Trời vừa hửng sáng, tin Vạn Tam Tư chết đã được báo cáo lên cơ quan cấp cao của chính phủ. Lãnh đạo lập tức ra lệnh phong tỏa mọi thông tin liên quan đến vụ mưu sát lão, bởi rốt cuộc chết trên giường với người tình chẳng phải chuyện vinh quang cho lắm, một khi tin này bị rò rỉ, tất sẽ bị người ta bàn tán ra vào, thêm mắm thêm muối và trở thành lời đồn thất thiệt. Đồng thời, lãnh đạo còn đôn đốc Sở Cảnh sát Vũ Hán đẩy nhanh tốc độ phá án, mau chóng bắt kẻ sát nhân về quy án.
May là lúc vệ sĩ của Vạn Tam Tư xông vào phòng thì Hà Diễm vẫn chưa tắt thở nên giờ ả đang được cấp cứu trong bệnh viện. Khi tỉnh lại, ả sẽ trở thành nhân chứng có sức thuyết phục nhất để chỉ điểm hung thủ. Chẳng bao lâu sau, tuần bổ đã khép chặt phạm vi điều tra, xác định đối tượng khả nghi chính là Đoàn Kỳ Phàn hiện đang mất tích, trời còn chưa sáng rõ, họ đã vội vàng đến nhà họ Đoàn nhưng lục soát hồi lâu vẫn chẳng có kết quả. Họ đành dẫn bà Đoàn về Sở để thẩm vấn và cắt cử mấy người ở lại mai phục bốn phía quanh nhà, đề phòng phạm nhân âm thầm trốn về nhà. Sở Cảnh sát biết nhà họ Đoàn còn có một cô con gái, liền cấp tốc sai người bí mật đến phủ họ Đỗ, dẫn Đoàn Tư Kỳ cùng đến phòng tuần bổ một thể.
Lúc ấy, Đoàn Tư Kỳ hoàn toàn không hề hay biết sự việc, vừa ăn sáng xong thì nàng bị bà Ba gọi vào phòng, mắng cho một trận. Tư Kỳ không hiểu vì sao vừa mới bảnh mắt mà tâm trạng của bà Ba đã khó chịu thế, Linh Nhi đứng cạnh liên tục ra hiệu cho nàng nên nàng không dám hỏi han gì thêm. Đến khi ra khỏi phòng, Linh Nhi mới nói duyên cơ cho nàng biết. “May mà cô không nhiều lời đấy, nếu không chắc chắn đã phải nếm trái đắng.”
“Sao thế?”
“Thì cũng vì chuyện của cậu Vân mà ra cả. Ban sáng, bà Ba cứ ngỡ cậu Vân trở về sẽ đến vấn an mình nên đã sửa sang đầu tóc, khăn áo chỉnh tề để tiếp đón, cuối cùng cậu Vân lại chỉ tìm lão gia nói chuyện chứ không thèm hỏi han gì đến người chị họ này. Bởi vậy bà Ba mới bực mình, giậm chân giậm cẳng suốt buổi sáng, cứ mắng cô Tiểu Cửu đứng sau chọc gậy bánh xe. Vốn dĩ bà đã không ưa gì cô Tiểu Cửu, thấy cậu Vân đối xử tốt với loại gái giang hồ ấy thì ngứa mắt, bây giờ lại xảy ra chuyện này, bà càng có cớ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô Tiểu Cửu.”
“Thực ra tôi thấy con người cô Tiểu Cửu cũng không tệ, tuy ít lời nhưng chẳng mấy khi mặt nặng mày nhẹ với kẻ hầu người hạ.” Tư Kỳ thành thật nói.
Linh Nhi thấy nàng có ý bênh vực Tiểu Cửu, liền lườm nàng với ánh mắt khinh bỉ. “Thế thì đã sao, ai bảo thân phận cô ta hèn kém, làm sao xứng với cậu chủ nhà mình. Tôi thấy cô ta chẳng còn mấy ngày tiêu diêu tự tại ở đây nữa đâu.”
Tư Kỳ im lặng, lòng dạ rối bời. Nàng thực không hiểu vì sao những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối dù có hạnh phúc hay không thì khi tan vỡ đều được những người xung quanh thương vay khóc mướn, trong khi những cuộc hôn nhân “đũa mốc mà chòi mâm son” bất luận có hạnh phúc hay không thì khi tan vỡ đều bị những người đứng ngoài vỗ tay khen nhanh kết thúc.
“Tư Kỳ, thì ra con ở đây à?” Đang nghĩ ngợi thì Tư Kỳ giật mình khi nghe thấy tiếng gọi của thím Vương, trăm mối tâm sự trong lòng cũng vì vậy mà vụt tan biến. Nàng buồn bã cố nhặn ra một nụ cười rồi cất tiếng hỏi: “Thím Vương… Thím tìm con có chuyện gì ạ?”
“Lớn chuyện rồi.” Thím Vương rảo bước tới. “Hàng xóm nhờ người tới báo tin mẹ con bị bệnh.”
Hóa ra để tránh đánh rắn động cỏ, tuần bổ đã lấy cớ mẹ nàng bị bệnh, nhờ thím Vương bảo Tư Kỳ mau đến bệnh viện thăm mẹ. Thím Vương thấy chuyện nghiêm trọng, bèn vội vàng thay Tư Kỳ bẩm báo với hai vị phu nhân, cho phép nàng nghỉ một ngày.
Vừa hay tin mẹ bị ốm, Tư Kỳ liền tất tả chạy tới bệnh viện, không ngờ lại bị hai người báo tin lôi ngay đến phòng tuần bổ, đến lúc ấy nàng mới biết chuyện. Dù có đánh chết nàng cũng không tin anh họ mình phạm tội giết người. Đương nhiên, bà Đoàn cũng không muốn tin cháu mình đang yên đang lành lại phạm phải tội ác tày trời ấy. Nhưng chợt nghĩ đến chuyện trước khi rời khỏi nhà, Đoàn Kỳ Phàn có để lại cho thím và em một món tiền lớn, bà cũng khó tránh khỏi nghi ngờ biết đâu anh có liên quan đến vụ án này thật. Bởi vậy khi lấy lời khai, bà tuyệt không hé môi câu nào.
Thẩm vấn hồi lâu mà vụ án vẫn không có tiến triển gì. Đúng lúc ấy, cảnh sát bắt về đồn hơn chục công nhân chẳng có tội gì ngoài tội bất mãn với chính phủ, kẻ cầm đầu đoàn biểu tình là một sinh viên của trường đại học Trung Sơn ở Vũ Xương. Phòng tuần bổ buộc phải điều viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn mẹ con Tư Kỳ đi tiếp ứng. Viên cảnh sát bảo họ đứng đợi ngoài hành lang, chút nữa còn hỏi vài chuyện nữa.
Tư Kỳ và mẹ thấp thỏm đi lại dọc hành lang ồn ã, nghe người ta chửi mắng điếc tai, nhìn những phạm nhân đeo còng bị áp giải vào nhà lao, thoạt nhiên nhảy ra một suy nghĩ: Nếu Đoàn Kỳ Phàn bị tuần bổ bắt được thì hẳn cũng bị đối xử như vậy. Càng nghĩ bà Đoàn càng lo lắng không yên, liên tục đưa tay lên lau nước mắt, trách móc bản thân.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá. Cảnh sát đã có kết luận gì đâu, sao mẹ phải sợ bóng sợ gió thế. Nhất định anh con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mà ở trong phủ, con cũng quen biết vài nhân vật có tiếng tăm. Chút nữa về, để con nghe ngóng nhờ vả xem sao, con quyết không để anh chịu tội oan đâu. Mẹ đừng đau lòng quá mà sinh bệnh thì khổ.” Tư Kỳ chỉ sợ sức khỏe của mẹ nàng không chịu nổi cú sốc này nên tìm lời an ủi, khuyên bà tạm thời cứ yên tâm.
Mấy tuần bổ đang làm việc gần đó nghe thấy hai mẹ con Tư Kỳ nỉ non khóc lóc liền quát họ im lặng, không cho phép họ làm ô uế uy danh của Sở Cảnh sát. Cuối cùng, cảnh sát cũng không làm khó dễ hai mẹ con Tư Kỳ, họ chỉ dặn dò vài câu rồi thả hai người về.
