CHƯƠNG 485: SẮP THÀNH ĐỘNG VẬT QUÝ HIẾM RỒI
Nên biết, chiếc nôi sơ sinh tinh xảo đẹp đẽ này được dùng chất liệu tốt nhất để làm, bán ra một chiếc thì nhân viên bán hàng sẽ được hoa hồng rất cao, hơn nữa đột nhiên bán ra tận mười chiếc?
Thế thì tháng này của cô nhân viên đó thật sự kiếm không ít tiền rồi? đầu của cô nhân viên bán hàng đó lập tức tính ra được nếu như bán ra mười chiếc nôi thì tiền hoa hồng sẽ là bao nhiêu, cô ta hưng phấn sung sướng mà suýt ngất đi.
Cho nên, giọng nói của cô nhân viên bán hàng đó kích động đến mức hơi thay đổi đi: “ Tiên....tiên sinh.....ngài là nói, những chiếc giường này, ngài.....đều cần sao?”
“ Đúng thế, đều cần.” Lạc Mộ Thâm rất kiên định nói.
“ Anh ấy nói linh tinh đấy, thực ra chúng tôi chỉ cần một chiếc.” Tôi vội nói.
Truyện cười, sinh một đứa bé, mà cần tận mười chiếc nôi làm gì chứ? Lẽ nào muốn con của chúng tôi cứ một tiếng lại đổi một chiếc sao?
Lạc Mộ Thâm này bây giờ đã vui sướng đến mức nói năng linh tinh rồi?
“ Anh Đại Thâm, anh bình tĩnh lại được không? Dùng làm gì đến mười chiếc nôi chứ? Một chiếc là đủ rồi.” Tôi nỗ lực kiềm chế lại ham muốn mua đồ của Lạc Mộ Thâm.
“ Nhưng những chiếc nôi này đều rất đẹp, anh đều thích, không dễ chọn mà. Dù sao sau này em còn phải sinh thêm con nữa. Đều mua hết đi?” Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai nói.
“ Nhưng cũng không dùng đến mười chiếc. Người biết sẽ biết chúng tôi sắp sinh em bé, người không biết, còn nghĩ rằng chúng tôi sắp mở nhà trẻ ấy chứ! Nào, anh Đại Thâm, anh điềm tĩnh lại chút, đừng cuống lên thế.” Tôi ra sức vỗ về anh ấy.
Chẳng dễ gì mặc cả được với anh ấy, Lạc Mộ Thâm mới đồng ý chỉ mua bốn chiếc, tôi khẽ thở dài, dù sao bốn chiếc cũng còn hơn mua mười chiếc.
“ Nhưng chúng ta mua nhiều đồ thế nào, sao có thể mang về được chứ? Đặt trả lại một chút đi.” Tôi nuốt nước bọt, thở dài nói.
Đều nói phụ nữ thích mua đồ, những tên đàn ông này một khi đã lên cơn nghiện mua đồ, thì thật quá đáng sợ.
“ Xin cô đừng lo, cửa hàng chúng tôi có thể giao hàng tận nơi, dù cho cô mua bao nhiêu đồ, đều có thể giao hàng tận nhà.” Cô nhân viên bán hàng đó kính cẩn cười tươi nói.
“ Đúng thế, không cần lo lắng, em cho rằng còn cần chúng ta phải mang về sao?” Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay vuốt dọc sống mũi của tôi, “ nha đầu ngốc nghếch!”
Được thôi, tôi là nha đầu ngốc nghếch, tôi thật sự không thể giải thích nổi thú vui mua đồ của người có tiền.
“ Được rồi, đừng mua nữa, cũng không thể lập tức mà mua hết được? Lần sau nhớ ra cần gì thì lại mua.” Tôi cười nói.
“ Uh, lần sau lại đến mua.” Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy đẩy chiếc xe mua hàng đến quầy thanh toán, lấy ra một chiếc thẻ vàng kim, nhẹ nhõm mà quẹt đi hơn mấy vạn tệ.
“ Được rồi, những thứ này đều giao đến địa chỉ này cho tôi......” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
“ Vâng, ngài và cô đây cứ yên tâm ạ.” Nhân viên phục vụ đó cười nói.
“ Xem đi, không cần chúng ta phải bận tâm nữa.” Lạc Mộ Thâm vừa cất ví tiền vào trong túi, vừa ôm tôi bước hướng ra ngoài.
Tôi liếc mấy nhân viên của cửa hàng đó đang sắp lại đơn hàng để chuẩn bị giao, khoa trương nhìn theo bóng của Lạc Mộ Thâm, lẩm bẩm nói: “ Nếu như chúng ta có người chồng thế này, sống một ngày cũng đáng!”
.......
Lạc Mộ Thâm đỡ tôi quay lại xe, anh ấy cẩn thận đổi chiếc dây an toàn dành cho bà bầu rồi nhẹ nhàng thắt cho tôi.
Tôi cúi đầu nhìn đôi lông mi dài đó của anh ấy, ánh nắng xuyên qua cửa kính hắt lên khuôn mặt của anh ấy, thật sự càng tôn lên những đường nét đẹp mê người đó.
