Bữa tiệc kéo dài đến hết buổi tối, đại khái từ ba đến bốn tiếng gì đó. Vì đều là các tiểu thư của gia tộc lớn nên Hàn Băng Di cùng Triệu Dương Vĩ bị tha lôi đi chào hỏi những nhân vật quan trọng đến mỏi cả chân. Nhất là Triệu Dương Vĩ, phải mỉm cười đến nỗi cô có cảm tưởng như cơ miệng mình sắp bị liệt đến nơi! Bởi vậy cho nên lúc buổi tiệc sắp tàn hai người mới được xuống dưới đại sảnh.
Bạch Cẩm Huyền cùng Tô Hiểu Ảnh từ lúc xuất hiện cho đến lúc tan tiệc đều luôn cố gắng trốn tránh Hàn Băng Di. Nhưng khi nhìn thấy hai người kia đang đứng chờ dưới đại sảnh thì liền biết mình không trốn tránh nổi nữa. Cẩm Huyền lôi kéo Hiểu Ảnh về phía trước, đứng trước mặt Hàn Băng Di mỉm cười cầu tài:
Hì hì, Băng Di, Dương Vĩ, các cậu chưa về sao ?
Cậu nghĩ tụi tôi có thể về được sao khi chưa xử lí kẻ có tội đây ?
Triệu Dương Vĩ tranh nói trước, hai mắt trừng lớn nhìn về phía Bạch Cẩm Huyền ra ý cảnh cáo, còn Hàn Băng Di vẫn luôn một bộ dáng lạnh lùng, không nói một lời.
Ha ha... Xử, xử lí kẻ có tội sao... Đừng vội vàng thế chứ...
Bạch Cẩm Huyền ý cười cứng ngắc, khuôn mặt xinh đẹp đông lại như bị trát bê tông.
Nói thật là lúc này trong lòng cô đang không ngừng run rẩy, chỉ cầu mong sao Hàn Băng Di đừng ra tay quá nặng...
Hơ, tôi lại chẳng thấy vội tẹo nào, kẻ làm sai thì phải chịu phạt, lúc đi chơi thử hỏi cậu có nghĩ đến kết quả ngày hôm nay không ? Cậu ham chơi thì thôi đi, không những vậy còn lôi kéo Hiểu Ảnh nữa, đã sai còn thêm sai.
Triệu Dương Vĩ hùng hổ nói, thậm chí còn quên mất chính mình cũng là kẻ làm sai bị phạt, khi nói đến câu cuối cùng còn chỉ về phía Hiểu Ảnh đang lo sợ cúi đầu đứng im một chỗ. Bạch Cẩm Huyền nghe vậy nhưng cũng không dám phản bác, nhìn về phía Hàn Băng Di ánh mắt khẩn khoản xin tha lỗi. Hàn Băng Di mắt lạnh liếc qua chiếc đồng hồ sang trọng đeo ở cổ tay, từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía ba người kia cái nào. Chỉ đến khi trong tầm mắt xuất hiện chiếc xe hơi quen thuộc do tài xế Hàn gia lái tới, mới chậm rãi ném lại một câu:
Bạch Cẩm Huyền cậu tự đi nhận tội với Dương Vĩ đi, hình phạt tôi đã ra rồi. Còn nữa...
Hàn Băng Di nhấc chân về phía chiếc xe, người tài xế xuống xe cúi người xuống mở cửa. Bạch Cẩm Huyền khi nghe câu đầu tiên liền quay sang Triệu Dương Vĩ ánh nhìn dò hỏi hình phạt của cô là gì, nhưng sau đó lại nghe hai từ còn nữa phát ra từ miệng Hàn Băng Di liền quay đầu lại.
... Còn nữa, cậu có thể hoãn hình phạt đến khi xử lý xong chuyện của mình, tôi cho cậu ba ngày. Khi thực hiện hình phạt, Dương Vĩ sẽ giám sát.
Nói xong liền nhấc chân bước vào xe, một bộ dáng diễm lệ, lạnh lùng. Ba người kia nghe Hàn Băng Di nói vậy không khỏi hai mắt trợn tròn. Có ai đến nói cho bọn họ biết đây là cái loại tình huống gì không? Hàn Băng Di nghiêm khắc, quy tắc đầy mình là thế, mà bây giờ lại cho Bạch Cẩm Huyền được hoãn hình phạt đến ba ngày ư? Mà chuyện Bạch Cẩm Huyền cần xử lí là gì? Như có cùng chung một suy nghĩ, hai người Triệu Dương Vĩ cùng Tô Hiểu Ảnh đều quay sang nhìn Bạch Cẩm Huyền nhưng chỉ nhận lại một cái nhún vai tỏ ý tớ cũng không biết . Cứ như thế, cả ba người ôm mối khó hiểu cho đến tận khi lên xe về nhà rồi mà vẫn không nghĩ ra được, thậm chí Bạch Cẩm Huyền còn quên không hỏi Triệu Dương Vĩ xem hình phạt của mình là gì.
