“Ta nghe nói nàng và ngươi cùng về, các ngươi làm hòa rồi à?”
Sau khi hồi Từ phủ, Chu Tước khẩn cấp tìm Từ Ấu An, sau khi đi lạc nhiều lần, cuối cùng cũng hỏi được bọn nha hoàn hắn đang ở chỗ nào.
Tình hình thoạt nhìn có vẻ không ổn, hắn ngồi lẻ loi ở Tích Thủy các một mình uống rượu, dưới ánh hoàng hôn, bóng hình hắn càng thêm bi thương, cô độc.
Hắn không trả lời nàng, mà cười cười.
“Ngươi cười như vậy là sao? Giống như đang trách chính ta là kẻ phá hoại kế hoạch du hồ, ta không biết ta nói sai điều gì, mà khiến nương tử của ngươi hoàn toàn thất thố.”
“Mượn kì kết giao? Sau đó ta bị ngươi đánh bại, ngươi thật sự biết bịa chuyện quá đi.”
“Nghe không giống đang khen ta. Nói vậy không đúng chỗ nào?”
Từ Ấu An nghiêng mặt nhìn nàng, trong mắt hàn ý nổi lên: “Đây chính là cách mà ta và Dao Dao chính thức quen nhau.”
Chu Tước hứng khởi: “Ta thật sự là thiên tài nha, như vậy cũng có thể ngáp phải ruồi.”
“Chu cô nương, ban đầu ta muốn nhờ ngươi trợ giúp giành lại nương tử, nhưng bây giờ xem ra ta đã sai rồi.”
????
“Nói vậy là sao?”
“Dao Dao đã cho rằng ta thật sự thích ngươi, nàng không chịu tha thứ cho ta.”
“Cho nên?”
“Vì sửa chữa sai lầm của ta, thiết nghĩ ngươi nên rời khỏi đây.”
“Cái gì!” Cái này gọi là qua cầu rút ván phải không? “Ngươi không thể làm vậy, ngươi không thể trúng bẫy của nàng. Ta và nàng từng có thù, nên nàng mới cố ý nói vậy.”
Ráng chiều nhuộm đỏ chân trời, Từ Ấu An nửa mặt đẫm ánh sáng vàng rực: “Cho dù là bẫy, chỉ cần nàng muốn, ta nguyện ý nhảy vào.”
Có thi nhân đã viết:
Tịch dương tây hạ,
Đoạn trường nhân tại thiên nhai
( Hai câu trong bài Thiên tịch sa của Mã Trí viện, tạm dịch: Gió tây đường cũ ngựa già. Chiều buông, thương nhớ, người xa góc trời.)
Xem ra không chỉ mình hắn cô đơn, mà còn có sự thất bại của nàng. Chu Tước bất đắc dĩ cười khổ: “Ngươi đã nói như vậy, ta còn gì để nói? Ta đi thôi.”
Thất bại, chỉ có thể cuốn gói chạy lấy người. Thế nhưng, xem ra có người thu dọn giùm nàng rất tốt. Giọng nói của Từ Ấu An vang lên rõ ràng: “Đồ đạc của ngươi ta đã sai người dọn dẹp, thù lao cũng không ít.”
Đồ đạc của nàng? Cái gì cũng không có. Có thể vác theo ít đồ cũng tàm tạm. Chỉ là, vừa mới làm việc có một ngày, đã bị sa thải, thật sự là hơi buồn nha.
Tôn Trữ đứng ở cửa trước, vừa nhìn thấy nàng: “Có lẽ ta nên tin lời tên hành khất, Từ công tử thật là một tên ăn chơi trác táng.”
Chu Tước lại cười nói: “Không, tính tình của hắn tốt lắm, tuy thật tâm ta nghĩ hắn rất ngu xuẩn.” Không muốn nhắc tới chuyện của Từ Ấu An, nàng nhướng mắt liếc Tôn Trữ một cái: “Bất quá, xem ra đồ đệ của ta ở đây như cá gặp nước đấy nhỉ.”
Tôn Trữ khó hiểu.
Chu Tước làm vẻ mặt “ngươi đừng hòng giấu diếm ta”, cười nói: “Đừng có giả bộ, ngươi cho rằng đêm qua xảy ra chuyện gì ta cũng không biết sao?”
Tôn Trữ nghĩ nghĩ: “Ta cũng không làm chuyện gì mà.”
“Ngươi nói xem, tại sao nha hoàn trong phủ lại vây ngươi như kiến vậy hả? Hình như ngươi nửa đêm bắt chước thư sinh phong lưu, dạy bọn họ đọc sách, viết chữ? Mặc kệ dưới hình thức nào, ta nghĩ đều kỳ lạ giống nhau nha.”
Tôn Trữ bừng tỉnh: “Sư phụ, người hiểu lầm đồ đệ.”
“Ta đang nghe.”
