Phải đến khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Hàn Băng Di cùng Triệu Dương Vĩ mới nhìn thấy Hàn lão gia cùng Hàn phu nhân lẫn trong đám khách khứa. Có lẽ hai người họ đã đến được một lúc rồi, chỉ là các cô nàng còn mải nói chuyện nên mới không thấy thôi. Triệu Dương Vĩ cũng không có ý định ra chỗ ông bà Hàn gia, dù sao hai người cũng biết các cô đến bữa tiệc, nên chắc cũng sẽ biết bọn họ ở đây sớm thôi.
Bạch Cẩm Huyền cùng Triệu Dương Vĩ nói chuyện thêm vài câu, sau đó Bạch Cẩm Huyền đứng lên:
Đợi chút, tớ đi lấy đồ ăn đã !
Nhưng khi cô nàng vừa bước ra khỏi bàn, hai tên vệ sĩ đã tiến lên có ý định đi theo. Bạch Cẩm Huyền nhíu mày:
Này, tôi chỉ đi lấy đồ ăn, các anh đi theo làm gì !
Hai tên vệ sĩ khuôn mặt lạnh tanh, không có ý định trả lời. Triệu Dương Vĩ thấy vậy bèn đứng lên:
Cậu ấy chỉ đi một chút thôi, các anh không cần đi theo. Dù sao đây cũng là tiệc lớn tại Lãnh gia, các anh đi theo như vậy sẽ rất mất mặt đấy !
Triệu Dương Vĩ cố gắng thuyết phục, lời lẽ vô cùng xác đáng. Làm sao cô lại không biết, Bạch Cẩm Huyền thực chất chỉ muốn đi chơi thôi, mặc dù không thể ra khỏi khách sạn này, nhưng quanh quẩn trong bữa tiệc còn đỡ hơn ngồi một chỗ. Hai tên vệ sĩ nghe Triệu Dương Vĩ nói vậy liền nhìn nhau, dáng vẻ khó xử.
Thôi vậy đi, cứ để tôi đi cùng cậu ấy, dù sao Bạch phu nhân cũng đã nhờ tôi trông coi Cẩm Huyền, vả lại cậu ấy cũng đâu thể rời khỏi đây được, hơn nữa Cẩm Huyền cũng không ngu ngốc đến nỗi làm chuyện gì khiến Bạch gia mất mặt đâu !
Nghe Triệu Dương Vĩ nói vậy, rốt cuộc hai tên vệ sĩ cũng bị thuyết phục, gật đầu lui về vị trí cũ, tránh gây chú ý cho các vị khách đi qua.
Thấy cuối cùng cũng cắt đuôi được hai tên vệ sĩ phiền toái, Bạch Cẩm Huyền khuôn mặt rạng rỡ hẳn, trao cho Triệu Dương Vĩ cái nhìn cảm kích sau đó nhìn quanh quất xem đồ ăn ở đâu, quyết định thẳng tiến. Triệu Dương Vĩ tất nhiên sẽ đi cùng Bạch Cẩm Huyền, chỉ là trước khi rời đi còn nhìn về phía Hàn Băng Di, muốn hỏi cô ngồi một mình có ổn không. Hàn Băng Di vẻ mặt bình thản, hơi gật đầu, nhìn theo bóng dáng hai cô gái kia rời đi.
Sắc mặt Hàn Băng Di vẫn như cũ, lạnh lùng xa cách, không có bất kỳ một biểu cảm dư thừa. Chỉ là bất giác, như cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang chiếu về phía mình, Hàn Băng Di chậm rãi quay đầu lại sang phía bên cạnh. Ở đằng xa, có một người đang nhìn về phía cô. Đó là một người phụ nữ có những đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, quyến rũ, nổi bật nhất là mái tóc màu trắng được thả xõa trên vai, càng làm tăng thêm vẻ lãnh đạm của người đó. Khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong không trung như bắn ra vô số tia sáng bén nhọn, trong đáy mắt mỗi người đều không nhìn rõ suy nghĩ, chỉ là thoáng qua một tia lạnh lùng chết chóc đến rợn người.
Một giây sau, giống như là ảo ảnh, vẻ mặt Hàn Băng Di khôi phục lại vẻ lãnh đạm như bình thường, mà hình ảnh người phụ nữ cũng đã biến mất sau đám khách khứa như chưa từng xuất hiện.
***
Lại nói đến Hiểu Ảnh, người có vẻ tâm trạng không bình ổn nhất từ lúc xuất hiện ở bữa tiệc. Lúc này, cô đang đứng trước bồn rửa trong nhà vệ sinh nữ, vặn nước rửa tay. Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy từ chiếc vòi xuống bồn rửa. Hiểu Ảnh tắt nước, lau tay vào chiếc khăn ở gần đấy. Trong toilet không còn ai, có vẻ có mỗi Hiểu Ảnh cô là có tâm trạng đi vào đây trong lúc buổi tiệc sắp diễn ra như vậy.
