Trong lòng Dạ Thiên Kỳ không ngừng kêu khổ, cũng không ở lại thêm được nữa, đành phải tìm cớ rời đi, anh ấy giống như chạy trốn rời khỏi tiệc đầy tháng cho con song sinh của Lạc Mộ Thâm và Tô Tư Nhụy vậy, đằng sau anh ấy, Đóa Đóa giống như tiểu thiên sứ vẫn với theo giọng nói đáng yêu sau lưng anh: “ Chú tiểu Dạ, đừng quên nhé, sau này cháu lớn, cháu sẽ gả cho chú đấy.”
Dạ Thiên Kỳ vừa thảm hại đồng ý, vừa giống như chso nhà có đám chạy trốn vậy.
Đúng thế, chó nhà có đám, không nơi nương tựa.
Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mình trên con đường tình yêu, chính là một con chó không chủ mệt mỏi nhếch nhác.
Anh ấy bây giờ sự nghiệp thành công, đứng trên đỉnh cao, nhưng trong lòng lại trống rỗng, luôn không lấp đầy được. Anh ấy không tìm được người thay thế Nhụy Nhụy, có lẽ mãi mãi không tìm được.
Con người chính là như thế, khi bạn đứng trên đỉnh núi cao nhất, phát hiện bên cạnh mình không có một người hồng nhan hiểu mình, còn không bằng người bình thường.
Ôi......
Dạ Thiên Kỳ nằm trên giường của mình, khẽ mài mài chiếc gạt tàn thuốc yêu quý đó.
Ba tháng sau, mình kết hôn với ai đây? Mình lẽ nào tìm một con búp bê bơm hơi để kết hôn sao?
Dạ Thiên Kỳ tự than thở thương thay cho mình.
Sớm biết, đã không nói những này với Nhụy Nhụy, thực ra, mình chỉ là muốn cô ấy an tâm, nhưng trong vii tình mình tự rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng.
Anh ấy khẽ cau mày lại, thật sự không biết nên thế nào mới được.
Xem ra, ba tháng sau, mình tìm bừa một người tổ chức đám cưới giả, khiến Nhụy Nhụy yên tâm vậy.
Anh ấy cẩn thận đặt chiếc gạt tàn đó vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, lúc này mới nhắm mắt cố ngủ.
Thôi vậy, hay là đừng mang nó đi khắp nơi nữa, có lẽ mỗi ngày nhìn thấy nó nhiều quá, càng không thể khiến mình có thể bước ra được mối tình đơn phương này.
Cho nên, Dạ Thiên Kỳ, mày đừng thấy vật nhớ người nữa.
Nên buông tay thôi!
Lúc này, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường của anh ấy vang lên những tiếng chuông gấp gáp: “ ting ting ting…….”
Dạ Thiên Kỳ cau mày lại, ai gọi thế? Gan to thật, đã nửa đêm rồi ai còn gọi làm phiền mình chứ?
Vốn dĩ tâm trạng của anh ấy đã không tốt, bây giờ càng không tốt hơn.
Anh ấy cầm điện thoại nghe, giọng cau có nói: “ Alo……”
Trong điện thoại chuyển đến giọng nói sốt sắng: “ Dạ Thiếu Gia, có người đến trộm Trái tim Minh Nguyệt, bị bảo vệ của chúng tôi phát hiện, người đó còn làm bị thương hơn mười bảo vệ của chúng tôi, bây giờ chúng tôi đang vây cô ta trong Phủ An Dương, đang giằng co nhau.”
Dạ Thiên Kỳ không nén được cười khẩy một tiếng, còn có người gan to thế sao, còn đến trộm cắp trái tim Minh Nguyệt, mình có thể bỏ qua được sao?
Mọi người cũng biết, Dạ Thiên Kỳ thường xuyên tổ chức hội bán đấu giá một vài thứ quý giá, vật phẩm quý giá bán đấu giá nổi tiếng nhất lần này chính là “ Trái tim Minh Nguyệt”.
Đó là một viên Dạ minh châu có một không hai, nghe nói năm đó Đường Minh Hoàng tặng cho Dương Quý Phi, người đẹp tuyệt sắc giai thân nổi tiếng đó cực kỳ thích, thường xuyên bỏ ra ngắm.
Cho đến hôm nay viên dạ minh châu đó rơi vào tay Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ vốn dĩ mang nó làm báu vật của cuộc đấu giá lần này, cho nên, trọng điểm tuyên truyền của buổi đấu giá lần này là viên dạ minh châu nổi tiếng độc nhất vô nhị đó.
Dạ Thiên Kỳ cũng vì viên Dạ Minh Châu này mà cử những bảo vệ phòng bị tốt nhất, không ngờ ngày mai đấu giá bán rồi, tối hôm nay còn bị kẻ khác trộm mất.
Dạ Thiên Kỳ nhíu chặt đôi lông mày đẹp lại, được, ta đi xem xem rốt cuộc ai mà gan to như thế?
Vốn dĩ tâm trạng mình đã không tốt, lần này mà tìm ra kẻ trộm đó, ta sẽ đánh chết mi.
……..
Trong Đại Phủ An Dương.