“Thánh nhân dạy: mặc nhi thức chi, học nhi bất yếm, hối nhân bất quyện, hà hữu ư ngã tai?. Các cô nương ham học như vậy, ta đương nhiên chỉ bảo, huống chi trong lòng ta sớm có nơi về, sẽ không bị lung lạc.”
(Khổng tử nói: Lặng yên nhớ điều đã học, kiên trì học tập không biết chán, dạy bảo người khác không biết mệt mỏi, ta đã làm được việc nào trong ba việc ấy?)
“Thực nhìn không ra ngươi cũng là một chính nhân quân tử, tọa hoài bất loạn.” Chu Tước rút bỏ gánh nặng: “Ta thật muốn biết giai nhân trong lòng ngươi.”
(Tọa hoài bất loạn là một điển tích về Liễu Hạ Huệ, ai muốn biết thêm mời hỏi anh iu GG)
Mới vừa bước ra khỏi cửa, thì thấy một chiếc xe ngựa tráng lệ đậu ngay trước cửa, Chu Tước nhận ra chính là xe ngựa của Phan Dao Dao, buổi chiều mới thấy, hơn nữa chiếc xe kia hình thù độc đáo làm người khác rất ấn tượng, cho nên nàng tuyệt đối không đoán sai.
Đem gánh nặng Tôn Trữ quăng sang một bên: “Ta đi gặp bạn một chút.”
Bước nhanh đến chiếc xe, xốc rèm tiến vào, quả nhiên là Phan Dao Dao đang cười tươi thật giống hồ ly tinh.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Ngươi muốn nói gì với ta?”
Cùng là độc ẩm, người trong phủ thì tịch mịch cô độc, người ngoài phủ lại hưởng thụ vui sướng.
Chu Tước nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm cười: “Mỹ tửu này chắc ta chưa có vinh hạnh hưởng dụng.”
Cúi đầu nhìn ly rượu bạch ngọc chứa thứ nước màu hổ phách, Phan Dao Dao nói: “Bình thường ta đều dùng nó để tận hưởng thời khắc thắng lợi nha.”
Rồi lại tiếp tục nhìn nàng đánh giá, từ lông mày cho đến khóe miệng đang cười, một lúc sau, Chu Tước lắc lắc đầu, không nhanh không chậm nói: ” Ngươi cảm thấy ngươi thắng sao? Nếu một ngày nào đó ngươi có thể nhìn lại từng sự việc của hôm nay, ngươi sẽ biết ngươi đã thua chính mình.”
“A?” Phan Dao Dao khẽ nhíu mày: “Khiến ta thua không phải ngươi sao?”
Chu Tước cũng không trả lời, tự mình cầm chiếc bình bằng ngọc tím, lấy một chiếc ly rượu bằng ngọc khắc hình hoa mẫu đơn, rót cho mình một ly: “Vui vẻ một mình không bằng cùng nhau vui vẻ, hưởng thụ niềm vui đương nhiên cần có người chia sẻ, bằng không, niềm vui của ngươi nói ra với ai? Kỳ thật hôm nay mọi chuyện đều do Từ Ấu An và ta bịa đặt, ta chỉ là người hắn thuê để đả kích ngươi, quan hệ của chúng ta nói trắng ra là kẻ đi thuê và người được thuê.”
“Ngươi nói như vậy làm lòng ta thanh thản rất nhiều, đây đúng là tác phong làm việc của hắn.”
“Thật ra hắn vẫn rất yêu ngươi, ta cảm thấy ngươi cũng vậy mà.”
“Nhưng hắn làm tổn thương ta, giống như ngươi, ngươi cũng từng làm ta tổn thương.”
Chu Tước hít sâu một hơi: “Có một số sai lầm không thể vãn hồi. Giống như lúc ở âm phủ, chúng ta câu sai hồn của ngươi, đó là sai lầm không thể sửa được. Thời điểm ngươi bị câu hồn, thì người tên Phan Dao Dao đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian, không có ai nhớ được ngươi, tựa như sinh mệnh ngươi chưa từng tồn tại. Chúng ta không thể nghịch chuyển thời gian, chúng ta cũng phải sinh tồn, nên khi đó ta lựa chọn phương pháp ít thương tổn đến tất cả mọi người nhất.”
Tay đập mạnh xuống mặt bàn, Phan Dao Dao tức giận nói: “Vì sao không thể, các ngươi không phải có thể xuyên không sao? Xuyên đến thời điểm trước khi gây sai lầm với ta là được mà?”
“Bất kỳ ai xuyên không đều biến thành phàm nhân, phàm nhân không nhìn thấy Quỷ hồn, làm sao có thể ngăn cản sai lầm đây?”
