Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 209 - Cậu Ta Không Muốn Tha Cho Tôi

/656


Cái gì?

Tôi thấy các bạn học của mình ai nấy đều tròn xoe mắt.

Bọn họ nhìn tôi, tôi nhìn bọn họ, cuối cùng mọi ánh mắt đổ dồn hết lên mặt tôi, làm cho tôi có cảm giác khuôn mặt của mình như muốn vỡ vụn.

Châu Đình không ngồi im được nữa, liền nói: An An, cậu đình có nói linh tinh nữa!

An An cười nhạt, hai tay ôm lấy hai vai: Châu Đình, chúng ta đều là bạn tốt của nhau, sao lại nói linh tinh chứ? Nhụy Tử đối với sếp Lạc mà nói, chỉ cần dùng một câu để hình dung ra, đó đúng là kiểu ' tình công sở ', ai biết được Nhụy Tử có là cái gối ôm của Lạc Mộ Thâm hay không đây?

Tôi cảm giác đầu mình như đột nhiên bị húc vào chiếc chuông lớn treo trước cổng Chùa Thiếu Lâm, rất choáng vàng, Trần An An, tôi có vứt con cậu xuống giếng đâu chứ? Tại sao lại nói những lời khó nghe đó với tôi trước mặt bao nhiêu bạn bè thế này?

Tôi tức giận không còn chịu được nữa.

An An...... Cậu đừng có ngậm máu phun người như thế, cậu mà cứ nói linh tinh nữa, có tin tôi sẽ rạch miệng của cậu ra không? Môi tôi tức giận rung lên bần bật, đôi mắt tối sầm, tức giận đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Trần An An nói.

Trần An An cười nhạt: Ồ, thẹn quá hóa giận à? Cậu dám làm không, người khác tại sao không dám nói? chẳng qua là họ không muốn? cậu và sếp cặp kè với nhau, chẳng nhẽ còn hay ho hơn những lời chúng tôi nói sao?

Cậu thấy tôi và sếp cặp kè sao? cậu đang đứng trước mặt các bạn nói linh tinh cái gì thế? Tôi giận giữ nói, nếu không vì nể mặt bạn bè, thì tôi đã lao lên cho cậu ta một trận.

Giờ rút cuộc tôi cũng đã hiểu, Trần An An bây giờ đã trở thành một người đố kỵ, cô ấy thây đổi đến mức đã chẳng còn khống chế được bản thân nữa, thậm chí đến đạo đức giả cũng chẳng thể nào che đậy được nữa.

Cậu tay bây giờ chỉ muốn sỉ nhục tôi bất cứ nơi nào, chỉ muốn làm tôi bẽ mặt trước bao nhiêu bạn bè.

Cậu ta chỉ muốn mọi người biết Tô Tư Nhụy tôi đây xấu xa, bẩn thỉu đến nhường nào, tôi lên giường với sếp, mới có được tất cả, còn cậu ta thì luôn trong trắng, sạch sẽ, cậu ta là thánh nữ, còn tôi chỉ là một con điếm không hơn không kém.

Hình như làm bẽ mặt tôi trước mặt bạn bè, cậu ta mới có thể sung sướng, thỏa mãn.

Trần An An, vì trước đây chúng ta đã từng là bạn tốt, tôi đã cố gắng chịu nhịn cậu rồi, cậu đừng có dồn ép tôi nữa. Bây giờ đầu tóc tôi như muốn dựng đứng cả lên, giống như đầu của một con hổ cái.

Ồ, tôi dồn ép cậu? Là cậu tự ép mình đấy chứ? Được rồi, không thì tiện trước mặt các bạn đang ngồi đây, nói xem, cậu mê hoặc sếp Lạc của chúng ta như thế nào? cậu có dám nói ra không? cậu đừng có nói là cậu không làm gì cả nhé, Lạc Mộ Thâm đó xem ra rất thích cậu, tức là thích cậu ở mọi thứ, bởi vì Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ nhìn thấy cậu xinh đẹp như thế, xin hỏi là Lạc Mộ Thâm sinh ra ở một vùng quê thì sao? Anh ta chưa bao giờ gặp một cô gái đúng không? Hay là vì cậu đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, khiến Lạc Mộ Thâm vừa nhìn thấy cậu đã bị mê hoặc luôn, vì cậu mà tận tụy đến hết đời? Trong giọng nói của Trần An An mỗi một câu đều như mang thêm chiếc gai để châm chọc tôi.

Tôi lặng im ngồi nghe, không giận mà còn thấy buồn cười, tôi ôm bụng cười nhìn Trần An An nói: Không sai, cậu nói đúng lắm, tôi chẳng làm gì cả, Lạc Mộ Thâm thực ra là tự nguyện chăm sóc tôi, thì sao nào? Cậu tức à? Có cách nào thì cậu làm đi! Tôi lạnh lùng nói, có thể trước đây tôi đã quá nhường nhịn mụ Trần An An này rồi, thế nên dẫn đến nha đầu này bây giờ còn dám nhảy cả lên đầu tôi mà ỉa đái nữa?

Cậu ta làm tôi bẽ mặt trước bao nhiêu bạn bè, tôi không thể ngồi im chịu nhịn được, đây cũng chính là cậu ta, tôi không phải là một đứa nhu mì, hiền dịu, tôi không phải là đứa để cho người khác bắt nạt mà không dám làm gì, chỉ biết ngồi im góc tường chịu đựng khóc lóc, nếu biến thành một người khác, tôi sẽ hét và lao lên, rồi cho cậu ta vài trưởng làm cậu ta tan nát rơi rụng như hoa đào nở, khiến cậu ta biết được tại sao hoa lại có màu đỏ.

