Giang Thanh nói một câu dịu dàng êm ái :
- Kim bằng hữu xin thứ lỗi cho. Bây giờ Kim bằng hữu muốn gì cứ tự tiện.
Kim Vũ đưa mắt nhìn Giang Thanh chằm chằm không chớp. Giang Thanh lại hỏi :
- Bằng hữu có điều chi dặn dò chăng?
Kim Vũ lẩm bẩm :
- Hai chiêu. Hai chiêu. Bao nhiêu năm trui rèn võ nghệ, mà đỡ không nổi hai chiêu.
Hắn bỗng nhiên nổi lên cười rũ rượi, tiếng cười của kẻ thác loạn thần kinh.
Thình lình, Giang Thanh nạt lên một tiếng vang trời, phi thân bay vù tới, vỗ mạnh vào sau gáy hắn ta ba cái.
Kim Vũ tức khắc nín cười, ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy, đưa cặp mắt bi thảm nhìn Giang Thanh.
Giang Thanh gằn giọng hỏi :
- Bây giờ ngươi đã tỉnh lại chưa?
Kim Vũ thở dài, trả lời :
- Hùng tâm tráng chí nay thảy đều trôi theo dòng nước. Giang Thanh, ta thực không bằng ngươi.
Giang Thanh trả lời một câu thâm trầm tế nhị :
- Kim bằng hữu, về môn võ học thật là mênh mông vô tận. Thắng người là ở chỗ kiêm tâm, dầu cho có thua, cũng không phải là điều sỉ nhục. Nhục là ở chỗ thua rồi mà chẳng có chí quật cường. Kim bằng hữu hãy đi đi, tôi sẵn sàng chờ đợi đến một ngày kia Kim bằng hữu trở lại rửa mối hận thù...
Kim Vũ đứng dậy một cách khó khăn chậm chạp, ngắm nhìn Giang Thanh, đoạn nói :
- Ta sẽ mãi mãi không quên ngươi, dầu ân hay là dầu thù ta sẽ báo đáp. Nhưng mà ban nãy, cớ sao ngươi chẳng đuổi theo mà lấy mạng ta?
Giang Thanh bình thản trả lời :
- Ta với ngươi không thù không oán, hà tất phải thẳng tay!
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Kim Vũ nổi lên một nét cười, đáp :
- Nếu thay cho ta, thì ta không bao giờ tha thứ, vì ta đã nói rằng sẽ đấu chiến đến một mất một còn.
Giang Thanh chắp tay sau lưng, thong thả bước tới hai bước nói :
- Mỗi người đều có một ý niệm khác nhau.
Im lặng lâu lắm, Kim Vũ mới hỏi :
- Họ Kim này có thể ra đi?
Giang Thanh đáp :
- Lẽ tự nhiên có thể... Kim bằng hữu đừng quên món binh khí, nó là một thanh gươm quý giá!
Kim Vũ nhìn thanh gương một cách triều mến, lâu lắm mới cắn răng ngăn dòng lệ, nói rằng :
- Cám ơn ngươi đã nhắc, nhưng mà họ Kim này không xứng đáng dùng thanh kiếm báu. Chào ngươi, một ngày kia thế nào ta cũng sẽ trở lại.
Không đợi Giang Thanh trả lời, hắn tức tốc trổ thuật phi hành bay đi, nhưng hai chiếc bóng đen đã bay vù ra ngăn cản. Giang Thanh thét :
- Cửu kỳ chủ, Nhiếp hộ vệ! Hãy để cho hắn tự do.
Hai chiếc bóng người đang bay giữa không trung, nghe lệnh vội vàng đảo mạnh một vòng, đáp xuống bên mình Giang Thanh. Quả nhiên đó là Nhiếp Đông và Cửu Vân.
Kim Vũ đi rồi, Giang Thanh trở vô nhà, lần tới bên Kim Thiệu. Người con gái này đang nhìn Giang Thanh bằng cặp mắt căm hờn. Giang Thanh nói :
- Kim cô nương, việc ân oán giữa chốn giang hồ thật là liên miên bất tận. Họ Giang này bất đắc dĩ mới xử sự như thế, xin cô nương thông cảm cho.
Kim Thiệu chớp nhanh cặp mắt, hậm hực đáp :
- Giết người, rồi bảo thông cảm... Ta sẽ giết ngươi vì ngươi đã hại bà ta.
Giang Thanh thở dài nói :
- Việc xảy ra trước mắt, chính Vô Định Phi Hoàn muốn giết tôi trước kia mà...
Giang Thanh nói rồi trở về chỗ của mình ngồi.
