Nhưng mà, nghĩ kỹ lại, tôi thấy mình chắc là còn khá hơn nhiều so với những người dân đói nghèo lạc hậu ở một số nơi tại Châu Phi? Những người đó, họ luôn phải đối mặt với nạn đói! Đã bị chết đói rồi nhưng vẫn còn bị quạ mổ ăn hết thịt, phần xương còn lại chúng cũng chẳng để lại mà ăn hết nữa! Trời ơi, thật đáng sợ quá!
Tôi vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, không còn suy nghĩ so bì nữa.
Xe tôi rất thích, nhưng mà, tôi không cần, tôi không thể lái chiếc xe này, xe này nó quá sang trọng, tôi sợ tôi sẽ bị cướp mất, nếu bị cướp rồi, tên lưu manh thấy trong túi tôi chỉ có 300 tệ, thì thực sự tôi thấy mình mất mặt lắm. Tôi liền nói.
Tôi không thể nhận món quà đắt đỏ như thế của Dạ Thiên Kỳ, tuy anh ta không nghĩ ngợi gì, nhưng tôi không thể thản nhiên nhận lấy, chiếc xe này còn đắt hơn mấy trăm vạn so với xe của Lạc Mộ Thâm, nhận thì bỏng tay lắm!
Hơn nữa, cũng chính là thủ đoạn của anh ta, tôi chẳng phải là gì của anh ta cả, thì cần chiếc xe đắt tiền của anh ta làm gì chứ?
Hơn nữa, chiếc xe này rất đắt, tôi không cẩn thận nhỡ cú đâm vào đâu, đến phí sửa chữa tôi cũng không đủ để mà sửa, một tháng tôi chỉ kiếm được có 3000 tệ thôi biết không, tôi chỉ cố thể lấy một tấm gỗ lấp lên thôi? Tôi khẽ cau mày nói.
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn tôi, cười khẽ lắc lắc đầu: Điều đó không cần em bận tâm? Hằng tháng anh sẽ cho tiền em, em có làm xước, làm vỡ thì cũng đều là việc của anh biết chưa?
Không cần không cần, anh tự lái đi, tôi không cần đâu. Tôi vội xua tay, đây là vấn đề nguyên tắc, tuyệt đối tôi không thể nhận được.
Đúng là một đứa cứng đầu. Dạ Thiên Kỳ cười nói, Được, để nói sau đi, đi, chúng ta lên xe đã, lạnh chết đi được, đứng ngoài xe nói những việc đâu đâu làm gì chứ?
Anh ta vừa nói như vậy, tôi mới nhận ra, đúng, chúng tôi đứng ngoài xe làm gì chứ, đặc biệt là Dạ Thiên Kỳ, mặc ít như vậy, chắc chết cóng rồi.
Tôi cười cùng Dạ Thiên Kỳ lên xe, Dạ Thiên Kỳ bất điều hòa trên xe lên, sau đó lại đưa một chiếc túi to cho tôi.
Tôi mở ra nhìn, lại là một túi to toàn đồ ăn vặt, các loại bánh socola tôi thích ăn đều có cả.
Gã này á, đều biết tôi thích ăn gì rồi, thế nên rất hay dùng cách này để mua chuộc trái tim yếu mềm của tôi.
Tôi đảo mắt, nhìn anh ta: Ya, quan tâm quá nhỉ? anh là con giun đũa trong bụng của tôi đấy à? đến đồ vặt cũng chuẩn bị đầy đủ trên xe rồi?
Dạ Thiên Kỳ khẽ bĩu môi, khuôn mặt đắc ý, quay sang nhìn tôi: Chắc rồi, anh là ai chứ? Anh theo đuổi em mà, thì phải quyết tâm thể hiện sự quan tâm của mình dành cho em chứ, nếu không, làm sao em biết được trái tim chân thành của anh dành cho em chứ?
Xí, đồ lẻo mép! Tôi lườm anh ta nói.
