Tổ chức?
Khoảng thời gian này, Lam Ninh đã hạ quyết tâm rời khỏi tổ chức của mình, cho nên, tổ chức cú đã gửi rất nhiều tín hiệu cho Lam Ninh, Lam Ninh chưa từng trả lời, không ngờ, tổ chức bây giờ đã muốn giết mình, lại còn sai người ám sát mình nữa.
Lam Ninh nghiến chặt hai hàm răng lại mà trừng mắt nhìn tên đó.
“ Ha ha, muốn tao chết sao? Ngược lại tao muốn mày chết đấy!” Lam Ninh đột nhiên đưa tay cướp khẩu súng giảm thanh đó, đặt nòng súng sát vào thái dương của hắn ta.
Đầu tên sát thủ đó nghiêng đi, lập tức ngất lăn ra đất.
Lam Ninh không giết hắn ta.
Cô chỉ là một thần trộm, không phải một sát thủ.
Lam Ninh kéo tên sát thủ đó vào trong một nhà vệ sinh ngăn, sau đó khóa cửa lại, sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi quán cà phê đó.
Lam Ninh gấp gáp đi trên đường, trong lòng hết sức căng thẳng.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào đây?
Tổ chức đã nhanh chóng tìm ra mình, Lam Ninh biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô.
Tình hình bây giờ đang đối diện là: hay là mình vẫn không quay lại tổ chức, mãi mãi là một tên trộm, nghe theo sự sai khiến của bọn họ, cả đời sống một cuộc sống thấp thỏm lo sợ.
Hai là, đó là đối kháng với tổ chức đến cùng, vì đấu tranh lấy lại sự tự do của mình, liều chết với bọn họ mày chết tao sống.
Trong lòng Lam Ninh bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là: Chạy!
Đúng, rời xa nơi này, ngày mai sẽ đi.
Mình phải tuyên chiến với tổ chức, xem bọn họ làm thế nào mà tìm được mình?
Nhưng, mình đã đồng ý, phải giúp Dạ Thiên Kỳ tổ chức hôn lễ giả để gạt Tô Tư Nhụy.
Cứ nghĩ đến Dạ Thiên Kỳ, trong lòng Lam Ninh lại không ngừng đấu tranh, không biết tại sao, mình không đành lòng phụ sự phó thác của Dạ Thiên Kỳ.
Anh ấy đã cầu xin mình giúp đỡ anh ấy, thế thì mình nhất định phải giúp anh ấy!
Được rồi, kéo dài thêm vài ngày nữa, đợi kết thúc hôn lễ giả, mình sẽ đi!
Lam Ninh thừa nhận mình, bây giờ thật sự thích Dạ Thiên Kỳ, cô không có cách nào đối diện với ánh mắt của Dạ Thiên Kỳ nhìn mình đầy hy vọng.
Có lẽ là vì yêu, cho nên, mới không nhẫn tâm làm tổn thương.
Dạ Thiên Kỳ đối với Nhụy Tử như thế, mình đối với Dạ Thiên Kỳ chẳng nhẽ không phải như thế sao?
Trong lòng Lam Ninh thầm cười một cách đau khổ, thần trộm Lam Ninh, mày đã bao giờ nghĩ sẽ bị một người đàn ông không để ý đến mày ngáng chân mày lại chưa?
Chỉ là do những tháng ngày trên đảo hoang, khiến cô cảm thấy mình đúng là có duyên định sẵn với Dạ Thiên Kỳ.
Đi trong vô thức, cô nhìn thấy có một câu lạc bộ làm gốm bên đường.
Mắt cô lập tức sáng lên.
Dạ Thiên Kỳ đã từng rất thích một chiếc gạt tàn, nhưng lại bị mình không cẩn thận làm vỡ rồi.
Tại vì điều này mà làm mình vẫn luôn áy náy.
Vậy thì mình cũng tự tay làm cho anh ấy một chiếc gạt tàn đền lại cho anh ấy đi.
Chắc chắn không bằng chiếc cũ của anh ấy được, nhưng đây là thành ý của mình, khi mình rời xa Dạ Thiên Kỳ, anh ấy cũng có một phần hồi ức về mình.
Lam Ninh nghĩ thế, rồi đi vào câu lạc bộ làm gốm đó......
.......
Bốn tiếng sau, Lam Ninh vui vẻ cầm một chiếc gạt tàn rời đi.
Làm một chiếc gạt tàn thật sự rất khó, mình thông minh như thế, mà cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ mới làm ra được một cái gọi là ưng ý, còn nhờ bà chủ nung cho.
Tại vì yêu cầu nung sớm cho, mình còn đưa thêm cho bà chủ 100 tệ nữa.
Tiểu Dạ, anh sẽ thích chứ?
Lam Ninh lật chiếc gạt tàn đó lại, trên khuôn mặt thanh tú là sự thỏa mãn hài lòng.
Mình còn khắc chữ cái tên mình lên chiếc gạt tàn nữa, LN.
Tiểu Dạ, khi em rời xa anh, anh sẽ nhìn thấy chiếc gạt tàn này mà nhớ đến em chứ?
