Tần Chiêu Chiêu không cố ý tránh né Lâm Sâm nữa, bắt đầu tự nhiên tiếp xúc với cậu như các bạn trong lớp. Sự thay đổi thái độ của cô khiến Lâm Sâm vui mừng ra mặt. Vu Thiến còn lén nói cho cậu biết, Tần Chiêu Chiêu không chịu tiếp nhận cậu vì muốn tập trung tinh thần ôn thi vào trường đại học mong muốn, không muốn bị phân tâm. Chu Minh Vũ nghe xong nguyên nhân này, nói: “Mộc Mộc à, xem ra không phải Tần Chiêu Chiêu không thích cậu đâu, chẳng qua cô ấy là con ngoan trò giỏi, nghe lời thầy cô lấy học tập làm nhiệm vụ hàng đầu, không muốn dính dáng tới chuyện yêu đương mà thầy cô và phụ huynh vừa nghe đã giật mình nên mới cố tình không thừa nhận tình cảm với cậu. Rõ ràng là cô ấy sợ bị giáo viên biết mình đua đòi “học cái xấu”, học sinh ngoan lúc nào chẳng sợ giáo viên thay đổi cách nhìn về mình.”
Được Vu Thiến nói rõ nguyên nhân, thêm phân tích của Chu Minh Vũ, Lâm Sâm cũng cảm thấy thư thái ít nhiều. Cậu hiểu Tần Chiêu Chiêu hẳn cũng có ý với mình, nếu không làm sao đêm đó cô có thể cảm nhận được rằng cậu đang đứng ngoài của sổ? Rõ ràng “tâm hữu linh tê nhất điểm thông[1]” – không phải ai cũng có thể “thông” như vậy được đâu nhé!
[1] Lấy ý từ Vô đề I của Lý Thương Ẩn: “Thân vô thái phượng song phi dự/ Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”, nghĩa là: “Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao/ Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông, thấu hiểu lẫn nhau.”
Tần Chiêu Chiêu bị bỏng, xin nghỉ một tuần, mấy ngày cuối tuần với Lâm Sâm thật chẳng khác gì đồ ăn không bỏ muối, tẻ ngắt không cách nào chịu nổi. Vất vả lắm mới chờ được đến ngày cô đi học lại nhận được tin cô xin nghỉ thêm. Cậu không kìm được, hết giờ tự học không về nhà ngay mà đạp xe tới khu ngoại thành phía đông.
Lần mò trong bóng tối, cậu rón rén đến bên cửa sổ phòng cô. Trên rèm cửa không in bóng dáng cô, chỉ có ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn hắt ra ngoài, ngay cả màu lam nhạt của tấm rèm cũng không thấy rõ, đừng nói tới bóng người.
Nhưng giữa đêm sâu yên tĩnh, chỉ cách một tấm rèm, cậu có thể nghe thấy nhũng âm thanh cô tạo ra trong phòng: tiếng cô mở cặp sách, tiếng hộp bút mở, thậm chí cả âm thanh loạt soạt khi cô lật mở từng trang sách; đôi khi còn có tiếng hát khe khẽ của cô, tiếng hát dịu dàng, mềm mại như làn nước trong suốt uốn mình trên cỏ xanh; chốc chốc lại thấy tiếng cô cao giọng đáp lại ba mẹ ở nhà ngoài, thanh âm êm dịu chuyển sang vang dội, tựa như đóa hoa đương nụ bung nở nhoẻn miệng cười.
Không thể thấy gương mặt hay bóng hình, chỉ có thể cách một lớp cửa chăm chú lắng nghe âm thanh cô tạo ra cũng đủ khiến cậu vô cùng thỏa mãn.
Có điều, nghe lén chưa được bao lâu, chợt có người ra khoảnh đất phía sau, một vệt đèn pin ngẫu nhiên rọi vào người cậu rồi nhanh chóng biến mất, có lẽ người kia phát hiện bên ngoài có người. Cậu nhanh chóng rụt người lại, nép sát vào dải đất, tránh ánh đèn pin lại quét tới, không dám liều mình ở lại thêm. Dù sao bụi cỏ dại này cũng không phải ngã tư cho người ta lang thang dạo mát, chẳng ai rỗi việc lại nửa đêm nửa hôm tìm tới cái chốn như thế này, còn bám riết lấy cửa sổ nhà người khác không chịu đi nữa chứ. Nếu thật bị người ta tóm được, chẳng biết sẽ phải biện giải làm sao. Không thể nói đến đây vì Tần Chiêu Chiêu được, sẽ khiến người lớn hiểu nhầm, rồi lại bàn ra tán vào làm cô khó xử. Tốt nhất là đi trước, tránh gây chuyện không hay.
