A? không đùa đấy chứ, chiếc mũ đó bị sơn thành màu xanh rồi mà, ai chẳng không muốn đội. Vương Công cảm thấy kỳ lạ nói.
Thư ký Tô đội được, Vương Công đội cho cô ấy đi. Trần An An cười nói, đồng thời đưa mắt nhìn sang tôi.
Tôi cười đau khổ trong lòng, Trần An An, cậu thấy hay lắm sao? Cậu đùa giỡn với tôi như thế, trong lòng cảm thấy thoải mái lắm có phải không?
Được thôi, cậu cứ như thế đi, tôi chẳng có một chút khó chịu nào cả.
Tôi khẽ thở dài, sau đó mở miệng nói: Vương Công, đưa cho tôi đi, tôi không quan tâm, tôi đội được.
Được, vậy tôi đi lấy. Vương Công vẫn còn nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, rồi thở dài một tiếng.
Đi đi, thư ký Tô của chúng ta đang đợi chiếc mũ xanh đó đấy. Trần An An cười vô cùng thỏa mãn.
Tôi nhìn cậu ta, nhưng không nói điều gì.
Một lúc sau, Vương Công đã mang chiếc mũ bảo hộ màu xanh đó đến cho tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng chiếc mũ đó vốn dĩ là màu trắng nhưng đã bị sơn thành màu xanh, không chỉ như thế, phía trước mũ còn vẽ một con rùa đang ngơ ngác.
Vương Công có chút ngại ngùng khi đưa chiếc mũ đó cho tôi, Trần An An vừa nhìn, đã liền cười lên sung sướng.
Cậu ta đội chiếc mũ lên đầu cho tôi, cười nói: Ồ, chiếc mũ này hợp với cậu lắm, nhìn rất đẹp, tôi nói Nhụy Tử, cậu rất hợp với màu xanh đấy, cậu có làn da trắng thật!
Thế à. Tôi cười lạnh nhạt, không nói thêm gì.
Được, cậu đã chế giễu tôi tận cùng như vậy, để tôi xem cuối cùng cậu sẽ bới móc tôi như thế nào?
Hiện tại tôi cảm thấy ở nơi đây, cho dù có bị Trần An An chế giễu và bới móc cũng còn hơn là ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm.
Đó mới chính là đau khổ thực sự.
Được rồi, vậy giờ chúng ta tới công trường nào. Trần An An cười nói.
Tôi nhìn lên bộ quần áo ra công trường của cô ta, vội nói: Đợi chút, tôi cần phải thay quần áo lao động.
Không phải thay, tạm thời không có quần áo lao động, đợi tôi thông báo lên cấp trên, thì cậu hẵng thay đi. Trần An An nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Vẫn còn một bộ chứ? Vương Công nói.
Trần An An lườm anh ta một cái, cười ha ha nói: Vương Công, anh nhớ nhầm rồi, sáng nay tôi đã bỏ đi rồi, giờ không còn cái nào cả đâu!
Cô ta nói thế xong, Vương Công cũng ngại không nói thêm điều gì nữa.
Vậy xin lỗi bộ quần áo trên người cô, nhìn nhìn, lại còn Ports hàng hiệu nữa cơ đấy! Trần An An cười nói tôi, ánh mắt thì đầy khiêu khích và đắc ý.
Tôi khẽ cau mày, được, vậy thì tôi sẵn sàng đánh bạc với tấm thân này của tôi, để tôi xem tiếp theo cậu sẽ làm gì tôi.
Tôi hầu như cũng đã biết được ý đồ của cậu rồi.
Hơn nữa, giờ tôi thấy rất lạ, hình như da mặt tôi đã chai sạm lại rồi, hoàn toàn rơi vào trạng thái của một kẻ hèn hạ, Trần An An bới móc tôi, ngược lại tôi lại cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Giống như tôi cầm chiếc doi da nói với Trần An An: Cô vụt tôi đi, vụt tôi đi nào, tôi muốn có cảm giác đau đớn mà!
Mọi người xem thế có lạ không?
Và cứ như thế, tôi và Trần An An cùng nhau tới công trường.