Tuy lòng vẫn đau đáu lo âu nhưng ngày nào anh họ chưa bị bắt thì ngày ấy Tư Kỳ vẫn còn hi vọng. Nàng đột nhiên nhớ tới cậu Vân, hắn từng nói sẽ tình nguyện giúp nàng bất kì khi nào nàng cần. Tiết Vân Cần là nhân viên của cơ quan chính phủ, chắc chắn sẽ có cửa hơn nàng, biết đâu hắn lại chẳng giúp được nàng rửa sạch tội danh cho anh họ? Nhưng không biết có nên coi lời của hắn là thật không đây? Tư Kỳ cảm thấy vô cùng khó xử.
Đột nhiên, ở phòng thẩm vấn phía bên kia hành lang phát ra tiếng cãi nhau như chợ vỡ, Tư Kỳ chưa kịp hiểu là có chuyện gì thì một đoàn người đã đâm sầm vào nàng và bà Đoàn. Nàng cuống quýt đỡ mẹ dậy, nhìn chằm chằm vào đám sinh viên đang cãi nhau với tuần bổ bằng ánh mắt cảnh giác. Giờ đây, bên trái nàng là đám sinh viên gây chuyện còn bên phải là đám tuần bổ đang xông tới vây bắt. Mẹ con Tư Kỳ bị đám người đó ép sát vào tường, không dám nhúc nhích rời khỏi vòng vây. Thấy hai bên bắt đầu cãi nhau kịch liệt đến mức sắp động thủ, Tư Kỳ vội vàng đứng chắn trước mẹ. Bà Đoàn thấy con gái che chở cho mình thì nắm chặt lấy tay con, liên tục kéo vào góc tường.
Một nữ sinh không cẩn thận bị chen lấn ngã bổ nhào về phía trước, tuần bổ lại tưởng cô ta định tấn công cảnh sát, lập tức giơ côn đạp “bốp” một cái vào người cô ta. Tư Kỳ vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đã thấy nữ sinh nọ ngã vật xuống đất, khắp mặt đầy máu. Mấy sinh viên đứng sau cô gái lập tức gào lên: “Cảnh sát giết người! Cảnh sát giết người!” Đám đông càng lúc càng hỗn loạn đến mức không thể trấn áp nổi, không rõ ai đã xông lên cướp chiếc còi treo lủng lẳng trên cổ một viên tuần cảnh và tự động thổi. Tiếng còi vang lên chói tai hòa lẫn tiếng gào thét. Lúc đầu, Tư Kỳ nhắm tịt mắt không dám nhìn nhưng khi nghe thấy tiếng còi, nàng vụt mở mắt, thấy một nam thanh niên ôm lấy nữ sinh bị thương nọ lao ra khỏi vòng vây với sức mạnh không ai có thể cản nổi. Gương mặt rất đỗi anh dũng và hiên ngang của người thanh niên ấy, hình như Tư Kỳ đã thoáng gặp ở đâu đó thì phải.
Tuần bổ nhận thấy cảnh cáo bằng lời nói hoàn toàn vô hiệu nên không để ý đến đám sinh viên rầy rà nữa mà quay lại bắt kẻ cầm đầu. Nhưng dường như người thanh niên đang ôm nữ sinh kia lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, mấy viên tuần bổ vừa mới mon men tiến đến gần đã bị anh ta tung chân đá bay ra xa. Đám tuần bổ có kẻ cuống lên, vội móc súng định bắn. Đám sinh viên thấy vậy liền xông lên ngăn lại, đấm đá túi bụi với đám tuần bổ. Một tuần bổ chĩa súng vào người thanh niên kia, thẹn quá hóa giận, thét lớn: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi sao? Mày mà dám nhúc nhích là ông cho ăn đạn ngay đấy. Đừng tưởng chúng ông rảnh việc nên ngồi chơi đồ hàng với bọn mày.”
Người thanh niên lạnh lùng đáp lại: “Bây giờ tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện Nhân Tề, nếu các vị có nhã hứng thì xin mời cứ đi theo.”
“Mày điếc hay không hiểu tiếng người hả? Cứ nhấc chân lên thử xem.” Viên tuần bổ gằn giọng đe dọa, bộ dạng diễu võ giương oai.
Người thanh niên nọ không trả lời, chỉ ôm nữ sinh bị thương quay người sải bước rất nhanh. Viên tuần bổ thấy tên ngựa non háu đá không sợ chết này hành động như vậy thật chẳng khác nào dám công khai khiêu chiến với danh dự của cảnh sát, tức đến nỗi định bóp cò thật. Tư Kỳ đứng cạnh nhìn thấy, bất giác hét lớn: “Cẩn thận đấy.” Người thanh niên vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy khẩu súng trong tay tuần bổ nhưng vẫn coi như không, quả quyết quay lưng bước tiếp.
Đúng lúc ấy, đội trưởng đội tuần bổ kịp thời chạy tới hiện trường, chứng kiến khung cảnh hỗn loạn ấy, ông ta lập tức hét lên ra lệnh cho viên tuần bổ định nổ súng lập tức dừng lại. “Không được làm bậy! Anh tưởng có thể chĩa súng vào bất kì ai sao? Nếu anh có bắn trúng cậu ta thật thì dẫu có mười mạng cũng không đủ để đền đâu.”
Dứt lời đội trưởng xông đến cướp khẩu súng trong tay viên tuần bổ kia rồi mắng như tát nước vào mặt anh ta. Viên tuần bổ bị mắng oan uổng, lơ ngơ không hiểu gì, chỉ thấy ấm ức đến cực điểm. Anh ta lớn tiếng nói: “Thưa đội trưởng, ngài hoa mắt hay sao mà không nhìn thấy thằng ranh đó chống đối anh em tuần bổ, nó còn dám công khai tấn công cảnh sát, thế mà ngài còn bênh vực nó, mắng mỏ chúng tôi.”
“Anh thì biết cái cóc khô gì! Bố hắn cầm súng đấy.” Đội trưởng mắng lại.
Vừa nghe thấy vậy, viên tuần bổ lập tức giật súng từ tay đội trưởng, huơ huơ trước mặt, giận dỗi nói: “Mẹ kiếp! Ai mà chả có súng.”
“Đúng là đồ đần độn. Súng của người ta là súng máy đấy, người ta chỉ huy quân đội đấy, cậu đã hiểu chưa?” Dừng lại mấy giây để hạ hỏa, đội trưởng nói tiếp: “Cậu ta chính là Khang Thiếu Đình, con trai trưởng của Tổng tư lệnh Khang đấy. Chúng ta bắt đám sinh viên này lại là được rồi, thiếu một người cũng đâu hại đến ai.”
Sau khi biết rõ chân tướng, viên tuần bổ kia vẫn có vẻ không phục, làu bàu chửi rủa hồi lâu. Khi mọi người đã tản đi hết, anh ta đành ngoan ngoãn ngồi nghe cấp trên giao việc. Đám sinh viên kia đều bị lôi vào đồn, sảnh lớn của Sở Cảnh sát lại vắng vẻ như trước, đến lúc ấy Tư Kỳ và mẹ mới thoát thân.
Sáng hôm sau, Tư Kỳ chợt quyến luyến người thân chẳng khác gì đứa trẻ không muốn rời xa mẹ, nàng chần chừ mãi chưa chịu trở về phủ nhà họ Đỗ. Có lẽ nàng không bao giờ ngờ rằng, tuy mình chỉ rời phủ có một ngày nhưng từ đó trở đi mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi. Mà sự thay đổi đó bắt nguồn từ việc phủ họ Đỗ có thêm một người, chính là kẻ đang nghênh ngang đứng ngay trước bàn sách của Đỗ Hoài Dung. Lúc này, cô ta đang cầm chiếc bút mà anh thường dùng, ấn xuống tập giấy mà anh thường dùng, dương dương tự đắc tô tô vẽ vẽ, sửa lại bức tranh của anh. Trong lúc hứng chí vung bút, mấy chiếc vòng vàng chạm hình chim phượng quấn quanh cổ tay cô ta cũng va vào nhau leng keng, nghe giòn tan đến vui tai.