Lý lẽ đã rõ như vậy, nhưng hôm sau hết giờ tự học, lý trí vẫn không cưỡng lại được hai cái chân ương ngạnh, cậu lại dò dẫm đạp xe tới khu Trường Cơ ở ngoại ô. Cậu cứ lẩm nhẩm với bản thân hết lần này đến lần khác, tối qua ở chưa được bao lâu đã phải đi, hôm nay nhất định phải nán lại lâu thêm một chút.
Bàn chân đạp lên lá khô rụng, cậu nhón chân tìm tới khung cửa sổ kia. Còn chưa kịp lại gần, chợt thấy tấm rèm lam nhạt bị vén một góc, ánh đèn màu cam hắt thẳng ra ngoài như ánh mặt trời rực rỡ tràn tới tỏa ánh hào quang vào khoảng không tối đen trước mặt cậu.
Cậu vô thức dừng bước, ngây ngẩn nhìn ánh đèn, hẳn là cô vén rèm lên để nhìn ra ngoài. Cô nhìn gì bên ngoài? Lẽ nào cô biết cậu đang đứng ngoài sao? Không thể nào, sao cô biết được cậu sẽ đến?
Một lát sau, chợt thấy tấm kính cửa sổ vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng khiến cậu run bắn trong lòng. Cô biết cậu đang đứng ngoài nên mới dùng cách giống của cậu để gọi.
Cậu vừa mừng vừa lo gõ lên tấm kính đáp lại, ngón tay khẽ run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt vì hưng phấn và kích động. Cô chẳng những biết cậu đang đứng ngoài cửa sổ mà còn chủ động gõ cửa “gọi” cậu, cô không còn e sợ, tránh né cậu như trước kia nữa, làm sao cậu có thể không phấn khích, kích động cho được?
Cô không vén rèm, không mở cửa sổ, càng không nói một lời, chỉ hé rèm tuồn một tờ giấy cho cậu, nhắc cậu mau về nhà, đừng để mọi người tưởng cậu là trộm mà đuổi bắt. Cậu cảm thấy đây rõ ràng là sự quan tâm, cô có quan tâm mới lo lắng cho cậu như vậy, nếu không sao phải nhiều chuyện với cậu như thế? Bỏ tờ giấy đáng yêu vào cặp, cậu rút giấy bút trong cặp ra viết đáp lại cô. Tới giờ cậu mới cảm thấy chữ viết không đẹp thật đáng chán, bèn cố gắng viết từng chữ ngay ngắn.
Đêm đó, Lâm Sâm ca hát một mạch từ nhà Tần Chiêu Chiêu về đến nhà mình. Cây cối bên đường reo vang trong gió như thể đang hòa tấu mừng vui cho cậu. Tiếng hát vui vẻ vang vọng trên con đường núi âm u, tịch mịch.
“… Và cứ mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua, kẻ si tình này lại yêu em nhiều thêm, yêu em nhiều hơn nữa, đến khi tình yêu ngập tràn. Để từ đây cuộc đời em sẽ chỉ còn những điều tốt đẹp, quên hết u sầu, quên đi nước mắt rơi[2]…”
[2] Lời bài hát Mỗi ngày yêu em hơn một chút của Trương Học Hữu.
Tần Chiêu Chiêu không còn trốn tránh nữa, Lâm Sâm vui vẻ hơn nhiều, cảm thấy những chuyện trước kia mình làm thật sự rất ngu ngốc. Cậu không hề để ý tới cảm xúc của cô, cứ thế khua chiêng gióng trống mời cả lớp ăn “kẹo mừng”. Thật ra ngày đó cô sống chết không muốn thừa nhận chẳng qua vì không muốn để lộ chuyện này, không muốn mọi người biết. Học sinh ngoan lúc nào cũng sợ những lời đồn đại này kia, huống hồ một cô gái hay ngượng như cô, nhất định cô xấu hổ lắm. Lúc ấy sao cậu không nghĩ tới những chuyện như thế này? Tới giờ nhận ra thì cũng muộn rồi, cậu quyết định từ nay trước khi quyết định làm gì đều phải nghĩ tới cảm giác của cô đã. Cô không muốn khoe ra cho mọi người biết, vậy cậu sẽ giữ thật kín; cô cho rằng học hành mới là chuyện quan trọng, vậy cứ để cô chú tâm học tập; cô muốn thế nào cậu cũng tình nguyện chiều theo. Chỉ cần cô vui là được.
