Thế là, tôi lại quay lại Lạc Thị.
Đương nhiên, tôi và Lạc Mộ Thâm không công khai quan hệ tình cảm của chúng tôi, mà vẫn lấy thân phận là nữ thư ký của anh ấy để khôi phục lại công việc.
Dĩ nhiên, ngoài hai chúng tôi ra, người của tập đoàn Lạc Thị cũng vẫn chỉ là đoán nọ đoán kia về quan hệ bí mật giữa hai chúng tôi.
Bọn họ nghĩ khả năng tôi có quan hệ gì đó với Lạc Mộ Thâm, nhưng chẳng thể xác định chính xác đó là kiểu quan hệ gì.
Bọn họ cũng không biết thời gian gần đây tôi đã bỏ đi đâu, chỉ nghĩ là tôi đã được Lạc Mộ Thâm điều đến một chi nhánh nào đó thuộc công ty, bây giờ công việc đã hoàn thành, nên tôi đã quay trở lại tập đoàn.
Dù sao tôi cũng vẫn chưa chính thức nghỉ việc, thế nên vẫn còn nguyên các mối quan hệ công việc.
Thế nên lần này tôi quay lại, cũng là danh chính ngôn thuận.
Tôi vẫn là thư ký của Lạc Mộ Thâm, trong tập đoàn công ty, chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, anh ấy vẫn có thể nặng lời, độc đoán với tôi, nhưng tôi không hề giận, ngược lại, trong lòng còn cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Bởi vì, tôi lại được quay về bên cạnh anh ấy, tình yêu của tôi, cuối cùng tôi cũng có được anh ấy.
Ngày thứ hai sau khi trở lại Lạc Thị, tôi đã nhận được bưu phẩm đến từ Dạ Thiên Kỳ, mở chiếc hộp được bọc cẩn thận ra, tôi thấy một hình người nhỏ bằng đất nung do Dạ Thiên Kỳ làm.
Lúc này, cô gái đã được nung thành một hình người nhỏ xíu sáng bóng, với 5 loại màu sắc khác nhau, nhìn vô cùng đáng yêu, tôi khẽ vuốt lên mặt hình người nhỏ bé đó, đó chính là tôi, tôi dường như lại nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ lại nở nụ cười rạng rỡ qua bề mặt sáng bóng của hình người bằng đất nung đó.
Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn anh, cảm ơn sự tác thành cũng như buông tay của anh.
Có thể, tôi chỉ có thể hạnh phúc một chút, mới xứng đáng với sự tác thành của anh.
Khi tôi còn đang chăm chú nhìn hình người đó, Lạc Mộ Thâm đã đi vào.
Nhìn gì mà chăm chú thế? Anh ấy liếc nhìn hình người nhỏ bằng đất nung trong tay tôi.
Không có gì. Tôi có chút bối rối, chợt muốn giấu hình người đó đi, dù sao đây cũng là quà của Dạ Thiên Kỳ tặng tôi.
Đừng giấu nữa, anh nhìn thấy hết rồi, Lạc Mộ Thâm cướp lấy hình người trong tay tôi, anh ấy lật đi lật lại nhìn kỹ, sau đó, tôi thấy khóe miệng của anh anh ấy lộ ra một biểu hiện không lấy gì làm vui vẻ cho lắm.
Ồ, giống quá, cứ như thật vậy, có thể thấy người làm ra tác phẩm này chắc chắn có một trái tim chân thành đây. Lạc Mộ Thâm ghen nói, Ai làm thế?
Một người bạn. Tôi liền nói, tôi thực sự rất sợ cái ông đế vương này mà tức giận thì chắc chắn sẽ ném hình người này vỡ tan.
Là Dạ Thiên Kỳ phải không? Lạc Mộ Thâm trừng mắt hỏi, tôi còn chưa kịp nói dối.
...... Tôi không biết nên nói gì mới được.