Hiểu Ảnh giơ tay lên, động tác như đang xem đồng hồ, nhưng bàn tay còn lại của cô lại ấn một nút ở trên đó, tức thì, màn hình đồng hồ chuyển động, hiện lên một vài dấu nhấp nháy, nổi bật là một cái dấu màu đỏ đang chuyển động chậm rãi về một hướng nào đó. Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào cái dấu màu đỏ, không tự chủ được khẽ nuốt nước bọt. Sau đó cô lại ấn vào chiếc nút một lần nữa, màn hình liền trở lại như bình thường.
Hiểu Ảnh ngẩng đầu, nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu khuôn mặt có chút lo lắng của cô, đưa sửa sang lại đầu tóc, bình ổn tâm trạng rồi bước ra phía cửa.
Nhưng khi cô vừa rời khỏi toilet, một bàn tay từ đằng sau bỗng xuất hiện bịt chặt miệng cô, bàn tay khác lại như gọng kìm giữ chặt cả người cô. Hiểu Ảnh hoảng hốt, muốn giãy giụa nhưng không được, chỉ trong chốc lát, tiềm thức cô liền rơi vào một mảnh tối đen.
***
Trong lúc đó, lẫn trong đám khách khứa ăn mặc sang trọng, Bạch Cẩm Huyền cùng Triệu Dương Vĩ lại như hai chú sóc nhỏ háo hức ngó nghiêng tìm kiếm đồ ăn. Gọi là tìm kiếm đồ ăn nhưng thực ra hai cô nàng còn vừa đi vừa ríu rít trò chuyện, nào là nhận xét xem bộ váy của ai đẹp nhất, đây là tiểu thư nhà ai, chủ tịch tập đoàn nào,... Thấm thoắt, họ gần như đã đi khắp ngõ ngách của nơi này, nhưng dĩ nhiên cũng phải né tránh nơi có Bạch phu nhân đang tọa lạc , nếu không khi bị bắt về sẽ rất thảm.
Dương Vĩ, cậu định ăn gì ?
Bạch Cẩm Huyền nhìn về phía bàn đồ ăn phía xa xa, vui vẻ vỗ tay Triệu Dương Vĩ.
Thôi khỏi, tớ đi lấy một ly nước cam cho rồi !
Triệu Dương Vĩ lắc đầu. Bạch Cẩm Huyền nghe vậy liền mất hứng, bĩu môi:
Nhưng đằng kia không có nước cam !
Chỗ kia có, tớ đi lấy !
Triệu Dương Vĩ chỉ về phía xa, giọng nói vui vẻ. Bạch Cẩm Huyền không nhiều lời trực tiếp đẩy Triệu Dương Vĩ về phía đó, nói:
Vậy cậu sang đó lấy nước cam của cậu đi, tớ phải đi ăn đồ ăn của tớ !
Nói rồi liền chạy luôn về phía bàn đồ ăn. Triệu Dương Vĩ nhìn theo chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng hướng nơi có nước cam mà đi tới. Chỉ là khi vừa đến nơi, cô không để ý mà va luôn vào một người.
A ! Triệu Dương Vĩ xoa xoa trán rồi vội vã ngẩng đầu lên.
Xin lỗi, cô có sao không ?
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm vang lên, tầm mắt Triệu Dương Vĩ nhanh chóng rơi vào khuôn mặt của một người. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, khuôn mặt với từng đường nét hài hòa mang chút gì đó mềm mại nhưng trầm ổn. Ánh mắt người đó nhìn thẳng vào cô, trong con ngươi mang theo sự lạnh nhạt khiến lòng người xa cách. Tuy vậy, mái tóc màu nâu sẫm của anh ta lại khiến cho khuôn mặt đó trở nên bớt lãnh đạm hơn mà tăng thêm mấy phần hòa nhã. Triệu Dương Vĩ chẳng hiểu sao cảm thấy lúng túng:
A, tôi không sao... Xin lỗi đã va vào anh, là do tôi không nhìn đường...
Không sao, cũng là do tôi không để ý. Nếu cô không có việc gì là tốt rồi.
Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm ấm, như một dòng suối mát nhẹ nhàng mơn man khiến lòng người khoan khoái. Chẳng hiểu sao Triệu Dương Vĩ bỗng chốc cảm thấy yêu thích âm thanh này, thứ âm thanh khiến tâm trạng người khác cảm thấy nhẹ nhõm. Không được, cô bị làm sao thế này! Đây là người lạ đó, cô thậm chí còn chưa biết tên người ta cơ mà! Tâm trí Triệu Dương Vĩ bỗng chốc tỉnh táo lại, có lẽ tại thái độ lịch sự và khí chất tao nhã của người này đã thu hút cô chăng ?
Nếu vậy, không làm phiền anh nữa, tôi đi đây...
Triệu Dương Vĩ mỉm cười ngại ngùng, đưa tay chỉnh lại vạt váy, dáng vẻ như muốn đi. Người đàn ông kia hơi gật đầu, chỉ là khi Triệu Dương Vĩ quay người đi, anh ta như chợt nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói:
Xin lỗi nhưng... cô có phải là Triệu tiểu thư không ?
Triệu Dương Vĩ ngạc nhiên quay người lại, ngờ vực nhìn anh ta:
Anh biết tôi ?
