Lúc này bố và ông bà nội tôi cũng ngồi ổn định vào bàn ăn, Lạc Mộ Thâm ân cần chăm chỉ, giúp tôi và mẹ tôi bê những món đồ ăn thịnh soạn lên bàn ăn, vì hôm nay đã là ngày 30 tết rồi, thế nên bữa sáng cũng rất đầy đủ và thịnh soạn.
Bình thường thì chúng tôi ăn uống rất đơn giản.
Tiểu Lạc, không phải bận rộn thế, nào, ngồi xuống ăn sáng nào. Bố và ông nội tôi vẫy Lạc Mộ Thâm lại.
Vâng. Lạc Mộ Thâm cười cầm lấy đôi đũa ngồi xuống bên cạnh ông tôi.
Đây đều là những món ăn mà người dân ở đây thích ăn, không biết cháu có thích, có quen không. Mẹ tôi vừa lau tay, vừa vỗ vào tay, tôi cũng ngồi xuống cùng mẹ.
Tôi biết mẹ tôi nấu ăn tuy nhìn không được đẹp mắt, nhưng mùi vị thì vô cùng hấp dẫn.
Chỉ là không biết Lạc thiếu gia này có thích hay không.
Gã này bình thường chỉ thích ăn đồ ăn tây.
Nào, Tiểu Lạc, ăn miếng xương này đi. Bố tôi gắp một miếng xương vẫn còn rất nhiều thịt đưa vào trong bát của Lạc Mộ Thâm.
Anh xem bố em quý anh nhất đấy, gắp cho hẳn một miếng to nhất. Tôi cười nói.
A, cho em, Nhụy Tử. Lạc Mộ Thâm liền gắp khúc xương đó sang cho tôi.
Ài da, vẫn còn nhiều mà, trong nồi vẫn còn đây. Mẹ tôi lại vội gắp miếng xương đó lại cho Lạc Mộ Thâm, nước tủy trong xương rất nhiều, thơm lắm đấy, Nhụy Tử thích nhất là món này.
Vâng, em thích ăn nhất là nước tủy trong khúc xương, mỗi lần ăn, đều nghĩ, sao thế gian này lại có một món ăn ngon đến như thế? Tôi cười nói, cũng tự gắp lấy cho mình một khúc xương, dùng ống hút đưa vào trong ống xương hút lấy nước tủy bên trong, đúng là ngon hết sảy luôn.
Ngon thế cơ à? Lạc Mộ Thâm nhìn tôi cười.
Ngon lắm, em thích ăn nhất đấy. Tôi cười nói.
Của anh cũng dành cho em ăn. Lạc Mộ Thâm cẩn thận đưa ống hút vào bên trong ống xương rồi đưa cho tôi, em ăn hết tủy xương, rồi để anh ăn thịt bên ngoài.
Xem anh kìa, lại còn thế nữa. Tôi lẩm bẩm nói.
Tủy xương có ít mà! còn thịt thì nhiều như thế này. Lạc Mộ Thâm thật thà nói.
Thế thì em không khách khí nữa. Tôi đưa tay cầm lấy khúc xương, rồi hút sạch sẽ tủy xương bên trong ống xương, sau đó Lạc Mộ Thâm lại cầm lấy, tiếp tục gặm, không để ý gì đến tôi.
Anh dùng tay đi, đừng có ỏn ẻn ngại cầm như thế, tôi cười nói, người nhà em không cười anh đâu, anh xem mọi người chẳng phải cũng đang ăn như thế sao? anh như thế là khiến mọi người ngại đấy.
Lạc Mộ Thâm nhìn mọi người xung quanh, ngại ngùng khẽ cười, anh ấy cuối cùng cũng dùng tay cầm lấy khúc xương gặm rồi.
Tôi nhìn thấy bố mẹ tôi cũng đưa mắt nhìn một lúc, sau đó lại cúi đầu ăn, tuy bố mẹ tôi không nói gì, nhưng tôi biết ấn tượng của bố mẹ tôi về Lạc Mộ Thâm vẫn chưa có gì thay đổi cả.
