EDIT: TỬ SA
“Lạc Thủy, ngươi đi đâu?”
Lạc Thủy thuận theo tiếng nói quay đầu lại nhìn thấy Đốn Cảnh Nhiên đang tựa người ở trên cửa lớp cơ bản mặt vô biểu tình, lại nhìn nhìn nam tử phía trước bên trái, trả lời: “Đi qua nhà bên ăn cơm.”
Đốn Cảnh Nhiên hơi liếc mắt.
Hai nam nhân vừa đối mặt, bùm bùm bùm, hoa lửa bắn tung tóe.
Địch bất động ta bất động, đó không phải là cái tên có thể miễn cưỡng nhập vào mắt trước đó ở “Lan Tiêu” đã từng thấy qua sao? Đốn Cảnh Nhiên khó hiểu, bọn họ thế nào lại ở cùng nhau?
Lam Khanh trong ánh mắt hiện ra ý cười, ôn hòa lịch sự hỏi: “Lạc Thủy, bạn của ngươi muốn cùng đi không?” (Tử Sa: đừng hỏi ta tại sao để xưng hô ji` kỳ thế, ta chỉ có thể trả lời là ta chỉ làm tạm cho hết bộ thôi, sau đó ta sẽ chỉnh lại hết toàn bộ.)
Lạc Thủy quay đầu hỏi Đốn Cảnh Nhiên là có muốn cùng đi hay không.
Đốn Cảnh Nhiên giận dữ nhưng lại tỏ ra bình tĩnh, cái tên miễn cưỡng có thể nhập vào mắt kia trực tiếp bỏ qua hắn mà đi hỏi Lạc Thủy, là hắn có muốn cùng đi hay không, rõ ràng là tỏ vẻ không quen hắn, hoàn toàn không có thành ý như đã nói. Hết lần này tới lần khác khiến cho người khác cảm giác được hắn là lễ nghĩa chu toàn, tìm không ra được chỗ sai.
Khi nào thì Đốn Thiếu* hắn cũng phải nhận lấy cái phân “lễ” này.
*Đốn Thiếu: viết tắt của Đốn thiếu gia…
Hắn không chút nào để ý, tiêu sái tiến đến, cúi người xoa xoa tóc Lạc Thủy: “Các ngươi đi đi, ta đợi ngươi.”
Đừng có bức hắn.
Lạc Thủy đánh rớt cái bàn tay heo của Đốn Cảnh Nhiên: “Tránh ra tránh ra, ta không quen ngươi.’
Xoay người cùng Lam Khanh ra cửa vội vàng giải thích: “Hắn là đồng học của ta.”
Nói xong câu này, Lạc Thủy 囧, thế nào lại cảm giác giống như là vội vã lấy cớ khi bị bạn trai bắt gian.
Trong đầu Lam Khanh đột nhiên hiện rõ hai chữ “tình địch”, rất thú vị, nghĩ đến ánh mắt cảnh cáo vừa rồi của nam nhân kia, công bố bằng sự thân mật, bật cười, thật sự là ấu trĩ mà khả ái, vì thế để lộ ra tám cái răng chỉnh tề mà nói: “Ta biết.”
Lạc Thủy nghe thấy tiếng cười quỷ dị của đại thần, yếu ớt hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”
Lam Khanh cười lớn: “Nhớ đến một tên đầu lạnh lại bỗng chốc thay đổi thôi, có muốn chơi trò đoán đố hay không?”
Lạc Thủy gật gật đầu.
“Nhà kinh doanh đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc là ai?”
Lạc Thủy nghiêng đầu tự hỏi, nhà kinh doanh a, nhà kinh doanh hẳn là tinh anh trong thương nghiệp, chí ít là có thể tự cấp tự túc, đáp: “Phạm Lễ?”
Lam Khanh lắc đầu: “Mỹ nhân a, cái này dường như không phải là đề lịch sử.”
Được rồi, Lạc Thủy bị một tiếng “mỹ nhân a” tự nhiên như thế làm cho ngây ngốc, cả nửa ngày cũng chưa hồi thần lại. Nhìn đại thần thoải mái trấn định, còn thuận tiện bỏ qua cái đầu óc mãi không chuyển biến của mình.
Cái đứa nhỏ vô dụng này nàng xoa xoa tay, sợ sệt hỏi: “Có thể cấp cho chút gợi ý không?”
Lam Khanh hào phóng gợi ý: “Đoán một cái điển cố, một cái điển cố bằng thành ngữ bốn chữ.”
