Những sợi lông trên tấm thảm Persia nhìn cực kỳ đẹp mắt, chiếc giường êm ái thoái mái đó, nhìn sang trọng, tinh xảo vô cùng bắt mắt, vừa mới bước vào đã làm cho mọi người có cảm giác như mình đang được bước vào một hoàng cung nguy nga tráng lệ, thiết kế xây dựng được đúc kết từ nhiều nét kiến trúc, đến một kiểu quán bar nhỏ cũng có.Waaa, thì ra đây chính là nhà của tổng thống, quá đẹp rồi. Tôi lập tức rút điện thoại ra chụp lấy vài tấm ảnh, tôi phải lưu giữ lại chút hình ảnh mấy khi có cơ hội được đặt chân tới đây. Không giữ cho mình chút ảnh lưu niệm thì sao được chứ?
Tôi bước tới trước giường, hạ cả thân mình nằm xuống chiếc giường đó, lăn đi lăn lại, thực sự quá thoải mái, căn phòng của tổng thống này quá hoàn hảo, tôi được ngủ ở căn phòng của tổng thống này một đêm, thì cả đời này tôi chẳng phải hối tiếc điều gì rồi!
Cần phải biết rằng, có biết bao nhiêu người cả một đời người chẳng thể có cơ hội đặt chân vào căn phòng tổng thống này?
Tôi hưng phấn nghĩ.
Dạ Thiên Kỳ, thế nào? Thấy tôi tìm cho anh chỗ ở có thoải mái không? Đẹp không? Tôi hồ hởi nói với Dạ Thiên Kỳ, cứ giống như căn phòng tổng thống nhà là do tôi bỏ tiền ra mua vậy.
Mặt Dạ Thiên Kỳ không ngừng cười tươi, tôi biết thực ra anh ta ở những căn phòng như thế này cũng quen rồi, nhưng anh ta không muốn làm tôi bị mất hứng.
Dạ Thiên Kỳ, anh không thể biểu cảm một chút nhã ý vui mừng với tôi sao? Anh như thế, làm cho tôi không biết là mình đã làm được gì hay chưa đấy. Tôi đảo mắt nói.
Ya ai ya, quên mất rồi, anh quên mất là phải thể hiện sự hưng phấn của anh rồi. Dạ Thiên Kỳ đùa nghịch cười, sau đó, anh ta bắt đầu sung sướng nhảy nhót trên tấm thảm mềm mại đó: Ya ya, một căn phòng tổng thống quá tuyệt vời, thoải mái quá, anh thấy thích lắm!
Tôi im lặng nhìn bộ dạng của anh ta, nhìn anh ta giống như một con quạ đang kêu vậy, tôi ngán ngẩm nói: Dạ Thiên Kỳ, anh làm thế có cảm giác anh đang giả dối vậy.
Bó tay, phối hợp em mà. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Xí. Tôi lườm anh ta.
Nhụy Nhụy, em còn phải dẫn anh tới trung tâm mua sắm một chuyến. Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
Tới trung tâm mua sắm? Tôi ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Anh mặc ít quá, anh phải tới đó mua thêm ít quần áo để mặc, nếu không, anh sẽ chết cóng mất, đông bắc bọn em, đúng là lạnh cắt da cắt thịt. Dạ Thiên Kỳ nói giọng đông bắc, làm tôi phì ra cười, cái tên Dạ Thiên Kỳ này á.
Ai bảo anh mặc ít. Tôi khẽ nói.
Thì cũng chỉ vì em thôi mà, nếu không vì không có quần áo để thay, thì anh cũng không thể cứ nằm ì mãi trong khách sạn được, anh còn phải mua thêm để đi chơi cùng Nhụy Nhụy nữa chứ. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Là tôi đưa anh đi chơi đấy? nhìn anh nói, có vẻ vĩ đại quá nhỉ, anh tới đây rồi, khiến tôi chẳng đi làm được, nếu tôi có bị đuổi việc thì tất cả là lỗi tại anh, anh nghĩ tôi lợi hại đến mức tìm đâu cũng có việc đấy à? Anh có biết là bây giờ tìm được việc nó vất vả như thế nào không, tôi phải khó khăn lắm mới được nhận vào bệnh viện thú y làm việc đấy, haizz. Tôi thở dài nói.
