Mau tới bệnh viện. Cháu lái xe. Tôi vội vẫy gọi viện trưởng Dương, viện trưởng Dương bế lấy Tiểu Dũng, đi theo tôi ra tới nơi đỗ chiếc xe BMW X5, tôi liền lái xe tới bệnh viện u bướu.
Tôi chưa bao giờ lái xe chạy nhanh như thế này, bởi vì tôi luôn lo sợ xảy ra tai nạn giao thông.
Nhưng bây giờ, để cứu Tiểu Dũng đáng thương, tôi bất chấp tất cả, tôi lái xe lao đi như bay, vượt rất nhiều đèn đỏ, cuối cùng tôi cũng đưa được Tiểu Dững tới bệnh viện u bướu.
Khi Tiểu Dũng được đưa vào phòng cấp cứu, tôi và viện trưởng Dưỡng cùng hỗ trợ đẩy vào, chúng tôi vô cùng lo lắng.
Vì lo lắng quá tôi lại có cảm giác muốn nôn. Nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra mình vẫn còn đang mặc váy ngủ và đi dép lê. Ngoài chìa khóa xe và điện thoại, tôi chẳng đem theo một cái gì.
Viện trưởng Dương khóc nói: Cô Tô, Tiểu Dũng sẽ không sao chứ?
Tôi liền an ủi viện trưởng Dương: Yên tâm, nhất định sẽ không sao cả. Người lành sẽ được ông trời phù hộ thôi ạ!
Như thế viện trưởng Dương mới yên tâm hơn được một chút, cô ấy bám vào chiếc ghế cao tôi đang ngồi, chân thành nói: Xin lỗi cô, Cô Tô, thực sự tôi chẳng còn cách nào cả, cũng tại vị quá hoảng loạn, tôi mở điện thoại ra thấy số điện thoại của cô, tôi mới gọi điện tới cho cô, tôi đã làm phiền giấc ngủ của cô rồi.
Tôi lập tức nhìn cô ấy nói: Viện trưởng Dương, sao cô lại nói thế? Tính mạng của Tiểu Dũng là quan trọng mà! cô tìm đến cháu, cháu cũng rất vui, nếu vì không tìm được xe, mà để Tiểu Dũng phải nguy kịch, thì cả đời này cháu sống cũng chẳng an tâm được.
Cảm ơn cô, Cô Tô, cô là một người tốt. Viện trưởng Dương liền bắt tay tôi, rồi lại khóc.
Tôi cũng không kìm được những giọt nước mắt của mình.
Ngủ thì có gì? Cứu người mới là quan trọng.
Tôi và viện trưởng Dương đang nói chuyện, phòng cấp cứu bỗng mở ra, tôi và viện trưởng Dương liền chạy tới.
Tiểu Dũng thế nào rồi? Tôi và viện trưởng Dương cùng hỏi.
Chúng tôi rất lo lắng cho Tiểu Dũng rồi.
U máu của Tiểu Dũng bị vỡ, mất máu rất nghiêm trọng, chúng tôi dự định sẽ tiếp máu cho cháu, nhưng cháu bé lại thuộc nhóm máu hiếm, nhóm máu O, trong kho máu của chúng tôi lúc này chỉ còn lại rất ít, chắc chắn sẽ không đủ.
A?
Tôi và viện trưởng Dương sững người.
Tôi biết nhóm máu O đó, là một nhóm máu rất hiếm, xưa còn gọi là Máu gấu trúc .
Không ngờ là Tiểu Dũng lại thuộc nhóm máu hiếm như thế, không ngờ tôi lại gặp người có máu gấu trúc như thế.
Tôi liền thấy trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Bác sĩ. Tôi cầm lấy tay của bác sĩ, Bác sĩ, hãy mau truyền máu cho Tiểu Dũng, có bao nhiêu truyền bấy nhiêu, tôi sẽ đi tìm số máu còn lại.
Vậy thì làm phiền cô rồi. Bác sĩ vội tiến về phòng lưu trữ máu, để lấy máu truyền cho Tiểu Dũng.
