Lạch cạch lạch cạch!
Tiếng gõ bàn phím không ngừng vang lên. Trong căn phòng nhỏ, Diệp Vân Sam chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
- Tìm người thuê nhà ghép?
Giọng nói ấm áp ngay bên tai khiến cô giật nảy cả mình. Cô quay phắt lại:
- Sao anh lại ở đây?
Rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà. Làm thế nào tên này lại có thể...
Đột nhiên nhớ tới thân phận của hắn, Diệp Vân Sam ngậm miệng. Châu Á Luân thấy vậy thì cười tủm tỉm:
- Bởi vì tôi bấm chuông mà không có ai ra mở cửa, thế nên đành phải phá khóa. Yên tâm, khóa nhà cô chưa hỏng đâu!
Diệp Vân Sam trừng mắt, nếu khóa hỏng, cô nhất định sẽ bắt hắn đền số tiền bằng mười ổ khóa như thế. Còn nữa, sao anh ta dám vào tận phòng ngủ của cô chứ?
- Châu Á Luân, anh cút ngay ra khỏi phòng tôi!
Tiếng hét của ai đó vang vọng cả căn hộ.
oOo
- Của anh đây!
Diệp Vân Sam đặt một tách cà phê trước mặt Châu Á Luân. Từ sau hôm ấy, giống như đạt được thỏa thuận ngầm, cả hai không ai nhắc đến chuyện xảy ra trên xe bus, vẫn cư xử với nhau như bình thường.
- Sao anh biết hôm nay tôi được nghỉ?
Nhân viên nhà hàng các cô đều có số ngày nghỉ nhất định trong tháng. Hôm nay là ngày nghỉ của cô. Bởi vì không phải là cuối tuần, cục cưng vẫn đến trường như bình thường, còn cô thì tranh thủ viết tiểu thuyết và dịch một số bản thảo.
- Tôi đến nhà hàng tìm cô. Nhưng đồng nghiệp của cô nói hôm nay cô được nghỉ.
Diệp Vân Sam hừ một tiếng. Cô có thể tưởng tượng được ngày mai đi làm sẽ bị họ chọc ghẹo như thế nào. Tên này là cố ý đến phá đám cô có
phải không?
- Sao tự dưng cô lại muốn tìm người ở ghép?
Châu Á Luân tiếp tục chủ đề ban nãy.
- Cũng không có gì! Còn hơn một năm nữa là Diệp Đằng lên lớp một rồi. Tôi phải lập kế hoạch tiết kiệm từ bây giờ thôi.
Nghe Diệp Vân Sam nói như vậy, Châu Á Luân không nhịn được nhíu mày. Cô gái nhỏ này cực kì để ý đến cái nhìn của người khác. Nếu có người lạ dọn vào đây, chẳng phải khoảng thời gian hắn và cô ở cạnh nhau sẽ không được tự nhiên và thoải mái sao. Châu đại thiếu gia còn chưa ý thức được suy nghĩ của mình có bao nhiêu ái muội.
- Tôi cho cô vay tiền thì thế nào?
- Không cần. Tôi chỉ nhờ đến sự giúp đỡ của người khác khi thực sự gặp khó khăn thôi. Nếu tôi có thể làm được, bản thân tôi sẽ tự giải quyết.
Châu Á Luân hơi ngẩn ra. Từ trước đến giờ, hắn gặp rất nhiều tiểu thư nhà quyền quý. Có người ra vẻ thanh cao, không quan tâm tiền bạc, cũng không ngẫm lại đồ hàng hiệu trên người mình là từ đâu mà ra. Có người ăn chơi đàn đúm, tiêu pha hoang phí, chỉ biết đến bản thân mình. Có người lại đi theo con đường riêng, hoàn toàn mặc kệ trách nhiệm của gia tộc trên vai. Thế cho nên khi gặp Diệp Vân Nhu, thấy sự đơn thuần dịu ngoan của cô, hắn liền bị thu hút. Mà bây giờ, em gái cô cũng không ngoại lệ. Một Diệp Vân Sam cứng cỏi nhưng không mất đi nét nữ tính, khôn khéo nhưng luôn có nguyên tắc riêng của bản thân. Chẳng lẽ con gái nhà họ Diệp đều đặc biệt như thế này.
- Cô không định đưa Diệp Đằng trở về Diệp gia sao? Dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, họ sẽ chấp nhận cô thôi.
Diệp Vân Sam hơi lắc đầu.
