Đêm lạnh dần buông bao trùm lên mọi vật, bủa vây thứ cảm giác giá buốt tận trí óc. Gió quật mạnh vào từng ô cửa kính vang lên âm điệu rợn tai.
Ngôi nhà rộng lớn đầy nỗi bất an, tiếng kim đồng hồ tích tắc văng vẳng kích thích nhịp tim đập mạnh hơn, mạnh hơn.
Bà Mai hai tay nắm chặt, đứng ngồi ko yên. Đám người làm đứng cúi đầu thành một hàng dài, sẵn sàng để phục vụ chủ nhân. Cô bé Minh Ngọc nằm dài trên ghế, vô tư ngủ.
Tiếng điện thoại tút dài chán chường, lát sau một giọng nói ồm ồm ở đầu dây bên kia :
-Sao rồi?
Bà Mai sốt sắng hỏi :
-Con vẫn chưa về! Đã hơn 12 giờ đêm rồi! Có bao giờ nó đi như thế này đâu! Anh Long! Hay là có chuyện xấu rồi!
Ông Long bình tĩnh trấn an vợ :
-Ko sao đâu! Anh đã cho người đi tìm rồi!
Ông Long cúp máy. Ko khí lại nặng nề như cũ. Trước giờ Minh Dương luôn về đúng giờ, ăn tối cùng mẹ và em. Điều này khiến bà Mai luôn yên tâm về cậu.
Cô gái nhỏ như ngồi trên đống lửa, mặt đầy nét lo lắng . Ngọc Châu cũng ko kém phần.
Tiếng xe rú mạnh ngoài cửa, ko ai bảo ai, cùng chạy ra.
Minh Dương chao đảo bước xuống. Đôi mắt lờ đờ của người say khiến mọi thứ nhòe đi trong mắt. Bà Mai vội vàng đỡ lấy con trai :
-Sao lại uống say thế hả?
Rồi đưa mắt ra hiệu cho quản gia lại đỡ cậu.
Đặt cậu xuống dường hệt như một người bệnh, bà tận tay tháo dày, đắp chăn thật chu đáo.
Dư vị của rượu còn đọng lại nơi đầu lưỡi, chút cay, chút đắng kích thích cơn đau đầu khủng khiếp cho kẻ lần đầu nếm hơi men.
Cậu lờ mờ nhận ra màu sơn trắng trên trần nhà quen thuộc, có cả bàn tay ấm áp của ai đó đang vuốt lên trán mình.
-Hạ Vy! Đừng đi! Xin cậu mà!
Con quỷ dữ đuối sức mê sảng gọi tên ai đó, vội nắm chặt bàn tay đang đặt trên má mình.
Cô gái có chút thẹn thùng, chút ghen ghét. Lần đầu tiên được hoàng tử nắm tay, nhưng lại ko phải gọi tên mình. Nếu ko có cơn say kia, liệu cô có được giây phút này. Phải trân trọng lấy.
Ngắm nhìn Minh Dương say giấc và được ngồi cạnh cậu đến sáng đúng thật là hạnh phúc. Ngọc Châu áp mặt lên lồng ngực ấm, hít mạnh hương thơm cao quý cho thỏa nỗi thèm khát bấy lâu. Cô ước cứ như thế này mãi, cậu sẽ chỉ là một con quỷ ko còn sức mạnh, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cô, chỉ của một mình cô thôi.
Có tiếng vặn khóa làm cô gái giật mình, vội rời khỏi lồng ngực rắn rỏi.
-Ko còn việc của cô nữa! Ra ngoài đi! -Bà Mai ra lệnh.
Căn phòng im ắng. Mọi vật đều rum sợ ko giám gây ra tiếng động để cậu chủ ngon giấc. Nhưng cái tê dại của chất kích thích lại ko để yên, vẫn ra sức chọc phá giấc ngủ đầy mệt mỏi. Hình ảnh cô gái cười vui vẻ cạnh Nhật Quang lại hiện về, khơi gợn từng giọt nóng hổi lăn dài trên khóe mắt. Cậu giật mình ngồi dậy, vô thức ôm chặt lấy mẹ.
-Mẹ ơi! Con sợ!
Người như cậu mà cũng có lúc phải thốt ra từ sợ. Đúng là chưa gì làm cậu phải sợ, nhưng cậu sợ cô đơn, cô đơn khi mất đi người con gái cậu yêu nhất.
Bà Mai vuốt mái tóc rối dỗ dành :
-Con trai! Có ta đây! Ko sao rồi!
Nằm gọn trong vòng tay mẹ là an toàn nhất, hoàn toàn ko còn lo sợ xung quanh xảy ra những gì. Hệt như lớp vỏ an toàn của con sâu non yếu ớt. Chẳng sợ gì nữa!
Bình minh len qua khe sáng của cánh cửa mà cô gái nhỏ để hờ. Bưng bữa sáng đặt lên bàn, cô rón rén bước ra khỏi làm phiền Minh Dương. Hạ Vy chỉ dám đứng nhìn cậu từ xa rồi nhanh chóng bỏ đi, tránh để bà chủ nhìn thấy.
Cô gái nhỏ vừa đi khỏi, đôi mắt híp giận giữ nhanh chóng bước vào, vừa lúc Minh Dương tỉnh dậy .
Bữa sáng để trên bàn trông thật bắt mắt, dễ thương hệt như ai đó. Có phải là cô ấy? Nhưng cậu nhanh chóng lắc mạnh đầu để ý nghĩ ấy rơi khỏi tâm trí.
Cậu cau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Ngọc Châu :
-Vào đây làm gì?
Cô gái bẽn lẽn cúi đầu :
-Chỉ muốn xem cậu dậy chưa thôi!
Minh Dương chán chường vùi đầu vào chăn, rồi lại ngồi bật dậy, chỉ tay vào khay đồ ăn trên bàn :
-Chỗ này là ai làm?
Câu hỏi ấy chỉ là cái cớ để cậu biết đáp án thật sự trong lòng Hạ Vy. Cậu vẫn hi vọng, một chút thôi cũng vẫn hi vọng câu trả lời hôm ấy là giả, và cũng rất tự tin rằng linh cảm lần này là chính xác.
Nhưng Ngọc Châu ranh mãnh đáp gọn lỏn :
-Là tôi!
/49
|