Huấn luyện viên Quảng vừa chạy từ Lợi Xuyên về Vũ Hán, Tiết Vân Tần đã sai người gọi anh đến. Đương nhiên anh ta cũng biết mình bị gọi đến vì chuyện gì. Quả nhiên, vừa nhìn thấy anh ta, Tiết Vân Tần đã hỏi ngay: “Anh thay đổi kế hoạch ban đầu vào phút chót, lý do là gì?”
“Thứ nhất, số 11 biểu hiện xuất sắc hơn các học viên khác về mọi mặt. Lần này, nếu để cô ấy làm con tốt thí mạng thì chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu. Thứ hai, nếu các học viên khác đều biết số 11 gặp nạn ngay lần đầu nhận nhiệm vụ thì xét một mức độ nào đó, chuyện này sẽ là cú đả kích vào thái độ tích cực của họ. Bởi vậy, tôi mới lén để học viên ở tổ C thế mạng cho cô ấy. Như vậy, vừa có thể đảm bảo kế hoạch được thực thi đúng như dự kiến vừa đạt được hiệu quả vỗ về lòng người.” Huấn luyện viên Quảng đã chuẩn bị kĩ lưỡng, anh ta cho rằng lời giải thích của mình kín kẽ đến mức không thể lộ sơ hở nào.
“Tôi đã bao giờ phạt anh chưa?” Đột nhiên, Tiết Vân Tần hỏi một câu khiến huấn luyện viên Quảng vô cùng ngạc nhiên. Anh ta liền trả lời thẳng thắn: “Chưa từng.” Không ngờ anh ta vừa dứt lời thì Tiết Vân Tần đã thẳng tay tặng ngay cho anh ta một cái bạt tai nổ đom đóm mắt.
“Đã là kế hoạch được vạch sẵn thì không được phép để xảy ra một sai sót nào, dù chỉ bằng cái móng tay. Cút!” Đây là lần đầu tiên Tiết Vân Tần cảnh cáo anh ta, hiển nhiên không thể có lần thứ hai.
Huấn luyện viên Quang siết chặt tay thành nắm đấm, quay đầu bước ra ngoài, nhưng chưa đi được bao xa thì đã bị gọi lại. Tiết Vân Tần cố ý quẳng mớ văn kiện trong tay xuống đất, bắt anh ta lom khom quỳ xuống nhặt từng tờ giống như một con chó. Hắn muốn huấn luyện viên Quảng ý thức sâu sắc rằng ai mới là kẻ ra quyết sách cuối cùng của chiếc kim tự tháp.
“Từ ngày mai, học viên nữ sẽ phải tăng thêm một tiết học đặc biệt vào buổi tối. Anh hãy làm theo yêu cầu ghi ở bên trên, bắt buộc phải hoàn thành trong một ngày. Bây giờ, anh có thể bắt đầu chuẩn bị được rồi.” Tiết Vân Tần thủng thẳng nói.
“Rõ! Tôi sẽ lập tức thực hiện.” Huấn luyện viên Quảng đáp như một cái máy rồi rời khỏi phòng giáo vụ.
Tiết Vân Tần lấy áo thường phục trên giá treo, chuẩn bị ra goài. Bây giờ, Tiêu Vân Thành đã đi Tứ Xuyên nên càng ngày hắn càng chẳng biết làm gì với thời gian rảnh rỗi. Tối nay, hắn lại đi đánh bạc, không ngờ ván nào cũng thắng nhỏ. Điều này khiến hắn cảm thấy thật vô vị. Đã đánh bạc thì phải thắng đậm, nếu không thì phải thua lớn, không thể kích thích thần kinh thì chẳng thể gọi là đánh bạc. Thế là chẳng bao lâu sau, hắn liền rời khỏi chiếu bạc. Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ chuyên bán đồ ăn khuya, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp không gian đã níu giữ hắn lại. Lâu lắm rồi hắn không đi qua con hẻm này, vừa định gọi một bát bún thì nghe thấy phía sau có người đang gọi mình. Tiết Vân Tần quay lại, thì ra ông chủ bán sữa đậu nành.
“Cậu còn nhận ra tôi không? Trước đây, cậu hay đến hàng tôi uống nước đậu, còn khen ngon nữa. Sao hả? Có uống một bát không?” Ông chủ hào hứng nói.
Đến tận lúc này, Tiết Vân Tần mới nhận ra ông ta, có điều, đó đã là chuyện của ngày xưa rồi. “Trí nhớ của ông chủ tốt thật đấy! Một năm rồi mà vẫn còn nhớ mặt khách hàng.” Hắn chọn một chỗ tương đối sạch sẽ rồi ngồi xuống, chợt phát hiện chân của tay phu xe ngồi cạnh sắp gác lên tận đùi mình đến nơi, không những thế, anh ta còn vừa uống nước đậu vừa thò tay ra gãi đầu ngón chân. Vì phải chạy nhiều nên gót chân anh ta hằn lên những vết chai dày, trông như những con sâu cỡ bự. Nhìn kĩ còn phát hiện những “con sâu” ấy đen sì, khô đến tróc da, khi anh ta gãi, những vảy da bong ra bay lả tả như tiên nhữ rắc hoa. Ông chủ hàng nước đậu biết ý, liền mau mắn lau sạch một chiếc bàn khác rồi ân cần mời Tiết Vân Tần chuyển sang đó: “Cậu ngồi gần tường cho mát. Vẫn uống một bát sữa đậu mặn chứ ạ? Có muốn ăn thêm đồ ăn vặt gì không?”