Tôi liền nhào vào đống đồ ăn vặt đó, vừa rồi trong phòng chưa ăn gì, giờ phải ăn bù mới được, tôi ăn hết cái này đến cái kia, nào là socola, nào là bánh kẹo, tôi đút hết vào mồm, ngấu nghiến ăn, Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi như nhìn vật thể lạ, cười nói: Anh rất thích những lúc em ăn, cứ nhìn thấy em ăn, là anh cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, thật đấy, em là một con ma đói đầu thai có đúng không?
Tôi lại lườm anh ta: Đúng, tôi là người của nạn đói năm 1942, anh không biết chứ, trước khi chết đói tôi còn kêu đấy, lão tử sau 18 năm, lại là một hảo hán, kết quả là 18 năm sau tôi sinh ra vào đúng lúc tai họa thiên tai ba năm liền từ năm 1960, tôi lại bị chết đói; tôi tưởng tượng 18 năm sau sau tôi lại là một hảo hán, kết quả là sau năm 1979 tôi đã theo kịp kế hoạch sinh đẻ, vốn dĩ không được sinh ra, thật là khó để đầu thai lần nữa, nên tôi phải tập trung ăn thật nhiều đấy?
Nghe tôi nói như vậy, Dạ Thiên Kỳ không nhìn được cười: Dù sao thì, anh cũng thấy em ăn giỏi hơn so với nhiều người con gái khác nhiều.
Tôi đút vào mồm đầy đồ ăn, vừa nhai vừa nói: Tôi không đói mới là. Anh vẫn còn sướng, anh còn được ăn một bát mỳ trứng gà to đúng, còn tôi đã có gì đút vào bụng đâu, chỉ lút cút phục vụ anh đấy thôi.
Dạ Thiên Kỳ đột nhiên đưa tay ra khẽ véo vào má tôi, nháy nháy mắt nói: Em nói xem em ăn giỏi như thế, nhưng sao anh thấy em vẫn gầy vậy? Trời ơi, mà hình như gầy đi rất nhiều đấy!
Tôi đưa tay lên, kéo tay của anh ta còn đang véo trên má của tôi xuống, tôi nuốt đồ ăn còn đang nhai trong miệng, sau đó nói: Gầy gì mà gầy, tôi là mình dây, mình dây, anh có hiểu không?
Dạ Thiên Kỳ cười lớn: Thực ra anh cũng gầy đấy, anh gầy là vì anh nhớ em, em có biết không, ngày nào mà anh không được gặp em, là anh đều ăn không ngon ngủ không yên, nếu như không tìm thấy em nữa, anh nghĩ chắc là anh sẽ chui vào ống khói để dung hòa vào làn khói rồi bay lên trời rồi.
Tôi không nhịn được cười khi anh ta nói, gã này á, chỉ được cái lẻo mép là giỏi, nếu dùng ngôn ngữ của người đông bắc chúng tôi để nói, thì có thể gọi anh ta là tặc mồm .
Tôi không nhìn anh ta, vẫn cứ ngồi chiến đấu với đống bánh kẹo đó.
Con người tôi, cực kỳ không có tiền đồ, tôi có thể từ chối chiếc xe đắt đỏ mấy trăm vạn này, nhưng lại không thể từ chối được những đồ ăn vặt như những chiếc kẹo socola này.
Thế là, tôi lại bắt đầu ăn lấy ăn để.
Nhịn bộ dạng ăn uống của tôi, Dạ Thiên Kỳ lại cười, anh ta cứ âu yếm nhìn tôi, anh mắt dịu dàng, khẽ cất giọng nhẹ nhàng nói: Em nói xem tại sao anh lại thích nhìn em ăn như thế? bộ dạng lúc em ăn, nhìn đáng yêu vô cùng, Nhụy Nhụy, hay là anh bỏ tiền thuê em, để em ngày nào cũng ngồi trước mặt anh ăn có được không?
Xí, anh định để tôi biến thành lợn à? Tôi vừa nhai socola vừa nói.
