“ Anh thật ra không thích hát lắm, bài hát biết cũng không nhiều.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
“ Không sao, vẫn là câu nói đó, anh hát gì em cũng thích nghe, hát bài tủ của anh đi?” Tôi nghiêng đầu, nhiệt tình động viên Lạc Mộ Thâm.
“ Được thôi, cũng là nể mặt em đấy, bình thường anh rất ít hát, đến Phương Trạch Vũ bọn họ mời anh hát cho bọn họ nghe, anh cũng không hát.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Vậy thì em quá may mắn rồi,” tôi cười híp mắt nhìn anh ấy, “ Giọng hát của anh Đại Thâm là của một mình em, sau này không thể để cho người khác nghe được.”
“ Vậy anh hát đây?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Vâng. Em đang nghe đây.” Tôi tha thiết nhìn vào đôi mắt sâu như biển đó, đôi mắt sáng như sao.
Thế là, Lạc Mộ Thâm cũng nhìn tôi đầy tình cảm, cất cao giọng bắt đầu hát: “ Cờ đỏ năm sao phấp phới bay......giọng hát thắng lợi vang cao.........”
Mẹ kiếp hừ, tôi suýt nữa ngất đi, em nói anh Lạc Mộ Thâm, dù sao anh cũng là nam thần của em, giọng hát của anh....được thôi, hát cờ đỏ năm sao em cũng nhịn được, nhưng nhịp điệu lệch đi tận đâu rồi anh có biết không?
Có lẽ anh ấy hát hết bài này, tôi càng không biết ngữ điệu vốn dĩ của bài hát nhạc đỏ này là thế nào, xem ra sau khi tôi khỏi bệnh, phải xem truyền hình trực tiếp lại mấy lần......
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng tìm được người đàn ông hoàn mỹ nhưng lại có nhược điểm chết người, ngữ điệu khi anh ấy hát thay đổi cực kỳ lợi hại.
Tôi run rẩy dùng tay bịt tai lại, còn Lạc Mộ Thâm vẫn tình cảm hát cho tôi nghe, cho đến khi phòng bệnh bên cạnh có tiếng huých của khuỷu tay vào tường......
“ Nhụy Tử......có hay không?” Lạc Mộ Thâm cúi đầu nhìn tôi.
Tôi không nói gì, được thôi, lúc này, tôi ngoài việc giả vờ ngủ thì còn biết làm gì nữa.
Cứ giả bộ như thế, tôi ngủ thật rồi.
Thực ra, tôi nằm trong lòng anh ấy, thật sự rất thoải mái, cũng rất an tâm, anh ấy ôm tôi ấm áp, khiến tôi cũng không còn cảm giác đau đớn nữa.
.......
Tôi nhẹ nhàng mở mắt, Lạc Mộ Thâm không quay về chiếc giường phụ để nghỉ, anh ấy vẫn ngồi trên giường của tôi che chở cho tôi.
Anh ấy vẫn ôm tôi như thế, tôi cũng nằm trong lòng anh ấy cảm nhận sự ấm áp.
Tôi không biết cánh tay của anh ấy có phải đã bị tôi nằm cho tê tay rồi không.
Có lẽ là quá mệt, anh ấy cũng gục đầu ngủ, tôi nhìn thấy anh ấy ngồi dựa bên giường của tôi, một tay ôm lấy người tôi, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay tôi, anh ấy ngủ yên tĩnh như thế, đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ đó giống như là tác phẩm nghệ thuật là thượng đế điêu khắc vậy.
Đôi lông mi dài giống như cánh bướm động nhẹ, phản lên khuôn mặt đó, tôi thật sự rất thích nhìn khuôn mặt đẹp đẽ này.
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy, nhìn đến mười phút cũng không chớp mắt.
Người đàn ông này, là người đàn ông đứng trên đỉnh cao, người đàn ông kiêu ngạo này, lúc này giống như là tình nhân tình cảm sâu đậm nhất, quan tâm chiều chuộng tôi như thế, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy, tim tôi sắp tan ra rồi.
