Mặt trời ban trưa rực rỡ chói lòa, Tần Chiêu Chiêu chậm rãi bước về nhà. Bác Chu gái bên hàng xóm nói từ sáng tới giờ điện thoại nhà cô đã reo không biết bao nhiêu lần. “Điện thoại kêu ầm ĩ, chẳng biết ai gọi nữa.”
Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại trong nhà lại vang lên, Tần Chiêu Chiêu mở cửa nghe điện thoại, bên tai vang lên giọng nói rõ ràng của Lâm Sâm: “Tần Chiêu Chiêu, gọi đến trưa mà không thấy cậu nhấc máy, giờ cậu ở nhà hả?”
Cậu ta liên tục gọi điện tới, cô bất giác hoảng hốt. “À… Tôi… có việc phải ra ngoài… Cậu tìm tôi có việc gì?”
Chiều nay không bận gì chứ, ra ngoài một lát được không? Tôi chờ cậu ở đường ray xe lửa đầu đường gần nhà cậu.”
Cô vô thức từ chối: “Có chuyện gì không? Trời nóng thế này, ra ngoài mặt trời thiêu chết mất, tôi không muốn đi đâu.”
“Thế thì… tôi tới nhà cậu được không? Ba mẹ cậu chắc không có nhà nhỉ?”
“Không được, không được, hàng xóm nhìn thấy thì không hay. Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tôi… tôi có món quà… muốn tặng cậu.”
Quà… Cô nhất thời hiểu ra cậu ta muốn tặng gì cho mình. Thở sâu một hơi, cô quyết định: “Vậy cũng được, chiều nay gặp cậu ở đầu đường săt.”
Tiếng cậu ta vui vẻ ở đầu dây bên kia: “Được, hẹn cậu hai giờ, không gặp không về nhé!”
Vùng ngoại ô phía đông thành phố có một tuyến xe lửa chuyên vận chuyển hàng hóa. Đường ray thật dài, yên lặng uốn lượn trên đồng ruộng, quanh co vươn mãi tới nơi xa xăm không biết tên. Dọc đường sắt có dòng sông nhỏ uốn lượng, có rừng cây, có cả đồng lúa mùa xuân một sắc xanh mướt, thu sang vàng óng ả, xa xa có mấy ngọn núi nhỏ bốn mùa xanh biếc. Vào hè, vùng này xanh biếc một màu, đồng lúa xanh mượt, núi xanh một sắc thâm, cây cối xanh đậm. Chiều hè, người dân quanh vùng thường thả bộ theo đường ray để hóng mát.
Nhưng giữa ánh mặt trời chói lọi của một trưa tháng Tám, quanh khu đường sắt không có một bóng người. Tần Chiêu Chiêu che ô chầm chậm đi tới, đã thấy Lâm Sâm đứng phía xa xa. Cậu ta đội mũ trắng, mặc một chiếc áo T-shirt trắng đứng cạnh đường ray, trước mặt sau lưng là ruộng lúa chín, từng hàng lúa vàng cuộn sóng theo từng cơn gió nhẹ làm nổi bật sắc trắng chói mắt trên người Lâm Sâm.
Thấy cô, cậu ta nở nụ cười như hoa súng bừng nở dưới ánh dương, giơ tay lên vẫy cô, tay trái vẫn giấu sau lưng… Cậu ta đang giấu món quà muốn tặng cô sao?
“Tần Chiêu Chiêu, đoán xem tôi định tặng cậu cái gì?”
Cô vừa đến cậu ta đã hỏi dồn. Thấy gương mặt phấn chấn của cậu ta, nhìn bàn tay trái vẫn còn giấu sau lưng, khó khăn lắm cô mới thốt ra được mấy tiếng: “Lâm Sâm… Bất kể cậu muốn tặng gì, tôi cũng không thể nhận được.”
Cậu ta không theo kịp giọng nói và vẻ mặt của cô, nụ cười trên mặt cứng đờ. “Cậu làm sao thế? Sao lại không nhận?”
