Editor: Đào Tiên, June
Sau khi Mộ Cẩm nuốt xuống vị ngai ngái ở cổ họng, cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu đen tích tụ trong lồng ngực.
Máu dính trên khăn lụa trắng ngà, chuyển từ màu đỏ sang đen, nhìn đến ghê người.
Sắc mặt Nhị Thập tái nhợt, nàng vội vàng kêu Thốn Bôn tới.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Mộ Cẩm đã nằm trên giường, mặt cắt không còn một giọt máu, gân xanh chằng chịt nổi lên như muốn phá tan làn da mỏng manh, phá hỏng ngũ quan Mộ Cẩm.
Nhìn xuống dưới, giống như những khe đất rạch ra trên đỉnh Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ trắng xóa.
Để giảm bớt sự lo lắng của nàng, Thốn Bôn dùng chuyện đã diễn ra để trấn an, "Lần trước, khi Nhị công tử tẩu hỏa nhập ma cũng xảy ra hiện tượng như vậy. Nếu Nhị Thập cô nương sợ hãi thì nên tránh đi một lúc."
Nhị Thập không mở to mắt nữa, cũng không nhìn lại Nhị công tử. Không phải nàng sợ hãi, mà là nàng không đành lòng. Nàng tới bờ suối chảy róc rách trong rừng trúc, vốc nước rửa mặt, để mình đang vì chuyện của Nhị công tử mà tỉnh táo lại.
Ánh mặt trời hong khô những vệt nước đọng lại trên mặt nàng, gió nhẹ thổi trôi đi giọt lệ bên khóe mắt.
Nhị Thập phấn chấn trở lại, trở về thấy Thốn Bôn đi đến trước mặt.
Hắn hỏi: "Cảm xúc của Nhị công tử dao động nên mới gây ra phản ứng như vậy. Nhị Thập cô nương, một khắc trước cô và Nhị công tử đã nói chuyện gì vậy?"
"Cũng không có chuyện gì, người hỏi ta có phải Nhị Thập hay không, ta nói "Phải". Nhị công tử chắc đã tin. Sau đó, Nhị công tử nói hắn càng ngày càng không có sức ôm ta. Thốn Bôn, nếu thần y không tới... Sức khỏe của người có thể càng ngày càng bị hao tổn hay không?" Chỉ sợ đợi đến lúc thần y tới, đã hết cách xoay chuyển. Nàng trước đây không phải người bi quan như vậy, hai ngày nay nhìn thấy Nhị công tử ngày một yếu dần, nàng không ngăn được nghĩ ngợi lung tung.
Thốn Bôn không phải đại phu, hắn cũng chỉ từng nhìn thấy tình cảnh lần trước Mộ Cẩm tẩu hỏa nhập ma. Nhưng khi đó có Lâm Ý Trí, sau hai ngày Mộ Cẩm đã khôi phục, hiện giờ thời gian kéo dài lâu như vậy, Thốn Bôn cũng không biết kết quả. Dù vậy, hắn vẫn nói: "Nhị Thập cô nương, cô phải tin tưởng Nhị công tử. Ít nhất, người đã phun ra được một ngụm máu bầm. Nhị công tử đã nói muốn đi ra ngoài một chút."
Nhị Thập kinh ngạc.
"Nhị công tử nằm ở chỗ này đã vài ngày, chưa bước chân ra cửa. Người không có ý đi lại, cũng chẳng muốn đi lại." Thốn Bôn nói: "Đường đi dưới chân núi có thị vệ canh giữ, trong thôn ta cũng đã bố trí người vào. Nhị Thập cô nương, cô có thể cùng Nhị công tử xuống núi một chút, ngài ấy nói ngài ấy nằm mệt rồi."
Dù thế nào, Nhị công tử muốn đi giải sầu cũng là dấu hiệu tâm tình hắn đã có chuyển biến tốt. Nhị Thập nở nụ cười.
- ---
Ngày đầu tiên.
Nhị Thập chuẩn bị gọi Nhị công tử dậy xuống núi giải sầu.
Nhị công tử còn chưa ra khỏi phòng trúc, ngẩng đầu đón ánh sáng mặt trời, hỏi: "Hôm nay có mặt trời không?"
"Có ạ, ánh nắng vàng rực rỡ luôn ấy, Nhị công tử." Nhị Thập nâng tay che trán, híp mắt nhìn trời xanh. Nàng tươi cười chân thành.
"À, trời đẹp, ra ngoài đi dạo một lát." Nhị công tử nói xong, đi chưa tới mười bước đã nói: "Đi xong rồi, mệt quá." Rồi hắn lại quay về giường nằm.
Nhị Thập: "..."
- --
Ngày hôm sau.
Thốn Bôn không biết tìm ở đâu được một người thợ mộc, bảo làm một chiếc xe lăn.
Lúc này, Nhị công tử lại nói: "Đi, ra ngoài giải sầu."
Nhị Thập không dám để hắn tự đi, hầu hạ hắn ngồi trên xe lăn, chậm rãi đẩy hắn về phía trước.
Mộ Cẩm lười biếng nói: "Sớm biết có đồ vật như vậy, ta đã không phải ngày nào cũng nằm lì trên giường rồi. Đi ra ngoài một chút, nhìn mây nhìn trời cũng tốt."
"Đúng vậy." Nhị Thập cười ra tiếng. Cũng chẳng thèm cãi lại một người mù có thể ngắm được mây trời gì. Nàng lấy chăn đắp lên chân hắn.
Cuối hè đầu thu, Nhị công tử đang yếu như vậy, nếu bị cảm lạnh thì lại họa vô đơn chí. Nghĩ vậy, nàng đắp thêm cho hắn một tầng chăn nữa.
Mộ Cẩm nhíu mày, "Ngươi muốn che chết ta à." Che như thể nửa người dưới của hắn tàn phế không bằng.
Nàng dỗ dành hắn nói: "Nhị công tử, không khí trên núi mát mẻ, rừng trúc gió thổi sào sạt, người phải bảo trọng thân thể."