Không sai, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Nếu em có ăn thành lợn thì anh cũng vẫn thích em, đến lúc đó, nếu em đúng là béo thật, thì anh sẽ không sợ Lạc Mộ Thâm tới cướp em đi nữa. Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài nói.
Đi đi đi, ít nói đi, tôi mới là người không cần đến các anh. Tôi lạnh lùng nói, Tôi sẽ không chui vào bẫy của anh đâu, đàn ông các anh đều có thị giác của động vật, các anh thích những cô gái vừa gầy vừa cao vừa mình dây, tốt nhất là ngực phải to, eo phải thon, đừng nghĩ rằng anh là người cao thượng hơn Lạc Mộ Thâm, chẳng nhẽ anh không thích ngắm gái đẹp sao? Anh nói anh một lòng chung tình với tôi, nhưng sao không thấy anh chung tình với một cô gái béo bự nào khác nhỉ? Nếu như tôi biến thành một cô gái to béo thật, chắc là đến nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn, còn chân chắc chỉ muốn đá bay tôi đến nơi nào đó càng xa càng tốt thôi.
Ha ha ha, Dạ Thiên Kỳ lại càng thích nhìn tôi, Em ý à, cái miệng ăn nói lợi hại quá đấy, nhưng mà, anh rất thích!
Anh ta há miệng cười, tôi nhìn anh ta cười, lại chợt nghĩ tới Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng đã từng nói với tôi: Cái miệng của cô đúng là lợi hại.
Lúc anh ta nói ra những lời này, khuôn mắt cũng rất dịu dàng.
Tôi khẽ thở dài, thói quen đáng sợ này không biết bao giờ mới có thể thay đổi được đây?
Tại sao? Tôi luôn không tự do tự tại nghĩ tới anh ta?
Chẳng nhẽ, thực sự không thể quên đi sao?
Tôi đang im lặng, Dạ Thiên Kỳ liền cười nói: Đi thôi, chúng ta đi đâu bây giờ. Em chỉ huy anh đi, ở đây anh không thông thuộc lắm.
Trên thực tê, tôi cũng chẳng thông thuộc gì nơi này, nhưng có thể còn quen hơn Dạ Thiên Kỳ một chút.
Vậy thì, đến khách sạn Kempinski đi. Tôi nhẹ giọng nói.
Tôi vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, không còn suy nghĩ so bì nữa.
Xe tôi rất thích, nhưng mà, tôi không cần, tôi không thể lái chiếc xe này, xe này nó quá sang trọng, tôi sợ tôi sẽ bị cướp mất, nếu bị cướp rồi, tên lưu manh thấy trong túi tôi chỉ có 300 tệ, thì thực sự tôi thấy mình mất mặt lắm. Tôi liền nói.
Tôi không thể nhận món quà đắt đỏ như thế của Dạ Thiên Kỳ, tuy anh ta không nghĩ ngợi gì, nhưng tôi không thể thản nhiên nhận lấy, chiếc xe này còn đắt hơn mấy trăm vạn so với xe của Lạc Mộ Thâm, nhận thì bỏng tay lắm!
Hơn nữa, cũng chính là thủ đoạn của anh ta, tôi chẳng phải là gì của anh ta cả, thì cần chiếc xe đắt tiền của anh ta làm gì chứ?
Hơn nữa, chiếc xe này rất đắt, tôi không cẩn thận nhỡ cú đâm vào đâu, đến phí sửa chữa tôi cũng không đủ để mà sửa, một tháng tôi chỉ kiếm được có 3000 tệ thôi biết không, tôi chỉ cố thể lấy một tấm gỗ lấp lên thôi? Tôi khẽ cau mày nói.
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn tôi, cười khẽ lắc lắc đầu: Điều đó không cần em bận tâm? Hằng tháng anh sẽ cho tiền em, em có làm xước, làm vỡ thì cũng đều là việc của anh biết chưa?
Không cần không cần, anh tự lái đi, tôi không cần đâu. Tôi vội xua tay, đây là vấn đề nguyên tắc, tuyệt đối tôi không thể nhận được.
