Tiếng nhạc sôi động điên cuồng, ánh đèn lấp loáng đủ màu, người người thả mình trong sự xa hoa trụy lạc. Đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố - Light.
Lúc này, trong một căn phòng lớn của quán bar, có một đám người cũng đang điên cuồng hát hò cùng uống rượu.
- Anh yêu em... mãi mãi... hú hú hú... khụ khụ...
- Đủ rồi đấy cha nội! Xuống đi! Hát không được mà còn cứ cố.
- Đến lượt em! Đến lượt em!
Diệp Vân Sam buồn cười nhìn một đám người tranh nhau micro. Lâu lâu mới có dịp được vui chơi thế này, vậy nên mọi người đều quậy hết mình.
- Vân Sam không hát sao?
Quản lí không biết từ lúc nào đã ngồi xuống gần cô.
- Tôi hát không hay, vẫn là để mọi người hát đi! Đúng rồi, bữa tiệc hôm nay là để mừng ngày độc thân cuối cùng của anh. Anh là nhân vật chính,
anh cũng phải lên hát mấy bài mới phải!
- Tóm lại là cả hai người đều phải lên hát. Hôm nay, đừng ai mong có thể trốn thoát.
Không biết từ khi nào mà sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía này. Bà chị nhân viên quầy thu ngân hét ầm lên vào micro. Tất cả hò nhau kéo quản lí và Diệp Vân Sam lên, hát hò ầm ĩ, nhảy múa loạn xạ.
- Quẩy lên nào, anh em!
- Hát không hay, phạt rượu!
- Nhảy không đẹp, phạt rượu!
- Không say không về! Hôm nay quản lí bao tất cả rồi!
- Yeah!
oOo
- Ưm...
Diệp Vân Sam lảo đảo đi trên hành lang. Tửu lượng của cô không tốt, cô đã cố tránh rồi mà vẫn bị mọi người ép uống. Cả người nôn nao khó chịu, cô đành phải thừa lúc bọn họ đang mải vui chơi mà lẻn ra ngoài.
- WC ở đâu nhỉ?
Cô gái trẻ mơ mơ màng màng tiến về phía trước. Đột nhiên, một bóng đen xuất che đi tầm mắt của cô.
- Cô em xinh đẹp, sao lại đi có một mình thế này? Có muốn theo bọn anh không?
Một tràng cười khả ố vang lên. Mấy tên thanh niên này vây cô vào góc tường. Bọn chúng ngả ngớn đụng chạm cô.
- Tránh ra!
Diệp Vân Sam hất văng những cánh tay bẩn thỉu trên người mình. Cô cảm nhận được bản thân đang gặp nguy hiểm. Nhưng chất cồn trong người khiến cô mất dần tỉnh táo, không suy nghĩ được gì, cũng không biết phải làm gì.
- Dữ dằn chưa kìa? Nhưng mà anh thích, ha ha...
Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, Diệp Vân Sam hơi co người lại như một cách tự bảo vệ mình. Dưới ánh đèn vàng dịu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô càng thêm mê người, cũng làm đám thanh niên kia nuốt nước bọt ừng ực.
- Vớ được hàng ngon rồi chúng mày ơi!
- Quá tuyệt! Tao không thể chờ đến đêm nay được nữa rồi.
- Thế nào?
- Tất cả cùng chơi luôn!
Một tên tóm lấy cô, bắt đầu giở trò. Thân thể nóng bỏng có lồi có lõm của cô khiến hắn cảm thấy lửa trong người bốc lên hừng hực.
- Buông ra! Buông ra!
Diệp Vân Sam giãy dụa nhưng không tác dụng. Đột nhiên, cả người cô bị kéo ngược về phía sau. Cô rơi vào một cái ôm ấm áp mà an toàn.
- Mày là ai? A...
Tên thanh niên thét lên một tiếng. Bàn tay hắn đã bị người đàn ông vừa mới đến giữ chặt. Đây là kẻ mà bọn hắn không trêu chọc nổi, chủ nhân của quán bar này - Châu Á Luân. Mấy tên còn lại bị khí thế của Châu Á Luân dọa sợ nhưng cũng không thể chạy thoát khi có cả một đám người áo đen chặn đường. Bọn chúng chỉ là mấy cậu ấm ăn chơi trác táng, vừa rơi vào tình cảnh khốn đốn là đã run rẩy đến nhũn cả chân.
