Đúng, tôi hạ quyết tâm tuyệt đối không được lấy Dạ Thiên Kỳ, ở bên cạnh thằng cha này, đánh nhau không thắng, cãi nhau cũng thua, tôi khó chịu chết đi được.
Cần phải biết, hôn nhân của một người phụ nữ chính là lần đầu thai thứ hai của họ. Nếu như đến với Dạ Thiên Kỳ, thì chắc lần đầu thai thứ hai của tôi coi như xong rồi, lần đầu vốn dĩ cũng đã coi như bỏ đi rồi.
Nhưng, cũng không thể nghĩ như thế được, nhà tôi tuy không giàu có, nhưng tôi có bố mẹ luôn yêu thương tôi, tôi không thể nói như thế được, bố mẹ biết sẽ đau lòng lắm. Đúng là tội lỗi tội lỗi.
Tồi liền vội vẽ lên vùng ngực hình chữ thập, đức mẹ Maria, xin người hãy tha thứ, khoan dung cho con?
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi: Tối nay ăn gì thế?
Ăn gì? Tôi nghĩ một lúc, đột nhiên mới nghĩ ra hôm nay bận rộn cả ngày, buổi trưa vẫn còn chưa ăn gì, chỉ ăn có đúng một miếng bánh socola, bây giờ thực sự bụng đang đói meo, sôi lên ùng ục rồi.
Tôi ăn gì cũng được. Tôi khẽ nói.
Sợ nhất con gái bọn em nói ăn gì cũng được, thật là khó quá, nhưng thực ra là ăn uống kén chọn mới là đáng sợ, mới là khó nhất. Dạ Thiên Kỳ hơi cau mày, Nhụy Nhụy, hay là, em nói xem, em thích ăn gì đi, anh sẽ cùng em đi ăn.
Tôi? Tôi suy nghĩ một lúc, Hay là, đi ăn thịt xiên và canh tê cay đi?
Tôi lại nhớ đến quán ăn Say để quên đó.
Nhưng, tôi vừa nghĩ tới đây, thì những kí ức khi cùng Lạc Mộ Thâm bọn họ đi ăn ở quán đó lại ùa về trong suy nghĩ của tôi.
Tôi khẽ chớp mắt bồi hồi.
Sao vậy? Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi hỏi.
Ừ, không sao. Tôi chớp chớp mắt, tự nói trong lòng với bản thân: Tô Tư Nhụy, mày phải hiểu rằng, bây giờ mày đã rời xa Lạc Mộ Thâm rồi, hãy quên anh ta đi, mày đừng có nhắc tới những chuyện hay những thứ gì đó liên quan tới anh ta nữa, như thế, tức là mày vẫn còn chưa tỉnh ngộ, vì thế, hãy dũng cảm đối mặt, quên anh ta đi.
Mày không thể trốn tránh, trốn tránh chắc chắn không phải là một cách hay, mày phải dũng cảm đối mặt.
Nghĩ tới đây, tôi suy nghĩ: Tôi đưa anh đi đến một quán rất ngon, nhưng, rất rẻ, chỉ sợ anh không thích ăn.
Vẫn còn có những món mà anh không thích ăn sao? Chỉ cần đi cùng em, thì cho dù là phân chó anh cũng thích ăn. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Tôi trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ: Dạ Thiên Kỳ, anh còn tỉnh táo không đấy? nói gì mà ghê vậy? Sắp ăn cơm đến nơi rồi, anh lại còn nói đến phân chó, thật là, lại còn là một công tử nhà giàu nữa đấy! Dạ Thiên Kỳ khẽ nghiêng nghiêng đầu, Công tử nhà giàu? Công tử nhà giàu thì cũng phải từng thấy phân chó chứ!
Tôi sắp bị gã này làm chó nôn ói ra rồi.
Tóm lại có đi hay không, đừng có phân chó phân mèo gì ở đây nữa. Tôi cau có nói.
Anh đi, nói rồi, em đưa đi đâu thì anh đi đấy mà. Dạ Thiên Kỳ nịnh hót nói, nụ cười của anh ta, thật sự quá rạng rỡ.
Vậy tôi lừa anh, mang anh tới vùng xa xôi bán, bán đến một nơi mà không có đàn ông, ở đó chỉ có những người con gái khao khát tình ái, khao khát mùi vị đàn ông, bán anh tới đó làm trai bao. Tôi vẫn hậm hực nói.