***
Lãnh Huyết rời khỏi bữa tiệc sớm hơn cha mình một chút, anh ngồi lên chiếc xe riêng lái về biệt thự Lãnh gia. Lúc xe chạy trên đường, anh không khỏi nhớ tới một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, vừa lạnh lùng vừa tinh xảo. Tại sao khi nhìn khuôn mặt ấy, đặc biệt là đôi mắt màu nâu đầy sức hút kia lại khiến cho anh nhớ tới một bóng dáng quen thuộc? Cũng vẻ quyết tuyệt ấy, cũng vẻ lạnh lùng đầy ngạo mạn ấy, nhưng tại sao khi so sánh với cô lại có chút khác biệt? Rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào? Đương nhiên là bởi vì họ là hai người khác nhau. Vì thế nên khi nhìn sâu vào Hàn Băng Di, anh mới có chút thất vọng. Không thể là cô ấy, ngay từ sau khi đọc tài liệu mà mình đã tra, Lãnh Huyết cũng đã biết Hàn Băng Di không thể là cô ấy được. Vậy mà tên lại giống nhau cơ đấy... Lãnh Huyết lẩm bẩm rồi cười khổ, thật may là lúc nghe thấy cái tên Hàn Băng Di từ miệng Hàn lão gia, anh tuy có chút giật mình nhưng không làm gì thất thố.
Một hồi chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lãnh Huyết. Liếc nhìn tên người gọi đến, ánh mắt anh lúc này cũng đã trở lại bình thường, bắt máy, giọng nói cũng lãnh đạm, hờ hững như thường lệ:
Chuyện gì ?
Lãnh Huyết, ngày mai tôi cùng A Hàn sẽ trở về !
Ừ.
Gì vậy? Bạn bè sắp về, cậu cũng phải tỏ ra vui mừng một chút chứ, nghe giọng cậu, tôi còn tưởng mình đang kể chuyện cổ tích không bằng !
Các cậu phải về là chuyện đương nhiên, có gì mà tôi phải vui mừng ?
Này này, Lãnh Huyết, đừng có nói mấy lời làm anh em xa cách thế chứ ! Mai nhớ ra sân bay đón bọn tôi đấy !
Biết.
Yên tâm, tôi sẽ đến biệt thự Lãnh gia ở với cậu mấy ngày cho vui !
Không có cửa !
Này, Lãnh Huyết cậu thật...
Anh Phong à~ Anh đang nói chuyện với ai vậy ?
Một giọng nữ nũng nịu vang lên từ đầu dây bên kia, cắt đứt câu chuyện của hai người. Sắc mặt Lãnh Huyết không khỏi trầm xuống. Lại nghe thấy giọng nam bên kia dỗ dành mấy câu với người con gái vừa rồi, sau đó ghé vào máy điện thoại cười gượng:
Haha, Lãnh Huyết, Tiểu My ấy mà, tại cô ta gặp chút rắc rối nên mới ở nhờ lại chỗ tôi thôi...
Còn gì nữa ?
Hả ? Giọng nam bên kia ngơ ngác.
Có cần tôi chuyển lời tới Tiểu Mai, Tiểu Ly, Tiểu Ngọc của cậu không ?
Ặc... Lãnh Huyết... Cậu cứ nói đùa... Tôi đâu quen mấy cái tên đó...
Tôi không cần biết cậu có quen hay không, chỉ mong nhiệm vụ cần làm cậu sẽ không sao nhãng. Còn nữa, lần sau nói chuyện với cậu, tôi hy vọng sẽ không phải nghe bất kỳ một giọng nói không liên quan nào, đặc biệt là phụ nữ.
Nói xong dập máy không chút lưu tình, khiến cho người ở đầu dây bên kia lúng túng không biết làm sao. Lãnh Huyết mặt không chút biểu cảm lái xe về biệt thự Lãnh gia, chỉ là trong lòng âm thầm thở dài, cậu ta vẫn chứng nào tật nấy như vậy, chừng nào mới khá lên được ?
***
Sáng hôm sau, nắng lên rất sớm, nhưng bầu không khí lại trong lành đến mức khiến cho người ta khoan khoái.
Triệu Dương Vĩ nhìn ba người duy nhất trong phòng, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi cùng lo lắng. Như thế nào buổi họp hôm nay ở tổ chức, Bạch Cẩm Huyền lại không đến, gọi mấy cuộc rồi cũng không nghe máy, không phải là được hoãn hình phạt nên lại trốn đi chơi đấy chứ? Nếu vậy thì có khác nào lại tăng thêm tội trạng cho cô, không quản được Cẩm Huyền, tội cô không nặng thêm mới là lạ !