Thực sự nổi cơn ghen rồi đấy, thằng cha này xem ra có nhiều tài nghệ ghê. Lạc Mộ Thâm hậm hực nói, Tô Tư Nhụy, em như thế là không được, em đã đồng ý, ở bên anh rồi, thì đừng giữ một ai khác nữa để phòng bị như thế.
Ai là phòng bị chứ, người ta đâu có phải là đồ dự phòng, người ta cũng chỉ là tốt với em, em nói cho anh biết, Lạc Mộ Thâm, nếu anh mà không tốt với em, cũng có thể em sẽ đi tìm Dạ Thiên Kỳ đấy, người ta đã nói rồi, vẫn luôn ở đó chờ em! Tôi ngoác miệng nói.
Gì, anh ta dám, anh không để cho anh ta cơ hội đó đâu. Nếu như anh ta cướp, anh sẽ chẻ anh ta ra làm đôi. Lạc Mộ Thâm bá đạo nói.
Trời, thô bạo, hổ báo, không có đạo lý gì cả, cũng có lúc cảm thấy Dạ Thiên Kỳ đáng yêu ghê! Tôi cố ý chọc tức gã này.
Em nói cái gì? Lạc Mộ Thâm hùng hổ lao đến phía trước tôi, tôi sợ quá lùi lại một bước, hụt chân ngã sụp xuống chiếc ghế làm việc êm ái phía sau tôi.
Lạc Mộ Thâm cúi xuống, hai tay đặt lên khung hai bên ghế, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy ngày càng gần sát mặt tôi hơn, mặt tôi lập tức đỏ bừng tía tai, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Đây là anh ấy muốn.....
Đây là nơi làm việc mà?
Nếu như bị Cát Vân bọn họ đi vào nhìn thấy?
Tôi liền đưa tay ra đặt vào ngực của Lạc Mộ Thâm đẩy anh ấy ra, nhưng đã bị anh ấy nắm lấy tay giữ chặt, anh ấy ghì tay tôi, đưa hai tay của tôi ra phía sau. Này, đây là nơi làm việc, nếu như có người tới.... Tôi vội nói, nơi làm việc không hợp với những cảnh nóng bóng gợi cảm này mà?
Đây là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm.... Giọng của Lạc Mộ Thâm thấp xuống, do giọng trầm xuống, nên càng gợi cảm bất thường hơn.
Trong lúc nóng bỏng như thế này, dường như tôi đã bị mê hoặc, tôi cũng có cảm giác không chịu đựng được nữa rồi.
Được rồi, kệ anh ấy đi.
Tôi nhắm mắt lại, mấp máy đôi môi đỏ mọng của mình, chờ đợi nụ hôn từ anh ấy.
Thế nhưng, chờ đợi hồi lâu, mà chẳng thấy anh ấy động tĩnh gì cả, đôi môi của tôi cảm thấy mệt chết rồi.
Tôi đành phải mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy gã đấy đang khúc khích nhìn tôi cười.
Mẹ ơi, vừa nãy tôi đã mấp máy môi của mình chờ đợi nụ hôn như thế, chắc chắn nhìn ngại chết rồi, thằng cha này lại còn trêu chọc tôi nữa.
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đấy để chui xuống.
Muốn khêu gợi anh, để anh hôn à, em đừng có mơ! Lạc Mộ Thâm vừa cười vừa đưa ngón tay lên mũi của tôi ấn ấn, lực quá mạnh, tôi có cảm giác mũi của mình như muốn lõm xuống rồi.
Gã này, đúng là đang chơi tôi đây mà.
Tôi tức giận đẩy Lạc Mộ Thâm ra, giận dỗi nói: Lạc Mộ Thâm, anh là đồ....
Tôi chỉ muốn cầm lấy mấy cái bút nước trong ống bút gạch vài đường lên mặt của thằng cha này, lúc này, phòng làm việc của tôi có hai tiếng gõ cửa, a có người đến rồi.
Tôi lập tức nhanh như một viên đạn, vội vàng vơ lấy một tập giấy tờ đưa cho Lạc Mộ Thâm, kính cẩn nói: Lạc Tổng, anh xem viết như thế này có được không ạ?