Được thôi, nhưng mà, trước tiên em hãy lấy đi trinh tiết của anh đi đã, nếu không anh sẽ không làm đâu! Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Xì xì.... Gã này sắp làm tôi tức điên lên rồi.
Tôi không quan tâm đến Dạ Thiên Kỳ nữa, quay đầu bước ra ngoài, Dạ Thiên Kỳ liền vội đuổi theo: Đợi đã, Nhụy Nhụy, em đợi anh đã nào.
Do đuổi theo quá nhanh, anh ta lại quên cánh cửa, tôi chỉ nghe thấy một tiếc cốp phía sau lưng, đầu của anh ta đã lao vào cánh cửa rồi.
Tôi không nhịn được cười phá lên.
Ôi, thế mà anh không húc vào cửa rồi chết luôn đi? Tôi cố ý ác độc nói.
Dạ Thiên Kỳ xoa xoa đầu, nhưng mồm vẫn nói: Nhụy Nhụy, em thật là độc ác đấy!
Ai bảo anh nhiều lời? Tôi cười nói, Anh nhanh lên, tôi còn phải đưa anh đến quán ăn đó, ở đó phải nhanh, đến muộn rồi không còn chỗ đâu, dễ đánh nhau lắm đấy!
Tôi nghĩ tới lần trước vì cùng Lạc Mộ Thâm bọn họ tới muộn, nên đã tranh cướp chỗ với người khác thiếu chút nữa là đánh nhau to rồi.
Đánh nhau? Vậy thì anh gọi thêm vài người. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Đánh nhau gì hả? Nếu không còn chỗ, thì đổi chỗ khác thôi. Tôi khẽ nói.
Bây giờ đột nhiên tôi đã dịu dàng hơn, không muốn tranh dành, đánh đấm gì cả.
Tôi và Dạ Thiên Kỳ lên xe của Dạ Thiên Kỳ, anh ta lái xe đưa chúng tôi tới quán Say để quên .
Khi đang lái xe, điện thoại của Dạ Thiên Kỳ kêu lên, anh ta liền đưa điện thoại cho tôi: Nghe giúp anh đi.
Tôi?
Tôi bất ngạc nhiên nhìn anh ta: Tôi giúp anh?
Phải! Dạ Thiên Kỳ gật đầu, Em không giúp anh thì ai giúp anh?
Tôi nhìn chiếc điện thoại được đính kim cương của Dạ Thiên Kỳ, trên màn hình hiện tên người gọi là: Thôi Táp.
Là Thôi Táp gọi. Tôi quay sang nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Được, em nghe đi. Dạ Thiên Kỳ vừa chăm chú lái xe vừa nói: Giờ lái xe phải chú ý, mấy hôm trước nhìn thấy một gã vừa lái xe vừa nghe điện thoại, kết quả là gây ra tai nạn đấy, thảm vô cùng, đâm kiểu gì mà người từ trong xe bay ra, đến đầu bay đi đâu cũng không biết, nghe nói phải tìm đến bốn ngày mới thấy đầu đấy.
Tôi trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ, đúng, nếu nói Lạc Mộ Thâm thích nói những lời ác độc, thì gã này lại thích nhiều lời.
Tôi không muốn nghe những lời lẩm bà lẩm bẩm như Đường Tăng của anh ta, tôi liền ấn nghe cuộc gọi của Thôi Táp.
Gã này đúng là chấp hành rất nghiêm, chăm chú nhìn thẳng về phía trước lái xe.
Alo.... Tôi khẽ nói.
Ui trời. Đây là câu nói đầu tiên của Thôi Táp khi nghe thấy giọng của tôi.
Cũng có thể đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người bạn thân nhất của Dạ Thiên Kỳ là Lục Hàn và Thôi Táp cũng giống y như Dạ Thiên Kỳ, bọn họ thích trêu đùa, thích nói chuyện khôi hài, bọn họ khiến tôi liên tưởng tới Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên.
Tôi nghĩ thời khắc đó chắc chắn Thôi Táp sẽ phải nhìn lại vào điện thoại của mình, xem xem có phải đã gọi nhầm cho ai hay không.
Anh Thôi Táp. Tôi là Tô Tư Nhụy. Tôi khẽ nói.
Thật à? Trong giọng nói của Thôi Táp chứa đầy vẻ bất ngờ, Em là Nhụy Nhụy? Nói như thế tức là em đang ở bên cạnh quỷ dạ xoa à?