Trời lạnh dần, gió thu lạnh thêm từng ngày. Đến khi sương trắng ban đêm bắt đầu ngưng kết thành sương bạc sáng sớm thì cái rét mùa đông cũng bắt đầu lộ mặt.
Một năm bốn mùa, Tần Chiêu Chiêu thích nhất mùa hè, ghét nhất mùa đông. Cô rất sợ những khi trời lạnh, chân tay sẽ nứt nẻ, da cước lên vừa đỏ vừa đau lại ngứa, vô cùng khó chịu. Để giảm ngứa, Tần ba đã dùng thử rất nhiều cách, dùng nước ớt để rửa tay, đắp tỏi mềm, thậm chí lau bằng chuối tiêu vụn…. nhưng tất cả đều không khỏi. Thậm chí dùng túi chườm nước ấm cũng không tác dụng gì, năm nào những cơn nứt nẻ mùa đông cũng tới hỏi thăm cô, miên man không dứt tựa như không gặp không về. Cuối cùng, cô chẳng còn cách nào khác, đành mặc kệ.
Năm nay trời vừa sang đông, từng vết nứt nẻ lại xuất hiện trên tay Tần Chiêu Chiêu, ngón tay cô đỏ rộp, sưng phồng như củ cà rốt, khẽ chạm vào cũng đau vô cùng khiến cô viết bài cũng không xong. Cô học theo một nam sinh trong lớp, mua tạm một hộp cao dán cắt thành những mảnh lớn nhỏ dán lên chỗ đau. Mười ngón tay đều bị dán chi chít, mu bàn tay còn hai miếng cao to đùng. Tay cô giờ chẳng giống bàn tay người mà giống quầy thuốc hơn. Vu Thiến nhìn bàn tay cô mà thốt lên: “Oa! Cậu có đôi bàn tay “đẹp” nhỉ!”
Cô nhìn đôi bàn tay lem nhem toàn cao dán của mình cũng cảm thấy thật xấu hổ, vội vàng giấu bàn tay xấu xí vào găng tay. Thế nhưng, cũng may dán cao lên có đôi chút tác dụng, những chỗ da nứt nẻ không còn đau nữa, ngón tay có thể cử động linh hoạt hơn, có điều hai bàn tay dính đầy cao dán trông thật xấu xí!
Hai bàn tay dán cao chi chít đúng là xấu xí khiến cô ngượng ngùng không muốn để ai nhìn thấy, nhưng Lâm Sâm lại rất chú ý tới tay cô. Nghỉ giữa giờ, cô đang cầm túi chườm, chuẩn bị đổ ít nước nóng trong phích vào để ủ ấm, lại thấy cậu ta len lén tới gần, nói: “Sao tay cậu bị nẻ lâu vậy?”
Để tiện rót nước vào túi chườm, Tần Chiêu Chiêu tháo găng tay, để cậu ta nhìn chằm chằm vào tay như vậy thật xấu hổ, cô bèn cỏ túi chườm sang một bên, nhanh chóng lấy găng tay xỏ vào. Vừa xỏ găng tay vào đã thấy Lâm Sâm cầm túi chườm của mình lên, rót đầy nước ấm vào trong.
Cô đỏ mặt nhận túi chườm. “Cảm ơn!”
“Không sao, dán mấy miếng cao lên tay có tác dụng à?”
“Ừ, tốt lắm!”
Cô trả lời rất đơn giản, nhưng cậu ta lại thành thật nói: “Nếu có tác dụng thật thì tốt, nhà tôi còn mấy hộp cao dán loại tốt nhất, lúc trước thím mang từ bệnh viện về cho ba tôi trị đau lưng. Tôi mang tới cho cậu nhé!”
Cô nhanh chóng xua tay. “Không cần, không cần đâu. Tôi tự mua được!”