"Ừm." Không biết đan dược an thần có tác dụng hay do có Nhị Thập ngủ chung khiến Nhị công tử thoải mái, hai ngày nay, tính tình hắn ít khi phát tác, ngẫu nhiên còn tỉnh táo hỏi mấy vấn đề sắc bén.
Giả dụ như, hắn nhớ rõ, Nhị Thập nợ hắn một món đồ. Đột nhiên hắn sẽ chất vấn nàng: "Đồ ngươi thiếu ta đâu? Thêu đẹp không?"
Nhị Thập đáp: "Về sau thân thể Nhị công tử khỏe lại, người muốn ta thêu bao nhiêu cũng được."
"Sao hiện tại không đưa cho ta luôn?" Hỏi là hỏi như vậy, nhưng hắn không phát điên như mấy ngày trước. "Không để ý đến ngươi nữa."
Dù thế nào đi nữa, Nhị công tử ngừng quấy rối là Nhị Thập đã vui rồi. Nàng đứng phía sau, vỗ vỗ vai hắn, tiếp đến, nàng nắm thành xe lăn, chậm rãi đi về phía trước. "Nhị công tử, chúng ta đi ra ngoài một lúc nhé."
Thốn Bôn lo lắng đường núi gập ghềnh, ở cách đó không xa, không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Trên đường, Nhị Thập miêu tả lại phong cảnh xung quanh cho Nhị công tử: "Nhị công tử, ở đây có một rừng trúc."
"Ừm." Mộ Cẩm nhạt nhẽo đáp lời.
"Nhị công tử, nơi này có một dòng suối nhỏ, còn có mấy chú cá con đang chơi đùa."
"Ừm."
"Nhị công tử, bên sườn núi khắp nơi đều có hoa dại."
Mộ Cẩm mất kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Có phải ta sinh ra đã mù đâu, trên núi này có đồ vật tầm thường nào mà tự ta không biết?"
Nhị Thập không nói nữa. Thực ra, Nhị công tử có sức để nổi nóng mới tốt.
Đi một đoạn đường trầm mặc, Nhị công tử lại không thoải mái hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"
Nhị Thập thành thật trả lời: "Ngọn núi này không có cảnh sắc gì hiếm ạ. Nào cây, nào cỏ, nào hoa, nào suối, Nhị công tử đều đã nhìn rồi".
Mộ Cẩm cũng lười nói chuyện.
Đúng là một nữ nhân không thú vị.
Nếu có một thiên kim tinh thông cầm kỳ thi họa làm bạn, thì ngắm hoa đạp cỏ là lúc có thể ngâm thơ tác đối. Đâu giống nữ nhân này, dọc đường có hoa dại vô danh, nàng liền nói ra hai chữ: hoa dại. Sao không liên tưởng hoa mỹ một chút, so sánh thành mẫu đơn, hải đường, hoa nhài,... để hắn rong chơi trong biển hoa.
Chốt lại, đây là một nữ nhân không thú vị chút nào. Tuy nhiên, có nữ nhân không thú vị này bên cạnh, mấy ngày nay hắn trừ việc phun ra mấy ngụm máu thì không còn đau ốm gì khác.
Chỉ có nam nhân thú vị mới xứng đôi với một nữ nhân không thú vị. Có thể thấy, hắn là một nam nhân vô cùng thú vị rồi.
- ---
Mộ Cẩm và Nhị Thập đều cải trang.
Dù trên mặt bị vẽ thêm nếp nhăn, dính râu giả, Nhị công tử cũng nhất định phải thật tuấn tú. Chính hắn không quên hoa hòe lộng lẫy, lại nói với Nhị Thập: "Ngươi cải trang thành một đại thẩm xấu xí đi."
Vì thế, Nhị Thập biến thành một đại thẩm trung niên có một nốt ruồi vừa đen vừa lớn bên miệng.
Có vài người qua lại dưới chân núi.
Trong đó có một người mặc váy đỏ thạch lựu, tuổi tác áng chừng trên dưới 30, dáng vẻ vô cùng thùy mị, lúc đi đánh eo uốn éo, làn váy nhẹ nhàng đung đưa.
Mỹ phu nhân vốn đang chú ý tới khuôn mặt Mộ Cẩm, nàng ta liếc mắt lại đây một cái. Tiếp theo, ánh mắt chuyển tới cái chăn che đi nửa người dưới của hắn, nàng ta nhếch miệng lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc hận.
Nhị Thập nghĩ, may là Nhị công tử không nhìn thấy nữ nhân này, nếu không thấy bị coi khinh như vậy, chắc chắn Nhị công tử lại phát cáu.
Mỹ phu nhân đi tới.
Mộ Cẩm hỏi: "Có phải vừa có một nữ nhân xinh đẹp đi qua phải không?"
"Phải." Nhị Thập nắm chặt tay vịn xe lăn, chân bước nhanh hơn. Mắt mù rồi còn phân biệt được đẹp hay không đẹp, quả nhiên là cái nết đánh chết không chừa.
Mộ Cẩm lại nói: "Mùi hương cách xa vài dặm đường vẫn còn ngửi thấy." Quá gay mũi.
Nhị Thập nhỏ giọng hỏi: "Nhị công tử từng nói ta hương thơm ngào ngạt, vậy ta có mùi hương gì thế?"
"Mùi cơm."
"..." Biết trước đã chẳng hỏi.
Một lát sau, Mộ Cẩm vịn một tay lên xe lăn, tay còn lại đỡ trán, "Ta cảm thấy hơi mệt."
"Nhị công tử, hay chúng ta trở về nhé?"
"Ừ." Hắn nhắm mắt, "Càng ngày càng thấy mệt."
Nhị Thập dịu dàng đáp: "Nếu mệt thì người ngủ một chút đi."
Đường lên núi tốn khá nhiều sức. Thốn Bôn đến nhận lấy xe lăn, vững vàng đẩy lên sườn núi.
Mộ Cẩm đã đỡ trán ngủ.
Nhị Thập liền kéo chăn lại cho hắn.
Một công tử ca như Nhị công tử, có lẽ lúc nhàn rỗi sẽ mạnh mẽ đốn cây chẻ củi. Đáng tiếc, hiện giờ hắn đi đường cũng là một vấn đề, không còn như trước kia, tay chỉ năm ngón có thể lấy được tính mạng của nàng.
