“ Tùy cậu thôi, mình còn có việc, có điều mình khuyên cậu nên về nhà với vợ đi, mình muốn đi uống chút rượu, cậu không được đi theo mình!” Dạ Thiên Kỳ nhún nhún vai, không giải thích nhiều, quay người rời đi,
Cũng không thèm nhìn Lục Hàn và mấy người đẹp ở đằng sau lấy một lần.
Ngồi vào xe của mình, Dạ Thiên Kỳ khởi động máy, chiếc xe Coupe của anh ấy lai đi như một thanh kiếm trên đường.
Mình còn lâu mới vì nha đầu đó. Mình chỉ là không muốn ở cùng những người phụ nữ dung tục này.
Lục Hàn, con mắt nhìn người của cậu càng ngày càng kém, loại phụ nữ dung tục như thế, mà cậu cũng khen như tiên nữ vậy? Mình còn lâu mới ngủ cùng mấy người phụ nữ này.
Dạ Thiên Kỳ không ngừng tự nói mình, anh ấy nhấn ga, chiếc xe lao đi với tốc độ càng ngày càng nhanh.
Từ sau khi quen biết Nhụy Tử, anh ấy dường như không nhìn thấy bất cứ người phụ nữ nào nữa.
.......
Mặc dù anh ấy từ chối ý tốt của Lục Hàn, nhưng anh ấy thật sự rất muốn đi uống rượu, một mình, không cần bất cứ ai đi cùng.
Tại vì trong lòng anh ấy rất buồn bực, cảm giác khó chịu trong xương tủy, anh ấy quả thật không thể hình dung ra nổi.
Anh ấy hy vọng những nỗi buồn của mình sẽ hóa thành nước từ trong người tuôn ra
Đúng thế, mình lúc nào cũng trốn tránh, trốn tránh là tâm trạng thật sự của mình, vốn dĩ cho rằng không nhìn thấy thì sẽ quên được, nhưng sáu bảy năm qua đi rồi, tại sao vẫn cứ nhớ đến, mà lại càng ngày càng sâu đậm chứ?
Thì ra yêu một người là mùi vị như thế. Cảm giác đau khổ và buồn bực, đặc biệt là người con gái đó mà mình thích lại không hề thích mình.
Cô ấy là vợ của người khác! Là giấc mơ mãi mãi không thành trong tim mình.
Nếu như là trước đây, Dạ Thiên Kỳ sẽ cười chế giễu những người bị lụy vì tình yêu, nhưng không ngờ, mình cũng có một ngày thế này.
Thực sự, dù cho là sáu bảy năm trước, hay là bây giờ, nếu như mình tìm người muốn làm vợ sắp cưới của mình, sẽ có rất nhiều rất nhiều những người con gái xinh đẹp như tiên nữ bổ nhào đến.
Trước đây bản thân không nghĩ đến những điều này, anh biết, chỉ cần mình đồng ý, anh ấy sẽ có vợ tương lai cực kỳ xuất sắc, bọn họ là những người con gái hoàn mỹ không có khuyết điểm, có gia thế bề thế, dung mạo xinh đẹp, học lực cao, dù chơi ở điểm nào cũng sẽ hơn Nhụy Tử.
Nhụy Tử vốn dĩ chỉ là một người con gái bình thường, một nhân viên phổ thông mà thôi. Nhưng mình mãi không thể bước ra khỏi mối tình đơn phương đó.
Không thể điều khiển nổi mình…….từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhụy Tử.
Bây giờ cuối cùng phải đối diện với tim mình lại khiến mình đau khổ như thế.
Anh ấy thích nhìn Nhụy Tử cười, nụ cười hồn nhiên trong sáng, có lúc lại bướng bỉnh cởi mở, có lúc lại ngây thơ dễ thương,....anh ấy cũng thích nhìn cô ấy khóc, khi cô ấy chảy nước mắt, đáng thương như thế, bướng bỉnh như thế, bất lực như thế, giống như một cây cỏ bình thường, khiến người khác không đành lòng mà ôm cô ấy.
Dạ Thiên Kỳ mặt mày ủ rũ.
Dạ Thiên Kỳ cao quý kiêu ngạo, mày cũng biết đau khổ khó chịu sao?
Mày không phải người tự do phóng khoáng, giống như một con hạc ung dung tự tại sao?
Từ nhỏ đến lớn, mày xuất sắc như thế, mày đã có nhiều thứ như thế mà vẫn chưa đủ sao?
Còn trẻ tuổi mà đã có sự nghiệp giỏi như thế, mày là tài năng kiệt xuất trong giới thương gia, mày là tổng tài trẻ tuổi dưới một người mà trên vạn người của Dạ Thị, mày là công tử nhà giàu tuấn tú khôi ngô, cuộc đời của mày khiến biết bao người ngưỡng mộ, mày còn muốn gì nữa? Tại sao mày tham lam thế?
Khi một người khiến mày thật tâm thích xuất hiện trước mặt, mày lại không thể đưa tay ra nắm lấy cô ấy.
