- Cám ơn anh, Châu Á Luân ! Số tiền này tôi sẽ trả lại anh sau.
Làm xong thủ tục nhập viện cho Diệp Đằng, Diệp Vân Sam nói với Châu Á Luân một câu như vậy. Phải vay tiền tên nam chính này, cô cũng rất bất đắc dĩ. Lúc chạy ra khỏi nhà quá vội, quần áo không kịp thay, ví cũng không kịp cầm, cô lấy đâu ra tiền viện phí bây giờ. Hơn nữa trời vẫn còn chưa sáng, cô không liên lạc được với ai để nhờ giúp đỡ, mà cô thì lại không thể rời đi.
- Không cần trả lại, cứ coi như tôi đã làm một việc tốt đi !
Châu Á Luân nhíu mày nói, vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu. Diệp Vân Sam âm thầm bĩu môi. Ông anh có thể đừng dùng vẻ mặt táo bón đó khi nói mình đang làm việc tốt không. Đây chính là vũ nhục ý nghĩa tốt đẹp của từ " việc tốt " đấy !
- Anh đưa tôi và Diệp Đằng vào đây đã là việc tốt hiếm thấy rồi, không cần tốt hơn nữa đâu, tôi đây chịu không nổi. Tiền tôi nhất định sẽ trả. Anh cứ biết vậy đi !
- Cô…
Châu Á Luân không biết phải nói điều gì. Từ khi nào mà miệng lưỡi cô gái này lại sắc sảo như vậy ? Anh liếc nhìn cô gái đang cắm cúi ghi lại số điện thoại kia một lượt. Bởi vì vội đưa Diệp Đằng vào bệnh viện, Diệp Vân Sam chỉ kịp khoác thêm một chiếc áo cardigan màu kem, bên trong vẫn là bộ quần áo ngủ màu trắng. Tuy rằng chất liệu vải rất bình thường, bộ đồ cũng cực kì kín đáo nhưng chúng vẫn không thể che lấp dáng người hoàn hảo của cô. Bởi vì nhìn nghiêng, hắn vẫn có thể bộ ngực mượt mà của cô thấp thoáng sau lớp áo khoác mỏng. Còn có vòng ba…
- Khụ !
Nhận ra suy nghĩ của mình không biết đã bay xa đến tận phương trời nào, Châu Á Luân vội vàng rời tầm mắt, ho khan một tiếng như muốn che giấu tâm tình.
- Nhìn cô cũng không giống người thừa tiền. Tại sao cứ phải cố chấp như vậy ?
Diệp Vân Sam đưa cho Châu Á Luân tờ giấy ghi số điện thoại của mình, mỉm cười :
- Tôi không thích mắc nợ người khác, đặc biệt là với những người tôi ghét hoặc không bao giờ muốn gặp lại !
oOo
Mấy ngày liền, Diệp Vân Sam phải chạy đôn chạy đáo giữa nơi làm việc và bệnh viện. Diệp Đằng cũng biết mẹ mình vất vả, không khóc cũng không náo loạn, cực kì ngoan ngoãn làm cho mấy cô y tá trong bệnh viện đều yêu thích không thôi. Cho dù bị tiêm rất đau, bé con cũng cắn răng chịu đựng khiến cho Diệp Vân Sam xót xa vô cùng, càng thêm cưng chiều nhóc đến không biên giới.
Biết Châu Á Luân sẽ không gọi lại, Diệp Vân Sam chủ động gọi hắn ra để trả lại số tiền đã vay. May mà lúc đó cô đã bắt hắn gọi vào số của cô, nếu không thì chắc không có cách nào liên lạc lại rồi. Ngồi trong một quán cà phê nhỏ, cô đặt tiền lên bàn, nói đó là tiền trả nợ rồi bước đi thẳng. Vừa ra đến cửa, cô liền rút điện thoại xóa luôn số của ai đó, không biết rằng hành động phũ phàng này vô tình bị người kia tinh mắt nhìn thấy.
" Cô ta thật sự không muốn có bất cứ liên hệ gì với quá khứ sao ? "
Châu Á Luân vốn tưởng Diệp Vân Sam bày ra trò trả nợ vớ vẩn này để thông qua hắn tiếp cận Thiên. Nhưng xem ra hắn đã lầm. Cô chỉ đơn thuần làm theo những gì mà cô đã nói thôi.