Đã từng là một Diêm La Vương, giờ lại trở thành công tử yếu đuối hai tay trói gà không chặt. Sự chênh lệch đó, đến Nhị Thập cũng khó mà chịu được, ấy vậy mà Nhị công tử lại gặp phải kiếp nạn này.
Ngày hôm qua, Thốn Bôn đã giúp nàng đẩy xe lăn đến nhà trúc.
Nhị Thập sợ Nhị công tử cảm thấy khó tiếp nhận, dù sao thì xe lăn cũng là đồ vật dùng cho những người bị liệt. Nàng đang muốn bàn với Thốn Bôn cách khiến Nhị công tử ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn.
Nhị công tử lại thản nhiên tiếp nhận, nói thẳng mình lười đi.
Nhị Thập không đoán được liệu Nhị công tử có quan tâm đến thân thể mình hay không, nhưng nàng thì ngày càng lo lắng cho hắn...
Mấy ngày gần đây, Nhị công tử luôn hỏi.
Hoặc là: "Nấu mì xong chưa?"
Hoặc là: "Có cơm ăn rồi sao?"
Hắn lại chưa bao giờ hỏi, đôi mắt này có thể chữa khỏi được hay không.
Nhị Thập cho rằng, nàng vốn là một người lạc quan, luôn hướng về phía trước. Nhưng để so sánh với Nhị công tử, nàng thấy mình vẫn còn thua xa.
- ---
Ngày thứ ba.
Dùng xong bữa sáng, Thốn Bôn đi chợ mua thức ăn.
Nhị Thập liền đẩy xe lăn xuống núi.
Hôm qua Nhị công tử nghỉ ngơi sớm, hôm nay rời giường tinh thần hoạt bát, nói muốn xuống dưới chân núi đi dạo vài vòng, cảm thụ nhân khí dưới thôn, trở về thế tục.
Nhị công tử nói gì, Nhị Thập đều nghe theo.
Đi trong đường thôn, Mộ Cẩm mở to đôi mắt đẹp vô thần, ngắm trái một lát, nghía phải một hồi, làm bộ như đang thưởng thức cảnh đẹp.
Không cẩn thận lại gặp vị mỹ phu nhân hôm qua.
Hôm nay, nàng ta thắt đai lưng mỏng, ôm lấy eo thon như cành liễu yếu ớt không xương.
Mộ Cẩm nhìn thẳng về phía nàng ta.
Mỹ phu nhân vứt cho hắn một ánh mắt câu dẫn động lòng người, nàng ta cong môi cười cười, đôi mắt lạnh lùng khiêu khích Nhị Thập với một nốt ruồi đen lớn bên miệng.
Mặt Nhị Thập không cảm xúc, nàng vỗ cái nốt ruồi đen to tướng của mình, tiếp tục đi.
Nhị công tử tuy là mỹ nam, nhưng hắn vừa mù vừa tàn phế, thế mà cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhị Thập mếu máo, nàng nhíu nhíu cánh mũi, nhớ tới trước kia Nhị công tử có nạp hai vị mỹ nhân, chưa kịp làm thẻ bài thì Mộ phủ đã xảy ra chuyện, liệu khi Nhị công tử tỉnh táo lại có thể ngay lập tức tiếc hận hai vị mỹ nhân kia không?
Chắc chắn là có, đúng là một tên công tử phóng đãng.
Đi được một đoạn, Nhị công tử nói: "Lúc nên nói thì chả thấy ngươi nói lời nào, bình thường thì lại núi lại sông, nói dong dài một đống. Đã tới đây rồi, sao ngươi không nói xem thôn này có mỹ nhân hay không?"
Nhị Thập đang muốn nhắc tới hai vị mỹ nhân mới, bản tính Nhị công tử liền bại lộ. Thật là đi đâu cũng không quên bản tính háo sắc. Nàng cúi đầu trừng mắt sau ót hắn: "Trong thôn này, nào có ai đẹp hơn Nhị công tử."
Một câu này nàng xuất khẩu nói láo, ai ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa của Nhị công tử, không kịp phân biệt cẩn thận, hắn đã cong mắt nói: "Lời này xuôi tai, trở về có thưởng."
Lại đi xa thêm một đoạn, nàng thấy có một người dân gánh hai sọt rau xanh mới hái. Tươi mới mơn mởn, xanh hơn so với rau Thốn Bôn mua ở chợ.
Nhị Thập nói: "Nhị công tử, bên kia có một đại bá bán rau, rau mới rất tươi. Ta đi mua một chút, đến trưa xào rau cho người ăn."
"Ừ." Vì hắn mà suy nghĩ nên Mộ Cẩm phá lệ khoan dung, "Đi đi."
"Nhị công tử." Nhị Thập đẩy xe lăn đến một khoảng đất trống ven đường, nàng dặn dò: "Người chờ ở đây, tuyệt đối đừng chạy lung tung. Chờ ta quay lại."
"Ừ." Hắn vẫy vẫy tay.
Nhị Thập xoay người theo lỗi rẽ tìm đại bá bán rau nọ.
Mộ Cẩm một mình một chỗ, nghe động tĩnh trong thôn, có vài người qua đường xì xào bàn tán —— đơn giản là tò mò với nam nhân ngồi xe lăn này.
Mộ Cẩm không thèm nghe những lời bàn tán này, đem sự chú ý đặt tới chỗ phát ra âm thanh "quang quác".
Đó là... gà mái?
Hắn chuyển bánh xe lăn bằng gỗ, dùng sức lăn lộn trước sau hai cái. Đôi tay hắn rã rời, đẩy hết sức cũng chỉ đi về phía trước được một trượng.
Hắn bỏ cuộc. Hơn nữa, con đường phía trước hắn không biết, ngộ nhỡ không cẩn thận lăn xuống mương thì người chật vật là hắn.
Nếu là Quan Thuần Lương, dù không nhìn thấy gì nhưng lão vẫn có thể chạy trốn như bay.