“Cậu chủ không thích người khác động vào đồ của mình.” Tư Kỳ thấy cô ta tự tiện dùng đồ của Đỗ Hoài Dung thì cũng hơi bực mình, chỉ có điều thói quen nhượng bộ khiến giọng nàng cũng bị yếu đi đôi phần. Nàng từng có duyên gặp cô gái này một lần, cô ta chính là a hoàn đi cùng Đinh lão gia hôm nhà họ Đinh sang phủ chơi. Có điều, thân phận ngày hôm nay của cô ta đã không còn là a hoàn nữa mà là Đinh Thục Phương, mợ hai tương lai của phủ họ Đỗ. Ba ngày sau chuyến viếng thăm của nhà họ Đinh, hai nhà Đinh –Đỗ coi như đã ngầm đính ước, chỉ còn việc chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ thành hôn cho đôi trẻ.
Hôm Đoàn Tư Kỳ về nhà, Đinh lão gia cũng có việc phải ra ngoài nửa tháng, để con gái một mình ở lại trong phủ, ông ta thực sự không yên tâm, thế là ông ta nhờ cậy Đỗ lão gia chăm sóc con gái giúp. Đỗ lão gia hiểu ngay dụng ý của ông thông gia tương lai nên lập tức sai người đi đón Đinh tiểu thư về phủ, sắp xếp cho cô ta ở căn phòng mà trước đây cậu Vân vẫn ở. Sớm muộn cũng trở thành người một nhà mà.
Mãi đến lúc về phủ, Tư Kỳ mới biết chuyện này, không phải nàng không buồn lòng nhưng nàng còn biết làm sao? Cuộc sống quen với việc cúi đầu nghe lệnh khiến khát khao theo đuổi ươc mơ của nàng cũng thấp hơn người ta một bậc.
“Cô là Tư Kỳ hả?” Mợ chủ tương lai lên tiếng hỏi, tuy giọng điệu có chút lười nhác nhưng rõ ràng là có uy lực hơn nàng.
Tư Kỳ lạnh nhạt gật đầu, đáp: “Vâng. Hôm qua Đinh tiểu thư mới đến phủ, không biết em cũng là lẽ thường.”
“Sao lại không biết? Người trong tranh chẳng phải chính là cô hay sao?” Đinh tiểu thư tươi cười đập tay xuống bàn, bức tranh bị tô xóa trên bàn chính là bức tranh Tư Kỳ đã che giấy lên mặt cho cậu chủ phác họa. Cô ta cố tình nhắc lại chuyện ấy vào lúc này khiến Tư Kỳ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dù khó chịu đến mấy thì nàng cẩn phải nhã nhặn nói: “Chẳng qua là bức họa cậu chủ tiện tay vẽ đại thôi ạ, nếu Đinh tiểu thư không thích nó thì đợi cậu chủ về, cô xin cậu ấy mấy bức vẽ chim muông hoa lá cũng được. Cậu Hai vẽ tranh phong cảnh rất đẹp, đến cả lão gia cũng thường khen đấy ạ.”
“Thế thì có gì thú vị.” Đinh Thục Phương bĩu môi nói rồi vứt bức tranh sang một bên, không thèm xem. “Sau này, tôi muốn cậu Hai ngày nào cũng vẽ chân dung cho mình, chỉ được phép vẽ riêng tôi mà thôi.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Khó khăn lắm Tư Kỳ mới nặn ra một câu khách sáo cho phải phép, trong khi trái tim nàng như phải chịu vạn mũi tên xuyên qua. Nàng không để bụng những lời lẽ đầy khiêu khích của Đinh Thục Phương mà chỉ hận sao chuyện cả đời của cậu chủ lại được an bài chóng vánh như vậy. Nếu hôn nhân đại sự của anh không bị định đoạt sớm như thế thì việc gì nàng phải rón ra rón rén cúi đầu làm người thế này.
“Tôi ấy à… bất cứ thứ gì cũng quan tâm đến ấn tượng đầu tiên, nếu không vừa mắt thì sẽ bị tôi loại trừ. Giống như bức tranh này…” Đinh Thục Phương cầm bức tranh lên, tạo dáng thướt tha, chậm rãi bước tới hành lang rồi “xì” một tiếng rõ dài, xé bức tranh thành hai mảnh, ném xuống cái hồ nhỏ phía dưới. Mặt hồ đang yên ả vô tình bị khuấy động bởi những mảnh giấy đột nhiên bị ném xuống, tạo ra vô số vòng sóng.
“Cô đừng tự coi mình là bức tranh đấy nhé. Nói gì thì nói, cô vẫn là a hoàn cận kề của Hoài Dung, còn gần gũi hơn cả tôi ấy chứ.” Đinh Thục Phương quay lại nhìn Tư Kỳ, nhả ra từng chữ sắc như dao.
Nghe vậy, Tư Kỳ càng khẳng định trong lời nói của Đinh Thục Phương có hàm ý, thế là nàng nhũn nhặn mỉm cười, đáp: “Xin Đinh tiểu thư chớ chê cười. Em chỉ là kẻ hầu người hạ bên cạnh cậu chủ, sao có thể sánh với tiểu thư chứ? Từ trước tới giờ chỉ có a hoàn ngưỡng mộ tiểu thư chứ nào có tiểu thư đi so bì với a hoàn? Đinh tiểu thư khiêm tốn quá rồi ạ.”
Hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại, nàng cũng cung kính mà ném con dao nhọn về phía Đinh Thục Phương. Mặt cô ta thoắt tái mét, càng không hối hận vì câu nói tùy hứng của mình.
“Mọi người đều nói a hoàn hầu hạ trong phòng Hoài Dung là hiền lành, giữ khuôn phép nhất, không ngờ đến mồm miệng cũng lợi hại nhất nữa. Phải làm a hoàn thực thiệt thòi cho cô quá, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện đây. Chúng ta không thể làm đứt con đường tương lai của cô được.” Đinh Thục Phương lạnh lùng nhìn nàng, hai chữ “chúng ta” đã đánh bật Tư Kỳ ra khỏi cuộc chơi và ném nàng vào chung với đám người mạt hạng.
“Đinh tiểu thư đề cao em quá rồi. Một a hoàn thì có thể làm nên chuyện gì được chứ?” Tư Kỳ buồn bã cúi đầu, khí thế tranh luận ban đầu không biết đã tan theo mây khói tự lúc nào.
“Ai vứt tranh xuống hồ đây?” Đỗ Hoài Dung từ ngoài trở về, vừa vào phòng đã bực mình chất vấn. Tư Kỳ nhìn Đinh Thục Phương, còn đang do dự không biết có nên trả lời thật hay không thì đã thấy cô ta thong thả bước đến trước mặt Đỗ Hoài Dung, xòe tay ra nói: “Tại tôi không cẩn thận, khiến anh bực mình rồi… Tôi đành ngoan ngoãn chìa tay ra chịu đánh vậy.”
Thấy Đỗ Hoài Dung nhìn mình chằm chằm với vẻ ngạc nhiên, cô ta giơ cánh tay còn lại khẽ khàng giật áo anh, nũng nịu: “Lẽ nào tội của tôi đại gian đại ác lắm sao?”
“Thôi, bỏ đi.” Đỗ Hoài Dung đáp, điềm nhiên đi lướt qua giữa Tư Kỳ và cô ta, trở về bàn của mình. Đinh Thục Phương thấy anh không trách cứ gì thêm thì được đà lấn tới, bám riết làm phiền anh đánh cờ. Tuy Hoài Dung đã có phần mệt mỏi nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lời cô ta.
Đột nhiên, Đinh Thục Phương quay sang nói: “Tư Kỳ, phiền cô vào phòng tôi bảo Tiểu Thúy lấy ít trà đen lại đây. Đó là loại trà người ta mang tận bên Anh về cho tôi đấy, mùi vị rất thanh khiết. Hoài Dung, anh nhất định phải thử một chút mới được.” Nói rồi, cô ta tinh nghịch nhìn Đỗ Hoài Dung, ba câu sáu điều đuổi khéo Tư Kỳ đi rót trà.
Đỗ Hoài Dung ngẩn người trong giây lát rồi tế nhị từ chối: “Không cần phiền phức thế, chỗ tôi có trà Ô Long thượng hạng.”
“Trà Ô Long uống thế nào được. Đây là loại trà đen của Hoàng gia Anh đấy. Tư Kỳ, cô mau đi đi.” Đinh Thục Phương vẫn kiên quyết muốn uống trà đen. Đỗ Hoài Dung không tiện từ chối nữa, đành cúi đầu đánh cờ.