“Tùy ông chủ. Rắc nhều hành hoa vào nước đậu cho tôi nhé.” Đúng là bụng hắn đang đói meo, nếu không hắn thà ôm bụng đói tìm chỗ khác ngồi ăn còn hơn.
Một lát sau ông chủ đã mang một đĩa sủi cảo chiên ở hàng bên cạnh đặt lên bàn của Tiết Vân Tần, sau đó múc một bát sữa đậu nành mặn nóng hổi, còn đặc biệt rắc thêm nắm hành lá xanh cho hắn. Vẫn là mùi thơm của ngày trước. “Một năm rồi mới đến quán uống, vậy mà mùi vị vẫn tuyệt như trước, không hề nhạt nhẽo chút nào.” Hắn cất lời khen.
Ông chủ quán vui vẻ cười khà khà, nói: “Làm ăn nhỏ phải dựa vào khách quen, tôi đâu dám buôn điêu bán bớt. Nếu cậu thấy ngon thì lần sau lại đến uống cho tôi đắt hàng nhé!”
“Chắc chắn rồi.” Hắn cười, vô thức liếc mắt sang chỗ trống bên cạnh, đột nhiên nói: “Cho thêm một bát ngọt.” Thực ra, hắn không thích vị ngọt, nhưng không hiểu vì giận dỗi ai mà lại miễn cưỡng bản thân phải uống hết một bát. Lau sữa đậu còn dính trên mép, hắn cười sảng khoái, nói: “Đúng là sữa đậu mặn vẫn đúng vị hơn. Nhưng hỏi thật, ở đây ngày nào chẳng d9ng6 khách, sao ông chủ vẫn nhớ tôi?”
“Hà hà... Chỗ tôi rất ít khách tới uống sữa đậu, đập vỡ bát mà chịu đền tiền. Hơn nữa, đền nhiều tiền như thế thì chỉ có mỗi cậu thôi. Đừng nói một năm, chứ cách thêm năm nữa tôi vẫn nhớ rõ.”
Ra là thế. Tiết Vân Tần sực tỉnh, cảm thấy thật nực cười. Chẳng ngờ những chuyện mà chính hắn đã lãng quên lại được những người không liên quan nhớ kĩ đến vậy.
“Sao hôm nay cậu đi có một mình thế? Còn...?” Ông chủ muốn hỏi cô gái hay đi cùng hắn sao hôm nay không tới, nhưng không tiện nói ra.
Tiết Vân Tần lập tức ngừng cười, nghiêm mặt đáp gọn lỏn: “Nếu ông muốn hỏi cô gái hay đi cùng tôi lúc trước thì năm ngoái, cô ấy đã mất rồi.” Nói xong, hắn lại cắm cúi húp bát sữa đâu mà mãi một năm nay mới có cơ hội thưởng thức. Sau đó, mặc kệ ông chủ nói mấy câu thể hiện sự tiếc nưới và an ủi, hắn đều không để lọt vào tai. Khi đi ngang qua đầu con phố nở rộ hoa dạ hợp, hắn liền quay người chọn một lối đi khác, dù biết đường ấy xa hơn rất nhiều, nhưng hắn chẳng để tâm.
Đó là sự lựa chọn của hắn. Và hôm nay, hắn vẫn lựa chọn như vậy.
Ngoài tổ A, các tổ khác đều không được phép thắp đèn dầu vào buổi tối, thế nên, Tư Kỳ lên giường đi ngủ từ rất sớm, trong khi các học viên khác còn chưa buồn ngủ và nằm tán gẫu chuyện trên trời dưới bể với nhau. Tóc hai bím là người hay buôn chuyện nhất, tối nào giọng của cô ta cũng tắt sau cùng. Tăng Cửu Nhã cũng là người hay chuyện, nhưng lạ thay, hôm nay, cô lại đi ngủ rất sớm, chằng cho mọi người có cơ hội hỏi về nhiệm vụ mà cô vừa tham gia. Mãi đến khi ai đó nói đến chuyện một học viên tổ C vô duyên vô cớ bị mất tích, Tăng Cửu Nhã mới không kìm nén được mà ngồi dậy, quát: “Các cậu nói hết chưa? Có chuyện gì để mai nói không được sao?” Trước đây, cô chưa bao giờ to tiếng, càng không bao giờ nổi giận với ai. Phản ứng bất thường tối nay khiến mọi người lập tức ngây người, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Mọi người đoán chắc Tăng Cửu Nhã ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đã gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm, mãi mới lết thân về được kí túc xá nên muốn ngủ một giấc thật ngon, nên cũng không có ai giận dỗi.
Chỉ duy có Đoàn Tư Kỳ sinh nghi, nàng luôn cảm thấy phản ứng khác thường của số 11 không hề đơn giản như mọi người nghĩ. Ngẫm kĩ lại thì thời gian mất tích của học viên tổ C và thời gian ra ngoài thực hiện nhiệm vụ của số 11 vô tình trùng khớp nhau. Trong khi đó, số 11 bình yên trở về, còn học viên tổ C kia thì vô duyên vô cớ mất tích. Kỉ luật doanh trại vô cùng nghiêm ngặt, không bao giờ cho phép xảy ra sai sót kiểu như vậy. Nàng nghĩ chắc chắn hai chuyện này có liên quan đến nhau. Huống hồ, số 11 vốn là người cực kì giỏi ngụy trang, trong phần đánh giá năng lực học viên, Tư Kỳ đã nhìn rõ sở trường của số 11 chính là mượn dao giết người. Nếu không, thử hỏi một người bài thi nào cũng đạt điểm tối đa sao có thể bị kim đâm cả mười đầu ngón tay trong bài thi dịch mã điện báo? Rõ ràng đầu ngón tay cô ta không hề bị thương nhưng cô ta lại xúi giục các bạn đi xin thuốc. Sự giả dối một cách nham hiểm này khiến Tư Kỳ không thể dung tha.