Lạc Mộ Thâm gật đầu: Cũng được. Thế nhưng anh ấy lại cầm ngược tập giấy tờ rồi.
Hai đứa chúng tôi diễn như thật, tôi cảm thấy tôi và Lạc Mộ Thâm đều có thể đi tranh giải vàng Oscar được.
Cánh cửa phòng làm việc được mở ra, Cát Vân với dáng vẻ thanh tú đứng trước cửa nói: Lạc Tổng, thấy anh không có ở phòng làm việc, Tần Lam nói anh đang ở bên phòng làm việc của thư kỳ Tô, thế nên tôi tới đây, ngài chủ tịch và anh hai đã đến được mười phút rồi ạ.
Được. Cô đi chuẩn bị. Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Cát Vân gật đầu, quay người đi ra.
Tôi bất ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, ngài chủ tịch hội đồng quản trị và anh hai Lạc Mộ Thâm tới?
Thấy anh mắt đầy bất ngờ và nghi hoặc của tôi, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói: Bố anh và anh hai anh.
Tôi lập tức lo lắng hồi hộp, giờ tôi và Lạc Mộ Thâm đang giấu quan hệ tình cảm của mình, nhưng thật không ngờ hôm nay lại gặp người thân của Lạc Mộ Thâm tại công ty như thế này.
Bố và anh hai anh ấy?
Lạc Mộ Thâm dường như đã nhìn ra được suy nghĩ cũng như lo lắng của tôi, anh ấy khẽ mỉm cười nói: Đừng lo, cứ làm tốt việc của em là được rồi.
Làm tốt việc của tôi?
Tôi khẽ véo vào má mình, tôi hồi hộp lo lắng cái gì chứ?
Giờ tôi hồi hộp quá sớm rồi chứ? đây đâu có phải là con dâu về ra mắt nhà chồng chứ?
Huống hồ, Lạc Mộ Thâm đã nói tất cả các thứ anh ấy sẽ lo hết nữa.
Tôi liền cảm thấy yên tâm trở lại.
Em cần phải làm gì? Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.
Đương nhiên, tôi và Lạc Mộ Thâm không công khai quan hệ tình cảm của chúng tôi, mà vẫn lấy thân phận là nữ thư ký của anh ấy để khôi phục lại công việc.
Dĩ nhiên, ngoài hai chúng tôi ra, người của tập đoàn Lạc Thị cũng vẫn chỉ là đoán nọ đoán kia về quan hệ bí mật giữa hai chúng tôi.
Bọn họ nghĩ khả năng tôi có quan hệ gì đó với Lạc Mộ Thâm, nhưng chẳng thể xác định chính xác đó là kiểu quan hệ gì.
Bọn họ cũng không biết thời gian gần đây tôi đã bỏ đi đâu, chỉ nghĩ là tôi đã được Lạc Mộ Thâm điều đến một chi nhánh nào đó thuộc công ty, bây giờ công việc đã hoàn thành, nên tôi đã quay trở lại tập đoàn.
Dù sao tôi cũng vẫn chưa chính thức nghỉ việc, thế nên vẫn còn nguyên các mối quan hệ công việc.
Thế nên lần này tôi quay lại, cũng là danh chính ngôn thuận.
Tôi vẫn là thư ký của Lạc Mộ Thâm, trong tập đoàn công ty, chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, anh ấy vẫn có thể nặng lời, độc đoán với tôi, nhưng tôi không hề giận, ngược lại, trong lòng còn cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Bởi vì, tôi lại được quay về bên cạnh anh ấy, tình yêu của tôi, cuối cùng tôi cũng có được anh ấy.
Ngày thứ hai sau khi trở lại Lạc Thị, tôi đã nhận được bưu phẩm đến từ Dạ Thiên Kỳ, mở chiếc hộp được bọc cẩn thận ra, tôi thấy một hình người nhỏ bằng đất nung do Dạ Thiên Kỳ làm.