Tư Kỳ chầm chậm quay người, lê từng bước khó nhọc ra khỏi phòng. Giây phút này, cuối cùng nàng đã hiểu, tình bạn, tình thầy trò giữa nàng với cậu chủ cũng chẳng thể địch nổi thân phận danh chính ngôn thuận. Nàng chỉ là một a hoàn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng Tư Kỳ không thể ngờ rằng ba ngày sau, ngay cả vị trí a hoàn nhỏ bé nàng cũng chẳng thể giữ nổi. Không biết ai đã thầm thì to nhỏ với Đỗ lão gia chuyện anh họ nàng là tội phạm giết người đang bị chính phủ bí mật truy bắt. Ngay cả việc cơ mật này cũng bị người ta đào bới, chứng tỏ ngay từ đầu đã có kẻ định mưu hại nàng. Ngay cả thím Vương, người thân thiết với nàng hơn cả cũng không dám ra mặt nói đỡ cho nàng trước mặt lão gia và phu nhân. Cuối cùng, lão gia cũng hạ ý chỉ, tuyệt đối không cho phép nàng ở lại phủ thêm một ngày nào nữa.
Để giành lấy tia hi vọng được giữ lại, nàng đã khóc, đã cầu xin, nhưng không ai trong phủ tình nguyện giơ tay cứu giúp, không những vậy họ còn đua nhau kể tội, vạch trần mọi “ tội xấu” của nàng trước mặt lão gia và phu nhân như muốn lập công. Ngay cả những a hoàn thường ngày có quan hệ với nàng khá tốt như Bình Tố cũng tránh nàng như tránh tà, chỉ sợ mình cũng bị tai bay vạ gió. Thím Vương biết nàng đau khổ và không muốn rời khỏi phủ nên thương tình gợi ý nàng đi cầu cứu Đinh tiểu thư. Bây giờ, người biết cách lấy lòng lão gia nhất chỉ có mình Đinh Thục Phương mà thôi. Chỉ cần Đinh tiểu thư chịu mở lời xin lão gia, chưa biết chừng sẽ thay đổi được tình hình. Nhưng dù cả đời phải chịu cảnh trái ngang, phải sống cuộc sống hạ tiện, bần cùng khốn khổ thì Tư Kỳ nàng đây cũng phải đứng thẳng lưng trước Đinh Thục Phương. Vì lòng tự trọng chưa bị ăn mòn, nàng đành từ biệt người mà mình mang ơn nhất, nhung nhớ nhất và quyến luyến nhất. Mất công việc làm a hoàn, dù có nuối tiếc đến đâu cũng không thể sánh bằng nỗi bi thương khi phải rời xa người khiến nàng lần đầu tiên rung động trong đời.
Trước hôm rời khỏi phủ họ Đỗ, Tư Kỳ đau đáu đứng nhìn Đỗ Hoài Dung đang ở trong phòng, chẳng biết bắt đầu nói lời từ biệt từ đâu. Cuối cùng, nàng đành lạnh nhạt chào anh và anh cũng lạnh nhạt đáp lại. Chỉ cần quay người đi là từ nay người chân trời, kẻ góc biển.
“Tư Kỳ, đây là số sách tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô. Cô cầm lấy.” Đỗ Hoài Dung bỗng nhiên gọi giật nàng lại, nhưng cũng chỉ để tặng mấy cuốn sách mà thôi. Đối với Tư Kỳ, dưới vòm trời này, không gì quý giá bằng những cuốn sách ấy.
Đỗ Hoài Dung tiễn Tư Kỳ ra đến cổng Quy Phác Viên. Nàng đi rồi, anh vẫn thẫn thờ đứng đó. Vạt áo bị gió cuốn tung bay, anh lạnh đến nỗi run cầm cập. Thấy bóng nàng mỗi lúc một khuất xa, anh đột nhiên cất bước chạy, nhưng không phải chạy về phía Tư Kỳ mà là về phòng mình. Anh lật tung hòm, lôi gói tiền tiết kiệm ra, đó là toàn bộ số tiền mua giấy mực còn thừa. Nắm chặt cuộn tiền trong tay, anh chạy một mạch ra ngoài viện, suýt nữa thì đâm sầm vào Đinh Thục Phương đang bước tới.
Hình như Đinh Thục Phương đang cố gắng đợi anh ở đó. Cô ta chẳng nói chẳng rằng, giật luôn gói tiền trong tay anh, nói: “Để tôi giúp anh mang cho cô ấy. Anh đang bị bệnh, đừng gắng sức quá.” Thế rồi chẳng nói thêm câu thứ hai, cô ta quay người bỏ đi.
Đỗ Hoài Dung vốn không quen cái tính ngang ngược của cô ta, giờ ngay cả việc duy nhất mà mình muốn tự làm cũng bị cô ta tranh mất. Thất vọng nhìn chằm chằm vào bàn tay trống trơn, anh điên tiết đánh thật mạnh vào nó…
“Tư Kỳ!” Đoàn Tư Kỳ đột nhiên nghe tiếng người gọi sau lưng, nàng quay lại thì thấy Đinh Thục Phương đang bước về phía mình.
“Cô tốt số thật đấy! Tuy không còn là a hoàn của người ta nữa nhưng Hoài Dung vẫn đối xử với cô không bạc. Đây này, anh ấy bảo tôi đưa cô cái này.”
Tư Kỳ thấy cô ta giơ cuộn tiền ra với vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng thì không cầm. Nàng biết đó là tiền tiết kiệm riêng của cậu chủ, nói: “Tôi xin nhận tấm lòng của cậu chủ, còn tiền thì phiền Đinh tiểu thư nhận lại và chuyển lời cảm ơn giúp.”
“Thế sao được? Ngay cả chuyện cỏn con này mà tôi còn không làm nổi thì sau này làm sao mà quản được lớn bé trong nhà?” Đinh Thục Phương chau mày rồi cầm lấy tay nàng như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, ra vẻ người bề trên ban phát ân tình cho kẻ dưới. Sau đó, cô ta nói tiếp: “Ngẫm lại lời của cô cũng khá có lý đấy. Người ta thường nói “Lễ nhẹ tình nặng”, vậy thì tôi sẽ thay mặt Hoài Dung tặng cho cô một món quà lớn.”
Món quà lớn mà Đinh Thục Phương nói là hai, ba đồng bạc mà cô ta rút từ cuộn tiền dày. Cô ta đứa cho nàng chẳng khác nào bố thí cho kẻ ăn mày.
Mắt nhìn cuộn tiền mà lòng Tư Kỳ sục sôi lửa giận, nàng đã không còn là người hầu của phủ họ Đỗ thì hà cớ gì phải oan uổng nén nhịn nỗi nhục này? Rốt cuộc nàng có hạn cũ thù sâu đến mức nào với Đinh Thục Phương mà trước lúc ra đi vẫn bị cô ta té nước theo mưa thế này? Nàng lạnh lùng, quay phắt người bỏ đi.
“Ái chà chà… Lòng tốt của Hoài Dung đúng là bị đổ hết xuống sông xuống biến rồi. Người ta còn chê bai, chẳng thèm trân trọng đây này.” Đinh Thục Phương bắt đầu than thở. Lời lẽ sắc nhọn, chua cay khiến Tư Kỳ không nhịn được cãi lại: “Tôi chỉ trân trọng ân tình của cậu chủ chứ không thể trân trọng thiện ý đã bị cô chà đạp.”
Đinh Thục Phương bật cười, cố tình giễu cợt: “Cô và anh ấy có ân tình gì vậy? Ngoại trừ việc cô lúng liếng giơ tờ giấy che mặt khiến anh ấy hạ bút vẽ dung nhan của cô thì còn gì nữa? Hôm nay, cô bị quét ra khỏi nhà là do mình tự làm tự chịu.”
Nghe những lời nhục mạ này, Tư Kỳ tức đến phát run, chẳng trách cô ta luôn vô cớ tìm cách công kích nàng. Thì ra những lời cảnh cáo trước đây của cậu Vân đã hoàn toàn ứng nghiệm. Nói không chừng ngay cả chuyện tiết lộ thông tin anh họ nàng là tội phạm đang bị truy nã cũng nhờ phúc của cô ta cả.