Đúng là một đứa cứng đầu. Dạ Thiên Kỳ cười nói, Được, để nói sau đi, đi, chúng ta lên xe đã, lạnh chết đi được, đứng ngoài xe nói những việc đâu đâu làm gì chứ?
Anh ta vừa nói như vậy, tôi mới nhận ra, đúng, chúng tôi đứng ngoài xe làm gì chứ, đặc biệt là Dạ Thiên Kỳ, mặc ít như vậy, chắc chết cóng rồi.
Tôi cười cùng Dạ Thiên Kỳ lên xe, Dạ Thiên Kỳ bất điều hòa trên xe lên, sau đó lại đưa một chiếc túi to cho tôi.
Tôi mở ra nhìn, lại là một túi to toàn đồ ăn vặt, các loại bánh socola tôi thích ăn đều có cả.
Gã này á, đều biết tôi thích ăn gì rồi, thế nên rất hay dùng cách này để mua chuộc trái tim yếu mềm của tôi.
Tôi đảo mắt, nhìn anh ta: Ya, quan tâm quá nhỉ? anh là con giun đũa trong bụng của tôi đấy à? đến đồ vặt cũng chuẩn bị đầy đủ trên xe rồi?
Dạ Thiên Kỳ khẽ bĩu môi, khuôn mặt đắc ý, quay sang nhìn tôi: Chắc rồi, anh là ai chứ? Anh theo đuổi em mà, thì phải quyết tâm thể hiện sự quan tâm của mình dành cho em chứ, nếu không, làm sao em biết được trái tim chân thành của anh dành cho em chứ?
Xí, đồ lẻo mép! Tôi lườm anh ta nói.
Tôi liền nhào vào đống đồ ăn vặt đó, vừa rồi trong phòng chưa ăn gì, giờ phải ăn bù mới được, tôi ăn hết cái này đến cái kia, nào là socola, nào là bánh kẹo, tôi đút hết vào mồm, ngấu nghiến ăn, Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi như nhìn vật thể lạ, cười nói: Anh rất thích những lúc em ăn, cứ nhìn thấy em ăn, là anh cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, thật đấy, em là một con ma đói đầu thai có đúng không?
Tôi lại lườm anh ta: Đúng, tôi là người của nạn đói năm 1942, anh không biết chứ, trước khi chết đói tôi còn kêu đấy, lão tử sau 18 năm, lại là một hảo hán, kết quả là 18 năm sau tôi sinh ra vào đúng lúc tai họa thiên tai ba năm liền từ năm 1960, tôi lại bị chết đói; tôi tưởng tượng 18 năm sau sau tôi lại là một hảo hán, kết quả là sau năm 1979 tôi đã theo kịp kế hoạch sinh đẻ, vốn dĩ không được sinh ra, thật là khó để đầu thai lần nữa, nên tôi phải tập trung ăn thật nhiều đấy?
Nghe tôi nói như vậy, Dạ Thiên Kỳ không nhìn được cười: Dù sao thì, anh cũng thấy em ăn giỏi hơn so với nhiều người con gái khác nhiều.
Tôi đút vào mồm đầy đồ ăn, vừa nhai vừa nói: Tôi không đói mới là. Anh vẫn còn sướng, anh còn được ăn một bát mỳ trứng gà to đúng, còn tôi đã có gì đút vào bụng đâu, chỉ lút cút phục vụ anh đấy thôi.
Dạ Thiên Kỳ đột nhiên đưa tay ra khẽ véo vào má tôi, nháy nháy mắt nói: Em nói xem em ăn giỏi như thế, nhưng sao anh thấy em vẫn gầy vậy? Trời ơi, mà hình như gầy đi rất nhiều đấy!
Tôi đưa tay lên, kéo tay của anh ta còn đang véo trên má của tôi xuống, tôi nuốt đồ ăn còn đang nhai trong miệng, sau đó nói: Gầy gì mà gầy, tôi là mình dây, mình dây, anh có hiểu không?