Trong công trường rất lộn xộn, rất nhanh, bộ quần áo vốn dĩ còn rất đẹp và sạch sẽ của tôi đã bị lấm toàn cát bụi, đặc biệt tôi còn đội chiếc mũ màu xanh đó, tôi nghĩ bộ dạng tôi lúc này nhìn buồn cười lắm, nếu không thì, tại sao, mỗi khi tôi đi qua ai đó, bọn họ đều nhìn tôi tủm tỉm cười?
Nhưng bây giờ tôi cũng đã chẳng thèm quan tâm bọn họ đang nghĩ gì rồi.
Bọn họ nghĩ gì, thì có liên quan gì đến tôi?
Dây thần kinh xấu hổ của tôi dường như đã bị đứt rồi.
Tôi khẽ thở dài, đi theo sau Trần An An, lấy bút giấy ghi chép từng chi tiết tiến độ công trình, còn những thứ mà quản lý kỹ sư dự án cần, chuẩn bị báo cáo với tập đoàn công ty bất cứ lúc nào, lúc này, một trưởng công nhân gọi một công nhân khác: Mau, đẩy chiếc xe xi măng đó đến đây cho tôi.
Tôi nghe thấy một công nhân hô lớn: Anh trưởng, giờ ai cũng đang bận cả, không còn tay nào đâu, đợi lúc nữa tôi tới đẩy cho anh.
Anh trưởng công nhân kia lại hô: Không được, giờ tháng máy đã xuống rồi, đang cần chiếc xe xi măng này, mau lên.
Công nhân ở đây thực sự quá bận rồi!
Tôi đang nghĩ, Trần An An liền cười nói: Ồ, không thể để chậm tiến độ của công trình được! anh Trương, tôi sẽ sai người tới đẩy giúp anh ngay.
Anh trưởng công nhân Trương đó nói với Trần An An: Cảm ơn thư ký Trần.
Sau đó, anh ta liền vội chạy qua bên kia rồi.
Tôi nhìn trái nhìn phải, còn có ai đang rảnh sao?
Lúc này, Trần An An cười với tôi, khẽ mở miệng nói: Nhụy Tử, cậu đẩy xe xi măng này đi?
Tôi? Tôi bất ngờ nhìn về phía chiếc xe xi măng, không biết mọi người đã nhìn thấy chiếc xe nhỏ một bánh đó ở công trường xây dựng hay chưa, đó là chiếc xe chở xi măng chuyên dụng.
Đúng, chính là loại đó.
Hiện giờ, tôi đang đứng trước chiếc xe nhỏ đó, nó đang được chất đầy những bao xi măng.
Sao có thể đẩy được chứ? Tôi cau mày, chiếc xe này, phải cần một người công nhân to cao khỏe mạnh mới có thể đẩy được chứ?
Trần An An cười lên, tôi nghe, mà thấy giống tiếc cười của một mụ phù thủy.
Đừng khiêm tốn mà, Nhụy Tử, tôi còn không biết cậu sao? Cậu là một trong số ít có sức khỏe như một lực sĩ, tôi còn nhớ hồi còn ở trường, cậu còn khỏe hơn rất nhiều các bạn nam khác, cậu có phải là nữ hán tử nổi tiếng không? con trai còn không lại được với cậu, cậu muốn làm chậm tiến độ công trình sao? Cậu đẩy được. Chắc chắn cậu sẽ đẩy được
Đôi mắt gian xảo của cậu ta nhìn tôi. Miệng thì mỉm cười một nụ cười gian ác.
Tôi cười đau khổ, Trần An An, có phải cậu đang muốn vùi dập tôi ở nơi này đúng không?
Được, tôi sẽ đẩy. Tôi nghiến răng nói, Trần An An, cậu lấy hết sức ra để hành hạ, móc máy tôi đi, tôi đã nói rồi, cậu càng hành hạ tôi như thế, trong lòng tôi càng cảm thấy thoải mái đấy!
Tôi xắn cao tay áo lên, đi đến chiếc xe đó, lấy hết sức đẩy chiếc xe. Cả mấy tạ xi măng được xếp trên xe đó, tôi có cảm giác như mình đang đẩy cả một ngọn núi khổng lồ vậy.