“Ngu Công dời núi? Là Ngu Công?” Ngu Công đã có thể dời núi, dựa theo tiêu chuẩn của nhà kinh doanh mà tính, là Bạch Cốt Tinh trong Bạch Cốt Tinh, Lạc Thủy đắc ý, xem nàng thông minh chưa kìa.
Lam Khanh tiếp tục lắc đầu thuận tiện thở dài: “Cái mà Ngu Công làm là hoạt động tình nguyện.”
Lạc Thủy giang tay nhìn trời, tràn đầy đáng thương nói: “Đoán không ra, nói cho ta biết đi.”
Lam Khanh mắt mang theo ý cười: “Mạnh mẫu tam thiên*.”
*Mạnh mẫu tam thiên: chỉ đến mẫu thân của Mạnh Tử đã dọn nhà ba lần để chọn láng giềng tót cho con.
(Tử Sa: ở đây anh Khanh đã chơi chữ, anh đã dùng từ thiên (千) của nghĩa rất nhiều thay thế cho từ thiên ở bản gốc (迁) mang nghĩa là di dời… để thể hiện tính kinh tế của bà mẹ Mạnh Tử)
Bản thân Lạc Thủy chưa từng cảm giác được, chỉ với một vài câu ít ỏi, sự xa lạ cùng đề phòng của nàng đối với Lam Khanh đã bị biến mất đâu không thấy.
Tiệm mì thường thấy nhất chính là tiệm mì Lan Châu.
Cũng là tiệm mì gần đạo quán nhất.
Tiệm mì Lan Châu này không khác gì mấy so với các tiệm mì mọc lên như nấm ở những nơi khác.
Nhưng là Lạc Thủy thích ăn, chỉ cần là mì nàng đều thích.
Lạc Thủy quen thuộc mà tiền vào ngồi xuống, chọn một bát mì thịt bò.
Lam Khanh ngồi xuống đối diện Lạc Thủy, cũng chọn bát mì thịt bò, sau đó từ trong túi lấy ra một cái cà-mèn, trên cà-mèn còn có hai con vịt vàng lông nhung, đứng đối diện nhau, phảng phất như đang thì thầm to nhỏ.
Lạc Thủy ngẩn người nhìn chằm chằm vào hai con vịt, đại thần thật sự là thần kỳ, đến đạo quán còn mang theo cà-mèn, chẳng lẽ là đánh không lại thì liền đem cái này dùng làm vũ khí, nàng rất nhanh liền đem cái ý nghĩ này ném vào bồn cầu xả cho trôi đi, đại thần sao có thể làm ra cái việc đó chứ, ngốc ơi là ngốc.
Hai bát mì sợi, thêm vài miếng thịt bò, cùng một chút rau thơm, đã cắt đứt việc tự hỏi của Lạc Thủy đối với cái cà-mèn.
Lam Khanh đưa cho nàng một đôi đũa, sau đó đem cà-mèn mở ra: “Cá nướng đỏ.” (Tử Sa: ai vẫn chưa hiểu thì mời xem lại c27 =)))
Cái gì? Cá nướng đỏ? Đại thần ngươi là nghiện món này? Ra ngoài ăn cơm còn mang theo cá?
Đương nhiên hài tử này là đã gặp nhiều quen mặt, thứ am hiểu nhất chính là không ngạc nhiên mà giả dạng thâm trầm, chỉ hơi hơi đưa đầu mà nhìn, di, cá nướng đỏ còn có thể phối với nấm hương mộc nhĩ sao? Thật tinh tế!
Chuyên gia đã từng ăn qua vô số cá như Lạc Thủy này đưa ra kết luận, bề ngoài không tệ, hơi nồng, còn có các phụ liệu như rượu, kết bì, quế bì, thanh tiêu vân vân, chậc chậc, chính là ăn vào không biết sẽ như thế nào.
Lam Khanh đem cà-mèn đẩy đến trước mắt Lạc Thủy: “Nếm thử xem.”
Lạc Thủy gắp một miếng, nàng cũng chính là muốn biết món cá ngon lành này có mùi vị gì.
Xong rồi.
Mùi vị của nấm hương cùng cá kết hợp với nhau thật tuyệt, hai thứ thích ăn nhất lại được kết hợp, thật tinh tế.
Nàng thật muốn đem cá ăn hết.