Tư Kỳ không nói không rằng dồn nhanh bước chân, đi như chạy. Phía sau vẫn vọng lại tiếng cười phóng túng đầy mai mỉa như thay lời tống tiễn. Nước mắt dâng ngập tròng mắt giờ được dịp tức tưởi tuôn trào, không sao kìm được. Những giọt lệ buồn lặng lẽ tuyên án tử cho mối tình đầu còn chưa kịp hé nở. Thời khắc đầu tiên đã lướt qua và chẳng thể đuổi theo để tìm lại được nữa.
Đúng vậy, thời khắc đầu tiên của nàng đã chấm hết.
May là lúc vệ sĩ của Vạn Tam Tư xông vào phòng thì Hà Diễm vẫn chưa tắt thở nên giờ ả đang được cấp cứu trong bệnh viện. Khi tỉnh lại, ả sẽ trở thành nhân chứng có sức thuyết phục nhất để chỉ điểm hung thủ. Chẳng bao lâu sau, tuần bổ đã khép chặt phạm vi điều tra, xác định đối tượng khả nghi chính là Đoàn Kỳ Phàn hiện đang mất tích, trời còn chưa sáng rõ, họ đã vội vàng đến nhà họ Đoàn nhưng lục soát hồi lâu vẫn chẳng có kết quả. Họ đành dẫn bà Đoàn về Sở để thẩm vấn và cắt cử mấy người ở lại mai phục bốn phía quanh nhà, đề phòng phạm nhân âm thầm trốn về nhà. Sở Cảnh sát biết nhà họ Đoàn còn có một cô con gái, liền cấp tốc sai người bí mật đến phủ họ Đỗ, dẫn Đoàn Tư Kỳ cùng đến phòng tuần bổ một thể.
Lúc ấy, Đoàn Tư Kỳ hoàn toàn không hề hay biết sự việc, vừa ăn sáng xong thì nàng bị bà Ba gọi vào phòng, mắng cho một trận. Tư Kỳ không hiểu vì sao vừa mới bảnh mắt mà tâm trạng của bà Ba đã khó chịu thế, Linh Nhi đứng cạnh liên tục ra hiệu cho nàng nên nàng không dám hỏi han gì thêm. Đến khi ra khỏi phòng, Linh Nhi mới nói duyên cơ cho nàng biết. “May mà cô không nhiều lời đấy, nếu không chắc chắn đã phải nếm trái đắng.”
“Sao thế?”
“Thì cũng vì chuyện của cậu Vân mà ra cả. Ban sáng, bà Ba cứ ngỡ cậu Vân trở về sẽ đến vấn an mình nên đã sửa sang đầu tóc, khăn áo chỉnh tề để tiếp đón, cuối cùng cậu Vân lại chỉ tìm lão gia nói chuyện chứ không thèm hỏi han gì đến người chị họ này. Bởi vậy bà Ba mới bực mình, giậm chân giậm cẳng suốt buổi sáng, cứ mắng cô Tiểu Cửu đứng sau chọc gậy bánh xe. Vốn dĩ bà đã không ưa gì cô Tiểu Cửu, thấy cậu Vân đối xử tốt với loại gái giang hồ ấy thì ngứa mắt, bây giờ lại xảy ra chuyện này, bà càng có cớ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô Tiểu Cửu.”
“Thực ra tôi thấy con người cô Tiểu Cửu cũng không tệ, tuy ít lời nhưng chẳng mấy khi mặt nặng mày nhẹ với kẻ hầu người hạ.” Tư Kỳ thành thật nói.
Linh Nhi thấy nàng có ý bênh vực Tiểu Cửu, liền lườm nàng với ánh mắt khinh bỉ. “Thế thì đã sao, ai bảo thân phận cô ta hèn kém, làm sao xứng với cậu chủ nhà mình. Tôi thấy cô ta chẳng còn mấy ngày tiêu diêu tự tại ở đây nữa đâu.”
Tư Kỳ im lặng, lòng dạ rối bời. Nàng thực không hiểu vì sao những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối dù có hạnh phúc hay không thì khi tan vỡ đều được những người xung quanh thương vay khóc mướn, trong khi những cuộc hôn nhân “đũa mốc mà chòi mâm son” bất luận có hạnh phúc hay không thì khi tan vỡ đều bị những người đứng ngoài vỗ tay khen nhanh kết thúc.
“Tư Kỳ, thì ra con ở đây à?” Đang nghĩ ngợi thì Tư Kỳ giật mình khi nghe thấy tiếng gọi của thím Vương, trăm mối tâm sự trong lòng cũng vì vậy mà vụt tan biến. Nàng buồn bã cố nhặn ra một nụ cười rồi cất tiếng hỏi: “Thím Vương… Thím tìm con có chuyện gì ạ?”
“Lớn chuyện rồi.” Thím Vương rảo bước tới. “Hàng xóm nhờ người tới báo tin mẹ con bị bệnh.”
Hóa ra để tránh đánh rắn động cỏ, tuần bổ đã lấy cớ mẹ nàng bị bệnh, nhờ thím Vương bảo Tư Kỳ mau đến bệnh viện thăm mẹ. Thím Vương thấy chuyện nghiêm trọng, bèn vội vàng thay Tư Kỳ bẩm báo với hai vị phu nhân, cho phép nàng nghỉ một ngày.
Vừa hay tin mẹ bị ốm, Tư Kỳ liền tất tả chạy tới bệnh viện, không ngờ lại bị hai người báo tin lôi ngay đến phòng tuần bổ, đến lúc ấy nàng mới biết chuyện. Dù có đánh chết nàng cũng không tin anh họ mình phạm tội giết người. Đương nhiên, bà Đoàn cũng không muốn tin cháu mình đang yên đang lành lại phạm phải tội ác tày trời ấy. Nhưng chợt nghĩ đến chuyện trước khi rời khỏi nhà, Đoàn Kỳ Phàn có để lại cho thím và em một món tiền lớn, bà cũng khó tránh khỏi nghi ngờ biết đâu anh có liên quan đến vụ án này thật. Bởi vậy khi lấy lời khai, bà tuyệt không hé môi câu nào.
Thẩm vấn hồi lâu mà vụ án vẫn không có tiến triển gì. Đúng lúc ấy, cảnh sát bắt về đồn hơn chục công nhân chẳng có tội gì ngoài tội bất mãn với chính phủ, kẻ cầm đầu đoàn biểu tình là một sinh viên của trường đại học Trung Sơn ở Vũ Xương. Phòng tuần bổ buộc phải điều viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn mẹ con Tư Kỳ đi tiếp ứng. Viên cảnh sát bảo họ đứng đợi ngoài hành lang, chút nữa còn hỏi vài chuyện nữa.
Tư Kỳ và mẹ thấp thỏm đi lại dọc hành lang ồn ã, nghe người ta chửi mắng điếc tai, nhìn những phạm nhân đeo còng bị áp giải vào nhà lao, thoạt nhiên nhảy ra một suy nghĩ: Nếu Đoàn Kỳ Phàn bị tuần bổ bắt được thì hẳn cũng bị đối xử như vậy. Càng nghĩ bà Đoàn càng lo lắng không yên, liên tục đưa tay lên lau nước mắt, trách móc bản thân.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá. Cảnh sát đã có kết luận gì đâu, sao mẹ phải sợ bóng sợ gió thế. Nhất định anh con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mà ở trong phủ, con cũng quen biết vài nhân vật có tiếng tăm. Chút nữa về, để con nghe ngóng nhờ vả xem sao, con quyết không để anh chịu tội oan đâu. Mẹ đừng đau lòng quá mà sinh bệnh thì khổ.” Tư Kỳ chỉ sợ sức khỏe của mẹ nàng không chịu nổi cú sốc này nên tìm lời an ủi, khuyên bà tạm thời cứ yên tâm.
Mấy tuần bổ đang làm việc gần đó nghe thấy hai mẹ con Tư Kỳ nỉ non khóc lóc liền quát họ im lặng, không cho phép họ làm ô uế uy danh của Sở Cảnh sát. Cuối cùng, cảnh sát cũng không làm khó dễ hai mẹ con Tư Kỳ, họ chỉ dặn dò vài câu rồi thả hai người về.
Tuy lòng vẫn đau đáu lo âu nhưng ngày nào anh họ chưa bị bắt thì ngày ấy Tư Kỳ vẫn còn hi vọng. Nàng đột nhiên nhớ tới cậu Vân, hắn từng nói sẽ tình nguyện giúp nàng bất kì khi nào nàng cần. Tiết Vân Cần là nhân viên của cơ quan chính phủ, chắc chắn sẽ có cửa hơn nàng, biết đâu hắn lại chẳng giúp được nàng rửa sạch tội danh cho anh họ? Nhưng không biết có nên coi lời của hắn là thật không đây? Tư Kỳ cảm thấy vô cùng khó xử.