Triệu Dương Vĩ đưa mắt nhìn Hàn Băng Di, người từ sáng đến giờ luôn ung dung uống cà phê đọc tài liệu, sắc mặt không mảy may thay đổi. Kinh nghiệm nhiều năm cho cô biết, nếu Hàn Băng Di càng trầm tĩnh, thì cơn giận càng đáng sợ, vì thế Triệu Dương Vĩ âm thầm cầu nguyện, khe khẽ liếc mắt sang Tô Hiểu Ảnh dò hỏi có biết Cẩm Huyền ở đâu không, nhưng lại chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã.
Haha, Băng Di này, cuộc họp hôm nay có gì quan trọng không ?
Triệu Dương Vĩ mỉm cười cầu tài, đánh bạo hỏi. Hàn Băng Di mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, giọng nói lạnh lùng như cũ:
Cậu thử nói xem ?
A... Chắc sẽ không có gì quan trọng đâu chứ... Có gì tớ sẽ về thông báo cho Cẩm Huyền sau... Cẩm Huyền hôm nay...
Cậu biết cậu ta đang ở chỗ nào sao ?
Lúc này, Hàn Băng Di mới rời mắt khỏi xấp giấy, ánh mắt sắc bén chiếu lên Triệu Dương Vĩ.
Hả ?... Tớ...
Trong lúc Triệu Dương Vĩ vẫn đang ấp úng không biết nên trả lời thế nào thì bỗng từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ lanh lảnh cùng tiếng cười mang chút ngạo mạn:
Haha, cái gì thế này, Blue xinh xắn hiền dịu của chúng ta sao lại phải khép nép thế kia? Ai không biết còn tưởng Black ức hiếp nhân viên đấy chứ !
Mọi người cùng quay ra phía nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy ở ngoài cửa từ lúc nào đã xuất hiện nhiều thêm một người. Đó là một người phụ nữ vóc dáng dong dỏng cao, ăn mặc theo phong cách bụi bặm, dáng vẻ tùy ý, bất cần, nổi bật là mái tóc màu trắng xám được cắt ngắn ép sát vào gáy mang nét gì đó rất giống con trai. Người phụ nữ đứng khoanh tay dựa vào cửa, khuôn mặt mang lại cho người ta chút gì đó ngạo mạn nhưng xa cách, phảng phất hơi thở nguy hiểm của một sát thủ giết chóc. Sự xuất hiện của người phụ nữ không khiến cho bầu không khí trong căn phòng nặng nề đi, mà đổi lại là nụ cười vui mừng chào đón của Dương Vĩ và Hiểu Ảnh, cùng vẻ mặt hòa hoãn của Băng Di.
A! Kim! Về lúc nào thế ?
Hiểu Ảnh là người lên tiếng đầu tiên, giọng nói ríu rít như chim sẻ, vui mừng chạy lại chỗ người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ kia, chính là sát thủ bắn tỉa thượng đẳng _ Kim, và cũng là bạn lâu năm của nhóm Hàn Băng Di, nhếch môi cười nhạt nói:
Mới về thôi. Chậc, ở Nhật mới có một thời gian mà đã cảm thấy khác hẳn rồi. Chỗ này của Băng Di vẫn thích hơn. Aizzz, nhất định phải bồi bổ cho lại sức mới được.
Kim dáng vẻ đầy tùy ý, vừa nói vừa đi đến chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, thả người ngồi xuống. Sự xuất hiện của Kim khiến cho bầu không khí ngưng trọng lúc nãy như biến mất, Hiểu Ảnh cùng Dương Vĩ vui mừng chạy lại chỗ cô ngồi, tíu tít trò chuyện. Kim không mấy hứng thú, trả lời đôi ba câu rồi đứng lên tiến tới chỗ Băng Di, nhòm vào tài liệu mà cô đang xem.
Ái chà, ba trong số Thất đại gia tộc cơ à! Không nghĩ tới cậu vẫn kiên trì như vậy !
Hàn Băng Di vẫn đọc tài liệu, sau khi uống một ngụm cà phê mới nhếch môi:
Chuyện này dĩ nhiên phải kiên trì, sớm muộn cũng sẽ tra ra thôi.
Kim chưa vội đáp lời, không chút khách khí cầm lấy cốc cà phê trên tay Hàn Băng Di uống một hớp. Chỉ là khi đầu lưỡi vừa chạm đến vị cà phê đã vội phun ra ngoài.
Ọe!... Tớ nói này, Hàn Băng Di cậu không khỏi khẩu vị quá nặng đi! Cà phê gì mà đắng như vậy !
Hàn Băng Di sắc mặt bình thản nhận lại cốc cà phê, chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, yên lặng lau đi dấu môi Kim vừa in trên đó.
Nghiêm chỉnh lại đi. Tôi gọi cậu đến là để giải quyết chuyện khẩn cấp. Đi thôi !