Tránh ánh mắt bất an khó hiểu của cậu ta, cô cúi mặt, quyết định dốc hết những gì muốn nói: “Lâm Sâm, có phải… cậu vẫn cho rằng tôi thích cậu? Thật ra từ trước tới giờ tôi chưa từng thích cậu. Ngày trước các bạn hay trêu “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”, tôi cũng nằm mơ nhắc tới bốn chữ này, khiến cậu hiểu nhầm là tôi thích cậu. Thật ra không phải như vậy, người tôi thích tên có một chữ “Mục”, tôi nằm mơ gọi “Chiêu Chiêu Mục Mục”, không phải gọi “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”. Là tôi khiến cậu hiểu nhầm, giờ xin giải thích rõ với cậu, xin lỗi!”
Lời của Tần Chiêu Chiêu, Lâm Sâm nghe rõ từng câu từng chữ, tất cả đều là chữ Hán, đều rât quen tai, nhưng một lô từ tổ hợp như vậy nghe không hiểu gì hết, cả ngày mặt vẫn ngây ngốc. Một lúc sau cậu mới run rẩy cất lời: “Cậu… Cậu nói cái gì? Cậu chưa từng thích tôi? Là tôi hiểu nhầm? Cậu đùa đấy à?”
Cậu hỏi lại, vừa hỏi vừa đến gần, lúc hỏi câu cuối, ánh mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy mong chờ, cậu rất mong cô có thể nói một câu: “Đúng là tôi đang đùa với cậu đấy!”
Nhưng Tần Chiêu Chiêu không thể, cô đã quyết hôm nay sẽ giải thích cho thật rõ ràng, cô không thể để Lâm Sâm cứ hiểu nhầm mãi như vậy được. Vững lòng, cô lặp lại thêm lần nữa: “Lâm Sâm, tôi không đùa với cậu đâu. Tôi đang rất nghiêm túc, tôi chưa từng thích cậu, người tôi thích có tên là “Mục”. Tôi đã gây cho cậu hiểu lầm không đáng có, thật sự xin lỗi!”
Lâm Sâm lắc đầu quầy quậy. “Người cậu thích có tên là “Mộc” á? Không thể nào, trong lớp ngoài tôi ra làm gì có ai tên có chữ “Mộc”. Nhất định là cậu đang đùa với tôi!”
Tần Chiêu Chiêu chần chừ, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói thật: “Thật ra… người tôi thầm thích là Kiều Mục.”
Kiều Mục… Cái tên này như trái bom rơi vào cõi lòng Lâm Sâm. “Ầm” một tiếng, có thể nghe thấy tiếng trái tim cậu vụn vỡ.
Tần Chiêu Chiêu một mực thích Kiều Mục, hóa ra trong mơ cô gọi “Chiêu Chiêu Mục Mục” chứ không phải “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”, vậy mà cậu còn ngây ngốc nghĩ “Mục Mục” mà cô âm thầm nhớ thương chính là “Mộc Mộc” cậu. Hóa ra, tất cả mọi chuyện đều là hiểu nhầm, bao nhiêu hiểu nhầm nực cười, nực cười đến khó chấp nhận. Mặt cậu đỏ bừng, rất nhanh chuyển sang trắng bệch như sương trắng mùa thu, băng tuyết mùa đông… trắng đến lạnh lẽo. Khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu đau đớn, tuyệt vọng, thống khổ, xấu hổ và giận dữ…
“Cậu thích Kiều Mục! Lớp mười rất nhiều con gái trong lớp thích Kiều Mục, thật không ngờ cậu cũng thế nốt! Các cậu thích cậu ta ở điểm nào! Cậu ta biết chơi dương cầm? Mặt mũi trắng trẻo, có gì hơn người? Mấy đứa con gái các cậu thật không ra sao cả! Nông cạn! Ấu trĩ! Đàn hai bài là mê mệt cậu ta không còn biết gì nữa, một đám ngốc!”