Trường Ly Nhất Điểu gượng cười nói :
- Bây giờ lão Toàn Lập đã tỉnh lại, hay là ta khiêng lão ra đây, nói đầu đuôi tự sự cho lão rõ, và sắp bày hậu sự cho Kim cô nương.
Giang Thanh khẽ gật đầu đồng ý.
Trường Ly Nhất Điểu tức tốc truyền lệnh cho dời Toàn Lập ra.
Trong chớp mắt Nhiếp Đông đã đưa Toàn Lập vào.
Đôi mắt ông ta mất hết tinh anh, nhưng mà ngầm chứa một ý niệm căm hờn tột đô.
Trường Ly Nhất Điểu nói rằng :
- Lão họ Toàn kia, ta không muốn nói lôi thôi dài dòng với lão nữa. Ta chỉ yêu cầu một điều là lão nên bỏ hết những việc thù hằn đã xảy ra, để cho chu toàn chung thân đại sự cho con gái của lão.
Toàn Lập trợn mắt thét :
- Ta đã không nhìn nhận đứa con bất hiếu ấy nữa.
Vệ Tây, dầu sao đi nữa ta cũng không quên mối huyết hải thâm thù trong đêm nay.
Trường Ly Nhất Điểu nở một nụ cười lạnh nhạt :
- Ta muốn mở một con đường sống cho lão, mà lão chẳng ưng, thôi đừng trách ta.
Hai người lời qua tiếng lại, sắp sửa xảy ra xô sát.
Giang Thanh đột nhiên nảy ra một ý niệm, vội đứng dậy, cả tiếng nói rằng :
- Xin Vệ tiền bối cho tại hạ nói một lời!
Trường Ly Nhất Điểu gật đầu và trở về chỗ ngồi của mình. Giang Thanh thong thả nói :
- Toàn trang chủ, cầu xin Trang chủ đừng trách cứ lệnh nữ nữa, vì bởi việc này không phải là lỗi của Toàn cô nương. Trang chủ không nên vì mối thù hằn giữa tôi và Trang chủ, mà phải để cho Toàn cô nương khổ sở.
Toàn Lập lạnh lùng trả lời :
- Đây là việc nhà của ta, không cần mi phải bàn đến.
Ta không lấy được mạng mi thì chẳng bao giờ mát dạ.
Giang Thanh ngửa mặt nhìn trần nhà, lâu lắm mới hỏi rằng :
- Toàn Lập, một con người có mấy sanh mạng?
Mọi người thảy đều lấy làm lạ vì câu hỏi của Giang Thanh. Toàn Lập cũng giật mình đoạn trả lời :
- Lẽ tự nhiên chỉ có một sanh mạng mà thôi.
- Vậy thì, nếu bây giờ Trang chủ đi lấy một mạng người có thể cầm chắc thành công hay không, thí dụ người đó không hề phản kháng?
Toàn Lập do dự một chút rồi nói :
- Tại sao ngươi hỏi như vậy?
Giang Thanh bình thản đáp :
- Ban nãy Trang chủ nói rằng nếu không lấy được mạng tại hạ, thì không mát dạ. Vậy thì bây giờ tại hạ bằng lòng để cho Trang chủ lấy mạng tại hạ mà không hề phản kháng. Đồng thời việc thành công hay chăng thì Trang chủ cũng phải bỏ hết tất cả oán thù, và tha thứ cho Toàn cô nương.
Câu nói vừa dứt, mọi người thảy đều xôn xao bàn tán, cho rằng Giang Thanh đã làm một việc phi thường mạo hiểm. Nhưng Giang Thanh đã hất hàm hỏi :
- Toàn trang chủ có bằng lòng chăng?
Lâu lắm, ông ta mới khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chính vào lúc đó thì bên trong có một người con gái tập tễnh bước ra. Nhìn kỹ đó là Linh Linh. Nàng phủ phục dưới chân Giang Thanh mà nói :
- Giang huynh... Xin huynh đừng mạo hiểm như vậy. Huynh chưa biết sự lợi hại của Song Sát chỉ...
Giang Thanh bất chấp người đẹp đang khóc nức nở dưới chân mình, chàng ngang nhiên trờ tới một bước...
Đúng vào lúc đó, bàn tay hữu của Toàn Lập từ từ cất lên, ngón trỏ và ngón giữa của ông ta dần dần ngã sang màu đỏ thẩm, đỏ như sắc mặt của ông ta lúc bấy giờ vậy.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy gian nhà tranh nhỏ bé. Tất cả đều nín thở, chờ đợi một sự bi thảm sẽ xảy ra.