Người đàn ông kia hơi mỉm cười:
Không hẳn, chỉ là ông ngoại tôi trước lúc mất có nhắc đến bố mẹ cô.
Triệu Dương Vĩ nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mắt. Bố mẹ cô và ông ngoại anh ta quen nhau? Anh ta là ai? Như đọc được sự hồ nghi của Triệu Dương Vĩ, người đàn ông hơi mỉm cười:
Chưa giới thiệu với cô, tôi tên là Sở Hàn. Vấn đề này hơi tế nhị, nếu cô không ngại có thể cùng tôi tới một bàn tiệc nào đó ?
Sở Hàn? Triệu Dương Vĩ trong lòng suy nghĩ. Là công tử Sở gia sao? Bảo sao anh ta có khí chất như vậy.
A, ra là Sở công tử, nghe danh anh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt. Nếu thật sự như lời anh nói thì tôi không ngại trò chuyện cùng anh về vấn đề này.
Thấy Triệu Dương Vĩ đồng ý lời đề nghị của mình, Sở Hàn liền mỉm cười gật đầu, dáng vẻ vô cùng điềm đạm, lịch sự. Sau đó hai người thật sự đi tới một bàn nào đó không có người ngồi. Chỉ là trên đường đi lại gặp một sự việc ngoài ý muốn. Triệu Dương Vĩ vốn đang đi đằng sau Sở Hàn, trong lòng âm thầm suy nghĩ thì bỗng nghe thấy phía trước một giọng nói quen thuộc. Triệu Dương Vĩ ngẩng đầu lên, cảnh trước mắt làm cô hơi khựng lại.
Theo tầm mắt của Triệu Dương Vĩ, Sở Hàn cũng nhìn về nơi đó. Chỉ thấy phía trước là cảnh một người con gái ăn mặc xinh đẹp đang ở trước bàn đồ ăn cãi nhau với một người con trai dáng vẻ tuấn lãng. Mặc dù bọn họ cãi nhau không lớn lắm, không đến mức kinh động mọi người nhưng nhìn dáng vẻ hai người họ, không muốn chú ý cũng khó.
Lục Dạ Phong!!! Đồ đáng ghét, đồ mặt dày, đồ nhỏ nhen, đồ...
Người con gái có mái tóc màu tím vô cùng nổi bật giận dữ hét lên với người con trai kia không phải chính là Bạch Cẩm Huyền sao?! Triệu Dương Vĩ muốn tắt thở, rõ ràng là trốn đi lấy đồ ăn, sao lại đi cãi nhau thế này ?
Bên cạnh cô, Sở Hàn cũng hơi ngẩn người, lát sau lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, mở miệng gọi:
Dạ Phong ?
Người con trai đang định mở miệng châm chọc Bạch Cẩm Huyền kia chính là Lục Dạ Phong, lúc này quay lại, nhìn thấy Sở Hàn thì có vẻ hơi ngạc nhiên. Bạch Cẩm Huyền cũng quay lại, nhìn thấy Triệu Dương Vĩ đứng bên cạnh một chàng trai tuấn tú nào đó thì dáng vẻ cũng hơi khựng lại. Bốn người nhìn nhau, có người quen, có người không quen, nhưng thật chẳng biết nên miêu tả không khí lúc này ra sao nữa.
Cẩm Huyền, cậu...
Triệu Dương Vĩ mở miệng, nhưng chẳng biết nên nói gì nữa.
Khoan đã, cậu quen anh ta sao ?
Bạch Cẩm Huyền chỉ để ý đến vấn đề mà cô cho là quan trọng nhất, chỉ tay vào hai người Triệu Dương Vĩ và Sở Hàn, rồi từ Sở Hàn lại chỉ về Lục Dạ Phong:
Và anh ta lại quen anh ?
Lục Dạ Phong thấy Bạch Cẩm Huyền chỉ về phía mình, bèn hất mặt quay đi, dáng vẻ khinh khỉnh không thèm trả lời. Bạch Cẩm Huyền ném cho anh ta một ánh mắt chán ghét, dứt khoát không thèm để ý tới anh ta nữa. Thật là, số cô cũng xui quá đi chứ, đang định lấy đồ ăn thì lại đụng mặt cái tên này, thật bực mình.
Triệu Dương Vĩ nhìn tình cảnh trước mắt có chút không biết phải làm sao. Xem ra cái người tên Lục Dạ Phong chính là công tử Lục gia đi, anh ta có quen biết với Cẩm Huyền, chỉ là mối quan hệ của bọn họ không được tốt, còn Sở Hàn cũng quen anh ta, mối quan hệ... ừm, chắc là tốt.
Đây là Lục Dạ Phong, bạn tôi.
Sở Hàn cảm thấy dù sao cũng nên giới thiệu một chút. Triệu Dương Vĩ thấy vậy bèn nói:
Còn cô ấy là Bạch Cẩm Huyền. Ừm, Lục công tử, tôi là Triệu Dương Vĩ, bạn của Cẩm Huyền.
Ai thèm quan tâm tới bạn của bà chằn lửa kia chứ !