Lam Ninh lại mua thêm một rau và đồ để chế biến thức ăn, quay về căn biệt thự mà mình và Dạ Thiên Kỳ ở, chuyên tâm nấu một bữa cơm thơm ngon, sau đó đợi Dạ Thiên Kỳ quay về.
Mặc dù mình chẳng bao lâu nữa sắp rời xa tiểu Dạ rồi, nhưng Lam Ninh biết, trong lòng mình, thực sự không muốn rời xa.....
......
Gần như cùng lúc đó.
Trong căn phòng chơi tennis xa hoa tư nhân.
Sân chơi dành cho khách Vip cao cấp.
Hai người đang đọ sức, trong đó một người là Dạ Thiên Kỳ, còn người kia là bạn từ nhỏ cũng là bạn thân của anh, Lục Hàn.
Sau khi tan làm, Dạ Thiên Kỳ hẹn Lục Hàn ra, hai người đã đánh tennis hơn một tiếng rồi.
Lục Hàn chỉ cảm thấy mình đã mắt mờ tay mỏi, gần như sắp ngất đi rồi.
Mẹ ơi, tên Dạ Thiên Kỳ này, cậu muốn liều mạng hay là thế nào?
Dạ Thiên Kỳ phát cầu vừa nhanh vừa mạnh, hết vợt này đến vợt khác, liên tục không nghỉ.
Còn Lục Hàn đến thở cũng không ra hơi nữa rồi, phải lấy hơi mấy lần mới có thể tiếp tục.
Quả tennis đó đập vào tường cực mạnh, lại giống như viên đạn đàn hồi bắn ngược lại, Lục Hàn vội đón lấy. Anh ấy mệt đến nỗi thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm đầm đìa.
Mồ hôi không ngừng rơi trên đất, cả một góc ướt đẫm nước.
Khi Lục Hàn đang định đón quả cầu đó, chân bị trượt vào chỗ nước mồ hôi đó, “ oạch” Một tiếng, Lục Hàn bị ngã sõng xoài trên đất!
Vợt cũng bay đi đằng xa.
“ Ôi..........” trên mặt Lục Hàn sáng sủa đẹp trai lộ rõ vẻ đau đớn, anh ấy nhìn về phía đối thủ của mình, ầm ĩ nói: “ Mình nói Thiên Kỳ, cậu đang đùa giỡn với mạng sống à, có phải muốn mình mệt chết không? Mình ôm vợ cậu chạy trốn đấy à? Sau này đừng có đánh tennis nữa được không? Cậu và Thôi Táp lúc nào cũng chỉ thích bắt nạt mình, sau này tìm mình, mình còn lâu mới chơi, người ta chơi là chơi tiền, còn cậu chơi mạng phải không?”
Dạ Thiên Kỳ mặc trên người bộ quần áo thể thao màu trắng đã bị mồ hôi trên mặt thấm ướt hết, mái tóc hơi xoăn tự nhiên gần như bết cả vào trán, có điều, trên khuôn mặt tuấn tú đó vẫn giống như được nước rửa sạch, cuốn hút người khác như thế.
Đôi mắt đẹp nhìn Lục Hàn trên đất, Dạ Thiên Kỳ bình thản nói: “ Đứng lên đi.”
“ Mình không dậy được, giết mình đi, buổi tối gọi mình đến, mình còn nghĩ rằng đi tìm mấy em gái nói chuyện, không ngờ kéo mình đến đây.” Lục Hàn than thở nói, tên Dạ Thiên Kỳ này hôm nay bị điên sao?
Mình vốn dĩ muốn đi mua sắm với vợ, thì bị tên này giục cuống lên trong điện thoại như cháy nhà bắt phải ra ngoài bằng được.
Thế là, mình chạy một mạch đến, không ngờ bị thằng cha này hành hạ như thế này.
Cả đời này, không biết quen biết hai tên này có phải là vận hạn không.
Từ lúc vào chân, thằng cha này giống như phát điên ra sức phát cầu, thể lực mình rõ ràng không theo được, Lục Hàn cảm thấy kể cả hai người như mình cũng không theo được tốc độ của Dạ Thiên Kỳ, thằng cha này cậu muốn vào đội quốc gia à?
Anh ấy không ngừng thở dốc, giơ tay cầm vợt khua khoắng: “ Thiên Kỳ. Mình nhận thua có được không, trước đây chúng ta đâu đến mức này, tại sao hôm nay cậu lại hăng thế? Cũng chẳng có người đẹp ở bên cạnh cổ vũ, cậu liều mạng thế làm gì? Lẽ nào cậu ở trên đảo hoang gặp phải thần tiên chỉ điểm sao?”
Dạ Thiên Kỳ mặt không biểu cảm liếc nhìn Lục Hàn, sau đó ngồi bệt xuống đất, trên mặt giống như tượng khắc liên tục chảy những giọt mồ hôi long lanh xuống.
Trên mặt anh ấy mệt mỏi, dường như đang nghĩ gì đó.
“ Này, nghĩ cái gì thế? Bộ dạng sao lại thất thểu vậy.......” Lục Hàn khẽ vỗ nhẹ vào bả vai của Dạ Thiên K