Phan Dao Dao nhìn nàng, lặng lẽ chảy nước mắt. Vốn nàng còn hy vọng một ngày nào đó có thể trở về hiện đại, nhưng lời nói của Chu Tước khiến kỳ vọng của nàng tan thành mây khói. Cuộc sống sau này của nàng, vĩnh viễn chỉ có thể ở đây sao?
Chu Tước tiếp tục nói: “Chúng ta là Quỷ sai, không phải Thần tiên, lúc gặp sai lầm chỉ có thể tận lực bù đắp, không thể quay về quá khứ để sửa lại. Nếu ngươi muốn ta giải thích tiếp, ta sẽ thành thật không gian dối, tuy rằng đã chậm mất mười năm.”
Phan Dao Dao lấy tay lau nước mắt: “Vậy ra ta đều hàm oan cho các ngươi. Nếu ta muốn trả thù ngươi, thì dù sao chúng ta cũng thanh toán xong.”
Trả thù? Thanh toán xong? Chu Tước nghĩ nàng nói đến chuyện đóng kịch với Từ Ấu An. Vì thế chân thành nói: “Cám ơn.” Xem ra Diêm vương nói không sai, bước vào chốn dương gian khiến nàng trưởng thành không ít.
Phan Dao Dao hỏi: “Ta chỉ muốn biết ngươi vào dương gian lần này là vì chuyện của ta, hoặc là …. có quan hệ đến Từ Ấu An.”
Chu Tước cười nói: “Thật không ngờ ngươi lại hỏi vậy, cuối cùng cũng không … uổng tấm chân tình hắn dành cho ngươi.”
Phan Dao Dao lập tức phủ nhận: “Không, không phải ta quan tâm hắn, ta chỉ … à … là hận hắn.”
“Hận? Tốt lắm, ngươi không cần nhắc lại, ta đã hiểu được.” Yêu càng đậm, hận càng sâu, không biết Từ Ấu An đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
“Cho nên đáp án của ngươi …”
“Ta tới dương gian có chút việc, nhưng không liên quan đến các ngươi. Nhiệm vụ bí mật, không tiện tiết lộ.”
Phan Dao Dao cười nói: “Nghe có vẻ rất thú vị. Người khác không biết nhìn vào tưởng chúng ta là hai người bạn cũ ngồi ôn chuyện? Loại cảm giác này thật kỳ lạ, một phàm nhân cùng một nữ quỷ ngồi trên xe ngựa đàm đạo trong màn đêm, nghe có vẻ giống chuyện ma.”
Chu Tước hưng phấn nhảy dựng lên, không may cho nàng, nhảy nhót trong không gian nhỏ như vậy rất nguy hiểm.
“Á!” Đầu đụng phải xà ngang trên trần xe, sưng to như một cái bánh bao.
“Ngươi không sao chứ?” Phan Dao Dao lo lắng hỏi, tự nói lầm bầm: “Không phải nữ quỷ có thể xuyên tường sao? Tại sao còn thấy đau nhỉ?”
Chu Tước xoa xoa chỗ đau, xuýt xoa vài tiếng mới lấy lại hơi thở, nói: “Ta không sao, tại ngươi nói chúng ta giống bằng hữu làm ta hưng phấn quá. Ta ở âm phủ nhiều năm, chưa bao giờ có bằng hữu để tâm sự. Ta không tin có một ngày ta có thể giao hảo bằng hữu với người khác. Tuy nhiên, về sau ngươi đừng gọi ta là nữ quỷ? Ta đã có thân thể người phàm rồi mà.”
“Ngươi biết không” Phan Dao Dao nói: “Là bạn bè, ta không nên để ngươi không có chỗ ở, cho nên, ta có thể mời ngươi về nhà không? Ngay bên cạnh Lưu Tiên cư thôi.”
Từ Ấu An cho nàng thù lao, cũng đủ thuê một gian phòng. Chu Tước vốn định cự tuyệt, sau khi suy nghĩ lại: “Thẩm công tử cũng ở nơi đó sao?”
“Xem ra ngươi và công tử có giao tình sâu nặng a. Ngươi biết không, hôm nay lúc ta giả vờ ngã xuống nước, có liếc mắt nhìn thấy công tử rất lo lắng cho ngươi nha.”
Chu Tước nói: “Không thể nghi ngờ là hắn muốn nhanh chóng đuổi ta ra khỏi chỗ này.”
Phan Dao Dao che miệng cười khẽ: “Nếu muốn đuổi ngươi đi sẽ không lo lắng cho ngươi đến thế, ngốc quá.”
“Đó là tại vì ngươi không hiểu hết tính cách của hắn.”
Phan Dao Dao lại tuyên bố một câu long trời lở đất: “Ngươi mới không hiểu nam nhân, ta thấy hắn đã thích ngươi rồi.”
“Tốt nhất hắn không nên thích.” Ánh mắt Chu Tước lóe lên: “Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ta sẽ đi, ta với hắn sẽ không có kết quả. Nói thật cho ngươi biết, nguyện vọng của ta là được làm tiên nữ, không muốn dính vào ái tình với phàm nhân. Đương nhiên, ta không nói ngươi.”
