Tôi nhìn thấy một chiếc túi có màu tím nhạt, trông rất vừa mắt, kiểu dáng cũng rất sang trọng, bên trong túi cũng rất rộng, tôi đeo chiếc túi lên người rồi đứng trước gương quay trái quay phải vài vòng, ừ, cũng được, rất quý phái, chiếc túi rất hợp với nước da trắng mịn của tôi, tôi nhìn giá là 2 vạn, tuy đắt, nhưng tôi quyết định vẫn mua chiếc túi này, con gái mà, luôn cần phải có một chiếc túi bên người chứ!
Tôi đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhiên có một bàn tay trắng muốt với chiếc vòng ngọc Catier đắt tiền đeo ở cổ tay nhấc lấy chiếc túi màu tím mà tôi đang định mua lên, quá đột ngột, tôi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trương Bích Đình đã đeo chiếc túi đó lên người, đứng trước gương ngắm nghía : Ừ, được đấy, chiếc túi này để đó nhìn cũng không đẹp lắm, nhưng đeo lên người nhìn đẹp lắm, tôi muốn cái này, tuy giá có rẻ chút.
Cô bán hàng đứng cạnh không ngừng nở nụ cười nói : Cô Trương, chiếc túi này cứ như làm ra để dành riêng cho cô vậy ! Kiểu túi này cũng chỉ có một cái thôi ạ ! Cô Trương đúng là có con mắt thẩm mỹ. Cô ta quay đầu về phía bàn thanh toán, Mau gói chiếc túi lại cho cô Trương đi.
Tôi tức điên người, rõ ràng là nói tôi là người chọn trước rồi, lúc nãy Trương Bích Đình đi qua đi lại mấy vòng, cô ta có thèm để ý đến chiếc túi đâu chứ ? Lúc tôi định mua, thì lại đến cướp, trên đời có cái kiểu đến sau lấy trước vậy sao ? Sao lại có thứ người không tôn trọng người khác như vậy ? Chẳng có một chút lịch sự gì cả ?
Nghĩ tới đây, tôi lạnh lùng nói : Xin lỗi chị, chiếc túi này tôi đã chọn trước rồi .
Ồ ? Lúc này cô ta đang đứng trước gương ngắm nghía liền quay sang lạnh lùng nhìn tôi từ đầu xuống chân, cũng có thể nhìn tôi ăn mặc giản dị, không trang điểm gì nên khiến cô ta có vẻ xem thường tôi, cô ta trợn mắt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng quay mặt bước đi chỗ khác, chẳng thèm để ý đến tôi, chỉ thì thì thầm to nhỏ với trợ lý của mình là chiếc túi này chỗ này đẹp, chỗ kia đẹp.
Lúc này cô gái bán hàng vội vàng chạy lại nói : Xin lỗi cô, chiếc túi này cô Trương đây đã lấy trước rồi ạ, cô ấy là khách hàng VIP của chúng tôi, cho nên chiếc túi này ưu tiên cho cô ấy trước .
Tôi trong người như muốn bốc hỏa, thực ra, tôi vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ xem có nên mua chiếc túi này hay không, nhưng cái thái độ của cô nhân viên bán hàng và của Trương Bích Đình khiến tôi phẫn nộ vô cùng.
Phải rồi, cô có tiền, có tiền là được xem thường người khác sao ?
Tôi thề là tôi ghét cay ghét đắng những kiểu người có tiền mà coi thường người khác như vậy, đặc biệt là cái kẻ bất nhân Trương Bích Đình kia.
Tôi với vẻ mặt tức giận nói : Xin lỗi, chiếc túi này tôi đã chọn trước, nếu mua, tôi mới là người được mua trước . Tôi chẳng nói nhiều thêm liền lấy lại chiếc túi màu tím đó từ trong tay Trần Bích Đình, chẳng hề có chút do dự nào.