Mộ Cẩm không có thính lực tốt như vậy, nhưng nhiều năm tập võ, cũng luyện được khả năng nghe tiếng đoán vật. Hắn nhắm mắt lại, xung quanh bốn phía không có thanh âm ồn ào, chỉ có một đám gà mái tung tăng nhảy nhót.
Nữ nhân kia đi mua đồ ăn, hắn liền đi bắt gà mái.
Quả là duyên trời tác hợp.
Xe lăn không đi được, Mộ Cẩm dứt khoát không cần xe lăn nữa, xốc chăn trên đùi lên, hắn đứng dậy, hướng mặt về phía đám gà mái.
Khoảng cách không xa, thậm chí là rất gần. Hơn nữa, không có những tiếng vách tường ngăn trở.
Hắn thản nhiên đến gần bầy gà. Từ chỗ của hắn thi triển khinh công, vọt đến chỗ đám gà dễ như trở bàn tay. Khinh công không cần dùng tới nội lực, khoảng cách có vài trượng, thở dốc một chút là có thể làm được.
Nghĩ vậy, hắn liền nhảy về phía trước.
Mộ Cẩm biết phía trước không có tường vây, nhưng hắn lại không đoán được ở đó còn có một hàng rào, lúc bay tới bắt gà, một chân hắn vướng vào cột rào, suýt nữa té ngã vào bầy gà.
May là hắn phản ứng nhanh, xoay người giữa không trung, chậm rãi đáp xuống đất.
Bà chủ nuôi gà trợn mắt há mồm nhìn Nhị công tử từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng như tiên tử hạ phàm. Bà ta đánh giá từ trên xuống dưới, gà tặc này có diện mạo thật tuấn mỹ. Người đọc sách giảng "hạc trong bầy gà", hẳn là chỉ cảnh tượng này đi.
Bà chủ nhà không lên tiếng.
Nhưng lão chủ nhà lại không dễ tính như vậy, gã luống cuống chạy ra hô toáng lên: "To gan, ban ngày ban mặt lại dám đi trộm gà! Người đâu, có trộm!"
Nhị Thập nghe thấy tiếng kêu, cảm thấy dự cảm không lành, quay đầu nhìn.
Xe lăn trống trơn, bóng dáng Nhị công tử đâu rồi?
Lại nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Nam nhân diện một thân đồ trắng bị chúng gà mái vây quanh, đúng là Nhị công tử.
Nhị Thập xách rau lên, vội vàng chạy tới.
Mắt thấy gã chủ nhà giơ chổi chuẩn bị táng cho Mộ Cẩm một cái, nàng quát: "Dừng tay!"
Nhị Thập tiến lên, dang tay bảo vệ trước người Một Cẩm, ngoài miệng lại nói: "Thực xin lỗi, đây là thiếu gia nhà ta. Người không cẩn thận đi vào chỗ ở của ngài..."
Bà chủ nhà híp mắt nhìn nốt ruồi đen bên môi Nhị Thập, "Nhà ai không vào, lại có thể không cẩn thận đi tới chuồng gà nhà chúng ta."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nhị Thập lấy ra chút bạc vụn: "Đây xem như là tiền bồi thường. Ngài ấy thật sự chỉ là không cẩn thận mà thôi".
Có tiền thì dễ nói chuyện. Lão chủ nhà thấy Nhị Thập liên tục xin lỗi cũng không so đo nữa. Hắn nói: "Cũng may là chỉ tới chuồng gà nhà chúng ta, nếu nhảy vào chuồng lợn nhà cách vách thì quần áo hắn không còn sạch sẽ như vậy đâu."
"Vâng, vâng." Nhị Thập dắt Mộ Cẩm ra khỏi chuồng gà, dìu hắn lên xe lăn, "Nhị công tử, người trộm gà nhà người ta làm gì?"
"Ta không trộm." Mộ Cẩm vân đạm phong kinh.
"Vậy sao người chạy tới chuồng gà nhà bọn họ làm cái gì?"
"Ta đi lấy."
"..." Nhị Thập lại hỏi: "Sao người lại đi bắt gà?"
"Hầm canh." Càng thêm phần cây ngay không sợ chết đứng.
Nhị Thập thở dài: "Nhị công tử thích uống canh gà hay sao?"
"Không muốn."
Nhị công tử ngoài miệng nói vậy nhưng Nhị Thập vẫn nhớ, trở về nhất định phải bảo Thốn Bôn mua một con gà về hầm canh.
Nhị Thập đẩy hắn đi trên đường núi, "Nhị công tử, chẳng phải người không đi được sao?"
"Vớ vẩn." Mộ Cẩm đè tay nàng lại, đột nhiên đứng dậy cho nàng xem, sửa lời nói: "Ta không phải không đi được, chỉ là không đi xa được thôi."
Nàng nhặt cái chăn rơi trên mặt đất lên, nói: "Nhị công tử, ngồi xuống ngay ngắn cho ta."
Hắn lại ngồi trở về, tiếp tục nói: "Giờ ta đã biết ở đó có hàng rào. Ngày mai đi nữa, nhất định có thể thần không biết quỷ không hay bắt một con gà về."
Nhị Thập xụ mặt, "Xòe tay ra."
"Làm gì?"
"Xòe ra."
Mộ Cẩm làm theo.
Nàng đánh một cái vào lòng bàn tay hắn. Thương hắn là người bệnh nên nàng không dám dùng sức, hơn nữa, đánh hắn thì tay nàng cũng đau.
Mộ Cẩm nhíu mày: "Ngươi không phải nha hoàn của ta sao? Muốn tạo phản à?"
"Ta là nha hoàn cũng biết đạo lý không được ăn trộm ăn cướp, người là một công tử phú quý, lại chạy tới nhà người ta trộm gà. Mất mặt muốn chết."
Nhị Thập đang muốn đánh thêm cái nữa, Mộ Cẩm đã khép lại lòng bàn tay. Hắn tốt tính muốn bắt gà bồi bổ cho nàng, ấy vậy mà nàng lại đánh hắn. Hắn quay đầu đi: "Làm ơn mắc oán, cho ngươi đói chết."