Xem tiếp hồi 50 Song Phi gãy cánh
- Kim bằng hữu xin thứ lỗi cho. Bây giờ Kim bằng hữu muốn gì cứ tự tiện.
Kim Vũ đưa mắt nhìn Giang Thanh chằm chằm không chớp. Giang Thanh lại hỏi :
- Bằng hữu có điều chi dặn dò chăng?
Kim Vũ lẩm bẩm :
- Hai chiêu. Hai chiêu. Bao nhiêu năm trui rèn võ nghệ, mà đỡ không nổi hai chiêu.
Hắn bỗng nhiên nổi lên cười rũ rượi, tiếng cười của kẻ thác loạn thần kinh.
Thình lình, Giang Thanh nạt lên một tiếng vang trời, phi thân bay vù tới, vỗ mạnh vào sau gáy hắn ta ba cái.
Kim Vũ tức khắc nín cười, ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy, đưa cặp mắt bi thảm nhìn Giang Thanh.
Giang Thanh gằn giọng hỏi :
- Bây giờ ngươi đã tỉnh lại chưa?
Kim Vũ thở dài, trả lời :
- Hùng tâm tráng chí nay thảy đều trôi theo dòng nước. Giang Thanh, ta thực không bằng ngươi.
Giang Thanh trả lời một câu thâm trầm tế nhị :
- Kim bằng hữu, về môn võ học thật là mênh mông vô tận. Thắng người là ở chỗ kiêm tâm, dầu cho có thua, cũng không phải là điều sỉ nhục. Nhục là ở chỗ thua rồi mà chẳng có chí quật cường. Kim bằng hữu hãy đi đi, tôi sẵn sàng chờ đợi đến một ngày kia Kim bằng hữu trở lại rửa mối hận thù...
Kim Vũ đứng dậy một cách khó khăn chậm chạp, ngắm nhìn Giang Thanh, đoạn nói :
- Ta sẽ mãi mãi không quên ngươi, dầu ân hay là dầu thù ta sẽ báo đáp. Nhưng mà ban nãy, cớ sao ngươi chẳng đuổi theo mà lấy mạng ta?
Giang Thanh bình thản trả lời :
- Ta với ngươi không thù không oán, hà tất phải thẳng tay!
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Kim Vũ nổi lên một nét cười, đáp :
- Nếu thay cho ta, thì ta không bao giờ tha thứ, vì ta đã nói rằng sẽ đấu chiến đến một mất một còn.
Giang Thanh chắp tay sau lưng, thong thả bước tới hai bước nói :
- Mỗi người đều có một ý niệm khác nhau.
Im lặng lâu lắm, Kim Vũ mới hỏi :
- Họ Kim này có thể ra đi?
Giang Thanh đáp :
- Lẽ tự nhiên có thể... Kim bằng hữu đừng quên món binh khí, nó là một thanh gươm quý giá!
Kim Vũ nhìn thanh gương một cách triều mến, lâu lắm mới cắn răng ngăn dòng lệ, nói rằng :
- Cám ơn ngươi đã nhắc, nhưng mà họ Kim này không xứng đáng dùng thanh kiếm báu. Chào ngươi, một ngày kia thế nào ta cũng sẽ trở lại.
Không đợi Giang Thanh trả lời, hắn tức tốc trổ thuật phi hành bay đi, nhưng hai chiếc bóng đen đã bay vù ra ngăn cản. Giang Thanh thét :
- Cửu kỳ chủ, Nhiếp hộ vệ! Hãy để cho hắn tự do.
Hai chiếc bóng người đang bay giữa không trung, nghe lệnh vội vàng đảo mạnh một vòng, đáp xuống bên mình Giang Thanh. Quả nhiên đó là Nhiếp Đông và Cửu Vân.
Kim Vũ đi rồi, Giang Thanh trở vô nhà, lần tới bên Kim Thiệu. Người con gái này đang nhìn Giang Thanh bằng cặp mắt căm hờn. Giang Thanh nói :
- Kim cô nương, việc ân oán giữa chốn giang hồ thật là liên miên bất tận. Họ Giang này bất đắc dĩ mới xử sự như thế, xin cô nương thông cảm cho.
Kim Thiệu chớp nhanh cặp mắt, hậm hực đáp :
- Giết người, rồi bảo thông cảm... Ta sẽ giết ngươi vì ngươi đã hại bà ta.
Giang Thanh thở dài nói :
- Việc xảy ra trước mắt, chính Vô Định Phi Hoàn muốn giết tôi trước kia mà...
Giang Thanh nói rồi trở về chỗ của mình ngồi.