Vừa mới xác định được địch thủ mới thì bà chủ cũ của Tư Kỳ lại lù lù xuất hiện. Một huấn luyện viên nữ trang điểm rất đậm,trông vô cùng lẳng lơ, đa tình, lại còn dám mặc xường xám bước vào doanh trại. Tư Kỳ không thể ngờ nổi huấn luyện viên mới của mình lại chính là bà Ba được sủng ái nhất phủ họ Đỗ, Thu Nhan. Nàng chết lặng, đến tận lúc này, nàng mới biết mình mắc bẫy họ ngay từ đầu.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách tiết học buổi tối của các cô. Các cô cứ gọi tôi là cô Thu hoặc chị Thu đều được. Cùng là phụ nữ, các cô không cần lánh xa tôi như xa lánh mấy ông thầy thô lỗ, cục súc kia. Nếu phụ nữ chúng ta không biết yêu thương nhau thì làm gì còn đạo trời nữa?” Bà Ba vẫn ngạo mạn như thường ngày, nhưng cảm giác đầu tiên mà cô ta tạo ra cho các nữ học viên không đến nỗi tệ lắm. Dường như cô ta có thể nhìn thấu tâm tư của mấy cô gái mới lớn, nên đã chủ động hạ mình hòa đồng với họ, vừa nói cô ta vừa tủm tỉm cười nhìn mọi người.
Đột nhiên, bà Ba dừng bước, cô ta nhận ra Tư Kỳ. Tư Kỳ nhớ chỉ thị của chỉ huy nên hòan toàn ngó lơ trước sự thăm dò đầy hiếu kì của cô ta, mắt nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước. Thu Nhan bật cười, ngoảnh mặt đi chỗ khác rồi giả vờ thương xót sờ mặt một học viên tổ C, sau đó than ngắn thở dài: “Chà chà...Mấy gã đàn ông này đúng là giỏi chà đạp phụ nữ, con gái người ta trẻ trung, xinh đẹp, phơi phới sức xuân là thế, nỡ lòng nào lại giày vò đến xanh xao, vàng vọt thế này, dựa cha dựa mẹ, dựa đàn ông đều chẳng vững chắc. Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình! Sau này, khi các cô tốt nghiệp, đãi ngộ dành cho các cô sẽ chẳng thua kém gì đám đàn ông bọn họ, đó chẳng phải là sự nghiệp của chính các cô sao? Nếu ai trong các cô vẫn còn ôm giấc mộng lấy chồng sinh con thì tôi khuyên người ấy chết sớm đi cho rảnh nợ. Lấy chồng nghĩa là có mái ấm thật sao? May thì được lập làm chính thất, không may thì làm thê thiếp người ta. Mà dù làm chính thất nhưng chẳng sinh nổi mụn con trai nối dõi tông đường thì sẽ thế nào? Cứ việc trơ mắt nhìn bà Hai rồi bà Ba lần lượt được rước về, họ sẽ tha hồ đè đầu cưỡi cổ các cô. Thậm chí khi các cô đã sinh đủ nếp tẻ, bọn đàn ông họ có mới nới cũ, vẫn thích gặm cỏ non, trong khi các cô đều trở thành những cây cổ thụ già cỗi. Lúc ấy, họ nào biết các cô đã sinh cho họ chó hay mèo, chỉ cần cô em mưới rước về tươi non mơn mởn, lại biết làm nũng, thì mấy bà vợ già khú đế các cô cứ việc đứng tựa khe cửa mà nhìn. Đàn ông thích một vợ nhiều thiếp, lẽ nào đàn bà các cô đáng bị vất vả cả đời vì bọn họ sao? Chắc rằng trong số những học viên ngồi đây, không ít người sinh ra trong gia đình như vậy. Những giọt nước mắt của mẹ, những lời chỉ dâu mắng hòe của mẹ kế, lại cả đám anh em cùng cha khác mẹ xấu xa, suốt ngày ngấm ngầm ám hại nhau nữa...những ngày tháng ấy cực khổ xiết bao, nghĩ lại mà chua xót...
Cho nên, các cô đừng than phiền huấn luyện quá vất vả, sau khi ra khỏi doanh trại, các cô sẽ trở thành những nhân viên tình báo quan trọng của chính phủ. Một số nữ sinh thời đại mới hễ mở miệng là nói muốn phá bỏ hủ lậu, nhưng nói qua nói lại, rốt cuộc vẫn cam tâm tình nguyện để cha mẹ sắp xếp chuyện tình duyên, muốn gả cho ai thì gả, cả đời xoay mòng mòng theo người đàn ông. Họ làm sao sánh bằng chúng ta! Chúng ta không chỉ có sự nghiệp vĩ đại, cống hiến hết mình cho Tổ quốc, mà ngay cả đàn ông cũng không dám tùy tiện bắt nạt chúng ta. Chỉ khi các cô không thèm nhìn họ, bọn đàn ông mới không dám khinh thường phụ nữ chúng ta!”