Lúc này, Diệp Vân Sam vẫn ôm chặt lấy ai đó không nhúc nhích. Mùi hương quen thuộc. Cảm giác quen thuộc. Giọng nói quen thuộc. Mọi thứ khiến cô thả lỏng và cảm thấy an tâm. Trong tâm trí mơ hồ của cô, cô lựa chọn tin tưởng người đàn ông này.
Giao cho anh!
Tất cả đều giao cho anh!
- Hừ!
Châu Á Luân hừ lạnh một tiếng. Hắn nheo mắt nhìn đám chuột nhắt trước mặt. Chỉ cần nghĩ đến việc những bàn tay bẩn thỉu này vừa chạm vào người cô, trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa vô danh không thể khống chế. Hắn chỉ muốn ngay lập tức bẻ gãy chúng. Mà hắn cũng làm như thế thật.
Rắc!
- A a a...ư...ư...
Tên thanh niên bị một vệ sĩ áo đen bóp miệng lại không cho phát ra tiếng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn. Cánh tay vừa được thả ra buông thõng, bắt đầu sưng lên một cách ghê người.
- Xử lí bọn chúng!
Châu Á Luân ra hiệu cho thuộc hạ.
- Vâng, boss!
Những vệ sĩ áo đen đánh ngất đám người kia rồi mang đi. Còn Châu Á Luân thì ôm Diệp Vân Sam lên tầng cao nhất, vào một căn phòng VIP dành cho tổng thống. Đoạn hắn đặt cô lên sa lông, vỗ nhẹ má cô:
- Vân Sam! Vân Sam!
Diệp Vân Sam nãy giờ vẫn mở to đôi mắt mơ màng, chỉ là rất ngoan ngoãn, rất im lặng. Nếu là người quen của cô, nhất định họ sẽ biết đây là sự khởi đầu cho một chuỗi lảm nhảm không có hồi kết của cô gái. Những ai thân thiết với cô, họ sẽ biết đây đều là lời nói thật lòng.
- Hì hì, Á Luân đó hả?
Diệp Vân Sam cười híp cả mắt. Hơi thở tràn ngập mùi rượu khiến cho hắn hơi nhíu mày. Hắn biết tính cách Diệp Vân Sam. Cô không thể bỏ mặc Diệp Đằng ở nhà rồi tự dưng chạy đến đây uống rượu được. Vì thế, hắn ra lệnh cho quản lí vẫn còn đang đứng ở cửa:
- Tìm hiểu xem vì sao Diệp tam tiểu thư lại tới đây!
- Vâng!
Quản lí đi rồi, Châu Á Luân mới có thể dồn tâm trí cho cô gái nhỏ đã say bí tỉ ở trước mặt. Hắn thở hắt ra một hơi rồi búng nhẹ lên trán cô:
- Cô có biết mình đẹp tới mức nào không mà dám lang thang ở những chỗ như thế này một mình?
- Ai da, đau quá!
Diệp Vân Sam không nghe Châu Á Luân nói gì, chỉ bưng trán rồi nhìn hắn với ánh mắt giận dỗi.
- Anh bắt nạt tôi!
- Tôi bắt nạt cô?
- Đúng thế! Đừng tưởng tôi không biết anh là ai nhé! Anh là Châu Á Luân. Đúng... Anh chính là tên khốn đã hợp tác với một tên khốn khác, vì tình yêu và chính nghĩa gì đó, hại tôi thê thảm thê thảm thê thảm ~
Diệp Vân Sam kéo dài chữ "thê thảm", cả người ngọ nguậy lung tung khiến hắn phải kéo cô vào lồng ngực rắn chắc của mình. Trong lòng hắn có chút ê ẩm. Hắn đã cố gắng bù đắp, vậy mà vẫn không thể xóa đi thành kiến của cô đối với hắn sao?
- Nhưng mà... - Diệp Vân Sam chỉa chỉa ngực hắn. - Nể tình anh gần đây đối xử rất tốt với mẹ con tôi, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.
- Bí mật gì?
Châu Á Luân hứng thú hỏi. Dù sao hắn cũng có thời gian, hắn không ngại chơi đùa cùng cô.
- Tôi ấy mà... không phải là Diệp Vân Sam.
