Type-er: Yen_day2000
Màn đêm buông xuống. Phố xá tối đen như mực.
Vì mất điện nên cột đèn đường màu vàng cam vẫn loang loáng sáng bây giờ chỉ còn trơ lại cây cọc sừng sững, lạc lõng hai bên đường, im lìm nhìn người qua kẻ lại. Nhan Khai Thần vẫn bận bộ quần áo nam giới, gót giày đệm sắt gõ cộc cộc xuống mặt đường, phát ra âm thanh nghe tựa tiếng gõ mõ trong ngôi chùa cô liêu nào đó lúc tinh sương. Tiếng động dội vài bức tường tạo ra tiếng vọng yếu ớt. Nàng vô thức bước chậm hơn, rất muốn ngoái đầu xem phía sau mình có ma quỷ nào bám theo hay không nhưng lại thiếu dũng khí nên cuối cùng cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi tiếp. Con ngõ nhỏ vắng thanh vẳng lại toàn tiếng bước chân. Cuối cùng cũng tới cửa hàng bán gạo. Đến lúc này, nàng mới đủ can đảm quay đầu nhìn phía sau.
“Cô về rồi à?” Một giọng đàn ông quan thuộc vang liên khiến nàng quay phắt lại. Khang Thiếu Đình bước tới đón nàng, cây đèn dầu trong tay chập chờn lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt anh cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Lại gần nàng mới nhìn kĩ khuôn mặt anh, những giọt mồ hôi li ti đọng lại trên trán khiến thần sắc anh trông càng toát ra vẻ lo lắng và sốt ruột.
“Anh đến đây làm gì?” Nhan Khai Thần đưa khăn tay cho anh, thầm đoán có lẽ anh vừa mới chạy tới đây.
Khanh Thiếu Đình lau mồ hôi, thở hổn hển, nói: “Buổi tối xong việc, đang về thì nghe nói cô bị hai gã đàn ông bắt đi, nên tôi mới vội vã chạy đến đây. Nhìn từ đằng xa cứ tưởng đàn ông, tới gần cửa hàng bán gạo mới nhận ra là cô. Bây giờ cô trở về là tốt rồi, tôi nhất định sẽ tóm cổ lũ khốn đó!”
“Anh định đi đâu đấy?” Nhan Khai Thần vội kéo anh lại. Thấy anh nổi giận đùng đùng, phía sau còn có mấy cảnh vệ nữa, nàng biết anh định đi bắt người, đành khuyên nhủ: “Chẳng phải giờ tôi đã bình an vô sự trở về rồi sao? Anh chẳng có căn cứ hay manh mối gì thì biết đi đâu mà tìm chúng?”
“Trong địa bàn này, ngoại trừ bọn Tiểu Kim Đường dám gây chuyện thì còn ai vào đây nữa? Chắc chắn bọn chúng muốn nhằm vào tôi, tôi mà không ra tay xử lý, sau này bọn chúng còn quấy rối cô nữa.”
“Anh muốn đi đâu? Không phải như anh nghĩ đâu!” Nhan Khai Thần không chịu buông tay, kiên quyết kéo anh lại. “Đúng là chúng cùng hội với bọn lần trước bị anh dạy cho một bài học. Chúng tìm tôi để hỏi về tung tích của anh, nhưng tôi nói anh làm trong quân đội, vả lại anh chính là người phát gạo cứu tế, thế là chúng không dám làm bừa. Chắc người ta cũng ăn gạo phát chẩn của anh nên thấy áy náy lương tâm, đành thả tôi đi. Thực ra chúng cũng bị bức đến bước đường đấy thôi. Nếu thiên hạ thái bình thì ai muốn kiếm cơn bằng lưỡi dao? Thôi, bỏ đi mà!”
“Bao nhiêu năm nay, bọn thổ phỉ cường đạo đã thành tinh rồi, người chịu khổ chẳng phải dân nghèo các cô sao?” Khang Thiếu Đình vẫn không chịu buông tha.
Nhan Khai Thần biết anh chỉ cứng miệng thế thôi chứ rất dễ mềm lòng và bảo thủ, vội giả vờ xoa bụng, miệng cười méo xẹo, nói: “Đại thiếu gia, chúng ta vào nhà rồi nói được không? Nửa ngày trời chưa có gì bỏ vào bụng, giờ đói meo rồi. Hơn nữa tôi cũng có việc cần hỏi anh.” Nói xong, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, nàng kéo tuột anh vào nhà. Khang Thiếu Đình nghĩ khó khăn lắm nàng mới thoát hiểm nên cũng không nỡ làm nàng lo lắng, đành bảo cảnh vệ về trước.
Nhan Khai Thần mời anh ngồi rồi tiện tay thắp đèn dầu. Nàng rút que đóm khêu bấc đèn. Ánh sáng leo lét, căn phòng tủ mù que đóm khiến người ta mơ màng muốn ngủ. Nàng bắc bếp, đổ nốt cơm canh thừa vào nồi nấu. Quay lại thấy anh đang nhìn mình chăm chú, nàng liền hỏi: “Làm gì mà nhìn người ta ghê thế?”
“Không có gì! Tôi cứ có cảm giác gặp cô ở đâu rồi thì phải. Chắc tôi nghĩ nhiều quá.” Khang Thiếu Đình cười nhẹ rồi thổi tắt cây đèn dầu trong tay, đặt lên bàn. Anh lướt mắt nhìn quanh nhà, tò mò hỏi: “Để lửa nhỏ thế này có nhìn rõ không?”
“Biết làm sao được! Bây giờ vật tư thiếu thốn, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Nếu không mai kia lấy gì mà dùng. Nhà anh giàu thế, đương nhiên chẳng phải muộn phiền vì những chuyền này.”
Tuy Nhan Khai Thần chỉ vô tình thốt ra câu nói ấy nhưng không ngờ người nghe lại để bụng. Khang Thiếu Đình nói: “Con người ta không thể lựa chọn xuất thân bần hàn hay phú quý. Tuy cuộc sống của tôi dư dả nhưng tôi lại rất ngưỡng mộ cuộc sống của cô. Bởi vì bầu trời của cô rộng lớn hơn của tôi rất nhiều.” Anh khẳng khái thừa nhận gia thế hiển hách đã nuôi dưỡng anh trưởng thành được như ngày hôm nay, nhưng đồng thời nó cũng tước đoạt tự do của anh. Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến họ cảm thấy rất hợp nhau. Sự thông minh tinh ranh của nàng, tinh thần yêu đời và cả chút thần bí mà anh không thể đoán nổi khiến anh tò mò. Nheo mắt nhìn bộ quần áo nam Nhan Khai Thần đang vận trên người, anh càng tò mò hơn, hỏi: “Suýt quên không hỏi, sao cô lại ăn mặc thế này?”
“Xấu lắm à?” Nhan Khai Thần đừng thẳng lưng, chỉnh dây đeo, kéo mũ, tự ngắm nghĩa mình, sau đó cười nhăn nhở nhìn anh, nói: “Có giống cậu ấm Thượng Hải không? Hay giống thanh niên mô đen?”
Khanh Thiếu Đình xoa cằm, giả bộ suy nghĩ rất lung rồi đáp: “Giống thì giống… nhưng mà xấu.”
Nhan Khai Thần đang dương dương tự đắc, nghe anh nói vậy liền xị mặt, bĩu môi, hừ lạnh, nói: “Thế nào gọi là xấu? Anh chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả!”
“Cô mặc bộ này lên người không thể gọi là mô đen được, mà phải gọi là ăn mặc kì dị.” Khang Thiếu ĐÌnh cố ý trêu chọc nàng, lần nào anh cũng bị nàng trêu chọc, lần này phải trả đũa chứ! Đột nhiên, anh ngửi thấy mùi cháy khét. Đang băn khoăn không biết là mùi gì thì thấy Nhan Khai Thần nhào đến chỗ bếp lò. Thì ra nồi cơm đã cháy đen thui.
