CHƯƠNG 495: TẶNG QUÀ
“ Hừ, anh muốn chết phải không?” Tôi giơ chân dậm vào châm Lạc Mộ Thâm một cái.
“ Còn nói à, nếu như thật sự bán em đến vùng nôn thôn, khéo còn không bán nổi em ấy.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Em nói xem, em trong mắt anh là xinh đẹp, nhưng không nhất định xinh đẹp trong mắt người khác, đặc biệt em như thế này ở nông thôn, chân tay nhỏ bé, cũng không thể làm được việc gì nặng nhọc, cái mông này nhìn còn không dễ nuôi, người ta còn lâu mới mua em, cũng là anh có lòng tốt, mới lấy em về đấy.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ anh muốn chết không.” Tôi nghiến răng nói bên tai Lạc Mộ Thâm.
“ ui ya, em đừng làm kinh động con gái hoặc con trai của anh.” Lạc Mộ Thâm dùng tay vội xoa bụng tôi nói, “ Con à, đựng sợ nhé, thực ra mẹ con đang hát đấy!”
Tôi suýt nữa bị Lạc Mộ Thâm chọc cho tức điên, tôi đột nhiên đang nghĩ, gả cho thằng cha này, là việc tốt hay việc xấu đây?
……..
Khi Lạc Mộ Thâm dừng xe, tôi phát hiện mình và Lạc Mộ Thâm dừng xe ở cổng viện phúc lợi mà trước nay tôi thường đi.
Tôi sững người lại.
Trước đây, tôi thường xuyên cùng Dạ Thiên Kỳ Châu Đình đến viện phúc lợi làm từ thiện, gần đây, vì hết việc này lại đến việc kia xảy ra, tôi lâu lắm rồi không đến nơi này.
Cứ nghĩ đến, lại thật sự thấy có lỗi với những đứa trẻ đó.
Những đứa trẻ đó nhớ tôi như thế, còn quyến luyến không nỡ rời xa tôi.
Thực ra tôi cũng cực kỳ thích những đứa trẻ đó.
Tôi mỗi lần nhìn thấy những ánh mắt mong chờ đó, là không kìm được chảy nước mắt. nhưng lúc đó tôi không có năng lực giúp đỡ bọn trẻ, chỉ có thể nỗ lực đưa từng chút từng chút tiền quyên góp cho bọn chúng mà thôi.
Bây giờ tôi mang thai, tình mẹ ngập tràn trong lòng tôi, tôi càng thương những đứa trẻ không may đó.
Chỉ có điều, tại sao Lạc Mộ Thâm bây giờ lại đưa tôi đến đây?
Tại sao anh ấy…..?
Tôi nghệt ra nhìn Lạc Mộ Thâm, không biết trong lòng anh ấy rốt cuộc đang có chủ ý gì.
“ Lạc Mộ Thâm, anh đây là…….?” Tôi nghi ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Ở đây có họp sao?”
Lạc Mộ Thâm cười hất đầu hướng về tôi: “ Em vào thì sẽ biết.”
Tôi mang vẻ nghi ngờ đi vào viện phúc lợi với Lạc Mộ Thâm, lại nhìn thấy viện trưởng Dương dẫn những đứa trẻ đáng yêu đó ra đón.
“ Cô Tô, cô đến rồi, các con vẫn thường xuyên hỏi chị Tô của chúng ta bao giờ thì đến đấy?” Viện trưởng Dương nhiệt tình nói, cô ấy nhìn tôi, trong mắt hơi rơm rớm, “ Cô biết không? Tiểu Dũng hồi phục rất nhanh, bây giờ rất xinh đẹp đáng yêu!”
Tôi thật sự cảm thấy hơi áy náy, tại vì nguyên nhân của bản thân, tôi đã rất lâu chưa đến thăm những đứa trẻ này, bây giờ, tôi mới đến thăm chúng, còn là Lạc Mộ Thâm kéo tôi đến.
Tôi vẫn là chị Tô trong trái tim những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ này sao?
Viện trưởng Dương vội nắm lấy tay tôi: “ Cô Tô, cảm ơn cô và cậu Lạc luôn giúp đỡ tiền mặt cho viện phúc lợi chúng tôi, hai người vì những đứa trẻ của viện phúc lợi tích cực đôn đáo, vì bọn trẻ mà tìm gia đình nhận nuôi tốt như thế, chúng tôi thật sự cảm ơn hai người, hôm nay, những đứa trẻ được nhận nuôi này trước khi được đón đi muốn nói lời từ biệt chị Tô và anh Lạc.”
“ Từ biệt?” Tôi ngạc nhiên nói.
Những đứa trẻ đó đều sắp được nhận nuôi sao?
Thực ra tôi luôn hy vọng những đứa trẻ đáng yêu này có thể được những gia đình tốt nhận nuôi, để những đứa trẻ mồ côi này được cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Tôi luôn hy vọng như thế, nhưng tôi không có năng lực đó.
Đợi chút, viện trưởng Dương nói như thế, nói cảm ơn tôi và Lạc Mộ Thâm vì những đứa trẻ mồ côi này mà tìm được gia đình nhận nuôi? Lẽ nào là Lạc Mộ Thâm……?
Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cười gật đầu với tôi.
Tôi lập tức hiểu ra rồi, là Lạc Mộ Thâm, anh ấy không nói cho tôi tình hình, vì những đứa trẻ mồ côi đáng thương mà tìm được gia đình nhận nuôi, còn hôm nay là ngày mà những đứa trẻ đáng yêu này từ biệt tôi khi được những gia đình nhận làm con.
Thảo nào, Lạc Mộ Thâm nói với tôi hôm nay có một cuộc họp quan trọng bảo tôi tham gia.
Thì ra là như thế.
Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy trong mắt mình nước mắt đang rơm rớm chạy vòng quanh khóe mắt, gần như sắp trào ra rồi.
“ Cô Tô, cậu lạc, mau qua đây, những đứa trẻ đang đợi hai người.” Viện trưởng Dương nói.
Tôi khịt khịt mũi, dường như sắp khóc òa lên rồi.
“ Mau vào đi, còn có một người đợi em đấy.” Lạc Mộ Thâm kéo tay tôi nói.
Còn có một người sao?
Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.
Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên: “ Em vào trong thì biết.”
Thật là, cứ úp úp mở mở.
Tôi phải xem xem đó là ai?
Tôi đi vào trong lễ đường nhỏ của viện phúc lợi, nhìn bên trong lễ đường giống như đón tết vậy, các dây hoa đầy màu sắc chăng lên, trên chiếc bảng đen là những bông hoa mà những đứa trẻ ở đây vẽ.
Tôi nhìn thấy bên cạnh những đứa trẻ đáng yêu hoặc là khỏe mạnh hoặc là bệnh ốm là các cặp vợ chồng với nụ cười lương thiện, họ là người Trung Quốc, hoặc là người nước ngoài tóc vàng kim.
Đặc điểm chung của những người đó đều mang những ánh mắt lương thiện, ánh mắt của họ khiến tôi nhìn thấy tươi sáng, nhìn thấy hy vọngm nhìn thấy tình yêu của họ đối với những đứa con mà họ nhận nuôi này.
Những đứa trẻ đáng yêu đó ngồi trong lòng bọn họ hiện rõ niềm hạnh phúc.
“ Chị Tô.” Những đứa trẻ đó gọi tôi với những âm thanh trong trẻo của nhi đồng, tôi nhìn về phía bọn trẻ, tôi lại nhìn thấy ở giữa bọn trẻ là Dạ Thiên Kỳ và Cát Vân, Tần Cương.
Tại sao họ cũng đến thế?
Lúc này, Lạc Mộ Thâm bên cạnh tôi nói: “ Anh cảm thấy, món quà này tốt nhất là anh và Dạ Thiên Kỳ cùng tặng em, cho nên, anh liên hệ với Dạ Thiên Kỳ, cùng cậu ấy vì bọn trẻ mà liên hệ và điều tra thực tế những gia đình nhận nuôi, bọn anh chọn những gia đình nhận nuôi những đứa trẻ này có thể nói là phù hợp nhất, cũng có lòng yêu thương nhất, dù cho là đứa trẻ khỏe mạnh, hay là đứa trẻ có bệnh hay tàn tật, bọn anh đều vì bọn trẻ mà chọn lựa bố mẹ cho chúng, sau này bọn trẻ sẽ được cứu chữa và trị liệu tốt nhất, trước mắt, viện phúc lợi này không có một đứa trẻ mồ côi nào nữa, bọn trẻ đều có bố mẹ rồi, anh và Dạ Thiên Kỳ đồng ý với em, sau này, mỗi đứa trẻ mồ côi đưa đến đây bọn anh sẽ lại tìm gia đình nhận nuôi chúng, hy vọng họ sẽ có lòng nhân ái, anh làm như thế, cũng là vì để em có thể vui vẻ qua thời kỳ thai sản. trong lòng em đầy tình yêu thương, tiểu thiên sử của chúng ta dù cho chưa ra đời, nhưng sự xuất hiện của con chính là mang đến hạnh phúc cho những đứa trẻ khác.”
Tôi nghe những lời nói của Lạc Mộ Thâm, càng xúc động hơn, không biết nói gì mới được, lúc này, Dạ Thiên Kỳ tiến đến, cười nói: “ Chúc mừng Nhụy Nhụy, sắp làm mẹ rồi, đây là một sinh mệnh đáng yêu, đứa bé nhất định sẽ rất hạnh phúc, vì có nhiều đứa trẻ chúc phúc cho đứa bé trong bụng em.”
“ Anh Thiên Kỳ…” Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như không biết nói gì.
Thật sự, tôi quả thật quá vui sướng rồi.
Tôi không kìm được trào nước mắt ra.
Đây là giọt nước mắt cực kỳ hạnh phúc và vui vẻ.
Lúc này, những đứa trẻ đó chạy đến vây quanh lấy tôi, tiểu dũng trước đây đã từng bị chứng máu đông nhưng được tôi và Dạ Thiên Kỳ giúp, còn tận tay tặng cho tôi một bó hoa tươi.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương bầu bĩnh của Tiểu Dũng đã hồi phục rồi, lại cầm bàn tay đáng yêu đó của nó, tôi ôm chầm tiểu Dũng vào lòng.
/656
|