- Hửm?
- Không đúng... Tôi cũng là Diệp Vân Sam mà. Ý tôi là... tôi không phải là Diệp Vân Sam trước kia. Diệp Vân Sam trước kia đã chết rồi.
- Chết?
- Đúng vậy! - Cô gái nhỏ gật đầu chắc nịch. - Anh không thấy tôi và cô ấy rất khác nhau sao? Bởi vì tôi không phải cô ấy.
Châu Á Luân nghe cô nói xong thì đột nhiên nghĩ đến sự thay đổi kì lạ của cô suốt mấy tháng qua. Có thể đây chính là cơ hội để hắn biết được lí do.
- Vân Sam của trước kia ấy mà, cô ấy không độc ác và ngu ngốc như mấy người tưởng đâu, cô ấy chỉ là một cô gái đáng thương mà thôi... Cô ấy yêu gia đình mình, nhưng gia đình không yêu cô ấy... Cô ấy cố gắng học thật giỏi, không ai chú ý đến cô ấy. Cô ấy cố ý hỗn láo ngỗ nghịch, thậm chí dần trở nên hư hỏng, cũng không ai quan tâm cô ấy. Anh nói xem, cô ấy phải làm sao bây giờ?
Diệp Vân Sam ngẩng đầu nhìn Châu Á Luân. Đôi mắt mờ sương tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Đây không chỉ là cảm xúc của cô, nó còn mang theo chấp niệm của người con gái tội nghiệp kia...
- Vân Sam!
Châu Á Luân đau lòng vuốt ve mái tóc cô. Rốt cuộc cô đã phải trải qua một tuổi thơ như thế nào?
- Cô ấy yêu Lâm Mộ Thiên, yêu điên cuồng, bởi vì anh ta đã từng là người cứu rỗi cô ấy khi cô ấy tuyệt vọng nhất. Nhưng... chỉ có một lần duy nhất đấy thôi. Cô ấy đã từng làm những việc sai trái, bọn họ chỉ biết trừng phạt cô, trả thù cô, lại chưa bao giờ thử cố gắng hiểu cô ấy, đưa cô ấy trở về con đường đúng đắn. Ha! Người cô độc thì vẫn mãi là người cô độc mà thôi.
Diệp Vân Sam mỉm cười tự giễu, đuôi mắt bắt đầu phiếm hồng.
- Tôi cũng từng oán hận cô ấy, oán hận cô ấy quá cố chấp, oán hận cô ấy đối xử tệ bạc với Diệp Đằng. Cho dù Diệp Đằng là kết quả của một sai lầm, nhưng thằng bé cũng là con cô ấy mà. Khi tôi nhìn thấy thằng bé ngồi run rẩy một góc trong phòng tối, khi con tôi nóng hầm hập nằm trong lòng tôi, tôi con mẹ nó không muốn quan tâm đến cái gì Lâm Mộ Thiên, cái gì Diệp gia nữa. Diệp Đằng mới là ánh sáng của tôi, là cuộc sống của tôi, là tất cả của tôi. Tôi muốn thay đổi vận mệnh. Nhưng mấy người lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi lúc nào cũng phải cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ làm phật ý mấy người thì sẽ bị trả thù, sợ mấy người làm hại Diệp Đằng. Mấy người có biết mấy người đáng ghét cỡ nào không hả?
Diệp Vân Sam gắt lên, nước mắt chảy dài trên má. Dường như mọi áp lực trên lưng đều bùng nổ vào giây phút này. Cô phải kiếm tiền, phải nuôi con, phải tìm cách kết thân với nam chính, phải đề phòng nữ phụ, phải chú ý từng chút một để không bị cuốn vào cơn lốc này. Dù cô rất độc lập và mạnh mẽ, dù lúc nào cô cũng tỏ ra không sao cả, nhưng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, sẽ có lúc cô mệt mỏi và yếu mềm.
Châu Á Luân kéo cô vào vòng tay cứng cáp của mình . Mỗi một lời cô nói đều khiến trái tim hắn như bị thắt chặt. Lần đầu tiên hắn gặp lại cô, cô khóc, hắn vô thức ôm cô vào lòng. Lần này, cô khóc, hắn vẫn ôm lấy cô. Nhưng là hắn tự nguyện, hoàn toàn tự nguyện...