- Không được! Hiện tại chưa phải lúc.
- Vì sao? Cô... chẳng nhẽ vẫn còn hận Vân Nhu?
Không biết tại sao, khi nghe Châu Á Luân nói như vậy, trong lòng Diệp Vân Sam có chút buồn bã. Đè ép cảm xúc kì lạ đó xuống, cô nói tiếp:
- Không phải. Tôi có lí do riêng, anh không cần quan tâm. Còn nữa, phiền anh nói với Lâm Mộ Thiên, đừng cho Diệp gia biết tình hình hiện tại của tôi.
Châu Á Luân mỉm cười gật đầu, hắn cũng không tò mò hỏi thêm nữa. Nếu như cô đã nói như vậy, hắn nên tin tưởng cô.
- Cô thực sự từ bỏ Thiên sao?
- Đúng vậy.
Diệp Vân Sam thẳng thắn thừa nhận. Châu Á Luân nghe cô nói, lại đột nhiên nhiên nghĩ đến tình cảnh của mình. Khi hắn buông tay Diệp Vân Nhu, hắn cũng không rời đi được lưu loát thoải mái như cô.
- Cô thật kì lạ! Khi yêu thì yêu đến điên cuồng, khi từ bỏ cũng quá dứt khoát vô tình. Tình yêu của cô chỉ có vậy thôi sao?
Biết nói như thế sẽ chọc giận cô, nhưng Châu Á Luân vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn thầm nghĩ, cho dù là ai yêu cô, cô... cũng sẽ như vậy sao?
Diệp Vân Sam im lặng. Đôi mắt trong suốt dần toát ra lửa giận. Cô không phải nữ phụ, tất nhiên không nhất thiết phải giãy dụa tuyệt vọng trong lưới tình của Lâm Mộ Thiên. Hơn nữa, cô không đủ dũng khí để yêu như cô ấy. Tình yêu của cô ấy cực đoan nhưng cũng vô cùng cuồng nhiệt, thậm chí có thể đốt cháy chính bản thân mình và những người cô ấy yêu thương. Còn cô? Cô là người lo được lo mất. Cô có thể vì tình yêu mà cố gắng, lại không thể vì tình yêu buông bỏ tất cả.
- Tôi yêu đương như thế nào, không cần Châu đại thiếu gia quan tâm.
"Quả nhiên..."
Châu Á Luân cười khổ. Hắn cũng không muốn làm cô giận, chỉ là cảm xúc của hắn có chút không ổn. Mỗi ngày qua đi, không chỉ có cô dần gỡ bỏ phòng bị với hắn, mà chính hắn cũng đang từng chút từng chút bộc lộ con người thật của mình. Đây là điều mà ngay cả Diệp Vân Nhu cũng chưa từng làm được.
Một khoảng im lặng kéo dài. Diệp Vân Sam cũng dần bình tĩnh lại. Cô tặc lưỡi, vẫn là không nên chọc giận người này thì hơn.
- Đúng như anh nói, tình yêu của tôi chỉ có như vậy. Nó hẹp đến nỗi ngay cả tôi cũng không thể thở nổi, kín đến nỗi ngay cả một đường lui cũng không có. Châu Á Luân, tôi với anh không giống nhau. Anh từng vì chúc phúc mà buông tay. Còn tôi là vì tuyệt vọng mới từ bỏ. Tôi dùng thời gian của mình, không phải để lãng quên, mà là để thời thời khắc khắc ghi nhớ những gì mấy người đã gây ra cho tôi, để không bao giờ giẫm phải vết xe đổ nữa. Tôi... chỉ muốn đi hết quãng đường còn lại một cách bình lặng.
Diệp Vân Sam mỉm cười chua xót. Đây vốn không phải lời của cô, mà là lời của nữ phụ Diệp Vân Sam trong nguyên tác.
Khi đó, Châu Á Luân đã hỏi cô ấy: "Tại sao không cho họ một cơ hội, cũng là cho chính mình một đường lui. Tình yêu của cô chỉ có vậy thôi sao?"
Khi đó, cô ấy đã phải vào trại cải tạo.
Khi đó, trái tim của Diệp Vân Sam đã sớm chết lặng từ lâu.
Châu Á Luân nhìn cô, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn muốn ôm lấy cô, muốn an ủi cô. Nhưng hắn biết, hắn không có tư cách đó. Bởi lẽ chính hắn là một trong những người đã làm tổn thương cô.