Phan Dao Dao lắc đầu: “Ta không hiểu. Làm tiên nữ có gì tốt, ngươi không thấy chuyện thần thoại sao? Thất tiên nữ, Tam thánh mẫu đều muốn hạ phàm làm người, chưa nghe câu: muốn làm uyên ương, không làm tiên sao.”
Chu Tước trừng mắt nhìn nàng: “Tuy tên ta là Chu Tước, nhưng ta không thích làm uyên ương gì đó đâu.”
Phan Dao Dao lấy tay xoa đầu: “Trời ạ! Ta chỉ đang so sánh thôi. Kệ ngươi đi, muốn làm thần tiên cũng đừng quên ta. Nhớ phải lấy mấy trái đào ở tiệc của Vương mẫu nương nương đem xuống cho ta nếm thử đó.”
“Ta không muốn làm ngươi thất vọng, nhưng việc này vi phạm thiên quy, ta tuyệt đối không làm.”
Chu Tước nhìn Phan Dao Dao, Phan Dao Dao nhìn nàng, hai người cười phá lên.
Phan Dao Dao nói: “Vậy bây giờ ngươi có nhận lời mời của ta không?”
Chu Tước cười nói: “Bạn mời, sao ta có thể cự tuyệt? Nhưng mà, ta có thể mang theo một người không?”
Phan Dao Dao ngạc nhiên hỏi: “Người nào?”
Chu Tước nói: “Đồ đệ ta mới thu nhận. Ngươi cũng biết ở đây mỗi năm tổ chức thi đấu cờ vây một lần, quy định không phải người phía nam không thể tham gia. Ngươi cũng biết ta không phải dân ở đây, ta chỉ còn cách thu nhân đồ đệ giúp ta thi đấu mà thôi.”
“A!” Phan Dao Dao kêu lên sợ hãi “Ngươi đến đây vì muốn thi đấu cờ vây sao.”
“Ngươi dùng từ “cũng”, nói như vậy, có người giống ta sao. Khoan đã, ngươi nói không phải là ….”
Phan Dao Dao gật đầu: “Đúng vậy, chính là Thẩm công tử. Hơn nữa, hắn còn nhờ ta giúp.”
Chu Tước vội hỏi: “Vậy hắn cũng vì phần thưởng của giải đấu?”
Phan Dao Dao từ chối cho ý kiến: “Mỗi người tới thi đều muốn lấy giải thưởng.”
“Nha, không nghĩ Thẩm công tử thiếu tiền như thế.” Nếu nói như vậy, hắn nghèo khổ mà còn cho nàng hơn một ngàn lượng là sao?
“Ngươi nói gì vậy.” Phan Dao Dao cười khoát vai nàng: “Phần thưởng năm nay chính là đá phù dung phỉ thúy a!”
“Nghe có vẻ đáng giá.”
“Không chỉ đơn giản vậy đâu, nghe nói đá Phù dung phỉ thúy có thể chữa bách bệnh, cải tử hoàn sinh.”
“Cải tử hoàn sinh?” Chu Tước buồn cười “Chuyện hoang đường như vậy mà các ngươi cũng có thể tin sao?”
“Thà rằng tin là có, cũng không thể tin là không. Có đôi khi, con người có những chuyện không làm được, sẽ dựa vào thần vật. Đối với chúng ta đá Phù dung phỉ thúy chính là thần vật cao nhất, chính là ước mơ của mỗi người.”
“Loài người tại sao luôn đem hy vọng gửi gắm vào chuyện hoang đường mờ ảo? Mỗi người đều có số phận, không thể nào sửa được.”
Trong xe lập tức trầm xuống, thật lâu sau, Phan Dao Dao mới nói: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa? Có người nào từng nói … à quỷ nói là người cười rất đẹp không?”
“Thật không?” Chu Tước được khen vui sướng phát cuồng “Ngươi cũng rất rất xinh đẹp a.”
“Ta khen thật mà, hy vọng ngươi đừng khách sáo với ta. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, nên mời đồ đệ của ngươi lên xe đi. Chúng ta cũng nên đi rồi.”
“Trước tiên nghe ta nói một chút, hắn là một tú tài thối, có thể ngươi sẽ chán ghét hắn giống ta. Nhưng mà, chuyện hắn làm bây giờ lại rất lãng mạn, nghe nói hắn lúc thi đấu mấy năm trước quen biết một cô nương, cô ấy nói nếu hắn thắng giải sẽ gả cho hắn, kết quả hắn ngay cả vòng sơ kết cũng không vượt qua. Bất quá hắn rất quyết tâm, làm ta cũng động lòng nhận hắn làm đồ đệ.”
Phan Dao Dao hơi nhíu mày, chuyện này nghe có vẻ quen quá nha?