Tô Tư Nhụy, kiếp trước nhất định mày đã làm việc tốt, cho nên mới có thể gặp được người đàn ông xuất sắc này, cho nên mới được anh ấy thích anh ấy yêu như thế.Tôi mỉm cười đưa ngón tay ra vuốt nhẹ những đường nét trên khuôn mặt anh ấy, những đường nét đẹp đẽ như thế, khi thượng đế tạo ra anh ấy, nhất định đã rất kiên trì và chuyên tâm, mới có thể tạo ra được anh ấy xuất sắc như thế.
Tôi vừa động, Lạc Mộ Thâm cũng lập tức mở mắt ra: “ Nhụy Tử, muốn đi vệ sinh phải không?”
Trong giọng nói của anh ấy mang đầy vẻ quan tâm.
“ vâng.” Tôi vội vàng gật đầu.
Lạc Mộ Thâm nhanh nhẹn bế tôi xuống giường, ở trong lòng anh ấy, tôi thật sự rất hạnh phúc.
Ông trời nhất định phải bảo vệ tôi, để tôi mãi mãi được hạnh phúc thế này, thần tiên Trung Quốc, quan thế âm bồ tát, đức mẹ Maria......
........
Tôi ở bệnh viện nửa tháng, Lạc Mộ Thâm cũng chuyên tâm chăm sóc tôi, trong nửa tháng này, tôi dường như giống một nàng công chúa kiêu ngạo vậy, tận hưởng sự quan tâm và chăm sóc của Lạc Mộ Thâm.
Nếu như anh ấy có việc nhất định phải đến công ty xử lý, anh ấy cũng sẽ nhờ Châu Đình chăm sóc cho tôi, Châu Đình sẽ kể cho tôi bao nhiêu là chuyện cười, tôi cười nhiều đến nỗi vết thương cũng cảm thấy đau.
Sau khi tan làm, Lạc Mộ Thâm sẽ nhanh chóng đến, đến Phương Trạch Vũ còn cười bảo anh ấy là điều dưỡng ngoài biên chế của bệnh viện, ha ha.
Đương nhiên, chiếc nhẫn kim cương đó cũng được tôi cho ra ngoài rồi, chỉ là tôi vẫn bị ám ảnh, tại sao có thể từ trong phân của tôi lại lấy ra được chiếc nhẫn kim cương rồi lại đeo vào tay của tôi. Mặc dù nó thật sự rất đẹp.
Do dự rất lâu, tôi vẫn quyết định quyên góp chiếc nhẫn kim cương đó cho cô nhi viện, Lạc Mộ Thâm không ý kiến gì, anh ấy nói sẽ mua cái khác bù đắp cho tôi, tôi cũng không vấn đề gì, có nhẫn cầu hôn hay không không quan trọng, quan trọng là tôi đã được ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, đây là hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Sau nửa tháng, tôi xuất viện, chuẩn bị bắt đầu với công việc của mình, nhưng tôi không biết, trong nửa tháng tôi bị bệnh, lại có nhiều sự thay đổi đến thế.
Tại vì tôi không ở trong nhà của Lạc Mộ Thâm, cho nên, ngày thứ hai, tôi lái chiếc xe thể thao Mc Laren mà Lạc Mộ Thâm tặng tôi đến tập đoàn Lạc Thị.
Vốn dĩ lái chiếc BMW mà Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn, tôi đều cảm thấy mình được người khác ngưỡng mộ đố kị hận, bây giờ lái chiếc xe thể thao một nghìn vạn này, tôi cảm thấy nhân cách của mình đều đạt đến cực điểm.
Đặc biệt là khi đợi ở đèn đỏ, tôi nhìn thấy tất cả những người xung quanh, dù cho là đi bộ hay là ngồi trên xe, đều giống như đang nghiêm túc nhìn tôi vậy, mỗi ánh mắt một vẻ, thật sự khiến tim tôi cũng phải nhấp nhỏm.