Cái gì thế ? Trần Bích Đình mặt mày nhăn nhó, tỏ ra vô cùng bực tức nhảy dựng lên, cô ta dẫm đạp chiếc giày cao gót cao mười mấy phân xuống nền nhà ngay trước mặt tôi, nhìn cứ như muốn nuốt chửng tôi vậy, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, tôi cũng chẳng dễ dàng để cho mẹ già này làm cho sợ đâu.
Cô biết tôi là ai không ? Giọng cô ta như gào bên tai tôi, Cô dám cướp túi của tôi sao?
Trợ lý của cô ta lúc này cùng tiến lại, mắt như mắt sói lườm tôi : Đúng đấy, cô biết đứng trước mặt cô là ai không hả ?
Biết, Trương Bích Đình chứ gì ? không phải là cô minh tinh hạng xoàng sao ? Chuyên đi đóng những vai diễn hở mông, hở ngực đây mà. Tôi lạnh lùng nói, thực ra nói ra những lời này tôi cũng hơi chột dạ, vì dù sao Trương Bích Đình cũng là nhân tình của Lạc Mộ Thâm, tôi nói cô ta như thế, cô ta liệu có cáu giận về ton hót với Lạc Mộ Thâm để anh ta chỉnh đốn tôi hay không?
Sau khi nói xong những lời này, thực sự mà nói là tôi có chút hối hận, nhưng sự tự tôn và tính cách ngay thẳng của tôi không cho phép tôi ngồi im được.
Con nha đầu khốn nạn này . Trương Bích Đình giận giữ mặt mũi đỏ rực lên rồi.
Làm sao, cô nghĩ cô là minh tinh là có có quyền đi cướp đồ của người khác sao ? được thôi, cô cứ quát tháo to lên, cho cả thiên hạ người ta biết một minh tinh như cô lại chẳng có liêm sỉ như thế nào ? Rồi ngày mai tin tức sẽ tràn khắp các mặt báo đúng không ? Cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi là Lôi Phong chuyên giúp đỡ người khác mà . Tôi hơn thua với cô ta, chỉ là vì chiếc túi đeo trên vai, trong gương lúc này hiện ra hình ảnh xoay trái xoay phải của tôi.
Cô.... Trương Bích Đình tự biết mình đuối lý, cô ta nhìn trái nhìn phải, quả nhiên, một vài người trong cửa hàng đều đang hiếu kỳ nhìn vào cuộc tranh cãi của chúng tôi, tuy vì là cửa hàng đồ xa xỉ nên khách đến không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có tôi và Trương Bích Đình.
Cô Trương, tôi đã nói rồi, chiếc túi này, tôi đã chọn trước, nếu cô muốn mua, thì phải mua từ chính tôi.Tôi sẽ không nhường cô đâu, tôi phải cho cô biết, trên thế giới này phải có phép lịch sự, có người đến trước người đến sau. Tôi lạnh lùng nói.
Con nha đầu này, được, cô mua bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua lại của cô. Trương Bích Đình lúc này nhìn giống như sư tử chuẩn bị săn mồi vậy, hùng hùng hổ hổ muốn dành lại chiếc túi của tôi.
Xin lỗi, tôi muốn mua, tôi chưa muốn bán đâu ! Tôi cười nhạt nói.
Cô này, chúng tôi đã nhẫn nhịn cô rồi, cô cũng phải có thể diện chút chứ, không đến lúc chẳng biết ai sẽ gặp chuyện gì đâu. Cô trợ lý đó nhìn tôi, trong mắt dường như đang xuất hiện hàng trăm mũi tên muốn lao về phía tôi vậy.
Cô Trương, xin hãy nguôi giận, Cô bán hàng kia vội vàng nói với Trương Bích Đình, Cô Trương, chị xem thử mấy túi khác xem, nhiều túi khác nhìn cũng đẹp lắm ạ.
Nhưng tôi muốn mua cái này thì làm sao nào? Trương Bích Đình gắt gỏng chỉ tay vào chiếc túi màu tím nói.