Tôi nghiến mạnh răng, dường như muốn nghiền nát cả hàm răng.
Cánh tay tôi run lên không ngừng, cơn gió rất lạnh thổi mạnh vào chiếc xe, làm cho những hạt bụi xi măng bay hết cả vào mặt tôi, rất nhanh, cả khuôn mặt tôi đều là những lớp bụi xi măng chồng lên, đến lông mi cũng bị dính hết cả bụi xi măng đó.
Nhụy Tử, mày phải dừng lại, dừng lại, không được đẩy nữa.
Trần An An giờ đang sỉ nhục mày, mày không thể để cho cậu ta sỉ nhục như thế nữa.
Nghĩ tới đây, tự tự động viện cho mình, lấy hết sức lực tập trung vào chiếc xe, đẩy mạnh chiếc xe về phía thang máy của công trình.
Trần An An vẫn cứ cười phía sau lưng tôi, tôi biết, cậu ta đang rất đắc ý.
Tôi không ngờ rằng, tôi lại có thể đẩy được chiếc xe xi măng nặng mấy tạ đó tới được thang máy công trình, khi thang máy kéo chiếc xe xi măng đó lên, tôi dường như muốn ngã khụy xuống nền đất.
Ồ, đúng là nữ hán tử, đại lực sĩ. Trần An An vừa giả tạo vỗ tay vừa cười nói với tôi, Nhất định tôi phải viết báo cáo, nói thư ký Tô của chúng ta yêu công ty như thế nào, vì công ty mà dốc hết lòng hết sức, để kịp tiến độ công trình, mà đã phải đi đẩy xi măng.
Tôi lạnh lùng nói: Được, tốt nhất cậu nên đi báo cáo, cậu xem xem sếp của chúng ta có tức giận hay không.
Trần An An khẽ chớp mắt, giãn lông mày nói: Cậu nghĩ Lạc Mộ Thâm vẫn sẽ bảo vệ cậu, vẫn thương xót cậu? Nếu anh ta vẫn còn thương cậu, tại sao lại để cậu tới đây làm việc chứ?
Tôi cũng khẽ giãn lông mày: Thế cậu có muốn cá cược không?
Thư ký Tô đội được, Vương Công đội cho cô ấy đi. Trần An An cười nói, đồng thời đưa mắt nhìn sang tôi.
Tôi cười đau khổ trong lòng, Trần An An, cậu thấy hay lắm sao? Cậu đùa giỡn với tôi như thế, trong lòng cảm thấy thoải mái lắm có phải không?
Được thôi, cậu cứ như thế đi, tôi chẳng có một chút khó chịu nào cả.
Tôi khẽ thở dài, sau đó mở miệng nói: Vương Công, đưa cho tôi đi, tôi không quan tâm, tôi đội được.
Được, vậy tôi đi lấy. Vương Công vẫn còn nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, rồi thở dài một tiếng.
Đi đi, thư ký Tô của chúng ta đang đợi chiếc mũ xanh đó đấy. Trần An An cười vô cùng thỏa mãn.
Tôi nhìn cậu ta, nhưng không nói điều gì.
Một lúc sau, Vương Công đã mang chiếc mũ bảo hộ màu xanh đó đến cho tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng chiếc mũ đó vốn dĩ là màu trắng nhưng đã bị sơn thành màu xanh, không chỉ như thế, phía trước mũ còn vẽ một con rùa đang ngơ ngác.
Vương Công có chút ngại ngùng khi đưa chiếc mũ đó cho tôi, Trần An An vừa nhìn, đã liền cười lên sung sướng.
Cậu ta đội chiếc mũ lên đầu cho tôi, cười nói: Ồ, chiếc mũ này hợp với cậu lắm, nhìn rất đẹp, tôi nói Nhụy Tử, cậu rất hợp với màu xanh đấy, cậu có làn da trắng thật!
Thế à. Tôi cười lạnh nhạt, không nói thêm gì.
Được, cậu đã chế giễu tôi tận cùng như vậy, để tôi xem cuối cùng cậu sẽ bới móc tôi như thế nào?