Sau khi Mộ Cẩm nuốt xuống vị ngai ngái ở cổ họng, cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu đen tích tụ trong lồng ngực.
Máu dính trên khăn lụa trắng ngà, chuyển từ màu đỏ sang đen, nhìn đến ghê người.
Sắc mặt Nhị Thập tái nhợt, nàng vội vàng kêu Thốn Bôn tới.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Mộ Cẩm đã nằm trên giường, mặt cắt không còn một giọt máu, gân xanh chằng chịt nổi lên như muốn phá tan làn da mỏng manh, phá hỏng ngũ quan Mộ Cẩm.
Nhìn xuống dưới, giống như những khe đất rạch ra trên đỉnh Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ trắng xóa.
Để giảm bớt sự lo lắng của nàng, Thốn Bôn dùng chuyện đã diễn ra để trấn an, "Lần trước, khi Nhị công tử tẩu hỏa nhập ma cũng xảy ra hiện tượng như vậy. Nếu Nhị Thập cô nương sợ hãi thì nên tránh đi một lúc."
Nhị Thập không mở to mắt nữa, cũng không nhìn lại Nhị công tử. Không phải nàng sợ hãi, mà là nàng không đành lòng. Nàng tới bờ suối chảy róc rách trong rừng trúc, vốc nước rửa mặt, để mình đang vì chuyện của Nhị công tử mà tỉnh táo lại.
Ánh mặt trời hong khô những vệt nước đọng lại trên mặt nàng, gió nhẹ thổi trôi đi giọt lệ bên khóe mắt.
Nhị Thập phấn chấn trở lại, trở về thấy Thốn Bôn đi đến trước mặt.
Hắn hỏi: "Cảm xúc của Nhị công tử dao động nên mới gây ra phản ứng như vậy. Nhị Thập cô nương, một khắc trước cô và Nhị công tử đã nói chuyện gì vậy?"
"Cũng không có chuyện gì, người hỏi ta có phải Nhị Thập hay không, ta nói "Phải". Nhị công tử chắc đã tin. Sau đó, Nhị công tử nói hắn càng ngày càng không có sức ôm ta. Thốn Bôn, nếu thần y không tới... Sức khỏe của người có thể càng ngày càng bị hao tổn hay không?" Chỉ sợ đợi đến lúc thần y tới, đã hết cách xoay chuyển. Nàng trước đây không phải người bi quan như vậy, hai ngày nay nhìn thấy Nhị công tử ngày một yếu dần, nàng không ngăn được nghĩ ngợi lung tung.
Thốn Bôn không phải đại phu, hắn cũng chỉ từng nhìn thấy tình cảnh lần trước Mộ Cẩm tẩu hỏa nhập ma. Nhưng khi đó có Lâm Ý Trí, sau hai ngày Mộ Cẩm đã khôi phục, hiện giờ thời gian kéo dài lâu như vậy, Thốn Bôn cũng không biết kết quả. Dù vậy, hắn vẫn nói: "Nhị Thập cô nương, cô phải tin tưởng Nhị công tử. Ít nhất, người đã phun ra được một ngụm máu bầm. Nhị công tử đã nói muốn đi ra ngoài một chút."
Nhị Thập kinh ngạc.
"Nhị công tử nằm ở chỗ này đã vài ngày, chưa bước chân ra cửa. Người không có ý đi lại, cũng chẳng muốn đi lại." Thốn Bôn nói: "Đường đi dưới chân núi có thị vệ canh giữ, trong thôn ta cũng đã bố trí người vào. Nhị Thập cô nương, cô có thể cùng Nhị công tử xuống núi một chút, ngài ấy nói ngài ấy nằm mệt rồi."
Dù thế nào, Nhị công tử muốn đi giải sầu cũng là dấu hiệu tâm tình hắn đã có chuyển biến tốt. Nhị Thập nở nụ cười.
- ---
Ngày đầu tiên.
Nhị Thập chuẩn bị gọi Nhị công tử dậy xuống núi giải sầu.
Nhị công tử còn chưa ra khỏi phòng trúc, ngẩng đầu đón ánh sáng mặt trời, hỏi: "Hôm nay có mặt trời không?"
"Có ạ, ánh nắng vàng rực rỡ luôn ấy, Nhị công tử." Nhị Thập nâng tay che trán, híp mắt nhìn trời xanh. Nàng tươi cười chân thành.
"À, trời đẹp, ra ngoài đi dạo một lát." Nhị công tử nói xong, đi chưa tới mười bước đã nói: "Đi xong rồi, mệt quá." Rồi hắn lại quay về giường nằm.
Nhị Thập: "..."
- --
Ngày hôm sau.
Thốn Bôn không biết tìm ở đâu được một người thợ mộc, bảo làm một chiếc xe lăn.
Lúc này, Nhị công tử lại nói: "Đi, ra ngoài giải sầu."
Nhị Thập không dám để hắn tự đi, hầu hạ hắn ngồi trên xe lăn, chậm rãi đẩy hắn về phía trước.
Mộ Cẩm lười biếng nói: "Sớm biết có đồ vật như vậy, ta đã không phải ngày nào cũng nằm lì trên giường rồi. Đi ra ngoài một chút, nhìn mây nhìn trời cũng tốt."
"Đúng vậy." Nhị Thập cười ra tiếng. Cũng chẳng thèm cãi lại một người mù có thể ngắm được mây trời gì. Nàng lấy chăn đắp lên chân hắn.
Cuối hè đầu thu, Nhị công tử đang yếu như vậy, nếu bị cảm lạnh thì lại họa vô đơn chí. Nghĩ vậy, nàng đắp thêm cho hắn một tầng chăn nữa.
Mộ Cẩm nhíu mày, "Ngươi muốn che chết ta à." Che như thể nửa người dưới của hắn tàn phế không bằng.
Nàng dỗ dành hắn nói: "Nhị công tử, không khí trên núi mát mẻ, rừng trúc gió thổi sào sạt, người phải bảo trọng thân thể."