“Thôi xong! Đành ăn cháy vậy.” Nhan Khai Thần bực mình, xới chỗ cơm cháy cứng quèo vào bát với vẻ không cam tâm. Vừa quay người lại, không ngờ Khang Thiếu Đình đã bước tới gần, hai người suýt va vào nhau. Tuy có bát cơm chắn ở giữa nhưng mặt hai người chỉ cách nhau gang tấc, trong tích tắc, cảm giác hoảng loạn, ngạc nhiên và xấu hổ đan xen nhau, chẳng thể phân biệt rõ. Khang Thiếu Đình ngượng ngùng lùi lại, giả vờ nhìn ngó xung quanh, không biết nên ứng xử thế nào. Trong khi đó, Nhan Khai Thần chẳng nói chẳng rằng, bê bát cơm bước tới bàn rồi đặt xuống, vênh gương mặt cũng đang đỏ lựng lên hỏi: “Anh có đói không? Nếu đói…” Nàng ngượng nghịu xoa tay vào ống quầy rồi quay sang phía đối diện của chiếc bàn, nói tiếp: “Nếu đói thì cùng ăn với tôi. Dù sao mình tôi cũng không ăn hết được.” Nói rồi, nàng ngồi ngay ngắn, xới hai bát cơm rồi cắm cúi ăn. Khang Thiếu Đình che miệng ho khan một tiếng rồi cũng chậm rãi bước đến gần, bưng bát cơm, cười nói: “Vốn không đói, nhưng ngửi thấy mùi thơm thì lại thấy đói thật!”
“Đói thì ăn đi! Nhưng nếu không ăn nổi thì đừng cố!”
“Cô coi tôi là công tử bột à? Cơm đã là gì, chỉ sợ hứng lên tôi ăn luôn cả cô ấy chứ!” Vừa dứt lời, Khang Thiếu Đình đã hận sao không nhai nát lưỡi mình luôn đi.
Nhan Khai Thần lườm anh một cái cháy mắt, chế giễu: “Không phải tôi bốc phét, chứ ăn là sở trường của tôi. Muốn thi với tôi không? Thua đừng có mà kêu oan.” Nói xong, nàng và lấy và để.
Khang Thiếu Đình ngỡ nàng sẽ giận vì lời nói lỡ miệng khi nãy của anh, nào ngờ nàng không những không giận mà còn ăn ngon lành. Nhìn mấy hạt cơm dính trên miệng nàng anh không nhịn được bật cười, chắp tay tỏ vẻ kính phục: “ Gặp phải cao nhân, tại hạ tâm phục khẩu phục xin thua.”
Nhan Khai Thần hếch cằm, càng hùng hồn nói: “Cái này gọi là nhân tài thường không lộ diện, kẻ lộ diện ắt chẳng phải nhân tài. Ai bảo con gái ăn cơm phải ý tứ nào! Ăn mau lên, nguội là không ngon đâu!”
Khang Thiếu Đình không dám trái lệnh, vui vẻ ăn cơm.
Đột nhiên, Nhan Khai Thần ngẩng đầu hỏi: “Anh có thể kể cho tôi nghe về bọn Tiểu Kim Đường mà khi nãy anh vừa nhắc đến không? Tôi cũng muốn biết thêm để mở mang tầm mắt.”
“Cô muốn nghe kể về bọn này à? Cũng được!” Thấy nàng muốn biết về chuyện mình đang quan tâm, đương nhiên Khang Thiếu Đình không bỏ lỡ cơ hội thao thao bất tuyệt. Anh đặt bát cơm xuống rồi tưởng thuật tỉ mỉ: “Ban đầu, ở Vũ Hán có hai bang phải lớn của bọn xã hội đen là Tiểu Kim Đường và bang Long Giang. Các quán thuốc phiện, kĩ viện, sòng bạc quanh bến cảng Vũ Hán đều là địa bàn hoạt động của chúng, cũng là nguồn cơn của mọi cuộc tranh đoạt giữa chúng từ trước đến nay. Chính vì oán hận giữa hai bang phái càng lúc càng sâu đậm nên cái chết của Long lão đại của Tiểu Kim Đường vào năm kia bị nghi là do bang Long Giang gây ra. Sau đó, đại ca của bang Long Giang và vài tên tay chân cũng bị người ta bắn chết trên đường về nhà, nghe nói đường chủ đương nhiệm của Tiểu Kim Đường đã đích thân ra tay giải quyết. Nhân lúc đại loạn do hai con hổ lao vào đấu đá nhau, cha tôi đã điều quân tiêu diệt bang Long Giang. Cứ ngỡ sẽ diệt luôn được cả Tiêu Kim Đường, khiến chúng tiêu hao nguyên khí, còn lâu mới gượng dậy nổi, không ngờ bọn chúng không những không sụp đổ mà càng ngày càng phát triển, ngay cả địa bàn và đám huynh đệ của bang Long Giang trước đây cũng quy về dưới trước của Tiểu Kim Đường. Bây giờ, Tiểu Kim Đường một tay che cả bầu trời Vũ Hán này.”
“Tiểu Kim Đường lợi hại thế sao? Quân đội chính phủ không quản chế được chúng à?” Nhan Khai Thần thận trọng dò hỏi, nhưng chỉ thấy Khang Thiếu Đình hoang mang lắc đầu, như thể cũng không rõ nội tình.
“Tôi cũng muốn điều tra xem ai là kẻ đứng sau Tiểu Kim Đường, nhưng cha không cho tôi nhúng tay vào, cũng không bao giờ cử tôi đi điều tra bất cứ chuyện gì liên quan đến bọn chúng. Bởi vậy, tôi nghi ngờ thế lực đứng đằng sau Tiểu Kim Đường không hề đơn giản.”
“Đúng vậy! Họ làm mưa làm gió được như thế, ắt đằng sau ẩn giấu điều bất thường.” Có thể khiến Tư lệnh Khang Triệu Khanh phải bó tay không biết xử lý thế nào, chắc chắn kẻ giật dây không phải là một người mà là một tập thể. Đếm hết thiên hạ, thử hỏi có mấy ngườu sở hữu được quyền lực lớn nhường ấy? Chỉ cần nghĩ sâu một chút, Nhan Khai Thần đã đoán ra ngay “kẻ đó” là ai. Nhưng giờ, người mà nàng muốn điều tra hơn cả lại là anh họ nàng. “Không biết tân đường chủ của Tiểu Kim Đường là nhân vật như thế nào nhỉ?” Nàng lại tiếp tục thăm dò.
Khang Thiếu Đình ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra: “Hắn tên là Vương Kình Vũ, nghe nói mới xuất đầu lộ diện ở đây chừng hai năm. Hắn trèo lên được ngôi vị đường chủ hoàn toàn do may mắn chớp được thời cơ Tiểu Kim Đường khủng hoảng nội bộ. Còn thân thế của hắn thì chẳng mấy người hay biết, chỉ nghe nói hắn đến từ Tứ Xuyên. Chà, hình như cô rất hứng thú với thên thế của hắn?”
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh, Nhan Khai Thần liền cười, trêu: “Tôi còn hứng thú với thân thế của anh hơn kìa.”
“Tiểu nha đầu này, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không biết xấu hổ!” Khang Thiếu Đình bị cô nhìn chăm chú đến nỗi không biết tránh đi đâu đành khai thật: “Tôi tên là Khang Thiếu Đình, chữ Đình trong từ “lôi đình”, không có tên chữ. Cô chỉ cần nhớ tên tôi là được rồi, những chuyện khác có hỏi tôi cũng không trả lời.”
“Ồ… Khang Thiếu Đình à? Cái tên nghe rất khí phách!”
Nàng viết tên anh lên mặt bàn rồi đột nhiên đứng bật dậy, cung kính chào theo kiểu nhà binh: “Chào chỉ huy! Tôi là Nhan Khai Thần, ở tiểu đội Không Tên thuộc đại đội Chẳng Nhớ, quân đoàn Chả Biết! Sau này mong chỉ huy giúp đỡ và chỉ bảo!”
Khang Thiếu Đình trố mắt kinh ngạc. Nhan Khai Thần chào xong lại ngoác miệng cười, khiến Khang Thiếu Đình suýt chút nữa phun cả cơm trong miệng ra. Cách báo tên loạn xị như thế mà nàng cũng nghĩ ra được!