- Tôi hiểu. Tôi hiểu tất cả. Cô yên tâm đi! Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô và Diệp Đằng đâu!
Giọng nói ấm áp dịu dàng của Châu Á Luân như vuốt lên nỗi bất an của cô. Diệp Vân Sam dần dần thả lỏng, để mặc cho người kia ôm.
Châu Á Luân cuối cùng cũng hiểu được lí do cô thay đổi nhiều đến vậy. Chỉ là, đó vốn không phải tất cả. Hắn chưa bao giờ nghĩ theo hướng thần bí kì quái, vậy nên chỉ đoán ẩn ý đằng sau những câu chữ kia, lại không biết rằng sự thật chính là ý nghĩa trực tiếp của chúng.
- Vân Sam!
Châu Á Luân ôm lấy khuôn mặt của cô. Cô nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ. Hắn đau lòng hôn lên mắt cô, mũi cô, rồi đến bờ môi căng mọng ngọt ngào. Hắn ngậm lấy cánh môi mềm của cô, khẽ cắn.
- Ưm...
Diệp Vân Sam phát ra một tiếng rên nhẹ trong vô thức. Ngay lập tức, đầu lưỡi Châu Á Luân không kiêng nể gì mà tiến vào, xâm chiếm khoang miệng ấm áp. Hắn khéo léo đảo qua từng chân răng như muốn khắc họa chúng, mơn trớn chiếc lưỡi thơm tho của cô. Vòng tay hắn ôm cô thật chặt. Hơi thở đàn ông nóng rực bao phủ cô, khiến cô không thể phản kháng.
Diệp Vân Sam níu chặt lấy áo Châu Á Luân. Cả người cô mềm nhũn dán vào ngực hắn. Cái miệng nhỏ nhắn bị hắn hôn đến gần như tê dại. Đầu óc thêm mơ màng, hơi thở thêm gấp gáp. Cô theo bản năng đáp lại hắn. Chiếc lưỡi bé xinh rụt rè chạm vào lưỡi hắn rồi rời đi ngay. Nhưng hắn làm sao để cô có được cơ hội đó. Đầu lưỡi hắn mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô ma sát, muốn hút đi tất cả mật ngọt trong miệng cô. Hai người cứ thế say sưa với vũ điệu của mình.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên kéo lí trí của Châu Á Luân trở lại. Hắn buông Diệp Vân Sam ra. Cả người cô mềm nhũn tựa vào hắn.
- Vào đi!
Cánh cửa bật mở. Người quản lí bước vào.
- Ông chủ, chúng tôi đã tìm hiểu xong. Diệp tiểu thư cùng đồng nghiệp đến đây để chúc mừng quản lí nhà hàng nơi cô ấy làm việc sắp kết hôn. Bây giờ họ đang đi tìm cô ấy. Ngoài ra, có một thanh niên tên là Lục Tử Cao cũng hỏi chúng tôi về cô ấy.
- Lục Tử Cao?
Châu Á Luân lẩm bẩm. Hắn ghé mắt nhìn cô gái đang ở trong lòng mình. Có vẻ cô ấy buồn ngủ.
- Để cậu ta lên đây đi!
- Vâng!
Một lát sau, quản lí dẫn Lục Tử Cao vào phòng. Anh chàng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
- A, khụ, tôi... tôi không phải đang làm phiền gì hai người đấy chứ?
- Không.
Châu Á Luân đáp gọn lỏn. Hắn ôm cô đến gần Lục Tử Cao và trao cho anh.
- Tôi bắt gặp cô ấy say rượu đi lạc sang khu vực khác. Nếu cậu đã đến đây, vậy thì giúp tôi đưa cô ấy về.
- À, tất nhiên rồi, ha ha...
Lục Tử Cao đỡ lấy Diệp Vân Sam. Thấy cô đã ngủ khì rồi, anh thực sự vừa bực vừa buồn cười. Mọi người thì vất vả chạy đi tìm cô, còn cô thì ngủ ngon lành trong lòng mỹ nam vậy hả?
- Vậy tôi đưa cô ấy đi trước!
- Ừ!
Châu Á Luân nhìn bóng dáng hai người kia biến mất sau hành lang, vẻ mặt đăm chiêu không biết suy nghĩ gì. Chạm nhẹ tay lên môi, khóe miệng ai đó nhuộm thêm một tầng vui vẻ và ngọt ngào.