Tôi đang nghĩ, hoặc là tôi đổi sang một chiếc xe rẻ tiền khác, hoặc là ngồi xe bus số 11 đi làm, nếu không, tôi nghĩ không chừng có ngày tôi sẽ bị bắt cóc mất.
Hơn nữa chiếc xe này tôi cũng không quen lắm, vốn dĩ cũng là người lái xe được, nhưng khi ngồi vào chiếc xe này, tôi thường xuyên căng thẳng đến mức trái phải cũng không phân được rõ.
Tôi gắng hết sức lái được chiếc xe vào hầm đỗ xe của tập đoàn Lạc Thị, đúng rồi, quên mất chưa nói, hầm gửi xe của tập đoàn Lạc Thị rất rộng, có hai tầng, tầng hầm thứ nhất chủ yếu là để cho nhân viên của Lạc Thị dừng xe, cònn tầng hầm 2 là dành cho lãnh đạo để xe.
Lạc Mộ Thâm đã nói với tôi, tôi có thể dừng xe ở tầng hai, cho nên, tôi lái chiếc Mc Laren của tôi dừng ở tầng hai.
Tầng hầm hai chắc chắn khác với tầng một, tại vì tầng hầm hai giống như là triển lãm xe vậy, nhìn cũng dễ khiến người khác hoa mắt.
Tôi thận trọng lái xe hướng đến chỗ dừng xe trống, tại vì tôi còn chưa quen với chiếc xe này, cho nên dừng hai lần vẫn không cho xe vào được, cho nên, tôi lại phải điều chỉnh lần nữa.
Trong lúc tôi đang căn chỉnh lại, tôi phát hiện một chiếc buggati màu hồng sáng dừng vào chỗ trống tôi đang định dừng, tôi không kìm được cau mày lại, đây là ai thế? Cũng không phải không còn chỗ trống, nhiều chỗ để xe thế này, tại sao lại cướp chỗ của tôi chứ?
“ Không sao, vẫn là câu nói đó, anh hát gì em cũng thích nghe, hát bài tủ của anh đi?” Tôi nghiêng đầu, nhiệt tình động viên Lạc Mộ Thâm.
“ Được thôi, cũng là nể mặt em đấy, bình thường anh rất ít hát, đến Phương Trạch Vũ bọn họ mời anh hát cho bọn họ nghe, anh cũng không hát.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Vậy thì em quá may mắn rồi,” tôi cười híp mắt nhìn anh ấy, “ Giọng hát của anh Đại Thâm là của một mình em, sau này không thể để cho người khác nghe được.”
“ Vậy anh hát đây?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Vâng. Em đang nghe đây.” Tôi tha thiết nhìn vào đôi mắt sâu như biển đó, đôi mắt sáng như sao.
Thế là, Lạc Mộ Thâm cũng nhìn tôi đầy tình cảm, cất cao giọng bắt đầu hát: “ Cờ đỏ năm sao phấp phới bay......giọng hát thắng lợi vang cao.........”
Mẹ kiếp hừ, tôi suýt nữa ngất đi, em nói anh Lạc Mộ Thâm, dù sao anh cũng là nam thần của em, giọng hát của anh....được thôi, hát cờ đỏ năm sao em cũng nhịn được, nhưng nhịp điệu lệch đi tận đâu rồi anh có biết không?
Có lẽ anh ấy hát hết bài này, tôi càng không biết ngữ điệu vốn dĩ của bài hát nhạc đỏ này là thế nào, xem ra sau khi tôi khỏi bệnh, phải xem truyền hình trực tiếp lại mấy lần......
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng tìm được người đàn ông hoàn mỹ nhưng lại có nhược điểm chết người, ngữ điệu khi anh ấy hát thay đổi cực kỳ lợi hại.