Đột nhiên, ở phòng thẩm vấn phía bên kia hành lang phát ra tiếng cãi nhau như chợ vỡ, Tư Kỳ chưa kịp hiểu là có chuyện gì thì một đoàn người đã đâm sầm vào nàng và bà Đoàn. Nàng cuống quýt đỡ mẹ dậy, nhìn chằm chằm vào đám sinh viên đang cãi nhau với tuần bổ bằng ánh mắt cảnh giác. Giờ đây, bên trái nàng là đám sinh viên gây chuyện còn bên phải là đám tuần bổ đang xông tới vây bắt. Mẹ con Tư Kỳ bị đám người đó ép sát vào tường, không dám nhúc nhích rời khỏi vòng vây. Thấy hai bên bắt đầu cãi nhau kịch liệt đến mức sắp động thủ, Tư Kỳ vội vàng đứng chắn trước mẹ. Bà Đoàn thấy con gái che chở cho mình thì nắm chặt lấy tay con, liên tục kéo vào góc tường.
Một nữ sinh không cẩn thận bị chen lấn ngã bổ nhào về phía trước, tuần bổ lại tưởng cô ta định tấn công cảnh sát, lập tức giơ côn đạp “bốp” một cái vào người cô ta. Tư Kỳ vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đã thấy nữ sinh nọ ngã vật xuống đất, khắp mặt đầy máu. Mấy sinh viên đứng sau cô gái lập tức gào lên: “Cảnh sát giết người! Cảnh sát giết người!” Đám đông càng lúc càng hỗn loạn đến mức không thể trấn áp nổi, không rõ ai đã xông lên cướp chiếc còi treo lủng lẳng trên cổ một viên tuần cảnh và tự động thổi. Tiếng còi vang lên chói tai hòa lẫn tiếng gào thét. Lúc đầu, Tư Kỳ nhắm tịt mắt không dám nhìn nhưng khi nghe thấy tiếng còi, nàng vụt mở mắt, thấy một nam thanh niên ôm lấy nữ sinh bị thương nọ lao ra khỏi vòng vây với sức mạnh không ai có thể cản nổi. Gương mặt rất đỗi anh dũng và hiên ngang của người thanh niên ấy, hình như Tư Kỳ đã thoáng gặp ở đâu đó thì phải.
Tuần bổ nhận thấy cảnh cáo bằng lời nói hoàn toàn vô hiệu nên không để ý đến đám sinh viên rầy rà nữa mà quay lại bắt kẻ cầm đầu. Nhưng dường như người thanh niên đang ôm nữ sinh kia lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, mấy viên tuần bổ vừa mới mon men tiến đến gần đã bị anh ta tung chân đá bay ra xa. Đám tuần bổ có kẻ cuống lên, vội móc súng định bắn. Đám sinh viên thấy vậy liền xông lên ngăn lại, đấm đá túi bụi với đám tuần bổ. Một tuần bổ chĩa súng vào người thanh niên kia, thẹn quá hóa giận, thét lớn: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi sao? Mày mà dám nhúc nhích là ông cho ăn đạn ngay đấy. Đừng tưởng chúng ông rảnh việc nên ngồi chơi đồ hàng với bọn mày.”
Người thanh niên lạnh lùng đáp lại: “Bây giờ tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện Nhân Tề, nếu các vị có nhã hứng thì xin mời cứ đi theo.”
“Mày điếc hay không hiểu tiếng người hả? Cứ nhấc chân lên thử xem.” Viên tuần bổ gằn giọng đe dọa, bộ dạng diễu võ giương oai.
Người thanh niên nọ không trả lời, chỉ ôm nữ sinh bị thương quay người sải bước rất nhanh. Viên tuần bổ thấy tên ngựa non háu đá không sợ chết này hành động như vậy thật chẳng khác nào dám công khai khiêu chiến với danh dự của cảnh sát, tức đến nỗi định bóp cò thật. Tư Kỳ đứng cạnh nhìn thấy, bất giác hét lớn: “Cẩn thận đấy.” Người thanh niên vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy khẩu súng trong tay tuần bổ nhưng vẫn coi như không, quả quyết quay lưng bước tiếp.
Đúng lúc ấy, đội trưởng đội tuần bổ kịp thời chạy tới hiện trường, chứng kiến khung cảnh hỗn loạn ấy, ông ta lập tức hét lên ra lệnh cho viên tuần bổ định nổ súng lập tức dừng lại. “Không được làm bậy! Anh tưởng có thể chĩa súng vào bất kì ai sao? Nếu anh có bắn trúng cậu ta thật thì dẫu có mười mạng cũng không đủ để đền đâu.”
Dứt lời đội trưởng xông đến cướp khẩu súng trong tay viên tuần bổ kia rồi mắng như tát nước vào mặt anh ta. Viên tuần bổ bị mắng oan uổng, lơ ngơ không hiểu gì, chỉ thấy ấm ức đến cực điểm. Anh ta lớn tiếng nói: “Thưa đội trưởng, ngài hoa mắt hay sao mà không nhìn thấy thằng ranh đó chống đối anh em tuần bổ, nó còn dám công khai tấn công cảnh sát, thế mà ngài còn bênh vực nó, mắng mỏ chúng tôi.”
“Anh thì biết cái cóc khô gì! Bố hắn cầm súng đấy.” Đội trưởng mắng lại.
Vừa nghe thấy vậy, viên tuần bổ lập tức giật súng từ tay đội trưởng, huơ huơ trước mặt, giận dỗi nói: “Mẹ kiếp! Ai mà chả có súng.”
“Đúng là đồ đần độn. Súng của người ta là súng máy đấy, người ta chỉ huy quân đội đấy, cậu đã hiểu chưa?” Dừng lại mấy giây để hạ hỏa, đội trưởng nói tiếp: “Cậu ta chính là Khang Thiếu Đình, con trai trưởng của Tổng tư lệnh Khang đấy. Chúng ta bắt đám sinh viên này lại là được rồi, thiếu một người cũng đâu hại đến ai.”
Sau khi biết rõ chân tướng, viên tuần bổ kia vẫn có vẻ không phục, làu bàu chửi rủa hồi lâu. Khi mọi người đã tản đi hết, anh ta đành ngoan ngoãn ngồi nghe cấp trên giao việc. Đám sinh viên kia đều bị lôi vào đồn, sảnh lớn của Sở Cảnh sát lại vắng vẻ như trước, đến lúc ấy Tư Kỳ và mẹ mới thoát thân.
Sáng hôm sau, Tư Kỳ chợt quyến luyến người thân chẳng khác gì đứa trẻ không muốn rời xa mẹ, nàng chần chừ mãi chưa chịu trở về phủ nhà họ Đỗ. Có lẽ nàng không bao giờ ngờ rằng, tuy mình chỉ rời phủ có một ngày nhưng từ đó trở đi mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi. Mà sự thay đổi đó bắt nguồn từ việc phủ họ Đỗ có thêm một người, chính là kẻ đang nghênh ngang đứng ngay trước bàn sách của Đỗ Hoài Dung. Lúc này, cô ta đang cầm chiếc bút mà anh thường dùng, ấn xuống tập giấy mà anh thường dùng, dương dương tự đắc tô tô vẽ vẽ, sửa lại bức tranh của anh. Trong lúc hứng chí vung bút, mấy chiếc vòng vàng chạm hình chim phượng quấn quanh cổ tay cô ta cũng va vào nhau leng keng, nghe giòn tan đến vui tai.
“Cậu chủ không thích người khác động vào đồ của mình.” Tư Kỳ thấy cô ta tự tiện dùng đồ của Đỗ Hoài Dung thì cũng hơi bực mình, chỉ có điều thói quen nhượng bộ khiến giọng nàng cũng bị yếu đi đôi phần. Nàng từng có duyên gặp cô gái này một lần, cô ta chính là a hoàn đi cùng Đinh lão gia hôm nhà họ Đinh sang phủ chơi. Có điều, thân phận ngày hôm nay của cô ta đã không còn là a hoàn nữa mà là Đinh Thục Phương, mợ hai tương lai của phủ họ Đỗ. Ba ngày sau chuyến viếng thăm của nhà họ Đinh, hai nhà Đinh –Đỗ coi như đã ngầm đính ước, chỉ còn việc chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ thành hôn cho đôi trẻ.