Hàn Băng Di vừa nói xong đã lập tức đứng lên, gấp lại tài liệu, dáng vẻ như muốn đi.
Ấy, vội vã vậy sao? Đến tôi đây mới về nước mà cũng chẳng được tha hả ?
Kim tuy nói vậy nhưng cũng nhếch mép né người sang một chỗ cho Hàn Băng Di đi trước. Hai người Tô Hiểu Ảnh cùng Triệu Dương Vĩ lúc này mới hoàn hồn. Ủa, thế không họp sao? Băng Di không phổ biến việc gì à ? Như nhận được ánh mắt dò hỏi của hai người kia, khi đi ra đến cửa rồi, Hàn Băng Di mới quay lại phân phó:
Hôm nay không có gì quan trọng. Tôi gọi các cậu đến để thông báo việc Kim đã về nước thôi. Lần này chúng ta sẽ bắt tay với Kim. Dương Vĩ hãy đi thực hiện hình phạt đi, A Thiên sẽ nói cho cậu biết phải làm gì. Còn nữa...
Hàn Băng Di nói một hơi rất dài, nhưng toàn mấy câu ngắn ngủi, sau khi xem đồng hồ mới lại nói thêm:
Không cần lo lắng cho Cẩm Huyền, cậu ta đang bận xử lý chuyện của mình. Nếu cậu muốn biết cậu ta đang làm gì thì hãy gọi điện đi, bây giờ chắc cậu ta sẽ được nghe điện thoại đấy.
Nói xong mới dẫn Kim quay người rời đi, bỏ lại hai người trong phòng đang ngẩn người nhìn nhau. Sự việc có gì đó không đúng a? Triệu Dương Vĩ một bụng thắc mắc, nhưng vẫn làm việc cần làm, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Cẩm Huyền. Phải mất đến tận hai hồi chuông đầu giây bên kia mới có người nghe máy, Triệu Dương Vĩ chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy giọng nói mau mải của Bạch Cẩm Huyền:
Dương Vĩ hả, nói với Băng Di tớ không tham gia cuộc họp hôm nay được nha. Với cả bảo cậu ấy đừng giao nhiệm vụ gì cho tớ, bây giờ tớ thực sự không hoàn thành được, ba ngày sau tớ sẽ chấp hành hình phạt.
Nghe Bạch Cẩm Huyền tuôn một lèo như vậy, cuối cùng còn định dập máy, Triệu Dương Vĩ hớt hải lên tiếng:
Khoan... Khoan...
Chuyện gì nữa? Nói nhanh lên, tớ thực sự rất mải.
Cậu đang ở đâu vậy? Cậu làm gì mà bận ?
Tớ đang ở... khu mua sắm LS. Còn chuyện gì nữa không, tớ chỉ còn một phút bốn mươi giây thôi đó !
Cái gì? Cậu làm gì ở đấy? Thế mà bảo bận sao? Cậu...
Giời ạ, Triệu Dương Vĩ cậu không có việc gì thì đừng nói nhiều vậy không! Tớ bây giờ đang xui xẻo chết đi được, mama đại nhân đã tặng tớ đến bốn tên vệ sĩ, thẻ cũng bị khóa, điện thoại cũng bị tịch thu, thậm chí tớ sắp còn phải đi xem mắt đây nè! Khỉ thật, còn một phút hai lăm giây. Vậy nha, tớ chỉ có ba phút nói chuyện điện thoại thôi, giờ tớ phải đi gọi điện cho mẹ để đình công mới được !
Nói xong lưu loát dập máy. Triệu Dương Vĩ ngẩn người nhìn màn hình điện thoại. Cái này... không phải là sự trừng phạt của Bạch phu nhân với con gái đi! Dã... dã man quá! Triệu Dương Vĩ âm thầm đổ mồ hôi thay Bạch Cẩm Huyền. Không những tự do bị tịch thu, cả đồ để liên lạc cũng bị lấy mất, thậm chí là còn phải đi xem mắt... Bạch phu nhân a, người thật cao tay...
Triệu Dương Vĩ trong lòng âm thầm cầu nguyện thay Bạch Cẩm Huyền khi có một người mẹ hắc ám như vậy. Nhưng bất chợt cô lại nghĩ đến ở căn phòng hôm qua, Hàn Băng Di đã nói một câu : Bạch Cẩm Huyền khi về nước sẽ có người xử lý cậu ta. Cả ở dưới đại sảnh cũng thế : Cậu có thể hoãn hình phạt để xử lý chuyện của mình. Tôi cho cậu ba ngày. Thì ra chuyện mà Bạch Cẩm Huyền cần xử lý trong miệng Hàn Băng Di chính là chuyện này, còn người tự xử lý cậu ta chính là Bạch phu nhân! Thật quá đáng sợ! Triệu Dương Vĩ trong lòng một trận run rẩy, mồ hôi hột cứ thế túa ra. Thật may là tội trạng của cô vẫn chưa đến nỗi, tốt nhất bây giờ đắc tội ai chứ đừng đắc tội những người như Hàn Băng Di, thật nguy hiểm!