Dứt lời, Thu Nhan quan sát tỉ mỉ phản ứng của từng học viên. Cô ta biết những lời kích động vừa rồi đã có tác dụng. Sau đó, cô ta vòng lại chỗ Tư Kỳ, mỉm cười rồi đặt nhẹ một tay lên vai nàng, nói với vẻ an ủi: “Nếu ai trong số các cô còn tin lời thề của đàn ông là thật thì chỉ e sau này, dù phải trả giá bằng cả cuộc đời cũng không thể bù đắp lại được.” Tư Kỳ cảm thấy sức nặng trên vai mình càng lúc càng tăng, nàng liếc nhìn Thu Nhan. Có lẽ ngay từ đầu, bà Ba đã mang vẻ mặt vui mừng trước tai họa của người khác, đứng một bên dự đoán kết cục ngày hôm nay của nàng. “Thôi, sắp đến giờ rồi, mọi người đi theo tôi. Giáo trình của chúng ta rất đặc biệt nên địa điểm luyện tập cũng hơi đặc biệt.” Thu Nhan rút tay lại, quay người bước đi.
Đúng như Thu Nhan nói, giáo trình tối nay của họ hoàn toàn khác với ngày thường. Vẫ là dãy nhà lợp ngói đỏ, nhưng bên trong lại được chia ra thành hai gian ngăn cách bởi cánh cửa hình tròn sơn màu đỏ. Một gian theo phong cách Trung Quốc cổ đại, thiết kế rất tinh tế, còn gian mà họ đang đứng lại là một phòng ngủ được bố trí theo phong cách thuần châu Âu. Nhìn qua những vật dụng trang trí của Tây đầy lạ lẫm, trên bàn còn bày bánh ngọt thơm nức với đủ kiểu tạo hình khiến các cô gái vô thức dán mắt vào. Chiếc đèn chùm bằng pha lê có hình chiếc ô treo trên đỉnh đầu, trên những vòng sắt hình tròn với những viên đá quý đủ màu sắc xâu chuỗi với nhau thắp rất nhiều nến trắng, khiến căn phòng trở nên mờ ảo cứ như đứng dưới bầu trời chan hòa ánh trăng, không gian ấy càng làm tôn thêm vẻ kiều mị, hấp dẫn của Thu Nhan đang nằm trên giường.
Cô ta vén tấm màn treo rủ trên cột gỗ chạm hoa lên, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Phòng có đẹp không?” Các học viên thi nhau gật đầu. Tuy họ đều xuất thân trong gia đình khá giả nhưng phần lớn chỉ sống trong những ngôi nhà cổ đã trải qua ba, bốn đời chủ, giờ đã cũ kĩ lắm rồi, đâu còn sắc tươi mới như ban đầu, làm sao sánh được cảnh tượng hoa lệ đang bày ra trước mắt.
Thu Nhan xua tay, nói tiếp: “Nếu các cô không thể trở thành cảnh đẹp tuyệt mĩ duy nhất trong mắt cánh đàn ông thì còn không bằng gian phòng này.”
“Nhưng việc chúng tôi làm nhân viên tình báo và chuyện này...đâu có liên quan đến nhau.” Tóc hai bím lẩm bẩm trong miệng. Cô ta cảm thấy thứ mà một nữ tình báo viên cần nhất chính là lòng gan dạ, mà lòng gan dạ thì có liên quan gì đến sắc đẹp?
Thu Nhan khẽ cười, sau khi đổi sang tư thế thoải mái hơn, cô ta giải thích: “Người phụ nữ có sức quyến rũ bậc nhất trong mắt đàn ông mới đích thực là đàn bà. Các cô không hiểu là vì các cô không biết cách thưởng thức bản thân. Cơ thể người phụ nữ vốn là thứ vũ khí lợi hại nhất. Có ai trong số các cô từng quan sát kĩ cơ thể trần truồng của mình trông như thế nào chưa? Có ai không?”
Không ai trả lời. Tuy các học viên đều nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình khi tắm, nhưng nếu đứng ở góc độ thuần túy ngắm nhìn và đánh giá cơ thể mình thì chưa từng. Mãi đến giờ, Tư Kỳ vẫn cảm thấy khi không có quần áo trên người, cơ thể nàng thật xấu xí.
“Các cô có biết vì sao đàn ông lại đặc biệt thích phụ nữ mặc áo dài không?” Thu Nhan lười nhác nhấc người ngồi dậy, cố ý ưỡn ngực thật cao, bắp đùi trắng như tuyết lấp ló lộ ra sau vạt áo, trông vô cùng hút hồn. Tuy các học viên đều có phần xấu hổ nhưng vẫn không thể không thừa nhận thân hình cô ta rất đẹp.