Sau khi hồi Từ phủ, Chu Tước khẩn cấp tìm Từ Ấu An, sau khi đi lạc nhiều lần, cuối cùng cũng hỏi được bọn nha hoàn hắn đang ở chỗ nào.
Tình hình thoạt nhìn có vẻ không ổn, hắn ngồi lẻ loi ở Tích Thủy các một mình uống rượu, dưới ánh hoàng hôn, bóng hình hắn càng thêm bi thương, cô độc.
Hắn không trả lời nàng, mà cười cười.
“Ngươi cười như vậy là sao? Giống như đang trách chính ta là kẻ phá hoại kế hoạch du hồ, ta không biết ta nói sai điều gì, mà khiến nương tử của ngươi hoàn toàn thất thố.”
“Mượn kì kết giao? Sau đó ta bị ngươi đánh bại, ngươi thật sự biết bịa chuyện quá đi.”
“Nghe không giống đang khen ta. Nói vậy không đúng chỗ nào?”
Từ Ấu An nghiêng mặt nhìn nàng, trong mắt hàn ý nổi lên: “Đây chính là cách mà ta và Dao Dao chính thức quen nhau.”
Chu Tước hứng khởi: “Ta thật sự là thiên tài nha, như vậy cũng có thể ngáp phải ruồi.”
“Chu cô nương, ban đầu ta muốn nhờ ngươi trợ giúp giành lại nương tử, nhưng bây giờ xem ra ta đã sai rồi.”
????
“Nói vậy là sao?”
“Dao Dao đã cho rằng ta thật sự thích ngươi, nàng không chịu tha thứ cho ta.”
“Cho nên?”
“Vì sửa chữa sai lầm của ta, thiết nghĩ ngươi nên rời khỏi đây.”
“Cái gì!” Cái này gọi là qua cầu rút ván phải không? “Ngươi không thể làm vậy, ngươi không thể trúng bẫy của nàng. Ta và nàng từng có thù, nên nàng mới cố ý nói vậy.”
Ráng chiều nhuộm đỏ chân trời, Từ Ấu An nửa mặt đẫm ánh sáng vàng rực: “Cho dù là bẫy, chỉ cần nàng muốn, ta nguyện ý nhảy vào.”
Có thi nhân đã viết:
Tịch dương tây hạ,
Đoạn trường nhân tại thiên nhai
( Hai câu trong bài Thiên tịch sa của Mã Trí viện, tạm dịch: Gió tây đường cũ ngựa già. Chiều buông, thương nhớ, người xa góc trời.)
Xem ra không chỉ mình hắn cô đơn, mà còn có sự thất bại của nàng. Chu Tước bất đắc dĩ cười khổ: “Ngươi đã nói như vậy, ta còn gì để nói? Ta đi thôi.”
Thất bại, chỉ có thể cuốn gói chạy lấy người. Thế nhưng, xem ra có người thu dọn giùm nàng rất tốt. Giọng nói của Từ Ấu An vang lên rõ ràng: “Đồ đạc của ngươi ta đã sai người dọn dẹp, thù lao cũng không ít.”
Đồ đạc của nàng? Cái gì cũng không có. Có thể vác theo ít đồ cũng tàm tạm. Chỉ là, vừa mới làm việc có một ngày, đã bị sa thải, thật sự là hơi buồn nha.
Tôn Trữ đứng ở cửa trước, vừa nhìn thấy nàng: “Có lẽ ta nên tin lời tên hành khất, Từ công tử thật là một tên ăn chơi trác táng.”
Chu Tước lại cười nói: “Không, tính tình của hắn tốt lắm, tuy thật tâm ta nghĩ hắn rất ngu xuẩn.” Không muốn nhắc tới chuyện của Từ Ấu An, nàng nhướng mắt liếc Tôn Trữ một cái: “Bất quá, xem ra đồ đệ của ta ở đây như cá gặp nước đấy nhỉ.”
Tôn Trữ khó hiểu.
Chu Tước làm vẻ mặt “ngươi đừng hòng giấu diếm ta”, cười nói: “Đừng có giả bộ, ngươi cho rằng đêm qua xảy ra chuyện gì ta cũng không biết sao?”
Tôn Trữ nghĩ nghĩ: “Ta cũng không làm chuyện gì mà.”
“Ngươi nói xem, tại sao nha hoàn trong phủ lại vây ngươi như kiến vậy hả? Hình như ngươi nửa đêm bắt chước thư sinh phong lưu, dạy bọn họ đọc sách, viết chữ? Mặc kệ dưới hình thức nào, ta nghĩ đều kỳ lạ giống nhau nha.”
Tôn Trữ bừng tỉnh: “Sư phụ, người hiểu lầm đồ đệ.”
“Ta đang nghe.”