Bạch Cẩm Huyền cùng Tô Hiểu Ảnh từ lúc xuất hiện cho đến lúc tan tiệc đều luôn cố gắng trốn tránh Hàn Băng Di. Nhưng khi nhìn thấy hai người kia đang đứng chờ dưới đại sảnh thì liền biết mình không trốn tránh nổi nữa. Cẩm Huyền lôi kéo Hiểu Ảnh về phía trước, đứng trước mặt Hàn Băng Di mỉm cười cầu tài:
Hì hì, Băng Di, Dương Vĩ, các cậu chưa về sao ?
Cậu nghĩ tụi tôi có thể về được sao khi chưa xử lí kẻ có tội đây ?
Triệu Dương Vĩ tranh nói trước, hai mắt trừng lớn nhìn về phía Bạch Cẩm Huyền ra ý cảnh cáo, còn Hàn Băng Di vẫn luôn một bộ dáng lạnh lùng, không nói một lời.
Ha ha... Xử, xử lí kẻ có tội sao... Đừng vội vàng thế chứ...
Bạch Cẩm Huyền ý cười cứng ngắc, khuôn mặt xinh đẹp đông lại như bị trát bê tông.
Nói thật là lúc này trong lòng cô đang không ngừng run rẩy, chỉ cầu mong sao Hàn Băng Di đừng ra tay quá nặng...
Hơ, tôi lại chẳng thấy vội tẹo nào, kẻ làm sai thì phải chịu phạt, lúc đi chơi thử hỏi cậu có nghĩ đến kết quả ngày hôm nay không ? Cậu ham chơi thì thôi đi, không những vậy còn lôi kéo Hiểu Ảnh nữa, đã sai còn thêm sai.
Triệu Dương Vĩ hùng hổ nói, thậm chí còn quên mất chính mình cũng là kẻ làm sai bị phạt, khi nói đến câu cuối cùng còn chỉ về phía Hiểu Ảnh đang lo sợ cúi đầu đứng im một chỗ. Bạch Cẩm Huyền nghe vậy nhưng cũng không dám phản bác, nhìn về phía Hàn Băng Di ánh mắt khẩn khoản xin tha lỗi. Hàn Băng Di mắt lạnh liếc qua chiếc đồng hồ sang trọng đeo ở cổ tay, từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía ba người kia cái nào. Chỉ đến khi trong tầm mắt xuất hiện chiếc xe hơi quen thuộc do tài xế Hàn gia lái tới, mới chậm rãi ném lại một câu:
Bạch Cẩm Huyền cậu tự đi nhận tội với Dương Vĩ đi, hình phạt tôi đã ra rồi. Còn nữa...
Hàn Băng Di nhấc chân về phía chiếc xe, người tài xế xuống xe cúi người xuống mở cửa. Bạch Cẩm Huyền khi nghe câu đầu tiên liền quay sang Triệu Dương Vĩ ánh nhìn dò hỏi hình phạt của cô là gì, nhưng sau đó lại nghe hai từ còn nữa phát ra từ miệng Hàn Băng Di liền quay đầu lại.
... Còn nữa, cậu có thể hoãn hình phạt đến khi xử lý xong chuyện của mình, tôi cho cậu ba ngày. Khi thực hiện hình phạt, Dương Vĩ sẽ giám sát.
Nói xong liền nhấc chân bước vào xe, một bộ dáng diễm lệ, lạnh lùng. Ba người kia nghe Hàn Băng Di nói vậy không khỏi hai mắt trợn tròn. Có ai đến nói cho bọn họ biết đây là cái loại tình huống gì không? Hàn Băng Di nghiêm khắc, quy tắc đầy mình là thế, mà bây giờ lại cho Bạch Cẩm Huyền được hoãn hình phạt đến ba ngày ư? Mà chuyện Bạch Cẩm Huyền cần xử lí là gì? Như có cùng chung một suy nghĩ, hai người Triệu Dương Vĩ cùng Tô Hiểu Ảnh đều quay sang nhìn Bạch Cẩm Huyền nhưng chỉ nhận lại một cái nhún vai tỏ ý tớ cũng không biết . Cứ như thế, cả ba người ôm mối khó hiểu cho đến tận khi lên xe về nhà rồi mà vẫn không nghĩ ra được, thậm chí Bạch Cẩm Huyền còn quên không hỏi Triệu Dương Vĩ xem hình phạt của mình là gì.