Lúc này, trong một căn phòng lớn của quán bar, có một đám người cũng đang điên cuồng hát hò cùng uống rượu.
- Anh yêu em... mãi mãi... hú hú hú... khụ khụ...
- Đủ rồi đấy cha nội! Xuống đi! Hát không được mà còn cứ cố.
- Đến lượt em! Đến lượt em!
Diệp Vân Sam buồn cười nhìn một đám người tranh nhau micro. Lâu lâu mới có dịp được vui chơi thế này, vậy nên mọi người đều quậy hết mình.
- Vân Sam không hát sao?
Quản lí không biết từ lúc nào đã ngồi xuống gần cô.
- Tôi hát không hay, vẫn là để mọi người hát đi! Đúng rồi, bữa tiệc hôm nay là để mừng ngày độc thân cuối cùng của anh. Anh là nhân vật chính,
anh cũng phải lên hát mấy bài mới phải!
- Tóm lại là cả hai người đều phải lên hát. Hôm nay, đừng ai mong có thể trốn thoát.
Không biết từ khi nào mà sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía này. Bà chị nhân viên quầy thu ngân hét ầm lên vào micro. Tất cả hò nhau kéo quản lí và Diệp Vân Sam lên, hát hò ầm ĩ, nhảy múa loạn xạ.
- Quẩy lên nào, anh em!
- Hát không hay, phạt rượu!
- Nhảy không đẹp, phạt rượu!
- Không say không về! Hôm nay quản lí bao tất cả rồi!
- Yeah!
oOo
- Ưm...
Diệp Vân Sam lảo đảo đi trên hành lang. Tửu lượng của cô không tốt, cô đã cố tránh rồi mà vẫn bị mọi người ép uống. Cả người nôn nao khó chịu, cô đành phải thừa lúc bọn họ đang mải vui chơi mà lẻn ra ngoài.
- WC ở đâu nhỉ?
Cô gái trẻ mơ mơ màng màng tiến về phía trước. Đột nhiên, một bóng đen xuất che đi tầm mắt của cô.
- Cô em xinh đẹp, sao lại đi có một mình thế này? Có muốn theo bọn anh không?
Một tràng cười khả ố vang lên. Mấy tên thanh niên này vây cô vào góc tường. Bọn chúng ngả ngớn đụng chạm cô.
- Tránh ra!
Diệp Vân Sam hất văng những cánh tay bẩn thỉu trên người mình. Cô cảm nhận được bản thân đang gặp nguy hiểm. Nhưng chất cồn trong người khiến cô mất dần tỉnh táo, không suy nghĩ được gì, cũng không biết phải làm gì.
- Dữ dằn chưa kìa? Nhưng mà anh thích, ha ha...
Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, Diệp Vân Sam hơi co người lại như một cách tự bảo vệ mình. Dưới ánh đèn vàng dịu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô càng thêm mê người, cũng làm đám thanh niên kia nuốt nước bọt ừng ực.
- Vớ được hàng ngon rồi chúng mày ơi!
- Quá tuyệt! Tao không thể chờ đến đêm nay được nữa rồi.
- Thế nào?
- Tất cả cùng chơi luôn!
Một tên tóm lấy cô, bắt đầu giở trò. Thân thể nóng bỏng có lồi có lõm của cô khiến hắn cảm thấy lửa trong người bốc lên hừng hực.
- Buông ra! Buông ra!
Diệp Vân Sam giãy dụa nhưng không tác dụng. Đột nhiên, cả người cô bị kéo ngược về phía sau. Cô rơi vào một cái ôm ấm áp mà an toàn.
- Mày là ai? A...
Tên thanh niên thét lên một tiếng. Bàn tay hắn đã bị người đàn ông vừa mới đến giữ chặt. Đây là kẻ mà bọn hắn không trêu chọc nổi, chủ nhân của quán bar này - Châu Á Luân. Mấy tên còn lại bị khí thế của Châu Á Luân dọa sợ nhưng cũng không thể chạy thoát khi có cả một đám người áo đen chặn đường. Bọn chúng chỉ là mấy cậu ấm ăn chơi trác táng, vừa rơi vào tình cảnh khốn đốn là đã run rẩy đến nhũn cả chân.