Nhưng là quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác, nàng rối rắm một lát rồi hỏi: “Cái này mua ở đâu vậy?”
Lam Khanh chăm chú nhìn chằm chằm nàng mà hỏi lại: “Ngon không?”
Lạc Thủy gật đầu như giã tỏi, ăn ngon cực kỳ.
Ánh mắt Lam Khanh đột nhiên sáng rực: “Ta là lần đầu tiên làm, sợ làm không ngon.”
Nghe vậy, Lạc Thủy thiếu chút nữa đem bàn ném đi, nàng ăn thứ lần đầu đại thần làm! Nói đến thật xấu hổ, Lạc Thủy đã ăn qua hơn một ngàn con cá, nhưng vẫn là không biết nướng cá. Lần đầu đã có thể nướng thành như vậy, mắt lộ ra sự sùng bái: “Ngươi quá khiêm nhường rồi, thật sự ăn rất ngon!”
Lam Khanh lòng nở đầy hoa: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”
Lạc Thủy cũng nở nụ cười: “Ngươi cũng rất thích ăn sao?”
Lam Khanh suy nghĩ một chút, hắn thích thứ mỹ nhân thích, vậy hẳn là cũng thích: “Thích.”
Nói xong, đứng dậy đi lấy thìa.
Lạc Thủy hỏi xong liền cảm thấy ngu ngốc, khẳng định là thích, bằng không sao có thể không ngại xa xôi mà mang cá theo chứ, nàng cũng không dám tự mình đa tình, huống hồ khi người ta mang cá theo cũng không biết là sẽ cùng nàng ăn cơm.
Mì sợi rất ngon, trộn lẫn với một chút vị của thịt bò, nước lèo rất ngọt, hơn nữa cá nướng hợp vị, hai người rất nhanh liền ăn xong.
Lạc Thủy gọi lão bản nương ra thanh toán, lão bản nước không biết vì sao, bộ dạng đặc biệt vui vẻ, mặt mày hồng hào, cười tủm tỉm nói với nàng là đã thanh toán rồi.
Lạc Thủy: “…”
Máy móc xoay người, đối với người nào đó đang cười đến vẻ mặt thuần khiết vô tội nói cảm ơn.
Lam Khanh đem cà-mèn thu dọn xong, đưa cho nàng: “Không cần cảm ơn, còn muốn phiền ngươi giúp ta rửa đây.”
“Không phiền không phiền.” Lạc Thủy vội tiếp lấy nịnh nọt nói, sau đó nhớ đến một cái vấn đề nghiêm trọng, “Làm sao để trả lại cho ngươi?”
Nàng chỉ có thể đem về trưởng để rửa – -.
Lam Khanh mở cửa, nhường Lạc Thủy đi trước: “Hai ngày nữa sẽ đến trường ngươi, chuyện du lịch đỏ.”
Lạc Thủy hiểu ra, nguyên lai là vậy!
Đợi chút, hắn sao biết nàng học trường nào? Lạc Thủy hoài nghi liếc hắn một cái.
Lam Khanh giải thích: “Danh sách học sinh tham gia của hai trường đều ở chỗ ta.”
Tên người cùng trường đều nhớ rõ đến vậy, đại thần quả nhiên không phải người.
Hai người dọc theo lề đường mà sóng vai đi, cũng không gần lắm. Bóng người bị đèn đường kéo dài ra, hơi nghiêng người hai cái bóng liền giao lại cùng một chỗ, bộ dạng tay trong tay, thầm tưởng tượng, thỉnh thoảng lại thu hút ánh mắt của người qua đường. (Tử Sa: tuấn nam mỹ nữ là lị…)
Sự trầm mặc bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, là một bài hát cũ nghe nhiều nên thuộc: Because of you.
Điện thoại trong tay Lạc Thủy cũng có bài hát này, hồi cấp ba đã từng điên cuồng yêu thích qua.
Hồi đó, đều cứ nghe qua nghe lại bài hát đó, bởi vì ca từ cũng bởi vì nhạc điệu.
Lúc Lạc Thủy đang loạn nghĩ, Lam Khanh đã tiếp điện thoại, một giọng nam cao thô khàn từ trong ống nghe truyền đến, thanh âm lớn đến nỗi Lạc Thủy cũng có thể nghe rõ, bối cảnh là có người đang gào thét bài Mua Bán Ái Tình, hiệu ứng âm thanh của micro cũng không tệ.
“A Nam, thế nào thế nào? Có mang nàng đến hay không?”