Dạ Thiên Kỳ cười lớn: Thực ra anh cũng gầy đấy, anh gầy là vì anh nhớ em, em có biết không, ngày nào mà anh không được gặp em, là anh đều ăn không ngon ngủ không yên, nếu như không tìm thấy em nữa, anh nghĩ chắc là anh sẽ chui vào ống khói để dung hòa vào làn khói rồi bay lên trời rồi.
Tôi không nhịn được cười khi anh ta nói, gã này á, chỉ được cái lẻo mép là giỏi, nếu dùng ngôn ngữ của người đông bắc chúng tôi để nói, thì có thể gọi anh ta là tặc mồm .
Tôi không nhìn anh ta, vẫn cứ ngồi chiến đấu với đống bánh kẹo đó.
Con người tôi, cực kỳ không có tiền đồ, tôi có thể từ chối chiếc xe đắt đỏ mấy trăm vạn này, nhưng lại không thể từ chối được những đồ ăn vặt như những chiếc kẹo socola này.
Thế là, tôi lại bắt đầu ăn lấy ăn để.
Nhịn bộ dạng ăn uống của tôi, Dạ Thiên Kỳ lại cười, anh ta cứ âu yếm nhìn tôi, anh mắt dịu dàng, khẽ cất giọng nhẹ nhàng nói: Em nói xem tại sao anh lại thích nhìn em ăn như thế? bộ dạng lúc em ăn, nhìn đáng yêu vô cùng, Nhụy Nhụy, hay là anh bỏ tiền thuê em, để em ngày nào cũng ngồi trước mặt anh ăn có được không?
Xí, anh định để tôi biến thành lợn à? Tôi vừa nhai socola vừa nói.
Không sai, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Nếu em có ăn thành lợn thì anh cũng vẫn thích em, đến lúc đó, nếu em đúng là béo thật, thì anh sẽ không sợ Lạc Mộ Thâm tới cướp em đi nữa. Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài nói.
Đi đi đi, ít nói đi, tôi mới là người không cần đến các anh. Tôi lạnh lùng nói, Tôi sẽ không chui vào bẫy của anh đâu, đàn ông các anh đều có thị giác của động vật, các anh thích những cô gái vừa gầy vừa cao vừa mình dây, tốt nhất là ngực phải to, eo phải thon, đừng nghĩ rằng anh là người cao thượng hơn Lạc Mộ Thâm, chẳng nhẽ anh không thích ngắm gái đẹp sao? Anh nói anh một lòng chung tình với tôi, nhưng sao không thấy anh chung tình với một cô gái béo bự nào khác nhỉ? Nếu như tôi biến thành một cô gái to béo thật, chắc là đến nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn, còn chân chắc chỉ muốn đá bay tôi đến nơi nào đó càng xa càng tốt thôi.
Ha ha ha, Dạ Thiên Kỳ lại càng thích nhìn tôi, Em ý à, cái miệng ăn nói lợi hại quá đấy, nhưng mà, anh rất thích!
Anh ta há miệng cười, tôi nhìn anh ta cười, lại chợt nghĩ tới Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng đã từng nói với tôi: Cái miệng của cô đúng là lợi hại.
Lúc anh ta nói ra những lời này, khuôn mắt cũng rất dịu dàng.
Tôi khẽ thở dài, thói quen đáng sợ này không biết bao giờ mới có thể thay đổi được đây?
Tại sao? Tôi luôn không tự do tự tại nghĩ tới anh ta?
Chẳng nhẽ, thực sự không thể quên đi sao?
Tôi đang im lặng, Dạ Thiên Kỳ liền cười nói: Đi thôi, chúng ta đi đâu bây giờ. Em chỉ huy anh đi, ở đây anh không thông thuộc lắm.
Trên thực tê, tôi cũng chẳng thông thuộc gì nơi này, nhưng có thể còn quen hơn Dạ Thiên Kỳ một chút.
Vậy thì, đến khách sạn Kempinski đi. Tôi nhẹ giọng nói.
/656
|