Quỷ dạ xoa?
Thiếu chút nữa tôi phun nước bọt ra rồi.
Giờ tôi mới biết Dạ Thiên Kỳ còn có tên gọi khác là quỷ dạ xoa .
Tôi quay sang nhìn khuôn mặt trắng sáng giống như mẫu nam của Dạ Thiên Kỳ, anh ta nhìn như một vương tử từ trong tranh truyện bước ra vậy, sao lại có thể liên tưởng anh ta với quỷ dạ xoa chứ?
Tại sao người bạn thân của anh ta lại gọi anh ta như vậy chứ?
Tôi đành phải nói: Vâng, em giờ đang ở trên xe của anh ta đây, bọn em đang định đi ăn.
Vậy thì tốt quá, không ngờ là Dạ Thiên Kỳ lại có thể đón em quay về rồi, anh thực sự phải ngả mũ thán phục rồi. Thôi Táp cười nói, Thế thì tốt rồi, thiếu thằng cha này cứ giống như có bệnh tương tư vậy, đến cơm cũng chẳng muốn ăn nữa, đến bọn anh hắn cũng không muốn gặp nữa.
Ha ha. Tôi đành phải cười ha ha.
Bọn em đi đâu ăn thế? Bọn cũng đi! Thôi Táp cao giọng nói, Anh và Lão Lục giờ cũng đang đi cùng nhau đây.
Dạ Thiên Kỳ đương nhiên cũng nghe thấy lời anh ta nói, anh ta nhăn mặt nói lớn: Không cho đến, đây là thời gian bên nhau vất vả lắm mới có được của tớ và Nhụy Nhụy.
Này, quỷ dạ xoa, cậu đừng có ăn cháo đá bát như thế chứ, cậu như thế là không có nhân tính đấy biết không, lần sau đừng có ngã vào lòng bọn tôi mà khóc lóc than vãn đấy. Thôi Táp nói lớn, tôi nghe thấy giọng của Lục Hàn cũng xuất hiện trong điện thoại, Đúng đấy, bình thường luôn rút dao trợ giúp hai huynh đệ mình, giờ có người đẹp bên cạnh thì cứa cho hai huynh đệ mình hai nhát dao rồi.
Cần phải biết, hôn nhân của một người phụ nữ chính là lần đầu thai thứ hai của họ. Nếu như đến với Dạ Thiên Kỳ, thì chắc lần đầu thai thứ hai của tôi coi như xong rồi, lần đầu vốn dĩ cũng đã coi như bỏ đi rồi.
Nhưng, cũng không thể nghĩ như thế được, nhà tôi tuy không giàu có, nhưng tôi có bố mẹ luôn yêu thương tôi, tôi không thể nói như thế được, bố mẹ biết sẽ đau lòng lắm. Đúng là tội lỗi tội lỗi.
Tồi liền vội vẽ lên vùng ngực hình chữ thập, đức mẹ Maria, xin người hãy tha thứ, khoan dung cho con?
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi: Tối nay ăn gì thế?
Ăn gì? Tôi nghĩ một lúc, đột nhiên mới nghĩ ra hôm nay bận rộn cả ngày, buổi trưa vẫn còn chưa ăn gì, chỉ ăn có đúng một miếng bánh socola, bây giờ thực sự bụng đang đói meo, sôi lên ùng ục rồi.
Tôi ăn gì cũng được. Tôi khẽ nói.
Sợ nhất con gái bọn em nói ăn gì cũng được, thật là khó quá, nhưng thực ra là ăn uống kén chọn mới là đáng sợ, mới là khó nhất. Dạ Thiên Kỳ hơi cau mày, Nhụy Nhụy, hay là, em nói xem, em thích ăn gì đi, anh sẽ cùng em đi ăn.
Tôi? Tôi suy nghĩ một lúc, Hay là, đi ăn thịt xiên và canh tê cay đi?
Tôi lại nhớ đến quán ăn Say để quên đó.
Nhưng, tôi vừa nghĩ tới đây, thì những kí ức khi cùng Lạc Mộ Thâm bọn họ đi ăn ở quán đó lại ùa về trong suy nghĩ của tôi.
Tôi khẽ chớp mắt bồi hồi.
Sao vậy? Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi hỏi.