"Vân Sam, rốt cuộc tôi phải làm gì với em mới tốt đây."
oOo
- Hầy...
Diệp Vân Sam thở hắt ra một hơi dài thượt. Không hiểu sao dạo này cô cứ có cảm giác buồn bực, làm việc gì cũng chẳng ra đâu vào đâu. Từ sau hôm đó, Châu Á Luân không đến tìm hay liên lạc gì với cô nữa. Hắn giận thật rồi sao?
Cốp!
- Ai da, đau quá!
Cô gái nhỏ lấy tay ôm đầu.
- Hừ, biết đau còn là tốt! Khai thật đi nhóc! Cãi nhau với bạn trai nên thẫn thờ suốt mấy hôm nay hả?
Chị đồng nghiệp đứng chống nạnh nhìn cô, rất ra dáng bà chị cả đang "tra khảo" chuyện yêu đương của đứa em bướng bỉnh. Diệp Vân Sam bĩu môi:
- Em nào có bạn trai để mà cãi nhau.
- Thế anh chàng cao phú soái suốt ngày đến nhà hàng chúng ta là ai hử? Chẳng nhẽ đến bây giờ anh ta còn chưa cưa đổ nữ thần của nhà hàng chúng ta?
- Quá kém! Quá kém rồi!
Những đồng nghiệp khác cũng chạy ra góp vui. Bây giờ đang vắng khách nên bồi bàn các cô cũng khá rảnh rỗi.
- Em thấy là do Vân Sam kén chọn quá thôi. Thời này kiếm ở đâu được người đàn ông như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình thế? Vân Sam, cậu phải nắm chắc cơ hội này vào!
- Ha ha ha, thế sao nhóc không nắm lấy cơ hội đi!
- Ngại quá! Người ta không có để em vào mắt. Với cả em đây đã có người yêu rồi, hô hô hô!
- Nhìn mặt con bé phởn chưa kìa!
- Chúng ta sắp thành hội những bà chị ế rồi!
Tút! Tút!
Tiếng điện thoại báo tin nhắn cắt cuộc nói chuyện của mấy chị em. Mọi người nhìn Diệp Vân Sam bằng ánh mắt ái muội.
- Ai nha, chàng nhắn tin làm lành có phải hay không?
- Không phải đâu mà. Em thật sự chưa có bạn trai.
Diệp Vân Sam vừa nói vừa xem tin nhắn trên điện thoại. Đoạn cô lấy túi xách và rời khỏi nhà hàng, không quên tạm biệt với mấy đồng nghiệp đứng gần đó.
- Bây giờ em bận, không đi ăn với mọi người được rồi. Hết giờ nghỉ em sẽ về. Bye bye!
- Bye cưng ~
- Thế này mà dám nói không có người yêu hả, ha ha!
- Vân Sam, khi nào về nhớ tường thuật chi tiết cho tụi này nghe đó!
Tiếng cười nói của mọi người xa dần theo từng bước chân của cô gái trẻ.
oOo
Diệp Vân Sam cũng không đi xa, cô hẹn người kia ở một quán cà phê gần nhà hàng. Hôm nay là ngày cô hẹn người sẽ cùng thuê phòng với cô trong thời gian tới. Sau khi cô đăng thông báo tìm người ở ghép trên mạng, có rất ít người liên lạc với cô. Điều này cũng không có gì khó hiểu. Một căn hộ cao cấp như thế, tiền phòng chia đôi cũng đủ để người ta tìm một chỗ trọ giá cả vừa phải lại thoải mái, tự dưng ai ném tiền qua cửa sổ làm gì. Còn những kẻ giàu có thì càng không hứng thú với việc ở ghép rồi. Cô bé muốn ở chung với cô mới thi đỗ đại học, đang tìm phòng ở nên hai người bắt đầu liên lạc trên mạng. Cô quyết định gặp cô bé để nói kĩ hơn về việc thuê nhà.
Đột nhiên, một bóng đen che khuất tầm nhìn của cô. Diệp Vân Sam kinh ngạc ngẩng đầu. Trước mặt cô bây giờ là một chàng trai vô cùng tuấn tú. Ánh nắng chiếu nghiêng lên khuôn mặt hoàn hảo của anh, càng làm cho nụ cười tràn đầy sức sống kia thêm tỏa sáng:
- Xin chào! Tôi là người đến tìm thuê nhà. Tên tôi là Lục Tử Cao.