Được rồi, tôi sẽ giải quyết. Cô gái bán hàng nói, cô ta đi về phía tôi, gương mặt tươi cười, nhiệt tình lúc đầu giờ đây đã biến đi đâu mất, lúc đó nhìn dáng vẻ của tôi khi bước vào cửa hàng, có lẽ cô ta đã nhận định tôi là một sinh viên nghèo, chẳng bao giờ có thể mua được một chiếc túi đắt tiền như thế, Tôi đã nói với cô, chiếc túi này, cửa hàng chúng tôi không thể bán cho cô, kiểu túi này chỉ có một chiếc, cửa hàng chúng tôi có quyền lựa chọn bán cho ai.
Ở đâu có cái kiểu như vậy? Tôi tức giận nhìn vào cái gương mặt câng câng đáng ghét kia, Cửa hàng các cô lấy quy định này ở đâu ra thế, mang ra đây cho tôi xem nào.
Xin lỗi, đó đã là quy định rồi. Cô gái bán hàng lạnh lùng nói, Bọc chiếc túi lại cho cô Trương.
Cô ta lấy lại chiếc túi trên người tôi, xách tới bàn thành toán, ở đó, đã bày rất nhiều những đồ dùng nhãn hiệu Hermes của Trương Bích Đình chọn.
Trương Bích Đình và trợ lý đưa mắt lạnh nhìn tôi, trong mắt hiện rõ niềm vui chiến thắng, mà tôi đứng đó, tức đến nỗi thiếu chút nữa thì vật ra đấy.
Đây là thói đời gì vậy?
Trương Bích Đình từ trong túi của cô trợ lý lấy ra một chiếc ví da hiệu LV, vênh mặt kênh kiệu rút ra chiếc thẻ thanh toán đưa cho nhân viên thu ngân.
Cô nhân viên vội đưa hai tay ra nhận lấy chiếc thẻ, biểu thị sự tôn trọng đối với Trương Bích Đình.
Sau đó, dùng máy quét thẻ pose, nhưng quét mấy lần, chiếc máy pose đó vẫn phát ra âm thanh tít tít.
Cô Trương, cô có thể đổi thẻ khác không ? Nhân viên thu ngân vội vàng nói với Trương Bích Đình.
Sao thế ? thẻ của tôi có vấn đề gì à ? Trương Bích Đình nhíu mày nói hỏi.
Xin hỏi đây là thẻ phụ của anh Lạc Mộ Thâm đúng không ạ ? hiện giờ chiếc máy quét báo thẻ này đã bị dừng sử dụng rồi ạ, cho nên, cô Trương, cô cần đổi thẻ khác ạ. Nhân viên thu ngân lễ phép nói.
Hả ? Trương Bích Đình và trợ lý ngẩn người một lúc, mồm miệng há hốc vì bất ngờ.
Bất ngờ chẳng có hai người đó, cô nhân viên bán hàng có cái mặt câng cáo kia cũng không khỏi ngạc nhiên.
Sao lại thế được, hôm qua tôi vẫn dùng thẻ này thanh toán mà, vẫn dùng bình thường được, nhất định do máy quẹt thẻ của các cô có vấn đề rồi . Trương Bích Đình hơi có chút giận dữ, đập đập vào chiếc máy quẹt thẻ pose nói.
Không phải, máy quẹt của chúng tôi vẫn hoạt động bình thường, xin cô Trương hãy đổi thẻ khác được không ạ ? Cô gái thu ngân đó vẫn nhẹ nhàng lễ phép nói với Trương Bích Đình.
Sao có thể thế được ? Trương Bích Đình cầm lấy chiếc thẻ, quẹt đi quẹt lại mấy lần, nhưng vẫn âm thanh tít tít đó kêu lên.
Hay đổi thẻ khác đi ? Trợ lý cô ta đứng bên cạnh nói.
Đổi gì mà đổi ? Trương Bích Đình giận dữ nhìn cô thư ký quát to, tôi lập tức hiểu ra, cô ta muốn dùng tiền của Lạc Mộ Thâm, không muốn dùng tiền của chính mình.