Lúc này, cô gái đã được nung thành một hình người nhỏ xíu sáng bóng, với 5 loại màu sắc khác nhau, nhìn vô cùng đáng yêu, tôi khẽ vuốt lên mặt hình người nhỏ bé đó, đó chính là tôi, tôi dường như lại nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ lại nở nụ cười rạng rỡ qua bề mặt sáng bóng của hình người bằng đất nung đó.
Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn anh, cảm ơn sự tác thành cũng như buông tay của anh.
Có thể, tôi chỉ có thể hạnh phúc một chút, mới xứng đáng với sự tác thành của anh.
Khi tôi còn đang chăm chú nhìn hình người đó, Lạc Mộ Thâm đã đi vào.
Nhìn gì mà chăm chú thế? Anh ấy liếc nhìn hình người nhỏ bằng đất nung trong tay tôi.
Không có gì. Tôi có chút bối rối, chợt muốn giấu hình người đó đi, dù sao đây cũng là quà của Dạ Thiên Kỳ tặng tôi.
Đừng giấu nữa, anh nhìn thấy hết rồi, Lạc Mộ Thâm cướp lấy hình người trong tay tôi, anh ấy lật đi lật lại nhìn kỹ, sau đó, tôi thấy khóe miệng của anh anh ấy lộ ra một biểu hiện không lấy gì làm vui vẻ cho lắm.
Ồ, giống quá, cứ như thật vậy, có thể thấy người làm ra tác phẩm này chắc chắn có một trái tim chân thành đây. Lạc Mộ Thâm ghen nói, Ai làm thế?
Một người bạn. Tôi liền nói, tôi thực sự rất sợ cái ông đế vương này mà tức giận thì chắc chắn sẽ ném hình người này vỡ tan.
Là Dạ Thiên Kỳ phải không? Lạc Mộ Thâm trừng mắt hỏi, tôi còn chưa kịp nói dối.
...... Tôi không biết nên nói gì mới được.
Thực sự nổi cơn ghen rồi đấy, thằng cha này xem ra có nhiều tài nghệ ghê. Lạc Mộ Thâm hậm hực nói, Tô Tư Nhụy, em như thế là không được, em đã đồng ý, ở bên anh rồi, thì đừng giữ một ai khác nữa để phòng bị như thế.
Ai là phòng bị chứ, người ta đâu có phải là đồ dự phòng, người ta cũng chỉ là tốt với em, em nói cho anh biết, Lạc Mộ Thâm, nếu anh mà không tốt với em, cũng có thể em sẽ đi tìm Dạ Thiên Kỳ đấy, người ta đã nói rồi, vẫn luôn ở đó chờ em! Tôi ngoác miệng nói.
Gì, anh ta dám, anh không để cho anh ta cơ hội đó đâu. Nếu như anh ta cướp, anh sẽ chẻ anh ta ra làm đôi. Lạc Mộ Thâm bá đạo nói.
Trời, thô bạo, hổ báo, không có đạo lý gì cả, cũng có lúc cảm thấy Dạ Thiên Kỳ đáng yêu ghê! Tôi cố ý chọc tức gã này.
Em nói cái gì? Lạc Mộ Thâm hùng hổ lao đến phía trước tôi, tôi sợ quá lùi lại một bước, hụt chân ngã sụp xuống chiếc ghế làm việc êm ái phía sau tôi.
Lạc Mộ Thâm cúi xuống, hai tay đặt lên khung hai bên ghế, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy ngày càng gần sát mặt tôi hơn, mặt tôi lập tức đỏ bừng tía tai, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Đây là anh ấy muốn.....
Đây là nơi làm việc mà?
Nếu như bị Cát Vân bọn họ đi vào nhìn thấy?
Tôi liền đưa tay ra đặt vào ngực của Lạc Mộ Thâm đẩy anh ấy ra, nhưng đã bị anh ấy nắm lấy tay giữ chặt, anh ấy ghì tay tôi, đưa hai tay của tôi ra phía sau. Này, đây là nơi làm việc, nếu như có người tới.... Tôi vội nói, nơi làm việc không hợp với những cảnh nóng bóng gợi cảm này mà?