Nhụy Nhụy, nếu em muốn tìm việc, em cứ chạy khắp nơi tìm việc làm gì, anh lúc nào cũng có thể sắp xếp cho em một công việc được, hay là, anh mở một chi nhanh công ty ở đây, em làm tổng giám đốc. Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói với tôi.
Cái gì thế. Tôi còn được làm tổng giám đốc cơ đấy? Tôi chẳng biết cái gì, vài ngày là khiến công ty của anh phá sản thôi. Tôi thản nhiên nói.
Ồ Ồ, có phá sản cũng có làm sao, dù sao anh cũng là người có tiền. Dạ Thiên Kỳ không quan tâm nói, Tiền của anh sẽ dành cho em tiêu, không dành cho em thì dành cho ai chứ?
Tôi lắc mạnh đầu giống như con lật đật: Anh thì không sao, nhưng tôi không muốn lấy chuyện này ra để đùa, thực sự nếu công ty của anh bị vỡ nợ rồi, thì lòng tốt của tôi cũng khiến cho tôi bị mất ngủ, tốt nhất tôi nên tìm cho mình một công việc đơn giản, nhẹ lòng một chút.
Tùy em thôi, dù sao thì sau này anh cũng không làm cho em phải lo lắng, chắc chắn sẽ làm cho em thoải mái. Dạ Thiên Kỳ lại cười nói.
Đi thôi, không phải là anh đang muốn đi tới trung tâm mua sắm à? Tôi nhìn đồng hồ, Uhm, giờ cũng sắp đến giờ rồi, mau đi thôi. Thật là, đi xa như thế, đến quần áo mang đi thay cũng không mang, cũng đến bó tay với anh? Anh nghĩ tôi sẽ mua cho anh à? Tôi bây giờ là một kẻ nghèo đói rồi, không còn như thời ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm đâu.
Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi: Hì hì hì, em đừng có giận như thế? Anh đâu có ý định để em mua cho anh.
Nếu tôi có muốn mua cho anh, thì cũng cướp đâu ra tiền. Thật là! Tôi bực tức nói. Hì hì, đi cùng anh đi mua là được rồi, ài da, hạnh phúc quá, có cảm giác cứ giống như một cô vợ bé nhỏ đang cùng chồng mình đi mua sắm vậy. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Mơ à! Tôi đánh mạnh một cái vào đầu Dạ Thiên Kỳ.
Đợi chút, anh phải viết ra giấy mới được, không nhỡ đâu lát nữa lại quên không mua. Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta ngồi lên ghế, cầm lấy bút trên bàn, bắt đầu liệt kê ra những thứ đồ cần mua.
Tôi tò mò nhìn anh ta viết, ôi trời, cái gã Dạ Thiên Kỳ trông ú ớ thế mà chữ viết cũng đẹp ra phết.
Có cảm giác nét chữ như rồng bay phượng múa, cũng giống như tính cách của anh ta, vô cùng phóng khoáng.
Tôi chớp mắt liên hồi, lại nhớ tới nét chứ của Lạc Mộ Thâm, Lưu Tử Gia, chữ của bọn họ viết đều rất đẹp.
Tôi khẽ thở dài trong lòng, những anh chàng con nhà giàu này, xem ra từ nhỏ đã được rèn luyện mọi thứ rồi, trong đó có cả luyện chữ, thế nên, nếu họ viết, chắc chắn sẽ đẹp hơn chúng ta rồi.
Cũng giống như những hoàng tử ở thời cổ đại, cho dù có trở thành hoàng đế, hoặc là sau này có bị giết chết hay giam cầm, ai cũng đều vô cùng xuất sắc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đó là vì từ nhỏ họ đã được dạy dỗ bởi những người thầy ưu tú. Mỗi một người thầy đều là những người rất giỏi, tiếng tăm ngất trời.
Haizz, cuộc sống mà, chẳng bao giờ công bằng cả.
