Giọng nói của hắn ta gằn xuống, lạnh lùng giống như băng đá vậy.
Mắt Lam Ninh gần như sắp long ra khỏi tròng rồi, cô không ngờ Ân Phi Trường dùng Đóa Đóa và Nhụy Tử để uy hiếp mình.
Nếu như Đóa Đóa xảy ra chuyện, thế thì Nhụy Tử sẽ đau lòng, Nhụy Tử đau lòng, thì Dạ Thiên Kỳ sẽ càng đau lòng.
Lam Ninh biết Nhụy Tử rất quan trọng trong lòng của Dạ Thiên Kỳ.
“ Ân Phi Trường, lấy một đứa trẻ ra dọa dẫm có đáng mặt đàn ông không, anh có tài thì bắt tôi đây này, chỉ cần Lam Ninh tôi sống, tôi sẽ không để Đóa Đóa rơi vào bàn tay quỷ của anh.” Lam Ninh nghiến răng nghiến lợi hét lên, thời thơ ấu của mình và những tháng ngày thiếu nữ sống ra sao chứ? Cô không muốn Đóa Đóa là mình thứ hai, cô không muốn đứa trẻ đáng thương chịu sự hành hạ của Ân Phi Trường.
Tiếng nói chói tai của Lam Ninh không ngừng nhảy nhót bên tai của Ân Phi Trường, Ân Phi Trường không kìm được cau mày lại, hắn vừa lái xe vừa lắc đầu nói : “ Ninh Ninh, sao mà nóng tính thế, cô tự tin với mình thế sao? Cô nghĩ mình là đối thủ của tôi à? Không không, Lam Ninh, cô chưa bao giờ là đối thủ của tôi, cô chỉ có thể làm thuộc hạ của tôi, không xứng làm đối thủ của tôi, cô muốn cứu đứa trẻ này sao? Cô đánh giá cao bản thân mình rồi, cô cảm thấy Ân Phi Trường sẽ bại dưới tay cô sao?”
Hắn ta cười hết sức hống hách.
Lam Ninh tức đến nỗi gần như nghiến nát răng ra rồi.
“ Ninh Ninh, nếu như cô muốn cứu đứa trẻ này, được, tôi có thể thả nó, thế còn cô? Cũng nên lấy thành ý, ngoan ngoãn quay về bên cạnh tôi, nghe lời của tôi, nếu không, tôi sẽ không thả đứa bé này đâu.” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.
“ Đồ chết tiệt! Anh mơ tưởng tôi quay về bên anh, tôi thà hầu hạ ma quỷ, cũng không chịu phục tùng Ân Phi Trường anh!” Lam Ninh lạnh lùng nói.
Ân Phi Trường lại cau mày lại, giọng nói của hắn ta vẫn trầm tĩnh, vẫn nhẹ như mây: “ Ồ? Thế thì có phải cô muốn ở bên cạnh tên Dạ Thiên Kỳ đó không?”
“ Anh quản được chắc?” Lam Ninh bực tức nói.
“ Dạ Thiên Kỳ? Cô thích hắn ta như thế sao?” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.
“ Tôi nói lại lần nữa, anh quản được tôi chắc?” Lam Ninh cao giọng, “ Ân Phi Trường, trả Đóa Đóa lại cho tôi.”
“ Trả cho cô sao?” Ân Phi Trường liếc mắt nhìn Đóa Đóa đang ngủ ngon ở bên cạnh ( Sau khi tiểu nha đầu bị lừa ra ngoài, hắn ta cho cô bé uống thuốc an thần nên đang ngủ ngon rồi), khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười nham hiểm, hắn ta lạnh lùng nói, “ Lam Ninh, cô thật kích giận tôi rồi, dám phản bội sau lưng tôi, được, sau này cô sẽ phải trả bao nhiêu giá cho việc cô làm, Lam Ninh, cô cứ đợi mà hối hận đi!”
Khuôn mặt đó của Ân Phi Trường, vẫn đẹp như thế, dịu dàng như thế, mặc dù che giấu một tầng băng giá âm u, nhưng vẫn có sức hấp dẫn với bất cứ người phụ nữ nào.
Ân Phi Trường, có lẽ là kiệt tác mà thượng đến dành tâm điêu khắc, nhưng, dưới bộ mặt khả ái như thế, tại sao thượng đế lại ban cho hắn linh hồn xảo quyệt đen tối như thế chứ?
Cùng lúc, bên tai Lam Ninh chuyển đến giọng nói lạnh lùng băng giá của Ân Phi Trường: “ Lam Ninh, muốn biết tôi làm thế nào khiến cô hối hận không? Đi công viên vui chơi đi, tôi xe dẫn tiểu nha đầu này đến đó chơi bánh xe quay tròn, cô cũng đến đi!”
“ Ân Phi Trường, anh là đồ chết tiệt, Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ vô tội, cái gì cũng không hiểu.” Lam Ninh lớn tiếng gào lên, nhưng Ân Phi Trường đã tắt ngang mất tín hiệu rồi.
Công viên trò chơi? Bánh xe quay tròn?
Lam Ninh lau nước mắt, vội đi ra khỏi căn nhà tứ hợp, bên ngoài căn nhà tứ hợp, có một chiếc xe Jeep dừng ở đó, Lam Ninh gọi mấy vệ sĩ đằng sau, cô nhảy lên xe, vội đi về phía công viên trò chơi.
Ân Phi Trường dẫn Đóa Đóa vào trong công viên trò chơi rồi sao?