***
Lãnh Huyết rời khỏi bữa tiệc sớm hơn cha mình một chút, anh ngồi lên chiếc xe riêng lái về biệt thự Lãnh gia. Lúc xe chạy trên đường, anh không khỏi nhớ tới một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, vừa lạnh lùng vừa tinh xảo. Tại sao khi nhìn khuôn mặt ấy, đặc biệt là đôi mắt màu nâu đầy sức hút kia lại khiến cho anh nhớ tới một bóng dáng quen thuộc? Cũng vẻ quyết tuyệt ấy, cũng vẻ lạnh lùng đầy ngạo mạn ấy, nhưng tại sao khi so sánh với cô lại có chút khác biệt? Rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào? Đương nhiên là bởi vì họ là hai người khác nhau. Vì thế nên khi nhìn sâu vào Hàn Băng Di, anh mới có chút thất vọng. Không thể là cô ấy, ngay từ sau khi đọc tài liệu mà mình đã tra, Lãnh Huyết cũng đã biết Hàn Băng Di không thể là cô ấy được. Vậy mà tên lại giống nhau cơ đấy... Lãnh Huyết lẩm bẩm rồi cười khổ, thật may là lúc nghe thấy cái tên Hàn Băng Di từ miệng Hàn lão gia, anh tuy có chút giật mình nhưng không làm gì thất thố.
Một hồi chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lãnh Huyết. Liếc nhìn tên người gọi đến, ánh mắt anh lúc này cũng đã trở lại bình thường, bắt máy, giọng nói cũng lãnh đạm, hờ hững như thường lệ:
Chuyện gì ?
Lãnh Huyết, ngày mai tôi cùng A Hàn sẽ trở về !
Ừ.
Gì vậy? Bạn bè sắp về, cậu cũng phải tỏ ra vui mừng một chút chứ, nghe giọng cậu, tôi còn tưởng mình đang kể chuyện cổ tích không bằng !
Các cậu phải về là chuyện đương nhiên, có gì mà tôi phải vui mừng ?
Này này, Lãnh Huyết, đừng có nói mấy lời làm anh em xa cách thế chứ ! Mai nhớ ra sân bay đón bọn tôi đấy !
Biết.
Yên tâm, tôi sẽ đến biệt thự Lãnh gia ở với cậu mấy ngày cho vui !
Không có cửa !
Này, Lãnh Huyết cậu thật...
Anh Phong à~ Anh đang nói chuyện với ai vậy ?
Một giọng nữ nũng nịu vang lên từ đầu dây bên kia, cắt đứt câu chuyện của hai người. Sắc mặt Lãnh Huyết không khỏi trầm xuống. Lại nghe thấy giọng nam bên kia dỗ dành mấy câu với người con gái vừa rồi, sau đó ghé vào máy điện thoại cười gượng:
Haha, Lãnh Huyết, Tiểu My ấy mà, tại cô ta gặp chút rắc rối nên mới ở nhờ lại chỗ tôi thôi...
Còn gì nữa ?
Hả ? Giọng nam bên kia ngơ ngác.
Có cần tôi chuyển lời tới Tiểu Mai, Tiểu Ly, Tiểu Ngọc của cậu không ?
Ặc... Lãnh Huyết... Cậu cứ nói đùa... Tôi đâu quen mấy cái tên đó...
Tôi không cần biết cậu có quen hay không, chỉ mong nhiệm vụ cần làm cậu sẽ không sao nhãng. Còn nữa, lần sau nói chuyện với cậu, tôi hy vọng sẽ không phải nghe bất kỳ một giọng nói không liên quan nào, đặc biệt là phụ nữ.
Nói xong dập máy không chút lưu tình, khiến cho người ở đầu dây bên kia lúng túng không biết làm sao. Lãnh Huyết mặt không chút biểu cảm lái xe về biệt thự Lãnh gia, chỉ là trong lòng âm thầm thở dài, cậu ta vẫn chứng nào tật nấy như vậy, chừng nào mới khá lên được ?
***
Sáng hôm sau, nắng lên rất sớm, nhưng bầu không khí lại trong lành đến mức khiến cho người ta khoan khoái.
Triệu Dương Vĩ nhìn ba người duy nhất trong phòng, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi cùng lo lắng. Như thế nào buổi họp hôm nay ở tổ chức, Bạch Cẩm Huyền lại không đến, gọi mấy cuộc rồi cũng không nghe máy, không phải là được hoãn hình phạt nên lại trốn đi chơi đấy chứ? Nếu vậy thì có khác nào lại tăng thêm tội trạng cho cô, không quản được Cẩm Huyền, tội cô không nặng thêm mới là lạ !
Triệu Dương Vĩ đưa mắt nhìn Hàn Băng Di, người từ sáng đến giờ luôn ung dung uống cà phê đọc tài liệu, sắc mặt không mảy may thay đổi. Kinh nghiệm nhiều năm cho cô biết, nếu Hàn Băng Di càng trầm tĩnh, thì cơn giận càng đáng sợ, vì thế Triệu Dương Vĩ âm thầm cầu nguyện, khe khẽ liếc mắt sang Tô Hiểu Ảnh dò hỏi có biết Cẩm Huyền ở đâu không, nhưng lại chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã.