Tiếng cười vui vẻ tràn ngập căn phòng, len lỏi ra ngoài và chui vào tai kẻ đứng phía sau cánh cửa. Tiếng cười đó không làm hắn thấy thoải mái, ngược lại còn tăng thêm mấy phần chua chát. Âm thanh đưa người ta về đến tận nhà, cuối cùng đổi được lời tạm biệt thế này đây, đúng là tự chuốc khổ vào thân. Tận mắt chứng kiến nàng xuất sắc thực hiện nhiệm vụ, cười đùa trêu chọc rất tự nhiên với mục tiêu chẳng khác gì những thời khắc ở bên hắn khi xưa, lòng hắn chợt thấy vui buồn lần lộn. Nguyên tắc, lập trường giúp hắn quản thúc được bản thân, nhưng lại đẩy nụ cười từng thuộc về riêng hắn về phía người đàn ông khác. Thực ra, Tiết Vân Tần sớm đã biết, có lẽ tình cảm của hắn đã phôi pha theo sự chảy trôi của tháng năm, chỉ tại từ trước đến giờ hắn không chịu buông bỏ mà thôi. Chắc giờ đây, trong tim nàng không còn hình bóng của hắn nữa rồi. Tiết Vân Tần lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Hắn chỉ biết trở về con đường duy nhất mà hắn vừa đi đến.
Chính phủ Nam Kinh sắp nhậm chức nhưng Tiết Vân Tần không vội lên tàu đi Kim Lăng như dự định mà vòng qua Thượng Hải. Khi Vũ Hán chuẩn bị đón trận lũ, hắn đã sắp xếp đưa cha đến một viện dưỡng lão do giáo hội Thượng Hải mở. Để cha hắn nhận được sự chăm sóc tốt nhất, hắn không tiếc chi một khoản tiền từ thiện rất lớn, nhờ vậy viện dưỡng lão mới phá lệ cho hắn ngủ lại một tối.
Thấy hắn đến, cha hắn rất vui, ngồi trên xe lăn mà liên tục giơ cao tay, ú ớ gì đó trong miệng. Sau này nghe hộ lý nói, cha hắn hình như không thể thích ứng với môi trường mới, ban đêm thường om sòm đòi dậy, phải ngồi vào xe lăn mới chịu yên. Sau một thời gian ở đây, cha hắn tiều tụy thấy rõ. Tiết Vân tần biết ông đang giận hắn, trách hắn sao không thường xuyên đến thăm. Hắn nửa ngồi nửa quỳ, lầy mấy chiếc áo bông đã đặc biệt chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cha: “Cha, con mua cho cha đấy. Cha xem có vừa ý không.”
Cha hắn không đáp lời, hắn vẫn đang giận. Tiết Vân tần bèn nắm lấy bàn tay xương xẩu và gân guốc của ông, không còn sờ thấy những vết chai sần đã theo ông quá nửa đời người nữa. “Con đẩy cha đi dạo mấy vòng nhé! Buổi tối, con sẽ nấu cho cha món cá xốt mà cha thích nhất. Con mang cả rau từ quê lên đấy, tới lúc đó, cha không được kén ăn đâu nhé!”
Cha hắn cười ha hả, không ngừng đập vào tay vịn đòi ra ngoài. Tiết Vân tần gấp áo bông gọn gàng, cất vào hộc tủ rồi đẩy xe ra vườn cho ông khuây khỏa.
Trong vườn có hai bồn hoa lớn trồng toàn hoa nhài. Đên mùa hoa nở, cả vườn đều ngập trong hương nhài. Mấy cô hộ lý trẻ hái những đóa đẹp nhất cài lên tóc hoặc trước ngực. Một bím tóc bóng mượt vo otinhf để lại dải hương thanh mát lúc đi ngang qua chỗ hắn, khiến hắn ngây người trong giây lát. Tiết Vân Tần nghĩ, đóa hoa tươi thắm rung ring trước ngực không phải lúc nào cũng làm người cài hoa xinh xắn hơn, bởi thời khắc tươi đẹp nhất trong cuộc đời người con gái là lúc họ trao trọn hương sắc cho người mình yêu. Hắn cũng từng ở rất gần những ngày tháng đẹp đẽ đó… Vô thức cúi đầu, ánh nắng còn sót lại lúc hoàng hôn khiến sắc mặt cha hắn hồng nhuận hẳn lên. Hình như ông đang nhìn ngắm những cô gái trẻ trung kia, những vết chân chim hằn sâu nơi đuôi mắt hơi nhướn lên, không rõ có phải ông đang nhớ lại một thời hoa đỏ của mình hay không. Đúng lúc đó, một đám nữ tu đi ngang qua, nghe họ ríu rít cười đùa, hắn chợt ngẩng mặt nhìn trời, tay phải vội ra dấu chữ thập trước ngực rồi lẩm bẩm gì đó với Chúa trời. Mãi đến khi nghe bên dưới phát ra tiếng cười, hắn mới phát hiện đó là tiếng cười của cha hắn.
Đi dạo xong, hắn đưa cha về phòng, dịu dàng hỏi: “Cha đói chưa? Con nấu cơm cho cha nhé?” Cha hắn chưa bao giờ thưởng thức món ăn do chính tay hắn nấu, nên vừa nghe vậy đã lập tức gật đầu, vui ra mặt.
Các nữ tu hay tin hắn muốn đích thân nấu cơm cho bác, liền cho hắn mượn nhà bếp. Tiết Vân Tần xắn cao tay áo, nhanh nhẹn làm cá rồi đổ nước xốt, sau cùng đặt vào lồng hấp, đồng thời rửa sạch dưa cải, cho vào một nồi hấp khác. Sợ lửa chưa đủ đượm, hắn chất thêm ít củi vào bếp, thỉnh thoảng lại lấy kẹp sắt đảo củi trong lò. Tiếng củi cháy lách tách, mấy tàn lửa bắn cả vào giày. Chẳng rõ do quên hay không để ý mà hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang hân hoan nhảy múa trong lò, rồi ngây người ngồi đó. Trước đây, từng có người nấu cả bàn thức ăn nhưng lại quên không ăn, để rồi cuối cùng khi hắn đến, người ấy mới thắc thỏm đứng cạnh nhìn hắn ăn. Khi đó, hắn không hiểu tâm trạng của người ấy, nhưng giờ đã bắt đầu hiểu, món ăn dành cho người mình thương yêu là món khó nấu nhất trên đời. Giống như món cá xốt hắn đang nấu cho cha bây giờ, chẳng biết cha có vừa ý không.
Hắn xúc một thìa cơm, gắp một miếng cá, thổi nguội rồi đưa vào miệng cha, chăm chú quan sát nét mặt ông. Khi thấy mắt ông ầng ậng nước mà vẫn cố nuốt miếng cơm trong miệng, tim hắn như bị ai đó bóp mạnh, cảm giác chua xót không biết từ đâu chợt ập đến. “Cha ăn thêm ít dưa nữa nhé!” Hắn lại múc một thìa dưa chua. Khuôn mặt người cha đầm đìa nước mắt, quật cường hơn nửa đời người, đã bao giờ ông khóc trước mặt người khác? Nhưng đối với cha mẹ, bữa cơm do con cái nấu cho còn trân quý hơn bất cứ thứ gì trên đời. Người cha thường ngày vẫn hay kén ăn, hôm nay lại phá lệ ăn hẳn hai bát cơm. Nếu Tiết Vân Tần không khuyên can, ông vẫn định ăn nữa. Lúc thu dọn bát đĩa, ông bỗng kéo vạt áo hắn lại, không cho hắn ra ngoài. “Cha, con không đổ đi đâu mà sợ. Con sẽ để lại, bảo người ta hâm nóng lên để mai cha ăn nhé!” Nghe hắn hứa rồi, ông mới nới lỏng tay.