Nhìn qua cũng biết cậu đang giận điên, đương nhiên lời nói không hề dễ nghe, vì thế Tần Chiêu Chiêu không tranh cãi với cậu ta, bất kể cậu ta nói gì, cô cũng chỉ im lặng lắng nghe. Cô biết mình vừa làm tổn thương cậu ta sâu sắc, nếu làm vậy có thể khiến cậu ta dễ chịu hơn, cô tình nguyện để cậu ta mắng chửi, mắng bao lâu cũng được.
Nhưng Lâm Sâm gào một hồi xong liền vung tay ném chiếc ba lô cún con trên tay, xoay người chạy mất, bước chân dồn dập, hoảng loạn như con thú nhỏ trốn sự truy đuổi của thợ săn.
Tần Chiêu Chiêu xoay người nhặt chiếc ba lô cún con lên, nhìn theo bóng người trăng trắng mỗi lúc một xa, trong lòng cảm thấy thật sự áy náy. Cô biết rõ những lời ban nãy đã làm tổn thương cậu ta nhưng cô không hối hận vì đã nói thẳng như vậy. Có những lời nói ra rồi có thể làm tổn thương người khác nhưng vẫn không thể không nói, bởi vì những thứ nên ngừng mà không ngừng sẽ chỉ mang lại bối rối, lóng ngóng dây dưa, cuối cùng chỉ càng hỏng chuyện.
Lâm Sâm chạy như không biết mệt mỏi dọc theo đường ray, chạy qua từng thanh tà vẹt, bỏ lại vô số phía sau mà trước mặt còn hun hút không biết bao nhiêu thanh khác, hai chân cứ chạy mãi về phía xa, không ngừng nghỉ… Chạy đến khi lảo đảo ngã sấp mặt, những thanh tà vẹt gỗ và đá răm lót đường đỡ lấy thân thể vừa nhào xuống của cậu. Tà vẹt cứng rắn, đá răm sắc nhọn, cách một lớp áo phông mỏng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.
… Nhưng nỗi đau trong lòng còn rõ ràng hơn. Trái tim cậu như bị nghiền vụn, vết thương chồng chất.
Ngây ngốc nằm một lúc lâu trên đường ray, cậu bỗng nhảy dựng lên, hung hăng nắm một nắm đá vụn, dốc toàn lực ném xuống dòng sông nhỏ chảy bên, khiến bọt nước văng tung tóe. Vừa ném, cậu vừa khàn khàn hét: “Tần Chiêu Chiêu… Kiều Mục… Các người đi chết hết đi… Chết hết đi…”
Giống như một cái máy được lập trình sẵn, cậu không ngừng rên rỉ chừng ấy câu, lặp lại chừng ấy động tác. Dòng sông nhỏ câm lặng nhận hết bao nhiêu đá vụn cậu ném xuống, như ôm cả bấy nhiêu đau đớn, tức giận của cậu
Ánh trời chiều rực rỡ, chói lòa, đường xe lửa vùng ngoại ô phía đông không một bóng người, hai đường ray dài bình thản chạy theo những cánh đồng lúa. Bất kể cậu phát tác cuồng nộ thế nào cũng không có ai tò mò nhìn tới. Cậu vẫn vừa ném loạn vừa gào thét như vậy, go đến khi không ra tiếng nữa, một lần nữa vô lực ngã xuống.
Một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương lúa thơm ngát, hai má cậu lạnh băng. Cậu vô thức đưa tay lên lau, mu bàn tay một mảng ẩm ướt…
Đêm đó, Tần Chiêu Chiêu ngồi bên bàn học viết một phong thư gửi Lâm Sâm. Thư viết không dài nhưng từng câu, từng chữ đều được cân nhắc rất lâu.
“Gửi Lâm Sâm,
Tôi biết chuyện chiều nay khiến cậu rất buồn, thật xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi không tốt, là tôi không chịu sớm nói rõ những hiểu nhầm.