Trường Ly Nhất Điểu gượng cười nói :
- Bây giờ lão Toàn Lập đã tỉnh lại, hay là ta khiêng lão ra đây, nói đầu đuôi tự sự cho lão rõ, và sắp bày hậu sự cho Kim cô nương.
Giang Thanh khẽ gật đầu đồng ý.
Trường Ly Nhất Điểu tức tốc truyền lệnh cho dời Toàn Lập ra.
Trong chớp mắt Nhiếp Đông đã đưa Toàn Lập vào.
Đôi mắt ông ta mất hết tinh anh, nhưng mà ngầm chứa một ý niệm căm hờn tột đô.
Trường Ly Nhất Điểu nói rằng :
- Lão họ Toàn kia, ta không muốn nói lôi thôi dài dòng với lão nữa. Ta chỉ yêu cầu một điều là lão nên bỏ hết những việc thù hằn đã xảy ra, để cho chu toàn chung thân đại sự cho con gái của lão.
Toàn Lập trợn mắt thét :
- Ta đã không nhìn nhận đứa con bất hiếu ấy nữa.
Vệ Tây, dầu sao đi nữa ta cũng không quên mối huyết hải thâm thù trong đêm nay.
Trường Ly Nhất Điểu nở một nụ cười lạnh nhạt :
- Ta muốn mở một con đường sống cho lão, mà lão chẳng ưng, thôi đừng trách ta.
Hai người lời qua tiếng lại, sắp sửa xảy ra xô sát.
Giang Thanh đột nhiên nảy ra một ý niệm, vội đứng dậy, cả tiếng nói rằng :
- Xin Vệ tiền bối cho tại hạ nói một lời!
Trường Ly Nhất Điểu gật đầu và trở về chỗ ngồi của mình. Giang Thanh thong thả nói :
- Toàn trang chủ, cầu xin Trang chủ đừng trách cứ lệnh nữ nữa, vì bởi việc này không phải là lỗi của Toàn cô nương. Trang chủ không nên vì mối thù hằn giữa tôi và Trang chủ, mà phải để cho Toàn cô nương khổ sở.
Toàn Lập lạnh lùng trả lời :
- Đây là việc nhà của ta, không cần mi phải bàn đến.
Ta không lấy được mạng mi thì chẳng bao giờ mát dạ.
Giang Thanh ngửa mặt nhìn trần nhà, lâu lắm mới hỏi rằng :
- Toàn Lập, một con người có mấy sanh mạng?
Mọi người thảy đều lấy làm lạ vì câu hỏi của Giang Thanh. Toàn Lập cũng giật mình đoạn trả lời :
- Lẽ tự nhiên chỉ có một sanh mạng mà thôi.
- Vậy thì, nếu bây giờ Trang chủ đi lấy một mạng người có thể cầm chắc thành công hay không, thí dụ người đó không hề phản kháng?
Toàn Lập do dự một chút rồi nói :
- Tại sao ngươi hỏi như vậy?
Giang Thanh bình thản đáp :
- Ban nãy Trang chủ nói rằng nếu không lấy được mạng tại hạ, thì không mát dạ. Vậy thì bây giờ tại hạ bằng lòng để cho Trang chủ lấy mạng tại hạ mà không hề phản kháng. Đồng thời việc thành công hay chăng thì Trang chủ cũng phải bỏ hết tất cả oán thù, và tha thứ cho Toàn cô nương.
Câu nói vừa dứt, mọi người thảy đều xôn xao bàn tán, cho rằng Giang Thanh đã làm một việc phi thường mạo hiểm. Nhưng Giang Thanh đã hất hàm hỏi :
- Toàn trang chủ có bằng lòng chăng?
Lâu lắm, ông ta mới khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chính vào lúc đó thì bên trong có một người con gái tập tễnh bước ra. Nhìn kỹ đó là Linh Linh. Nàng phủ phục dưới chân Giang Thanh mà nói :
- Giang huynh... Xin huynh đừng mạo hiểm như vậy. Huynh chưa biết sự lợi hại của Song Sát chỉ...
Giang Thanh bất chấp người đẹp đang khóc nức nở dưới chân mình, chàng ngang nhiên trờ tới một bước...
Đúng vào lúc đó, bàn tay hữu của Toàn Lập từ từ cất lên, ngón trỏ và ngón giữa của ông ta dần dần ngã sang màu đỏ thẩm, đỏ như sắc mặt của ông ta lúc bấy giờ vậy.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy gian nhà tranh nhỏ bé. Tất cả đều nín thở, chờ đợi một sự bi thảm sẽ xảy ra.
Xem tiếp hồi 50 Song Phi gãy cánh
/61
|