Hiện tại tôi cảm thấy ở nơi đây, cho dù có bị Trần An An chế giễu và bới móc cũng còn hơn là ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm.
Đó mới chính là đau khổ thực sự.
Được rồi, vậy giờ chúng ta tới công trường nào. Trần An An cười nói.
Tôi nhìn lên bộ quần áo ra công trường của cô ta, vội nói: Đợi chút, tôi cần phải thay quần áo lao động.
Không phải thay, tạm thời không có quần áo lao động, đợi tôi thông báo lên cấp trên, thì cậu hẵng thay đi. Trần An An nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Vẫn còn một bộ chứ? Vương Công nói.
Trần An An lườm anh ta một cái, cười ha ha nói: Vương Công, anh nhớ nhầm rồi, sáng nay tôi đã bỏ đi rồi, giờ không còn cái nào cả đâu!
Cô ta nói thế xong, Vương Công cũng ngại không nói thêm điều gì nữa.
Vậy xin lỗi bộ quần áo trên người cô, nhìn nhìn, lại còn Ports hàng hiệu nữa cơ đấy! Trần An An cười nói tôi, ánh mắt thì đầy khiêu khích và đắc ý.
Tôi khẽ cau mày, được, vậy thì tôi sẵn sàng đánh bạc với tấm thân này của tôi, để tôi xem tiếp theo cậu sẽ làm gì tôi.
Tôi hầu như cũng đã biết được ý đồ của cậu rồi.
Hơn nữa, giờ tôi thấy rất lạ, hình như da mặt tôi đã chai sạm lại rồi, hoàn toàn rơi vào trạng thái của một kẻ hèn hạ, Trần An An bới móc tôi, ngược lại tôi lại cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Giống như tôi cầm chiếc doi da nói với Trần An An: Cô vụt tôi đi, vụt tôi đi nào, tôi muốn có cảm giác đau đớn mà!
Mọi người xem thế có lạ không?
Và cứ như thế, tôi và Trần An An cùng nhau tới công trường.
Trong công trường rất lộn xộn, rất nhanh, bộ quần áo vốn dĩ còn rất đẹp và sạch sẽ của tôi đã bị lấm toàn cát bụi, đặc biệt tôi còn đội chiếc mũ màu xanh đó, tôi nghĩ bộ dạng tôi lúc này nhìn buồn cười lắm, nếu không thì, tại sao, mỗi khi tôi đi qua ai đó, bọn họ đều nhìn tôi tủm tỉm cười?
Nhưng bây giờ tôi cũng đã chẳng thèm quan tâm bọn họ đang nghĩ gì rồi.
Bọn họ nghĩ gì, thì có liên quan gì đến tôi?
Dây thần kinh xấu hổ của tôi dường như đã bị đứt rồi.
Tôi khẽ thở dài, đi theo sau Trần An An, lấy bút giấy ghi chép từng chi tiết tiến độ công trình, còn những thứ mà quản lý kỹ sư dự án cần, chuẩn bị báo cáo với tập đoàn công ty bất cứ lúc nào, lúc này, một trưởng công nhân gọi một công nhân khác: Mau, đẩy chiếc xe xi măng đó đến đây cho tôi.
Tôi nghe thấy một công nhân hô lớn: Anh trưởng, giờ ai cũng đang bận cả, không còn tay nào đâu, đợi lúc nữa tôi tới đẩy cho anh.
Anh trưởng công nhân kia lại hô: Không được, giờ tháng máy đã xuống rồi, đang cần chiếc xe xi măng này, mau lên.
Công nhân ở đây thực sự quá bận rồi!
Tôi đang nghĩ, Trần An An liền cười nói: Ồ, không thể để chậm tiến độ của công trình được! anh Trương, tôi sẽ sai người tới đẩy giúp anh ngay.
Anh trưởng công nhân Trương đó nói với Trần An An: Cảm ơn thư ký Trần.
Sau đó, anh ta liền vội chạy qua bên kia rồi.
Tôi nhìn trái nhìn phải, còn có ai đang rảnh sao?
Lúc này, Trần An An cười với tôi, khẽ mở miệng nói: Nhụy Tử, cậu đẩy xe xi măng này đi?