Tiếng gõ bàn phím không ngừng vang lên. Trong căn phòng nhỏ, Diệp Vân Sam chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
- Tìm người thuê nhà ghép?
Giọng nói ấm áp ngay bên tai khiến cô giật nảy cả mình. Cô quay phắt lại:
- Sao anh lại ở đây?
Rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà. Làm thế nào tên này lại có thể...
Đột nhiên nhớ tới thân phận của hắn, Diệp Vân Sam ngậm miệng. Châu Á Luân thấy vậy thì cười tủm tỉm:
- Bởi vì tôi bấm chuông mà không có ai ra mở cửa, thế nên đành phải phá khóa. Yên tâm, khóa nhà cô chưa hỏng đâu!
Diệp Vân Sam trừng mắt, nếu khóa hỏng, cô nhất định sẽ bắt hắn đền số tiền bằng mười ổ khóa như thế. Còn nữa, sao anh ta dám vào tận phòng ngủ của cô chứ?
- Châu Á Luân, anh cút ngay ra khỏi phòng tôi!
Tiếng hét của ai đó vang vọng cả căn hộ.
oOo
- Của anh đây!
Diệp Vân Sam đặt một tách cà phê trước mặt Châu Á Luân. Từ sau hôm ấy, giống như đạt được thỏa thuận ngầm, cả hai không ai nhắc đến chuyện xảy ra trên xe bus, vẫn cư xử với nhau như bình thường.
- Sao anh biết hôm nay tôi được nghỉ?
Nhân viên nhà hàng các cô đều có số ngày nghỉ nhất định trong tháng. Hôm nay là ngày nghỉ của cô. Bởi vì không phải là cuối tuần, cục cưng vẫn đến trường như bình thường, còn cô thì tranh thủ viết tiểu thuyết và dịch một số bản thảo.
- Tôi đến nhà hàng tìm cô. Nhưng đồng nghiệp của cô nói hôm nay cô được nghỉ.
Diệp Vân Sam hừ một tiếng. Cô có thể tưởng tượng được ngày mai đi làm sẽ bị họ chọc ghẹo như thế nào. Tên này là cố ý đến phá đám cô có
phải không?
- Sao tự dưng cô lại muốn tìm người ở ghép?
Châu Á Luân tiếp tục chủ đề ban nãy.
- Cũng không có gì! Còn hơn một năm nữa là Diệp Đằng lên lớp một rồi. Tôi phải lập kế hoạch tiết kiệm từ bây giờ thôi.
Nghe Diệp Vân Sam nói như vậy, Châu Á Luân không nhịn được nhíu mày. Cô gái nhỏ này cực kì để ý đến cái nhìn của người khác. Nếu có người lạ dọn vào đây, chẳng phải khoảng thời gian hắn và cô ở cạnh nhau sẽ không được tự nhiên và thoải mái sao. Châu đại thiếu gia còn chưa ý thức được suy nghĩ của mình có bao nhiêu ái muội.
- Tôi cho cô vay tiền thì thế nào?
- Không cần. Tôi chỉ nhờ đến sự giúp đỡ của người khác khi thực sự gặp khó khăn thôi. Nếu tôi có thể làm được, bản thân tôi sẽ tự giải quyết.
Châu Á Luân hơi ngẩn ra. Từ trước đến giờ, hắn gặp rất nhiều tiểu thư nhà quyền quý. Có người ra vẻ thanh cao, không quan tâm tiền bạc, cũng không ngẫm lại đồ hàng hiệu trên người mình là từ đâu mà ra. Có người ăn chơi đàn đúm, tiêu pha hoang phí, chỉ biết đến bản thân mình. Có người lại đi theo con đường riêng, hoàn toàn mặc kệ trách nhiệm của gia tộc trên vai. Thế cho nên khi gặp Diệp Vân Nhu, thấy sự đơn thuần dịu ngoan của cô, hắn liền bị thu hút. Mà bây giờ, em gái cô cũng không ngoại lệ. Một Diệp Vân Sam cứng cỏi nhưng không mất đi nét nữ tính, khôn khéo nhưng luôn có nguyên tắc riêng của bản thân. Chẳng lẽ con gái nhà họ Diệp đều đặc biệt như thế này.
- Cô không định đưa Diệp Đằng trở về Diệp gia sao? Dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, họ sẽ chấp nhận cô thôi.
Diệp Vân Sam hơi lắc đầu.