Ừ, không sao. Tôi chớp chớp mắt, tự nói trong lòng với bản thân: Tô Tư Nhụy, mày phải hiểu rằng, bây giờ mày đã rời xa Lạc Mộ Thâm rồi, hãy quên anh ta đi, mày đừng có nhắc tới những chuyện hay những thứ gì đó liên quan tới anh ta nữa, như thế, tức là mày vẫn còn chưa tỉnh ngộ, vì thế, hãy dũng cảm đối mặt, quên anh ta đi.
Mày không thể trốn tránh, trốn tránh chắc chắn không phải là một cách hay, mày phải dũng cảm đối mặt.
Nghĩ tới đây, tôi suy nghĩ: Tôi đưa anh đi đến một quán rất ngon, nhưng, rất rẻ, chỉ sợ anh không thích ăn.
Vẫn còn có những món mà anh không thích ăn sao? Chỉ cần đi cùng em, thì cho dù là phân chó anh cũng thích ăn. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Tôi trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ: Dạ Thiên Kỳ, anh còn tỉnh táo không đấy? nói gì mà ghê vậy? Sắp ăn cơm đến nơi rồi, anh lại còn nói đến phân chó, thật là, lại còn là một công tử nhà giàu nữa đấy! Dạ Thiên Kỳ khẽ nghiêng nghiêng đầu, Công tử nhà giàu? Công tử nhà giàu thì cũng phải từng thấy phân chó chứ!
Tôi sắp bị gã này làm chó nôn ói ra rồi.
Tóm lại có đi hay không, đừng có phân chó phân mèo gì ở đây nữa. Tôi cau có nói.
Anh đi, nói rồi, em đưa đi đâu thì anh đi đấy mà. Dạ Thiên Kỳ nịnh hót nói, nụ cười của anh ta, thật sự quá rạng rỡ.
Vậy tôi lừa anh, mang anh tới vùng xa xôi bán, bán đến một nơi mà không có đàn ông, ở đó chỉ có những người con gái khao khát tình ái, khao khát mùi vị đàn ông, bán anh tới đó làm trai bao. Tôi vẫn hậm hực nói.
Được thôi, nhưng mà, trước tiên em hãy lấy đi trinh tiết của anh đi đã, nếu không anh sẽ không làm đâu! Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Xì xì.... Gã này sắp làm tôi tức điên lên rồi.
Tôi không quan tâm đến Dạ Thiên Kỳ nữa, quay đầu bước ra ngoài, Dạ Thiên Kỳ liền vội đuổi theo: Đợi đã, Nhụy Nhụy, em đợi anh đã nào.
Do đuổi theo quá nhanh, anh ta lại quên cánh cửa, tôi chỉ nghe thấy một tiếc cốp phía sau lưng, đầu của anh ta đã lao vào cánh cửa rồi.
Tôi không nhịn được cười phá lên.
Ôi, thế mà anh không húc vào cửa rồi chết luôn đi? Tôi cố ý ác độc nói.
Dạ Thiên Kỳ xoa xoa đầu, nhưng mồm vẫn nói: Nhụy Nhụy, em thật là độc ác đấy!
Ai bảo anh nhiều lời? Tôi cười nói, Anh nhanh lên, tôi còn phải đưa anh đến quán ăn đó, ở đó phải nhanh, đến muộn rồi không còn chỗ đâu, dễ đánh nhau lắm đấy!
Tôi nghĩ tới lần trước vì cùng Lạc Mộ Thâm bọn họ tới muộn, nên đã tranh cướp chỗ với người khác thiếu chút nữa là đánh nhau to rồi.
Đánh nhau? Vậy thì anh gọi thêm vài người. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Đánh nhau gì hả? Nếu không còn chỗ, thì đổi chỗ khác thôi. Tôi khẽ nói.
Bây giờ đột nhiên tôi đã dịu dàng hơn, không muốn tranh dành, đánh đấm gì cả.
Tôi và Dạ Thiên Kỳ lên xe của Dạ Thiên Kỳ, anh ta lái xe đưa chúng tôi tới quán Say để quên .
Khi đang lái xe, điện thoại của Dạ Thiên Kỳ kêu lên, anh ta liền đưa điện thoại cho tôi: Nghe giúp anh đi.
Tôi?
Tôi bất ngạc nhiên nhìn anh ta: Tôi giúp anh?
Phải! Dạ Thiên Kỳ gật đầu, Em không giúp anh thì ai giúp anh?