“Thánh nhân dạy: mặc nhi thức chi, học nhi bất yếm, hối nhân bất quyện, hà hữu ư ngã tai?. Các cô nương ham học như vậy, ta đương nhiên chỉ bảo, huống chi trong lòng ta sớm có nơi về, sẽ không bị lung lạc.”
(Khổng tử nói: Lặng yên nhớ điều đã học, kiên trì học tập không biết chán, dạy bảo người khác không biết mệt mỏi, ta đã làm được việc nào trong ba việc ấy?)
“Thực nhìn không ra ngươi cũng là một chính nhân quân tử, tọa hoài bất loạn.” Chu Tước rút bỏ gánh nặng: “Ta thật muốn biết giai nhân trong lòng ngươi.”
(Tọa hoài bất loạn là một điển tích về Liễu Hạ Huệ, ai muốn biết thêm mời hỏi anh iu GG)
Mới vừa bước ra khỏi cửa, thì thấy một chiếc xe ngựa tráng lệ đậu ngay trước cửa, Chu Tước nhận ra chính là xe ngựa của Phan Dao Dao, buổi chiều mới thấy, hơn nữa chiếc xe kia hình thù độc đáo làm người khác rất ấn tượng, cho nên nàng tuyệt đối không đoán sai.
Đem gánh nặng Tôn Trữ quăng sang một bên: “Ta đi gặp bạn một chút.”
Bước nhanh đến chiếc xe, xốc rèm tiến vào, quả nhiên là Phan Dao Dao đang cười tươi thật giống hồ ly tinh.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Ngươi muốn nói gì với ta?”
Cùng là độc ẩm, người trong phủ thì tịch mịch cô độc, người ngoài phủ lại hưởng thụ vui sướng.
Chu Tước nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm cười: “Mỹ tửu này chắc ta chưa có vinh hạnh hưởng dụng.”
Cúi đầu nhìn ly rượu bạch ngọc chứa thứ nước màu hổ phách, Phan Dao Dao nói: “Bình thường ta đều dùng nó để tận hưởng thời khắc thắng lợi nha.”
Rồi lại tiếp tục nhìn nàng đánh giá, từ lông mày cho đến khóe miệng đang cười, một lúc sau, Chu Tước lắc lắc đầu, không nhanh không chậm nói: ” Ngươi cảm thấy ngươi thắng sao? Nếu một ngày nào đó ngươi có thể nhìn lại từng sự việc của hôm nay, ngươi sẽ biết ngươi đã thua chính mình.”
“A?” Phan Dao Dao khẽ nhíu mày: “Khiến ta thua không phải ngươi sao?”
Chu Tước cũng không trả lời, tự mình cầm chiếc bình bằng ngọc tím, lấy một chiếc ly rượu bằng ngọc khắc hình hoa mẫu đơn, rót cho mình một ly: “Vui vẻ một mình không bằng cùng nhau vui vẻ, hưởng thụ niềm vui đương nhiên cần có người chia sẻ, bằng không, niềm vui của ngươi nói ra với ai? Kỳ thật hôm nay mọi chuyện đều do Từ Ấu An và ta bịa đặt, ta chỉ là người hắn thuê để đả kích ngươi, quan hệ của chúng ta nói trắng ra là kẻ đi thuê và người được thuê.”
“Ngươi nói như vậy làm lòng ta thanh thản rất nhiều, đây đúng là tác phong làm việc của hắn.”
“Thật ra hắn vẫn rất yêu ngươi, ta cảm thấy ngươi cũng vậy mà.”
“Nhưng hắn làm tổn thương ta, giống như ngươi, ngươi cũng từng làm ta tổn thương.”
Chu Tước hít sâu một hơi: “Có một số sai lầm không thể vãn hồi. Giống như lúc ở âm phủ, chúng ta câu sai hồn của ngươi, đó là sai lầm không thể sửa được. Thời điểm ngươi bị câu hồn, thì người tên Phan Dao Dao đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian, không có ai nhớ được ngươi, tựa như sinh mệnh ngươi chưa từng tồn tại. Chúng ta không thể nghịch chuyển thời gian, chúng ta cũng phải sinh tồn, nên khi đó ta lựa chọn phương pháp ít thương tổn đến tất cả mọi người nhất.”
Tay đập mạnh xuống mặt bàn, Phan Dao Dao tức giận nói: “Vì sao không thể, các ngươi không phải có thể xuyên không sao? Xuyên đến thời điểm trước khi gây sai lầm với ta là được mà?”
“Bất kỳ ai xuyên không đều biến thành phàm nhân, phàm nhân không nhìn thấy Quỷ hồn, làm sao có thể ngăn cản sai lầm đây?”
Phan Dao Dao nhìn nàng, lặng lẽ chảy nước mắt. Vốn nàng còn hy vọng một ngày nào đó có thể trở về hiện đại, nhưng lời nói của Chu Tước khiến kỳ vọng của nàng tan thành mây khói. Cuộc sống sau này của nàng, vĩnh viễn chỉ có thể ở đây sao?