Tiết Vân Tần giúp cha lau mặt sạch sẽ rồi lại lấy một chậu nước rửa chân. Kiểm tra độ ấm vừa phải, hắn cẩn thận ngâm chân cha vào nước. Suốt thời gian dài không hoạt động, bàn chân ông đã tróc từng lớp da, hắn đặc biệt chú ý đến một vài chỗ lở loét, cố gắng không chà khăn vào đó. Biết rõ ông đã chẳng còn cảm giác, nhưng hắn vẫn không nỡ làm ông đau. Đột nhiên, hắn thấy cha kêu ú ớ, ngẩng đầu lên thấy ông đang giơ tay phải đấm vào ngực. Ban đầu hắn không hiểu, sau đó mới ngộ ra, vội hỏi: “Có phải cha muốn con nói chuyện cho đỡ buồn không?” Cha hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, vẫn tiếp tục đấm vào ngực. “Tâm sự ạ?” Hắn hỏi dò, quả nhiên thấy ông liên tục gật đầu. Nhưng từ lâu, hắn đã bỏ thói quen dốc bầu tâm sự với người khác, nên nhất thời chẳng biết mở lời ra sao, đành nói: “Con đâu có tâm sự gì.” Cha hắn không vừa ý, bắt đầu tức giận. Tiết Vân Tần thở dài, giơ chân trái của cha lên, vừa lau vừa nói: “Thực ra, con chẳng có chuyện gì đáng để tâm sự, nhưng có một chuyện con muốn nói với cha. Chắc một thời gian dài nữa, con không đến thăm cha được. Bây giờ, con đang tìm người chăm sóc cha. Ban đầu, con cũng không định lợi dụng việc công để làm việc tư, nhưng lỡ có việc gì xảy ra, con còn liên hệ được với giáo hội. Cha đừng lo, con sẽ tìn người đáng tin cậy, không để cha phải chịu ấm ức đâu.”
Hắn ngừng một lát, rồi như đã quyết định, nói tiếp: “Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất con có thể yên tâm giao phó chỉ có cậu ấy thôi. Cậu ấy là anh em cùng lớp huấn luyện với con, tính tình rất trượng nghĩa. Đợi đến lúc gặp mặt, chắc chắn cha sẽ thích cậu ấy cho mà xem.” Nghe đến đây, cha hắn không làm ầm ĩ mữa mà ủ rũ cúi đầu. Tiết Vân Tần không nhận ra sự thay đổi của cha, vẫn tiếp tục xoa bóp lòng bàn chân ông rồi xoa dần lên trên. “Lần này, được sự đề bạt của lãnh đạo, con may mắn được cùng kẻ thù hồi cùng học trường quân sự Hoàng Phố đi tập huấn tại Đức. Sau khóa huấn luyện đặc biệt, con sẽ nhậm chức tại “Phục Hưng xã”*, một tổ chức bí mật mà ngài Ủy viên trường đang hoạch định. Thành viên của Phục Hưng xã toàn là thân tín của ngài Ủy viên trường và đều là những tinh anh tinh nhuệ bậc nhất. Bất kể thế nào, con cũng phải hoàn thành mọi nhiệm vụ ở mức tốt nhất, nếu không sẽ có lỗi với bản thân và làm hoen ố uy danh năm xưa của cha. Nghĩ cũng nực cười, bắt đầu từ thời thiếu niên, dường như lúc nào con cũng nghĩ phải tiếp nhận sự huấn luyện đặc biệt, nhân hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, không được phép thoái thác. Hồi xưa, lý tưởng của con là trở thành một dũng tướng ngang dọc chốn sa trường, dẫu bị thương cũng vội vàng xông lên tiền tuyến tiếp tục giết giặc. Nhưng ngay từ nhỏ, mọi chuyện đã chẳng đến lượt con quyết định. Suốt ngày ám toán, đề phòng… chẳng thể phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù. Có những nhiệm vụ mấy lần suýt lấy mạng con, có nhiệm vụ không lấy mạng con nhưng lại lấy…” Tiết Vân Tần đột nhiên dừng lại, cười chua chát rồi bế cha lên giường, chuyển chủ đề: “Thôi, hôm nay cha ngủ ngon nhé! Thời gian tới con không ở bên cha, cha lại càng phải chăm sóc bản thân tốt hơn, kẻo con ở nước ngoài lại vẫn nhung nhớ về đây rồi phân tâm thì không hay.” Hắn kéo tấm chăm mỏng đắp lên người cha, sợ ông lại làm mình làm mẩy, nhưng cha hắn chỉ quay đầu đi rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cả đêm đó, Tiết Vân Tần ngồi bên giường cha, nghĩ ngợi suốt canh thâu.
(*. Phục Hưng xã là tên gọi tắt của Trung Hoa Phục Hưng xã, đoàn thể mang tính chất tình báo quân sự có hạt nhân là các học viên tinh anh nhất của trường quân sự Hoàng Phố. Trong đó, nhân vật nổi tiếng nhất là Tưởng Giới Thạch, ông đảm đương chức vị xã trưởng. Tổ chức này thành lập năm 1932. Ngoài ra còn có Tổ điều tra mật Ủy ban quân sự thành lập năm 1927, sau năm 1932 được gọi là Sở đặc vụ Phục Hưng xã.)
Hôm sau, cha hắn tỉnh dậy từ rất sớm, dường như biết hắn sắp đi nên ông cố tình ngồi bên cửa sổ, bởi nơi ấy có thể nhìn thấy cổng viện dưỡng lão. Tiết Vân Tần giơ tay nhìn đồng hồ, hai tiếng nữa tàu sẽ khởi hành đến Nam Kinh, nhưng cha vẫn không nỡ để hắn đi, cứ kéo tay lại như muốn nói gì đó, ngặt nỗi lại nghẹn ngào không thốt nên lời. Ông đành ảo não đám bùm bụp vào đùi, hận tấm thân tàn tạ này có mỗi chuyện dặn dò con trai mà cũng không thể làm nổi. Mặc kệ Tiết Vân Tần khuyên nhủ thể nào, ông cũng không chịu dừng tay. Nhìn cảnh tượng ấy, kẻ làm con sao có thể chịu đựng nổi. Tiết Vân Tần liển quỳ sụp trước mặt cha, khấu đầu lạy ba cái thật mạnh, xúc động nói: “Cha, con bất hiếu không thể cho cha an hưởng tuổi già.” Rồi hắn ngẩng đầu lên, dường như không kiềm chế được nữa, nước mắt thi nhau tuôn trào. “Con cũng không có mong muốn gì hơn, chỉ mnog cha hãy đối xử tốt với bản thân, đừng tự hủy hoại mình nữa. Chỉ khi cha được mạnh khỏe, con ở đất khách quê người mới yên tâm tham gia huấn luyện, công thành danh toại. Nếu không, tất cả những gì con đang cố gắng giành lấy còn có tác dụng gì nữa? Con chỉ còn mình cha là người thân duy nhất, nên xin cha cố gắng giữ gìn sức khỏe, để con có thể yên tâm ra đi.”
Người cha im lặng, khóc không thành tiếng. Tiết Vân Tần hạ quyết tâm, đứng thẳng dậy, nghiêng người về phía cha, hành lễ kiểu nhà binh. “Tiết Vân Tần, thuộc tổ điều tra mật Ủy ban quân sự xin cáo biệt tại đây, mong tướng quân phê chuẩn!”
Đó là kiểu từ biệt của cha và con trai, của hai quân nhân với nhau. Dẫu có đau buồn đến đau, chỉ cần nghĩ đến quân hàm đang đeo trên vai thì mọi tình cảm cá nhân sẽ đột nhiên biến mất, chỏ còn lại cảm giác sứ mệnh xâm chiếm từng ngóc ngách cơ thể. Đối với người cha dành nửa đời người trên lưng ngựa thì đó chẳng khác gì một quân lệnh vừa được ban ra. Cuối cùng, cha hắn đành buông tay, run rẩy giơ tay lên chào lại. Vừa lúc ấy, một vạt nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, như bức bình phong rực rỡ ngăn cách hắn với cha. Ánh sáng chói lòa khiến hắn không nhìn rõ mặt ông, nhưng vẫn có thể cảm nhận phía bên kia luồng sáng là gửi gắm trọn đời của cha.
Có lẽ đó chính là sự luân hồi giữa quá khứ và tương lai của hai kiếp người.