“Tôi đã hỏi Hoàng Dương rồi, cái này không phải dùng ngày một ngày hai mà khỏi được. Cậu ta còn bảo dán thế này vài ngày sẽ khá hơn nhưng phải dùng thường xuyên vì đây chỉ là trị ngọn, không phải chữa tận gốc. Có điều, nếu thấy dán cao mà khá hơn thì cứ dán, có còn hơn không.”
Tần Chiêu Chiêu học theo Hoàng Dương mua cao dán lên tay, cô không ngờ Lâm Sâm đã tìm Hoàng Dương hỏi thăm cặn kẽ như vậy, xem ra cậu ta đã chú tâm tới đôi bàn tay xấu xí của cô từ hồi đầu đông rồi. Ôm túi chườm ấm áp, cô không biết nên nói gì mời phải, chỉ đột nhiên cảm thấy hôm nay túi chườm nóng hơn hẳn bình thường, tưởng chừng hơi ấm có thể xuyên qua mọi lớp áo, ấm tới tận đáy lòng.
Giờ tự học hôm ấy, Tần Chiêu Chiêu lại thấy có người bỏ hai hộp cao dán vào ngăn bàn của mình. Cô biết nhất định là Lâm Sâm lén bỏ vào đây, có nên trả lại cho cậu ta hay không? Cô suy nghĩ nửa ngày. Cô hiểu vật nhỏ bé này biểu thị một phần tâm ý của cậu ta, giống như trái táo năm xưa cô tặng Kiều Mục. Lúc cô làm vậy cũng không có mong ước gì lớn lao, chính cô cũng biết thầm thích người ta sẽ chẳng mang lại kết quả gì, chẳng qua cô chỉ muốn tốt cho cậu. Lúc ấy cô đã vô cùng hy vọng Kiều Mục sẽ ăn quả táo ấy, thế nhưng cậu lại mang quả táo “trả” lại cho Hứa Lệ Viện. Khi ấy cô đã buồn, rất rất buồn, nhưng buồn đến mấy cô vẫn tình nguyện đối tốt với cậu.
Nguyện ý đối tốt với một người, dẫu cho họ không nhận tấm chân tình này của mình, cũng dứt khoát không thay lòng – tấm lòng ấy, tâm lý ấy, Tần Chiêu Chiêu hoàn toàn có thể hiểu được. Vì hiểu được nên mềm lòng. Cô không trả lại hai hộp cao này mà im lặng đón nhận.
Tần Chiêu Chiêu âm thầm nhận hai hộp cao dán khiến Lâm Sâm phấn khích vô cùng. Cậu càng tin rằng cô cũng có ý với mình, chẳng qua cô không muốn bày tỏ mà thôi. Không bày tỏ thì không bày tỏ, trong lòng vui là được rồi.
Được Vu Thiến nói rõ nguyên nhân, thêm phân tích của Chu Minh Vũ, Lâm Sâm cũng cảm thấy thư thái ít nhiều. Cậu hiểu Tần Chiêu Chiêu hẳn cũng có ý với mình, nếu không làm sao đêm đó cô có thể cảm nhận được rằng cậu đang đứng ngoài của sổ? Rõ ràng “tâm hữu linh tê nhất điểm thông[1]” – không phải ai cũng có thể “thông” như vậy được đâu nhé!
[1] Lấy ý từ Vô đề I của Lý Thương Ẩn: “Thân vô thái phượng song phi dự/ Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”, nghĩa là: “Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao/ Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông, thấu hiểu lẫn nhau.”
Tần Chiêu Chiêu bị bỏng, xin nghỉ một tuần, mấy ngày cuối tuần với Lâm Sâm thật chẳng khác gì đồ ăn không bỏ muối, tẻ ngắt không cách nào chịu nổi. Vất vả lắm mới chờ được đến ngày cô đi học lại nhận được tin cô xin nghỉ thêm. Cậu không kìm được, hết giờ tự học không về nhà ngay mà đạp xe tới khu ngoại thành phía đông.
Lần mò trong bóng tối, cậu rón rén đến bên cửa sổ phòng cô. Trên rèm cửa không in bóng dáng cô, chỉ có ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn hắt ra ngoài, ngay cả màu lam nhạt của tấm rèm cũng không thấy rõ, đừng nói tới bóng người.