Lục Dạ Phong nhìn Bạch Cẩm Huyền, giọng nói châm chọc. Bạch Cẩm Huyền nghe vậy liền sửng cồ:
Anh gọi ai là bà chằn lửa ?
Được rồi, vậy là mọi người có vẻ quen nhau. À đúng rồi, Bạch tiểu thư, tôi là Sở Hàn. Dù sao bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, mọi người nên chuẩn bị đi thì hơn.
Sở Hàn lên tiếng hòa giải, bộ dáng vô cùng trầm ổn. Hai người kia nghe vậy chỉ có thể lườm nhau mà nén giận. Bạch Cẩm Huyền nuốt hận, cô còn chưa kịp ăn cái gì thì đã bị tên kia phá đám, nếu đây không phải buổi tiệc của Lãnh gia, chắc chắn cô đã đánh cho hắn đến cha mẹ cũng không nhận ra rồi!
Thấy không khí có vẻ khá hơn, Triệu Dương Vĩ cũng lên tiếng:
Phải rồi, Cẩm Huyền, chúng ta đi thôi, biết đâu Bạch phu nhân đang đi tìm cậu thì sao ? Như chợt nhớ ra cái gì, cô liền quay sang phía Sở Hàn, áy náy nói: Thật xin lỗi, chắc bây giờ chúng ta không thể nói tiếp chuyện lúc nãy được rồi. Nếu Sở công tử không phiền, vậy có thể hoãn cuộc nói chuyện này vào lúc khác được không ?
Sở Hàn mỉm cười: Không sao, bất cứ khi nào Triệu tiểu thư có thời gian, tôi đều sẵn sàng tiếp chuyện.
Triệu Dương Vĩ mỉm cười gật đầu, sau đó tiến tới kéo Bạch Cẩm Huyền vẻ mặt hầm hầm rời đi. Bạch Cẩm Huyền tuy rằng hơi khó chịu, nhưng không thể không nén giận mà đi cùng Triệu Dương Vĩ, dù sao Bạch phu nhân đối với cô vẫn có sức sát thương hơn Lục Dạ Phong.
Hai người nhanh chóng rời đi, xác định phương hướng nơi chiếc bàn bọn họ ngồi lúc đầu, chỉ là tâm trạng mỗi người đều khác nhau.
***
Trái ngược với không khí náo nhiệt của bữa tiệc, trong một căn phòng cũng nằm trong khách sạn đó lại là một bầu không khí lạnh lẽo, tiêu điều. Căn phòng không bật điện, tối đến mức không nhìn rõ mặt người. Tuy vậy nhưng vẫn có chút ánh sáng yếu ớt chiếu ra từ những chiếc màn hình đang phản chiếu lại từng ngóc ngách của bữa tiệc. Vầng sáng nhạt của những màn hình đó ánh lên trong đôi mắt sắc bén đang chăm chú nhìn từng chuyển động của quang cảnh buổi tiệc.
Có thể thấy, đó chính là người duy nhất có mặt trong căn phòng, nương theo ánh sáng nhạt kia chính là những đường nét sắc sảo quyến rũ của một người phụ nữ cùng khí lạnh chết chóc tỏa ra quanh thân cô ta. Không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống đất.
Người phụ nữ ngồi trước những màn hình to nhỏ khác nhau, vẻ mặt không nói lên bất kì biểu cảm gì. Ánh mắt cô ta lặng lẽ chuyển động, dời đến một màn hình đang phản chiếu cảnh hành lang không một bóng người của nhà vệ sinh nữ. Bàn tay của người phụ nữ đặt lên những phím bấm, ấn xuống, lát sau, màn hình kia liền tối đen.
Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, ánh sáng từ ngoài hành lang cũng theo đó mà lọt vào, in trên mặt đất bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Một giọng nói lạnh lẽo trầm trầm vang lên, không có chút độ ấm:
Cô nên nhớ mình đang ở địa bàn của ai, đừng ngu xuẩn đến mức hành động sai lầm !
Người phụ nữ chậm rãi nghiêng đầu, đáy mắt chạm đến bóng đen in trên mặt đất, giọng nói của cô ta cũng lạnh lẽo, sắc bén không kém:
Anh chạy tới đây chỉ để nói mấy lời thừa thãi này thôi sao ?
Người đàn ông không nói hai lời trực tiếp rút súng hướng về phía đầu của người phụ nữ:
Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, tôi không chắc sẽ để cô sống sót mà tiếp tục làm việc ngu xuẩn đâu !
Người phụ nữ mắt cũng không thèm liếc một cái, coi khẩu súng kia như không tồn tại, giọng nói vẫn như cũ mang theo hơi thở chết chóc:
Anh nghĩ giết tôi sẽ là việc không ngu xuẩn sao? Dù sao đi nữa, cái tôi cần ở anh chỉ là giá trị lợi dụng... Hừm, còn tám phút nữa, anh đi bây giờ vẫn còn kịp, dù sao cô ta cũng không có quá nhiều giá trị đối với tôi. Chỉ là đành phải đổi món quà khác cho Black vậy...