Lát sau, cô ta nhàn nhã tiếp lời: “Vì họ thích vòng eo thon nhỏ, mềm mại của phụ nữ, thích bộ ngực cao đầy đặn, thích đôi chân dài thẳng và thích chúng ta đa tình một chút. Đó cũng chính là lý do vì sao những bà mẹ hiền vợ đảm chỉ biết an phận thủ thường không bao giờ đấu lại đám con gái ăn sương uống gió trong kĩ viện. Đương nhiên, chúng ta hoàn toàn khác với kĩ nữ. Kĩ nữ cố làm ra vẻ phong tình để mua vui cho đàn ông, còn chúng ta phải khiến đàn ông cam tâm tình nguyện nở nụ cười vì mình. Có điều, sau này, mục tiêu mà các cô phải tiếp xúc mỗi người một vẻ, bởi vậy, đối phó với mỗi loại đàn ông phải dùng mỗi loại thủ đoạn khác nhau. Loại đàn ông nào phải dùng thủ đoạn nào thì chúng ta cần phải học. Bài thi lần này chính là khả năng quan sát. Tôi dạy các cô những điều này vì muốn các cô biết cùng lúc tiếp cận mục tiêu, chúng ta cũng phải chịu sự thăm dò của bọn họ. Chính vì thế, cách an toàn nhất là mềm nắn rắn buông. Đàn ông ấy mà, tên nào chẳng mang tâm lý anh hùng thương hoa tiếc ngọc, họ thích coi phụ nữ là những người yếu đuối, nhu mì để mình che chở, nhưng từ tận sâu thẳm trong lòng, họ lại khinh thường phụ nữ. Càng như vậy, chúng ta càng phải cho họ mở to mắt ra mà nhìn. Nếu muốn làm được việc này thì điều đầu tiên các cô cần học là vứt bỏ những ràng buộc giáo điều, những cấm kỵ thế tục mà đàn ông đã cố tình tròng vào cổ chúng ta. Lễ nghĩa hay liêm sỉ đều là thứ do họ nói chứ không phải chúng ta. Bởi vậy...”
Thu Nhan cố tình kéo dài giọng và bắt đầu tìm mục tiêu. Cô ta đến trước mặt Tư Kỳ, ra lệnh: “Cô bước lên, đứng trước mặt các bạn.”
Tư Kỳ bước ra, nàng muốn biết rốt cuộc bà Ba muốn giở trò gì với mình. Cô ta đi vòng quanh nàng, ngắm nghía một lượt như người ta xem hàng hóa, sau đó dương dương tự đắc hỏi đám con gái đang lơ ngơ chưa hiểu gì: “Nếu dùng mắt thường đánh giá thì các cô thấy thân hình cô bạn này thế nào?” Các học viên đều ngơ ngác lắc đầu, thực sự khôn thể phát hiện ra điểm xấu hay điểm tốt gì. Họ chỉ biết, nếu so sánh với Thu Nhan thì rõ ràng Tư Kỳ trông kém nữ tính hơn. Tuy không nói ra nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ không thể che giấu được điều đó.
Đột nhiên, Tư Kỳ rất muốn bỏ đi, cảm giác bị người khác soi mói như vật mẫu chẳng khác gì cảm giác bị sỉ nhục. Hiển nhiên, Thu Nhan rất thích chí khi nhìn cảnh ấy, cô ta cao giọng nói: “Vậy thì các cô hãy tự nhìn nhau xem thân hình của ai đẹp hơn cô ấy? Hay tự thấy mình đẹp hơn cô ấy thì có thể đứng lên đây. Tôi có một món quà nhỏ muốn tặng các cô.” Dứt lời, cô ta mở tủ quần áo kê cạnh giường, thì ra món quà nhỏ mà cô ta nói là mấy bộ váy đầm với nhiều màu sắc khác nhau. Đám con gái nhao nhao muốn mặc thử nên bắt đầu hào hứng bình phẩm thân hình của từng người. Mặc dù họ không hiểu ý đồ của Thu Nhan nhưng điều đó cũng chẳng phương hại gì đến kế hoạch của cô ta. Cô ta khoanh tay, nụ cười tăng thêm mấy phần nham hiểm, nói: “Các cô đã không dám tự tiến cử thì để tôi lực chọn vậy. Nhưng trước đó, cô bạn này phải cởi bỏ trang phục ra đã, như vậy mọi người mới biết chỗ nào đẹp, chỗ nào chưa đẹp.”
“Tôi không đồng ý!” Tư Kỳ kiên quyết phản đối, nếu không, cô ta cứ ngỡ nàng vẫn là con a hoàn yếu đuối, nhu nhược và vô dụng thuở nào.
Thấy nàng không chịu thi hành mệnh lệnh, Thu Nhan lên giọng uy hiếp: “Đây là mệnh lệnh. Lẽ nào cô định phản kháng?”
“Tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, chứ không phải tuân theo mệnh lệnh của giáo viên dạy thay. Chắc cô giáo phải hiểu các quy định và kỉ luật của doanh trại hơn tôi chứ?”
“Cô...” Thu Nhan không ngờ con a hoàn cũ của phủ họ Đỗ lại dám chống lệnh mình, trong thoáng chốc, cô ta quên béng hình tượng thân thiện mà mình cừa cố gắng nhào nặn, tức lộn ruột chỉ ra phía cửa, nói: “Huấn luyện viên của các cô đã mời tôi đến đây dạy thì các cô phải chấp hành mọi mệnh lệnh của tôi. Nếu ai dám công khai chống đối, tôi không loại trừ khả năng phải nhờ đến các binh sĩ trong doanh trại giúp đỡ.”
Đúng lúc này, Tăng Cửu Nhã ra mặt làm anh hùng, cầu xin Thu Nhan: “Xin cô bớt giận, cậu ấy là con gái, làm sao dám cởi quần áo trước mặt mọi người. Dù mọi người có mặt ở đây đều là con gái thì vẫn rất ngại ngùng.” Nói xong, cô ta kéo tay Tư Kỳ, dỗ dành: “Đây là lúc nào mà cậu lại nổi giận thế? Tức giận là tự đào mồ chôn mình đấy. Cậu mau xin lỗi cô đi.”