Hắn lên xe và bám theo cô gái trẻ. Nhưng khi biết đích đến của cô là bờ biển, hắn cũng thấy kì lạ.
Cô ta đến đây để làm gì ?
Diệp Vân Sam không mảy may biết rằng mình bị theo dõi. Cô leo lên vách đá sát bờ biển, lẳng lặng nhìn từng con sóng trắng xóa vỗ tung vào bờ, lẳng lặng nghe tiếng gió gào thét bên tai. Đã hai tháng rồi ! Hai tháng này, không có ngày nào là cô không soi gương vào sáng sớm. Cô hy vọng có một ngày mình sẽ được trở về, trở về với thế giới đã thân thuộc với cô suốt hai mươi sáu năm sống trên đời. Nhưng giây phút Diệp Đằng bị bệnh, giây phút cô nhìn con trai tái nhợt trên chiếc giường trắng xóa, cô biết rằng đã đến lúc mình buông bỏ, đã đến lúc cô dung nhập với thế giới này chứ không phải mắt lạnh nhìn tất cả như đang xem một bộ phim.
- A A A A A A A A A A A ….
Diệp Vân Sam hét lên thật lớn. Cô nhìn về chân trời phía xa, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
- BA, MẸ, CON GÁI BẤT HIẾU, KHÔNG THỂ TIẾP TỤC CHĂM SÓC BA MẸ! HAI NGƯỜI PHẢI CẢI TẠO THẬT TỐT, NHƯ VẬY MỚI SỚM ĐƯỢC RA NGOÀI. CẢ CON CŨNG VẬY, CŨNG SẼ SỐNG THẬT TỐT ĐỂ BA MẸ KHÔNG PHẢI PHIỀN LÒNG. PHƯƠNG LINH, TUY RẰNG CHÚNG TA SUỐT NGÀY CÃI NHAU, NHƯNG CẬU MÃI LÀ BẠN THÂN NHẤT CỦA TỚ. SẮP BA MƯƠI TUỔI RỒI, CẬU MAU MAU LẤY CHỒNG ĐI THÔI, CÓ THẾ THÌ TỚ MỚI YÊN TÂM. CÒN TẤT CẢ NHỮNG CÔ CẬU Ở TÒA SOẠN NỮA, NHỚ LÀM VIỆC ĐÀNG HOÀNG CHO TÔI, NẾU KHÔNG “ĐAO BÀ BÀ” TÔI ĐÂY SẼ CHO MẤY NGƯỜI BIẾT TAY. CÒN CÓ…Còn có…
Giọng Diệp Vân cứ thế nhỏ dần, nhưng tiếng nức nở lại càng ngày càng lớn. Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy ngực khóc như một đứa trẻ. Đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc cho những gì thuộc về hai mươi sáu năm của Diệp Vân Sam.
Tạm biệt…
Thế giới của tôi…
Châu Á Luân ngồi trong xe, im lặng dõi theo cô gái nhỏ. Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn không nghe thấy tiếng cô nói cũng không nhìn rõ cô đang làm gì, nhưng đại loại là đang xả ra hết tâm sự trong lòng đi. Từ một đại tiểu thư được nuông chiều trở thành kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, lại còn bị người khác ngáng chân, vậy mà hai tháng qua cô gái này vẫn có thể xoay sở để kiếm tiền trang trải cuộc sống, hơn nữa còn làm rất tốt. Nhớ đến những tài liệu điều tra kia, hắn thật sự muốn biết lí do gì đã tạo nên sự khác biệt một trời một vực giữa bốn năm và hai tháng.
Mà cái kẻ đã ngáng chân cô gái kia…
Chậc, hắn rất muốn đi gặp cậu ta để chê cười cậu ta một chút.Nghĩ là làm, Châu Á Luân quay đầu xe rời đi, mục tiêu chính là tập đoàn lớn mạnh nhất Châu Á – tập đoàn Thiên Nhất.
oOo
Tập đoàn Thiên Nhất.
- Tổng giám đốc, có Châu tiên sinh đến tìm ngài!
Nữ thư kí xinh đẹp bước vào văn phòng thông báo, thái độ vô cùng chuẩn mực.
- Để cậu ta vào đi! Còn nữa, từ lần sau nếu là Châu Á Luân đến, cứ để cậu ta vào, không cần thông báo.