Nói đến câu cuối cùng, ngón tay của người phụ nữ chậm rãi quét qua cánh môi dâng lên một cái nhếch mép đầy lạnh lẽo.
Người đàn ông thu lại khẩu súng, không thèm liếc nhìn người phụ nữ cái nào, rời khỏi căn phòng nhanh như một làn gió.
Bạch Cẩm Huyền cùng Triệu Dương Vĩ nói chuyện thêm vài câu, sau đó Bạch Cẩm Huyền đứng lên:
Đợi chút, tớ đi lấy đồ ăn đã !
Nhưng khi cô nàng vừa bước ra khỏi bàn, hai tên vệ sĩ đã tiến lên có ý định đi theo. Bạch Cẩm Huyền nhíu mày:
Này, tôi chỉ đi lấy đồ ăn, các anh đi theo làm gì !
Hai tên vệ sĩ khuôn mặt lạnh tanh, không có ý định trả lời. Triệu Dương Vĩ thấy vậy bèn đứng lên:
Cậu ấy chỉ đi một chút thôi, các anh không cần đi theo. Dù sao đây cũng là tiệc lớn tại Lãnh gia, các anh đi theo như vậy sẽ rất mất mặt đấy !
Triệu Dương Vĩ cố gắng thuyết phục, lời lẽ vô cùng xác đáng. Làm sao cô lại không biết, Bạch Cẩm Huyền thực chất chỉ muốn đi chơi thôi, mặc dù không thể ra khỏi khách sạn này, nhưng quanh quẩn trong bữa tiệc còn đỡ hơn ngồi một chỗ. Hai tên vệ sĩ nghe Triệu Dương Vĩ nói vậy liền nhìn nhau, dáng vẻ khó xử.
Thôi vậy đi, cứ để tôi đi cùng cậu ấy, dù sao Bạch phu nhân cũng đã nhờ tôi trông coi Cẩm Huyền, vả lại cậu ấy cũng đâu thể rời khỏi đây được, hơn nữa Cẩm Huyền cũng không ngu ngốc đến nỗi làm chuyện gì khiến Bạch gia mất mặt đâu !
Nghe Triệu Dương Vĩ nói vậy, rốt cuộc hai tên vệ sĩ cũng bị thuyết phục, gật đầu lui về vị trí cũ, tránh gây chú ý cho các vị khách đi qua.
Thấy cuối cùng cũng cắt đuôi được hai tên vệ sĩ phiền toái, Bạch Cẩm Huyền khuôn mặt rạng rỡ hẳn, trao cho Triệu Dương Vĩ cái nhìn cảm kích sau đó nhìn quanh quất xem đồ ăn ở đâu, quyết định thẳng tiến. Triệu Dương Vĩ tất nhiên sẽ đi cùng Bạch Cẩm Huyền, chỉ là trước khi rời đi còn nhìn về phía Hàn Băng Di, muốn hỏi cô ngồi một mình có ổn không. Hàn Băng Di vẻ mặt bình thản, hơi gật đầu, nhìn theo bóng dáng hai cô gái kia rời đi.
Sắc mặt Hàn Băng Di vẫn như cũ, lạnh lùng xa cách, không có bất kỳ một biểu cảm dư thừa. Chỉ là bất giác, như cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang chiếu về phía mình, Hàn Băng Di chậm rãi quay đầu lại sang phía bên cạnh. Ở đằng xa, có một người đang nhìn về phía cô. Đó là một người phụ nữ có những đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, quyến rũ, nổi bật nhất là mái tóc màu trắng được thả xõa trên vai, càng làm tăng thêm vẻ lãnh đạm của người đó. Khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong không trung như bắn ra vô số tia sáng bén nhọn, trong đáy mắt mỗi người đều không nhìn rõ suy nghĩ, chỉ là thoáng qua một tia lạnh lùng chết chóc đến rợn người.
Một giây sau, giống như là ảo ảnh, vẻ mặt Hàn Băng Di khôi phục lại vẻ lãnh đạm như bình thường, mà hình ảnh người phụ nữ cũng đã biến mất sau đám khách khứa như chưa từng xuất hiện.
***
Lại nói đến Hiểu Ảnh, người có vẻ tâm trạng không bình ổn nhất từ lúc xuất hiện ở bữa tiệc. Lúc này, cô đang đứng trước bồn rửa trong nhà vệ sinh nữ, vặn nước rửa tay. Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy từ chiếc vòi xuống bồn rửa. Hiểu Ảnh tắt nước, lau tay vào chiếc khăn ở gần đấy. Trong toilet không còn ai, có vẻ có mỗi Hiểu Ảnh cô là có tâm trạng đi vào đây trong lúc buổi tiệc sắp diễn ra như vậy.
Hiểu Ảnh giơ tay lên, động tác như đang xem đồng hồ, nhưng bàn tay còn lại của cô lại ấn một nút ở trên đó, tức thì, màn hình đồng hồ chuyển động, hiện lên một vài dấu nhấp nháy, nổi bật là một cái dấu màu đỏ đang chuyển động chậm rãi về một hướng nào đó. Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào cái dấu màu đỏ, không tự chủ được khẽ nuốt nước bọt. Sau đó cô lại ấn vào chiếc nút một lần nữa, màn hình liền trở lại như bình thường.