- Không được! Hiện tại chưa phải lúc.
- Vì sao? Cô... chẳng nhẽ vẫn còn hận Vân Nhu?
Không biết tại sao, khi nghe Châu Á Luân nói như vậy, trong lòng Diệp Vân Sam có chút buồn bã. Đè ép cảm xúc kì lạ đó xuống, cô nói tiếp:
- Không phải. Tôi có lí do riêng, anh không cần quan tâm. Còn nữa, phiền anh nói với Lâm Mộ Thiên, đừng cho Diệp gia biết tình hình hiện tại của tôi.
Châu Á Luân mỉm cười gật đầu, hắn cũng không tò mò hỏi thêm nữa. Nếu như cô đã nói như vậy, hắn nên tin tưởng cô.
- Cô thực sự từ bỏ Thiên sao?
- Đúng vậy.
Diệp Vân Sam thẳng thắn thừa nhận. Châu Á Luân nghe cô nói, lại đột nhiên nhiên nghĩ đến tình cảnh của mình. Khi hắn buông tay Diệp Vân Nhu, hắn cũng không rời đi được lưu loát thoải mái như cô.
- Cô thật kì lạ! Khi yêu thì yêu đến điên cuồng, khi từ bỏ cũng quá dứt khoát vô tình. Tình yêu của cô chỉ có vậy thôi sao?
Biết nói như thế sẽ chọc giận cô, nhưng Châu Á Luân vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn thầm nghĩ, cho dù là ai yêu cô, cô... cũng sẽ như vậy sao?
Diệp Vân Sam im lặng. Đôi mắt trong suốt dần toát ra lửa giận. Cô không phải nữ phụ, tất nhiên không nhất thiết phải giãy dụa tuyệt vọng trong lưới tình của Lâm Mộ Thiên. Hơn nữa, cô không đủ dũng khí để yêu như cô ấy. Tình yêu của cô ấy cực đoan nhưng cũng vô cùng cuồng nhiệt, thậm chí có thể đốt cháy chính bản thân mình và những người cô ấy yêu thương. Còn cô? Cô là người lo được lo mất. Cô có thể vì tình yêu mà cố gắng, lại không thể vì tình yêu buông bỏ tất cả.
- Tôi yêu đương như thế nào, không cần Châu đại thiếu gia quan tâm.
"Quả nhiên..."
Châu Á Luân cười khổ. Hắn cũng không muốn làm cô giận, chỉ là cảm xúc của hắn có chút không ổn. Mỗi ngày qua đi, không chỉ có cô dần gỡ bỏ phòng bị với hắn, mà chính hắn cũng đang từng chút từng chút bộc lộ con người thật của mình. Đây là điều mà ngay cả Diệp Vân Nhu cũng chưa từng làm được.
Một khoảng im lặng kéo dài. Diệp Vân Sam cũng dần bình tĩnh lại. Cô tặc lưỡi, vẫn là không nên chọc giận người này thì hơn.
- Đúng như anh nói, tình yêu của tôi chỉ có như vậy. Nó hẹp đến nỗi ngay cả tôi cũng không thể thở nổi, kín đến nỗi ngay cả một đường lui cũng không có. Châu Á Luân, tôi với anh không giống nhau. Anh từng vì chúc phúc mà buông tay. Còn tôi là vì tuyệt vọng mới từ bỏ. Tôi dùng thời gian của mình, không phải để lãng quên, mà là để thời thời khắc khắc ghi nhớ những gì mấy người đã gây ra cho tôi, để không bao giờ giẫm phải vết xe đổ nữa. Tôi... chỉ muốn đi hết quãng đường còn lại một cách bình lặng.
Diệp Vân Sam mỉm cười chua xót. Đây vốn không phải lời của cô, mà là lời của nữ phụ Diệp Vân Sam trong nguyên tác.
Khi đó, Châu Á Luân đã hỏi cô ấy: "Tại sao không cho họ một cơ hội, cũng là cho chính mình một đường lui. Tình yêu của cô chỉ có vậy thôi sao?"
Khi đó, cô ấy đã phải vào trại cải tạo.
Khi đó, trái tim của Diệp Vân Sam đã sớm chết lặng từ lâu.
Châu Á Luân nhìn cô, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn muốn ôm lấy cô, muốn an ủi cô. Nhưng hắn biết, hắn không có tư cách đó. Bởi lẽ chính hắn là một trong những người đã làm tổn thương cô.