Màn đêm buông xuống. Phố xá tối đen như mực.
Vì mất điện nên cột đèn đường màu vàng cam vẫn loang loáng sáng bây giờ chỉ còn trơ lại cây cọc sừng sững, lạc lõng hai bên đường, im lìm nhìn người qua kẻ lại. Nhan Khai Thần vẫn bận bộ quần áo nam giới, gót giày đệm sắt gõ cộc cộc xuống mặt đường, phát ra âm thanh nghe tựa tiếng gõ mõ trong ngôi chùa cô liêu nào đó lúc tinh sương. Tiếng động dội vài bức tường tạo ra tiếng vọng yếu ớt. Nàng vô thức bước chậm hơn, rất muốn ngoái đầu xem phía sau mình có ma quỷ nào bám theo hay không nhưng lại thiếu dũng khí nên cuối cùng cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi tiếp. Con ngõ nhỏ vắng thanh vẳng lại toàn tiếng bước chân. Cuối cùng cũng tới cửa hàng bán gạo. Đến lúc này, nàng mới đủ can đảm quay đầu nhìn phía sau.
“Cô về rồi à?” Một giọng đàn ông quan thuộc vang liên khiến nàng quay phắt lại. Khang Thiếu Đình bước tới đón nàng, cây đèn dầu trong tay chập chờn lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt anh cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Lại gần nàng mới nhìn kĩ khuôn mặt anh, những giọt mồ hôi li ti đọng lại trên trán khiến thần sắc anh trông càng toát ra vẻ lo lắng và sốt ruột.
“Anh đến đây làm gì?” Nhan Khai Thần đưa khăn tay cho anh, thầm đoán có lẽ anh vừa mới chạy tới đây.
Khanh Thiếu Đình lau mồ hôi, thở hổn hển, nói: “Buổi tối xong việc, đang về thì nghe nói cô bị hai gã đàn ông bắt đi, nên tôi mới vội vã chạy đến đây. Nhìn từ đằng xa cứ tưởng đàn ông, tới gần cửa hàng bán gạo mới nhận ra là cô. Bây giờ cô trở về là tốt rồi, tôi nhất định sẽ tóm cổ lũ khốn đó!”
“Anh định đi đâu đấy?” Nhan Khai Thần vội kéo anh lại. Thấy anh nổi giận đùng đùng, phía sau còn có mấy cảnh vệ nữa, nàng biết anh định đi bắt người, đành khuyên nhủ: “Chẳng phải giờ tôi đã bình an vô sự trở về rồi sao? Anh chẳng có căn cứ hay manh mối gì thì biết đi đâu mà tìm chúng?”
“Trong địa bàn này, ngoại trừ bọn Tiểu Kim Đường dám gây chuyện thì còn ai vào đây nữa? Chắc chắn bọn chúng muốn nhằm vào tôi, tôi mà không ra tay xử lý, sau này bọn chúng còn quấy rối cô nữa.”
“Anh muốn đi đâu? Không phải như anh nghĩ đâu!” Nhan Khai Thần không chịu buông tay, kiên quyết kéo anh lại. “Đúng là chúng cùng hội với bọn lần trước bị anh dạy cho một bài học. Chúng tìm tôi để hỏi về tung tích của anh, nhưng tôi nói anh làm trong quân đội, vả lại anh chính là người phát gạo cứu tế, thế là chúng không dám làm bừa. Chắc người ta cũng ăn gạo phát chẩn của anh nên thấy áy náy lương tâm, đành thả tôi đi. Thực ra chúng cũng bị bức đến bước đường đấy thôi. Nếu thiên hạ thái bình thì ai muốn kiếm cơn bằng lưỡi dao? Thôi, bỏ đi mà!”
“Bao nhiêu năm nay, bọn thổ phỉ cường đạo đã thành tinh rồi, người chịu khổ chẳng phải dân nghèo các cô sao?” Khang Thiếu Đình vẫn không chịu buông tha.
Nhan Khai Thần biết anh chỉ cứng miệng thế thôi chứ rất dễ mềm lòng và bảo thủ, vội giả vờ xoa bụng, miệng cười méo xẹo, nói: “Đại thiếu gia, chúng ta vào nhà rồi nói được không? Nửa ngày trời chưa có gì bỏ vào bụng, giờ đói meo rồi. Hơn nữa tôi cũng có việc cần hỏi anh.” Nói xong, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, nàng kéo tuột anh vào nhà. Khang Thiếu Đình nghĩ khó khăn lắm nàng mới thoát hiểm nên cũng không nỡ làm nàng lo lắng, đành bảo cảnh vệ về trước.
Nhan Khai Thần mời anh ngồi rồi tiện tay thắp đèn dầu. Nàng rút que đóm khêu bấc đèn. Ánh sáng leo lét, căn phòng tủ mù que đóm khiến người ta mơ màng muốn ngủ. Nàng bắc bếp, đổ nốt cơm canh thừa vào nồi nấu. Quay lại thấy anh đang nhìn mình chăm chú, nàng liền hỏi: “Làm gì mà nhìn người ta ghê thế?”
“Không có gì! Tôi cứ có cảm giác gặp cô ở đâu rồi thì phải. Chắc tôi nghĩ nhiều quá.” Khang Thiếu Đình cười nhẹ rồi thổi tắt cây đèn dầu trong tay, đặt lên bàn. Anh lướt mắt nhìn quanh nhà, tò mò hỏi: “Để lửa nhỏ thế này có nhìn rõ không?”
“Biết làm sao được! Bây giờ vật tư thiếu thốn, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Nếu không mai kia lấy gì mà dùng. Nhà anh giàu thế, đương nhiên chẳng phải muộn phiền vì những chuyền này.”
Tuy Nhan Khai Thần chỉ vô tình thốt ra câu nói ấy nhưng không ngờ người nghe lại để bụng. Khang Thiếu Đình nói: “Con người ta không thể lựa chọn xuất thân bần hàn hay phú quý. Tuy cuộc sống của tôi dư dả nhưng tôi lại rất ngưỡng mộ cuộc sống của cô. Bởi vì bầu trời của cô rộng lớn hơn của tôi rất nhiều.” Anh khẳng khái thừa nhận gia thế hiển hách đã nuôi dưỡng anh trưởng thành được như ngày hôm nay, nhưng đồng thời nó cũng tước đoạt tự do của anh. Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến họ cảm thấy rất hợp nhau. Sự thông minh tinh ranh của nàng, tinh thần yêu đời và cả chút thần bí mà anh không thể đoán nổi khiến anh tò mò. Nheo mắt nhìn bộ quần áo nam Nhan Khai Thần đang vận trên người, anh càng tò mò hơn, hỏi: “Suýt quên không hỏi, sao cô lại ăn mặc thế này?”
“Xấu lắm à?” Nhan Khai Thần đừng thẳng lưng, chỉnh dây đeo, kéo mũ, tự ngắm nghĩa mình, sau đó cười nhăn nhở nhìn anh, nói: “Có giống cậu ấm Thượng Hải không? Hay giống thanh niên mô đen?”
Khanh Thiếu Đình xoa cằm, giả bộ suy nghĩ rất lung rồi đáp: “Giống thì giống… nhưng mà xấu.”
Nhan Khai Thần đang dương dương tự đắc, nghe anh nói vậy liền xị mặt, bĩu môi, hừ lạnh, nói: “Thế nào gọi là xấu? Anh chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả!”
“Cô mặc bộ này lên người không thể gọi là mô đen được, mà phải gọi là ăn mặc kì dị.” Khang Thiếu ĐÌnh cố ý trêu chọc nàng, lần nào anh cũng bị nàng trêu chọc, lần này phải trả đũa chứ! Đột nhiên, anh ngửi thấy mùi cháy khét. Đang băn khoăn không biết là mùi gì thì thấy Nhan Khai Thần nhào đến chỗ bếp lò. Thì ra nồi cơm đã cháy đen thui.