Hiểu Ảnh ngẩng đầu, nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu khuôn mặt có chút lo lắng của cô, đưa sửa sang lại đầu tóc, bình ổn tâm trạng rồi bước ra phía cửa.
Nhưng khi cô vừa rời khỏi toilet, một bàn tay từ đằng sau bỗng xuất hiện bịt chặt miệng cô, bàn tay khác lại như gọng kìm giữ chặt cả người cô. Hiểu Ảnh hoảng hốt, muốn giãy giụa nhưng không được, chỉ trong chốc lát, tiềm thức cô liền rơi vào một mảnh tối đen.
***
Trong lúc đó, lẫn trong đám khách khứa ăn mặc sang trọng, Bạch Cẩm Huyền cùng Triệu Dương Vĩ lại như hai chú sóc nhỏ háo hức ngó nghiêng tìm kiếm đồ ăn. Gọi là tìm kiếm đồ ăn nhưng thực ra hai cô nàng còn vừa đi vừa ríu rít trò chuyện, nào là nhận xét xem bộ váy của ai đẹp nhất, đây là tiểu thư nhà ai, chủ tịch tập đoàn nào,... Thấm thoắt, họ gần như đã đi khắp ngõ ngách của nơi này, nhưng dĩ nhiên cũng phải né tránh nơi có Bạch phu nhân đang tọa lạc , nếu không khi bị bắt về sẽ rất thảm.
Dương Vĩ, cậu định ăn gì ?
Bạch Cẩm Huyền nhìn về phía bàn đồ ăn phía xa xa, vui vẻ vỗ tay Triệu Dương Vĩ.
Thôi khỏi, tớ đi lấy một ly nước cam cho rồi !
Triệu Dương Vĩ lắc đầu. Bạch Cẩm Huyền nghe vậy liền mất hứng, bĩu môi:
Nhưng đằng kia không có nước cam !
Chỗ kia có, tớ đi lấy !
Triệu Dương Vĩ chỉ về phía xa, giọng nói vui vẻ. Bạch Cẩm Huyền không nhiều lời trực tiếp đẩy Triệu Dương Vĩ về phía đó, nói:
Vậy cậu sang đó lấy nước cam của cậu đi, tớ phải đi ăn đồ ăn của tớ !
Nói rồi liền chạy luôn về phía bàn đồ ăn. Triệu Dương Vĩ nhìn theo chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng hướng nơi có nước cam mà đi tới. Chỉ là khi vừa đến nơi, cô không để ý mà va luôn vào một người.
A ! Triệu Dương Vĩ xoa xoa trán rồi vội vã ngẩng đầu lên.
Xin lỗi, cô có sao không ?
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm vang lên, tầm mắt Triệu Dương Vĩ nhanh chóng rơi vào khuôn mặt của một người. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, khuôn mặt với từng đường nét hài hòa mang chút gì đó mềm mại nhưng trầm ổn. Ánh mắt người đó nhìn thẳng vào cô, trong con ngươi mang theo sự lạnh nhạt khiến lòng người xa cách. Tuy vậy, mái tóc màu nâu sẫm của anh ta lại khiến cho khuôn mặt đó trở nên bớt lãnh đạm hơn mà tăng thêm mấy phần hòa nhã. Triệu Dương Vĩ chẳng hiểu sao cảm thấy lúng túng:
A, tôi không sao... Xin lỗi đã va vào anh, là do tôi không nhìn đường...
Không sao, cũng là do tôi không để ý. Nếu cô không có việc gì là tốt rồi.
Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm ấm, như một dòng suối mát nhẹ nhàng mơn man khiến lòng người khoan khoái. Chẳng hiểu sao Triệu Dương Vĩ bỗng chốc cảm thấy yêu thích âm thanh này, thứ âm thanh khiến tâm trạng người khác cảm thấy nhẹ nhõm. Không được, cô bị làm sao thế này! Đây là người lạ đó, cô thậm chí còn chưa biết tên người ta cơ mà! Tâm trí Triệu Dương Vĩ bỗng chốc tỉnh táo lại, có lẽ tại thái độ lịch sự và khí chất tao nhã của người này đã thu hút cô chăng ?
Nếu vậy, không làm phiền anh nữa, tôi đi đây...
Triệu Dương Vĩ mỉm cười ngại ngùng, đưa tay chỉnh lại vạt váy, dáng vẻ như muốn đi. Người đàn ông kia hơi gật đầu, chỉ là khi Triệu Dương Vĩ quay người đi, anh ta như chợt nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói:
Xin lỗi nhưng... cô có phải là Triệu tiểu thư không ?
Triệu Dương Vĩ ngạc nhiên quay người lại, ngờ vực nhìn anh ta:
Anh biết tôi ?
Người đàn ông kia hơi mỉm cười:
Không hẳn, chỉ là ông ngoại tôi trước lúc mất có nhắc đến bố mẹ cô.