“Lạc Thủy, ngươi đi đâu?”
Lạc Thủy thuận theo tiếng nói quay đầu lại nhìn thấy Đốn Cảnh Nhiên đang tựa người ở trên cửa lớp cơ bản mặt vô biểu tình, lại nhìn nhìn nam tử phía trước bên trái, trả lời: “Đi qua nhà bên ăn cơm.”
Đốn Cảnh Nhiên hơi liếc mắt.
Hai nam nhân vừa đối mặt, bùm bùm bùm, hoa lửa bắn tung tóe.
Địch bất động ta bất động, đó không phải là cái tên có thể miễn cưỡng nhập vào mắt trước đó ở “Lan Tiêu” đã từng thấy qua sao? Đốn Cảnh Nhiên khó hiểu, bọn họ thế nào lại ở cùng nhau?
Lam Khanh trong ánh mắt hiện ra ý cười, ôn hòa lịch sự hỏi: “Lạc Thủy, bạn của ngươi muốn cùng đi không?” (Tử Sa: đừng hỏi ta tại sao để xưng hô ji` kỳ thế, ta chỉ có thể trả lời là ta chỉ làm tạm cho hết bộ thôi, sau đó ta sẽ chỉnh lại hết toàn bộ.)
Lạc Thủy quay đầu hỏi Đốn Cảnh Nhiên là có muốn cùng đi hay không.
Đốn Cảnh Nhiên giận dữ nhưng lại tỏ ra bình tĩnh, cái tên miễn cưỡng có thể nhập vào mắt kia trực tiếp bỏ qua hắn mà đi hỏi Lạc Thủy, là hắn có muốn cùng đi hay không, rõ ràng là tỏ vẻ không quen hắn, hoàn toàn không có thành ý như đã nói. Hết lần này tới lần khác khiến cho người khác cảm giác được hắn là lễ nghĩa chu toàn, tìm không ra được chỗ sai.
Khi nào thì Đốn Thiếu* hắn cũng phải nhận lấy cái phân “lễ” này.
*Đốn Thiếu: viết tắt của Đốn thiếu gia…
Hắn không chút nào để ý, tiêu sái tiến đến, cúi người xoa xoa tóc Lạc Thủy: “Các ngươi đi đi, ta đợi ngươi.”
Đừng có bức hắn.
Lạc Thủy đánh rớt cái bàn tay heo của Đốn Cảnh Nhiên: “Tránh ra tránh ra, ta không quen ngươi.’
Xoay người cùng Lam Khanh ra cửa vội vàng giải thích: “Hắn là đồng học của ta.”
Nói xong câu này, Lạc Thủy 囧, thế nào lại cảm giác giống như là vội vã lấy cớ khi bị bạn trai bắt gian.
Trong đầu Lam Khanh đột nhiên hiện rõ hai chữ “tình địch”, rất thú vị, nghĩ đến ánh mắt cảnh cáo vừa rồi của nam nhân kia, công bố bằng sự thân mật, bật cười, thật sự là ấu trĩ mà khả ái, vì thế để lộ ra tám cái răng chỉnh tề mà nói: “Ta biết.”
Lạc Thủy nghe thấy tiếng cười quỷ dị của đại thần, yếu ớt hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”
Lam Khanh cười lớn: “Nhớ đến một tên đầu lạnh lại bỗng chốc thay đổi thôi, có muốn chơi trò đoán đố hay không?”
Lạc Thủy gật gật đầu.
“Nhà kinh doanh đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc là ai?”
Lạc Thủy nghiêng đầu tự hỏi, nhà kinh doanh a, nhà kinh doanh hẳn là tinh anh trong thương nghiệp, chí ít là có thể tự cấp tự túc, đáp: “Phạm Lễ?”
Lam Khanh lắc đầu: “Mỹ nhân a, cái này dường như không phải là đề lịch sử.”
Được rồi, Lạc Thủy bị một tiếng “mỹ nhân a” tự nhiên như thế làm cho ngây ngốc, cả nửa ngày cũng chưa hồi thần lại. Nhìn đại thần thoải mái trấn định, còn thuận tiện bỏ qua cái đầu óc mãi không chuyển biến của mình.
Cái đứa nhỏ vô dụng này nàng xoa xoa tay, sợ sệt hỏi: “Có thể cấp cho chút gợi ý không?”
Lam Khanh hào phóng gợi ý: “Đoán một cái điển cố, một cái điển cố bằng thành ngữ bốn chữ.”