"Ừm." Không biết đan dược an thần có tác dụng hay do có Nhị Thập ngủ chung khiến Nhị công tử thoải mái, hai ngày nay, tính tình hắn ít khi phát tác, ngẫu nhiên còn tỉnh táo hỏi mấy vấn đề sắc bén.
Giả dụ như, hắn nhớ rõ, Nhị Thập nợ hắn một món đồ. Đột nhiên hắn sẽ chất vấn nàng: "Đồ ngươi thiếu ta đâu? Thêu đẹp không?"
Nhị Thập đáp: "Về sau thân thể Nhị công tử khỏe lại, người muốn ta thêu bao nhiêu cũng được."
"Sao hiện tại không đưa cho ta luôn?" Hỏi là hỏi như vậy, nhưng hắn không phát điên như mấy ngày trước. "Không để ý đến ngươi nữa."
Dù thế nào đi nữa, Nhị công tử ngừng quấy rối là Nhị Thập đã vui rồi. Nàng đứng phía sau, vỗ vỗ vai hắn, tiếp đến, nàng nắm thành xe lăn, chậm rãi đi về phía trước. "Nhị công tử, chúng ta đi ra ngoài một lúc nhé."
Thốn Bôn lo lắng đường núi gập ghềnh, ở cách đó không xa, không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Trên đường, Nhị Thập miêu tả lại phong cảnh xung quanh cho Nhị công tử: "Nhị công tử, ở đây có một rừng trúc."
"Ừm." Mộ Cẩm nhạt nhẽo đáp lời.
"Nhị công tử, nơi này có một dòng suối nhỏ, còn có mấy chú cá con đang chơi đùa."
"Ừm."
"Nhị công tử, bên sườn núi khắp nơi đều có hoa dại."
Mộ Cẩm mất kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Có phải ta sinh ra đã mù đâu, trên núi này có đồ vật tầm thường nào mà tự ta không biết?"
Nhị Thập không nói nữa. Thực ra, Nhị công tử có sức để nổi nóng mới tốt.
Đi một đoạn đường trầm mặc, Nhị công tử lại không thoải mái hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"
Nhị Thập thành thật trả lời: "Ngọn núi này không có cảnh sắc gì hiếm ạ. Nào cây, nào cỏ, nào hoa, nào suối, Nhị công tử đều đã nhìn rồi".
Mộ Cẩm cũng lười nói chuyện.
Đúng là một nữ nhân không thú vị.
Nếu có một thiên kim tinh thông cầm kỳ thi họa làm bạn, thì ngắm hoa đạp cỏ là lúc có thể ngâm thơ tác đối. Đâu giống nữ nhân này, dọc đường có hoa dại vô danh, nàng liền nói ra hai chữ: hoa dại. Sao không liên tưởng hoa mỹ một chút, so sánh thành mẫu đơn, hải đường, hoa nhài,... để hắn rong chơi trong biển hoa.
Chốt lại, đây là một nữ nhân không thú vị chút nào. Tuy nhiên, có nữ nhân không thú vị này bên cạnh, mấy ngày nay hắn trừ việc phun ra mấy ngụm máu thì không còn đau ốm gì khác.
Chỉ có nam nhân thú vị mới xứng đôi với một nữ nhân không thú vị. Có thể thấy, hắn là một nam nhân vô cùng thú vị rồi.
- ---
Mộ Cẩm và Nhị Thập đều cải trang.
Dù trên mặt bị vẽ thêm nếp nhăn, dính râu giả, Nhị công tử cũng nhất định phải thật tuấn tú. Chính hắn không quên hoa hòe lộng lẫy, lại nói với Nhị Thập: "Ngươi cải trang thành một đại thẩm xấu xí đi."
Vì thế, Nhị Thập biến thành một đại thẩm trung niên có một nốt ruồi vừa đen vừa lớn bên miệng.
Có vài người qua lại dưới chân núi.
Trong đó có một người mặc váy đỏ thạch lựu, tuổi tác áng chừng trên dưới 30, dáng vẻ vô cùng thùy mị, lúc đi đánh eo uốn éo, làn váy nhẹ nhàng đung đưa.
Mỹ phu nhân vốn đang chú ý tới khuôn mặt Mộ Cẩm, nàng ta liếc mắt lại đây một cái. Tiếp theo, ánh mắt chuyển tới cái chăn che đi nửa người dưới của hắn, nàng ta nhếch miệng lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc hận.
Nhị Thập nghĩ, may là Nhị công tử không nhìn thấy nữ nhân này, nếu không thấy bị coi khinh như vậy, chắc chắn Nhị công tử lại phát cáu.
Mỹ phu nhân đi tới.
Mộ Cẩm hỏi: "Có phải vừa có một nữ nhân xinh đẹp đi qua phải không?"
"Phải." Nhị Thập nắm chặt tay vịn xe lăn, chân bước nhanh hơn. Mắt mù rồi còn phân biệt được đẹp hay không đẹp, quả nhiên là cái nết đánh chết không chừa.
Mộ Cẩm lại nói: "Mùi hương cách xa vài dặm đường vẫn còn ngửi thấy." Quá gay mũi.
Nhị Thập nhỏ giọng hỏi: "Nhị công tử từng nói ta hương thơm ngào ngạt, vậy ta có mùi hương gì thế?"
"Mùi cơm."
"..." Biết trước đã chẳng hỏi.
Một lát sau, Mộ Cẩm vịn một tay lên xe lăn, tay còn lại đỡ trán, "Ta cảm thấy hơi mệt."
"Nhị công tử, hay chúng ta trở về nhé?"
"Ừ." Hắn nhắm mắt, "Càng ngày càng thấy mệt."
Nhị Thập dịu dàng đáp: "Nếu mệt thì người ngủ một chút đi."
Đường lên núi tốn khá nhiều sức. Thốn Bôn đến nhận lấy xe lăn, vững vàng đẩy lên sườn núi.
Mộ Cẩm đã đỡ trán ngủ.
Nhị Thập liền kéo chăn lại cho hắn.
Một công tử ca như Nhị công tử, có lẽ lúc nhàn rỗi sẽ mạnh mẽ đốn cây chẻ củi. Đáng tiếc, hiện giờ hắn đi đường cũng là một vấn đề, không còn như trước kia, tay chỉ năm ngón có thể lấy được tính mạng của nàng.