“Thôi xong! Đành ăn cháy vậy.” Nhan Khai Thần bực mình, xới chỗ cơm cháy cứng quèo vào bát với vẻ không cam tâm. Vừa quay người lại, không ngờ Khang Thiếu Đình đã bước tới gần, hai người suýt va vào nhau. Tuy có bát cơm chắn ở giữa nhưng mặt hai người chỉ cách nhau gang tấc, trong tích tắc, cảm giác hoảng loạn, ngạc nhiên và xấu hổ đan xen nhau, chẳng thể phân biệt rõ. Khang Thiếu Đình ngượng ngùng lùi lại, giả vờ nhìn ngó xung quanh, không biết nên ứng xử thế nào. Trong khi đó, Nhan Khai Thần chẳng nói chẳng rằng, bê bát cơm bước tới bàn rồi đặt xuống, vênh gương mặt cũng đang đỏ lựng lên hỏi: “Anh có đói không? Nếu đói…” Nàng ngượng nghịu xoa tay vào ống quầy rồi quay sang phía đối diện của chiếc bàn, nói tiếp: “Nếu đói thì cùng ăn với tôi. Dù sao mình tôi cũng không ăn hết được.” Nói rồi, nàng ngồi ngay ngắn, xới hai bát cơm rồi cắm cúi ăn. Khang Thiếu Đình che miệng ho khan một tiếng rồi cũng chậm rãi bước đến gần, bưng bát cơm, cười nói: “Vốn không đói, nhưng ngửi thấy mùi thơm thì lại thấy đói thật!”
“Đói thì ăn đi! Nhưng nếu không ăn nổi thì đừng cố!”
“Cô coi tôi là công tử bột à? Cơm đã là gì, chỉ sợ hứng lên tôi ăn luôn cả cô ấy chứ!” Vừa dứt lời, Khang Thiếu Đình đã hận sao không nhai nát lưỡi mình luôn đi.
Nhan Khai Thần lườm anh một cái cháy mắt, chế giễu: “Không phải tôi bốc phét, chứ ăn là sở trường của tôi. Muốn thi với tôi không? Thua đừng có mà kêu oan.” Nói xong, nàng và lấy và để.
Khang Thiếu Đình ngỡ nàng sẽ giận vì lời nói lỡ miệng khi nãy của anh, nào ngờ nàng không những không giận mà còn ăn ngon lành. Nhìn mấy hạt cơm dính trên miệng nàng anh không nhịn được bật cười, chắp tay tỏ vẻ kính phục: “ Gặp phải cao nhân, tại hạ tâm phục khẩu phục xin thua.”
Nhan Khai Thần hếch cằm, càng hùng hồn nói: “Cái này gọi là nhân tài thường không lộ diện, kẻ lộ diện ắt chẳng phải nhân tài. Ai bảo con gái ăn cơm phải ý tứ nào! Ăn mau lên, nguội là không ngon đâu!”
Khang Thiếu Đình không dám trái lệnh, vui vẻ ăn cơm.
Đột nhiên, Nhan Khai Thần ngẩng đầu hỏi: “Anh có thể kể cho tôi nghe về bọn Tiểu Kim Đường mà khi nãy anh vừa nhắc đến không? Tôi cũng muốn biết thêm để mở mang tầm mắt.”
“Cô muốn nghe kể về bọn này à? Cũng được!” Thấy nàng muốn biết về chuyện mình đang quan tâm, đương nhiên Khang Thiếu Đình không bỏ lỡ cơ hội thao thao bất tuyệt. Anh đặt bát cơm xuống rồi tưởng thuật tỉ mỉ: “Ban đầu, ở Vũ Hán có hai bang phải lớn của bọn xã hội đen là Tiểu Kim Đường và bang Long Giang. Các quán thuốc phiện, kĩ viện, sòng bạc quanh bến cảng Vũ Hán đều là địa bàn hoạt động của chúng, cũng là nguồn cơn của mọi cuộc tranh đoạt giữa chúng từ trước đến nay. Chính vì oán hận giữa hai bang phái càng lúc càng sâu đậm nên cái chết của Long lão đại của Tiểu Kim Đường vào năm kia bị nghi là do bang Long Giang gây ra. Sau đó, đại ca của bang Long Giang và vài tên tay chân cũng bị người ta bắn chết trên đường về nhà, nghe nói đường chủ đương nhiệm của Tiểu Kim Đường đã đích thân ra tay giải quyết. Nhân lúc đại loạn do hai con hổ lao vào đấu đá nhau, cha tôi đã điều quân tiêu diệt bang Long Giang. Cứ ngỡ sẽ diệt luôn được cả Tiêu Kim Đường, khiến chúng tiêu hao nguyên khí, còn lâu mới gượng dậy nổi, không ngờ bọn chúng không những không sụp đổ mà càng ngày càng phát triển, ngay cả địa bàn và đám huynh đệ của bang Long Giang trước đây cũng quy về dưới trước của Tiểu Kim Đường. Bây giờ, Tiểu Kim Đường một tay che cả bầu trời Vũ Hán này.”
“Tiểu Kim Đường lợi hại thế sao? Quân đội chính phủ không quản chế được chúng à?” Nhan Khai Thần thận trọng dò hỏi, nhưng chỉ thấy Khang Thiếu Đình hoang mang lắc đầu, như thể cũng không rõ nội tình.
“Tôi cũng muốn điều tra xem ai là kẻ đứng sau Tiểu Kim Đường, nhưng cha không cho tôi nhúng tay vào, cũng không bao giờ cử tôi đi điều tra bất cứ chuyện gì liên quan đến bọn chúng. Bởi vậy, tôi nghi ngờ thế lực đứng đằng sau Tiểu Kim Đường không hề đơn giản.”
“Đúng vậy! Họ làm mưa làm gió được như thế, ắt đằng sau ẩn giấu điều bất thường.” Có thể khiến Tư lệnh Khang Triệu Khanh phải bó tay không biết xử lý thế nào, chắc chắn kẻ giật dây không phải là một người mà là một tập thể. Đếm hết thiên hạ, thử hỏi có mấy ngườu sở hữu được quyền lực lớn nhường ấy? Chỉ cần nghĩ sâu một chút, Nhan Khai Thần đã đoán ra ngay “kẻ đó” là ai. Nhưng giờ, người mà nàng muốn điều tra hơn cả lại là anh họ nàng. “Không biết tân đường chủ của Tiểu Kim Đường là nhân vật như thế nào nhỉ?” Nàng lại tiếp tục thăm dò.
Khang Thiếu Đình ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra: “Hắn tên là Vương Kình Vũ, nghe nói mới xuất đầu lộ diện ở đây chừng hai năm. Hắn trèo lên được ngôi vị đường chủ hoàn toàn do may mắn chớp được thời cơ Tiểu Kim Đường khủng hoảng nội bộ. Còn thân thế của hắn thì chẳng mấy người hay biết, chỉ nghe nói hắn đến từ Tứ Xuyên. Chà, hình như cô rất hứng thú với thên thế của hắn?”
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh, Nhan Khai Thần liền cười, trêu: “Tôi còn hứng thú với thân thế của anh hơn kìa.”
“Tiểu nha đầu này, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không biết xấu hổ!” Khang Thiếu Đình bị cô nhìn chăm chú đến nỗi không biết tránh đi đâu đành khai thật: “Tôi tên là Khang Thiếu Đình, chữ Đình trong từ “lôi đình”, không có tên chữ. Cô chỉ cần nhớ tên tôi là được rồi, những chuyện khác có hỏi tôi cũng không trả lời.”
“Ồ… Khang Thiếu Đình à? Cái tên nghe rất khí phách!”
Nàng viết tên anh lên mặt bàn rồi đột nhiên đứng bật dậy, cung kính chào theo kiểu nhà binh: “Chào chỉ huy! Tôi là Nhan Khai Thần, ở tiểu đội Không Tên thuộc đại đội Chẳng Nhớ, quân đoàn Chả Biết! Sau này mong chỉ huy giúp đỡ và chỉ bảo!”
Khang Thiếu Đình trố mắt kinh ngạc. Nhan Khai Thần chào xong lại ngoác miệng cười, khiến Khang Thiếu Đình suýt chút nữa phun cả cơm trong miệng ra. Cách báo tên loạn xị như thế mà nàng cũng nghĩ ra được!