Thật ra tôi thích Kiều Mục từ lâu lắm rồi, không phải đến năm lớp mười mới bắt đầu. Cậu biết không? Tôi và Kiều Mục cùng lớn lên ở khu tập thể một nhà máy. Tôi biết cậu ấy từ lúc còn nhỏ xíu nhưng cậu ấy chưa bao giờ biết đến tôi. Cậu ấy là con trai Phó giám đốc xưởng, còn ba tôi chỉ là một công nhân quèn trong nhà máy. Chúng tôi ở rất gần nhau nhưng thực chất rất xa, rất khác biệt. Vì thế, dẫu tôi thích cậu ấy thế nào đi chăng nữa cũng không dám bày tỏ, tôi biết rất rõ khoảng cách giữa hai người chúng tôi. Nhưng tôi vẫn luôn mong có thể đến gần cậu ấy, nên khi thi vào cấp ba tôi chỉ có một mục tiêu: vào bằng được trường trung học thực nghiệm. Cuối cùng, tôi cũng được như ý nguyện, thậm chí còn được học lớp với cậu ấy.
Lâm Sâm, cậu hiểu lầm là tôi thích cậu, hơn nữa còn đối xử với tôt với tôi như vậy, tôi thật sự rất không an lòng. Nhưng tôi không biết phải làm sao để giải thích rõ ràng với cậu, những lời thật lòng rất khó nói ra. Vốn dĩ, tôi muốn chờ tới khi mình đi Thượng Hải học đại học sẽ cắt đứt quan hệ với cậu luôn, nhưng tới giờ, tôi chỉ thuận miệng khen chiếc ba lô của Cung Tâm Khiết đẹp mà cậu lại tới tìm cô ấy năn nỉ mua lại nó cho tôi, tôi biết mình không thể kéo dài chuyện này thêm được nữa. Tôi không thể cứ thế nhận chiếc ba lô này, cứ thế thản nhiên hưởng thụ lòng tốt của cậu dành cho tôi, bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới chuyện báo đáp.
Lâm Sâm, chiếc ba lô này gửi trả lại cho cậu. Cảm ơn cậu đã đối xử tốt với tôi như vậy. Thật xin lỗi, tôi không thể đối tốt lại với cậu như thế! Thật xin lỗi, Lâm Sâm.
Tần Chiêu Chiêu”
Thư viết xong bỏ vào ba lô, sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu thừa dịp sáng hè mát mẻ tới bưu điện gửi đồ. Món quà này cô không thể nhận, nhưng lại ngại trực tiếp mang trả lại cho cậu ta, vì thế chỉ còn cách gửi qua đường bưu điện. Địa chỉ mà Lâm Sâm cho cô rốt cuộc cũng có lúc cần dùng tới.
Từ bưu điện về nhà, vừa qua một dãy nhà, cô thấy hàng xóm đang túm tụm bàn tán gì đó, mẹ cô cũng lẫn trong đám người ấy, vẻ mặt không đành lòng. “Sao có thể như vậy chứ? Thật thảm quá!
“Đúng là thê thảm thật! Hai vợ chồng đang yên đang lành, ban ngày còn vui vẻ bày tiệc mừng con vào đại học, tối đến đã gặp tai nạn người chết, người bị thương, thật là vui quá hóa buồn.”
“Đã thế Kiều Diệp còn trách Kiều Mục. Đúng là sống chết có số cả đấy. Đúng hôm ấy lái xe lại bị ốm, Phó giám đốc Kiều mới phải tự lái xe… Kết quả… Aiz! Đúng là ai cũng có số cả.”
Nghe mẹ nói “thê thảm”, Tần Chiêu Chiêu không khó để đoán ra mọi người đang bàn luận chuyện gì, nhất định là nhà ai có chuyện. Ở Trường Cơ này có tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh. Đang muốn hỏi xem nhà ai có chuyện thì nghe ngay được tên Kiều Mục, cô sửng sốt, chấn động, nhớ lại tất cả những gì vừa nghe xong, cả người không khỏi run lên.
Tai nạn giao thông, người chết người bị thương, vui quá hóa buồn, say rượu lái xe chết người… Kiều Mục, tối qua ba mẹ cậu lái xe bị tai nạn, người chết người bị thương.