"Vân Sam, rốt cuộc tôi phải làm gì với em mới tốt đây."
oOo
- Hầy...
Diệp Vân Sam thở hắt ra một hơi dài thượt. Không hiểu sao dạo này cô cứ có cảm giác buồn bực, làm việc gì cũng chẳng ra đâu vào đâu. Từ sau hôm đó, Châu Á Luân không đến tìm hay liên lạc gì với cô nữa. Hắn giận thật rồi sao?
Cốp!
- Ai da, đau quá!
Cô gái nhỏ lấy tay ôm đầu.
- Hừ, biết đau còn là tốt! Khai thật đi nhóc! Cãi nhau với bạn trai nên thẫn thờ suốt mấy hôm nay hả?
Chị đồng nghiệp đứng chống nạnh nhìn cô, rất ra dáng bà chị cả đang "tra khảo" chuyện yêu đương của đứa em bướng bỉnh. Diệp Vân Sam bĩu môi:
- Em nào có bạn trai để mà cãi nhau.
- Thế anh chàng cao phú soái suốt ngày đến nhà hàng chúng ta là ai hử? Chẳng nhẽ đến bây giờ anh ta còn chưa cưa đổ nữ thần của nhà hàng chúng ta?
- Quá kém! Quá kém rồi!
Những đồng nghiệp khác cũng chạy ra góp vui. Bây giờ đang vắng khách nên bồi bàn các cô cũng khá rảnh rỗi.
- Em thấy là do Vân Sam kén chọn quá thôi. Thời này kiếm ở đâu được người đàn ông như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình thế? Vân Sam, cậu phải nắm chắc cơ hội này vào!
- Ha ha ha, thế sao nhóc không nắm lấy cơ hội đi!
- Ngại quá! Người ta không có để em vào mắt. Với cả em đây đã có người yêu rồi, hô hô hô!
- Nhìn mặt con bé phởn chưa kìa!
- Chúng ta sắp thành hội những bà chị ế rồi!
Tút! Tút!
Tiếng điện thoại báo tin nhắn cắt cuộc nói chuyện của mấy chị em. Mọi người nhìn Diệp Vân Sam bằng ánh mắt ái muội.
- Ai nha, chàng nhắn tin làm lành có phải hay không?
- Không phải đâu mà. Em thật sự chưa có bạn trai.
Diệp Vân Sam vừa nói vừa xem tin nhắn trên điện thoại. Đoạn cô lấy túi xách và rời khỏi nhà hàng, không quên tạm biệt với mấy đồng nghiệp đứng gần đó.
- Bây giờ em bận, không đi ăn với mọi người được rồi. Hết giờ nghỉ em sẽ về. Bye bye!
- Bye cưng ~
- Thế này mà dám nói không có người yêu hả, ha ha!
- Vân Sam, khi nào về nhớ tường thuật chi tiết cho tụi này nghe đó!
Tiếng cười nói của mọi người xa dần theo từng bước chân của cô gái trẻ.
oOo
Diệp Vân Sam cũng không đi xa, cô hẹn người kia ở một quán cà phê gần nhà hàng. Hôm nay là ngày cô hẹn người sẽ cùng thuê phòng với cô trong thời gian tới. Sau khi cô đăng thông báo tìm người ở ghép trên mạng, có rất ít người liên lạc với cô. Điều này cũng không có gì khó hiểu. Một căn hộ cao cấp như thế, tiền phòng chia đôi cũng đủ để người ta tìm một chỗ trọ giá cả vừa phải lại thoải mái, tự dưng ai ném tiền qua cửa sổ làm gì. Còn những kẻ giàu có thì càng không hứng thú với việc ở ghép rồi. Cô bé muốn ở chung với cô mới thi đỗ đại học, đang tìm phòng ở nên hai người bắt đầu liên lạc trên mạng. Cô quyết định gặp cô bé để nói kĩ hơn về việc thuê nhà.
Đột nhiên, một bóng đen che khuất tầm nhìn của cô. Diệp Vân Sam kinh ngạc ngẩng đầu. Trước mặt cô bây giờ là một chàng trai vô cùng tuấn tú. Ánh nắng chiếu nghiêng lên khuôn mặt hoàn hảo của anh, càng làm cho nụ cười tràn đầy sức sống kia thêm tỏa sáng:
- Xin chào! Tôi là người đến tìm thuê nhà. Tên tôi là Lục Tử Cao.
/23
|