Trong lòng Lam Ninh nóng như lửa đốt vậy.
Ân Phi Trường, Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, tại sao anh lại tàn nhẫn như thế chứ?
………
Cổng công viên trò chơi.
Lam Ninh nhảy xuống xe, gần như không còn kịp đóng cửa xe, cô liều mạng chạy về phía cổng.
“ Tiểu thư, phải mua vé vào cửa.” Nhân viên bán vẻ ở cổng vội nói.
Lam Ninh từ trong túi áo lấy ra ra mấy tờ tiền ném vội về phía nhân viên bán vé, đồng thời, chạy thục mạng vào trong công viên trò chơi.
Chỉ còn lại nhân viên bán vé đó đờ đẫn nhìn theo bóng của Lam Ninh.
Trời ơi, người phụ nữ này bị điên rồi? Chỉ cần 10 tệ vé vào cửa, vậy mà cô ta ném hẳn mấy trăm tệ cho mình.
Lam Ninh chạy với tốc độ nhanh nhất có thể về phía trước, mặc dù không phải cuối tuần, khách đến chơi trong công viên vẫn rất đông.
Phần lớn đều là phụ huynh dẫn con đến chơi.
Những đứa trẻ đáng yêu đó cầm bóng bay oxy, trên khuôn mặt mũm mĩm dễ thưởng nở nụ cười đáng yêu.
Nhưng Lam Ninh không còn kịp ngắm nghía nữa, trong lòng cô chỉ có bánh xe quay tròn đó.
Ân Phi Trường nói, muốn dẫn Đóa Đóa đến đó.
Đóa Đóa, đừng xảy ra chuyện!
Ân Phi Trường, anh là lòng dạ gang thép sao? Tại sao anh lại nỡ đối xử xuống tay với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện như thế chứ?
Đang cắm đầu chạy, điện thoại trong túi Lam Ninh réo lên nhạc chuông, Lam Ninh thuận tay lấy ra.
Giọng nói của Dạ Thiên Kỳ trong điện thoại chuyển đến: “ Lam ninh, anh nhìn thấy có bán socola sữa, em có muốn một cốc không.”
Lam Ninh gào lên nói : “ Tiểu Kỳ mau đến, Đóa Đóa ở công viên trò chơi, bánh xe quay tròn!”
“ Công viên trò chơi? Em dẫn Đóa Đóa đi công viên trò chơi à? Nhụy Nhụy cũng ở đó sao? Em đến đó làm gì thế? Rất nguy hiểm, Ân Phi Trường không phải đang tìm em sao? Được. Anh đi tìm em.” Dạ Thiên Kỳ lớn tiếng nói, vội tắt điện thoại.
Lam Ninh đã không còn để ý những chuyện khác nữa, cuối cùng cô cũng chạy đến bánh xe quay tròn rồi, nhưng bánh xe đó đã bắt đầu xoay chuyển rồi.
Theo sự xoay chuyển của bánh xe, người chơi bên dưới đều gào thét những tiếng hoảng sợ.
Lam Ninh ngẩng đầu lên nhìn, quả thật suýt nữa ngất ra đất rồi.
Đóa Đóa!
Chỉ nhìn thấy trên một chiếc thùng của bánh xe quay tròn trên cao, đầu một đứa trẻ lộn ngược xuống, trên chân của đứa trẻ có buộc một sợi dây thừng mảnh mai, sợi dây thừng đó buộc chân đứa trẻ lại.
Lam Ninh nhận ra rồi, chính là Đóa Đóa.
Chỉ nhìn thấy Đóa Đóa đầu bị lộn ngược xuống, cô bé không ngừng vùng vẫy, khóc lóc, mỗi lần giãy giụa, sợi dây thừng đó đung đưa mạnh mẽ, trên đầu Đóa Đóa thắt một bím tóc nhỏ kết hình bướm màu đỏ cũng đang không ngừng đung đưa.
Ân Phi Trường lại giở thủ đoạn nguy hiểm như thế với một đứa trẻ nhỏ.
Những người chơi ở dưới bánh xe quay tròn không dám nhìn, bọn họ lo lắng cho Đóa Đóa, là ai đem đứa trẻ treo ở đây chứ?
“ Dừng lại, dừng lại, dừng bánh xe lại.” Lam Ninh chạy đến phòng khống chế, nhìn thấy nhân viên bên trong chân tay đang cuống quýt cả lên, “ ya ya, bánh xe tròn tại sao lại xảy ra sự cố chứ, hoàn toàn mất kiểm soát rồi.”
Lam Ninh cảm thấy trước mắt mình là một màu đen mù mịt.
Ân Phi Trường, không sai, anh đúng là thủ đoạn mánh khóe khôn lường, nhưng anh cũng quá tàn nhẫn rồi đấy.
Lúc này, chiếc tai nghe bluetooth trong tai Lam Ninh lại vang lên, là giọng nói của Ân Phi Trường: “ Ninh Ninh, tốc độ sẽ còn tăng nhanh, nhìn thấy Đóa Đóa chưa? Trách cô ấy, nếu như nói Đóa Đóa có mệnh hệ gì, cũng là do cô ép. Con bé vốn dĩ sẽ không thảm hại như thế, Ninh Ninh, xem xem tài nghệ của cô, có thể đem tiểu nha đầu đó cứu xuống được không, tôi đợi chiêm ngưỡng.”
“ Ân Phi Trường, đồ chết tiệt!” Lam Ninh nghiến chặt răng gào lên nói.