Ngon không? Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm nói.
Ngon lắm. Lạc Mộ Thâm liền gật đầu, tay nghề của cô quả thật giỏi quá, cháu ăn thấy ngon quá.
Sau này vẫn còn cơ hội, để mẹ em làm cho anh ăn. Tôi cười nói. Có chút hàm ý tranh thủ thời cơ.
Tiểu Lạc, nhà cháu thì bình thường ai nấu ăn vậy? Bố tôi không chịu được liền hỏi.
Nhà cháu......thường thì là người giúp việc nấu ạ. Lạc Mộ Thâm cười đau khổ nói, tuy tay nghề của người giúp việc cũng được, nhưng chắc chắn không thể so sánh với tay nghề của cô ạ, bởi người giúp việc nấu ăn vì tiền lương, còn cô nấu ăn bằng chính tấm lòng của mình, vì tiền lương và vì tấm lòng, những món ăn được nấu từ hai phương diện này chắc chắn không thể giống nhau được. Thực ra, cháu rất ghen tỵ với Nhụy Tử. Trước đây khi mẹ cháu chưa mất, cũng có lúc bà vào bếp nấu cho anh em cháu những món ăn rất ngon, sau này, mẹ cháu mất đi rồi, cháu đã không còn được ăn những món ăn gia đình ngon miệng đó nữa ạ.
Anh ấy nói ra những lời này, có chút đau xót, tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ lên rồi.
Bố tôi có chút đồng tình nói: Như thế à? nếu như thế, cháu để Nhụy Tử thường xuyên đưa cháu về nhà ăn cơm, cô của cháu sẽ nấu cho cháu ăn.
Tôi cười thầm trong lòng một lúc, liệu có phải bố tôi đã bắt đầu thay đổi ấn tượng của mình về Lạc Mộ Thâm?
Ăn sáng xong, Lạc Mộ Thâm muốn giúp mẹ tôi rửa bát, nhưng mẹ tôi đương nhiên là không đồng ý.
Mẹ, mẹ đã mệt cả ngày như thế rồi, thì để anh ấy đi rửa đi, con với anh ấy sẽ cùng nhau rửa. Tôi cười đẩy mẹ tôi tới ghế sopha ngồi ở đó.
Như thế sao được? Tiểu Lạc là khách mà. Mẹ tôi có chút không nỡ nói.
Không sao đâu mẹ. Tôi cười nói.
Tôi kéo Lạc Mộ Thâm vào trong phòng bếp, Lạc Mộ Thâm không ngại ngần đeo lấy găng tay rồi chăm chỉ rửa bát, tôi thực sự cảm thấy rất bất ngờ, một vị tổng giám đóc oai phong như vậy, mà giờ lại có thể làm những việc như thế này được.
Để anh rửa, em lên ngồi với bố mẹ đi. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Anh là khách mà, sao em có thể để anh rửa một mình chứ. Như thế thì mất lịch sự quá? Tôi cười nói.
Không sao, để anh rửa đi. Con gái không được rửa bát, sẽ làm hỏng da tay đấy. Lạc Mộ Thâm cười đẩy tôi đi ra ngoài.
Anh biết rửa không? Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm hỏi.
Em xem thường anh có phải không? Lạc Mộ Thâm cố ý nói, chưa ăn thịt lợn, thì chưa thấy lợn chạy à?
Anh nói em là lợn hay mẹ em là lợn? Tôi cố ý trừng mắt nhìn Lạc Mộ Thâm nói.
Được rồi, anh là lợn được chưa? Lạc Mộ Thâm cười nói.
Tôi liền làm mặt ma trêu đùa Lạc Mộ Thâm, rồi sau đó mới ra khỏi phòng bếp để đi lên phòng khách.
Tôi nhìn thấy ông bà và bố mẹ tôi đang ngồi trên phòng khách, tôi cười ngồi xuống bên cạnh bố mẹ tôi nói khẽ: Bố mẹ thấy Tiểu Lạc thế nào? không giống như mọi người tưởng tượng chứ ạ?
Ông bà tôi không nói gì, bố tôi chớp chớp mắt.