Ánh mặt trời tháng Tám rực rỡ như thể trốn biệt đâu mất, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại trong nhà lại vang lên, Tần Chiêu Chiêu mở cửa nghe điện thoại, bên tai vang lên giọng nói rõ ràng của Lâm Sâm: “Tần Chiêu Chiêu, gọi đến trưa mà không thấy cậu nhấc máy, giờ cậu ở nhà hả?”
Cậu ta liên tục gọi điện tới, cô bất giác hoảng hốt. “À… Tôi… có việc phải ra ngoài… Cậu tìm tôi có việc gì?”
Chiều nay không bận gì chứ, ra ngoài một lát được không? Tôi chờ cậu ở đường ray xe lửa đầu đường gần nhà cậu.”
Cô vô thức từ chối: “Có chuyện gì không? Trời nóng thế này, ra ngoài mặt trời thiêu chết mất, tôi không muốn đi đâu.”
“Thế thì… tôi tới nhà cậu được không? Ba mẹ cậu chắc không có nhà nhỉ?”
“Không được, không được, hàng xóm nhìn thấy thì không hay. Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tôi… tôi có món quà… muốn tặng cậu.”
Quà… Cô nhất thời hiểu ra cậu ta muốn tặng gì cho mình. Thở sâu một hơi, cô quyết định: “Vậy cũng được, chiều nay gặp cậu ở đầu đường săt.”
Tiếng cậu ta vui vẻ ở đầu dây bên kia: “Được, hẹn cậu hai giờ, không gặp không về nhé!”
Vùng ngoại ô phía đông thành phố có một tuyến xe lửa chuyên vận chuyển hàng hóa. Đường ray thật dài, yên lặng uốn lượn trên đồng ruộng, quanh co vươn mãi tới nơi xa xăm không biết tên. Dọc đường sắt có dòng sông nhỏ uốn lượng, có rừng cây, có cả đồng lúa mùa xuân một sắc xanh mướt, thu sang vàng óng ả, xa xa có mấy ngọn núi nhỏ bốn mùa xanh biếc. Vào hè, vùng này xanh biếc một màu, đồng lúa xanh mượt, núi xanh một sắc thâm, cây cối xanh đậm. Chiều hè, người dân quanh vùng thường thả bộ theo đường ray để hóng mát.
Nhưng giữa ánh mặt trời chói lọi của một trưa tháng Tám, quanh khu đường sắt không có một bóng người. Tần Chiêu Chiêu che ô chầm chậm đi tới, đã thấy Lâm Sâm đứng phía xa xa. Cậu ta đội mũ trắng, mặc một chiếc áo T-shirt trắng đứng cạnh đường ray, trước mặt sau lưng là ruộng lúa chín, từng hàng lúa vàng cuộn sóng theo từng cơn gió nhẹ làm nổi bật sắc trắng chói mắt trên người Lâm Sâm.
Thấy cô, cậu ta nở nụ cười như hoa súng bừng nở dưới ánh dương, giơ tay lên vẫy cô, tay trái vẫn giấu sau lưng… Cậu ta đang giấu món quà muốn tặng cô sao?
“Tần Chiêu Chiêu, đoán xem tôi định tặng cậu cái gì?”
Cô vừa đến cậu ta đã hỏi dồn. Thấy gương mặt phấn chấn của cậu ta, nhìn bàn tay trái vẫn còn giấu sau lưng, khó khăn lắm cô mới thốt ra được mấy tiếng: “Lâm Sâm… Bất kể cậu muốn tặng gì, tôi cũng không thể nhận được.”
Cậu ta không theo kịp giọng nói và vẻ mặt của cô, nụ cười trên mặt cứng đờ. “Cậu làm sao thế? Sao lại không nhận?”