Đã từng là một Diêm La Vương, giờ lại trở thành công tử yếu đuối hai tay trói gà không chặt. Sự chênh lệch đó, đến Nhị Thập cũng khó mà chịu được, ấy vậy mà Nhị công tử lại gặp phải kiếp nạn này.
Ngày hôm qua, Thốn Bôn đã giúp nàng đẩy xe lăn đến nhà trúc.
Nhị Thập sợ Nhị công tử cảm thấy khó tiếp nhận, dù sao thì xe lăn cũng là đồ vật dùng cho những người bị liệt. Nàng đang muốn bàn với Thốn Bôn cách khiến Nhị công tử ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn.
Nhị công tử lại thản nhiên tiếp nhận, nói thẳng mình lười đi.
Nhị Thập không đoán được liệu Nhị công tử có quan tâm đến thân thể mình hay không, nhưng nàng thì ngày càng lo lắng cho hắn...
Mấy ngày gần đây, Nhị công tử luôn hỏi.
Hoặc là: "Nấu mì xong chưa?"
Hoặc là: "Có cơm ăn rồi sao?"
Hắn lại chưa bao giờ hỏi, đôi mắt này có thể chữa khỏi được hay không.
Nhị Thập cho rằng, nàng vốn là một người lạc quan, luôn hướng về phía trước. Nhưng để so sánh với Nhị công tử, nàng thấy mình vẫn còn thua xa.
- ---
Ngày thứ ba.
Dùng xong bữa sáng, Thốn Bôn đi chợ mua thức ăn.
Nhị Thập liền đẩy xe lăn xuống núi.
Hôm qua Nhị công tử nghỉ ngơi sớm, hôm nay rời giường tinh thần hoạt bát, nói muốn xuống dưới chân núi đi dạo vài vòng, cảm thụ nhân khí dưới thôn, trở về thế tục.
Nhị công tử nói gì, Nhị Thập đều nghe theo.
Đi trong đường thôn, Mộ Cẩm mở to đôi mắt đẹp vô thần, ngắm trái một lát, nghía phải một hồi, làm bộ như đang thưởng thức cảnh đẹp.
Không cẩn thận lại gặp vị mỹ phu nhân hôm qua.
Hôm nay, nàng ta thắt đai lưng mỏng, ôm lấy eo thon như cành liễu yếu ớt không xương.
Mộ Cẩm nhìn thẳng về phía nàng ta.
Mỹ phu nhân vứt cho hắn một ánh mắt câu dẫn động lòng người, nàng ta cong môi cười cười, đôi mắt lạnh lùng khiêu khích Nhị Thập với một nốt ruồi đen lớn bên miệng.
Mặt Nhị Thập không cảm xúc, nàng vỗ cái nốt ruồi đen to tướng của mình, tiếp tục đi.
Nhị công tử tuy là mỹ nam, nhưng hắn vừa mù vừa tàn phế, thế mà cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhị Thập mếu máo, nàng nhíu nhíu cánh mũi, nhớ tới trước kia Nhị công tử có nạp hai vị mỹ nhân, chưa kịp làm thẻ bài thì Mộ phủ đã xảy ra chuyện, liệu khi Nhị công tử tỉnh táo lại có thể ngay lập tức tiếc hận hai vị mỹ nhân kia không?
Chắc chắn là có, đúng là một tên công tử phóng đãng.
Đi được một đoạn, Nhị công tử nói: "Lúc nên nói thì chả thấy ngươi nói lời nào, bình thường thì lại núi lại sông, nói dong dài một đống. Đã tới đây rồi, sao ngươi không nói xem thôn này có mỹ nhân hay không?"
Nhị Thập đang muốn nhắc tới hai vị mỹ nhân mới, bản tính Nhị công tử liền bại lộ. Thật là đi đâu cũng không quên bản tính háo sắc. Nàng cúi đầu trừng mắt sau ót hắn: "Trong thôn này, nào có ai đẹp hơn Nhị công tử."
Một câu này nàng xuất khẩu nói láo, ai ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa của Nhị công tử, không kịp phân biệt cẩn thận, hắn đã cong mắt nói: "Lời này xuôi tai, trở về có thưởng."
Lại đi xa thêm một đoạn, nàng thấy có một người dân gánh hai sọt rau xanh mới hái. Tươi mới mơn mởn, xanh hơn so với rau Thốn Bôn mua ở chợ.
Nhị Thập nói: "Nhị công tử, bên kia có một đại bá bán rau, rau mới rất tươi. Ta đi mua một chút, đến trưa xào rau cho người ăn."
"Ừ." Vì hắn mà suy nghĩ nên Mộ Cẩm phá lệ khoan dung, "Đi đi."
"Nhị công tử." Nhị Thập đẩy xe lăn đến một khoảng đất trống ven đường, nàng dặn dò: "Người chờ ở đây, tuyệt đối đừng chạy lung tung. Chờ ta quay lại."
"Ừ." Hắn vẫy vẫy tay.
Nhị Thập xoay người theo lỗi rẽ tìm đại bá bán rau nọ.
Mộ Cẩm một mình một chỗ, nghe động tĩnh trong thôn, có vài người qua đường xì xào bàn tán —— đơn giản là tò mò với nam nhân ngồi xe lăn này.
Mộ Cẩm không thèm nghe những lời bàn tán này, đem sự chú ý đặt tới chỗ phát ra âm thanh "quang quác".
Đó là... gà mái?
Hắn chuyển bánh xe lăn bằng gỗ, dùng sức lăn lộn trước sau hai cái. Đôi tay hắn rã rời, đẩy hết sức cũng chỉ đi về phía trước được một trượng.
Hắn bỏ cuộc. Hơn nữa, con đường phía trước hắn không biết, ngộ nhỡ không cẩn thận lăn xuống mương thì người chật vật là hắn.
Nếu là Quan Thuần Lương, dù không nhìn thấy gì nhưng lão vẫn có thể chạy trốn như bay.