Tiếng cười vui vẻ tràn ngập căn phòng, len lỏi ra ngoài và chui vào tai kẻ đứng phía sau cánh cửa. Tiếng cười đó không làm hắn thấy thoải mái, ngược lại còn tăng thêm mấy phần chua chát. Âm thanh đưa người ta về đến tận nhà, cuối cùng đổi được lời tạm biệt thế này đây, đúng là tự chuốc khổ vào thân. Tận mắt chứng kiến nàng xuất sắc thực hiện nhiệm vụ, cười đùa trêu chọc rất tự nhiên với mục tiêu chẳng khác gì những thời khắc ở bên hắn khi xưa, lòng hắn chợt thấy vui buồn lần lộn. Nguyên tắc, lập trường giúp hắn quản thúc được bản thân, nhưng lại đẩy nụ cười từng thuộc về riêng hắn về phía người đàn ông khác. Thực ra, Tiết Vân Tần sớm đã biết, có lẽ tình cảm của hắn đã phôi pha theo sự chảy trôi của tháng năm, chỉ tại từ trước đến giờ hắn không chịu buông bỏ mà thôi. Chắc giờ đây, trong tim nàng không còn hình bóng của hắn nữa rồi. Tiết Vân Tần lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Hắn chỉ biết trở về con đường duy nhất mà hắn vừa đi đến.
Chính phủ Nam Kinh sắp nhậm chức nhưng Tiết Vân Tần không vội lên tàu đi Kim Lăng như dự định mà vòng qua Thượng Hải. Khi Vũ Hán chuẩn bị đón trận lũ, hắn đã sắp xếp đưa cha đến một viện dưỡng lão do giáo hội Thượng Hải mở. Để cha hắn nhận được sự chăm sóc tốt nhất, hắn không tiếc chi một khoản tiền từ thiện rất lớn, nhờ vậy viện dưỡng lão mới phá lệ cho hắn ngủ lại một tối.
Thấy hắn đến, cha hắn rất vui, ngồi trên xe lăn mà liên tục giơ cao tay, ú ớ gì đó trong miệng. Sau này nghe hộ lý nói, cha hắn hình như không thể thích ứng với môi trường mới, ban đêm thường om sòm đòi dậy, phải ngồi vào xe lăn mới chịu yên. Sau một thời gian ở đây, cha hắn tiều tụy thấy rõ. Tiết Vân tần biết ông đang giận hắn, trách hắn sao không thường xuyên đến thăm. Hắn nửa ngồi nửa quỳ, lầy mấy chiếc áo bông đã đặc biệt chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cha: “Cha, con mua cho cha đấy. Cha xem có vừa ý không.”
Cha hắn không đáp lời, hắn vẫn đang giận. Tiết Vân tần bèn nắm lấy bàn tay xương xẩu và gân guốc của ông, không còn sờ thấy những vết chai sần đã theo ông quá nửa đời người nữa. “Con đẩy cha đi dạo mấy vòng nhé! Buổi tối, con sẽ nấu cho cha món cá xốt mà cha thích nhất. Con mang cả rau từ quê lên đấy, tới lúc đó, cha không được kén ăn đâu nhé!”
Cha hắn cười ha hả, không ngừng đập vào tay vịn đòi ra ngoài. Tiết Vân tần gấp áo bông gọn gàng, cất vào hộc tủ rồi đẩy xe ra vườn cho ông khuây khỏa.
Trong vườn có hai bồn hoa lớn trồng toàn hoa nhài. Đên mùa hoa nở, cả vườn đều ngập trong hương nhài. Mấy cô hộ lý trẻ hái những đóa đẹp nhất cài lên tóc hoặc trước ngực. Một bím tóc bóng mượt vo otinhf để lại dải hương thanh mát lúc đi ngang qua chỗ hắn, khiến hắn ngây người trong giây lát. Tiết Vân Tần nghĩ, đóa hoa tươi thắm rung ring trước ngực không phải lúc nào cũng làm người cài hoa xinh xắn hơn, bởi thời khắc tươi đẹp nhất trong cuộc đời người con gái là lúc họ trao trọn hương sắc cho người mình yêu. Hắn cũng từng ở rất gần những ngày tháng đẹp đẽ đó… Vô thức cúi đầu, ánh nắng còn sót lại lúc hoàng hôn khiến sắc mặt cha hắn hồng nhuận hẳn lên. Hình như ông đang nhìn ngắm những cô gái trẻ trung kia, những vết chân chim hằn sâu nơi đuôi mắt hơi nhướn lên, không rõ có phải ông đang nhớ lại một thời hoa đỏ của mình hay không. Đúng lúc đó, một đám nữ tu đi ngang qua, nghe họ ríu rít cười đùa, hắn chợt ngẩng mặt nhìn trời, tay phải vội ra dấu chữ thập trước ngực rồi lẩm bẩm gì đó với Chúa trời. Mãi đến khi nghe bên dưới phát ra tiếng cười, hắn mới phát hiện đó là tiếng cười của cha hắn.
Đi dạo xong, hắn đưa cha về phòng, dịu dàng hỏi: “Cha đói chưa? Con nấu cơm cho cha nhé?” Cha hắn chưa bao giờ thưởng thức món ăn do chính tay hắn nấu, nên vừa nghe vậy đã lập tức gật đầu, vui ra mặt.
Các nữ tu hay tin hắn muốn đích thân nấu cơm cho bác, liền cho hắn mượn nhà bếp. Tiết Vân Tần xắn cao tay áo, nhanh nhẹn làm cá rồi đổ nước xốt, sau cùng đặt vào lồng hấp, đồng thời rửa sạch dưa cải, cho vào một nồi hấp khác. Sợ lửa chưa đủ đượm, hắn chất thêm ít củi vào bếp, thỉnh thoảng lại lấy kẹp sắt đảo củi trong lò. Tiếng củi cháy lách tách, mấy tàn lửa bắn cả vào giày. Chẳng rõ do quên hay không để ý mà hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang hân hoan nhảy múa trong lò, rồi ngây người ngồi đó. Trước đây, từng có người nấu cả bàn thức ăn nhưng lại quên không ăn, để rồi cuối cùng khi hắn đến, người ấy mới thắc thỏm đứng cạnh nhìn hắn ăn. Khi đó, hắn không hiểu tâm trạng của người ấy, nhưng giờ đã bắt đầu hiểu, món ăn dành cho người mình thương yêu là món khó nấu nhất trên đời. Giống như món cá xốt hắn đang nấu cho cha bây giờ, chẳng biết cha có vừa ý không.
Hắn xúc một thìa cơm, gắp một miếng cá, thổi nguội rồi đưa vào miệng cha, chăm chú quan sát nét mặt ông. Khi thấy mắt ông ầng ậng nước mà vẫn cố nuốt miếng cơm trong miệng, tim hắn như bị ai đó bóp mạnh, cảm giác chua xót không biết từ đâu chợt ập đến. “Cha ăn thêm ít dưa nữa nhé!” Hắn lại múc một thìa dưa chua. Khuôn mặt người cha đầm đìa nước mắt, quật cường hơn nửa đời người, đã bao giờ ông khóc trước mặt người khác? Nhưng đối với cha mẹ, bữa cơm do con cái nấu cho còn trân quý hơn bất cứ thứ gì trên đời. Người cha thường ngày vẫn hay kén ăn, hôm nay lại phá lệ ăn hẳn hai bát cơm. Nếu Tiết Vân Tần không khuyên can, ông vẫn định ăn nữa. Lúc thu dọn bát đĩa, ông bỗng kéo vạt áo hắn lại, không cho hắn ra ngoài. “Cha, con không đổ đi đâu mà sợ. Con sẽ để lại, bảo người ta hâm nóng lên để mai cha ăn nhé!” Nghe hắn hứa rồi, ông mới nới lỏng tay.