Tránh ánh mắt bất an khó hiểu của cậu ta, cô cúi mặt, quyết định dốc hết những gì muốn nói: “Lâm Sâm, có phải… cậu vẫn cho rằng tôi thích cậu? Thật ra từ trước tới giờ tôi chưa từng thích cậu. Ngày trước các bạn hay trêu “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”, tôi cũng nằm mơ nhắc tới bốn chữ này, khiến cậu hiểu nhầm là tôi thích cậu. Thật ra không phải như vậy, người tôi thích tên có một chữ “Mục”, tôi nằm mơ gọi “Chiêu Chiêu Mục Mục”, không phải gọi “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”. Là tôi khiến cậu hiểu nhầm, giờ xin giải thích rõ với cậu, xin lỗi!”
Lời của Tần Chiêu Chiêu, Lâm Sâm nghe rõ từng câu từng chữ, tất cả đều là chữ Hán, đều rât quen tai, nhưng một lô từ tổ hợp như vậy nghe không hiểu gì hết, cả ngày mặt vẫn ngây ngốc. Một lúc sau cậu mới run rẩy cất lời: “Cậu… Cậu nói cái gì? Cậu chưa từng thích tôi? Là tôi hiểu nhầm? Cậu đùa đấy à?”
Cậu hỏi lại, vừa hỏi vừa đến gần, lúc hỏi câu cuối, ánh mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy mong chờ, cậu rất mong cô có thể nói một câu: “Đúng là tôi đang đùa với cậu đấy!”
Nhưng Tần Chiêu Chiêu không thể, cô đã quyết hôm nay sẽ giải thích cho thật rõ ràng, cô không thể để Lâm Sâm cứ hiểu nhầm mãi như vậy được. Vững lòng, cô lặp lại thêm lần nữa: “Lâm Sâm, tôi không đùa với cậu đâu. Tôi đang rất nghiêm túc, tôi chưa từng thích cậu, người tôi thích có tên là “Mục”. Tôi đã gây cho cậu hiểu lầm không đáng có, thật sự xin lỗi!”
Lâm Sâm lắc đầu quầy quậy. “Người cậu thích có tên là “Mộc” á? Không thể nào, trong lớp ngoài tôi ra làm gì có ai tên có chữ “Mộc”. Nhất định là cậu đang đùa với tôi!”
Tần Chiêu Chiêu chần chừ, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói thật: “Thật ra… người tôi thầm thích là Kiều Mục.”
Kiều Mục… Cái tên này như trái bom rơi vào cõi lòng Lâm Sâm. “Ầm” một tiếng, có thể nghe thấy tiếng trái tim cậu vụn vỡ.
Tần Chiêu Chiêu một mực thích Kiều Mục, hóa ra trong mơ cô gọi “Chiêu Chiêu Mục Mục” chứ không phải “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”, vậy mà cậu còn ngây ngốc nghĩ “Mục Mục” mà cô âm thầm nhớ thương chính là “Mộc Mộc” cậu. Hóa ra, tất cả mọi chuyện đều là hiểu nhầm, bao nhiêu hiểu nhầm nực cười, nực cười đến khó chấp nhận. Mặt cậu đỏ bừng, rất nhanh chuyển sang trắng bệch như sương trắng mùa thu, băng tuyết mùa đông… trắng đến lạnh lẽo. Khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu đau đớn, tuyệt vọng, thống khổ, xấu hổ và giận dữ…
“Cậu thích Kiều Mục! Lớp mười rất nhiều con gái trong lớp thích Kiều Mục, thật không ngờ cậu cũng thế nốt! Các cậu thích cậu ta ở điểm nào! Cậu ta biết chơi dương cầm? Mặt mũi trắng trẻo, có gì hơn người? Mấy đứa con gái các cậu thật không ra sao cả! Nông cạn! Ấu trĩ! Đàn hai bài là mê mệt cậu ta không còn biết gì nữa, một đám ngốc!”
Nhìn qua cũng biết cậu đang giận điên, đương nhiên lời nói không hề dễ nghe, vì thế Tần Chiêu Chiêu không tranh cãi với cậu ta, bất kể cậu ta nói gì, cô cũng chỉ im lặng lắng nghe. Cô biết mình vừa làm tổn thương cậu ta sâu sắc, nếu làm vậy có thể khiến cậu ta dễ chịu hơn, cô tình nguyện để cậu ta mắng chửi, mắng bao lâu cũng được.