Haha, Băng Di này, cuộc họp hôm nay có gì quan trọng không ?
Triệu Dương Vĩ mỉm cười cầu tài, đánh bạo hỏi. Hàn Băng Di mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, giọng nói lạnh lùng như cũ:
Cậu thử nói xem ?
A... Chắc sẽ không có gì quan trọng đâu chứ... Có gì tớ sẽ về thông báo cho Cẩm Huyền sau... Cẩm Huyền hôm nay...
Cậu biết cậu ta đang ở chỗ nào sao ?
Lúc này, Hàn Băng Di mới rời mắt khỏi xấp giấy, ánh mắt sắc bén chiếu lên Triệu Dương Vĩ.
Hả ?... Tớ...
Trong lúc Triệu Dương Vĩ vẫn đang ấp úng không biết nên trả lời thế nào thì bỗng từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ lanh lảnh cùng tiếng cười mang chút ngạo mạn:
Haha, cái gì thế này, Blue xinh xắn hiền dịu của chúng ta sao lại phải khép nép thế kia? Ai không biết còn tưởng Black ức hiếp nhân viên đấy chứ !
Mọi người cùng quay ra phía nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy ở ngoài cửa từ lúc nào đã xuất hiện nhiều thêm một người. Đó là một người phụ nữ vóc dáng dong dỏng cao, ăn mặc theo phong cách bụi bặm, dáng vẻ tùy ý, bất cần, nổi bật là mái tóc màu trắng xám được cắt ngắn ép sát vào gáy mang nét gì đó rất giống con trai. Người phụ nữ đứng khoanh tay dựa vào cửa, khuôn mặt mang lại cho người ta chút gì đó ngạo mạn nhưng xa cách, phảng phất hơi thở nguy hiểm của một sát thủ giết chóc. Sự xuất hiện của người phụ nữ không khiến cho bầu không khí trong căn phòng nặng nề đi, mà đổi lại là nụ cười vui mừng chào đón của Dương Vĩ và Hiểu Ảnh, cùng vẻ mặt hòa hoãn của Băng Di.
A! Kim! Về lúc nào thế ?
Hiểu Ảnh là người lên tiếng đầu tiên, giọng nói ríu rít như chim sẻ, vui mừng chạy lại chỗ người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ kia, chính là sát thủ bắn tỉa thượng đẳng _ Kim, và cũng là bạn lâu năm của nhóm Hàn Băng Di, nhếch môi cười nhạt nói:
Mới về thôi. Chậc, ở Nhật mới có một thời gian mà đã cảm thấy khác hẳn rồi. Chỗ này của Băng Di vẫn thích hơn. Aizzz, nhất định phải bồi bổ cho lại sức mới được.
Kim dáng vẻ đầy tùy ý, vừa nói vừa đi đến chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, thả người ngồi xuống. Sự xuất hiện của Kim khiến cho bầu không khí ngưng trọng lúc nãy như biến mất, Hiểu Ảnh cùng Dương Vĩ vui mừng chạy lại chỗ cô ngồi, tíu tít trò chuyện. Kim không mấy hứng thú, trả lời đôi ba câu rồi đứng lên tiến tới chỗ Băng Di, nhòm vào tài liệu mà cô đang xem.
Ái chà, ba trong số Thất đại gia tộc cơ à! Không nghĩ tới cậu vẫn kiên trì như vậy !
Hàn Băng Di vẫn đọc tài liệu, sau khi uống một ngụm cà phê mới nhếch môi:
Chuyện này dĩ nhiên phải kiên trì, sớm muộn cũng sẽ tra ra thôi.
Kim chưa vội đáp lời, không chút khách khí cầm lấy cốc cà phê trên tay Hàn Băng Di uống một hớp. Chỉ là khi đầu lưỡi vừa chạm đến vị cà phê đã vội phun ra ngoài.
Ọe!... Tớ nói này, Hàn Băng Di cậu không khỏi khẩu vị quá nặng đi! Cà phê gì mà đắng như vậy !
Hàn Băng Di sắc mặt bình thản nhận lại cốc cà phê, chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, yên lặng lau đi dấu môi Kim vừa in trên đó.
Nghiêm chỉnh lại đi. Tôi gọi cậu đến là để giải quyết chuyện khẩn cấp. Đi thôi !
Hàn Băng Di vừa nói xong đã lập tức đứng lên, gấp lại tài liệu, dáng vẻ như muốn đi.
Ấy, vội vã vậy sao? Đến tôi đây mới về nước mà cũng chẳng được tha hả ?