“Ngu Công dời núi? Là Ngu Công?” Ngu Công đã có thể dời núi, dựa theo tiêu chuẩn của nhà kinh doanh mà tính, là Bạch Cốt Tinh trong Bạch Cốt Tinh, Lạc Thủy đắc ý, xem nàng thông minh chưa kìa.
Lam Khanh tiếp tục lắc đầu thuận tiện thở dài: “Cái mà Ngu Công làm là hoạt động tình nguyện.”
Lạc Thủy giang tay nhìn trời, tràn đầy đáng thương nói: “Đoán không ra, nói cho ta biết đi.”
Lam Khanh mắt mang theo ý cười: “Mạnh mẫu tam thiên*.”
*Mạnh mẫu tam thiên: chỉ đến mẫu thân của Mạnh Tử đã dọn nhà ba lần để chọn láng giềng tót cho con.
(Tử Sa: ở đây anh Khanh đã chơi chữ, anh đã dùng từ thiên (千) của nghĩa rất nhiều thay thế cho từ thiên ở bản gốc (迁) mang nghĩa là di dời… để thể hiện tính kinh tế của bà mẹ Mạnh Tử)
Bản thân Lạc Thủy chưa từng cảm giác được, chỉ với một vài câu ít ỏi, sự xa lạ cùng đề phòng của nàng đối với Lam Khanh đã bị biến mất đâu không thấy.
Tiệm mì thường thấy nhất chính là tiệm mì Lan Châu.
Cũng là tiệm mì gần đạo quán nhất.
Tiệm mì Lan Châu này không khác gì mấy so với các tiệm mì mọc lên như nấm ở những nơi khác.
Nhưng là Lạc Thủy thích ăn, chỉ cần là mì nàng đều thích.
Lạc Thủy quen thuộc mà tiền vào ngồi xuống, chọn một bát mì thịt bò.
Lam Khanh ngồi xuống đối diện Lạc Thủy, cũng chọn bát mì thịt bò, sau đó từ trong túi lấy ra một cái cà-mèn, trên cà-mèn còn có hai con vịt vàng lông nhung, đứng đối diện nhau, phảng phất như đang thì thầm to nhỏ.
Lạc Thủy ngẩn người nhìn chằm chằm vào hai con vịt, đại thần thật sự là thần kỳ, đến đạo quán còn mang theo cà-mèn, chẳng lẽ là đánh không lại thì liền đem cái này dùng làm vũ khí, nàng rất nhanh liền đem cái ý nghĩ này ném vào bồn cầu xả cho trôi đi, đại thần sao có thể làm ra cái việc đó chứ, ngốc ơi là ngốc.
Hai bát mì sợi, thêm vài miếng thịt bò, cùng một chút rau thơm, đã cắt đứt việc tự hỏi của Lạc Thủy đối với cái cà-mèn.
Lam Khanh đưa cho nàng một đôi đũa, sau đó đem cà-mèn mở ra: “Cá nướng đỏ.” (Tử Sa: ai vẫn chưa hiểu thì mời xem lại c27 =)))
Cái gì? Cá nướng đỏ? Đại thần ngươi là nghiện món này? Ra ngoài ăn cơm còn mang theo cá?
Đương nhiên hài tử này là đã gặp nhiều quen mặt, thứ am hiểu nhất chính là không ngạc nhiên mà giả dạng thâm trầm, chỉ hơi hơi đưa đầu mà nhìn, di, cá nướng đỏ còn có thể phối với nấm hương mộc nhĩ sao? Thật tinh tế!
Chuyên gia đã từng ăn qua vô số cá như Lạc Thủy này đưa ra kết luận, bề ngoài không tệ, hơi nồng, còn có các phụ liệu như rượu, kết bì, quế bì, thanh tiêu vân vân, chậc chậc, chính là ăn vào không biết sẽ như thế nào.
Lam Khanh đem cà-mèn đẩy đến trước mắt Lạc Thủy: “Nếm thử xem.”
Lạc Thủy gắp một miếng, nàng cũng chính là muốn biết món cá ngon lành này có mùi vị gì.
Xong rồi.
Mùi vị của nấm hương cùng cá kết hợp với nhau thật tuyệt, hai thứ thích ăn nhất lại được kết hợp, thật tinh tế.
Nàng thật muốn đem cá ăn hết.
Nhưng là quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác, nàng rối rắm một lát rồi hỏi: “Cái này mua ở đâu vậy?”