Khi chúng ta vẫn còn oán trách cuộc sống không công bằng, thì những kiểu người như Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm, cũng đâu có thể thay đổi được hoàn cảnh của họ đâu.
Tôi lại thở dài.
Lại sao thế? Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi.
Không có gì, chỉ là không ngờ, chữ viết của anh cũng đẹp lắm. Tôi khẽ nói.
Đúng rồi, con người anh ý à, trông có vẻ vụng về nhưng thông minh giỏi giang lắm đấy, anh có rất nhiều điểm xuất sắc, em vẫn chưa biết thôi, em cứ từ từ rồi sẽ hiểu hết được anh, lúc đó em sẽ phát hiện ra, ôi, Dạ Thiên Kỳ sao anh giỏi vậy? Đến lúc đó, em sẽ yêu anh như yêu châu báu thôi. Hì hì, Nhụy Nhụy, em nói mỗi ngày anh đều viết cho em một bức thư tình thì thế nào, anh sẽ tự tay viết, sau đó em đều giữ lại, buổi tối sẽ lấy ra đọc, như thế cũng rất lãng mạn phải không. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Xí, anh lắm chuyện quá đấy, ghét chết đi được. Ai cần anh viết thư tình cho tôi chứ. Tôi chớp mắt nói.
Dạ Thiên Kỳ cười nói: Anh nói thật đấy.Nói thật nói thật mà. Anh sợ em không thấy được những điểm sáng của con người anh.
Tôi nhắn mặt xua tay nói: Tôi nhìn thấy rồi, phát sáng lắm, Dạ Thiên Kỳ anh là vàng 24K đang phát sáng đấy!
Dạ Thiên Kỳ vừa cười vừa liệt kê xong các món đồ cần mua, sau đó đưa cho tôi: Em nhìn xem còn thiếu gì không thì viết thêm vào?
Tôi cầm lấy tờ giấy. Anh ta liệt kê các thứ rất chi tiết.
Nào là áo lông vũ, áo lông cừu, ủng da! mỹ phẩm! đồ ngủ, lại còn có cả quần sịp.....nữa.
Này, anh định mở cửa hàng đấy à? Sao mua nhiều đồ thế này? Tôi trợn mắt nhìn anh ta nói.
Thế mà nhiều à. Đây chỉ là đồ anh dùng trong một ngày thôi, ngày mai anh phải sắp xếp người của công ty lái máy bay mang đồ đến cho anh. Dạ Thiên Kỳ cũng trợn mắt nói.
Trời.
Đây chỉ là dùng trong một ngày.
Tôi bước tới trước giường, hạ cả thân mình nằm xuống chiếc giường đó, lăn đi lăn lại, thực sự quá thoải mái, căn phòng của tổng thống này quá hoàn hảo, tôi được ngủ ở căn phòng của tổng thống này một đêm, thì cả đời này tôi chẳng phải hối tiếc điều gì rồi!
Cần phải biết rằng, có biết bao nhiêu người cả một đời người chẳng thể có cơ hội đặt chân vào căn phòng tổng thống này?
Tôi hưng phấn nghĩ.
Dạ Thiên Kỳ, thế nào? Thấy tôi tìm cho anh chỗ ở có thoải mái không? Đẹp không? Tôi hồ hởi nói với Dạ Thiên Kỳ, cứ giống như căn phòng tổng thống nhà là do tôi bỏ tiền ra mua vậy.
Mặt Dạ Thiên Kỳ không ngừng cười tươi, tôi biết thực ra anh ta ở những căn phòng như thế này cũng quen rồi, nhưng anh ta không muốn làm tôi bị mất hứng.
Dạ Thiên Kỳ, anh không thể biểu cảm một chút nhã ý vui mừng với tôi sao? Anh như thế, làm cho tôi không biết là mình đã làm được gì hay chưa đấy. Tôi đảo mắt nói.
Ya ai ya, quên mất rồi, anh quên mất là phải thể hiện sự hưng phấn của anh rồi. Dạ Thiên Kỳ đùa nghịch cười, sau đó, anh ta bắt đầu sung sướng nhảy nhót trên tấm thảm mềm mại đó: Ya ya, một căn phòng tổng thống quá tuyệt vời, thoải mái quá, anh thấy thích lắm!