Mộ Cẩm không có thính lực tốt như vậy, nhưng nhiều năm tập võ, cũng luyện được khả năng nghe tiếng đoán vật. Hắn nhắm mắt lại, xung quanh bốn phía không có thanh âm ồn ào, chỉ có một đám gà mái tung tăng nhảy nhót.
Nữ nhân kia đi mua đồ ăn, hắn liền đi bắt gà mái.
Quả là duyên trời tác hợp.
Xe lăn không đi được, Mộ Cẩm dứt khoát không cần xe lăn nữa, xốc chăn trên đùi lên, hắn đứng dậy, hướng mặt về phía đám gà mái.
Khoảng cách không xa, thậm chí là rất gần. Hơn nữa, không có những tiếng vách tường ngăn trở.
Hắn thản nhiên đến gần bầy gà. Từ chỗ của hắn thi triển khinh công, vọt đến chỗ đám gà dễ như trở bàn tay. Khinh công không cần dùng tới nội lực, khoảng cách có vài trượng, thở dốc một chút là có thể làm được.
Nghĩ vậy, hắn liền nhảy về phía trước.
Mộ Cẩm biết phía trước không có tường vây, nhưng hắn lại không đoán được ở đó còn có một hàng rào, lúc bay tới bắt gà, một chân hắn vướng vào cột rào, suýt nữa té ngã vào bầy gà.
May là hắn phản ứng nhanh, xoay người giữa không trung, chậm rãi đáp xuống đất.
Bà chủ nuôi gà trợn mắt há mồm nhìn Nhị công tử từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng như tiên tử hạ phàm. Bà ta đánh giá từ trên xuống dưới, gà tặc này có diện mạo thật tuấn mỹ. Người đọc sách giảng "hạc trong bầy gà", hẳn là chỉ cảnh tượng này đi.
Bà chủ nhà không lên tiếng.
Nhưng lão chủ nhà lại không dễ tính như vậy, gã luống cuống chạy ra hô toáng lên: "To gan, ban ngày ban mặt lại dám đi trộm gà! Người đâu, có trộm!"
Nhị Thập nghe thấy tiếng kêu, cảm thấy dự cảm không lành, quay đầu nhìn.
Xe lăn trống trơn, bóng dáng Nhị công tử đâu rồi?
Lại nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Nam nhân diện một thân đồ trắng bị chúng gà mái vây quanh, đúng là Nhị công tử.
Nhị Thập xách rau lên, vội vàng chạy tới.
Mắt thấy gã chủ nhà giơ chổi chuẩn bị táng cho Mộ Cẩm một cái, nàng quát: "Dừng tay!"
Nhị Thập tiến lên, dang tay bảo vệ trước người Một Cẩm, ngoài miệng lại nói: "Thực xin lỗi, đây là thiếu gia nhà ta. Người không cẩn thận đi vào chỗ ở của ngài..."
Bà chủ nhà híp mắt nhìn nốt ruồi đen bên môi Nhị Thập, "Nhà ai không vào, lại có thể không cẩn thận đi tới chuồng gà nhà chúng ta."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nhị Thập lấy ra chút bạc vụn: "Đây xem như là tiền bồi thường. Ngài ấy thật sự chỉ là không cẩn thận mà thôi".
Có tiền thì dễ nói chuyện. Lão chủ nhà thấy Nhị Thập liên tục xin lỗi cũng không so đo nữa. Hắn nói: "Cũng may là chỉ tới chuồng gà nhà chúng ta, nếu nhảy vào chuồng lợn nhà cách vách thì quần áo hắn không còn sạch sẽ như vậy đâu."
"Vâng, vâng." Nhị Thập dắt Mộ Cẩm ra khỏi chuồng gà, dìu hắn lên xe lăn, "Nhị công tử, người trộm gà nhà người ta làm gì?"
"Ta không trộm." Mộ Cẩm vân đạm phong kinh.
"Vậy sao người chạy tới chuồng gà nhà bọn họ làm cái gì?"
"Ta đi lấy."
"..." Nhị Thập lại hỏi: "Sao người lại đi bắt gà?"
"Hầm canh." Càng thêm phần cây ngay không sợ chết đứng.
Nhị Thập thở dài: "Nhị công tử thích uống canh gà hay sao?"
"Không muốn."
Nhị công tử ngoài miệng nói vậy nhưng Nhị Thập vẫn nhớ, trở về nhất định phải bảo Thốn Bôn mua một con gà về hầm canh.
Nhị Thập đẩy hắn đi trên đường núi, "Nhị công tử, chẳng phải người không đi được sao?"
"Vớ vẩn." Mộ Cẩm đè tay nàng lại, đột nhiên đứng dậy cho nàng xem, sửa lời nói: "Ta không phải không đi được, chỉ là không đi xa được thôi."
Nàng nhặt cái chăn rơi trên mặt đất lên, nói: "Nhị công tử, ngồi xuống ngay ngắn cho ta."
Hắn lại ngồi trở về, tiếp tục nói: "Giờ ta đã biết ở đó có hàng rào. Ngày mai đi nữa, nhất định có thể thần không biết quỷ không hay bắt một con gà về."
Nhị Thập xụ mặt, "Xòe tay ra."
"Làm gì?"
"Xòe ra."
Mộ Cẩm làm theo.
Nàng đánh một cái vào lòng bàn tay hắn. Thương hắn là người bệnh nên nàng không dám dùng sức, hơn nữa, đánh hắn thì tay nàng cũng đau.
Mộ Cẩm nhíu mày: "Ngươi không phải nha hoàn của ta sao? Muốn tạo phản à?"
"Ta là nha hoàn cũng biết đạo lý không được ăn trộm ăn cướp, người là một công tử phú quý, lại chạy tới nhà người ta trộm gà. Mất mặt muốn chết."
Nhị Thập đang muốn đánh thêm cái nữa, Mộ Cẩm đã khép lại lòng bàn tay. Hắn tốt tính muốn bắt gà bồi bổ cho nàng, ấy vậy mà nàng lại đánh hắn. Hắn quay đầu đi: "Làm ơn mắc oán, cho ngươi đói chết."
/92
|