Chu Tước tiếp tục nói: “Chúng ta là Quỷ sai, không phải Thần tiên, lúc gặp sai lầm chỉ có thể tận lực bù đắp, không thể quay về quá khứ để sửa lại. Nếu ngươi muốn ta giải thích tiếp, ta sẽ thành thật không gian dối, tuy rằng đã chậm mất mười năm.”
Phan Dao Dao lấy tay lau nước mắt: “Vậy ra ta đều hàm oan cho các ngươi. Nếu ta muốn trả thù ngươi, thì dù sao chúng ta cũng thanh toán xong.”
Trả thù? Thanh toán xong? Chu Tước nghĩ nàng nói đến chuyện đóng kịch với Từ Ấu An. Vì thế chân thành nói: “Cám ơn.” Xem ra Diêm vương nói không sai, bước vào chốn dương gian khiến nàng trưởng thành không ít.
Phan Dao Dao hỏi: “Ta chỉ muốn biết ngươi vào dương gian lần này là vì chuyện của ta, hoặc là …. có quan hệ đến Từ Ấu An.”
Chu Tước cười nói: “Thật không ngờ ngươi lại hỏi vậy, cuối cùng cũng không … uổng tấm chân tình hắn dành cho ngươi.”
Phan Dao Dao lập tức phủ nhận: “Không, không phải ta quan tâm hắn, ta chỉ … à … là hận hắn.”
“Hận? Tốt lắm, ngươi không cần nhắc lại, ta đã hiểu được.” Yêu càng đậm, hận càng sâu, không biết Từ Ấu An đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
“Cho nên đáp án của ngươi …”
“Ta tới dương gian có chút việc, nhưng không liên quan đến các ngươi. Nhiệm vụ bí mật, không tiện tiết lộ.”
Phan Dao Dao cười nói: “Nghe có vẻ rất thú vị. Người khác không biết nhìn vào tưởng chúng ta là hai người bạn cũ ngồi ôn chuyện? Loại cảm giác này thật kỳ lạ, một phàm nhân cùng một nữ quỷ ngồi trên xe ngựa đàm đạo trong màn đêm, nghe có vẻ giống chuyện ma.”
Chu Tước hưng phấn nhảy dựng lên, không may cho nàng, nhảy nhót trong không gian nhỏ như vậy rất nguy hiểm.
“Á!” Đầu đụng phải xà ngang trên trần xe, sưng to như một cái bánh bao.
“Ngươi không sao chứ?” Phan Dao Dao lo lắng hỏi, tự nói lầm bầm: “Không phải nữ quỷ có thể xuyên tường sao? Tại sao còn thấy đau nhỉ?”
Chu Tước xoa xoa chỗ đau, xuýt xoa vài tiếng mới lấy lại hơi thở, nói: “Ta không sao, tại ngươi nói chúng ta giống bằng hữu làm ta hưng phấn quá. Ta ở âm phủ nhiều năm, chưa bao giờ có bằng hữu để tâm sự. Ta không tin có một ngày ta có thể giao hảo bằng hữu với người khác. Tuy nhiên, về sau ngươi đừng gọi ta là nữ quỷ? Ta đã có thân thể người phàm rồi mà.”
“Ngươi biết không” Phan Dao Dao nói: “Là bạn bè, ta không nên để ngươi không có chỗ ở, cho nên, ta có thể mời ngươi về nhà không? Ngay bên cạnh Lưu Tiên cư thôi.”
Từ Ấu An cho nàng thù lao, cũng đủ thuê một gian phòng. Chu Tước vốn định cự tuyệt, sau khi suy nghĩ lại: “Thẩm công tử cũng ở nơi đó sao?”
“Xem ra ngươi và công tử có giao tình sâu nặng a. Ngươi biết không, hôm nay lúc ta giả vờ ngã xuống nước, có liếc mắt nhìn thấy công tử rất lo lắng cho ngươi nha.”
Chu Tước nói: “Không thể nghi ngờ là hắn muốn nhanh chóng đuổi ta ra khỏi chỗ này.”
Phan Dao Dao che miệng cười khẽ: “Nếu muốn đuổi ngươi đi sẽ không lo lắng cho ngươi đến thế, ngốc quá.”
“Đó là tại vì ngươi không hiểu hết tính cách của hắn.”
Phan Dao Dao lại tuyên bố một câu long trời lở đất: “Ngươi mới không hiểu nam nhân, ta thấy hắn đã thích ngươi rồi.”
“Tốt nhất hắn không nên thích.” Ánh mắt Chu Tước lóe lên: “Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ta sẽ đi, ta với hắn sẽ không có kết quả. Nói thật cho ngươi biết, nguyện vọng của ta là được làm tiên nữ, không muốn dính vào ái tình với phàm nhân. Đương nhiên, ta không nói ngươi.”