Lúc này, viện trưởng Dương như đờ đẫn, cô ấy giống như là đã quên đi tất cả mọi thứ, chỉ dựa vào góc tường, từng hàng nước mắt cứ trào ra, không ngừng nói Tiểu Dũng thật đáng thương.
Tôi lo lắng chạy xung quanh, làm thế nào, làm thế nào đây?
Đi đâu để lấy máu cho Tiểu Dũng đây?
Cũng có thể trong lúc lo lắng, tư duy truyền đến rất nhanh, trong đầu của tôi bỗng nghĩ ra rất nhiều cách, trong đó có một cách mà tôi nghĩ rằng sẽ rất hữu dụng.
Đó chính là tìm Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm thần thông quảng đại, thế lực rất mạnh, nếu anh ta giúp tôi tìm máu gấu trúc thì chắc chắn sẽ được.
Tôi vội vàng mọi điện thoại ra gọi cho Lạc Mộ Thâm, nhưng, không ngờ là, điện thoại của Lạc Mộ Thâm tuy đã mở máy, nhưng vẫn không có người nghe.Tôi dường như muốn tan nát vỡ vụn. Anh ta đang ngủ sao?
Đúng thế, lúc đó, tôi có cảm giác như trời đất sắp đổ sụp xuống.
Tuy rằng Tiểu Dũng không có quan hệ thân thích gì với tôi, nhưng tôi thích cậu bé đó, một cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu, tôi phải cứu cậu bé!
Cậu bé đáng thương lắm, mạng sống của em không thể ngắn như thế được, tôi phải giúp em có một cuộc sống tốt hơn, khiến cho cha mẹ đẻ của em phải hối hận.
Nhưng Lạc Mộ Thâm không nghe điện thoại, tôi phải làm thế nào?
Tôi lại gọi điện cho Phương Trạch Vũ, tôi nghĩ anh ta là viện trưởng bệnh viện, anh ta chắc chắn sẽ có cách, ít nhất anh ta có thể tìm được máu gấu trúc chứ?
Nhưng, khiến tôi thất vọng đấy là, khi tôi bấm gọi cho Phương Trạch Vũ, thì lại thấy điện thoại của anh ta đã tắt.
Tôi im lặng nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h đêm, chắc là anh ta đang ngủ.
Tôi còn nhớ Phương Trạch Vũ bọn họ từng nói, khi nghỉ ngơi không thích người khác làm phiền, thế nên anh ta đã có thói quen tắt điện thoại, trước đây ở Thụy Sĩ tôi đã từng thấy rồi.
Bọn họ đi ngủ hay đi chơi, đều tắt điện thoại.
Nhưng, bây giờ làm thế nào? Tôi đi đâu để tìm sự giúp đỡ, tôi đi đâu để tìm nhóm máu gấu trúc hiếm có cho Tiểu Dũng?
Trong lúc vội, tôi lại nghĩ tới một người, đó chính là Dạ Thiên Kỳ vừa mới gặp lúc tối xong.
Dạ Thiên Kỳ cũng là một người lương thiện, anh ta thích những đứa trẻ trong viện phúc lợi, anh ta cũng quen Tiểu Dũng, tôi nghĩ chắc chắn anh ta sẽ cứu Tiểu Dũng.
Với cả, anh ta về nhà chưa được bao lâu, có lẽ chưa đi ngủ chứ?
Nghĩ tới đây, tôi chẳng còn do dự, lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Thiên Kỳ.
Sau khi điện thoại kêu lên một hồi, Dạ Thiên Kỳ đã nghe máy, tôi nghe thấy giọng nói ậm ừ mệt mỏi của Dạ Thiên Kỳ trong điện thoại: Ồ, Nhụy Nhụy, vừa chia tay đã nhớ anh rồi à? Sớm biết thế thì để anh bên cạnh em có tốt hơn không?
Tôi chẳng có thời gian mà phí lời với gã mặt dày này, chỉ nói nhanh gọn: Dạ Thiên Kỳ, cậu bé Tiểu Dũng trong viện phúc lợi bị vỡ u máu rồi, cậu bé mất rất nhiều máu, bây giờ đang trong viện u bướu cấp cứu, nhưng nhóm máu O của em rất hiếm, kho máu trong viện chỉ còn rất ít, giờ phải làm thế nào?
Tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc đó trông rất dữ tợn, nét mặt chắc khó coi lắm.
Dạ Thiên Kỳ liền hoảng hốt, anh ta vội nói: Nhụy Nhụy, em đừng lo, đừng lo, anh sẽ tới ngay, em yên tâm, anh sẽ giúp Tiểu Dũng tìm máu. Em đợi anh ở viện u bướu, anh sẽ tới ngay bây giờ.
Nước mắt tôi như muốn trào ra, đúng thế, tôi lúc này giống như tìm được một hòn đảo an toàn, tuy tôi không thích Dạ Thiên Kỳ, nhưng bây giờ, tôi tin là Dạ Thiên Kỳ có thể giúp tôi, giúp được Tiểu Dũng.
Gác điện thoại, tôi giống như vừa uống được một viên thuốc an thần, không còn hoảng loạn nữa rồi.
Tôi vừa động viện viện trưởng Dương, vừa nhìn ra cửa bệnh viện, tôi mong đợi Dạ Thiên Thân như chờ đợi sự xuất hiện của thiên thần.
Đúng vậy, tôi chưa bao giờ mong Dạ Thiên Kỳ như thế này, trước đây tôi chỉ muốn tránh anh ta càng xa càng tốt.
Quả nhiên, không tới mười phút, tôi đã nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ bước vào cửa bệnh viện, tôi nhìn thấy anh ta, liền chạy lại cầm lấy tay anh ta, giống như gặp được cứu tinh của đời mình.
Dạ Thiên Kỳ, làm thế nào? Tiểu Dũng giờ cần máu gấp. Tôi lo lắng nói, tâm trạng vẫn đang rối bời.
Dạ Thiên Kỳ cười đập đạp vào tay tôi, rất tự nhiên khoác lấy vai tôi: Nhụy Nhụy, không phải lo lắng đâu, máu em cần, đến rồi đây.
Đến rồi? Tôi ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Tôi nhìn về phía sau lưng anh ta, tôi muốn anh ta tìm giúp tôi người có máu gấu trúc, anh ta tìm được chưa?
Đương nhiên là đến rồi. Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta rất tự nhiên lấy tay ấn nhẹ vào trán của tôi nói, Chính là anh!
Tôi chưa bao giờ lái xe chạy nhanh như thế này, bởi vì tôi luôn lo sợ xảy ra tai nạn giao thông.
Nhưng bây giờ, để cứu Tiểu Dũng đáng thương, tôi bất chấp tất cả, tôi lái xe lao đi như bay, vượt rất nhiều đèn đỏ, cuối cùng tôi cũng đưa được Tiểu Dững tới bệnh viện u bướu.
Khi Tiểu Dũng được đưa vào phòng cấp cứu, tôi và viện trưởng Dưỡng cùng hỗ trợ đẩy vào, chúng tôi vô cùng lo lắng.
Vì lo lắng quá tôi lại có cảm giác muốn nôn. Nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra mình vẫn còn đang mặc váy ngủ và đi dép lê. Ngoài chìa khóa xe và điện thoại, tôi chẳng đem theo một cái gì.
Viện trưởng Dương khóc nói: Cô Tô, Tiểu Dũng sẽ không sao chứ?
Tôi liền an ủi viện trưởng Dương: Yên tâm, nhất định sẽ không sao cả. Người lành sẽ được ông trời phù hộ thôi ạ!
Như thế viện trưởng Dương mới yên tâm hơn được một chút, cô ấy bám vào chiếc ghế cao tôi đang ngồi, chân thành nói: Xin lỗi cô, Cô Tô, thực sự tôi chẳng còn cách nào cả, cũng tại vị quá hoảng loạn, tôi mở điện thoại ra thấy số điện thoại của cô, tôi mới gọi điện tới cho cô, tôi đã làm phiền giấc ngủ của cô rồi.
Tôi lập tức nhìn cô ấy nói: Viện trưởng Dương, sao cô lại nói thế? Tính mạng của Tiểu Dũng là quan trọng mà! cô tìm đến cháu, cháu cũng rất vui, nếu vì không tìm được xe, mà để Tiểu Dũng phải nguy kịch, thì cả đời này cháu sống cũng chẳng an tâm được.