Lâm Mộ Thiên chậm rãi nói. Trước đây, bởi vì cả anh và hắn đều thích Diệp Vân Nhu, tình cảm của hai người cũng có chút rạn nứt. Nhưng bây giờ Châu Á Luân đã rút lui rồi, anh nào có thể tiếp tục tỏ thái độ bất mãn. Dù sao tình bạn hai mươi mấy năm của hai người cũng rất khó có được, anh không hi vọng tình bạn đó tan vỡ dù với bất cứ lí do gì.
- Vâng, tôi đã biết !
Nữ thư kí nghiêm túc cúi đầu rồi đi ra ngoài. Đến cửa, cô kín đáo liếc nhìn vị tổng giám đốc nào đó, trong lòng thổn thức không thôi. Nhìn dáng người hoàn hảo kia xem, còn có khuôn mặt góc cạnh kia, rồi đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, còn cả mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng kia nữa. Ôi, đẹp trai quá đi mất ! Tiếc là cô không có phúc hưởng, cũng không dám hưởng. Một thư kí nhỏ bé như cô vẫn là nên yên phận đi thôi, vĩ đại quá cô với không tới. Ở bên cạnh tổng giám đốc lâu như vậy, nhìn bao nhiêu thiên kim tiểu thư như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi lụi bại trở về, cô không rút ra được bài học nào thì chính là óc heo rồi. Những cô gái có thể tiếp cận tổng giám đốc vốn rất ít, trụ được lại cũng chỉ có hai người. Một là nhị tiểu thư Diệp gia Diệp Vân Nhu, hai là tam tiểu thư Diệp Vân Sam. Mà tam tiểu thư đã bị loại khỏi vòng đấu cách đây bốn năm rồi, thế nên chắc chẳng bao lâu nữa cô sẽ có một bà chủ nhu nhược, đáng yêu thôi.
Ngay khi nữ thư kí vừa đi ra ngoài, Châu Á Luân bước vào với một nụ cười trên cười trên môi :
- Chào !
- Ừ.
Lâm Mộ Thiên thản nhiên đáp lại. Châu Á Luân cũng quen với kiểu mặt than này rồi nên không có để ý. Hắn rất tự nhiên ngồi xuống sô pha, mỉm cười với cô nàng thư kí bưng cà phê vào làm tai cô đỏ hết cả lên.
- Nếu cậu không có việc gì thì cũng đừng đến đây trêu chọc thư kí của tôi, làm ảnh hưởng đến chất lượng công việc.
- Có việc thì mới đến tìm cậu chứ ! Không biết tổng giám đốc Lâm đây có thể rộng lòng tha thứ cho một người được không ?
Lâm Mộ Thiên lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu. Đây là lần đầu tiên anh thấy Châu Á Luân cầu tình cho một người khác, thậm chí là Diệp Vân Nhu cũng chưa từng được hưởng qua quyền lợi này.
- Là ai ?
- Diệp – Vân – Sam !
Quả nhiên, khi nghe đến cái tên này, khuôn mặt của Lâm Mộ Thiên hiện lên vẻ chán ghét và ghê tởm. Châu Á Luân bình thản nhấp một ngụm cà phê :
- Hai tháng trước, cô ta lỡ miệng chọc giận cậu, cậu đã sai người gây phiền phức cho cô ta có đúng không ?
Lâm Mộ Thiên nhíu mày suy nghĩ, quả đúng là có chuyện như vậy.
- Bởi vì cậu không yêu cầu dừng lại, vậy nên đến giờ cô ta vẫn còn lao đao vì cuộc sống lắm. Thiên à, ức hiếp một bà mẹ đơn thân không phải tác phong của thân sĩ đâu !
Lâm Mộ Thiên hoàn toàn ngó lơ giọng điệu giễu cợt của tên kia, cái anh chú ý ở đây chính là cụm từ " bà mẹ đơn thân ".
- Cô ta có con ?
- Ừ. Một cậu nhóc đáng yêu bốn tuổi.
Không gian rơi vào im lặng. Tuy rằng Lâm Mộ Thiên không nói gì nữa, nhưng Châu Á Luân biết anh đang nghĩ đến khả năng đó. Đột nhiên, Lâm Mộ Thiên kết nối điện thoại tới trợ lí của mình.
- Trợ lí Mã, cậu vào đây cho tôi!