Mẹ tôi hít một hơi dài nói: Cậu ta giờ theo đuổi cô, thế nên mới chăm chỉ thể hiện như thế đấy.
Nhưng mà, với người có thận phận như cậu ta, mà làm được những việc như thế thì đúng là không hề đơn giản chút nào, bố tôi nháy nháy lông mày nói, haizz, anh chàng này, nếu không phải ban đầu như thế, thì sao bây giờ chúng ta có thể thấy được như thế này, tôi vẫn cảm thấy rất thích cậu ta, đẹp trai, lại còn ngoan ngoãn lễ phép, thực ra một vài thanh niên trong xóm nhà chúng ta còn chẳng thể bằng được cậu ta đâu.
Tôi hễ cứ nghĩ đến cuộc sống bừa bãi của cậu ta trước đây, thì lại cảm thấy bất an. Cứ giống như là ăn phải một con ruồi vậy. Mẹ tôi thở dài nói.
Mẹ, chúng ta đều là những người bình thường, mẹ xem anh ấy là người có tiền như thế, chắc chắn sẽ có cả hàng dài những cô gái đứng xếp hàng để theo anh ấy đấy. Chẳng phải trước đây là vì anh ấy chưa gặp con sao? bây giờ, anh ấy đã vì con mà giữ thân mình như ngọc rồi. Tôi cười nói, vừa khẽ đấm bóp lưng nịnh nọt mẹ tôi.
Haizz, mẹ lo nhất là nếu như con cưới cậu ta, sẽ phải chịu đau khổ, đến lúc đó thì giàu có hay quyền cao thì cũng chẳng làm gì cả? Giờ cậu ta đối tốt với con, sau này, chưa chắc đã tốt với con. Mẹ tôi thở dài nói.
Mẹ, nếu thực sự có ngày đó, cũng không sao, mẹ hãy gả con cho nhị tiểu tử nhà hàng xóm, môn đăng hộ đối đấy, cũng chưa chắc sau này bọn con sẽ hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng nói.
Con này! Mẹ tôi không biết nên nói gì rồi.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy mấy tiếng choang trong nhà bếp vọng lại.
Mẹ tôi lập tức hốt hoảng: sao thế?
Bình thường thì chúng tôi ăn uống rất đơn giản.
Tiểu Lạc, không phải bận rộn thế, nào, ngồi xuống ăn sáng nào. Bố và ông nội tôi vẫy Lạc Mộ Thâm lại.
Vâng. Lạc Mộ Thâm cười cầm lấy đôi đũa ngồi xuống bên cạnh ông tôi.
Đây đều là những món ăn mà người dân ở đây thích ăn, không biết cháu có thích, có quen không. Mẹ tôi vừa lau tay, vừa vỗ vào tay, tôi cũng ngồi xuống cùng mẹ.
Tôi biết mẹ tôi nấu ăn tuy nhìn không được đẹp mắt, nhưng mùi vị thì vô cùng hấp dẫn.
Chỉ là không biết Lạc thiếu gia này có thích hay không.
Gã này bình thường chỉ thích ăn đồ ăn tây.
Nào, Tiểu Lạc, ăn miếng xương này đi. Bố tôi gắp một miếng xương vẫn còn rất nhiều thịt đưa vào trong bát của Lạc Mộ Thâm.
Anh xem bố em quý anh nhất đấy, gắp cho hẳn một miếng to nhất. Tôi cười nói.
A, cho em, Nhụy Tử. Lạc Mộ Thâm liền gắp khúc xương đó sang cho tôi.
Ài da, vẫn còn nhiều mà, trong nồi vẫn còn đây. Mẹ tôi lại vội gắp miếng xương đó lại cho Lạc Mộ Thâm, nước tủy trong xương rất nhiều, thơm lắm đấy, Nhụy Tử thích nhất là món này.
Vâng, em thích ăn nhất là nước tủy trong khúc xương, mỗi lần ăn, đều nghĩ, sao thế gian này lại có một món ăn ngon đến như thế? Tôi cười nói, cũng tự gắp lấy cho mình một khúc xương, dùng ống hút đưa vào trong ống xương hút lấy nước tủy bên trong, đúng là ngon hết sảy luôn.