Nhưng Lâm Sâm gào một hồi xong liền vung tay ném chiếc ba lô cún con trên tay, xoay người chạy mất, bước chân dồn dập, hoảng loạn như con thú nhỏ trốn sự truy đuổi của thợ săn.
Tần Chiêu Chiêu xoay người nhặt chiếc ba lô cún con lên, nhìn theo bóng người trăng trắng mỗi lúc một xa, trong lòng cảm thấy thật sự áy náy. Cô biết rõ những lời ban nãy đã làm tổn thương cậu ta nhưng cô không hối hận vì đã nói thẳng như vậy. Có những lời nói ra rồi có thể làm tổn thương người khác nhưng vẫn không thể không nói, bởi vì những thứ nên ngừng mà không ngừng sẽ chỉ mang lại bối rối, lóng ngóng dây dưa, cuối cùng chỉ càng hỏng chuyện.
Lâm Sâm chạy như không biết mệt mỏi dọc theo đường ray, chạy qua từng thanh tà vẹt, bỏ lại vô số phía sau mà trước mặt còn hun hút không biết bao nhiêu thanh khác, hai chân cứ chạy mãi về phía xa, không ngừng nghỉ… Chạy đến khi lảo đảo ngã sấp mặt, những thanh tà vẹt gỗ và đá răm lót đường đỡ lấy thân thể vừa nhào xuống của cậu. Tà vẹt cứng rắn, đá răm sắc nhọn, cách một lớp áo phông mỏng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.
… Nhưng nỗi đau trong lòng còn rõ ràng hơn. Trái tim cậu như bị nghiền vụn, vết thương chồng chất.
Ngây ngốc nằm một lúc lâu trên đường ray, cậu bỗng nhảy dựng lên, hung hăng nắm một nắm đá vụn, dốc toàn lực ném xuống dòng sông nhỏ chảy bên, khiến bọt nước văng tung tóe. Vừa ném, cậu vừa khàn khàn hét: “Tần Chiêu Chiêu… Kiều Mục… Các người đi chết hết đi… Chết hết đi…”
Giống như một cái máy được lập trình sẵn, cậu không ngừng rên rỉ chừng ấy câu, lặp lại chừng ấy động tác. Dòng sông nhỏ câm lặng nhận hết bao nhiêu đá vụn cậu ném xuống, như ôm cả bấy nhiêu đau đớn, tức giận của cậu
Ánh trời chiều rực rỡ, chói lòa, đường xe lửa vùng ngoại ô phía đông không một bóng người, hai đường ray dài bình thản chạy theo những cánh đồng lúa. Bất kể cậu phát tác cuồng nộ thế nào cũng không có ai tò mò nhìn tới. Cậu vẫn vừa ném loạn vừa gào thét như vậy, go đến khi không ra tiếng nữa, một lần nữa vô lực ngã xuống.
Một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương lúa thơm ngát, hai má cậu lạnh băng. Cậu vô thức đưa tay lên lau, mu bàn tay một mảng ẩm ướt…
Đêm đó, Tần Chiêu Chiêu ngồi bên bàn học viết một phong thư gửi Lâm Sâm. Thư viết không dài nhưng từng câu, từng chữ đều được cân nhắc rất lâu.
“Gửi Lâm Sâm,
Tôi biết chuyện chiều nay khiến cậu rất buồn, thật xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi không tốt, là tôi không chịu sớm nói rõ những hiểu nhầm.