Tiết Vân Tần giúp cha lau mặt sạch sẽ rồi lại lấy một chậu nước rửa chân. Kiểm tra độ ấm vừa phải, hắn cẩn thận ngâm chân cha vào nước. Suốt thời gian dài không hoạt động, bàn chân ông đã tróc từng lớp da, hắn đặc biệt chú ý đến một vài chỗ lở loét, cố gắng không chà khăn vào đó. Biết rõ ông đã chẳng còn cảm giác, nhưng hắn vẫn không nỡ làm ông đau. Đột nhiên, hắn thấy cha kêu ú ớ, ngẩng đầu lên thấy ông đang giơ tay phải đấm vào ngực. Ban đầu hắn không hiểu, sau đó mới ngộ ra, vội hỏi: “Có phải cha muốn con nói chuyện cho đỡ buồn không?” Cha hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, vẫn tiếp tục đấm vào ngực. “Tâm sự ạ?” Hắn hỏi dò, quả nhiên thấy ông liên tục gật đầu. Nhưng từ lâu, hắn đã bỏ thói quen dốc bầu tâm sự với người khác, nên nhất thời chẳng biết mở lời ra sao, đành nói: “Con đâu có tâm sự gì.” Cha hắn không vừa ý, bắt đầu tức giận. Tiết Vân Tần thở dài, giơ chân trái của cha lên, vừa lau vừa nói: “Thực ra, con chẳng có chuyện gì đáng để tâm sự, nhưng có một chuyện con muốn nói với cha. Chắc một thời gian dài nữa, con không đến thăm cha được. Bây giờ, con đang tìm người chăm sóc cha. Ban đầu, con cũng không định lợi dụng việc công để làm việc tư, nhưng lỡ có việc gì xảy ra, con còn liên hệ được với giáo hội. Cha đừng lo, con sẽ tìn người đáng tin cậy, không để cha phải chịu ấm ức đâu.”
Hắn ngừng một lát, rồi như đã quyết định, nói tiếp: “Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất con có thể yên tâm giao phó chỉ có cậu ấy thôi. Cậu ấy là anh em cùng lớp huấn luyện với con, tính tình rất trượng nghĩa. Đợi đến lúc gặp mặt, chắc chắn cha sẽ thích cậu ấy cho mà xem.” Nghe đến đây, cha hắn không làm ầm ĩ mữa mà ủ rũ cúi đầu. Tiết Vân Tần không nhận ra sự thay đổi của cha, vẫn tiếp tục xoa bóp lòng bàn chân ông rồi xoa dần lên trên. “Lần này, được sự đề bạt của lãnh đạo, con may mắn được cùng kẻ thù hồi cùng học trường quân sự Hoàng Phố đi tập huấn tại Đức. Sau khóa huấn luyện đặc biệt, con sẽ nhậm chức tại “Phục Hưng xã”*, một tổ chức bí mật mà ngài Ủy viên trường đang hoạch định. Thành viên của Phục Hưng xã toàn là thân tín của ngài Ủy viên trường và đều là những tinh anh tinh nhuệ bậc nhất. Bất kể thế nào, con cũng phải hoàn thành mọi nhiệm vụ ở mức tốt nhất, nếu không sẽ có lỗi với bản thân và làm hoen ố uy danh năm xưa của cha. Nghĩ cũng nực cười, bắt đầu từ thời thiếu niên, dường như lúc nào con cũng nghĩ phải tiếp nhận sự huấn luyện đặc biệt, nhân hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, không được phép thoái thác. Hồi xưa, lý tưởng của con là trở thành một dũng tướng ngang dọc chốn sa trường, dẫu bị thương cũng vội vàng xông lên tiền tuyến tiếp tục giết giặc. Nhưng ngay từ nhỏ, mọi chuyện đã chẳng đến lượt con quyết định. Suốt ngày ám toán, đề phòng… chẳng thể phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù. Có những nhiệm vụ mấy lần suýt lấy mạng con, có nhiệm vụ không lấy mạng con nhưng lại lấy…” Tiết Vân Tần đột nhiên dừng lại, cười chua chát rồi bế cha lên giường, chuyển chủ đề: “Thôi, hôm nay cha ngủ ngon nhé! Thời gian tới con không ở bên cha, cha lại càng phải chăm sóc bản thân tốt hơn, kẻo con ở nước ngoài lại vẫn nhung nhớ về đây rồi phân tâm thì không hay.” Hắn kéo tấm chăm mỏng đắp lên người cha, sợ ông lại làm mình làm mẩy, nhưng cha hắn chỉ quay đầu đi rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cả đêm đó, Tiết Vân Tần ngồi bên giường cha, nghĩ ngợi suốt canh thâu.
(*. Phục Hưng xã là tên gọi tắt của Trung Hoa Phục Hưng xã, đoàn thể mang tính chất tình báo quân sự có hạt nhân là các học viên tinh anh nhất của trường quân sự Hoàng Phố. Trong đó, nhân vật nổi tiếng nhất là Tưởng Giới Thạch, ông đảm đương chức vị xã trưởng. Tổ chức này thành lập năm 1932. Ngoài ra còn có Tổ điều tra mật Ủy ban quân sự thành lập năm 1927, sau năm 1932 được gọi là Sở đặc vụ Phục Hưng xã.)
Hôm sau, cha hắn tỉnh dậy từ rất sớm, dường như biết hắn sắp đi nên ông cố tình ngồi bên cửa sổ, bởi nơi ấy có thể nhìn thấy cổng viện dưỡng lão. Tiết Vân Tần giơ tay nhìn đồng hồ, hai tiếng nữa tàu sẽ khởi hành đến Nam Kinh, nhưng cha vẫn không nỡ để hắn đi, cứ kéo tay lại như muốn nói gì đó, ngặt nỗi lại nghẹn ngào không thốt nên lời. Ông đành ảo não đám bùm bụp vào đùi, hận tấm thân tàn tạ này có mỗi chuyện dặn dò con trai mà cũng không thể làm nổi. Mặc kệ Tiết Vân Tần khuyên nhủ thể nào, ông cũng không chịu dừng tay. Nhìn cảnh tượng ấy, kẻ làm con sao có thể chịu đựng nổi. Tiết Vân Tần liển quỳ sụp trước mặt cha, khấu đầu lạy ba cái thật mạnh, xúc động nói: “Cha, con bất hiếu không thể cho cha an hưởng tuổi già.” Rồi hắn ngẩng đầu lên, dường như không kiềm chế được nữa, nước mắt thi nhau tuôn trào. “Con cũng không có mong muốn gì hơn, chỉ mnog cha hãy đối xử tốt với bản thân, đừng tự hủy hoại mình nữa. Chỉ khi cha được mạnh khỏe, con ở đất khách quê người mới yên tâm tham gia huấn luyện, công thành danh toại. Nếu không, tất cả những gì con đang cố gắng giành lấy còn có tác dụng gì nữa? Con chỉ còn mình cha là người thân duy nhất, nên xin cha cố gắng giữ gìn sức khỏe, để con có thể yên tâm ra đi.”
Người cha im lặng, khóc không thành tiếng. Tiết Vân Tần hạ quyết tâm, đứng thẳng dậy, nghiêng người về phía cha, hành lễ kiểu nhà binh. “Tiết Vân Tần, thuộc tổ điều tra mật Ủy ban quân sự xin cáo biệt tại đây, mong tướng quân phê chuẩn!”
Đó là kiểu từ biệt của cha và con trai, của hai quân nhân với nhau. Dẫu có đau buồn đến đau, chỉ cần nghĩ đến quân hàm đang đeo trên vai thì mọi tình cảm cá nhân sẽ đột nhiên biến mất, chỏ còn lại cảm giác sứ mệnh xâm chiếm từng ngóc ngách cơ thể. Đối với người cha dành nửa đời người trên lưng ngựa thì đó chẳng khác gì một quân lệnh vừa được ban ra. Cuối cùng, cha hắn đành buông tay, run rẩy giơ tay lên chào lại. Vừa lúc ấy, một vạt nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, như bức bình phong rực rỡ ngăn cách hắn với cha. Ánh sáng chói lòa khiến hắn không nhìn rõ mặt ông, nhưng vẫn có thể cảm nhận phía bên kia luồng sáng là gửi gắm trọn đời của cha.
Có lẽ đó chính là sự luân hồi giữa quá khứ và tương lai của hai kiếp người.
/63
|