Phan Dao Dao lắc đầu: “Ta không hiểu. Làm tiên nữ có gì tốt, ngươi không thấy chuyện thần thoại sao? Thất tiên nữ, Tam thánh mẫu đều muốn hạ phàm làm người, chưa nghe câu: muốn làm uyên ương, không làm tiên sao.”
Chu Tước trừng mắt nhìn nàng: “Tuy tên ta là Chu Tước, nhưng ta không thích làm uyên ương gì đó đâu.”
Phan Dao Dao lấy tay xoa đầu: “Trời ạ! Ta chỉ đang so sánh thôi. Kệ ngươi đi, muốn làm thần tiên cũng đừng quên ta. Nhớ phải lấy mấy trái đào ở tiệc của Vương mẫu nương nương đem xuống cho ta nếm thử đó.”
“Ta không muốn làm ngươi thất vọng, nhưng việc này vi phạm thiên quy, ta tuyệt đối không làm.”
Chu Tước nhìn Phan Dao Dao, Phan Dao Dao nhìn nàng, hai người cười phá lên.
Phan Dao Dao nói: “Vậy bây giờ ngươi có nhận lời mời của ta không?”
Chu Tước cười nói: “Bạn mời, sao ta có thể cự tuyệt? Nhưng mà, ta có thể mang theo một người không?”
Phan Dao Dao ngạc nhiên hỏi: “Người nào?”
Chu Tước nói: “Đồ đệ ta mới thu nhận. Ngươi cũng biết ở đây mỗi năm tổ chức thi đấu cờ vây một lần, quy định không phải người phía nam không thể tham gia. Ngươi cũng biết ta không phải dân ở đây, ta chỉ còn cách thu nhân đồ đệ giúp ta thi đấu mà thôi.”
“A!” Phan Dao Dao kêu lên sợ hãi “Ngươi đến đây vì muốn thi đấu cờ vây sao.”
“Ngươi dùng từ “cũng”, nói như vậy, có người giống ta sao. Khoan đã, ngươi nói không phải là ….”
Phan Dao Dao gật đầu: “Đúng vậy, chính là Thẩm công tử. Hơn nữa, hắn còn nhờ ta giúp.”
Chu Tước vội hỏi: “Vậy hắn cũng vì phần thưởng của giải đấu?”
Phan Dao Dao từ chối cho ý kiến: “Mỗi người tới thi đều muốn lấy giải thưởng.”
“Nha, không nghĩ Thẩm công tử thiếu tiền như thế.” Nếu nói như vậy, hắn nghèo khổ mà còn cho nàng hơn một ngàn lượng là sao?
“Ngươi nói gì vậy.” Phan Dao Dao cười khoát vai nàng: “Phần thưởng năm nay chính là đá phù dung phỉ thúy a!”
“Nghe có vẻ đáng giá.”
“Không chỉ đơn giản vậy đâu, nghe nói đá Phù dung phỉ thúy có thể chữa bách bệnh, cải tử hoàn sinh.”
“Cải tử hoàn sinh?” Chu Tước buồn cười “Chuyện hoang đường như vậy mà các ngươi cũng có thể tin sao?”
“Thà rằng tin là có, cũng không thể tin là không. Có đôi khi, con người có những chuyện không làm được, sẽ dựa vào thần vật. Đối với chúng ta đá Phù dung phỉ thúy chính là thần vật cao nhất, chính là ước mơ của mỗi người.”
“Loài người tại sao luôn đem hy vọng gửi gắm vào chuyện hoang đường mờ ảo? Mỗi người đều có số phận, không thể nào sửa được.”
Trong xe lập tức trầm xuống, thật lâu sau, Phan Dao Dao mới nói: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa? Có người nào từng nói … à quỷ nói là người cười rất đẹp không?”
“Thật không?” Chu Tước được khen vui sướng phát cuồng “Ngươi cũng rất rất xinh đẹp a.”
“Ta khen thật mà, hy vọng ngươi đừng khách sáo với ta. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, nên mời đồ đệ của ngươi lên xe đi. Chúng ta cũng nên đi rồi.”
“Trước tiên nghe ta nói một chút, hắn là một tú tài thối, có thể ngươi sẽ chán ghét hắn giống ta. Nhưng mà, chuyện hắn làm bây giờ lại rất lãng mạn, nghe nói hắn lúc thi đấu mấy năm trước quen biết một cô nương, cô ấy nói nếu hắn thắng giải sẽ gả cho hắn, kết quả hắn ngay cả vòng sơ kết cũng không vượt qua. Bất quá hắn rất quyết tâm, làm ta cũng động lòng nhận hắn làm đồ đệ.”
Phan Dao Dao hơi nhíu mày, chuyện này nghe có vẻ quen quá nha?
/40
|