Tư Kỳ rút tay ra, cười khẩy, đáp: “Cô giáo muốn chúng tôi hiểu rõ hơn về ưu thế cơ thể của mình, nhưng tôi thấy cơ thể mình không đẹp, không lung linh rực rỡ như cô giáo. Chi bằng mời cô giáo tự cởi áo ra cho những cô gái chưa được mở mang tầm mắt chúng tôi được chiêm ngưỡng phong thái hơn người. Đến lúc ấy, không cần cô giáo ra lệnh, tôi sẽ là người đầu tiên trút bỏ quần áo.”
“Cậu điên à? Sao lại nói thế với cô giáo?” Tăng Cửu Nhã cuống lên.
“Cậu thấy tôi cãi cô giáo là sai, hay cậu thế vào vị trí của tôi nhé?” Tư Kỳ cười lạnh nói.
Tăng Cửu Nhã xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, hai mắt đỏ hoe, nói với giọng oan ức: “Tôi có lòng khuyên cậu, sao cậu nỡ nặng lời thế? Nếu có thể khiến cô bớt giận và không làm vạ lây đến các bạn khác thì tôi thế chỗ cậu cũng chẳng hề gì.”
Tư Kỳ không nói gì nữa, nghĩ bụng chắc cô ta chỉ nó lấy lệ, nào ngờ số 11 lại giơ tay cởi quần áo thật. Các học viên khác ồ lên, ngay cả Thu Nhan cũng không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, liền nổi giận tặng cho Tư Kỳ và Tăng Cửu Nhã mỗi người một cái tát. “Các cô coi lời tôi là gió thoảng bên tai phải không? Không có uy lực phải không? Được. Người đâu!” Cô ta hướng ra ngoài cửa gọi to, mấy binh sĩ đứng canh bên ngoài liền xông vào, vây quanh các nữ học viên đang hoảng hốt. “Hãy lột quần áo hai người kia ra cho tôi! Những người khác, nếu không tự động cởi quần áo thì cũng nhờ các anh giúp họ một tay.” Trong tích tắc, tiếng gào khóc của các học viên càng lúc càng chói tai theo mức độ thô lỗ của đám binh sĩ.
“Nếu cậu không muốn bị bọn khốn nạn kia lột sạch quần áo thì phải giúp tôi!” Tư Kỳ quyết định gạt mối thù riêng để cùng chống kẻ thù chung. Ít nhất lúc này, nàng cần phải làm như vậy. Tăng Cửu Nhã cũng tạm thời quên đi ân oán cá nhân. Họ đã đạt được thỏa thuận. Nhân lúc Tư Kỳ nhanh chóng áp sát Thu Nhan, Tăng Cửu Nhã cũng chặn được vài tên lính. Xét kĩ thuật đối kháng tay không, cô ta không thua kém bất cứ đối thủ nào.
Thu Nhan vốn đã kiêng dè mấy đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch này, nhưng làm lạn đến mức này thì đúng là cũng hơi quá đà. Cô ta phải giở thủ đoạn buộc họ tuân lệnh mình, chứ không thể dựa vào sự trợ giúp của bên ngoài để khống chế. Đúng lúc đang hối hận thì cô ta đột nhiên phát hiện Tư Kỳ đã vòng ra sau lưng mình, cướp được súng của một tên lính. Thu Nhan vội vàng móc súng lục ra nhưng lại bị Tư Kỳ lấy báng súng đập mạnh vào tay. Nàng vứt súng cho Tóc hai bím. Tóc hai bím ôm chặt lấy súng, khiến mấy tên lính đang đối phó với cô ta cũng phải chùn tay.
“Xin lỗi cô giáo nhé.” Tư Kỳ kề súng sau gáy Thu Nhan, khẽ nói.
Nói gì thì nói, Thu Nhan vẫn xuất thân từ lính đặc công, tuy giờ không thể lợi hại như trước nhưng vẫn biết lúc này cần phải bình tĩnh. Cô ta hạ giọng thật nhỏ, không để lộ sự hoảng sợ của mình: “Cô dám tạo phản trong doanh trại huấn luyện sao? Chắc cô đã quên thủ đoạn của chỉ huy rồi hả?”
“Chúng tôi đã chấp nhận khóa huấn luyện, có nỗi khổ nào chưa nếm thử? Vậy mà bà còn muốn hạ nhục chúng tôi! Chẳng lẽ bà cho rằng làm như thế sẽ khiến chúng tôi càng quyết tâm bán mạng vì tổ chức ư? Chỉ e sau này, chỉ huy biết được, sẽ thực sự thất vọng vì hành động ngày hôm nay của bà.”
Trong con mắt của hạng người như Thu Nhan thì lời nói của Tư Kỳ chẳng qua chỉ là cả vú lấp miệng em, nhưng Tăng Cửu Nhã lại vô cùng tán thưởng, dù sự tán thưởng ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, vì cô ta vẫn thấy đó là hành động cực kì ngu ngốc, chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình, có điều, đó cũng là hành động mà cô ta không bao giờ dám làm. Đột nhiên, mặt Tăng Cửu Nhã biến sắc, cứ như cô ta vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Thực ra, Tư Kỳ cũng cảm nhận được một hân vật quan trọng vừa bước vào phòng, vì hiện trường đang náo loạn ầm ĩ đột nhiên im lặng.