Ngon thế cơ à? Lạc Mộ Thâm nhìn tôi cười.
Ngon lắm, em thích ăn nhất đấy. Tôi cười nói.
Của anh cũng dành cho em ăn. Lạc Mộ Thâm cẩn thận đưa ống hút vào bên trong ống xương rồi đưa cho tôi, em ăn hết tủy xương, rồi để anh ăn thịt bên ngoài.
Xem anh kìa, lại còn thế nữa. Tôi lẩm bẩm nói.
Tủy xương có ít mà! còn thịt thì nhiều như thế này. Lạc Mộ Thâm thật thà nói.
Thế thì em không khách khí nữa. Tôi đưa tay cầm lấy khúc xương, rồi hút sạch sẽ tủy xương bên trong ống xương, sau đó Lạc Mộ Thâm lại cầm lấy, tiếp tục gặm, không để ý gì đến tôi.
Anh dùng tay đi, đừng có ỏn ẻn ngại cầm như thế, tôi cười nói, người nhà em không cười anh đâu, anh xem mọi người chẳng phải cũng đang ăn như thế sao? anh như thế là khiến mọi người ngại đấy.
Lạc Mộ Thâm nhìn mọi người xung quanh, ngại ngùng khẽ cười, anh ấy cuối cùng cũng dùng tay cầm lấy khúc xương gặm rồi.
Tôi nhìn thấy bố mẹ tôi cũng đưa mắt nhìn một lúc, sau đó lại cúi đầu ăn, tuy bố mẹ tôi không nói gì, nhưng tôi biết ấn tượng của bố mẹ tôi về Lạc Mộ Thâm vẫn chưa có gì thay đổi cả.
Ngon không? Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm nói.
Ngon lắm. Lạc Mộ Thâm liền gật đầu, tay nghề của cô quả thật giỏi quá, cháu ăn thấy ngon quá.
Sau này vẫn còn cơ hội, để mẹ em làm cho anh ăn. Tôi cười nói. Có chút hàm ý tranh thủ thời cơ.
Tiểu Lạc, nhà cháu thì bình thường ai nấu ăn vậy? Bố tôi không chịu được liền hỏi.
Nhà cháu......thường thì là người giúp việc nấu ạ. Lạc Mộ Thâm cười đau khổ nói, tuy tay nghề của người giúp việc cũng được, nhưng chắc chắn không thể so sánh với tay nghề của cô ạ, bởi người giúp việc nấu ăn vì tiền lương, còn cô nấu ăn bằng chính tấm lòng của mình, vì tiền lương và vì tấm lòng, những món ăn được nấu từ hai phương diện này chắc chắn không thể giống nhau được. Thực ra, cháu rất ghen tỵ với Nhụy Tử. Trước đây khi mẹ cháu chưa mất, cũng có lúc bà vào bếp nấu cho anh em cháu những món ăn rất ngon, sau này, mẹ cháu mất đi rồi, cháu đã không còn được ăn những món ăn gia đình ngon miệng đó nữa ạ.
Anh ấy nói ra những lời này, có chút đau xót, tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ lên rồi.
Bố tôi có chút đồng tình nói: Như thế à? nếu như thế, cháu để Nhụy Tử thường xuyên đưa cháu về nhà ăn cơm, cô của cháu sẽ nấu cho cháu ăn.
Tôi cười thầm trong lòng một lúc, liệu có phải bố tôi đã bắt đầu thay đổi ấn tượng của mình về Lạc Mộ Thâm?
Ăn sáng xong, Lạc Mộ Thâm muốn giúp mẹ tôi rửa bát, nhưng mẹ tôi đương nhiên là không đồng ý.
Mẹ, mẹ đã mệt cả ngày như thế rồi, thì để anh ấy đi rửa đi, con với anh ấy sẽ cùng nhau rửa. Tôi cười đẩy mẹ tôi tới ghế sopha ngồi ở đó.