Lam Khanh chăm chú nhìn chằm chằm nàng mà hỏi lại: “Ngon không?”
Lạc Thủy gật đầu như giã tỏi, ăn ngon cực kỳ.
Ánh mắt Lam Khanh đột nhiên sáng rực: “Ta là lần đầu tiên làm, sợ làm không ngon.”
Nghe vậy, Lạc Thủy thiếu chút nữa đem bàn ném đi, nàng ăn thứ lần đầu đại thần làm! Nói đến thật xấu hổ, Lạc Thủy đã ăn qua hơn một ngàn con cá, nhưng vẫn là không biết nướng cá. Lần đầu đã có thể nướng thành như vậy, mắt lộ ra sự sùng bái: “Ngươi quá khiêm nhường rồi, thật sự ăn rất ngon!”
Lam Khanh lòng nở đầy hoa: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”
Lạc Thủy cũng nở nụ cười: “Ngươi cũng rất thích ăn sao?”
Lam Khanh suy nghĩ một chút, hắn thích thứ mỹ nhân thích, vậy hẳn là cũng thích: “Thích.”
Nói xong, đứng dậy đi lấy thìa.
Lạc Thủy hỏi xong liền cảm thấy ngu ngốc, khẳng định là thích, bằng không sao có thể không ngại xa xôi mà mang cá theo chứ, nàng cũng không dám tự mình đa tình, huống hồ khi người ta mang cá theo cũng không biết là sẽ cùng nàng ăn cơm.
Mì sợi rất ngon, trộn lẫn với một chút vị của thịt bò, nước lèo rất ngọt, hơn nữa cá nướng hợp vị, hai người rất nhanh liền ăn xong.
Lạc Thủy gọi lão bản nương ra thanh toán, lão bản nước không biết vì sao, bộ dạng đặc biệt vui vẻ, mặt mày hồng hào, cười tủm tỉm nói với nàng là đã thanh toán rồi.
Lạc Thủy: “…”
Máy móc xoay người, đối với người nào đó đang cười đến vẻ mặt thuần khiết vô tội nói cảm ơn.
Lam Khanh đem cà-mèn thu dọn xong, đưa cho nàng: “Không cần cảm ơn, còn muốn phiền ngươi giúp ta rửa đây.”
“Không phiền không phiền.” Lạc Thủy vội tiếp lấy nịnh nọt nói, sau đó nhớ đến một cái vấn đề nghiêm trọng, “Làm sao để trả lại cho ngươi?”
Nàng chỉ có thể đem về trưởng để rửa – -.
Lam Khanh mở cửa, nhường Lạc Thủy đi trước: “Hai ngày nữa sẽ đến trường ngươi, chuyện du lịch đỏ.”
Lạc Thủy hiểu ra, nguyên lai là vậy!
Đợi chút, hắn sao biết nàng học trường nào? Lạc Thủy hoài nghi liếc hắn một cái.
Lam Khanh giải thích: “Danh sách học sinh tham gia của hai trường đều ở chỗ ta.”
Tên người cùng trường đều nhớ rõ đến vậy, đại thần quả nhiên không phải người.
Hai người dọc theo lề đường mà sóng vai đi, cũng không gần lắm. Bóng người bị đèn đường kéo dài ra, hơi nghiêng người hai cái bóng liền giao lại cùng một chỗ, bộ dạng tay trong tay, thầm tưởng tượng, thỉnh thoảng lại thu hút ánh mắt của người qua đường. (Tử Sa: tuấn nam mỹ nữ là lị…)
Sự trầm mặc bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, là một bài hát cũ nghe nhiều nên thuộc: Because of you.
Điện thoại trong tay Lạc Thủy cũng có bài hát này, hồi cấp ba đã từng điên cuồng yêu thích qua.
Hồi đó, đều cứ nghe qua nghe lại bài hát đó, bởi vì ca từ cũng bởi vì nhạc điệu.
Lúc Lạc Thủy đang loạn nghĩ, Lam Khanh đã tiếp điện thoại, một giọng nam cao thô khàn từ trong ống nghe truyền đến, thanh âm lớn đến nỗi Lạc Thủy cũng có thể nghe rõ, bối cảnh là có người đang gào thét bài Mua Bán Ái Tình, hiệu ứng âm thanh của micro cũng không tệ.
“A Nam, thế nào thế nào? Có mang nàng đến hay không?”
/41
|