Dùng tiền của mình đương nhiên chẳng thể nào thoải mái như thế được, con người này, còn không phải chỉ muốn tiêu tiền của người khác sao?
Lặng im một lúc, tôi có cảm giác muốn cười, nhưng lại nhịn được rồi.
Tôi đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhiên có một bàn tay trắng muốt với chiếc vòng ngọc Catier đắt tiền đeo ở cổ tay nhấc lấy chiếc túi màu tím mà tôi đang định mua lên, quá đột ngột, tôi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trương Bích Đình đã đeo chiếc túi đó lên người, đứng trước gương ngắm nghía : Ừ, được đấy, chiếc túi này để đó nhìn cũng không đẹp lắm, nhưng đeo lên người nhìn đẹp lắm, tôi muốn cái này, tuy giá có rẻ chút.
Cô bán hàng đứng cạnh không ngừng nở nụ cười nói : Cô Trương, chiếc túi này cứ như làm ra để dành riêng cho cô vậy ! Kiểu túi này cũng chỉ có một cái thôi ạ ! Cô Trương đúng là có con mắt thẩm mỹ. Cô ta quay đầu về phía bàn thanh toán, Mau gói chiếc túi lại cho cô Trương đi.
Tôi tức điên người, rõ ràng là nói tôi là người chọn trước rồi, lúc nãy Trương Bích Đình đi qua đi lại mấy vòng, cô ta có thèm để ý đến chiếc túi đâu chứ ? Lúc tôi định mua, thì lại đến cướp, trên đời có cái kiểu đến sau lấy trước vậy sao ? Sao lại có thứ người không tôn trọng người khác như vậy ? Chẳng có một chút lịch sự gì cả ?
Nghĩ tới đây, tôi lạnh lùng nói : Xin lỗi chị, chiếc túi này tôi đã chọn trước rồi .
Ồ ? Lúc này cô ta đang đứng trước gương ngắm nghía liền quay sang lạnh lùng nhìn tôi từ đầu xuống chân, cũng có thể nhìn tôi ăn mặc giản dị, không trang điểm gì nên khiến cô ta có vẻ xem thường tôi, cô ta trợn mắt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng quay mặt bước đi chỗ khác, chẳng thèm để ý đến tôi, chỉ thì thì thầm to nhỏ với trợ lý của mình là chiếc túi này chỗ này đẹp, chỗ kia đẹp.
Lúc này cô gái bán hàng vội vàng chạy lại nói : Xin lỗi cô, chiếc túi này cô Trương đây đã lấy trước rồi ạ, cô ấy là khách hàng VIP của chúng tôi, cho nên chiếc túi này ưu tiên cho cô ấy trước .
Tôi trong người như muốn bốc hỏa, thực ra, tôi vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ xem có nên mua chiếc túi này hay không, nhưng cái thái độ của cô nhân viên bán hàng và của Trương Bích Đình khiến tôi phẫn nộ vô cùng.
Phải rồi, cô có tiền, có tiền là được xem thường người khác sao ?
Tôi thề là tôi ghét cay ghét đắng những kiểu người có tiền mà coi thường người khác như vậy, đặc biệt là cái kẻ bất nhân Trương Bích Đình kia.
Tôi với vẻ mặt tức giận nói : Xin lỗi, chiếc túi này tôi đã chọn trước, nếu mua, tôi mới là người được mua trước . Tôi chẳng nói nhiều thêm liền lấy lại chiếc túi màu tím đó từ trong tay Trần Bích Đình, chẳng hề có chút do dự nào.
Cái gì thế ? Trần Bích Đình mặt mày nhăn nhó, tỏ ra vô cùng bực tức nhảy dựng lên, cô ta dẫm đạp chiếc giày cao gót cao mười mấy phân xuống nền nhà ngay trước mặt tôi, nhìn cứ như muốn nuốt chửng tôi vậy, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, tôi cũng chẳng dễ dàng để cho mẹ già này làm cho sợ đâu.