Triệu Dương Vĩ nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mắt. Bố mẹ cô và ông ngoại anh ta quen nhau? Anh ta là ai? Như đọc được sự hồ nghi của Triệu Dương Vĩ, người đàn ông hơi mỉm cười:
Chưa giới thiệu với cô, tôi tên là Sở Hàn. Vấn đề này hơi tế nhị, nếu cô không ngại có thể cùng tôi tới một bàn tiệc nào đó ?
Sở Hàn? Triệu Dương Vĩ trong lòng suy nghĩ. Là công tử Sở gia sao? Bảo sao anh ta có khí chất như vậy.
A, ra là Sở công tử, nghe danh anh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt. Nếu thật sự như lời anh nói thì tôi không ngại trò chuyện cùng anh về vấn đề này.
Thấy Triệu Dương Vĩ đồng ý lời đề nghị của mình, Sở Hàn liền mỉm cười gật đầu, dáng vẻ vô cùng điềm đạm, lịch sự. Sau đó hai người thật sự đi tới một bàn nào đó không có người ngồi. Chỉ là trên đường đi lại gặp một sự việc ngoài ý muốn. Triệu Dương Vĩ vốn đang đi đằng sau Sở Hàn, trong lòng âm thầm suy nghĩ thì bỗng nghe thấy phía trước một giọng nói quen thuộc. Triệu Dương Vĩ ngẩng đầu lên, cảnh trước mắt làm cô hơi khựng lại.
Theo tầm mắt của Triệu Dương Vĩ, Sở Hàn cũng nhìn về nơi đó. Chỉ thấy phía trước là cảnh một người con gái ăn mặc xinh đẹp đang ở trước bàn đồ ăn cãi nhau với một người con trai dáng vẻ tuấn lãng. Mặc dù bọn họ cãi nhau không lớn lắm, không đến mức kinh động mọi người nhưng nhìn dáng vẻ hai người họ, không muốn chú ý cũng khó.
Lục Dạ Phong!!! Đồ đáng ghét, đồ mặt dày, đồ nhỏ nhen, đồ...
Người con gái có mái tóc màu tím vô cùng nổi bật giận dữ hét lên với người con trai kia không phải chính là Bạch Cẩm Huyền sao?! Triệu Dương Vĩ muốn tắt thở, rõ ràng là trốn đi lấy đồ ăn, sao lại đi cãi nhau thế này ?
Bên cạnh cô, Sở Hàn cũng hơi ngẩn người, lát sau lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, mở miệng gọi:
Dạ Phong ?
Người con trai đang định mở miệng châm chọc Bạch Cẩm Huyền kia chính là Lục Dạ Phong, lúc này quay lại, nhìn thấy Sở Hàn thì có vẻ hơi ngạc nhiên. Bạch Cẩm Huyền cũng quay lại, nhìn thấy Triệu Dương Vĩ đứng bên cạnh một chàng trai tuấn tú nào đó thì dáng vẻ cũng hơi khựng lại. Bốn người nhìn nhau, có người quen, có người không quen, nhưng thật chẳng biết nên miêu tả không khí lúc này ra sao nữa.
Cẩm Huyền, cậu...
Triệu Dương Vĩ mở miệng, nhưng chẳng biết nên nói gì nữa.
Khoan đã, cậu quen anh ta sao ?
Bạch Cẩm Huyền chỉ để ý đến vấn đề mà cô cho là quan trọng nhất, chỉ tay vào hai người Triệu Dương Vĩ và Sở Hàn, rồi từ Sở Hàn lại chỉ về Lục Dạ Phong:
Và anh ta lại quen anh ?
Lục Dạ Phong thấy Bạch Cẩm Huyền chỉ về phía mình, bèn hất mặt quay đi, dáng vẻ khinh khỉnh không thèm trả lời. Bạch Cẩm Huyền ném cho anh ta một ánh mắt chán ghét, dứt khoát không thèm để ý tới anh ta nữa. Thật là, số cô cũng xui quá đi chứ, đang định lấy đồ ăn thì lại đụng mặt cái tên này, thật bực mình.
Triệu Dương Vĩ nhìn tình cảnh trước mắt có chút không biết phải làm sao. Xem ra cái người tên Lục Dạ Phong chính là công tử Lục gia đi, anh ta có quen biết với Cẩm Huyền, chỉ là mối quan hệ của bọn họ không được tốt, còn Sở Hàn cũng quen anh ta, mối quan hệ... ừm, chắc là tốt.
Đây là Lục Dạ Phong, bạn tôi.
Sở Hàn cảm thấy dù sao cũng nên giới thiệu một chút. Triệu Dương Vĩ thấy vậy bèn nói:
Còn cô ấy là Bạch Cẩm Huyền. Ừm, Lục công tử, tôi là Triệu Dương Vĩ, bạn của Cẩm Huyền.
Ai thèm quan tâm tới bạn của bà chằn lửa kia chứ !
Lục Dạ Phong nhìn Bạch Cẩm Huyền, giọng nói châm chọc. Bạch Cẩm Huyền nghe vậy liền sửng cồ:
Anh gọi ai là bà chằn lửa ?