Vị trợ lí kia rất nhanh đã tới, cẩn thận tỉ mỉ thuật lại mọi việc, cũng rất khôn ngoan đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình. Thực ra, sự thật là Lâm Mộ Thiên muốn hắn khóa tài khoản của tam tiểu thư Diệp gia và phá đám những cuộc vui của cô ta. Nhưng ai ngờ được cô gái đó đã kịp rút hết tiền ra ngoài, hơn nữa thay vì đi bar thì cô lại đi tìm việc làm. Hắn đến báo cáo lại với Lâm Mộ Thiên, nào biết được đúng lúc đó nhị tiểu thư Diệp Vân Nhu gọi điện tới, tổng giám đốc không kiên nhẫn nói cứ làm như cũ rồi ngồi nói chuyện với người yêu, có vẻ như còn không rõ ràng lắm mình đưa ra yêu cầu gì.
Lâm Mộ Thiên nghe xong phiên bản sự thật đã được chỉnh sửa thì chỉ mắng trợ lí mấy câu, hạ lệnh dừng lại việc này rồi cho cậu ta ra ngoài. Châu Á Luân ở bên cạnh cố nín cười. Hắn vốn là người có tâm tư rất nặng, hơn nữa còn cực kì nhạy bén, vừa nhìn là hắn có thể đoán được mọi chuyện đằng sau cái gọi là sự thật kia. Không biết Thiên kiếm ở đâu ra cặp trợ lí – thư kí này nữa. Cả hai không chỉ được việc mà còn rất có cá tính. Hắn thích!
- Cậu đã hài lòng chưa?
- Hài lòng! Rất hài lòng là đằng khác! Cám ơn vì sự rộng rãi của cậu nhé! Tôi đi đây.
Thấy mục đích đã đạt được, Châu Á Luân đứng dậy rời đi. Nhưng khi ra đến cửa, giống như nghĩ ra điều gì đó, hắn quay đầu tủm tỉm nói với Lâm Mộ Thiên:
- Cậu có biết con trai của Diệp Vân Sam tên gì không? Là Diệp Đằng.
Cho đến khi bóng dáng của Châu Á Luân biến mất, Lâm Mộ Thiên vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Trong đầu chỉ còn quanh quẩn hai chữ “Diệp Đằng”.
Diệp Đằng? Đằng*?
Là chờ đợi sao? Cô gái đó… đang chờ đợi ai?
Làm xong thủ tục nhập viện cho Diệp Đằng, Diệp Vân Sam nói với Châu Á Luân một câu như vậy. Phải vay tiền tên nam chính này, cô cũng rất bất đắc dĩ. Lúc chạy ra khỏi nhà quá vội, quần áo không kịp thay, ví cũng không kịp cầm, cô lấy đâu ra tiền viện phí bây giờ. Hơn nữa trời vẫn còn chưa sáng, cô không liên lạc được với ai để nhờ giúp đỡ, mà cô thì lại không thể rời đi.
- Không cần trả lại, cứ coi như tôi đã làm một việc tốt đi !
Châu Á Luân nhíu mày nói, vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu. Diệp Vân Sam âm thầm bĩu môi. Ông anh có thể đừng dùng vẻ mặt táo bón đó khi nói mình đang làm việc tốt không. Đây chính là vũ nhục ý nghĩa tốt đẹp của từ " việc tốt " đấy !
- Anh đưa tôi và Diệp Đằng vào đây đã là việc tốt hiếm thấy rồi, không cần tốt hơn nữa đâu, tôi đây chịu không nổi. Tiền tôi nhất định sẽ trả. Anh cứ biết vậy đi !
- Cô…
Châu Á Luân không biết phải nói điều gì. Từ khi nào mà miệng lưỡi cô gái này lại sắc sảo như vậy ? Anh liếc nhìn cô gái đang cắm cúi ghi lại số điện thoại kia một lượt. Bởi vì vội đưa Diệp Đằng vào bệnh viện, Diệp Vân Sam chỉ kịp khoác thêm một chiếc áo cardigan màu kem, bên trong vẫn là bộ quần áo ngủ màu trắng. Tuy rằng chất liệu vải rất bình thường, bộ đồ cũng cực kì kín đáo nhưng chúng vẫn không thể che lấp dáng người hoàn hảo của cô. Bởi vì nhìn nghiêng, hắn vẫn có thể bộ ngực mượt mà của cô thấp thoáng sau lớp áo khoác mỏng. Còn có vòng ba…
- Khụ !