Cảm ơn cô, Cô Tô, cô là một người tốt. Viện trưởng Dương liền bắt tay tôi, rồi lại khóc.
Tôi cũng không kìm được những giọt nước mắt của mình.
Ngủ thì có gì? Cứu người mới là quan trọng.
Tôi và viện trưởng Dương đang nói chuyện, phòng cấp cứu bỗng mở ra, tôi và viện trưởng Dương liền chạy tới.
Tiểu Dũng thế nào rồi? Tôi và viện trưởng Dương cùng hỏi.
Chúng tôi rất lo lắng cho Tiểu Dũng rồi.
U máu của Tiểu Dũng bị vỡ, mất máu rất nghiêm trọng, chúng tôi dự định sẽ tiếp máu cho cháu, nhưng cháu bé lại thuộc nhóm máu hiếm, nhóm máu O, trong kho máu của chúng tôi lúc này chỉ còn lại rất ít, chắc chắn sẽ không đủ.
A?
Tôi và viện trưởng Dương sững người.
Tôi biết nhóm máu O đó, là một nhóm máu rất hiếm, xưa còn gọi là Máu gấu trúc .
Không ngờ là Tiểu Dũng lại thuộc nhóm máu hiếm như thế, không ngờ tôi lại gặp người có máu gấu trúc như thế.
Tôi liền thấy trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Bác sĩ. Tôi cầm lấy tay của bác sĩ, Bác sĩ, hãy mau truyền máu cho Tiểu Dũng, có bao nhiêu truyền bấy nhiêu, tôi sẽ đi tìm số máu còn lại.
Vậy thì làm phiền cô rồi. Bác sĩ vội tiến về phòng lưu trữ máu, để lấy máu truyền cho Tiểu Dũng.
Lúc này, viện trưởng Dương như đờ đẫn, cô ấy giống như là đã quên đi tất cả mọi thứ, chỉ dựa vào góc tường, từng hàng nước mắt cứ trào ra, không ngừng nói Tiểu Dũng thật đáng thương.
Tôi lo lắng chạy xung quanh, làm thế nào, làm thế nào đây?
Đi đâu để lấy máu cho Tiểu Dũng đây?
Cũng có thể trong lúc lo lắng, tư duy truyền đến rất nhanh, trong đầu của tôi bỗng nghĩ ra rất nhiều cách, trong đó có một cách mà tôi nghĩ rằng sẽ rất hữu dụng.
Đó chính là tìm Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm thần thông quảng đại, thế lực rất mạnh, nếu anh ta giúp tôi tìm máu gấu trúc thì chắc chắn sẽ được.
Tôi vội vàng mọi điện thoại ra gọi cho Lạc Mộ Thâm, nhưng, không ngờ là, điện thoại của Lạc Mộ Thâm tuy đã mở máy, nhưng vẫn không có người nghe.Tôi dường như muốn tan nát vỡ vụn. Anh ta đang ngủ sao?
Đúng thế, lúc đó, tôi có cảm giác như trời đất sắp đổ sụp xuống.
Tuy rằng Tiểu Dũng không có quan hệ thân thích gì với tôi, nhưng tôi thích cậu bé đó, một cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu, tôi phải cứu cậu bé!
Cậu bé đáng thương lắm, mạng sống của em không thể ngắn như thế được, tôi phải giúp em có một cuộc sống tốt hơn, khiến cho cha mẹ đẻ của em phải hối hận.
Nhưng Lạc Mộ Thâm không nghe điện thoại, tôi phải làm thế nào?
Tôi lại gọi điện cho Phương Trạch Vũ, tôi nghĩ anh ta là viện trưởng bệnh viện, anh ta chắc chắn sẽ có cách, ít nhất anh ta có thể tìm được máu gấu trúc chứ?
Nhưng, khiến tôi thất vọng đấy là, khi tôi bấm gọi cho Phương Trạch Vũ, thì lại thấy điện thoại của anh ta đã tắt.
Tôi im lặng nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h đêm, chắc là anh ta đang ngủ.