Thần trộm Lam Ninh lén lút nhìn ra bên ngoài Đại Phủ An Dương, trong lòng không giấu được căng thẳng, cô ta nhẹ vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, ôi, cũng do mình lơ là sơ suất mà!
Mình đã vượt qua được mạng lưới tia hồng ngoại độ khó cao như thế, chuẩn bị mở chiếc tủ bảo hiểm đựng viên Dạ Minh Châu đó, nhưng không ngờ rằng trên chiếc hộp đựng viên dạ minh châu này còn bị Dạ Thiên Kỳ thiết kế khóa cơ, khi Lam Ninh bắt đầu mở chiếc hộp nhỏ đó nhìn viên dạ minh châu xinh đẹp đó thì cùng lúc chuông báo động vang lên ầm ĩ.
Ôi, sau này mình nhất định phải cẩn thận.
Ánh mắt Lam Ninh chớp chớp, lại nhìn những nhân viên bảo vệ tập kết bên ngoài càng ngày càng nhiều, cô ta khẽ nheo mắt lại, không được, mình không thể ở đây đợi chết được.
Người của Dạ Thị càng ngày càng nhiều, mình phải bảo toàn mạng sống.
Mình phải mau chóng tìm cách thoát thân.
Đại Phủ An Dương, cũng không nhốt được mình.
Cô ta từ trong túi lấy ra một thứ nhỏ nhắn tinh vi gống như chiếc đèn pin dạ quang vậy, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, lạch cạch mấy cái cắt tấm kính thủy kinh cửa cửa sổ, sau đó, cô ta ép người, chui ra bên ngoài ban công của cửa sổ.
Lúc này, cô ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, chạy về hướng căn phòng đang nhốt mình.
Ha ha, tạm biệt nhé!
Lam Ninh từ ban công cửa sổ dũng cảm nhảy xuống, cơ thể rơi tự do xuống đất với tốc độ chóng mặt.
Đại Phủ An Dương này cao 45 tầng, đây là sản nghiệp của tập đoàn Dạ Thị.
Còn Lam Ninh nhảy từ độ cao của tầng 40.
Lẽ nào cô ta muốn tự sát sao?
Đương nhiên không phải!
Đây là chủ ý của thần trộm.
Khi cô ta rơi xuống còn cách mặt đấy khoảng 7, 8 tầng, chiếc đèn pin nhỏ trong tay của Lam Ninh bắn ra một sợi dây thừng mảnh mai nhưng chắc chắn.
Đó là sợi dây thừng có đầu mút cực kỳ lợi hại, gắn vào các bức tường chắc chắn của Đại Phủ An Dương, tốc độ rơi xuống của Lam Ninh lập tức điều hòa lại, cô ta trượt theo sợi dây thừng mà rơi xuống mặt đất.
Tại vì những bảo vệ đó bây giờ đang lao hết vào bên trong tòa nhà An Dương, cho nên trên mặt đất bây giờ không có au.
Lam Ninh giống như một chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống mặt đấy, cô ta ngẩng đầu liếc nhìn lên tòa nhà, cô ta cười gửi nụ hôn gió: “ Tạm biệt nhé, Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn Trái tim mặt trăng của anh.”
Cô ta cầm trong tay viên dạ minh châu vô giá đó đưa lên, vui vẻ nhét vào trong người.
Hì hì, thu hoạch của tối hôm nay quả thật quá lớn rồi.
Lam Ninh đang định quay người rời đi, nhưng cảm thấy có thứ gì đó sắc lạnh đặt vào sau gáy của mình.
Dựa vào kinh nghiệm, cô ta biết đây là một khẩu súng.
A?
Chuyện gì thế này?
Vừa nãy khi mình rơi xuống, rõ ràng không nhìn thấy ai, đây là ai, tại sao lại nhanh như thế?
Lam Ninh lập tức cảm thấy mồ hôi của mình bắt đầu thấm ra.
“ Ai động đến đồ của Dạ Thiên Kỳ tôi? Tôi phải xem xem ai mà có gan to như thế?” Giọng nói dễ nghe chuyển đến từ đằng sau, sau đó, khẩu súng đó di chuyển lên thái dương của Lam Ninh, chủ nhân của khẩu súng đó cũng đứng ở bên cạnh Lam Ninh.
Lam Ninh liếc mắt nhìn, thân thể như cây ngọc đứng trước gió của mình đang đứng cạnh một người mặc đồ đen, khôi ngô tuấn tú.
Anh ấy cười hết sức rung động người khác, giống như càng hoàng tử hào hoa bước ra từ trong truyện tranh vậy, anh ấy cười ấm áp như thế, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất lạnh lùng.
Dạ Thiên Kỳ?
Lam Ninh lập tức run rẩy toàn thân, thì ra đây chính là Dạ Thiên Kỳ?
Dạ Thiên Kỳ tiếng tăm lừng lẫy sao? Người đứng đầu của Dạ Thị?
Lam Ninh lập tức cảm thấy tim mình co chặt lại.
Hỏng rồi, tại sao mình lại rơi vào tay của Dạ Thiên Kỳ chứ?