Tiết Vân Tần vốn không định đi tuần, nhưng vì không yên tâm khi chỉ định Thu Nhan dạy lớp huấn luyện nên hắn muốnkiếm tra xem sao. Xem ra, lời của ông già quả không sai. Cô ta đích thị càng ngày càng ra dáng một quý bà ăn trắng mặc trơn, không giống một nữ đặc công kiệt xuất như trước nữa rồi. Sự chênh lệch ấy chẳng khác gì mĩ nữ khi đã bước sang tuổi xế chiều, trở nên vô cùng xấu xí. Hắn thầm thở dài rồi giật cây súng trong tay Tư Kỳ, vứt cho cệ binh đứng gần đó, sau đó nhìn chằm chằm vào Thu Nhan, khiến cô ta chỉ muốn chui đầu xuống đất cho xong.
“Ai cho phép cô tự ý ra lệnh trong doanh trại huấn luyện?” Tiết Vân Tần dõng dạc lên tiếng.
“Không ai cả.” Thu Nhan xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nhưng ngay sau đó, cô ta lại vênh mặt lên, chống chế: “Nhưng tôi làm như vậy cũng là có tình có lý. Lẽ nào anh không thấy đám học viên kia bất kính với tôi, dám ngang nhiên chĩa súng khống chế tôi sao? Cho dù cách làm của tôi không hợp quy tắc thì chí ít tôi cũng có quyền tự vệ.”
“Tôi yêu cầu cô đến để dạy dỗ họ, chứ không bảo cô đến để kiểm tra trinh tiết của họ. Nếu cô chưa đạt được mức độ không nói gì cũng khiến họ sợ thì ít ra cũng phải khiến họ tin phục từng lời từng chữ mình nói chứ. Hay là lâu quá rồi cô không về trại huấn luyện nên quên mất cách dùng cái đầu để suy nghĩ thay vì dùng thân thể hả?”
Tiết Vân Tần chì chiết không chút nể nang khiến Thu Nhan vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô ta cư ngỡ hắn sẽ đứng về phía mình, nào ngờ hắn lại vạch trần mọi tội trạng của cô ta chỉ vì đám nhãi ranh kia. Hắn đã nhân cơ hội này để diễu võ dương oai thì cô ta hà tất phải nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ. Thế là cô ta giận dỗi nói: “Hừ, nếu chỉ huy không vừa lòng với phương pháp dạy học của tôi thì cứ việc mời cao nhân khác.”
“Thu Nha, cô đừng có quá đáng!” Tiết Vân Tần thừa biết cô ta cậy tình đồng môn với mình, lại dựa vào mối quan hệ bất thường với ông già nên mới dám ngông cuồng như thế.
Hắn ghé sát tai cô ta, lạnh lùng thì thầm: “Nếu cô dám bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, tôi đảm bảo cô sẽ không làm nổi bà Ba của phủ họ Đỗ nữa đâu. Còn nữa, đừng làm mình làm mẩy trước mặt tôi! Nếu không nhờ tôi thì cô đã sớm bị gạt ra khỏi danh sách từ lâu rồi. Người thông minh nên biết điểm dừng.”
Thu Nhan trừng mắt với vẻ ngạc nhiên tột độ. Lời của Tiết Vân Tần chẳng khác gì một lưỡi dao sắc nhọn, thậm chí còn sắc hơn dao hàng trăm lần, nó chỉ nhẹ nhàng rạch một đường đã đủ khiến máu của cô ta chảy thành sông. Thì ra cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
“Tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện ngày hôm nay. Còn các cô, muốn tiếp tục nghe lời chỉ bảo và sắp xếp của cô Thu không thì tùy. Mấy hôm nữa, các cô có qua được kì thi sát hạch hay không cũng là chuyện của các cô. Đến lúc đó, tuyệt đối không có chuyện nể tình tha tội. Bây giờ, tiếp tục lên lớp!” Tiết Vân Tần lạnh lùng tuyên bố.
Hắn nói rất chậm rãi, chẳng khác gì những lời phàn nàn trong cuộc sống thường nhật, nếu không để ý lắng nghe sẽ dễ dàng bỏ qua. Nhưng các học viên đang có mặt tại đó lại cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đè nặng lên người, họ đành tuân lệnh như một lẽ hiển nhiên, người nào người nấy tự động về chỗ của ình. Thu Nhan quay người một cách cứng nhắc, bước từng bước về phía chiếc giường êm ái, nơi cô ta yêu thích nhất và thường dùng để thể hiện sức quyến rũ của mình.
“Cô ra đây.” Tiết Vân Tần vẫy tay ra hiệu cho Tư Kỳ rồi đi ra ngoài trước. Tư Kỳ không do dự, đi theo hắn, nàng bết chắc trong sổ đen của hắn không thể thiếu tên mình. Đám binh sĩ trong phòng cũng ra theo, một số tiếp tục nhiệm vụ đứng gác, số còn lại tiếp tục đi tuần, trong chớp mắt, trên thao trường chỉ còn lại hai người.