Tôi không phải háo sắc, nhưng tôi thừa nhận cứ nhìn thấy dáng vẻ khiến người khác phải trầm trồ của Lạc Mộ Thâm, tôi lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Đứa con trong bụng tôi không phải cũng nên giống người bố xuất sắc như thế này sao? Chiếc mầm nhỏ này sẽ trở thành một công chúa hay một hoàng tử nhỉ?
Hình như nghĩ hơi nhiều rồi, tôi vội vàng chuyển ánh mắt mình đi chỗ khác.
“ Uhưm, chúng ta đến công ty chứ?” Tôi khẽ hỏi.
“ không được, em còn đến công ty làm gì chứ? ở nhà chịu khó dưỡng thai cho anh là được rồi.” Lạc Mộ Thâm cố tình trầm mặt nói, “ Em bây giờ đang mang thai, còn chạy lung tung làm gì? Em bây giờ không phải một người nữa, trong bụng em đã có con của anh rồi.”
Mặt tôi như tối sầm lại, tôi bây giờ sợ nhất là điều này.
Toi sợ nhất mình hễ mang thai là Lạc Mộ Thâm giống như bảo vệ động vật quý hiếm vậy. Cả ngày ở trong nhà đi lại, không thể ra ngoài đi bộ một chút, hoặc là nói, mấy bảo mẫu cả ngày đi theo tôi, đi đến đâu theo đến đấy.
Cứ nghĩ đến đây, đầu tôi lại thấy đau.
“ Cái đó, anh Đại Thâm......em bây giờ vừa mang thai, không đến mức phải như thế, em vẫn có thể làm việc được, mang thai không phải bệnh nhân, em thật không muốn mình giống một bệnh nhân cả ngày nằm trong nhà, anh xem người mang thai bình thường người ta vẫn làm việc như thường, vận động thích hợp và đi lại mới tốt cho sức khỏe. Anh Đại Thâm, anh có thể lên mạng xem xem, nếu như quá xem trọng em như thế, nếu như em thành yếu ớt, sau này sẽ mắc bệnh stress, anh không sợ em mắc bệnh stress sao? Em vẫn muốn làm việc, em không muốn nằm ở nhà. Chồng.....chồng...Thâm.....xin anh đấy.....” Tôi nũng nịu kéo cánh tay của Lạc Mộ Thâm mà nói.
“ Nhưng mà.....” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy vẫn hơi do dự.
“ Đừng nhưng nữa, thật sự là không sao, anh xem những người mang thai đó rất nhiều người làm việc đến lúc gần sinh mới nghỉ, người ta không phải cũng như thế mà sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu hoạt bát sao? Bản thân hồi phục cũng rất nhanh, ở trong nhà nằm, thật sự cũng không phải tốt.” Tôi bĩu môi nói.
Tôi nói như thế, Lạc Mộ Thâm dường như thật sự do dự một lúc xong, anh ấy khẽ cau mày lại: “ Được rồi, em nói thế nhưng vẫn không chắc chắn. Anh phải hỏi lại Phương Trạch Vũ xem thế nào đã.”
Anh ấy gọi điện cho Phương Trạch Vũ, trong điện thoại hỏi tỉ mỉ kỳ thai phải chú ý việc gì, hỏi tôi có được ra ngoài không, có thể làm việc không, cho đến khi Phương Trạch Vũ trả lời chắc chắn trong điện thoại, lúc này anh ấy mới dập mắt.
“ Được rồi, em bây giờ có thể làm việc, nhưng em phải nghe anh, từ lúc bắt đầu tháng thứ tám, em nhất thiết phải ở trong nhà chờ.” Lạc Mộ Thâm ra vẻ nghiêm trọng nói.
“ Anh yên tâm đi, yên tâm đi.” Tôi khẳng định lại lần nữa với anh ấy.
Trong lòng tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thằng cha này có thể để tôi làm việc, là tôi đã cảm ơn lắm rồi.
“ Bây giờ em đã mang thai rồi, chuyện hôn sự của chúng ta nhất định phải sớm tổ chức, anh nhờ bà nội xem ngày cho. Mồng một tháng sau là ngày tốt, chúng ta sẽ đi đăng ký.”
Anh ấy cười ôm tôi vào lòng.
Tôi nằm nhoài thoải mái trong lòng anh ấy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Chúng tôi sắp kết hôn rồi.
Trong bụng tôi, đã có máu mủ cốt nhục của Lạc Mộ Thâm, chúng tôi, sắp thành một nhà ba người rồi.
Trong lòng tôi quả thật ngọt ngào hơn mật ong.
.........
Buổi tối, chúng tôi lại đến quán ‘say để quên’ cùng f3 ăn uống, vì để chúc mừng tôi mang thai, bốn chàng thanh niên đó đều rất vui.
Có điều, tôi không vui lắm, tại vì mang thai, tôi bây giờ có rất nhiều thứ không thể ăn được.
/656
|