Tôi? Tôi bất ngờ nhìn về phía chiếc xe xi măng, không biết mọi người đã nhìn thấy chiếc xe nhỏ một bánh đó ở công trường xây dựng hay chưa, đó là chiếc xe chở xi măng chuyên dụng.
Đúng, chính là loại đó.
Hiện giờ, tôi đang đứng trước chiếc xe nhỏ đó, nó đang được chất đầy những bao xi măng.
Sao có thể đẩy được chứ? Tôi cau mày, chiếc xe này, phải cần một người công nhân to cao khỏe mạnh mới có thể đẩy được chứ?
Trần An An cười lên, tôi nghe, mà thấy giống tiếc cười của một mụ phù thủy.
Đừng khiêm tốn mà, Nhụy Tử, tôi còn không biết cậu sao? Cậu là một trong số ít có sức khỏe như một lực sĩ, tôi còn nhớ hồi còn ở trường, cậu còn khỏe hơn rất nhiều các bạn nam khác, cậu có phải là nữ hán tử nổi tiếng không? con trai còn không lại được với cậu, cậu muốn làm chậm tiến độ công trình sao? Cậu đẩy được. Chắc chắn cậu sẽ đẩy được
Đôi mắt gian xảo của cậu ta nhìn tôi. Miệng thì mỉm cười một nụ cười gian ác.
Tôi cười đau khổ, Trần An An, có phải cậu đang muốn vùi dập tôi ở nơi này đúng không?
Được, tôi sẽ đẩy. Tôi nghiến răng nói, Trần An An, cậu lấy hết sức ra để hành hạ, móc máy tôi đi, tôi đã nói rồi, cậu càng hành hạ tôi như thế, trong lòng tôi càng cảm thấy thoải mái đấy!
Tôi xắn cao tay áo lên, đi đến chiếc xe đó, lấy hết sức đẩy chiếc xe. Cả mấy tạ xi măng được xếp trên xe đó, tôi có cảm giác như mình đang đẩy cả một ngọn núi khổng lồ vậy.
Tôi nghiến mạnh răng, dường như muốn nghiền nát cả hàm răng.
Cánh tay tôi run lên không ngừng, cơn gió rất lạnh thổi mạnh vào chiếc xe, làm cho những hạt bụi xi măng bay hết cả vào mặt tôi, rất nhanh, cả khuôn mặt tôi đều là những lớp bụi xi măng chồng lên, đến lông mi cũng bị dính hết cả bụi xi măng đó.
Nhụy Tử, mày phải dừng lại, dừng lại, không được đẩy nữa.
Trần An An giờ đang sỉ nhục mày, mày không thể để cho cậu ta sỉ nhục như thế nữa.
Nghĩ tới đây, tự tự động viện cho mình, lấy hết sức lực tập trung vào chiếc xe, đẩy mạnh chiếc xe về phía thang máy của công trình.
Trần An An vẫn cứ cười phía sau lưng tôi, tôi biết, cậu ta đang rất đắc ý.
Tôi không ngờ rằng, tôi lại có thể đẩy được chiếc xe xi măng nặng mấy tạ đó tới được thang máy công trình, khi thang máy kéo chiếc xe xi măng đó lên, tôi dường như muốn ngã khụy xuống nền đất.
Ồ, đúng là nữ hán tử, đại lực sĩ. Trần An An vừa giả tạo vỗ tay vừa cười nói với tôi, Nhất định tôi phải viết báo cáo, nói thư ký Tô của chúng ta yêu công ty như thế nào, vì công ty mà dốc hết lòng hết sức, để kịp tiến độ công trình, mà đã phải đi đẩy xi măng.
Tôi lạnh lùng nói: Được, tốt nhất cậu nên đi báo cáo, cậu xem xem sếp của chúng ta có tức giận hay không.
Trần An An khẽ chớp mắt, giãn lông mày nói: Cậu nghĩ Lạc Mộ Thâm vẫn sẽ bảo vệ cậu, vẫn thương xót cậu? Nếu anh ta vẫn còn thương cậu, tại sao lại để cậu tới đây làm việc chứ?
Tôi cũng khẽ giãn lông mày: Thế cậu có muốn cá cược không?
/656
|