Kim tuy nói vậy nhưng cũng nhếch mép né người sang một chỗ cho Hàn Băng Di đi trước. Hai người Tô Hiểu Ảnh cùng Triệu Dương Vĩ lúc này mới hoàn hồn. Ủa, thế không họp sao? Băng Di không phổ biến việc gì à ? Như nhận được ánh mắt dò hỏi của hai người kia, khi đi ra đến cửa rồi, Hàn Băng Di mới quay lại phân phó:
Hôm nay không có gì quan trọng. Tôi gọi các cậu đến để thông báo việc Kim đã về nước thôi. Lần này chúng ta sẽ bắt tay với Kim. Dương Vĩ hãy đi thực hiện hình phạt đi, A Thiên sẽ nói cho cậu biết phải làm gì. Còn nữa...
Hàn Băng Di nói một hơi rất dài, nhưng toàn mấy câu ngắn ngủi, sau khi xem đồng hồ mới lại nói thêm:
Không cần lo lắng cho Cẩm Huyền, cậu ta đang bận xử lý chuyện của mình. Nếu cậu muốn biết cậu ta đang làm gì thì hãy gọi điện đi, bây giờ chắc cậu ta sẽ được nghe điện thoại đấy.
Nói xong mới dẫn Kim quay người rời đi, bỏ lại hai người trong phòng đang ngẩn người nhìn nhau. Sự việc có gì đó không đúng a? Triệu Dương Vĩ một bụng thắc mắc, nhưng vẫn làm việc cần làm, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Cẩm Huyền. Phải mất đến tận hai hồi chuông đầu giây bên kia mới có người nghe máy, Triệu Dương Vĩ chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy giọng nói mau mải của Bạch Cẩm Huyền:
Dương Vĩ hả, nói với Băng Di tớ không tham gia cuộc họp hôm nay được nha. Với cả bảo cậu ấy đừng giao nhiệm vụ gì cho tớ, bây giờ tớ thực sự không hoàn thành được, ba ngày sau tớ sẽ chấp hành hình phạt.
Nghe Bạch Cẩm Huyền tuôn một lèo như vậy, cuối cùng còn định dập máy, Triệu Dương Vĩ hớt hải lên tiếng:
Khoan... Khoan...
Chuyện gì nữa? Nói nhanh lên, tớ thực sự rất mải.
Cậu đang ở đâu vậy? Cậu làm gì mà bận ?
Tớ đang ở... khu mua sắm LS. Còn chuyện gì nữa không, tớ chỉ còn một phút bốn mươi giây thôi đó !
Cái gì? Cậu làm gì ở đấy? Thế mà bảo bận sao? Cậu...
Giời ạ, Triệu Dương Vĩ cậu không có việc gì thì đừng nói nhiều vậy không! Tớ bây giờ đang xui xẻo chết đi được, mama đại nhân đã tặng tớ đến bốn tên vệ sĩ, thẻ cũng bị khóa, điện thoại cũng bị tịch thu, thậm chí tớ sắp còn phải đi xem mắt đây nè! Khỉ thật, còn một phút hai lăm giây. Vậy nha, tớ chỉ có ba phút nói chuyện điện thoại thôi, giờ tớ phải đi gọi điện cho mẹ để đình công mới được !
Nói xong lưu loát dập máy. Triệu Dương Vĩ ngẩn người nhìn màn hình điện thoại. Cái này... không phải là sự trừng phạt của Bạch phu nhân với con gái đi! Dã... dã man quá! Triệu Dương Vĩ âm thầm đổ mồ hôi thay Bạch Cẩm Huyền. Không những tự do bị tịch thu, cả đồ để liên lạc cũng bị lấy mất, thậm chí là còn phải đi xem mắt... Bạch phu nhân a, người thật cao tay...
Triệu Dương Vĩ trong lòng âm thầm cầu nguyện thay Bạch Cẩm Huyền khi có một người mẹ hắc ám như vậy. Nhưng bất chợt cô lại nghĩ đến ở căn phòng hôm qua, Hàn Băng Di đã nói một câu : Bạch Cẩm Huyền khi về nước sẽ có người xử lý cậu ta. Cả ở dưới đại sảnh cũng thế : Cậu có thể hoãn hình phạt để xử lý chuyện của mình. Tôi cho cậu ba ngày. Thì ra chuyện mà Bạch Cẩm Huyền cần xử lý trong miệng Hàn Băng Di chính là chuyện này, còn người tự xử lý cậu ta chính là Bạch phu nhân! Thật quá đáng sợ! Triệu Dương Vĩ trong lòng một trận run rẩy, mồ hôi hột cứ thế túa ra. Thật may là tội trạng của cô vẫn chưa đến nỗi, tốt nhất bây giờ đắc tội ai chứ đừng đắc tội những người như Hàn Băng Di, thật nguy hiểm!
/14
|