Nhưng giữa đêm sâu yên tĩnh, chỉ cách một tấm rèm, cậu có thể nghe thấy nhũng âm thanh cô tạo ra trong phòng: tiếng cô mở cặp sách, tiếng hộp bút mở, thậm chí cả âm thanh loạt soạt khi cô lật mở từng trang sách; đôi khi còn có tiếng hát khe khẽ của cô, tiếng hát dịu dàng, mềm mại như làn nước trong suốt uốn mình trên cỏ xanh; chốc chốc lại thấy tiếng cô cao giọng đáp lại ba mẹ ở nhà ngoài, thanh âm êm dịu chuyển sang vang dội, tựa như đóa hoa đương nụ bung nở nhoẻn miệng cười.
Không thể thấy gương mặt hay bóng hình, chỉ có thể cách một lớp cửa chăm chú lắng nghe âm thanh cô tạo ra cũng đủ khiến cậu vô cùng thỏa mãn.
Có điều, nghe lén chưa được bao lâu, chợt có người ra khoảnh đất phía sau, một vệt đèn pin ngẫu nhiên rọi vào người cậu rồi nhanh chóng biến mất, có lẽ người kia phát hiện bên ngoài có người. Cậu nhanh chóng rụt người lại, nép sát vào dải đất, tránh ánh đèn pin lại quét tới, không dám liều mình ở lại thêm. Dù sao bụi cỏ dại này cũng không phải ngã tư cho người ta lang thang dạo mát, chẳng ai rỗi việc lại nửa đêm nửa hôm tìm tới cái chốn như thế này, còn bám riết lấy cửa sổ nhà người khác không chịu đi nữa chứ. Nếu thật bị người ta tóm được, chẳng biết sẽ phải biện giải làm sao. Không thể nói đến đây vì Tần Chiêu Chiêu được, sẽ khiến người lớn hiểu nhầm, rồi lại bàn ra tán vào làm cô khó xử. Tốt nhất là đi trước, tránh gây chuyện không hay.
Lý lẽ đã rõ như vậy, nhưng hôm sau hết giờ tự học, lý trí vẫn không cưỡng lại được hai cái chân ương ngạnh, cậu lại dò dẫm đạp xe tới khu Trường Cơ ở ngoại ô. Cậu cứ lẩm nhẩm với bản thân hết lần này đến lần khác, tối qua ở chưa được bao lâu đã phải đi, hôm nay nhất định phải nán lại lâu thêm một chút.
Bàn chân đạp lên lá khô rụng, cậu nhón chân tìm tới khung cửa sổ kia. Còn chưa kịp lại gần, chợt thấy tấm rèm lam nhạt bị vén một góc, ánh đèn màu cam hắt thẳng ra ngoài như ánh mặt trời rực rỡ tràn tới tỏa ánh hào quang vào khoảng không tối đen trước mặt cậu.
Cậu vô thức dừng bước, ngây ngẩn nhìn ánh đèn, hẳn là cô vén rèm lên để nhìn ra ngoài. Cô nhìn gì bên ngoài? Lẽ nào cô biết cậu đang đứng ngoài sao? Không thể nào, sao cô biết được cậu sẽ đến?
Một lát sau, chợt thấy tấm kính cửa sổ vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng khiến cậu run bắn trong lòng. Cô biết cậu đang đứng ngoài nên mới dùng cách giống của cậu để gọi.
Cậu vừa mừng vừa lo gõ lên tấm kính đáp lại, ngón tay khẽ run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt vì hưng phấn và kích động. Cô chẳng những biết cậu đang đứng ngoài cửa sổ mà còn chủ động gõ cửa “gọi” cậu, cô không còn e sợ, tránh né cậu như trước kia nữa, làm sao cậu có thể không phấn khích, kích động cho được?
Cô không vén rèm, không mở cửa sổ, càng không nói một lời, chỉ hé rèm tuồn một tờ giấy cho cậu, nhắc cậu mau về nhà, đừng để mọi người tưởng cậu là trộm mà đuổi bắt. Cậu cảm thấy đây rõ ràng là sự quan tâm, cô có quan tâm mới lo lắng cho cậu như vậy, nếu không sao phải nhiều chuyện với cậu như thế? Bỏ tờ giấy đáng yêu vào cặp, cậu rút giấy bút trong cặp ra viết đáp lại cô. Tới giờ cậu mới cảm thấy chữ viết không đẹp thật đáng chán, bèn cố gắng viết từng chữ ngay ngắn.