Nhận ra suy nghĩ của mình không biết đã bay xa đến tận phương trời nào, Châu Á Luân vội vàng rời tầm mắt, ho khan một tiếng như muốn che giấu tâm tình.
- Nhìn cô cũng không giống người thừa tiền. Tại sao cứ phải cố chấp như vậy ?
Diệp Vân Sam đưa cho Châu Á Luân tờ giấy ghi số điện thoại của mình, mỉm cười :
- Tôi không thích mắc nợ người khác, đặc biệt là với những người tôi ghét hoặc không bao giờ muốn gặp lại !
oOo
Mấy ngày liền, Diệp Vân Sam phải chạy đôn chạy đáo giữa nơi làm việc và bệnh viện. Diệp Đằng cũng biết mẹ mình vất vả, không khóc cũng không náo loạn, cực kì ngoan ngoãn làm cho mấy cô y tá trong bệnh viện đều yêu thích không thôi. Cho dù bị tiêm rất đau, bé con cũng cắn răng chịu đựng khiến cho Diệp Vân Sam xót xa vô cùng, càng thêm cưng chiều nhóc đến không biên giới.
Biết Châu Á Luân sẽ không gọi lại, Diệp Vân Sam chủ động gọi hắn ra để trả lại số tiền đã vay. May mà lúc đó cô đã bắt hắn gọi vào số của cô, nếu không thì chắc không có cách nào liên lạc lại rồi. Ngồi trong một quán cà phê nhỏ, cô đặt tiền lên bàn, nói đó là tiền trả nợ rồi bước đi thẳng. Vừa ra đến cửa, cô liền rút điện thoại xóa luôn số của ai đó, không biết rằng hành động phũ phàng này vô tình bị người kia tinh mắt nhìn thấy.
" Cô ta thật sự không muốn có bất cứ liên hệ gì với quá khứ sao ? "
Châu Á Luân vốn tưởng Diệp Vân Sam bày ra trò trả nợ vớ vẩn này để thông qua hắn tiếp cận Thiên. Nhưng xem ra hắn đã lầm. Cô chỉ đơn thuần làm theo những gì mà cô đã nói thôi.
Hắn lên xe và bám theo cô gái trẻ. Nhưng khi biết đích đến của cô là bờ biển, hắn cũng thấy kì lạ.
Cô ta đến đây để làm gì ?
Diệp Vân Sam không mảy may biết rằng mình bị theo dõi. Cô leo lên vách đá sát bờ biển, lẳng lặng nhìn từng con sóng trắng xóa vỗ tung vào bờ, lẳng lặng nghe tiếng gió gào thét bên tai. Đã hai tháng rồi ! Hai tháng này, không có ngày nào là cô không soi gương vào sáng sớm. Cô hy vọng có một ngày mình sẽ được trở về, trở về với thế giới đã thân thuộc với cô suốt hai mươi sáu năm sống trên đời. Nhưng giây phút Diệp Đằng bị bệnh, giây phút cô nhìn con trai tái nhợt trên chiếc giường trắng xóa, cô biết rằng đã đến lúc mình buông bỏ, đã đến lúc cô dung nhập với thế giới này chứ không phải mắt lạnh nhìn tất cả như đang xem một bộ phim.
- A A A A A A A A A A A ….
Diệp Vân Sam hét lên thật lớn. Cô nhìn về chân trời phía xa, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
- BA, MẸ, CON GÁI BẤT HIẾU, KHÔNG THỂ TIẾP TỤC CHĂM SÓC BA MẸ! HAI NGƯỜI PHẢI CẢI TẠO THẬT TỐT, NHƯ VẬY MỚI SỚM ĐƯỢC RA NGOÀI. CẢ CON CŨNG VẬY, CŨNG SẼ SỐNG THẬT TỐT ĐỂ BA MẸ KHÔNG PHẢI PHIỀN LÒNG. PHƯƠNG LINH, TUY RẰNG CHÚNG TA SUỐT NGÀY CÃI NHAU, NHƯNG CẬU MÃI LÀ BẠN THÂN NHẤT CỦA TỚ. SẮP BA MƯƠI TUỔI RỒI, CẬU MAU MAU LẤY CHỒNG ĐI THÔI, CÓ THẾ THÌ TỚ MỚI YÊN TÂM. CÒN TẤT CẢ NHỮNG CÔ CẬU Ở TÒA SOẠN NỮA, NHỚ LÀM VIỆC ĐÀNG HOÀNG CHO TÔI, NẾU KHÔNG “ĐAO BÀ BÀ” TÔI ĐÂY SẼ CHO MẤY NGƯỜI BIẾT TAY. CÒN CÓ…Còn có…
Giọng Diệp Vân cứ thế nhỏ dần, nhưng tiếng nức nở lại càng ngày càng lớn. Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy ngực khóc như một đứa trẻ. Đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc cho những gì thuộc về hai mươi sáu năm của Diệp Vân Sam.