Tôi nhìn chiếc điện thoại được đính kim cương của Dạ Thiên Kỳ, trên màn hình hiện tên người gọi là: Thôi Táp.
Là Thôi Táp gọi. Tôi quay sang nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Được, em nghe đi. Dạ Thiên Kỳ vừa chăm chú lái xe vừa nói: Giờ lái xe phải chú ý, mấy hôm trước nhìn thấy một gã vừa lái xe vừa nghe điện thoại, kết quả là gây ra tai nạn đấy, thảm vô cùng, đâm kiểu gì mà người từ trong xe bay ra, đến đầu bay đi đâu cũng không biết, nghe nói phải tìm đến bốn ngày mới thấy đầu đấy.
Tôi trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ, đúng, nếu nói Lạc Mộ Thâm thích nói những lời ác độc, thì gã này lại thích nhiều lời.
Tôi không muốn nghe những lời lẩm bà lẩm bẩm như Đường Tăng của anh ta, tôi liền ấn nghe cuộc gọi của Thôi Táp.
Gã này đúng là chấp hành rất nghiêm, chăm chú nhìn thẳng về phía trước lái xe.
Alo.... Tôi khẽ nói.
Ui trời. Đây là câu nói đầu tiên của Thôi Táp khi nghe thấy giọng của tôi.
Cũng có thể đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người bạn thân nhất của Dạ Thiên Kỳ là Lục Hàn và Thôi Táp cũng giống y như Dạ Thiên Kỳ, bọn họ thích trêu đùa, thích nói chuyện khôi hài, bọn họ khiến tôi liên tưởng tới Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên.
Tôi nghĩ thời khắc đó chắc chắn Thôi Táp sẽ phải nhìn lại vào điện thoại của mình, xem xem có phải đã gọi nhầm cho ai hay không.
Anh Thôi Táp. Tôi là Tô Tư Nhụy. Tôi khẽ nói.
Thật à? Trong giọng nói của Thôi Táp chứa đầy vẻ bất ngờ, Em là Nhụy Nhụy? Nói như thế tức là em đang ở bên cạnh quỷ dạ xoa à?
Quỷ dạ xoa?
Thiếu chút nữa tôi phun nước bọt ra rồi.
Giờ tôi mới biết Dạ Thiên Kỳ còn có tên gọi khác là quỷ dạ xoa .
Tôi quay sang nhìn khuôn mặt trắng sáng giống như mẫu nam của Dạ Thiên Kỳ, anh ta nhìn như một vương tử từ trong tranh truyện bước ra vậy, sao lại có thể liên tưởng anh ta với quỷ dạ xoa chứ?
Tại sao người bạn thân của anh ta lại gọi anh ta như vậy chứ?
Tôi đành phải nói: Vâng, em giờ đang ở trên xe của anh ta đây, bọn em đang định đi ăn.
Vậy thì tốt quá, không ngờ là Dạ Thiên Kỳ lại có thể đón em quay về rồi, anh thực sự phải ngả mũ thán phục rồi. Thôi Táp cười nói, Thế thì tốt rồi, thiếu thằng cha này cứ giống như có bệnh tương tư vậy, đến cơm cũng chẳng muốn ăn nữa, đến bọn anh hắn cũng không muốn gặp nữa.
Ha ha. Tôi đành phải cười ha ha.
Bọn em đi đâu ăn thế? Bọn cũng đi! Thôi Táp cao giọng nói, Anh và Lão Lục giờ cũng đang đi cùng nhau đây.
Dạ Thiên Kỳ đương nhiên cũng nghe thấy lời anh ta nói, anh ta nhăn mặt nói lớn: Không cho đến, đây là thời gian bên nhau vất vả lắm mới có được của tớ và Nhụy Nhụy.
Này, quỷ dạ xoa, cậu đừng có ăn cháo đá bát như thế chứ, cậu như thế là không có nhân tính đấy biết không, lần sau đừng có ngã vào lòng bọn tôi mà khóc lóc than vãn đấy. Thôi Táp nói lớn, tôi nghe thấy giọng của Lục Hàn cũng xuất hiện trong điện thoại, Đúng đấy, bình thường luôn rút dao trợ giúp hai huynh đệ mình, giờ có người đẹp bên cạnh thì cứa cho hai huynh đệ mình hai nhát dao rồi.
/656
|