Hôm Đoàn Tư Kỳ về nhà, Đinh lão gia cũng có việc phải ra ngoài nửa tháng, để con gái một mình ở lại trong phủ, ông ta thực sự không yên tâm, thế là ông ta nhờ cậy Đỗ lão gia chăm sóc con gái giúp. Đỗ lão gia hiểu ngay dụng ý của ông thông gia tương lai nên lập tức sai người đi đón Đinh tiểu thư về phủ, sắp xếp cho cô ta ở căn phòng mà trước đây cậu Vân vẫn ở. Sớm muộn cũng trở thành người một nhà mà.
Mãi đến lúc về phủ, Tư Kỳ mới biết chuyện này, không phải nàng không buồn lòng nhưng nàng còn biết làm sao? Cuộc sống quen với việc cúi đầu nghe lệnh khiến khát khao theo đuổi ươc mơ của nàng cũng thấp hơn người ta một bậc.
“Cô là Tư Kỳ hả?” Mợ chủ tương lai lên tiếng hỏi, tuy giọng điệu có chút lười nhác nhưng rõ ràng là có uy lực hơn nàng.
Tư Kỳ lạnh nhạt gật đầu, đáp: “Vâng. Hôm qua Đinh tiểu thư mới đến phủ, không biết em cũng là lẽ thường.”
“Sao lại không biết? Người trong tranh chẳng phải chính là cô hay sao?” Đinh tiểu thư tươi cười đập tay xuống bàn, bức tranh bị tô xóa trên bàn chính là bức tranh Tư Kỳ đã che giấy lên mặt cho cậu chủ phác họa. Cô ta cố tình nhắc lại chuyện ấy vào lúc này khiến Tư Kỳ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dù khó chịu đến mấy thì nàng cẩn phải nhã nhặn nói: “Chẳng qua là bức họa cậu chủ tiện tay vẽ đại thôi ạ, nếu Đinh tiểu thư không thích nó thì đợi cậu chủ về, cô xin cậu ấy mấy bức vẽ chim muông hoa lá cũng được. Cậu Hai vẽ tranh phong cảnh rất đẹp, đến cả lão gia cũng thường khen đấy ạ.”
“Thế thì có gì thú vị.” Đinh Thục Phương bĩu môi nói rồi vứt bức tranh sang một bên, không thèm xem. “Sau này, tôi muốn cậu Hai ngày nào cũng vẽ chân dung cho mình, chỉ được phép vẽ riêng tôi mà thôi.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Khó khăn lắm Tư Kỳ mới nặn ra một câu khách sáo cho phải phép, trong khi trái tim nàng như phải chịu vạn mũi tên xuyên qua. Nàng không để bụng những lời lẽ đầy khiêu khích của Đinh Thục Phương mà chỉ hận sao chuyện cả đời của cậu chủ lại được an bài chóng vánh như vậy. Nếu hôn nhân đại sự của anh không bị định đoạt sớm như thế thì việc gì nàng phải rón ra rón rén cúi đầu làm người thế này.
“Tôi ấy à… bất cứ thứ gì cũng quan tâm đến ấn tượng đầu tiên, nếu không vừa mắt thì sẽ bị tôi loại trừ. Giống như bức tranh này…” Đinh Thục Phương cầm bức tranh lên, tạo dáng thướt tha, chậm rãi bước tới hành lang rồi “xì” một tiếng rõ dài, xé bức tranh thành hai mảnh, ném xuống cái hồ nhỏ phía dưới. Mặt hồ đang yên ả vô tình bị khuấy động bởi những mảnh giấy đột nhiên bị ném xuống, tạo ra vô số vòng sóng.
“Cô đừng tự coi mình là bức tranh đấy nhé. Nói gì thì nói, cô vẫn là a hoàn cận kề của Hoài Dung, còn gần gũi hơn cả tôi ấy chứ.” Đinh Thục Phương quay lại nhìn Tư Kỳ, nhả ra từng chữ sắc như dao.
Nghe vậy, Tư Kỳ càng khẳng định trong lời nói của Đinh Thục Phương có hàm ý, thế là nàng nhũn nhặn mỉm cười, đáp: “Xin Đinh tiểu thư chớ chê cười. Em chỉ là kẻ hầu người hạ bên cạnh cậu chủ, sao có thể sánh với tiểu thư chứ? Từ trước tới giờ chỉ có a hoàn ngưỡng mộ tiểu thư chứ nào có tiểu thư đi so bì với a hoàn? Đinh tiểu thư khiêm tốn quá rồi ạ.”
Hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại, nàng cũng cung kính mà ném con dao nhọn về phía Đinh Thục Phương. Mặt cô ta thoắt tái mét, càng không hối hận vì câu nói tùy hứng của mình.
“Mọi người đều nói a hoàn hầu hạ trong phòng Hoài Dung là hiền lành, giữ khuôn phép nhất, không ngờ đến mồm miệng cũng lợi hại nhất nữa. Phải làm a hoàn thực thiệt thòi cho cô quá, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện đây. Chúng ta không thể làm đứt con đường tương lai của cô được.” Đinh Thục Phương lạnh lùng nhìn nàng, hai chữ “chúng ta” đã đánh bật Tư Kỳ ra khỏi cuộc chơi và ném nàng vào chung với đám người mạt hạng.
“Đinh tiểu thư đề cao em quá rồi. Một a hoàn thì có thể làm nên chuyện gì được chứ?” Tư Kỳ buồn bã cúi đầu, khí thế tranh luận ban đầu không biết đã tan theo mây khói tự lúc nào.
“Ai vứt tranh xuống hồ đây?” Đỗ Hoài Dung từ ngoài trở về, vừa vào phòng đã bực mình chất vấn. Tư Kỳ nhìn Đinh Thục Phương, còn đang do dự không biết có nên trả lời thật hay không thì đã thấy cô ta thong thả bước đến trước mặt Đỗ Hoài Dung, xòe tay ra nói: “Tại tôi không cẩn thận, khiến anh bực mình rồi… Tôi đành ngoan ngoãn chìa tay ra chịu đánh vậy.”
Thấy Đỗ Hoài Dung nhìn mình chằm chằm với vẻ ngạc nhiên, cô ta giơ cánh tay còn lại khẽ khàng giật áo anh, nũng nịu: “Lẽ nào tội của tôi đại gian đại ác lắm sao?”
“Thôi, bỏ đi.” Đỗ Hoài Dung đáp, điềm nhiên đi lướt qua giữa Tư Kỳ và cô ta, trở về bàn của mình. Đinh Thục Phương thấy anh không trách cứ gì thêm thì được đà lấn tới, bám riết làm phiền anh đánh cờ. Tuy Hoài Dung đã có phần mệt mỏi nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lời cô ta.
Đột nhiên, Đinh Thục Phương quay sang nói: “Tư Kỳ, phiền cô vào phòng tôi bảo Tiểu Thúy lấy ít trà đen lại đây. Đó là loại trà người ta mang tận bên Anh về cho tôi đấy, mùi vị rất thanh khiết. Hoài Dung, anh nhất định phải thử một chút mới được.” Nói rồi, cô ta tinh nghịch nhìn Đỗ Hoài Dung, ba câu sáu điều đuổi khéo Tư Kỳ đi rót trà.
Đỗ Hoài Dung ngẩn người trong giây lát rồi tế nhị từ chối: “Không cần phiền phức thế, chỗ tôi có trà Ô Long thượng hạng.”
“Trà Ô Long uống thế nào được. Đây là loại trà đen của Hoàng gia Anh đấy. Tư Kỳ, cô mau đi đi.” Đinh Thục Phương vẫn kiên quyết muốn uống trà đen. Đỗ Hoài Dung không tiện từ chối nữa, đành cúi đầu đánh cờ.