Cô biết tôi là ai không ? Giọng cô ta như gào bên tai tôi, Cô dám cướp túi của tôi sao?
Trợ lý của cô ta lúc này cùng tiến lại, mắt như mắt sói lườm tôi : Đúng đấy, cô biết đứng trước mặt cô là ai không hả ?
Biết, Trương Bích Đình chứ gì ? không phải là cô minh tinh hạng xoàng sao ? Chuyên đi đóng những vai diễn hở mông, hở ngực đây mà. Tôi lạnh lùng nói, thực ra nói ra những lời này tôi cũng hơi chột dạ, vì dù sao Trương Bích Đình cũng là nhân tình của Lạc Mộ Thâm, tôi nói cô ta như thế, cô ta liệu có cáu giận về ton hót với Lạc Mộ Thâm để anh ta chỉnh đốn tôi hay không?
Sau khi nói xong những lời này, thực sự mà nói là tôi có chút hối hận, nhưng sự tự tôn và tính cách ngay thẳng của tôi không cho phép tôi ngồi im được.
Con nha đầu khốn nạn này . Trương Bích Đình giận giữ mặt mũi đỏ rực lên rồi.
Làm sao, cô nghĩ cô là minh tinh là có có quyền đi cướp đồ của người khác sao ? được thôi, cô cứ quát tháo to lên, cho cả thiên hạ người ta biết một minh tinh như cô lại chẳng có liêm sỉ như thế nào ? Rồi ngày mai tin tức sẽ tràn khắp các mặt báo đúng không ? Cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi là Lôi Phong chuyên giúp đỡ người khác mà . Tôi hơn thua với cô ta, chỉ là vì chiếc túi đeo trên vai, trong gương lúc này hiện ra hình ảnh xoay trái xoay phải của tôi.
Cô.... Trương Bích Đình tự biết mình đuối lý, cô ta nhìn trái nhìn phải, quả nhiên, một vài người trong cửa hàng đều đang hiếu kỳ nhìn vào cuộc tranh cãi của chúng tôi, tuy vì là cửa hàng đồ xa xỉ nên khách đến không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có tôi và Trương Bích Đình.
Cô Trương, tôi đã nói rồi, chiếc túi này, tôi đã chọn trước, nếu cô muốn mua, thì phải mua từ chính tôi.Tôi sẽ không nhường cô đâu, tôi phải cho cô biết, trên thế giới này phải có phép lịch sự, có người đến trước người đến sau. Tôi lạnh lùng nói.
Con nha đầu này, được, cô mua bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua lại của cô. Trương Bích Đình lúc này nhìn giống như sư tử chuẩn bị săn mồi vậy, hùng hùng hổ hổ muốn dành lại chiếc túi của tôi.
Xin lỗi, tôi muốn mua, tôi chưa muốn bán đâu ! Tôi cười nhạt nói.
Cô này, chúng tôi đã nhẫn nhịn cô rồi, cô cũng phải có thể diện chút chứ, không đến lúc chẳng biết ai sẽ gặp chuyện gì đâu. Cô trợ lý đó nhìn tôi, trong mắt dường như đang xuất hiện hàng trăm mũi tên muốn lao về phía tôi vậy.
Cô Trương, xin hãy nguôi giận, Cô bán hàng kia vội vàng nói với Trương Bích Đình, Cô Trương, chị xem thử mấy túi khác xem, nhiều túi khác nhìn cũng đẹp lắm ạ.
Nhưng tôi muốn mua cái này thì làm sao nào? Trương Bích Đình gắt gỏng chỉ tay vào chiếc túi màu tím nói.
Được rồi, tôi sẽ giải quyết. Cô gái bán hàng nói, cô ta đi về phía tôi, gương mặt tươi cười, nhiệt tình lúc đầu giờ đây đã biến đi đâu mất, lúc đó nhìn dáng vẻ của tôi khi bước vào cửa hàng, có lẽ cô ta đã nhận định tôi là một sinh viên nghèo, chẳng bao giờ có thể mua được một chiếc túi đắt tiền như thế, Tôi đã nói với cô, chiếc túi này, cửa hàng chúng tôi không thể bán cho cô, kiểu túi này chỉ có một chiếc, cửa hàng chúng tôi có quyền lựa chọn bán cho ai.