Lúc này, Diệp Vân Sam vẫn ôm chặt lấy ai đó không nhúc nhích. Mùi hương quen thuộc. Cảm giác quen thuộc. Giọng nói quen thuộc. Mọi thứ khiến cô thả lỏng và cảm thấy an tâm. Trong tâm trí mơ hồ của cô, cô lựa chọn tin tưởng người đàn ông này.
Giao cho anh!
Tất cả đều giao cho anh!
- Hừ!
Châu Á Luân hừ lạnh một tiếng. Hắn nheo mắt nhìn đám chuột nhắt trước mặt. Chỉ cần nghĩ đến việc những bàn tay bẩn thỉu này vừa chạm vào người cô, trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa vô danh không thể khống chế. Hắn chỉ muốn ngay lập tức bẻ gãy chúng. Mà hắn cũng làm như thế thật.
Rắc!
- A a a...ư...ư...
Tên thanh niên bị một vệ sĩ áo đen bóp miệng lại không cho phát ra tiếng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn. Cánh tay vừa được thả ra buông thõng, bắt đầu sưng lên một cách ghê người.
- Xử lí bọn chúng!
Châu Á Luân ra hiệu cho thuộc hạ.
- Vâng, boss!
Những vệ sĩ áo đen đánh ngất đám người kia rồi mang đi. Còn Châu Á Luân thì ôm Diệp Vân Sam lên tầng cao nhất, vào một căn phòng VIP dành cho tổng thống. Đoạn hắn đặt cô lên sa lông, vỗ nhẹ má cô:
- Vân Sam! Vân Sam!
Diệp Vân Sam nãy giờ vẫn mở to đôi mắt mơ màng, chỉ là rất ngoan ngoãn, rất im lặng. Nếu là người quen của cô, nhất định họ sẽ biết đây là sự khởi đầu cho một chuỗi lảm nhảm không có hồi kết của cô gái. Những ai thân thiết với cô, họ sẽ biết đây đều là lời nói thật lòng.
- Hì hì, Á Luân đó hả?
Diệp Vân Sam cười híp cả mắt. Hơi thở tràn ngập mùi rượu khiến cho hắn hơi nhíu mày. Hắn biết tính cách Diệp Vân Sam. Cô không thể bỏ mặc Diệp Đằng ở nhà rồi tự dưng chạy đến đây uống rượu được. Vì thế, hắn ra lệnh cho quản lí vẫn còn đang đứng ở cửa:
- Tìm hiểu xem vì sao Diệp tam tiểu thư lại tới đây!
- Vâng!
Quản lí đi rồi, Châu Á Luân mới có thể dồn tâm trí cho cô gái nhỏ đã say bí tỉ ở trước mặt. Hắn thở hắt ra một hơi rồi búng nhẹ lên trán cô:
- Cô có biết mình đẹp tới mức nào không mà dám lang thang ở những chỗ như thế này một mình?
- Ai da, đau quá!
Diệp Vân Sam không nghe Châu Á Luân nói gì, chỉ bưng trán rồi nhìn hắn với ánh mắt giận dỗi.
- Anh bắt nạt tôi!
- Tôi bắt nạt cô?
- Đúng thế! Đừng tưởng tôi không biết anh là ai nhé! Anh là Châu Á Luân. Đúng... Anh chính là tên khốn đã hợp tác với một tên khốn khác, vì tình yêu và chính nghĩa gì đó, hại tôi thê thảm thê thảm thê thảm ~
Diệp Vân Sam kéo dài chữ "thê thảm", cả người ngọ nguậy lung tung khiến hắn phải kéo cô vào lồng ngực rắn chắc của mình. Trong lòng hắn có chút ê ẩm. Hắn đã cố gắng bù đắp, vậy mà vẫn không thể xóa đi thành kiến của cô đối với hắn sao?
- Nhưng mà... - Diệp Vân Sam chỉa chỉa ngực hắn. - Nể tình anh gần đây đối xử rất tốt với mẹ con tôi, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.
- Bí mật gì?
Châu Á Luân hứng thú hỏi. Dù sao hắn cũng có thời gian, hắn không ngại chơi đùa cùng cô.
- Tôi ấy mà... không phải là Diệp Vân Sam.
- Hửm?