Tôi im lặng nhìn bộ dạng của anh ta, nhìn anh ta giống như một con quạ đang kêu vậy, tôi ngán ngẩm nói: Dạ Thiên Kỳ, anh làm thế có cảm giác anh đang giả dối vậy.
Bó tay, phối hợp em mà. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Xí. Tôi lườm anh ta.
Nhụy Nhụy, em còn phải dẫn anh tới trung tâm mua sắm một chuyến. Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
Tới trung tâm mua sắm? Tôi ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Anh mặc ít quá, anh phải tới đó mua thêm ít quần áo để mặc, nếu không, anh sẽ chết cóng mất, đông bắc bọn em, đúng là lạnh cắt da cắt thịt. Dạ Thiên Kỳ nói giọng đông bắc, làm tôi phì ra cười, cái tên Dạ Thiên Kỳ này á.
Ai bảo anh mặc ít. Tôi khẽ nói.
Thì cũng chỉ vì em thôi mà, nếu không vì không có quần áo để thay, thì anh cũng không thể cứ nằm ì mãi trong khách sạn được, anh còn phải mua thêm để đi chơi cùng Nhụy Nhụy nữa chứ. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Là tôi đưa anh đi chơi đấy? nhìn anh nói, có vẻ vĩ đại quá nhỉ, anh tới đây rồi, khiến tôi chẳng đi làm được, nếu tôi có bị đuổi việc thì tất cả là lỗi tại anh, anh nghĩ tôi lợi hại đến mức tìm đâu cũng có việc đấy à? Anh có biết là bây giờ tìm được việc nó vất vả như thế nào không, tôi phải khó khăn lắm mới được nhận vào bệnh viện thú y làm việc đấy, haizz. Tôi thở dài nói.
Nhụy Nhụy, nếu em muốn tìm việc, em cứ chạy khắp nơi tìm việc làm gì, anh lúc nào cũng có thể sắp xếp cho em một công việc được, hay là, anh mở một chi nhanh công ty ở đây, em làm tổng giám đốc. Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói với tôi.
Cái gì thế. Tôi còn được làm tổng giám đốc cơ đấy? Tôi chẳng biết cái gì, vài ngày là khiến công ty của anh phá sản thôi. Tôi thản nhiên nói.
Ồ Ồ, có phá sản cũng có làm sao, dù sao anh cũng là người có tiền. Dạ Thiên Kỳ không quan tâm nói, Tiền của anh sẽ dành cho em tiêu, không dành cho em thì dành cho ai chứ?
Tôi lắc mạnh đầu giống như con lật đật: Anh thì không sao, nhưng tôi không muốn lấy chuyện này ra để đùa, thực sự nếu công ty của anh bị vỡ nợ rồi, thì lòng tốt của tôi cũng khiến cho tôi bị mất ngủ, tốt nhất tôi nên tìm cho mình một công việc đơn giản, nhẹ lòng một chút.
Tùy em thôi, dù sao thì sau này anh cũng không làm cho em phải lo lắng, chắc chắn sẽ làm cho em thoải mái. Dạ Thiên Kỳ lại cười nói.
Đi thôi, không phải là anh đang muốn đi tới trung tâm mua sắm à? Tôi nhìn đồng hồ, Uhm, giờ cũng sắp đến giờ rồi, mau đi thôi. Thật là, đi xa như thế, đến quần áo mang đi thay cũng không mang, cũng đến bó tay với anh? Anh nghĩ tôi sẽ mua cho anh à? Tôi bây giờ là một kẻ nghèo đói rồi, không còn như thời ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm đâu.
Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi: Hì hì hì, em đừng có giận như thế? Anh đâu có ý định để em mua cho anh.
Nếu tôi có muốn mua cho anh, thì cũng cướp đâu ra tiền. Thật là! Tôi bực tức nói. Hì hì, đi cùng anh đi mua là được rồi, ài da, hạnh phúc quá, có cảm giác cứ giống như một cô vợ bé nhỏ đang cùng chồng mình đi mua sắm vậy. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Mơ à! Tôi đánh mạnh một cái vào đầu Dạ Thiên Kỳ.