Ở đâu có cái kiểu như vậy? Tôi tức giận nhìn vào cái gương mặt câng câng đáng ghét kia, Cửa hàng các cô lấy quy định này ở đâu ra thế, mang ra đây cho tôi xem nào.
Xin lỗi, đó đã là quy định rồi. Cô gái bán hàng lạnh lùng nói, Bọc chiếc túi lại cho cô Trương.
Cô ta lấy lại chiếc túi trên người tôi, xách tới bàn thành toán, ở đó, đã bày rất nhiều những đồ dùng nhãn hiệu Hermes của Trương Bích Đình chọn.
Trương Bích Đình và trợ lý đưa mắt lạnh nhìn tôi, trong mắt hiện rõ niềm vui chiến thắng, mà tôi đứng đó, tức đến nỗi thiếu chút nữa thì vật ra đấy.
Đây là thói đời gì vậy?
Trương Bích Đình từ trong túi của cô trợ lý lấy ra một chiếc ví da hiệu LV, vênh mặt kênh kiệu rút ra chiếc thẻ thanh toán đưa cho nhân viên thu ngân.
Cô nhân viên vội đưa hai tay ra nhận lấy chiếc thẻ, biểu thị sự tôn trọng đối với Trương Bích Đình.
Sau đó, dùng máy quét thẻ pose, nhưng quét mấy lần, chiếc máy pose đó vẫn phát ra âm thanh tít tít.
Cô Trương, cô có thể đổi thẻ khác không ? Nhân viên thu ngân vội vàng nói với Trương Bích Đình.
Sao thế ? thẻ của tôi có vấn đề gì à ? Trương Bích Đình nhíu mày nói hỏi.
Xin hỏi đây là thẻ phụ của anh Lạc Mộ Thâm đúng không ạ ? hiện giờ chiếc máy quét báo thẻ này đã bị dừng sử dụng rồi ạ, cho nên, cô Trương, cô cần đổi thẻ khác ạ. Nhân viên thu ngân lễ phép nói.
Hả ? Trương Bích Đình và trợ lý ngẩn người một lúc, mồm miệng há hốc vì bất ngờ.
Bất ngờ chẳng có hai người đó, cô nhân viên bán hàng có cái mặt câng cáo kia cũng không khỏi ngạc nhiên.
Sao lại thế được, hôm qua tôi vẫn dùng thẻ này thanh toán mà, vẫn dùng bình thường được, nhất định do máy quẹt thẻ của các cô có vấn đề rồi . Trương Bích Đình hơi có chút giận dữ, đập đập vào chiếc máy quẹt thẻ pose nói.
Không phải, máy quẹt của chúng tôi vẫn hoạt động bình thường, xin cô Trương hãy đổi thẻ khác được không ạ ? Cô gái thu ngân đó vẫn nhẹ nhàng lễ phép nói với Trương Bích Đình.
Sao có thể thế được ? Trương Bích Đình cầm lấy chiếc thẻ, quẹt đi quẹt lại mấy lần, nhưng vẫn âm thanh tít tít đó kêu lên.
Hay đổi thẻ khác đi ? Trợ lý cô ta đứng bên cạnh nói.
Đổi gì mà đổi ? Trương Bích Đình giận dữ nhìn cô thư ký quát to, tôi lập tức hiểu ra, cô ta muốn dùng tiền của Lạc Mộ Thâm, không muốn dùng tiền của chính mình.
Dùng tiền của mình đương nhiên chẳng thể nào thoải mái như thế được, con người này, còn không phải chỉ muốn tiêu tiền của người khác sao?
Lặng im một lúc, tôi có cảm giác muốn cười, nhưng lại nhịn được rồi.
/656
|