Đêm đó, Lâm Sâm ca hát một mạch từ nhà Tần Chiêu Chiêu về đến nhà mình. Cây cối bên đường reo vang trong gió như thể đang hòa tấu mừng vui cho cậu. Tiếng hát vui vẻ vang vọng trên con đường núi âm u, tịch mịch.
“… Và cứ mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua, kẻ si tình này lại yêu em nhiều thêm, yêu em nhiều hơn nữa, đến khi tình yêu ngập tràn. Để từ đây cuộc đời em sẽ chỉ còn những điều tốt đẹp, quên hết u sầu, quên đi nước mắt rơi[2]…”
[2] Lời bài hát Mỗi ngày yêu em hơn một chút của Trương Học Hữu.
Tần Chiêu Chiêu không còn trốn tránh nữa, Lâm Sâm vui vẻ hơn nhiều, cảm thấy những chuyện trước kia mình làm thật sự rất ngu ngốc. Cậu không hề để ý tới cảm xúc của cô, cứ thế khua chiêng gióng trống mời cả lớp ăn “kẹo mừng”. Thật ra ngày đó cô sống chết không muốn thừa nhận chẳng qua vì không muốn để lộ chuyện này, không muốn mọi người biết. Học sinh ngoan lúc nào cũng sợ những lời đồn đại này kia, huống hồ một cô gái hay ngượng như cô, nhất định cô xấu hổ lắm. Lúc ấy sao cậu không nghĩ tới những chuyện như thế này? Tới giờ nhận ra thì cũng muộn rồi, cậu quyết định từ nay trước khi quyết định làm gì đều phải nghĩ tới cảm giác của cô đã. Cô không muốn khoe ra cho mọi người biết, vậy cậu sẽ giữ thật kín; cô cho rằng học hành mới là chuyện quan trọng, vậy cứ để cô chú tâm học tập; cô muốn thế nào cậu cũng tình nguyện chiều theo. Chỉ cần cô vui là được.
Trời lạnh dần, gió thu lạnh thêm từng ngày. Đến khi sương trắng ban đêm bắt đầu ngưng kết thành sương bạc sáng sớm thì cái rét mùa đông cũng bắt đầu lộ mặt.
Một năm bốn mùa, Tần Chiêu Chiêu thích nhất mùa hè, ghét nhất mùa đông. Cô rất sợ những khi trời lạnh, chân tay sẽ nứt nẻ, da cước lên vừa đỏ vừa đau lại ngứa, vô cùng khó chịu. Để giảm ngứa, Tần ba đã dùng thử rất nhiều cách, dùng nước ớt để rửa tay, đắp tỏi mềm, thậm chí lau bằng chuối tiêu vụn…. nhưng tất cả đều không khỏi. Thậm chí dùng túi chườm nước ấm cũng không tác dụng gì, năm nào những cơn nứt nẻ mùa đông cũng tới hỏi thăm cô, miên man không dứt tựa như không gặp không về. Cuối cùng, cô chẳng còn cách nào khác, đành mặc kệ.
Năm nay trời vừa sang đông, từng vết nứt nẻ lại xuất hiện trên tay Tần Chiêu Chiêu, ngón tay cô đỏ rộp, sưng phồng như củ cà rốt, khẽ chạm vào cũng đau vô cùng khiến cô viết bài cũng không xong. Cô học theo một nam sinh trong lớp, mua tạm một hộp cao dán cắt thành những mảnh lớn nhỏ dán lên chỗ đau. Mười ngón tay đều bị dán chi chít, mu bàn tay còn hai miếng cao to đùng. Tay cô giờ chẳng giống bàn tay người mà giống quầy thuốc hơn. Vu Thiến nhìn bàn tay cô mà thốt lên: “Oa! Cậu có đôi bàn tay “đẹp” nhỉ!”
Cô nhìn đôi bàn tay lem nhem toàn cao dán của mình cũng cảm thấy thật xấu hổ, vội vàng giấu bàn tay xấu xí vào găng tay. Thế nhưng, cũng may dán cao lên có đôi chút tác dụng, những chỗ da nứt nẻ không còn đau nữa, ngón tay có thể cử động linh hoạt hơn, có điều hai bàn tay dính đầy cao dán trông thật xấu xí!