Tư Kỳ chầm chậm quay người, lê từng bước khó nhọc ra khỏi phòng. Giây phút này, cuối cùng nàng đã hiểu, tình bạn, tình thầy trò giữa nàng với cậu chủ cũng chẳng thể địch nổi thân phận danh chính ngôn thuận. Nàng chỉ là một a hoàn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng Tư Kỳ không thể ngờ rằng ba ngày sau, ngay cả vị trí a hoàn nhỏ bé nàng cũng chẳng thể giữ nổi. Không biết ai đã thầm thì to nhỏ với Đỗ lão gia chuyện anh họ nàng là tội phạm giết người đang bị chính phủ bí mật truy bắt. Ngay cả việc cơ mật này cũng bị người ta đào bới, chứng tỏ ngay từ đầu đã có kẻ định mưu hại nàng. Ngay cả thím Vương, người thân thiết với nàng hơn cả cũng không dám ra mặt nói đỡ cho nàng trước mặt lão gia và phu nhân. Cuối cùng, lão gia cũng hạ ý chỉ, tuyệt đối không cho phép nàng ở lại phủ thêm một ngày nào nữa.
Để giành lấy tia hi vọng được giữ lại, nàng đã khóc, đã cầu xin, nhưng không ai trong phủ tình nguyện giơ tay cứu giúp, không những vậy họ còn đua nhau kể tội, vạch trần mọi “ tội xấu” của nàng trước mặt lão gia và phu nhân như muốn lập công. Ngay cả những a hoàn thường ngày có quan hệ với nàng khá tốt như Bình Tố cũng tránh nàng như tránh tà, chỉ sợ mình cũng bị tai bay vạ gió. Thím Vương biết nàng đau khổ và không muốn rời khỏi phủ nên thương tình gợi ý nàng đi cầu cứu Đinh tiểu thư. Bây giờ, người biết cách lấy lòng lão gia nhất chỉ có mình Đinh Thục Phương mà thôi. Chỉ cần Đinh tiểu thư chịu mở lời xin lão gia, chưa biết chừng sẽ thay đổi được tình hình. Nhưng dù cả đời phải chịu cảnh trái ngang, phải sống cuộc sống hạ tiện, bần cùng khốn khổ thì Tư Kỳ nàng đây cũng phải đứng thẳng lưng trước Đinh Thục Phương. Vì lòng tự trọng chưa bị ăn mòn, nàng đành từ biệt người mà mình mang ơn nhất, nhung nhớ nhất và quyến luyến nhất. Mất công việc làm a hoàn, dù có nuối tiếc đến đâu cũng không thể sánh bằng nỗi bi thương khi phải rời xa người khiến nàng lần đầu tiên rung động trong đời.
Trước hôm rời khỏi phủ họ Đỗ, Tư Kỳ đau đáu đứng nhìn Đỗ Hoài Dung đang ở trong phòng, chẳng biết bắt đầu nói lời từ biệt từ đâu. Cuối cùng, nàng đành lạnh nhạt chào anh và anh cũng lạnh nhạt đáp lại. Chỉ cần quay người đi là từ nay người chân trời, kẻ góc biển.
“Tư Kỳ, đây là số sách tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô. Cô cầm lấy.” Đỗ Hoài Dung bỗng nhiên gọi giật nàng lại, nhưng cũng chỉ để tặng mấy cuốn sách mà thôi. Đối với Tư Kỳ, dưới vòm trời này, không gì quý giá bằng những cuốn sách ấy.
Đỗ Hoài Dung tiễn Tư Kỳ ra đến cổng Quy Phác Viên. Nàng đi rồi, anh vẫn thẫn thờ đứng đó. Vạt áo bị gió cuốn tung bay, anh lạnh đến nỗi run cầm cập. Thấy bóng nàng mỗi lúc một khuất xa, anh đột nhiên cất bước chạy, nhưng không phải chạy về phía Tư Kỳ mà là về phòng mình. Anh lật tung hòm, lôi gói tiền tiết kiệm ra, đó là toàn bộ số tiền mua giấy mực còn thừa. Nắm chặt cuộn tiền trong tay, anh chạy một mạch ra ngoài viện, suýt nữa thì đâm sầm vào Đinh Thục Phương đang bước tới.
Hình như Đinh Thục Phương đang cố gắng đợi anh ở đó. Cô ta chẳng nói chẳng rằng, giật luôn gói tiền trong tay anh, nói: “Để tôi giúp anh mang cho cô ấy. Anh đang bị bệnh, đừng gắng sức quá.” Thế rồi chẳng nói thêm câu thứ hai, cô ta quay người bỏ đi.
Đỗ Hoài Dung vốn không quen cái tính ngang ngược của cô ta, giờ ngay cả việc duy nhất mà mình muốn tự làm cũng bị cô ta tranh mất. Thất vọng nhìn chằm chằm vào bàn tay trống trơn, anh điên tiết đánh thật mạnh vào nó…
“Tư Kỳ!” Đoàn Tư Kỳ đột nhiên nghe tiếng người gọi sau lưng, nàng quay lại thì thấy Đinh Thục Phương đang bước về phía mình.
“Cô tốt số thật đấy! Tuy không còn là a hoàn của người ta nữa nhưng Hoài Dung vẫn đối xử với cô không bạc. Đây này, anh ấy bảo tôi đưa cô cái này.”
Tư Kỳ thấy cô ta giơ cuộn tiền ra với vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng thì không cầm. Nàng biết đó là tiền tiết kiệm riêng của cậu chủ, nói: “Tôi xin nhận tấm lòng của cậu chủ, còn tiền thì phiền Đinh tiểu thư nhận lại và chuyển lời cảm ơn giúp.”
“Thế sao được? Ngay cả chuyện cỏn con này mà tôi còn không làm nổi thì sau này làm sao mà quản được lớn bé trong nhà?” Đinh Thục Phương chau mày rồi cầm lấy tay nàng như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, ra vẻ người bề trên ban phát ân tình cho kẻ dưới. Sau đó, cô ta nói tiếp: “Ngẫm lại lời của cô cũng khá có lý đấy. Người ta thường nói “Lễ nhẹ tình nặng”, vậy thì tôi sẽ thay mặt Hoài Dung tặng cho cô một món quà lớn.”
Món quà lớn mà Đinh Thục Phương nói là hai, ba đồng bạc mà cô ta rút từ cuộn tiền dày. Cô ta đứa cho nàng chẳng khác nào bố thí cho kẻ ăn mày.
Mắt nhìn cuộn tiền mà lòng Tư Kỳ sục sôi lửa giận, nàng đã không còn là người hầu của phủ họ Đỗ thì hà cớ gì phải oan uổng nén nhịn nỗi nhục này? Rốt cuộc nàng có hạn cũ thù sâu đến mức nào với Đinh Thục Phương mà trước lúc ra đi vẫn bị cô ta té nước theo mưa thế này? Nàng lạnh lùng, quay phắt người bỏ đi.
“Ái chà chà… Lòng tốt của Hoài Dung đúng là bị đổ hết xuống sông xuống biến rồi. Người ta còn chê bai, chẳng thèm trân trọng đây này.” Đinh Thục Phương bắt đầu than thở. Lời lẽ sắc nhọn, chua cay khiến Tư Kỳ không nhịn được cãi lại: “Tôi chỉ trân trọng ân tình của cậu chủ chứ không thể trân trọng thiện ý đã bị cô chà đạp.”
Đinh Thục Phương bật cười, cố tình giễu cợt: “Cô và anh ấy có ân tình gì vậy? Ngoại trừ việc cô lúng liếng giơ tờ giấy che mặt khiến anh ấy hạ bút vẽ dung nhan của cô thì còn gì nữa? Hôm nay, cô bị quét ra khỏi nhà là do mình tự làm tự chịu.”
Nghe những lời nhục mạ này, Tư Kỳ tức đến phát run, chẳng trách cô ta luôn vô cớ tìm cách công kích nàng. Thì ra những lời cảnh cáo trước đây của cậu Vân đã hoàn toàn ứng nghiệm. Nói không chừng ngay cả chuyện tiết lộ thông tin anh họ nàng là tội phạm đang bị truy nã cũng nhờ phúc của cô ta cả.
Tư Kỳ không nói không rằng dồn nhanh bước chân, đi như chạy. Phía sau vẫn vọng lại tiếng cười phóng túng đầy mai mỉa như thay lời tống tiễn. Nước mắt dâng ngập tròng mắt giờ được dịp tức tưởi tuôn trào, không sao kìm được. Những giọt lệ buồn lặng lẽ tuyên án tử cho mối tình đầu còn chưa kịp hé nở. Thời khắc đầu tiên đã lướt qua và chẳng thể đuổi theo để tìm lại được nữa.
Đúng vậy, thời khắc đầu tiên của nàng đã chấm hết.
/63
|