Tôi run rẩy dùng tay bịt tai lại, còn Lạc Mộ Thâm vẫn tình cảm hát cho tôi nghe, cho đến khi phòng bệnh bên cạnh có tiếng huých của khuỷu tay vào tường......
“ Nhụy Tử......có hay không?” Lạc Mộ Thâm cúi đầu nhìn tôi.
Tôi không nói gì, được thôi, lúc này, tôi ngoài việc giả vờ ngủ thì còn biết làm gì nữa.
Cứ giả bộ như thế, tôi ngủ thật rồi.
Thực ra, tôi nằm trong lòng anh ấy, thật sự rất thoải mái, cũng rất an tâm, anh ấy ôm tôi ấm áp, khiến tôi cũng không còn cảm giác đau đớn nữa.
.......
Tôi nhẹ nhàng mở mắt, Lạc Mộ Thâm không quay về chiếc giường phụ để nghỉ, anh ấy vẫn ngồi trên giường của tôi che chở cho tôi.
Anh ấy vẫn ôm tôi như thế, tôi cũng nằm trong lòng anh ấy cảm nhận sự ấm áp.
Tôi không biết cánh tay của anh ấy có phải đã bị tôi nằm cho tê tay rồi không.
Có lẽ là quá mệt, anh ấy cũng gục đầu ngủ, tôi nhìn thấy anh ấy ngồi dựa bên giường của tôi, một tay ôm lấy người tôi, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay tôi, anh ấy ngủ yên tĩnh như thế, đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ đó giống như là tác phẩm nghệ thuật là thượng đế điêu khắc vậy.
Đôi lông mi dài giống như cánh bướm động nhẹ, phản lên khuôn mặt đó, tôi thật sự rất thích nhìn khuôn mặt đẹp đẽ này.
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy, nhìn đến mười phút cũng không chớp mắt.
Người đàn ông này, là người đàn ông đứng trên đỉnh cao, người đàn ông kiêu ngạo này, lúc này giống như là tình nhân tình cảm sâu đậm nhất, quan tâm chiều chuộng tôi như thế, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy, tim tôi sắp tan ra rồi.
Tô Tư Nhụy, kiếp trước nhất định mày đã làm việc tốt, cho nên mới có thể gặp được người đàn ông xuất sắc này, cho nên mới được anh ấy thích anh ấy yêu như thế.Tôi mỉm cười đưa ngón tay ra vuốt nhẹ những đường nét trên khuôn mặt anh ấy, những đường nét đẹp đẽ như thế, khi thượng đế tạo ra anh ấy, nhất định đã rất kiên trì và chuyên tâm, mới có thể tạo ra được anh ấy xuất sắc như thế.
Tôi vừa động, Lạc Mộ Thâm cũng lập tức mở mắt ra: “ Nhụy Tử, muốn đi vệ sinh phải không?”
Trong giọng nói của anh ấy mang đầy vẻ quan tâm.
“ vâng.” Tôi vội vàng gật đầu.
Lạc Mộ Thâm nhanh nhẹn bế tôi xuống giường, ở trong lòng anh ấy, tôi thật sự rất hạnh phúc.
Ông trời nhất định phải bảo vệ tôi, để tôi mãi mãi được hạnh phúc thế này, thần tiên Trung Quốc, quan thế âm bồ tát, đức mẹ Maria......
........
Tôi ở bệnh viện nửa tháng, Lạc Mộ Thâm cũng chuyên tâm chăm sóc tôi, trong nửa tháng này, tôi dường như giống một nàng công chúa kiêu ngạo vậy, tận hưởng sự quan tâm và chăm sóc của Lạc Mộ Thâm.
Nếu như anh ấy có việc nhất định phải đến công ty xử lý, anh ấy cũng sẽ nhờ Châu Đình chăm sóc cho tôi, Châu Đình sẽ kể cho tôi bao nhiêu là chuyện cười, tôi cười nhiều đến nỗi vết thương cũng cảm thấy đau.