Hai bàn tay dán cao chi chít đúng là xấu xí khiến cô ngượng ngùng không muốn để ai nhìn thấy, nhưng Lâm Sâm lại rất chú ý tới tay cô. Nghỉ giữa giờ, cô đang cầm túi chườm, chuẩn bị đổ ít nước nóng trong phích vào để ủ ấm, lại thấy cậu ta len lén tới gần, nói: “Sao tay cậu bị nẻ lâu vậy?”
Để tiện rót nước vào túi chườm, Tần Chiêu Chiêu tháo găng tay, để cậu ta nhìn chằm chằm vào tay như vậy thật xấu hổ, cô bèn cỏ túi chườm sang một bên, nhanh chóng lấy găng tay xỏ vào. Vừa xỏ găng tay vào đã thấy Lâm Sâm cầm túi chườm của mình lên, rót đầy nước ấm vào trong.
Cô đỏ mặt nhận túi chườm. “Cảm ơn!”
“Không sao, dán mấy miếng cao lên tay có tác dụng à?”
“Ừ, tốt lắm!”
Cô trả lời rất đơn giản, nhưng cậu ta lại thành thật nói: “Nếu có tác dụng thật thì tốt, nhà tôi còn mấy hộp cao dán loại tốt nhất, lúc trước thím mang từ bệnh viện về cho ba tôi trị đau lưng. Tôi mang tới cho cậu nhé!”
Cô nhanh chóng xua tay. “Không cần, không cần đâu. Tôi tự mua được!”
“Tôi đã hỏi Hoàng Dương rồi, cái này không phải dùng ngày một ngày hai mà khỏi được. Cậu ta còn bảo dán thế này vài ngày sẽ khá hơn nhưng phải dùng thường xuyên vì đây chỉ là trị ngọn, không phải chữa tận gốc. Có điều, nếu thấy dán cao mà khá hơn thì cứ dán, có còn hơn không.”
Tần Chiêu Chiêu học theo Hoàng Dương mua cao dán lên tay, cô không ngờ Lâm Sâm đã tìm Hoàng Dương hỏi thăm cặn kẽ như vậy, xem ra cậu ta đã chú tâm tới đôi bàn tay xấu xí của cô từ hồi đầu đông rồi. Ôm túi chườm ấm áp, cô không biết nên nói gì mời phải, chỉ đột nhiên cảm thấy hôm nay túi chườm nóng hơn hẳn bình thường, tưởng chừng hơi ấm có thể xuyên qua mọi lớp áo, ấm tới tận đáy lòng.
Giờ tự học hôm ấy, Tần Chiêu Chiêu lại thấy có người bỏ hai hộp cao dán vào ngăn bàn của mình. Cô biết nhất định là Lâm Sâm lén bỏ vào đây, có nên trả lại cho cậu ta hay không? Cô suy nghĩ nửa ngày. Cô hiểu vật nhỏ bé này biểu thị một phần tâm ý của cậu ta, giống như trái táo năm xưa cô tặng Kiều Mục. Lúc cô làm vậy cũng không có mong ước gì lớn lao, chính cô cũng biết thầm thích người ta sẽ chẳng mang lại kết quả gì, chẳng qua cô chỉ muốn tốt cho cậu. Lúc ấy cô đã vô cùng hy vọng Kiều Mục sẽ ăn quả táo ấy, thế nhưng cậu lại mang quả táo “trả” lại cho Hứa Lệ Viện. Khi ấy cô đã buồn, rất rất buồn, nhưng buồn đến mấy cô vẫn tình nguyện đối tốt với cậu.
Nguyện ý đối tốt với một người, dẫu cho họ không nhận tấm chân tình này của mình, cũng dứt khoát không thay lòng – tấm lòng ấy, tâm lý ấy, Tần Chiêu Chiêu hoàn toàn có thể hiểu được. Vì hiểu được nên mềm lòng. Cô không trả lại hai hộp cao này mà im lặng đón nhận.
Tần Chiêu Chiêu âm thầm nhận hai hộp cao dán khiến Lâm Sâm phấn khích vô cùng. Cậu càng tin rằng cô cũng có ý với mình, chẳng qua cô không muốn bày tỏ mà thôi. Không bày tỏ thì không bày tỏ, trong lòng vui là được rồi.
/53
|