Thật ra tôi thích Kiều Mục từ lâu lắm rồi, không phải đến năm lớp mười mới bắt đầu. Cậu biết không? Tôi và Kiều Mục cùng lớn lên ở khu tập thể một nhà máy. Tôi biết cậu ấy từ lúc còn nhỏ xíu nhưng cậu ấy chưa bao giờ biết đến tôi. Cậu ấy là con trai Phó giám đốc xưởng, còn ba tôi chỉ là một công nhân quèn trong nhà máy. Chúng tôi ở rất gần nhau nhưng thực chất rất xa, rất khác biệt. Vì thế, dẫu tôi thích cậu ấy thế nào đi chăng nữa cũng không dám bày tỏ, tôi biết rất rõ khoảng cách giữa hai người chúng tôi. Nhưng tôi vẫn luôn mong có thể đến gần cậu ấy, nên khi thi vào cấp ba tôi chỉ có một mục tiêu: vào bằng được trường trung học thực nghiệm. Cuối cùng, tôi cũng được như ý nguyện, thậm chí còn được học lớp với cậu ấy.
Lâm Sâm, cậu hiểu lầm là tôi thích cậu, hơn nữa còn đối xử với tôt với tôi như vậy, tôi thật sự rất không an lòng. Nhưng tôi không biết phải làm sao để giải thích rõ ràng với cậu, những lời thật lòng rất khó nói ra. Vốn dĩ, tôi muốn chờ tới khi mình đi Thượng Hải học đại học sẽ cắt đứt quan hệ với cậu luôn, nhưng tới giờ, tôi chỉ thuận miệng khen chiếc ba lô của Cung Tâm Khiết đẹp mà cậu lại tới tìm cô ấy năn nỉ mua lại nó cho tôi, tôi biết mình không thể kéo dài chuyện này thêm được nữa. Tôi không thể cứ thế nhận chiếc ba lô này, cứ thế thản nhiên hưởng thụ lòng tốt của cậu dành cho tôi, bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới chuyện báo đáp.
Lâm Sâm, chiếc ba lô này gửi trả lại cho cậu. Cảm ơn cậu đã đối xử tốt với tôi như vậy. Thật xin lỗi, tôi không thể đối tốt lại với cậu như thế! Thật xin lỗi, Lâm Sâm.
Tần Chiêu Chiêu”
Thư viết xong bỏ vào ba lô, sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu thừa dịp sáng hè mát mẻ tới bưu điện gửi đồ. Món quà này cô không thể nhận, nhưng lại ngại trực tiếp mang trả lại cho cậu ta, vì thế chỉ còn cách gửi qua đường bưu điện. Địa chỉ mà Lâm Sâm cho cô rốt cuộc cũng có lúc cần dùng tới.
Từ bưu điện về nhà, vừa qua một dãy nhà, cô thấy hàng xóm đang túm tụm bàn tán gì đó, mẹ cô cũng lẫn trong đám người ấy, vẻ mặt không đành lòng. “Sao có thể như vậy chứ? Thật thảm quá!
“Đúng là thê thảm thật! Hai vợ chồng đang yên đang lành, ban ngày còn vui vẻ bày tiệc mừng con vào đại học, tối đến đã gặp tai nạn người chết, người bị thương, thật là vui quá hóa buồn.”
“Đã thế Kiều Diệp còn trách Kiều Mục. Đúng là sống chết có số cả đấy. Đúng hôm ấy lái xe lại bị ốm, Phó giám đốc Kiều mới phải tự lái xe… Kết quả… Aiz! Đúng là ai cũng có số cả.”
Nghe mẹ nói “thê thảm”, Tần Chiêu Chiêu không khó để đoán ra mọi người đang bàn luận chuyện gì, nhất định là nhà ai có chuyện. Ở Trường Cơ này có tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh. Đang muốn hỏi xem nhà ai có chuyện thì nghe ngay được tên Kiều Mục, cô sửng sốt, chấn động, nhớ lại tất cả những gì vừa nghe xong, cả người không khỏi run lên.
Tai nạn giao thông, người chết người bị thương, vui quá hóa buồn, say rượu lái xe chết người… Kiều Mục, tối qua ba mẹ cậu lái xe bị tai nạn, người chết người bị thương.
Ánh mặt trời tháng Tám rực rỡ như thể trốn biệt đâu mất, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy trước mắt tối sầm.
/53
|