Tạm biệt…
Thế giới của tôi…
Châu Á Luân ngồi trong xe, im lặng dõi theo cô gái nhỏ. Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn không nghe thấy tiếng cô nói cũng không nhìn rõ cô đang làm gì, nhưng đại loại là đang xả ra hết tâm sự trong lòng đi. Từ một đại tiểu thư được nuông chiều trở thành kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, lại còn bị người khác ngáng chân, vậy mà hai tháng qua cô gái này vẫn có thể xoay sở để kiếm tiền trang trải cuộc sống, hơn nữa còn làm rất tốt. Nhớ đến những tài liệu điều tra kia, hắn thật sự muốn biết lí do gì đã tạo nên sự khác biệt một trời một vực giữa bốn năm và hai tháng.
Mà cái kẻ đã ngáng chân cô gái kia…
Chậc, hắn rất muốn đi gặp cậu ta để chê cười cậu ta một chút.Nghĩ là làm, Châu Á Luân quay đầu xe rời đi, mục tiêu chính là tập đoàn lớn mạnh nhất Châu Á – tập đoàn Thiên Nhất.
oOo
Tập đoàn Thiên Nhất.
- Tổng giám đốc, có Châu tiên sinh đến tìm ngài!
Nữ thư kí xinh đẹp bước vào văn phòng thông báo, thái độ vô cùng chuẩn mực.
- Để cậu ta vào đi! Còn nữa, từ lần sau nếu là Châu Á Luân đến, cứ để cậu ta vào, không cần thông báo.
Lâm Mộ Thiên chậm rãi nói. Trước đây, bởi vì cả anh và hắn đều thích Diệp Vân Nhu, tình cảm của hai người cũng có chút rạn nứt. Nhưng bây giờ Châu Á Luân đã rút lui rồi, anh nào có thể tiếp tục tỏ thái độ bất mãn. Dù sao tình bạn hai mươi mấy năm của hai người cũng rất khó có được, anh không hi vọng tình bạn đó tan vỡ dù với bất cứ lí do gì.
- Vâng, tôi đã biết !
Nữ thư kí nghiêm túc cúi đầu rồi đi ra ngoài. Đến cửa, cô kín đáo liếc nhìn vị tổng giám đốc nào đó, trong lòng thổn thức không thôi. Nhìn dáng người hoàn hảo kia xem, còn có khuôn mặt góc cạnh kia, rồi đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, còn cả mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng kia nữa. Ôi, đẹp trai quá đi mất ! Tiếc là cô không có phúc hưởng, cũng không dám hưởng. Một thư kí nhỏ bé như cô vẫn là nên yên phận đi thôi, vĩ đại quá cô với không tới. Ở bên cạnh tổng giám đốc lâu như vậy, nhìn bao nhiêu thiên kim tiểu thư như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi lụi bại trở về, cô không rút ra được bài học nào thì chính là óc heo rồi. Những cô gái có thể tiếp cận tổng giám đốc vốn rất ít, trụ được lại cũng chỉ có hai người. Một là nhị tiểu thư Diệp gia Diệp Vân Nhu, hai là tam tiểu thư Diệp Vân Sam. Mà tam tiểu thư đã bị loại khỏi vòng đấu cách đây bốn năm rồi, thế nên chắc chẳng bao lâu nữa cô sẽ có một bà chủ nhu nhược, đáng yêu thôi.
Ngay khi nữ thư kí vừa đi ra ngoài, Châu Á Luân bước vào với một nụ cười trên cười trên môi :
- Chào !
- Ừ.
Lâm Mộ Thiên thản nhiên đáp lại. Châu Á Luân cũng quen với kiểu mặt than này rồi nên không có để ý. Hắn rất tự nhiên ngồi xuống sô pha, mỉm cười với cô nàng thư kí bưng cà phê vào làm tai cô đỏ hết cả lên.