Được rồi, vậy là mọi người có vẻ quen nhau. À đúng rồi, Bạch tiểu thư, tôi là Sở Hàn. Dù sao bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, mọi người nên chuẩn bị đi thì hơn.
Sở Hàn lên tiếng hòa giải, bộ dáng vô cùng trầm ổn. Hai người kia nghe vậy chỉ có thể lườm nhau mà nén giận. Bạch Cẩm Huyền nuốt hận, cô còn chưa kịp ăn cái gì thì đã bị tên kia phá đám, nếu đây không phải buổi tiệc của Lãnh gia, chắc chắn cô đã đánh cho hắn đến cha mẹ cũng không nhận ra rồi!
Thấy không khí có vẻ khá hơn, Triệu Dương Vĩ cũng lên tiếng:
Phải rồi, Cẩm Huyền, chúng ta đi thôi, biết đâu Bạch phu nhân đang đi tìm cậu thì sao ? Như chợt nhớ ra cái gì, cô liền quay sang phía Sở Hàn, áy náy nói: Thật xin lỗi, chắc bây giờ chúng ta không thể nói tiếp chuyện lúc nãy được rồi. Nếu Sở công tử không phiền, vậy có thể hoãn cuộc nói chuyện này vào lúc khác được không ?
Sở Hàn mỉm cười: Không sao, bất cứ khi nào Triệu tiểu thư có thời gian, tôi đều sẵn sàng tiếp chuyện.
Triệu Dương Vĩ mỉm cười gật đầu, sau đó tiến tới kéo Bạch Cẩm Huyền vẻ mặt hầm hầm rời đi. Bạch Cẩm Huyền tuy rằng hơi khó chịu, nhưng không thể không nén giận mà đi cùng Triệu Dương Vĩ, dù sao Bạch phu nhân đối với cô vẫn có sức sát thương hơn Lục Dạ Phong.
Hai người nhanh chóng rời đi, xác định phương hướng nơi chiếc bàn bọn họ ngồi lúc đầu, chỉ là tâm trạng mỗi người đều khác nhau.
***
Trái ngược với không khí náo nhiệt của bữa tiệc, trong một căn phòng cũng nằm trong khách sạn đó lại là một bầu không khí lạnh lẽo, tiêu điều. Căn phòng không bật điện, tối đến mức không nhìn rõ mặt người. Tuy vậy nhưng vẫn có chút ánh sáng yếu ớt chiếu ra từ những chiếc màn hình đang phản chiếu lại từng ngóc ngách của bữa tiệc. Vầng sáng nhạt của những màn hình đó ánh lên trong đôi mắt sắc bén đang chăm chú nhìn từng chuyển động của quang cảnh buổi tiệc.
Có thể thấy, đó chính là người duy nhất có mặt trong căn phòng, nương theo ánh sáng nhạt kia chính là những đường nét sắc sảo quyến rũ của một người phụ nữ cùng khí lạnh chết chóc tỏa ra quanh thân cô ta. Không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống đất.
Người phụ nữ ngồi trước những màn hình to nhỏ khác nhau, vẻ mặt không nói lên bất kì biểu cảm gì. Ánh mắt cô ta lặng lẽ chuyển động, dời đến một màn hình đang phản chiếu cảnh hành lang không một bóng người của nhà vệ sinh nữ. Bàn tay của người phụ nữ đặt lên những phím bấm, ấn xuống, lát sau, màn hình kia liền tối đen.
Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, ánh sáng từ ngoài hành lang cũng theo đó mà lọt vào, in trên mặt đất bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Một giọng nói lạnh lẽo trầm trầm vang lên, không có chút độ ấm:
Cô nên nhớ mình đang ở địa bàn của ai, đừng ngu xuẩn đến mức hành động sai lầm !
Người phụ nữ chậm rãi nghiêng đầu, đáy mắt chạm đến bóng đen in trên mặt đất, giọng nói của cô ta cũng lạnh lẽo, sắc bén không kém:
Anh chạy tới đây chỉ để nói mấy lời thừa thãi này thôi sao ?
Người đàn ông không nói hai lời trực tiếp rút súng hướng về phía đầu của người phụ nữ:
Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, tôi không chắc sẽ để cô sống sót mà tiếp tục làm việc ngu xuẩn đâu !
Người phụ nữ mắt cũng không thèm liếc một cái, coi khẩu súng kia như không tồn tại, giọng nói vẫn như cũ mang theo hơi thở chết chóc:
Anh nghĩ giết tôi sẽ là việc không ngu xuẩn sao? Dù sao đi nữa, cái tôi cần ở anh chỉ là giá trị lợi dụng... Hừm, còn tám phút nữa, anh đi bây giờ vẫn còn kịp, dù sao cô ta cũng không có quá nhiều giá trị đối với tôi. Chỉ là đành phải đổi món quà khác cho Black vậy...
Nói đến câu cuối cùng, ngón tay của người phụ nữ chậm rãi quét qua cánh môi dâng lên một cái nhếch mép đầy lạnh lẽo.
Người đàn ông thu lại khẩu súng, không thèm liếc nhìn người phụ nữ cái nào, rời khỏi căn phòng nhanh như một làn gió.
/14
|