Khoảng cách dài nhất trên thế giới, không phải là khoảng cách giữa trời và đất, mà là, anh yêu em, nhưng em lại không yêu anh!
Nếu như hồi đó mình không quen Nhụy Tử thì tốt biết bao nhiêu.
Nếu như……nếu như mình là Lạc Mộ Thâm thì tốt biết bao nhiêu?
Có phải mình thật sự không bằng Lạc Mộ Thâm, đến người con gái mình thích mà mình cũng không có được?
Anh ấy bò nhoài trên quầy bar, lần đầu tiên uống say như thế.
Trước mắt không biết bao nhiêu ly rượu không, nhắc nhở anh ấy uống bao nhiêu rồi.
Nếu như rượu ngon thật sự là nước quên tình, để anh có thể quên em thì tốt biết bao nhiêu?
Anh ấy không ngừng nâng những ly rượu trong suốt đủ mày sắc uống một hơi cạn ly.
Người đẹp pha chế rượu của quán bar nhìn anh chàng đẹp trai hiên ngang phong độ, đẹp trai hào hoa liên tục uống rượu, trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ không để ý gì hết, uống đến ong đầu, thậm chí anh ấy tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, lại gọi thêm vài chai rượu ngon, chẳng cần uống ly nữa, cầm cả chai rượu lên, tu “ ừng ực” thứ rượu màu sắc đó vào bụng.
Khả năng uống rượu của Dạ Thiên Kỳ không phải giỏi, cho đến hôm nay uống nhiều như thế, càng dễ say.
Một lúc sau, anh ấy cảm thấy trước mắt quay cuồng, đầu đau như búa bổ, mắt lờ mờ, không còn biết gì nữa.
Trong cảm giác mơ hồ này, bóng dáng mảnh mai cuốn hút của Nhụy Tử và khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lại một lần nữa xuất hiện trong đầu mình, đặc biệt là khi cô ấy quay đầu mỉm cuwòi, càng khiến đầu Dạ Thiên Kỳ đau như có gì gõ.
Khiến anh ấy khó chịu, khiến anh ấy đau đầu.
Càng kích thích anh ấy hơn, “ Dạ Thiên Kỳ, mày là một kẻ hèn nhát, mày dù cho có phóng khoáng, mãi mãi không có cách nào đối diện với tình yêu của mình!” trong lòng Dạ Thiên Kỳ không ngừng nguyền rủa, ngẩng đầu tu một hơi hết chai rượu.
Trên sân khấu của quán ba, ca sĩ đang hát một bài hát cũ:
….
Đã từng cho rằng đời người chính là như thế
Trái tim bình tĩnh từ chối những con sóng
Cắt tơ tình nghìn lần mà không đứt
Trăm xoay nghìn vòng vây lấy tôi
Có người hỏi tôi em rốt cuộc tốt ở chỗ nào
Giày vạ tôi bao năm không quên được
Gió xuân có đẹp cũng không bằng nụ cười em
Ai chưa từng gặp em sẽ không hiểu được
………
Bài hát này Dạ Thiên Kỳ rất thuộc, đây là bài hát nổi tiếng của Lý Tôn Thành “ Bị quỷ ám”, Dạ Thiên Kỳ cười đau khổ bò ngoài trên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng long lanh trong chai, bị quỷ ám sao? Không sai, tôi chính là bị quỷ ám rồi.
Trên thế giới biết bao người phụ nữ đẹp, phong tình, kiều diễm, thuần khiết, tao nhã….nhưng mình lại chỉ chỉ thích Nhụy Tử, người con gái bình thường này.
Anh ấy bây giờ can tâm tình nguyện vì cô ấy mà làm tất cả, quan tâm bảo vệ, chăm sóc cô ấy.
Nhưng cô ấy lại không cần mình, cô ấy bây giờ chỉ cười khi ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm.
Sự đau khổ giày vò này khiến anh ấy sắp phát điên rồi.
Bây giờ, mới hiểu, mình vẫn đang chìm đắm, chìm đắm trong vòng xoáy của mối tình này.
Có lẽ, mình sẽ chết chìm trong đó mất.
Anh ấy muốn quên đi, nhưng không quên nổi.
Chỉ có tim của mình vẫn đang đau đớn co thắt lại,
Một bàn tay nhỏ bé nhẹ cầm lấy chai rượu trong tay của Dạ Thiên Kỳ, một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai anh: “ Tiểu Dạ, đừng uống nữa, anh đã uống rất nhiều rồi. Em phải mất bao lâu mới tìm được anh.”
Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, trong ánh đèn mờ ảo, có một người đẹp duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh mình.
“ Nhụy Tử, em đến rồi à?” Dạ Thiên Kỳ ôm chặt lấy người con gái kiều diễm mảnh mai trước mắt mình.
Bàn tay nhỏ của người đẹp run lên, cô ấy ngồi xuống cạnh Dạ Thiên Kỳ, dịu dàng mà oán hận nói: “ Anh tiểu Dạ, là em.”