Đợi chút, anh phải viết ra giấy mới được, không nhỡ đâu lát nữa lại quên không mua. Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta ngồi lên ghế, cầm lấy bút trên bàn, bắt đầu liệt kê ra những thứ đồ cần mua.
Tôi tò mò nhìn anh ta viết, ôi trời, cái gã Dạ Thiên Kỳ trông ú ớ thế mà chữ viết cũng đẹp ra phết.
Có cảm giác nét chữ như rồng bay phượng múa, cũng giống như tính cách của anh ta, vô cùng phóng khoáng.
Tôi chớp mắt liên hồi, lại nhớ tới nét chứ của Lạc Mộ Thâm, Lưu Tử Gia, chữ của bọn họ viết đều rất đẹp.
Tôi khẽ thở dài trong lòng, những anh chàng con nhà giàu này, xem ra từ nhỏ đã được rèn luyện mọi thứ rồi, trong đó có cả luyện chữ, thế nên, nếu họ viết, chắc chắn sẽ đẹp hơn chúng ta rồi.
Cũng giống như những hoàng tử ở thời cổ đại, cho dù có trở thành hoàng đế, hoặc là sau này có bị giết chết hay giam cầm, ai cũng đều vô cùng xuất sắc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đó là vì từ nhỏ họ đã được dạy dỗ bởi những người thầy ưu tú. Mỗi một người thầy đều là những người rất giỏi, tiếng tăm ngất trời.
Haizz, cuộc sống mà, chẳng bao giờ công bằng cả.
Khi chúng ta vẫn còn oán trách cuộc sống không công bằng, thì những kiểu người như Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm, cũng đâu có thể thay đổi được hoàn cảnh của họ đâu.
Tôi lại thở dài.
Lại sao thế? Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi.
Không có gì, chỉ là không ngờ, chữ viết của anh cũng đẹp lắm. Tôi khẽ nói.
Đúng rồi, con người anh ý à, trông có vẻ vụng về nhưng thông minh giỏi giang lắm đấy, anh có rất nhiều điểm xuất sắc, em vẫn chưa biết thôi, em cứ từ từ rồi sẽ hiểu hết được anh, lúc đó em sẽ phát hiện ra, ôi, Dạ Thiên Kỳ sao anh giỏi vậy? Đến lúc đó, em sẽ yêu anh như yêu châu báu thôi. Hì hì, Nhụy Nhụy, em nói mỗi ngày anh đều viết cho em một bức thư tình thì thế nào, anh sẽ tự tay viết, sau đó em đều giữ lại, buổi tối sẽ lấy ra đọc, như thế cũng rất lãng mạn phải không. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Xí, anh lắm chuyện quá đấy, ghét chết đi được. Ai cần anh viết thư tình cho tôi chứ. Tôi chớp mắt nói.
Dạ Thiên Kỳ cười nói: Anh nói thật đấy.Nói thật nói thật mà. Anh sợ em không thấy được những điểm sáng của con người anh.
Tôi nhắn mặt xua tay nói: Tôi nhìn thấy rồi, phát sáng lắm, Dạ Thiên Kỳ anh là vàng 24K đang phát sáng đấy!
Dạ Thiên Kỳ vừa cười vừa liệt kê xong các món đồ cần mua, sau đó đưa cho tôi: Em nhìn xem còn thiếu gì không thì viết thêm vào?
Tôi cầm lấy tờ giấy. Anh ta liệt kê các thứ rất chi tiết.
Nào là áo lông vũ, áo lông cừu, ủng da! mỹ phẩm! đồ ngủ, lại còn có cả quần sịp.....nữa.
Này, anh định mở cửa hàng đấy à? Sao mua nhiều đồ thế này? Tôi trợn mắt nhìn anh ta nói.
Thế mà nhiều à. Đây chỉ là đồ anh dùng trong một ngày thôi, ngày mai anh phải sắp xếp người của công ty lái máy bay mang đồ đến cho anh. Dạ Thiên Kỳ cũng trợn mắt nói.
Trời.
Đây chỉ là dùng trong một ngày.
/656
|