Sau khi tan làm, Lạc Mộ Thâm sẽ nhanh chóng đến, đến Phương Trạch Vũ còn cười bảo anh ấy là điều dưỡng ngoài biên chế của bệnh viện, ha ha.
Đương nhiên, chiếc nhẫn kim cương đó cũng được tôi cho ra ngoài rồi, chỉ là tôi vẫn bị ám ảnh, tại sao có thể từ trong phân của tôi lại lấy ra được chiếc nhẫn kim cương rồi lại đeo vào tay của tôi. Mặc dù nó thật sự rất đẹp.
Do dự rất lâu, tôi vẫn quyết định quyên góp chiếc nhẫn kim cương đó cho cô nhi viện, Lạc Mộ Thâm không ý kiến gì, anh ấy nói sẽ mua cái khác bù đắp cho tôi, tôi cũng không vấn đề gì, có nhẫn cầu hôn hay không không quan trọng, quan trọng là tôi đã được ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, đây là hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Sau nửa tháng, tôi xuất viện, chuẩn bị bắt đầu với công việc của mình, nhưng tôi không biết, trong nửa tháng tôi bị bệnh, lại có nhiều sự thay đổi đến thế.
Tại vì tôi không ở trong nhà của Lạc Mộ Thâm, cho nên, ngày thứ hai, tôi lái chiếc xe thể thao Mc Laren mà Lạc Mộ Thâm tặng tôi đến tập đoàn Lạc Thị.
Vốn dĩ lái chiếc BMW mà Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn, tôi đều cảm thấy mình được người khác ngưỡng mộ đố kị hận, bây giờ lái chiếc xe thể thao một nghìn vạn này, tôi cảm thấy nhân cách của mình đều đạt đến cực điểm.
Đặc biệt là khi đợi ở đèn đỏ, tôi nhìn thấy tất cả những người xung quanh, dù cho là đi bộ hay là ngồi trên xe, đều giống như đang nghiêm túc nhìn tôi vậy, mỗi ánh mắt một vẻ, thật sự khiến tim tôi cũng phải nhấp nhỏm.
Tôi đang nghĩ, hoặc là tôi đổi sang một chiếc xe rẻ tiền khác, hoặc là ngồi xe bus số 11 đi làm, nếu không, tôi nghĩ không chừng có ngày tôi sẽ bị bắt cóc mất.
Hơn nữa chiếc xe này tôi cũng không quen lắm, vốn dĩ cũng là người lái xe được, nhưng khi ngồi vào chiếc xe này, tôi thường xuyên căng thẳng đến mức trái phải cũng không phân được rõ.
Tôi gắng hết sức lái được chiếc xe vào hầm đỗ xe của tập đoàn Lạc Thị, đúng rồi, quên mất chưa nói, hầm gửi xe của tập đoàn Lạc Thị rất rộng, có hai tầng, tầng hầm thứ nhất chủ yếu là để cho nhân viên của Lạc Thị dừng xe, cònn tầng hầm 2 là dành cho lãnh đạo để xe.
Lạc Mộ Thâm đã nói với tôi, tôi có thể dừng xe ở tầng hai, cho nên, tôi lái chiếc Mc Laren của tôi dừng ở tầng hai.
Tầng hầm hai chắc chắn khác với tầng một, tại vì tầng hầm hai giống như là triển lãm xe vậy, nhìn cũng dễ khiến người khác hoa mắt.
Tôi thận trọng lái xe hướng đến chỗ dừng xe trống, tại vì tôi còn chưa quen với chiếc xe này, cho nên dừng hai lần vẫn không cho xe vào được, cho nên, tôi lại phải điều chỉnh lần nữa.
Trong lúc tôi đang căn chỉnh lại, tôi phát hiện một chiếc buggati màu hồng sáng dừng vào chỗ trống tôi đang định dừng, tôi không kìm được cau mày lại, đây là ai thế? Cũng không phải không còn chỗ trống, nhiều chỗ để xe thế này, tại sao lại cướp chỗ của tôi chứ?
/656
|