Như thế sao được? Tiểu Lạc là khách mà. Mẹ tôi có chút không nỡ nói.
Không sao đâu mẹ. Tôi cười nói.
Tôi kéo Lạc Mộ Thâm vào trong phòng bếp, Lạc Mộ Thâm không ngại ngần đeo lấy găng tay rồi chăm chỉ rửa bát, tôi thực sự cảm thấy rất bất ngờ, một vị tổng giám đóc oai phong như vậy, mà giờ lại có thể làm những việc như thế này được.
Để anh rửa, em lên ngồi với bố mẹ đi. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Anh là khách mà, sao em có thể để anh rửa một mình chứ. Như thế thì mất lịch sự quá? Tôi cười nói.
Không sao, để anh rửa đi. Con gái không được rửa bát, sẽ làm hỏng da tay đấy. Lạc Mộ Thâm cười đẩy tôi đi ra ngoài.
Anh biết rửa không? Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm hỏi.
Em xem thường anh có phải không? Lạc Mộ Thâm cố ý nói, chưa ăn thịt lợn, thì chưa thấy lợn chạy à?
Anh nói em là lợn hay mẹ em là lợn? Tôi cố ý trừng mắt nhìn Lạc Mộ Thâm nói.
Được rồi, anh là lợn được chưa? Lạc Mộ Thâm cười nói.
Tôi liền làm mặt ma trêu đùa Lạc Mộ Thâm, rồi sau đó mới ra khỏi phòng bếp để đi lên phòng khách.
Tôi nhìn thấy ông bà và bố mẹ tôi đang ngồi trên phòng khách, tôi cười ngồi xuống bên cạnh bố mẹ tôi nói khẽ: Bố mẹ thấy Tiểu Lạc thế nào? không giống như mọi người tưởng tượng chứ ạ?
Ông bà tôi không nói gì, bố tôi chớp chớp mắt.
Mẹ tôi hít một hơi dài nói: Cậu ta giờ theo đuổi cô, thế nên mới chăm chỉ thể hiện như thế đấy.
Nhưng mà, với người có thận phận như cậu ta, mà làm được những việc như thế thì đúng là không hề đơn giản chút nào, bố tôi nháy nháy lông mày nói, haizz, anh chàng này, nếu không phải ban đầu như thế, thì sao bây giờ chúng ta có thể thấy được như thế này, tôi vẫn cảm thấy rất thích cậu ta, đẹp trai, lại còn ngoan ngoãn lễ phép, thực ra một vài thanh niên trong xóm nhà chúng ta còn chẳng thể bằng được cậu ta đâu.
Tôi hễ cứ nghĩ đến cuộc sống bừa bãi của cậu ta trước đây, thì lại cảm thấy bất an. Cứ giống như là ăn phải một con ruồi vậy. Mẹ tôi thở dài nói.
Mẹ, chúng ta đều là những người bình thường, mẹ xem anh ấy là người có tiền như thế, chắc chắn sẽ có cả hàng dài những cô gái đứng xếp hàng để theo anh ấy đấy. Chẳng phải trước đây là vì anh ấy chưa gặp con sao? bây giờ, anh ấy đã vì con mà giữ thân mình như ngọc rồi. Tôi cười nói, vừa khẽ đấm bóp lưng nịnh nọt mẹ tôi.
Haizz, mẹ lo nhất là nếu như con cưới cậu ta, sẽ phải chịu đau khổ, đến lúc đó thì giàu có hay quyền cao thì cũng chẳng làm gì cả? Giờ cậu ta đối tốt với con, sau này, chưa chắc đã tốt với con. Mẹ tôi thở dài nói.
Mẹ, nếu thực sự có ngày đó, cũng không sao, mẹ hãy gả con cho nhị tiểu tử nhà hàng xóm, môn đăng hộ đối đấy, cũng chưa chắc sau này bọn con sẽ hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng nói.
Con này! Mẹ tôi không biết nên nói gì rồi.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy mấy tiếng choang trong nhà bếp vọng lại.
Mẹ tôi lập tức hốt hoảng: sao thế?
/656
|