Đây là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm.... Giọng của Lạc Mộ Thâm thấp xuống, do giọng trầm xuống, nên càng gợi cảm bất thường hơn.
Trong lúc nóng bỏng như thế này, dường như tôi đã bị mê hoặc, tôi cũng có cảm giác không chịu đựng được nữa rồi.
Được rồi, kệ anh ấy đi.
Tôi nhắm mắt lại, mấp máy đôi môi đỏ mọng của mình, chờ đợi nụ hôn từ anh ấy.
Thế nhưng, chờ đợi hồi lâu, mà chẳng thấy anh ấy động tĩnh gì cả, đôi môi của tôi cảm thấy mệt chết rồi.
Tôi đành phải mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy gã đấy đang khúc khích nhìn tôi cười.
Mẹ ơi, vừa nãy tôi đã mấp máy môi của mình chờ đợi nụ hôn như thế, chắc chắn nhìn ngại chết rồi, thằng cha này lại còn trêu chọc tôi nữa.
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đấy để chui xuống.
Muốn khêu gợi anh, để anh hôn à, em đừng có mơ! Lạc Mộ Thâm vừa cười vừa đưa ngón tay lên mũi của tôi ấn ấn, lực quá mạnh, tôi có cảm giác mũi của mình như muốn lõm xuống rồi.
Gã này, đúng là đang chơi tôi đây mà.
Tôi tức giận đẩy Lạc Mộ Thâm ra, giận dỗi nói: Lạc Mộ Thâm, anh là đồ....
Tôi chỉ muốn cầm lấy mấy cái bút nước trong ống bút gạch vài đường lên mặt của thằng cha này, lúc này, phòng làm việc của tôi có hai tiếng gõ cửa, a có người đến rồi.
Tôi lập tức nhanh như một viên đạn, vội vàng vơ lấy một tập giấy tờ đưa cho Lạc Mộ Thâm, kính cẩn nói: Lạc Tổng, anh xem viết như thế này có được không ạ?
Lạc Mộ Thâm gật đầu: Cũng được. Thế nhưng anh ấy lại cầm ngược tập giấy tờ rồi.
Hai đứa chúng tôi diễn như thật, tôi cảm thấy tôi và Lạc Mộ Thâm đều có thể đi tranh giải vàng Oscar được.
Cánh cửa phòng làm việc được mở ra, Cát Vân với dáng vẻ thanh tú đứng trước cửa nói: Lạc Tổng, thấy anh không có ở phòng làm việc, Tần Lam nói anh đang ở bên phòng làm việc của thư kỳ Tô, thế nên tôi tới đây, ngài chủ tịch và anh hai đã đến được mười phút rồi ạ.
Được. Cô đi chuẩn bị. Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Cát Vân gật đầu, quay người đi ra.
Tôi bất ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, ngài chủ tịch hội đồng quản trị và anh hai Lạc Mộ Thâm tới?
Thấy anh mắt đầy bất ngờ và nghi hoặc của tôi, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói: Bố anh và anh hai anh.
Tôi lập tức lo lắng hồi hộp, giờ tôi và Lạc Mộ Thâm đang giấu quan hệ tình cảm của mình, nhưng thật không ngờ hôm nay lại gặp người thân của Lạc Mộ Thâm tại công ty như thế này.
Bố và anh hai anh ấy?
Lạc Mộ Thâm dường như đã nhìn ra được suy nghĩ cũng như lo lắng của tôi, anh ấy khẽ mỉm cười nói: Đừng lo, cứ làm tốt việc của em là được rồi.
Làm tốt việc của tôi?
Tôi khẽ véo vào má mình, tôi hồi hộp lo lắng cái gì chứ?
Giờ tôi hồi hộp quá sớm rồi chứ? đây đâu có phải là con dâu về ra mắt nhà chồng chứ?
Huống hồ, Lạc Mộ Thâm đã nói tất cả các thứ anh ấy sẽ lo hết nữa.
Tôi liền cảm thấy yên tâm trở lại.
Em cần phải làm gì? Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.
/656
|