- Nếu cậu không có việc gì thì cũng đừng đến đây trêu chọc thư kí của tôi, làm ảnh hưởng đến chất lượng công việc.
- Có việc thì mới đến tìm cậu chứ ! Không biết tổng giám đốc Lâm đây có thể rộng lòng tha thứ cho một người được không ?
Lâm Mộ Thiên lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu. Đây là lần đầu tiên anh thấy Châu Á Luân cầu tình cho một người khác, thậm chí là Diệp Vân Nhu cũng chưa từng được hưởng qua quyền lợi này.
- Là ai ?
- Diệp – Vân – Sam !
Quả nhiên, khi nghe đến cái tên này, khuôn mặt của Lâm Mộ Thiên hiện lên vẻ chán ghét và ghê tởm. Châu Á Luân bình thản nhấp một ngụm cà phê :
- Hai tháng trước, cô ta lỡ miệng chọc giận cậu, cậu đã sai người gây phiền phức cho cô ta có đúng không ?
Lâm Mộ Thiên nhíu mày suy nghĩ, quả đúng là có chuyện như vậy.
- Bởi vì cậu không yêu cầu dừng lại, vậy nên đến giờ cô ta vẫn còn lao đao vì cuộc sống lắm. Thiên à, ức hiếp một bà mẹ đơn thân không phải tác phong của thân sĩ đâu !
Lâm Mộ Thiên hoàn toàn ngó lơ giọng điệu giễu cợt của tên kia, cái anh chú ý ở đây chính là cụm từ " bà mẹ đơn thân ".
- Cô ta có con ?
- Ừ. Một cậu nhóc đáng yêu bốn tuổi.
Không gian rơi vào im lặng. Tuy rằng Lâm Mộ Thiên không nói gì nữa, nhưng Châu Á Luân biết anh đang nghĩ đến khả năng đó. Đột nhiên, Lâm Mộ Thiên kết nối điện thoại tới trợ lí của mình.
- Trợ lí Mã, cậu vào đây cho tôi!
Vị trợ lí kia rất nhanh đã tới, cẩn thận tỉ mỉ thuật lại mọi việc, cũng rất khôn ngoan đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình. Thực ra, sự thật là Lâm Mộ Thiên muốn hắn khóa tài khoản của tam tiểu thư Diệp gia và phá đám những cuộc vui của cô ta. Nhưng ai ngờ được cô gái đó đã kịp rút hết tiền ra ngoài, hơn nữa thay vì đi bar thì cô lại đi tìm việc làm. Hắn đến báo cáo lại với Lâm Mộ Thiên, nào biết được đúng lúc đó nhị tiểu thư Diệp Vân Nhu gọi điện tới, tổng giám đốc không kiên nhẫn nói cứ làm như cũ rồi ngồi nói chuyện với người yêu, có vẻ như còn không rõ ràng lắm mình đưa ra yêu cầu gì.
Lâm Mộ Thiên nghe xong phiên bản sự thật đã được chỉnh sửa thì chỉ mắng trợ lí mấy câu, hạ lệnh dừng lại việc này rồi cho cậu ta ra ngoài. Châu Á Luân ở bên cạnh cố nín cười. Hắn vốn là người có tâm tư rất nặng, hơn nữa còn cực kì nhạy bén, vừa nhìn là hắn có thể đoán được mọi chuyện đằng sau cái gọi là sự thật kia. Không biết Thiên kiếm ở đâu ra cặp trợ lí – thư kí này nữa. Cả hai không chỉ được việc mà còn rất có cá tính. Hắn thích!
- Cậu đã hài lòng chưa?
- Hài lòng! Rất hài lòng là đằng khác! Cám ơn vì sự rộng rãi của cậu nhé! Tôi đi đây.
Thấy mục đích đã đạt được, Châu Á Luân đứng dậy rời đi. Nhưng khi ra đến cửa, giống như nghĩ ra điều gì đó, hắn quay đầu tủm tỉm nói với Lâm Mộ Thiên:
- Cậu có biết con trai của Diệp Vân Sam tên gì không? Là Diệp Đằng.
Cho đến khi bóng dáng của Châu Á Luân biến mất, Lâm Mộ Thiên vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Trong đầu chỉ còn quanh quẩn hai chữ “Diệp Đằng”.
Diệp Đằng? Đằng*?
Là chờ đợi sao? Cô gái đó… đang chờ đợi ai?
/23
|