- Không đúng... Tôi cũng là Diệp Vân Sam mà. Ý tôi là... tôi không phải là Diệp Vân Sam trước kia. Diệp Vân Sam trước kia đã chết rồi.
- Chết?
- Đúng vậy! - Cô gái nhỏ gật đầu chắc nịch. - Anh không thấy tôi và cô ấy rất khác nhau sao? Bởi vì tôi không phải cô ấy.
Châu Á Luân nghe cô nói xong thì đột nhiên nghĩ đến sự thay đổi kì lạ của cô suốt mấy tháng qua. Có thể đây chính là cơ hội để hắn biết được lí do.
- Vân Sam của trước kia ấy mà, cô ấy không độc ác và ngu ngốc như mấy người tưởng đâu, cô ấy chỉ là một cô gái đáng thương mà thôi... Cô ấy yêu gia đình mình, nhưng gia đình không yêu cô ấy... Cô ấy cố gắng học thật giỏi, không ai chú ý đến cô ấy. Cô ấy cố ý hỗn láo ngỗ nghịch, thậm chí dần trở nên hư hỏng, cũng không ai quan tâm cô ấy. Anh nói xem, cô ấy phải làm sao bây giờ?
Diệp Vân Sam ngẩng đầu nhìn Châu Á Luân. Đôi mắt mờ sương tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Đây không chỉ là cảm xúc của cô, nó còn mang theo chấp niệm của người con gái tội nghiệp kia...
- Vân Sam!
Châu Á Luân đau lòng vuốt ve mái tóc cô. Rốt cuộc cô đã phải trải qua một tuổi thơ như thế nào?
- Cô ấy yêu Lâm Mộ Thiên, yêu điên cuồng, bởi vì anh ta đã từng là người cứu rỗi cô ấy khi cô ấy tuyệt vọng nhất. Nhưng... chỉ có một lần duy nhất đấy thôi. Cô ấy đã từng làm những việc sai trái, bọn họ chỉ biết trừng phạt cô, trả thù cô, lại chưa bao giờ thử cố gắng hiểu cô ấy, đưa cô ấy trở về con đường đúng đắn. Ha! Người cô độc thì vẫn mãi là người cô độc mà thôi.
Diệp Vân Sam mỉm cười tự giễu, đuôi mắt bắt đầu phiếm hồng.
- Tôi cũng từng oán hận cô ấy, oán hận cô ấy quá cố chấp, oán hận cô ấy đối xử tệ bạc với Diệp Đằng. Cho dù Diệp Đằng là kết quả của một sai lầm, nhưng thằng bé cũng là con cô ấy mà. Khi tôi nhìn thấy thằng bé ngồi run rẩy một góc trong phòng tối, khi con tôi nóng hầm hập nằm trong lòng tôi, tôi con mẹ nó không muốn quan tâm đến cái gì Lâm Mộ Thiên, cái gì Diệp gia nữa. Diệp Đằng mới là ánh sáng của tôi, là cuộc sống của tôi, là tất cả của tôi. Tôi muốn thay đổi vận mệnh. Nhưng mấy người lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi lúc nào cũng phải cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ làm phật ý mấy người thì sẽ bị trả thù, sợ mấy người làm hại Diệp Đằng. Mấy người có biết mấy người đáng ghét cỡ nào không hả?
Diệp Vân Sam gắt lên, nước mắt chảy dài trên má. Dường như mọi áp lực trên lưng đều bùng nổ vào giây phút này. Cô phải kiếm tiền, phải nuôi con, phải tìm cách kết thân với nam chính, phải đề phòng nữ phụ, phải chú ý từng chút một để không bị cuốn vào cơn lốc này. Dù cô rất độc lập và mạnh mẽ, dù lúc nào cô cũng tỏ ra không sao cả, nhưng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, sẽ có lúc cô mệt mỏi và yếu mềm.
Châu Á Luân kéo cô vào vòng tay cứng cáp của mình . Mỗi một lời cô nói đều khiến trái tim hắn như bị thắt chặt. Lần đầu tiên hắn gặp lại cô, cô khóc, hắn vô thức ôm cô vào lòng. Lần này, cô khóc, hắn vẫn ôm lấy cô. Nhưng là hắn tự nguyện, hoàn toàn tự nguyện...
- Tôi hiểu. Tôi hiểu tất cả. Cô yên tâm đi! Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô và Diệp Đằng đâu!