Tiết Vân Tần chẳng nói chẳng rằng, cắm cúi đi về phía trước, rõ ràng hắn đi rất thong thả, vậy mà Tư Kỳ lại chẳng thể nào bắt kịp. Nàng mải miết đuổi theo chiếc bóng của hắn. Dưới ánh trăng, chiếc bóng kéo dài tưởng như vô tận, trông vừa giống một hang động khổng lồ, lại vừa gống một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, nó chụp lấy nàng, khiến nàng không thể giãy giụa thoát ra được. Đột nhiên, Tư Kỳ ngẩng cao đầu, đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng theo kịp hắn. Tuy hai người đi cách hau khá xa nhưng vẫn ngang hàng. Một lát sau, Tiết Vân Tần dừng lại dưới gốc cây đào phía sau phòng hối cải. Tư Kỳ không xa lạ gì với nơi này, đặc biệt với mấy nấm đất nhỏ bên cạnh gốc đào, nàng vẫn hay liên tưởng nó với phần mộ sau này của mình. Nếu không có nổi một mảnh đất tốt để yên nghỉ thì được chôn dưới gốc đào này cũng không tệ, ít ra còn có cánh hoa tàn tiễn đưa. Có điều, không hiểu Tiết Vân Tần đưa nàng ra đây nhằm mục đích gì.
Lần đầu tiên từ khi gặp lại, nàng chủ động tiến đến gần hắn, nói: “Không biết chỉ huy dẫn tôi ra đây có điều gì dạy bảo. Nếu muốn trừng phạt nghiêm khắc thì anh cứ việc thoải mái.”
“Trong mấy cây đào ở đây, chỉ có một cây kết quả, cô biết là cây nào không?” Tiết Vân Tần vừa nói vừa ngước mắt nhìn mấy cây đào vốn dĩ không cao lắm, nhưng dưới ánh trăng, trông chúng lại cao hơn khá nhiều.
Tư Kỳ không trả lời, nàng biết chính là cái cây mà hắn đang sờ tay vào. Dạo trước, Tóc hai bím thèm đỏ mắt nên lén hái trộm mấy quả mang về chia cho các bạn cùng phòng nếm thử. Tuy quả đào không to lắm, trông vẹo vọ khó coi, nhưng mùi vị lại thơm ngọt nhiều nước. Tóc hai bím nói khi nào rời khỏi doanh trại, nhất định sẽ hái thêm mấy quả mang về nhà.
“Tôi cứ ngỡ cô biết cơ đấy.” Tiết Vân Tần lấy làm tiếc vỗ vào thân cây, quay đầu nhìn Tư Kỳ với vẻ mặt vô cảm. “Cô biết cây này tên là gì không?”
“Cây đào.” Câu hỏi quá đơn giản đến nỗi nàng không có lý do gì để giả ngốc. Nào ngờ, Tiết Vân Tần lại lắc đầu, điềm nhiên cười, nói: “Nó là cây hồi hương, cũng giống như loài hoa chỉ nở về đêm nhưng chưa hẳn đã được đặt tên là hoa dạ hương ấy.”
Đó từng là câu chuyện mà Tư Kỳ cảm thấy lãng mạn nhất, nhưng giờ nó đã biến thành bản phác thảo đau buồn nhất của nàng. Tư Kỳ vờ như không nghe thấy, quay mặt nhìn ra xa. Tiết Vân Tần nhìn thấu tâm tư của nàng, đột nhiên cất tiếng cảm thán: “Biết vì sao nó có tên là hồi hương không? Hồi hương nghĩa là trở về nhà, trở về đất mẹ. Đây chính là nơi yên nghỉ của một vài học viên trong doanh trại.”
“Ý anh nói...học viên tổ C mất tích cách đây không lâu...nằm ở đây sao?” Tư Kỳ sững sờ, như thể mình đang nghe một câu chuyện kinh dị. Nghĩ đến những sinh mệnh đang tràn trề sức sống bỗng bị giam cầm dưới tầng đất lạnh lẽo, mặc cho giun dế gặm nhấm mủn nát thịt xương, sau đó máu huyết ngấm dần vào lòng đất, nuôi dưỡng cây đào, giúp nó trổ ra những trái cây mọng đỏ, khiến người ta trông thấy mà thèm, và rồi ăn nó vào bụng. Ngay lập tức, dạ dày nàng nhộn nhạo, sôi sục, nàng thực sự muốn nôn sạch tất cả những gì từng ăn từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Nàng mới chỉ đọc trên sách báo, mới chỉ nghe thấy qua lời kể của người già, chẳng ngờ ngày hôm nay, chính nàng đã ăn...thịt người. Nhưng chân tướng này đã vĩnh viễn bị vùi chôn dưới lớp bùn đất, những người đã khuất đành để mặc thế gian gièm pha họ là loạn đảng, mất mạng vì mưu đồ tạo phản. Chẳng ai dám cả gan tìm hiểu thật giả phía sau.
“Tiết Vân Tần, rốt cuộc anh muốn gì?” Nàng không nhịn nổi nữa, buột miệng hỏi.
Tiết Vân Tần nghe thấy câu hỏi đó thì chỉ vỗ nhẹ vào thân cây rồi nói một câu đầy ẩn ý. Ngữ khí thật êm tai, thậm chí nếu không nhìn vào mắt hắn, người ta còn có cảm giác vô cùng dễ chịu. Nhưng thứ mà Tư Kỳ nhìn thấy lại là ánh mắt quá đỗi lạnh lẽo, và lời của hắn còn khiến cô ớn lạnh hơn.
“Đừng ép tôi phải chôn cô xuống đây.”
/63
|