hơi kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ xuất hiện ở trước mắt, hỏi ra, cư nhiên trùng hợp như vậy, thật bị nàng nói trúng rồi, lần sau bọn họ gặp mặt chính là ở phố.
Tẩu tẩu sao từ lầu hai của Thấm Hương lâu đang cháy nhảy xuống? Trên lưng lại là cô nương nào? Nhưng mà, nhìn thấy Ôn Nhu, Huyền vương lại không có kinh ngạc chút nào, trên mặt mang thủy chung là mang dáng tươi cười như mộc xuân phong.Bỗng nhiên Ôn Nhu đến đây, giả bày ra dáng dấp lo lắng, hướng Huyền vương vội vàng nói: Gặp phải Huyền Vương gia thật sự là quá tốt, hôm nay ta cùng với Mẫn muội muội tới Thấm Hương lâu thưởng thức trà, lại gặp phải kẻ xấu đối với hai người chúng ta bất lợi, lại còn có kẻ phóng hỏa trà lâu, đại quản sự vì cứu hai người chúng ta, lúc này vẫn còn ở lầu ba cùng kẻ xấu giằng co, xin Huyền Vương gia hãy mau cứu đại quản sự.
Tẩu tẩu chớ vội, Li liền phái người đi cứu hắn. Huyền vương mỉm cười, vội vã gọi tùy tùng phía sau lên lầu cứu người, cùng lúc đó có một gã tùy tùng bước đến trước mặt Ôn Nhu, Ôn Nhu liền để thị vệ ôm ngang Vương Như Mẫn, lửa lớn như thế làm sao có thể lên lầu cứu người, hai người đang muốn từ leo lên, liền thấy bóng dáng giao thủ lầu ba phá cửa sổ ra, một lượt nhảy xuống.
Nghiêm Vô Ly nhìn thấy Huyền vương trong đám người, vội vã đạp trên mặt đất nhảy lên đỉnh, lướt qua đỉnh của các gian phòng, chạy trốn, Túc Dạ đang muốn đuổi theo, lại phun một ngụm máu trong miệng ra.
Đại quản sự đừng đuổi theo! Ôn Nhu ngăn lại Túc Dạ, không nghĩ tới thân thủ của Nghiêm Vô Ly có thể để cho Túc Dạ bị thương nặng, Mau tìm chỗ chữa thương cho tốt.
Vương phi có bị thương? Túc Dạ chỉ cảm thấy trong lồng ngực như sóng biển mạnh vậy, rất khó chịu, ngực trận trận co rút đau đớn, hắn tránh thoát một kích trí mạng của Nghiêm Vô Ly, lại không tránh thoát hắn trở bàn tay một kích, một chưởng bén nhọn như vậy liền đánh đến lồng ngực của hắn! Mà hắn cũng tuyệt đối không để Nghiêm Vô Ly trong vòng nửa tháng có thể chấp hành nhiệm vụ!
Ta không sao, đại quản sự không cần phải lo lắng cho ta. Túc Dạ bị thương nặng, mà nàng từ bóng lưng Nghiêm Vô Ly cấp tốc rời đi, nhìn thấy một mảng máu to trên lưng, liền cũng biết Nghiêm Vô Ly nhất định cũng bị thương không nhẹ.
Mặc dù hiện nay không biết bọn ngươi nào xấu xa tập kích, việc cấp bách là đại phu vì ngươi xem thương thế, Túc Dạ, cách đây trăm mét có một y quán, ta cho người đưa ngươi đến đó xem. Thanh âm của Huyền vương ấm áp hợp thời vang lên, mang theo quan tâm. Túc Dạ lúc này mới phát hiện Huyền vương ở đây, vội vàng dùng kiếm chống khom mình hành lễ: Túc Dạ gặp qua Huyền Vương gia, không biết Huyền Vương gia ở đây, Túc Dạ thất lễ.
Huyền Vương gia dĩ nhiên cũng xuất hiện ở nơi này, chỉ là trùng hợp? Đồng thời đối với chuyện của Thấm Hương lâu không hề có quan tâm, là vì sao?
Không cần đa lễ, chữa thương quan trọng hơn. Huyền vương sai người đưa Túc Dạ cùng Vương Như Mẫn mang đi y quán, mình thì cùng Ôn Nhu sóng vai đi tới, Để tẩu tẩu hoán thân y sam, y phục quần áo trên người tẩu tẩu đều dính vết máu.
Đa tạ Huyền Vương gia xuất thủ cứu giúp. Không giải thích được, Ôn Nhu đối với nam tử bên người có một loại hảo cảm không nói ra được, cũng không phải là thích, cảm thấy cùng hắn nói chuyện với nhau rất là thư thái.
(Luna: Không hiểu nỗi luôn, Huyền Vương ngập tràn mùi nguy hiểm mà Nhu tỷ lại có hảo cảm. Nam nhân như vậy mới là đáng sợ nhất.)
Li không có giúp được gì, tẩu tẩu không cần nói đa tạ. Huyền vương nghiêng đầu, nhìn gò má của Ôn Nhu, tâm rung động không giải thích được, Chỉ là kẻ xấu đào thoát vậy, tẩu tẩu vì sao không cho đuổi? Túc Dạ thụ thương, Li có thể để thị vệ đuổi.
Sao dám làm phiền Huyền Vương gia, thoát liền chạy thoát cũng may đại quản sự không nguy hiểm đến tánh mạng, sau để quan phủ tra xét là được. Chỉ là ngày sau Nghiêm Vô Ly nhất định còn xuất hiện, hiện tại không cần đuổi theo, huống hồ đuổi théo, còn không biết có rơi vào bẩy rập của đối phương hay không.
Nghiêm Vô Ly, tất không phải một mình, phía sau hắn, nhất định còn có người, mà lúc đầu cùng nàng quen biếtm để cho nàng đem bản thân giao phó cho hắnm nói vậy cũng là sớm có dự mưum cũng không phải chỉ là một người Triệu Yên Nhi tùy ý mang đến.
Tẩu tẩu thực sự là rộng rãi. Huyền vương khẽ mỉm cười nói, Chỉ là thân thủ của tẩu tẩu thật tốt, trên lưng còn cõng người mà còn có thể bình yên vô sự tiếp đất, gặp phải kẻ xấu còn có thể lãnh tĩnh như vậy, Li bội phục.
Một chút công phu da lông thôi, không đáng được Huyền Vương gia khen. Ôn Nhu trái lại khiêm tốn, lúc nói chuyện, hai người cũng đi tới y quán, Ôn Nhu hướng Huyền vương khẽ gật đầu, đi đầu bước vào y quán.
Huyền vương nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, như có điều suy nghĩ, đột nhiên có một nghĩ cách đem nàng chiếm lấy vì bản thân đặt vào trong lòng.
/106
|