Tôi còn nhớ Phương Trạch Vũ bọn họ từng nói, khi nghỉ ngơi không thích người khác làm phiền, thế nên anh ta đã có thói quen tắt điện thoại, trước đây ở Thụy Sĩ tôi đã từng thấy rồi.
Bọn họ đi ngủ hay đi chơi, đều tắt điện thoại.
Nhưng, bây giờ làm thế nào? Tôi đi đâu để tìm sự giúp đỡ, tôi đi đâu để tìm nhóm máu gấu trúc hiếm có cho Tiểu Dũng?
Trong lúc vội, tôi lại nghĩ tới một người, đó chính là Dạ Thiên Kỳ vừa mới gặp lúc tối xong.
Dạ Thiên Kỳ cũng là một người lương thiện, anh ta thích những đứa trẻ trong viện phúc lợi, anh ta cũng quen Tiểu Dũng, tôi nghĩ chắc chắn anh ta sẽ cứu Tiểu Dũng.
Với cả, anh ta về nhà chưa được bao lâu, có lẽ chưa đi ngủ chứ?
Nghĩ tới đây, tôi chẳng còn do dự, lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Thiên Kỳ.
Sau khi điện thoại kêu lên một hồi, Dạ Thiên Kỳ đã nghe máy, tôi nghe thấy giọng nói ậm ừ mệt mỏi của Dạ Thiên Kỳ trong điện thoại: Ồ, Nhụy Nhụy, vừa chia tay đã nhớ anh rồi à? Sớm biết thế thì để anh bên cạnh em có tốt hơn không?
Tôi chẳng có thời gian mà phí lời với gã mặt dày này, chỉ nói nhanh gọn: Dạ Thiên Kỳ, cậu bé Tiểu Dũng trong viện phúc lợi bị vỡ u máu rồi, cậu bé mất rất nhiều máu, bây giờ đang trong viện u bướu cấp cứu, nhưng nhóm máu O của em rất hiếm, kho máu trong viện chỉ còn rất ít, giờ phải làm thế nào?
Tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc đó trông rất dữ tợn, nét mặt chắc khó coi lắm.
Dạ Thiên Kỳ liền hoảng hốt, anh ta vội nói: Nhụy Nhụy, em đừng lo, đừng lo, anh sẽ tới ngay, em yên tâm, anh sẽ giúp Tiểu Dũng tìm máu. Em đợi anh ở viện u bướu, anh sẽ tới ngay bây giờ.
Nước mắt tôi như muốn trào ra, đúng thế, tôi lúc này giống như tìm được một hòn đảo an toàn, tuy tôi không thích Dạ Thiên Kỳ, nhưng bây giờ, tôi tin là Dạ Thiên Kỳ có thể giúp tôi, giúp được Tiểu Dũng.
Gác điện thoại, tôi giống như vừa uống được một viên thuốc an thần, không còn hoảng loạn nữa rồi.
Tôi vừa động viện viện trưởng Dương, vừa nhìn ra cửa bệnh viện, tôi mong đợi Dạ Thiên Thân như chờ đợi sự xuất hiện của thiên thần.
Đúng vậy, tôi chưa bao giờ mong Dạ Thiên Kỳ như thế này, trước đây tôi chỉ muốn tránh anh ta càng xa càng tốt.
Quả nhiên, không tới mười phút, tôi đã nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ bước vào cửa bệnh viện, tôi nhìn thấy anh ta, liền chạy lại cầm lấy tay anh ta, giống như gặp được cứu tinh của đời mình.
Dạ Thiên Kỳ, làm thế nào? Tiểu Dũng giờ cần máu gấp. Tôi lo lắng nói, tâm trạng vẫn đang rối bời.
Dạ Thiên Kỳ cười đập đạp vào tay tôi, rất tự nhiên khoác lấy vai tôi: Nhụy Nhụy, không phải lo lắng đâu, máu em cần, đến rồi đây.
Đến rồi? Tôi ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Tôi nhìn về phía sau lưng anh ta, tôi muốn anh ta tìm giúp tôi người có máu gấu trúc, anh ta tìm được chưa?
Đương nhiên là đến rồi. Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta rất tự nhiên lấy tay ấn nhẹ vào trán của tôi nói, Chính là anh!
/656
|