Giọng nói ấm áp dịu dàng của Châu Á Luân như vuốt lên nỗi bất an của cô. Diệp Vân Sam dần dần thả lỏng, để mặc cho người kia ôm.
Châu Á Luân cuối cùng cũng hiểu được lí do cô thay đổi nhiều đến vậy. Chỉ là, đó vốn không phải tất cả. Hắn chưa bao giờ nghĩ theo hướng thần bí kì quái, vậy nên chỉ đoán ẩn ý đằng sau những câu chữ kia, lại không biết rằng sự thật chính là ý nghĩa trực tiếp của chúng.
- Vân Sam!
Châu Á Luân ôm lấy khuôn mặt của cô. Cô nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ. Hắn đau lòng hôn lên mắt cô, mũi cô, rồi đến bờ môi căng mọng ngọt ngào. Hắn ngậm lấy cánh môi mềm của cô, khẽ cắn.
- Ưm...
Diệp Vân Sam phát ra một tiếng rên nhẹ trong vô thức. Ngay lập tức, đầu lưỡi Châu Á Luân không kiêng nể gì mà tiến vào, xâm chiếm khoang miệng ấm áp. Hắn khéo léo đảo qua từng chân răng như muốn khắc họa chúng, mơn trớn chiếc lưỡi thơm tho của cô. Vòng tay hắn ôm cô thật chặt. Hơi thở đàn ông nóng rực bao phủ cô, khiến cô không thể phản kháng.
Diệp Vân Sam níu chặt lấy áo Châu Á Luân. Cả người cô mềm nhũn dán vào ngực hắn. Cái miệng nhỏ nhắn bị hắn hôn đến gần như tê dại. Đầu óc thêm mơ màng, hơi thở thêm gấp gáp. Cô theo bản năng đáp lại hắn. Chiếc lưỡi bé xinh rụt rè chạm vào lưỡi hắn rồi rời đi ngay. Nhưng hắn làm sao để cô có được cơ hội đó. Đầu lưỡi hắn mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô ma sát, muốn hút đi tất cả mật ngọt trong miệng cô. Hai người cứ thế say sưa với vũ điệu của mình.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên kéo lí trí của Châu Á Luân trở lại. Hắn buông Diệp Vân Sam ra. Cả người cô mềm nhũn tựa vào hắn.
- Vào đi!
Cánh cửa bật mở. Người quản lí bước vào.
- Ông chủ, chúng tôi đã tìm hiểu xong. Diệp tiểu thư cùng đồng nghiệp đến đây để chúc mừng quản lí nhà hàng nơi cô ấy làm việc sắp kết hôn. Bây giờ họ đang đi tìm cô ấy. Ngoài ra, có một thanh niên tên là Lục Tử Cao cũng hỏi chúng tôi về cô ấy.
- Lục Tử Cao?
Châu Á Luân lẩm bẩm. Hắn ghé mắt nhìn cô gái đang ở trong lòng mình. Có vẻ cô ấy buồn ngủ.
- Để cậu ta lên đây đi!
- Vâng!
Một lát sau, quản lí dẫn Lục Tử Cao vào phòng. Anh chàng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
- A, khụ, tôi... tôi không phải đang làm phiền gì hai người đấy chứ?
- Không.
Châu Á Luân đáp gọn lỏn. Hắn ôm cô đến gần Lục Tử Cao và trao cho anh.
- Tôi bắt gặp cô ấy say rượu đi lạc sang khu vực khác. Nếu cậu đã đến đây, vậy thì giúp tôi đưa cô ấy về.
- À, tất nhiên rồi, ha ha...
Lục Tử Cao đỡ lấy Diệp Vân Sam. Thấy cô đã ngủ khì rồi, anh thực sự vừa bực vừa buồn cười. Mọi người thì vất vả chạy đi tìm cô, còn cô thì ngủ ngon lành trong lòng mỹ nam vậy hả?
- Vậy tôi đưa cô ấy đi trước!
- Ừ!
Châu Á Luân nhìn bóng dáng hai người kia biến mất sau hành lang, vẻ mặt đăm chiêu không biết suy nghĩ gì. Chạm nhẹ tay lên môi, khóe miệng ai đó nhuộm thêm một tầng vui vẻ và ngọt ngào.
/23
|