Nhưng đối diện Trần An An, tôi chẳng thể ra tay được, mỗi khi tôi muốn xông lên, mỗi khi thấy cậu ta chỉ tay về phía tôi nói những lời cay nghiệt, không phải là tôi không nghĩ đến muốn Lạc Mộ Thâm thay tôi xử lý cậu ta, sa thải cậu ta không cho cậu ta ở lại làm việc nữa.

Mỗi khi tôi nghĩ muốn làm như vậy, tôi lại nghĩ đến thời gian chúng tôi ở cùng nhau, yêu thương lẫn nhau, nghĩ đến lúc cùng nhau tự học, cùng nhau qua các kỳ thi, cùng nhau lao động để kiếm chút tiền để đi ăn lẩu, thậm chí cùng nhau vụng trộm thuê những bộ phim 18+ về kí túc xem.

Lúc đó, sao mà đẹp thế!

Chính là vì những kí ức tốt đẹp đó, nên tôi không muốn làm quá với Trần An An, tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi là những người bạn tốt của nhau, luôn nghĩ muốn dành cho cậu ta một cơ hội, nhưng, cậu ta chưa bao giờ quý trọng những điều đó.

Trần An An, cậu đố kỵ với tôi như vậy sao, cậu luôn coi tôi là người không tốt, thế nên cậu mới đối với tôi như thế à?

Tôi một tay đẩy Cái chuông lớn , một tay giơ cao, vốn dĩ muốn cho Trần An An một cái bạt tai thật mạnh, nhưng đột nhiên tôi lại nghĩ đến người mẹ hiền lành đáng quý của Trần An An, cô ấy mỗi lần nhìn thấy tôi đều tươi cười thân thiết, mỗi lần đều làm cho tôi những món ăn rất ngon.

Vừa nghĩ đến mẹ của cậu ta, tôi lại chẳng thể ra tay được, nếu tôi để Lạc Mộ Thâm ra tay chỉ dạy Trần An An, như thế, tiền thuốc của mẹ Trần An An.....

Nếu vì điều này, để mẹ Trần An An chịu tất cả, tôi có nên làm thế không?

Thế là, tôi lại buông tay của mình xuống.

Lúc này, Châu Đình thực sự không còn chịu được nữa, cậu ấy đập mạnh vào mặt bàn, giận dữ nhìn Trần An An: An An, sao cậu lại như thế? Nhụy Tử là tình nhân, là cái gối ôm của Lạc Mộ Thâm từ bao giờ hả? Nhụy Tử và sếp Lạc không có gì cả. Sao cậu lại có thể những lời đó với Nhụy Tử chứ, Nhụy Tử là người bạn tốt của cả hai chúng ta, những ngày gần đây, Nhụy Tử đối với cậu như thế nào, mà cậu lại đối với Nhụy Tử như thế, An An, cậu làm tớ thất vọng quá đấy. Sao cậu lại có thể bôi nhọ Nhụy Tử như vậy, cứ như Nhụy Tử là kẻ thù giết cha của cậu vậy.

Ồ, Châu Đình, tới nói Nhụy Tử, liên quan gì đến cậu mà cậu kích động như vậy? Sao cậu tức giận thay cậu ta làm gì, chẳng nhẽ Nhụy Tử giới thiệu cậu cũng cặp luôn với Lạc Mộ Thâm à? Trần An An cười nói, Cũng phải thôi, cậu đúng là phải nghe theo Nhụy Tử, thấy cậu lúc nào cũng bám lấy Nhụy Tử mà, còn tớ đây, vì quá chân chính thẳng thắn, nên đã đắc tội với Nhụy Tử, nên cái mồm ton hót của Nhụy Tử, đã khiến Lạc Mộ Thâm điều tớ đến công trường làm việc, đó là nơi dành cho các cô gái sao? Nắng gió đầy khắc nghiệt, hôm nay đi làm ở công trường tớ đã dính đầy cả một mồm toàn cát cậu có biết không. Haizz, đắc tội ai cũng được, nhưng đừng có đắc tội tình nhận của sếp!

Trần An An vẫn nói ra những lời nói ác cay độc, mỗi một câu nói của cậu ta như những chiếc đinh cắm vào đá, và cũng chẳng khác gì những chiếc đinh đang đóng vào đầu tôi.

Tôi chẳng còn biết nên phản ứng thế nào nữa, chỉ đứng chết lặng ở đó, mắt nhìn về cặp môi mấp máy nhả ra những câu nói cay độc của Trần An An, tôi cảm thấy mình như sắp lăn ra lịm đi.

Tôi không muốn để ý đến những lời nói của cậu ta, tôi muốn mặc kệ cậu ta, nhưng cậu ta lại cứ đến cắn tôi không ngừng, cậu ta ra sức chửi rủa tôi, cậu ta bây giờ dường như đang rơi vào trạng thái điên loạn rồi.

Tôi không kìm được, cười đau khổ trong lòng.

Tôi hiểu, cậu ta vốn dĩ đã đố kỵ với tôi vì tôi được Lạc Mộ Thâm xem trọng hơn, bây giờ thì lại càng thêm ghét tôi, vì cậu ta đã bị điều đến làm việc ở công trường rồi.

Phải, vì nguyên nhân này, khiến cậu ta tức giận, khiến cậu ta không buông tha cho tôi.

Cậu ta cho rằng tôi đã báo cáo linh tinh với Lạc Mộ Thâm, là tôi đã ton hót với Lạc Mộ Thâm, nên tôi mới được quay trở về văn phòng tập đoàn làm việc, và điều động cậu ta đến công trường đầy gian khổ làm việc có đúng không?

/656

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status